Câu chuyện thứ hai: Tôi không có em gái
Chà, kể từ vụ việc kỳ quái và huyền bí hôm nọ, cuộc sống của tôi đã thay đổi hoàn toàn.
Nói thế thì cũng không đúng cho lắm.
Chỉ là cái chikuwabu không còn về nhà tôi nữa mà thôi. Có lẽ nó sẽ không bao giờ trở lại.
Trên ngực trái của tôi, vẫn còn lại dấu vết ba hình thập giá giống như “khu rừng” – đó là cái gọi là “Dấu Ấn Hộ Vệ (Brand of Alice)”.
Tuy nhiên, khác với những nhân vật chính trong truyện, tôi cũng chẳng hề thức tỉnh bất kỳ năng lực đặc biệt nào đã tiềm ẩn bấy lâu. Tôi vẫn cứ sống một cuộc đời tẻ nhạt, ì ạch như thường lệ.
Cũng có lúc tôi tập luyện phóng Kamehameha vào lúc nửa đêm, hay ngồi thiền để tập trung tinh thần, mong sao có thể nhìn xuyên thấu những trang báo tạp chí bị dán kín mà không cần mở ra. Đến lúc thi cử, tôi còn tha thiết ước mình sẽ thức tỉnh khả năng tự động viết bài. Nhưng đến giờ thì, chẳng có năng lực nào được phát triển cả. Vô dụng thật!
Vậy nên, chuyện hôm trước, có khi nào chỉ là một giấc mơ tồi tệ nào đó không nhỉ?
Tôi bắt đầu nghĩ như vậy.
Cho đến hôm nay, ngay chính khoảnh khắc này.
○ ○
Pipipi.
Pipipi.
“…Ồn ào quá.”
Pip.
Tôi vươn tay, kết liễu chiếc đồng hồ báo thức. Thật là, mấy cái thứ đồng hồ báo thức này đúng là vô duyên hết sức. Cứ sáng ra là gào rú ầm ĩ, muốn phá hỏng giấc ngủ của tôi. Toàn lũ chẳng có tí cảm xúc nào!
Tôi trở mình. Ngay lập tức, tôi bị cuốn vào làn sóng ngái ngủ cuồn cuộn, ý thức của tôi lại chìm sâu vào đại dương giấc ngủ yên bình… và ngay lúc đó, tôi nhận ra cửa phòng đã mở.
Tôi có nhận ra đấy, nhưng cơn buồn ngủ mạnh mẽ hơn nên tôi không thể phản ứng kịp.
Rèm cửa xẹt một tiếng mở ra, ánh nắng ban mai tràn vào. Chói mắt quá, tôi khẽ cựa mình cuộn tròn trên giường.
“Anh hai, dậy đi.”
Tôi bị lay nhẹ.
“Ưm, thêm năm phút nữa.”
“Không được đâu, anh hai. Dậy đi mà.”
Lại bị lay.
“Ưm, thêm mười phút nữa.”
“Tăng lên rồi kìa, anh hai. Không dậy nhanh là trễ giờ học đấy.”
“Cho anh ngủ thêm chút nữa đi, Alice.”
“Anh hai nói gì lạ vậy? Suzu không phải Alice đâu, Suzu là Suzuran mà.”
“…Hả?”
Tôi chậm chạp ngồi dậy trên giường.
Và mở to mắt. Cơn buồn ngủ tan biến trong tích tắc.
Trước mắt tôi là một cô bé xa lạ,
Đang đứng đó.
Trông chừng chỉ khoảng 1m40.
Đôi mắt to tròn. Má phúng phính. Mái tóc óng ả được cắt kiểu bob ngắn, nhưng hai bên thái dương được tết ba bím nhỏ.
Và hơn hết, điều kỳ lạ nhất là,
Cô bé đang mặc bộ đồ bơi đi học, bên ngoài khoác thêm chiếc tạp dề trắng có diềm xếp nếp.
“GIAAAAHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!”
Khi tôi hét lên một tiếng thất thanh,
“Ưm!?”
Cô bé cũng giật mình thót lại.
“Gì, gì vậy, anh hai?”
Vì quá sốc, tôi ngã lăn từ trên giường xuống. Nhưng ngay lập tức tôi lấy lại thăng bằng, lùi xềnh xệch vào góc phòng. Tôi thủ thế Thiệt Quyền Đạo (Jeet Kune Do) – môn võ thuật mạnh nhất do Bruce Lee sáng lập.
“Cô… cô là ai vậy?”
Tôi rụt rè hỏi.
Cô bé lạ lẫm nghiêng đầu một cách ngây thơ. Hai bím tóc hai bên khẽ lắc lư.
“Anh hai nói gì lạ vậy? Em là em gái Suzuran của anh mà?”
“Em gái… của tôi á?”
Chuyện gì đây. Chuyện gì đây. Chuyện gì đây!
“Tôi là con một. Tôi không có em gái.”
Cô bé tên Suzuran, tự xưng là em gái, chớp chớp đôi mắt to tròn.
Sau đó, cô bé mỉm cười. Rón rén bước đến trước mặt tôi, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi. Bàn tay nhỏ xíu của cô bé mềm mại.
“Ôi chao, anh hai thật là. Anh vẫn còn ngái ngủ hả?”
“Hả?”
“Nào, bữa sáng đã sẵn sàng rồi đó.”
Cô bé khẽ kéo tôi đi.
Cái quái gì thế này. Cái quái gì thế này. Cái quái gì thế này!
“Mà khoan, tại sao cô lại ăn mặc như vậy?”
Cái vai nhỏ nhắn như chỉ cần chạm nhẹ là có thể tuột khỏi vai áo.
Bộ ngực khiêm tốn, vòng eo thon. Đôi chân trắng muốt như măng tây trắng.
Và cái bộ đồ bơi đi học kèm tạp dề siêu kỳ lạ.
Tôi hoàn toàn không hiểu ý đồ của sự kết hợp đó, mà quan trọng hơn, không hiểu sao tôi lại cảm thấy đó là ý tưởng của một ông chú trung niên nào đó…
Khi tôi hỏi, cô bé tự xưng là em gái bỗng đỏ bừng mặt. Cô bé rụt rè kéo vạt tạp dề.
“Cái… cái đó là do anh hai đã nói ‘Khi đến đánh thức vị anh trai vĩ đại thì phải luôn mặc đồ bơi đi học. Hi hi hi’ mà…”
Cái người anh trai đó có lẽ nên đầu thai lại đi thì hơn.
Trong lúc đối đáp như vậy, tôi bỗng nhận ra một khả năng.
Đó là, cô bé này có thể thực sự là em gái tôi.
Nói đúng hơn, có lẽ cô bé là con riêng của bố hoặc mẹ chăng.
Còn cái đoạn đồ bơi kèm tạp dề đó, ừ thì, chắc chỉ là một trò đùa để làm dịu bầu không khí mà thôi. Tôi là một quý ông, tuyệt đối sẽ không bao giờ thốt ra những lời ngớ ngẩn như vậy. Thật sự là, tôi không hề nhớ gì cả.
“Khoan đã.”
Tôi nói với cô bé tự xưng là Suzuran, rồi cầm chặt điện thoại và chui vào toilet.
Trước hết, tôi quyết định gọi điện cho mẹ.
“Ồ, chào buổi sáng, Nao. Có chuyện gì mà gọi sớm vậy con?”
“Chào mẹ. Con hỏi thẳng nhé, Suzuran là con của ai vậy mẹ?”
“Gì mà tự dưng ‘ngũ cốc ống’ vậy con?” (Anm: “yabukara umaibou ni” là cách nói chơi chữ của “yabukara bo ni” – tự dưng, không lý do, ý là hỏi cụt lủn).
“Sáng nay, có một cô bé tên Suzuran đến và nói là em gái con.”
“Con vẫn còn ngái ngủ hả?”
Mẹ tôi ngạc nhiên nói.
“Ý mẹ là sao?”
Tôi không hiểu mẹ nói gì. Cơn buồn ngủ của tôi đã bay sạch từ đời nào rồi.
“…Là sao? Con nói thật đó hả?”
“Chắc chắn là thật rồi.”
Đầu dây bên kia, mẹ tôi im lặng một lúc.
“Con có bị đau đầu, chóng mặt, hay có thay đổi gì về sức khỏe không? Gần đây có hay quên không, bất cứ điều gì cũng được.”
“Không, không có gì cả… Tại sao ạ?”
Chỉ là hôm trước có bị một gã pháp sư tấn công thôi mà.
“Mẹ cứ nghĩ có khi nào di chứng của tai nạn nửa năm trước giờ mới phát tác không.”
Di chứng của tai nạn nửa năm trước?
“…Gì vậy, ý mẹ là sao?”
“Suzu là con của nhà mình mà. Là con gái yêu quý của bố mẹ. Con bé không phải em gái con. Con nói là con quên rồi à?”
Tôi kinh ngạc, cứng đờ tại chỗ khoảng mười giây.
Người này đang nói cái quái gì vậy?
“Nếu con nói đùa thì mẹ sẽ giận đấy. Nếu không phải đùa mà con nói thật thì… để mẹ bàn với bố xem sao. Có lẽ con phải đi bệnh viện khám tổng quát thôi.”
Bên này tôi không đùa chút nào.
Nhưng bên kia cũng không giống như đang nói đùa.
Cốc cốc, tiếng gõ cửa toilet.
“Anh hai, anh không sao chứ?”
Tôi vội vàng đáp: “Anh ra ngay đây.”
Tôi cũng nói ngắn gọn với mẹ: “Con xin lỗi, con hơi lú lẫn một chút thôi,” rồi cúp máy.
Mở cửa ra, Suzuran đang đứng đó với vẻ mặt lo lắng. Cô bé đã thay từ đồ bơi sang quần áo bình thường, khiến tôi thở phào nhẹ nhõm phần nào.
“Anh hai có chuyện gì à?”
“À không, không có gì đâu.”
Trên bàn ăn là natto, cơm trắng, cá hồi nướng, rau chân vịt trộn mè, canh miso đậu phụ và rong biển. Dù không phải lúc để dùng bữa sáng với cô bé tự xưng là em gái xa lạ này, nhưng tôi không thể thắng được cơn đói. Dù vẫn cảnh giác, tôi vẫn húp xì xụp bát canh miso.
“Ôi, ngon quá! Hương vị thanh tao mà nước dùng kiểu Nhật bán sẵn không có được. Mùi miso cũng không bị bay đi.”
“Em nấu nước dùng bằng tảo bẹ đó. Và sau khi cho miso vào thì em không đun sôi nữa.”
“Cô bé này, có tài thật đấy.”
“Hi hi, vì em đã cố gắng để anh hai vui mà.”
Suzuran cười bẽn lẽn.
Cái, cái quỷ gì thế này. Chết tiệt, dễ thương quá.
Cuối cùng, tôi ăn sạch sành sanh mọi thứ.
Tuy nhiên, bữa sáng kéo dài hơn dự kiến, nên tôi phải vội vàng thay đồng phục. Tôi vác cặp sách lên vai, cho chìa khóa xe đạp vào túi quần.
Khi tôi xỏ giày thể thao vào, định bụng đi thôi, thì
“Anh hai,”
Suzuran gọi tôi.
“Hả?”
Tôi quay lại, Suzuran đang nhắm mắt, hơi ngẩng cằm lên, chắp hai tay trước ngực.
“Gì… gì vậy?”
“À, à thì… ưm…”
Suzuran cúi đầu một cách ngượng ngùng.
Nếu mắt tôi không bị mù, thì đây chẳng phải là cái “hôn tạm biệt” nổi tiếng, đứng ngang hàng với “va chạm với học sinh mới vào buổi sáng bị trễ học” hay “ăn cơm hay ăn em đây?” sao?
…Mà, cái sự kiện biến thái gì thế. Tôi lùi lại một bước.
“Anh hai?”
Suzuran ngước nhìn tôi, đôi mắt long lanh như một chú chó chihuahua.
Cái sức công phá của lời nài nỉ này là sao chứ!
Tôi dĩ nhiên không có thói quen hôn em gái trước khi đi học. Vì tôi đâu có em gái, nên điều đó là đương nhiên.
“À, à được rồi, được rồi.”
Tôi chẳng hiểu gì sất, nhưng tôi muốn giải quyết chuyện này một cách hòa bình.
Suzuran lại nhắm mắt, chu môi ra. Đôi vai cô bé run lên bần bật.
Tôi lúng túng đặt tay lên vai Suzuran, nhẹ nhàng hôn lên trán cô bé.
“Cái… cái này tha cho anh nhé.”
“Hừm… đành chấp nhận vậy.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Và đạp xe thật nhanh, lao đi trên con đường dẫn đến trường.
○ ○
Vừa đến trường, tôi không vào lớp mà đi thẳng đến phòng may vá. Đây cũng là phòng sinh hoạt của câu lạc bộ thủ công. Cô bạn thanh mai trúc mã của tôi chắc chắn đang ở đây.
“Alice!”
Tôi mở cửa mà không gõ.
Alice đang đứng giữa mấy cô gái. Cô ấy gần như chỉ mặc đồ lót, và có vẻ đang được đo đạc.
“Không, không phải cố ý.”
“Biến ra ngoài ngay!”
Một cuốn “Shounen Gangan” dày cộp bay đến, góc của nó đập thẳng vào mặt tôi.
Tạm gác chuyện sang một bên.
“Vậy, cậu có chuyện gì cần tớ không?”
Alice kiêu ngạo ngồi trên ghế xếp, nhìn chằm chằm vào tôi đang ngồi quỳ gối trên sàn. Từ vị trí này, đầu gối của Alice rất gần. Tôi còn nhìn rõ cả miếng băng dán trên đùi cô ấy nữa.
Ngoài Alice ra còn có các cô gái khác trong câu lạc bộ thủ công, nhưng khi tôi đề nghị muốn nói chuyện riêng, mọi người đều nhường chỗ. “Tỏ tình hả?”, “Đúng là tỏ tình rồi!”, “Sao đây? Nghe lén không?” – tôi nghe loáng thoáng có mấy câu nói nghe có vẻ nguy hiểm như thế, nhưng…
Sau khi chỉ còn hai người, tôi kể cho Alice nghe mọi chuyện xảy ra sáng nay.
Chuyện một cô gái bí ẩn tên Suzuran đang ở trong nhà Mikage khi tôi thức dậy.
Rằng cô bé đó có vẻ là em gái tôi.
Nhưng tôi thì lại không có em gái.
Và khi gọi điện cho mẹ để xác nhận, thì mẹ lại nói là tôi mới là người nhầm lẫn.
“Này, cậu nghĩ sao?”
“Nghĩ sao á…”
Alice khoanh tay trước ngực. Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ phòng may vá, làm mái tóc màu caramel của Alice lấp lánh.
“Kể từ vụ hôm nọ, chẳng có gì xảy ra cả, nhưng có khi nào cô bé Suzuran đó cũng là một pháp sư không?”
Tôi nói ý nghĩ của mình cho Alice nghe. Tôi đã hy vọng Alice sẽ tìm cách giải quyết tình huống này.
Vậy mà,
“Pháp sư á?”
Alice thốt lên với giọng lạc đi. Cô ấy lảo đảo như sắp ngã khỏi ghế.
“…Cậu làm sao vậy? Tự nhiên làm trò gì thế. Phản ứng đó là từ thế kỷ trước rồi đấy.”
“Làm sao mà làm sao, cậu có biết mình đang nói gì không?”
“Tôi nói gì lạ hả?”
Alice thở dài thườn thượt.
“Này nhé, làm gì có pháp sư nào trên đời.”
Chính cậu mới đang nói cái gì vậy, tôi nghĩ.
Alice đổi tư thế chân.
“Những thứ đó chỉ là hư cấu thôi chứ. Mà, nếu có pháp thuật hay ma thuật thì chắc cũng vui đấy.”
“Hư cấu…”
“Đúng vậy.”
“Khoan, đợi chút. Cậu không phải là ‘Phù Thủy Ngàn Năm’ của ‘Hội Minh Táng (Lunaria)’ sao?”
“Cái gì vậy?”
“Cái gì vậy á…? Vậy còn ‘Quy Tắc Hung Giới (Nemesis Core)’? ‘Dấu Ấn Hộ Vệ (Brand of Alice)’ thì sao?”
“Học sinh cấp ba mà còn mắc hội chứng tuổi dậy thì thì sau này sẽ khổ lắm đó?”
“Cậu đừng có nói! Mà, đây này, cái này!”
Tôi ngay lập tức cởi cúc áo sơ mi.
“Nửa năm trước, khi ‘Quy Tắc Hung Giới (Nemesis Core)’ trong người tôi bùng phát, cậu đã phong ấn bằng cái dấu hình ‘khu rừng’ này…”
“Chẳng có gì cả.”
Không có gì cả. Bên dưới chiếc áo sơ mi được vén lên, trên vị trí trái tim, dấu vết bỏng lẽ ra phải có từ hôm qua đã biến mất hoàn toàn.
“Tại sao chứ!”
“Nao, cậu có sao không?”
Alice nhìn tôi với ánh mắt thương hại.
“…Đúng rồi. Cái miếng băng dán trên đùi cậu ấy, Alice!”
Tôi vươn tay đến đùi Alice thì bị một cú đá thẳng vào mặt. Chiếc dép đi trong nhà in hằn sâu.
“Cái tên yêu râu xanh này! Cho ngươi biết tay!”
“Kh-Không phải. Bên dưới cái đó—”
Trong khi tôi còn chưa nói hết câu, Alice đã bóc miếng băng cá nhân ra.
“Cái này chỉ là vết côn trùng cắn bị sưng lên thôi.”
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Điều gì đang diễn ra?
“Với lại, Suzu-chan là em gái cậu mà. Sao lại nói những lời như mất trí nhớ vậy?”
Alice dùng ngón trỏ chọc nhẹ vào trán tôi. Chiếc chun buộc tóc mà cô ấy luôn đeo ở cổ tay chạm vào trán tôi.
“Em gái vừa ngoan vừa đáng yêu như thế hiếm lắm đó. Ngoài Suzu-chan ra, chỉ có Sakura-chan của ‘Cardcaptor Sakura’ hay Sakura của ‘Otoko wa Tsurai yo’ thôi. Vậy mà cậu lại nói không có em gái, Suzu-chan sẽ buồn lắm. Mau xin lỗi Suzu-chan và tất cả những ai mong muốn có em gái trên khắp cả nước đi.”
Tuy tôi không hiểu rõ phép so sánh của Alice lắm.
“Suzuran, là, em gái, của tôi.”
“Naomichi, cậu thật sự không sao chứ? Cậu hơi lạ đó.”
Alice nhíu mày thật sâu, cúi xuống nhìn tôi.
“…A, à.”
Tôi thấy chóng mặt. Rốt cuộc, chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Sắc mặt cậu tệ quá. Không đi phòng y tế có hơn không?”
“…Có lẽ là do bị ‘Gangan’ đập vào mặt đấy.”
“Hừm.”
“Không, xin lỗi. Chắc tôi đã hiểu lầm điều gì đó. Thiếu ngủ chăng.”
Tôi đứng dậy. Chân cẳng hơi loạng choạng…
“Cậu không sao chứ? Cậu thật sự không thấy khó chịu à?”
“À. Xin lỗi đã làm phiền.”
Tôi chỉ nói bấy nhiêu rồi rời khỏi phòng may vá.
Vừa lúc đó, trước mặt tôi, đội quân tùy tùng của Sasame Asa và câu lạc bộ người hâm mộ đang đi ngang qua như một đám rước đại danh. Mái tóc đen mượt mà với băng đô ruy băng đỏ. Làn da trắng trong suốt và đôi mắt sụp mí đặc trưng. Nữ sinh xinh đẹp nhất khối, à không, được đồn là xinh đẹp nhất trường, cùng với đội quân người hâm mộ của cô ấy. Như mọi khi, đây quả là một cảnh tượng ấn tượng, tôi thoáng nghĩ trong đầu.
Tôi không đến lớp, mà đi về phía nhà thể chất, rửa mặt thật mạnh dưới vòi nước. Nước chảy tí tách, áo sơ mi của tôi cũng ướt một chút.
Cứ thế, tôi đứng ngây người tại chỗ.
Ve sầu kêu. Hôm qua có kêu không nhỉ?
Tôi không thể nhớ nổi.
Hôm qua tôi đã đối xử với Suzuran thế nào?
Tôi không thể nhớ nổi.
Một lúc sau, tiếng chuông vang lên.
Tôi nghĩ phải đến lớp thôi, nhưng cơ thể tôi không thể nhúc nhích.
“Đầu mình có lẽ bị hỏng rồi sao…”
Bỗng dưng, tôi nhớ lại lời mẹ nói sáng nay.
—Con có bị đau đầu, chóng mặt, hay có thay đổi gì về sức khỏe không?
—Mẹ cứ nghĩ có khi nào di chứng của tai nạn nửa năm trước giờ mới phát tác không.
Vào đêm Giao thừa nửa năm trước, tôi đã bị kẹt trong vụ sập trường tiểu học cũ và phải nhập viện.
Nhưng tôi thậm chí không có ký ức về khoảnh khắc ngay trước khi tai nạn xảy ra.
Bác sĩ nói rằng rồi sẽ có lúc tôi nhớ lại, nhưng cho đến giờ tôi vẫn chưa nhớ ra gì cả.
Hay là, mạch não của tôi đã bị loạn rồi sao?
Nếu là thế thì.
Chuyện với Alice gần đây hoàn toàn chỉ là ảo tưởng của tôi.
Trong thực tế, chẳng có gì xảy ra cả.
Những mối ràng buộc mà tôi và Alice đã xác nhận cũng chỉ là sự tự huyễn hoặc của tôi mà thôi.
Và.
Tôi đã quên mất cô em gái quý giá của mình.
○ ○
Chuyện như vậy có thể thực sự xảy ra trong đời thực không?
Tôi biết có những người mắc bệnh tâm lý tự nhận rằng mình có một người em gái thất lạc, nhưng trường hợp của tôi là không hề có ký ức về em gái.
Ưm.
Chuyện không thể tự tin khẳng định ký ức của mình là đúng khiến tôi hơi sợ.
Ký ức con người thật mơ hồ. Thực tế, tôi không có ký ức về vụ tai nạn, và tôi cũng không có ý thức về việc mỗi sáng tôi tắt đồng hồ báo thức.
Nhân tiện, sáng nay Alice không đến đánh thức tôi…
Sau khi tan học, tôi không tham gia câu lạc bộ nào nên thường về thẳng nhà. Từ trường về nhà mất khoảng hai mươi phút đi xe đạp (nếu đi xe buýt thì lại vòng vèo mất thời gian hơn), nên tôi về đến nhà khá nhanh.
Xuống xe đạp, tôi ngước nhìn ngôi nhà của mình.
Vẫn là ngôi nhà quen thuộc như mọi khi. Nhưng có gì đó không ổn. Cứ như là một ngôi nhà của người lạ mà tôi chưa từng biết, dù lẽ ra phải rất quen thuộc.
Trong đó có một cô em gái bí ẩn. Cô em gái của tôi, người mà tôi không có ký ức.
…Hay là ghé đâu đó đã nhỉ.
Tôi, một kẻ nhút nhát, lại leo lên yên xe đạp.
Đúng lúc đó,
“Anh hai về rồi ạ.”
Có tiếng gọi từ phía sau.
“Ức… A, anh, anh về rồi đây.”
Tôi từ từ quay lại, Suzuran đang đứng đó, tay xách một giỏ đồ đi chợ.
“Anh hai về sớm thế.”
Suzuran mỉm cười. Hai bím tóc hai bên khẽ lắc lư.
Tôi cũng cười ngây ngô đáp lại.
“À, ừm, thì…”
Việc bỏ trốn ngay lúc này sẽ rất kỳ cục, nên cuối cùng tôi đành theo Suzuran bước vào nhà.
Vừa bước qua cửa, một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng xộc vào mũi tôi.
“Cái, cái gì thế này!?”
Tôi dụi dụi mắt, không tin vào những gì mình thấy. Tôi dụi mắt rồi kiểm tra lại cảnh tượng trước mắt lần nữa.
Ngôi nhà được dọn dẹp sạch sẽ tinh tươm như mới xây. Trước giờ thì cũng không đặc biệt bẩn thỉu gì, nhưng giờ thì hoàn toàn lột xác.
Ở cửa ra vào có một lọ hoa được cắm. Hành lang sáng choang.
“Đây ạ, anh hai.”
Suzuran đã chuẩn bị dép đi trong nhà cho tôi. Bình thường tôi có dùng dép đi trong nhà đâu.
“À, cám ơn.”
Lẹt xẹt lẹt xẹt, Suzuran mang dép đi đến nhà bếp thông với phòng khách, đặt giỏ đồ mua sắm lên bàn.
“Bữa tối là món Oyakodon mà anh hai thích nhất đó.”
“À, ừm.”
Tại sao cô bé lại biết món tôi thích? Vì là em gái sao?
Dĩ nhiên, phòng khách cũng được dọn dẹp sạch sẽ. Không một hạt bụi. Sàn gỗ và cửa sổ sáng bóng loáng.
“Em dọn dẹp à?”
“Vâng. Em nghĩ sẽ hoàn thành mọi thứ trước khi anh hai về… Với lại, à thì…”
Suzuran vừa lấy thực phẩm ra khỏi giỏ, vừa ngượng ngùng nói. Tai và má cô bé hơi ửng đỏ.
“À, à thì, phò-phòng của anh hai cũng được dọn một chút ạ.”
Ngay khoảnh khắc đó, máu trong người tôi như đông lại.
“Cái, cái đó là…”
“Anh hai, cái đó, Suzu còn hơi sớm để biết nhưng, nhưng em sẽ cố gắng ạ.”
“Á á á!”
Tôi phi ra khỏi phòng khách, chạy vọt lên cầu thang, mở tung cửa phòng mình.
Phòng của tôi cũng được dọn dẹp sạch sẽ đến mức không nhận ra. Cứ như không phải phòng của tôi nữa vậy.
Và, bên cạnh bàn học, mấy thứ đó được xếp gọn gàng.
“Khụ!”
Vì quá sốc, tôi ho ra máu, quỵ gối tại chỗ.
Thật là tai ương gì thế này. Em gái đã thấy bản báo cáo nghiên cứu cơ thể nữ giới và các đĩa DVD ghi lại hoạt động rồi. Không, đây chỉ là bộ sưu tập xuất phát từ tinh thần nghiên cứu nghiêm túc, tuyệt đối không phải ý đồ đen tối hay gì cả. Không thể để bị hiểu lầm được.
“Rốt cuộc thì, cô bé định cố gắng làm cái gì vậy chứ,”
Tôi lẩm bẩm.
Trước mắt, tôi cất bản báo cáo nghiên cứu và đĩa DVD vào nơi khuất mắt.
Sau đó tôi trở lại tầng một.
Suzuran đang đeo tạp dề và bắt đầu chuẩn bị bữa ăn.
Thật là chẳng có việc gì để làm cả. Không thể thoải mái chơi game được.
Đành chịu, tôi nghĩ có lẽ nên đun nước tắm sớm một chút, rồi đi về phía phòng tắm. Và, bồn tắm cũng được cọ rửa sạch bong đến mức khó tin. Thậm chí tôi còn nghĩ nó còn sạch hơn cả lúc mới mua. Mấy vết mốc lẽ ra còn bám trên gạch giờ chẳng còn một chút nào.
Hoàn hảo quá mức.
Giờ đây chẳng còn gì để làm nữa, tôi chỉ vặn vòi và xả nước nóng vào.
“Không biết thế nào nữa.”
Cuối cùng, thời gian cứ trôi qua trong lúc tôi chẳng có gì để làm, và khi tôi còn đang bồn chồn,
“Anh hai, bữa tối đã sẵn sàng rồi ạ.”
Bữa tối đã được chuẩn bị xong xuôi.
Tôi ngồi vào bàn ăn với vẻ mặt khó tả. Trước mặt là món Oyakodon mềm mại thơm lừng, đậu phụ chiên giòn sốt chấm, và đậu que trộn mè.
“C-Con xin phép ăn.”
“Mời anh hai dùng bữa.”
Sau khi chắp tay, tôi đưa miếng Oyakodon đầu tiên vào miệng.
“Ôi, ngon quá. Cái gì thế này, chưa bao giờ ăn Oyakodon nào ngon như thế.”
Tôi ngấu nghiến chén Oyakodon vào dạ dày.
“Hi hi,”
Suzuran e thẹn cười.
Mọi hành động của cô bé đều đáng yêu một cách kỳ lạ. Cô bé này rốt cuộc là ai vậy.
“Em mua gà tươi vừa mới lên thiên đàng hôm nay ở tiệm thịt đó.”
“…………”
Cách nói đó hơi làm giảm cảm giác ngon miệng…
“À, anh hai.”
“Hả, gì vậy?”
Suzuran đang ngồi đối diện vươn tay ra.
“Trên má anh dính hạt cơm kìa.”
Cô bé véo nhẹ hạt cơm, rồi bỏ vào miệng mình.
Nhìn từ ngoài vào, chắc tôi đỏ hơn cả cột điện rồi.
Cái cảnh này cứ như một đôi vợ chồng mới cưới vậy.
Để lấn át sự ngượng ngùng, tôi lại càng ăn lấy ăn để.
“Ngon quá, cho thêm bát nữa!”
—Chết tiệt, mình hoàn toàn bị thu phục rồi…
Tôi đang làm cái quái gì vậy? Đây không phải lúc để bị cho ăn rồi mê mẩn đâu.
Sau bữa tối ấm cúng, tôi ngồi thiền trong phòng mình, tập trung tinh thần và suy ngẫm.
Tôi phải giải quyết tình trạng khó hiểu này.
Điều cần làm ngay bây giờ là… gì nhỉ?
Nghĩ kỹ thì, thực ra chẳng có gì phải lo lắng cả.
Nếu phải nói ra, thì chỉ có một điểm: ký ức mơ hồ.
Nếu chuyện em gái tôi không hề nhớ và cả vụ với Alice hôm nọ đều là ảo tưởng của tôi, thì quả là bất an.
Tuy nhiên, chỉ có vậy thôi. Có lý do gì để chống lại việc chấp nhận điều đó chứ? Thế giới này chẳng có gì kỳ lạ cả, và cũng chẳng có pháp sư đáng sợ nào nhắm vào tôi. Tôi chỉ cần sống một cuộc sống bình thường hòa thuận với một cô em gái đáng yêu và hiền lành.
…Đúng là như vậy.
Nhưng mà, điều đó cũng có gì đó sai sai. Không, nếu nói là sai thì vụ việc hôm nọ còn sai hơn nhiều, nhưng mà, sao mà nói, cứ thấy không ổn chút nào.
Một cảm giác bất ổn kỳ lạ.
Nó đến từ đâu nhỉ, tôi nghĩ, rồi chợt nhận ra.
Hôm nay cả ngày, tôi hầu như không nói chuyện với Alice. Ngoại trừ buổi sáng tôi đến phòng may vá tìm cô ấy, thì hầu như không nói một lời nào.
Sáng nay, người đánh thức tôi là Suzuran.
Nhưng tôi đáng lẽ luôn bị Alice đánh thức mới đúng.
Tất nhiên, cũng có lúc tôi tự dậy được. Khi đó, Alice thường tỏ ra rất thất vọng…
Nếu Suzuran mỗi sáng đều đánh thức tôi, thì Alice sẽ không cần đến đánh thức tôi nữa. Cả chìa khóa dự phòng cũng không cần.
Ừm, là sao đây?
Nhân tiện, thái độ của Alice cũng khác so với bình thường. Không đến mức xa cách, nhưng có gì đó không giống. Một điều gì đó không thể diễn tả bằng lời…
Trong lúc suy nghĩ như vậy, tôi dần mơ màng.
Cơ thể tôi khẽ lảo đảo như sắp đổ, tôi vội vàng lấy lại thăng bằng. Nước dãi suýt chảy ra khỏi miệng, tôi vội lau bằng tay. Vì đã ăn no căng bụng và nhắm mắt lại, nên cơn buồn ngủ ập đến như vũ bão. Để tỉnh táo lại, tôi quyết định đi tắm.
Tôi cầm quần áo thay vào phòng tắm.
Tại đó, tôi nhận ra một vấn đề nghiêm trọng liên quan đến việc tắm rửa.
Thông thường, đụng độ trong bồn tắm - theo thuật ngữ chuyên môn học thuật, là một diễn biến kiểu Nobita.
Nói nôm na là, đó là sự kiện mà một người khác giới (Shizuka-chan) vô tình bắt gặp bạn trong khi đang tắm. Chà, tôi nghĩ Shizuka-chan tắm hơi nhiều.
Dù sao thì, việc chạm trán Suzuran trong bồn tắm lúc này là không nên chút nào.
Tôi muốn là một người phù hợp với mọi lứa tuổi.
Vì vậy, trước tiên tôi kiểm tra đèn phòng tắm bằng mắt thường. Đây là một biện pháp rất hiệu quả. Khi tắm vào ban đêm, bạn nên bật đèn. Điều đó là đương nhiên.
Và đèn không bật. Điều đó có nghĩa là không có ai ở đó.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, không được lơ là ở đây. Cẩn thận vẫn hơn, tôi gõ cửa. Sáng nay, tôi đã xông thẳng vào phòng thay đồ và thực sự phải trả giá đắt. Tôi là một người đàn ông có thể học hỏi từ kinh nghiệm.
Không có ai trả lời.
Quả nhiên, không có ai.
Vừa cảm thấy vô cùng an tâm, vừa có chút cô đơn, tôi cởi quần áo trong phòng thay đồ, đẩy cánh cửa kính mờ của phòng tắm ra, rồi ngâm mình vào bồn nước nóng.
"Tuyệt vời, thật tuyệt vời."
Cứ thế, tôi ngẩn ngơ một lúc. Cơn buồn ngủ lại ập đến.
Và rồi, đột nhiên.
Một tiếng "goshon" vang lên và cửa phòng tắm bật mở.
"Uwaaa, cậu, cậu đang làm gì vậy!"
Suzuran đứng đó, quấn một chiếc khăn tắm.
Tôi vội vàng kéo chiếc khăn xuống nước và quấn quanh eo.
Vì đã sống một mình quá lâu, tôi không có thói quen khóa cửa phòng tắm. Thật là bất cẩn. Không ngờ lại là kiểu này.
"Ưm, à, em định kỳ lưng cho anh trai,"
Suzuran nói, má ửng hồng, vẻ ngượng ngùng.
"K, không cần đâu. Anh tự làm được mà."
"Không cần khách sáo đâu anh trai. Suzu có thể làm mọi thứ vì anh trai mà."
"Không, không, không."
"V, với lại. Trong cuốn sách em thấy ở phòng anh trai ban ngày, cũng có những thứ như vậy mà."
"Không được đọc những thứ đó!"
Nói chính xác thì, tôi vẫn chưa đủ 18 tuổi, nên cũng không được phép đọc những thứ đó.
"T, tóm lại. Nhiều thứ không được đâu. Khăn tắm có khả năng phòng thủ thấp lắm. Cứ thế mà đi phiêu lưu, vừa ra là bị slime hạ gục ngay đấy."
"Không sao đâu. Nhìn này."
Suzuran cởi phăng chiếc khăn tắm.
"Hiii - cái gì?"
Bên dưới là đồ bơi một mảnh.
"À, à, bộ đồ hồi sáng."
Tôi lại được chiêm ngưỡng bộ ngực đoan trang và đôi chân trắng nõn như măng tây của em gái.
Rốt cuộc em gái tôi bao nhiêu tuổi? Học sinh cấp hai à?
Nghĩ lại thì tôi còn không biết điều đó. Không phải là không biết, mà là không nhớ ra, sao?
Ban ngày em ấy đi học... hình như không. Thế nghĩa là gì nhỉ?
Bỏ ngoài tai những thắc mắc của tôi, Suzuran không nói không rằng kéo tay tôi và bắt tôi ngồi xuống chiếc ghế nhựa. Em ấy cho rất nhiều sữa tắm lên miếng bọt biển và bắt đầu chà lưng cho tôi.
"Anh trai có thấy dễ chịu không?"
"À, ừm. Cũng dễ chịu."
Tình huống này là gì vậy? Không thể hiểu nổi.
Và rồi.
"-!"
Phưn phựt.
Có gì đó ép vào lưng tôi. Không mềm mại - nhưng vẫn có độ đàn hồi tinh tế. Chẳng lẽ đây là thứ được đồn đại là bầu ngực, thứ sẽ phát triển trong giai đoạn dậy thì thứ cấp...?
"C, c, cậu đang làm cái gì vậy?"
"À, ừm. Trong DVD của anh trai, em thấy người ta làm như thế này -"
"Không được! Cấm tiệt!"
Tôi cắt ngang lời Suzuran và tuyên bố. Cái đó thì tuyệt đối không được!
Nghe tiếng hét của tôi, Suzuran giật mình.
Sau đó, em ấy tiu nghỉu cúi gằm mặt xuống. Hai bím tóc cũng rũ xuống buồn bã.
"E, em xin lỗi. Suzu muốn làm anh trai vui..."
Em ấy sắp khóc đến nơi rồi. Dường như một bóng mây ảm đạm đang phủ trên đầu Suzuran, giống như trong truyện Chibi Maruko-chan.
Em gái lại phiền phức đến thế sao?
"À, xin lỗi, xin lỗi, anh xin lỗi vì đã hét vào mặt em."
"Suzu là vướng bận của anh trai à. Là đứa con không cần thiết à."
"Không có chuyện đó, không có chuyện đó."
"Thật không?"
Suzuran ngước nhìn tôi. Đôi mắt đen láy như mắt chó Chihuahua long lanh ướt át.
"Thật, thật mà. Vậy nên đừng khóc nữa."
Tôi xoa đầu Suzuran.
"Hả?"
Suzuran gật đầu.
Tôi hơi thất vọng vì mình yếu đuối đến vậy.
Sau đó...
Kết quả là, bị Suzuran dẫn dụ bằng tài ăn nói khéo léo, thế nào mà hai anh em lại cùng nhau ngâm mình trong bồn tắm. Tôi chẳng hiểu gì nữa. Tôi còn không hiểu là mình không hiểu cái gì.
Bồn tắm chật chội nên cơ thể chúng tôi áp sát vào nhau.
Suzuran ngồi xổm gọn gàng, gần như ngồi trên đùi tôi.
"Nó, nóng, nực, quá, a ha ha ~"
Em ấy còn hát nữa chứ.
"Anh trai thấy dễ chịu không?"
"À, ừm. Ừ."
Đầu tôi quay cuồng.
Suzuran không biết lấy ở đâu ra một con vịt cao su và thả nó nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Em ấy chọc chọc vào mông nó, và con vịt bắt đầu bơi đi, kêu lên "Teyandei".
Giả sử Suzuran thực sự là em gái tôi, tôi cũng không có ký ức nào về việc em ấy là em gái tôi. Em ấy gần như là một người khác giới ít tuổi mà tôi mới gặp lần đầu. Với tôi, người khác giới ít tuổi cũng giống như người ngoài hành tinh vậy.
Phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Phải làm sao đây!
"Aaa, đủ rồi! Cái quái gì đang xảy ra vậy!"
Tôi đứng dậy, vung vẩy nước tung tóe.
"Uni?"
Tôi tái mét cả mặt.
○ ○
"Hả?"
Khi tôi ngồi dậy, một chiếc khăn ướt rơi khỏi trán tôi.
Dường như tôi đã ngủ thiếp đi trên ghế sofa trong phòng khách. Nửa thân trên của tôi để trần, nhưng nửa thân dưới của tôi đã được mặc quần. ...Tốt hơn là đừng nghĩ sâu xa về nó. Bên cạnh có một chiếc áo phông và quần soóc gấp gọn nên tôi mặc vào.
Tôi bị say nắng và ngã quỵ. Ừm, tôi mơ hồ nhớ ra điều đó.
Vậy có nghĩa là Suzuran đã cõng tôi đến tận đây sao. Dù chiều cao của chúng tôi có sự khác biệt, đây hẳn là một công việc nặng nhọc.
Tôi nhìn xung quanh.
Tuy nhiên, không có dấu vết của Suzuran trong phòng khách.
Đèn vẫn sáng.
Bây giờ là mấy giờ nhỉ, tôi ngước lên nhìn đồng hồ. Đã hơn 10 giờ đêm một chút.
Tôi đứng dậy. Chân vẫn còn hơi loạng choạng.
Chẳng lẽ Suzuran đang ở trên tầng hai?
Tôi nghĩ nên báo cho em ấy biết là mình đã tỉnh.
Tôi cũng phải cảm ơn em ấy vì đã cõng tôi đến đây.
Dù sao thì tôi cũng thật đáng thương. Tôi lại ngất đi chỉ vì có thế.
Tôi bước lên cầu thang, tự trách mình một cách nhẹ nhàng.
Trên tầng hai có phòng của tôi, phòng ngủ của bố mẹ và một căn phòng có ghi "Phòng của Suzu".
Theo ký ức của tôi thì đây là phòng làm việc của bố...
Tôi nhẹ nhàng giơ tay lên để gõ cửa.
Và rồi.
Một giọng nói vang lên từ bên trong.
"...Vâng, kế hoạch đang tiến triển theo đúng kế hoạch."
Giọng của Suzuran. Có ai đó ở đó sao... à không, có lẽ em ấy đang nói chuyện điện thoại.
Kế hoạch, kế hoạch gì vậy nhỉ.
Tôi vô thức lắng nghe.
"Không có vấn đề gì. Dường như anh ấy vẫn chưa nhận ra điều gì."
...Anh ấy? Có lẽ nào là tôi không.
Khi nghĩ đến điều đó, đột nhiên tôi cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Suzuran, rốt cuộc em đang nói chuyện với ai vậy?
Tôi nhẹ nhàng hạ bàn tay đang định gõ cửa xuống. Tôi cẩn thận vặn tay nắm cửa, cố gắng không gây ra tiếng động. Việc tự ý nhìn trộm phòng của một cô gái là điều tồi tệ nhất, nhưng tôi nghĩ rằng đây không phải là thời điểm thích hợp để làm điều đó.
"Cuộc sống chung với tư cách là em gái có vẻ suôn sẻ. Dường như anh ấy vẫn còn đôi chút khó chịu, nhưng anh ấy đang dần chấp nhận sự tồn tại của em gái."
Suzuran đang đứng sau cánh cửa hé mở. Em ấy đã thay bộ đồ bơi bằng quần áo bình thường. Có vẻ như em ấy đang nói chuyện với một con ếch khổng lồ.
...Ếch?
Con ếch đứng trước hiệu thuốc, cái đó.
Tại sao lại thế?
Suzuran đang ngồi ngay ngắn trên sàn nhà.
"Giai đoạn đầu có thể coi là thành công chứ?"
Con ếch nói. Nó có một giọng nam trầm khàn.
"Vâng."
Suzuran trịnh trọng gật đầu.
"Vậy thì, 'Shinjuuya', hãy chuyển sang giai đoạn hai ngay lập tức."
Con ếch gọi Suzuran là "Shinjuuya". Cái gì vậy?
"Xin lỗi, nhưng tôi nghĩ điều đó hơi vội vàng."
"Trong tình hình hiện tại, khi không còn thời gian để lãng phí, không có gì là vội vàng cả."
"Nhưng, để thúc đẩy anh ấy tự nhận thức, tôi nghĩ chúng ta cần một mối quan hệ tin tưởng vững chắc hơn."
"Tình hình bên đó vẫn đang bế tắc. Không có gì có thể cải thiện tình hình chiến sự ngoài việc anh ấy trở lại làm việc."
"Tôi hiểu điều đó. Nhưng nếu anh ấy từ chối, chúng ta sẽ hết cách. Mối quan hệ mà chúng ta đã xây dựng một cách khó khăn sẽ không thể hàn gắn được."
"Trong trường hợp đó, hãy thực hiện Kế hoạch B."
"Kế hoạch B... Nhưng, chẳng phải điều đó sẽ kích động sự bùng nổ của 'Lễ vật cho hư vô' sao? Chúng ta đã thất bại nửa năm trước rồi."
"Lễ vật cho hư vô", hình như có một cuốn tiểu thuyết có tựa đề như vậy.
"Nếu điều đó xảy ra, anh ấy sẽ bị ảnh hưởng tiêu cực như thế nào?"
"'Shinjuuya', chúng ta không còn thời gian nữa rồi. Tôi biết em yêu quý anh ấy. Nhưng đôi khi chúng ta phải dùng đến các biện pháp mạnh tay."
"Nhưng."
"Tôi nhắc lại. Trong trường hợp xấu nhất, đó là Kế hoạch B."
Con ếch nói.
"Hãy giết anh ấy - Mio Naoto."
Két.
Lời nói của con ếch khiến tôi lùi lại một bước. Vì điều đó mà sàn nhà kêu lên.
Tất nhiên, Suzuran đã nghe thấy tiếng động đó.
Em ấy quay lại với ánh mắt như đang trừng trừng nhìn tôi.
"Aaa, anh trai. Anh trai nghe thấy rồi nhỉ."
Nói xong, em ấy chậm rãi đứng dậy.
"À, không..."
"Nghe trộm là không được đâu."
Chết rồi. Nói chung là chết chắc rồi. Lần này chết chắc rồi. Phải chạy thôi.
Tôi vội vàng chạy xuống cầu thang.
Phải làm sao đây?
Đúng rồi, đến chỗ Alice! Alice sẽ giúp tôi.
Tôi xỏ giày vào chân và vội vàng mở cửa trước.
Và rồi,
"Uwaaaaaaaaaaaa."
Tôi suýt chút nữa là ngã xuống.
"Khốn kiếp, cái quái gì đang xảy ra vậy."
Bên ngoài nhà tôi là một vách đá.
Tôi không tin vào mắt mình.
Không có nhà bên phải, nhà bên trái, hay nhà đối diện.
Chỉ có nhà tôi là được xây dựng trên một vách đá cheo leo.
"Làm, làm gì có chuyện đó chứ?"
"Anh trai."
Nghe thấy tiếng gọi, tôi quay lại.
Suzuran đang đứng đó.
Tự xưng là em gái tôi. Nhưng là một cô gái không có trong ký ức của tôi.
"C, cái chuyện vừa nãy là sao? Em, em là ai? Con ếch kia là gì vậy?"
"Aaa. Em đã nghĩ là chúng ta có thể xây dựng được một mối quan hệ tốt đẹp chứ."
Suzuran nói với giọng vô cùng lạnh lùng. Và em ấy bước một bước về phía tôi.
Tôi định lùi lại một bước, nhưng nếu làm vậy thì tôi sẽ ngã xuống, nên tôi không thể lùi thêm được nữa. Suzuran rút ngắn khoảng cách với tôi và nhẹ nhàng ôm tôi. Tôi chỉ biết sợ hãi và không thể nhúc nhích.
"C, cậu định làm gì?"
"Kế hoạch B đấy, anh trai."
"Kế hoạch... B?"
"Chúng ta cùng chết nhé, anh trai."
Suzuran ôm chặt tôi và nhảy khỏi vách đá.
"Uwaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa-"
○ ○
"-aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa, ah?"
Tôi tỉnh dậy và bật dậy.
Đồng thời, tôi đập đầu vào thứ gì đó.
"Guah."
"Uni."
Tôi quằn quại một lúc.
"C, cậu ổn không? Anh trai."
Tôi mở mắt ra và thấy mình đang nằm trên диван trong phòng khách. Nửa thân trên của tôi để trần, và tôi mặc quần lót. Kim đồng hồ chỉ hơn 10 giờ đêm một chút.
Có vẻ như Suzuran đã để tôi gối đầu lên đùi em ấy.
Suzuran ôm trán và nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.
"À, à...ờ, cái gì?"
Tôi không hiểu gì cả. Chẳng phải tôi vừa mới nhảy xuống vực thẳm cùng Suzuran sao...
"Anh trai cứ mê man suốt đấy?"
"Mê man?"
"Vâng."
Vậy chuyện vừa rồi là mơ sao.
Chết tiệt, mơ là điều mà thầy Osamu Tezuka đã cấm mà.
"Anh trai không nhớ gì sao? Anh trai bị ngất trong bồn tắm, và rồi Suzu đã kéo anh đến tận đây."
À phải, tôi bị say nắng.
"T, tôi, em không nhìn thấy gì đâu nhé!"
Suzuran nói, má ửng hồng như Sakura Denbu.
Tôi nghĩ rằng em ấy đã nhìn thấy hết rồi. Chà, dù em ấy có nhìn thấy thì tôi cũng không mất gì. Nếu em ấy ép buộc tôi cho em ấy xem, thì mức độ tín nhiệm xã hội của tôi sẽ giảm đáng kể.
Tôi từ từ ngồi dậy.
Nhưng tôi lại lăn xuống sàn nhà, không còn chút sức lực nào.
"A, anh trai?"
"Không được rồi. Mặt bị ướt nên không có sức lực."
"Em sẽ nướng mặt mới ngay bây giờ!"
Suzuran chạy vội vào bếp, tạo ra tiếng dép loẹt quẹt.
"Aaa, anh trai ơi. Không có men! Không có đậu đỏ!"
Tôi nghe thấy tiếng Suzuran hoảng hốt.
"Nguy rồi, anh trai chết mất. Suzu sẽ đi mua men ngay bây giờ!"
Hãy bình tĩnh, em gái.
"À, cứ cho anh xin cốc nước đã."
Tôi uống cốc nước Suzuran đưa cho và hít một hơi. Vì tôi không thể cứ mặc quần lót mãi được, nên tôi đã mặc tử tế áo phông và quần soóc vào.
"Anh trai thực sự ổn chứ?"
"Chắc vậy."
Suzuran vẫn nhìn tôi với vẻ lo lắng.
Khuôn mặt đó là một khuôn mặt đang lo lắng cho tôi thật sự.
Vì vậy, tim tôi hơi đau nhói.
Giấc mơ vừa rồi, dù chỉ là mơ thôi, cũng quá kinh khủng.
Một giấc mơ mà Suzuran định giết tôi.
Quá kinh khủng.
Đúng là tôi không có ký ức gì về em gái cả. Nhưng, em gái này, người đang thực sự quan tâm đến tôi từ tận đáy lòng, làm sao có thể cố gắng lấy mạng tôi được cơ chứ.
Điều sai trái là ở tôi. Tôi bực bội vì không thể nhớ ra điều gì.
"Anh trai mê man lắm đấy, anh trai đã mơ thấy gì vậy?"
Suzuran nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
Tôi suy nghĩ một chút và,
"Anh quên rồi."
Tôi trả lời.
"...Vậy à."
Suzuran không thể là một đứa trẻ xấu.
Tôi đặt tay lên đầu Suzuran.
Vì tôi hơi ngại, nên tôi xoa đầu em ấy một cách hơi thô bạo.
"Uni, anh trai?"
"Ngày mai là thứ Bảy và trường được nghỉ, hay là chúng ta đi đâu đó chơi đi."
Khi tôi đề nghị như vậy, mắt Suzuran lấp lánh và em ấy ngả người về phía trước.
"Thật ạ, anh trai?"
"Ừ. Em muốn đi đâu?"
"Em muốn -"
Vậy là, ngày hôm sau, chúng tôi đến Bảo tàng Mì ly (Bảo tàng Tưởng niệm Phát minh Ando Momofuku) ở Yokohama Minato Mirai.
Suzuran đã rất hào hứng từ sáng sớm. Em ấy nắm tay tôi trên đường đến nhà ga và hối thúc tôi "Nhanh lên, nhanh lên". Tối qua, em ấy đã rất phân vân về việc mặc bộ nào và mãi không ngủ được. Mặc dù vậy, em ấy đã thức dậy lúc năm giờ sáng để chuẩn bị bữa sáng, và sau đó lại băn khoăn về việc mặc bộ nào.
"Này, bộ này thì sao ạ, anh trai?"
Suzuran mặc một chiếc váy đen.
"Ừm, anh nghĩ nó dễ thương."
"Vậy còn cái này?"
Suzuran kết hợp một chiếc áo phông màu hồng với một chiếc váy trắng bồng bềnh.
"À, cái đó cũng dễ thương."
"Thôi mà, cái nào dễ thương nhất ạ?"
Suzuran nói, phồng má lên.
"Thật khó để chọn cái dễ thương nhất. Hãy chọn cái thứ hai đi."
Tôi khuyên.
Cuối cùng, em ấy chọn một chiếc áo phông số 7 mang phong cách rock và một chiếc váy mini denim. Quả nhiên, khi đi chơi thì nên mặc quần áo dễ vận động hơn.
Bảo tàng Mì ly là một cơ sở khá độc đáo.
Điều thú vị nhất là góc "Xưởng Mì ly của tôi", nơi bạn có thể tạo ra một ly mì cốc độc đáo có một không hai trên thế giới.
Bạn có thể viết những hình ảnh hoặc chữ cái yêu thích của mình lên cốc, và sau khi hoàn thành, bạn sẽ cho mì vào, thêm nước súp và topping yêu thích của mình.
Tất nhiên, tôi và Suzuran cũng tham gia vào hoạt động đó.
Chiếc cốc có hình dạng tròn, vì vậy viết bất cứ thứ gì lên đó khá khó.
Suzuran bên cạnh đang cầm bút lông với vẻ mặt nghiêm túc.
"Em vẽ gì thế?"
Tôi nhìn vào cốc của Suzuran, và em ấy đang vẽ một hoàng tử có ngôi sao trong mắt, giống như trong truyện tranh shoujo ngày xưa.
"Đây là anh trai."
"Mắt anh giống ngôi sao à?"
"Vâng, chúng lấp lánh."
Tôi bỗng thấy hơi ngại.
"Anh trai là vị cứu tinh, người đánh bại tổ chức tà ác và cứu thế giới."
"Cái gì thế?"
"Anh trai đã vẽ gì vậy?"
"Anh đã viết 'ban' đến đoạn giữa. Thế nào, chữ đẹp chứ?"
Suzuran chớp chớp đôi mắt to.
"Vâng, em nghĩ cái đó cũng được ạ."
Tôi không biết tại sao giọng em ấy lại lạnh lùng đến vậy.
Sau khi hoàn thành ly mì cốc độc đáo của riêng mình, chúng tôi quyết định ăn trưa. Ở đây, bạn có thể ăn mì từ khắp nơi trên thế giới. Mỗi phần ăn có kích thước bằng một nửa, vì vậy bạn có thể thưởng thức nhiều hương vị khác nhau.
Xì xụp, nhai nhai.
Xì xụp, nhai nhai.
"Ừm, hương vị này anh chưa từng ăn bao giờ. Cũng khá ngon đấy."
"Cái này cũng ngon ạ."
"Ồ, cho anh nếm thử chút đi."
"Vâng ạ. Đây, há miệng ra ạ."
Ngay lập tức, tôi cứng đờ.
Tôi đột nhiên nghĩ, những người xung quanh nhìn chúng tôi như thế nào nhỉ.
Họ có thực sự nghĩ chúng tôi là anh em không?
Hay là họ lại nghĩ chúng tôi là người yêu.
Lý do tôi mời Suzuran đi chơi có lẽ là vì tôi hy vọng rằng ký ức của mình sẽ quay trở lại khi chúng tôi đi chơi cùng nhau.
Đáng tiếc là, cho đến nay, vẫn chưa có dấu hiệu nào về điều đó.
"Có chuyện gì vậy ạ, anh trai?"
"À, ừm, không có gì đâu."
Tôi ăn nó như một cặp đôi ngốc nghếch. Thành thật mà nói, tôi quá xấu hổ nên không cảm nhận được hương vị.
"Suzu ăn của anh trai có được không ạ?"
"Được chứ, đây này."
Tôi nhanh chóng đưa đĩa của mình về phía Suzuran.
Sau đó, đôi mắt của Suzuran lại long lanh như mắt chó Chihuahua.
Đôi mắt đó đang gây áp lực vô hình "Đút cho em đi".
Anh em thường không làm những chuyện như thế này nhỉ. Tôi không có ký ức gì về em gái, vậy có nghĩa là người trước mặt tôi là một cô gái xinh đẹp, và việc tôi "á" hay được cô ấy "á" cho ăn khiến tôi bồn chồn, nhưng chúng tôi là anh em, nên về bản chất thì việc bồn chồn đến mức đó là kỳ lạ. Thật kỳ lạ khi làm vậy với anh em, nhưng việc ý thức em gái là người khác giới còn kỳ lạ hơn. Theo một nghĩa nào đó, nó không lành mạnh.
"Được rồi."
Tôi quyết tâm.
"Đây, há miệng ra."
Tôi múc một miếng và nhẹ nhàng đưa nó vào miệng Suzuran.
Đôi môi của Suzuran ướt đẫm nước súp và có chút gợi cảm.
"Ăn... măm măm. Ngon quá!"
Suzuran cười toe toét.
Nụ cười đó khiến tôi ngượng ngùng, và tôi gãi đầu một cách mạnh mẽ.
○ ○
Sau khi rời khỏi Bảo tàng Mì ly, chúng tôi di chuyển đến một công viên giải trí cách đó không đến năm phút đi bộ.
Và ở đó, chúng tôi đã ba lần đi tàu lượn siêu tốc.
Suzuran cười khúc khích, nhưng chân tôi run rẩy. Đáng xấu hổ là tôi không giỏi những việc như thế này.
Tôi ngồi phịch xuống ghế băng như một loài động vật thân mềm. Tôi say nắng, và sau đó lại say tàu lượn siêu tốc.
"Anh ổn không, anh trai?"
"Nghỉ ngơi một chút là ổn thôi."
"Em xin lỗi."
Suzuran tiu nghỉu rũ vai. Hai bím tóc của em ấy dường như cũng ỉu xìu.
"Đừng lo lắng quá. Không có gì to tát đâu."
"Nhưng... à, vậy thì em đi mua đồ uống nhé."
Suzuran đang cúi mặt thì ngẩng phắt lên.
"Ừm, giao cho binh nhì Suzuran đấy."
Suzuran chào theo kiểu quân đội và chạy đi.
Tôi tiễn em ấy đi, rồi ngước lên nhìn bầu trời.
Một bầu trời xanh ngắt lan rộng. Có cảm giác như tôi sắp rơi xuống bầu trời vậy.
Em gái Suzuran không có trong ký ức của tôi.
Alice không đến đánh thức tôi.
Cuộc trò chuyện kỳ lạ giữa Suzuran và con ếch.
Những điều như vậy cứ quanh quẩn trong đầu tôi.
Đầu óc tôi rốt cuộc bị làm sao vậy...
"Naoto!"
Đột nhiên, tôi nghe thấy một giọng nói và hạ tầm mắt xuống.
Ở đó có một bé gái. Hình dáng mặc áo blouse màu xanh nhạt của em ấy trông giống như một con búp bê thời tiết, và có điều gì đó đáng yêu về nó. Em ấy đeo một chiếc túi đeo vai màu vàng và đeo một chiếc thẻ tên hình hoa tulip.
"Ừm... lạc đường à?"
Em ấy lạc mất trong một chuyến dã ngoại hay gì đó sao?
"Đồ ngốc, hãy nhìn cho kỹ vào. Tao đây, tao đây!"
Cô bé liên tục nói "tao" và chỉ vào mặt mình.
Chẳng lẽ lại là một trò lừa đảo tinh vi mới? Một đứa trẻ nhỏ như vậy mà lại? Thời mạt thế rồi sao.
"Okie, tung cao tung cao."
Tôi đặt tay vào nách đứa trẻ mẫu giáo và tung em ấy lên cao rồi hạ xuống. Cô bé rất nhẹ.
"Vậy thì, đi đến trung tâm tìm trẻ lạc nhé. Anh sẽ đưa em đi."
"Im đi, đồ ngốc!"
Cô bé đá vào ống chân tôi.
"Ugh."
Tôi ngồi xổm xuống tại chỗ.
"C, cái gì vậy?"
"Anh, hãy đến đây."
Cô bé nắm lấy tay tôi. Vì chiều cao của chúng tôi có sự khác biệt, nên tôi phải cúi xuống rất nhiều. Bàn tay của cô bé nhỏ như lá phong.
"N, này, cái gì vậy."
Cô bé kéo tôi đi.
"Ê, này!"
Cô bé đưa vé cho nhân viên và bước lên đu quay cùng tôi.
Trong không gian kín của đu quay, có một nam sinh trung học và một bé gái.
...Cái này không ổn sao? Nếu cha mẹ em ấy hoặc giáo viên hướng dẫn phát hiện ra, tôi sẽ bị cảnh sát bắt giữ vì là một kẻ nguy hiểm có sở thích cực kỳ phản xã hội. Nghĩ đến đó, tôi tái mặt đi.
Không hề quan tâm đến tâm trạng của tôi,
"Trước mắt, vậy là an toàn rồi."
Cô bé nói với vẻ mặt không giống một đứa trẻ chút nào. Chà, vì em ấy chỉ là một bé gái, nên em ấy không thể cau mày được. Làn da em ấy mịn màng.
"Cháu là ai? Cháu không nhầm lẫn ai đó sao?"
Tôi hỏi đứa bé trước mặt.
"Mắt anh là đồ bỏ đi sao? Tao khoét mắt anh bây giờ."
Bị một bé gái mắng là một trải nghiệm mới lạ kỳ lạ.
"Tao đây! Alice đây!"
"A, li, ce?"
"Ichijo Alice! Anh nói là anh quên rồi sao?"
Cô bé chìa thẻ tên hình hoa tulip đang đeo trên ngực ra trước mặt tôi.
Ở đó viết "Ichijo Alice".
Đứa bé này á?
"Không, không thể nào. Alice mà tôi biết thì... hửm, cái gì thế."
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô bé.
Mái tóc màu caramel nhạt, đôi má bầu bĩnh, đôi môi hồng đào.
Tôi có cảm giác là có chút gì đó quen thuộc.
Tôi đưa tay ra và chạm vào má của đứa bé tự xưng là Alice. Làn da của trẻ con mềm mại ghê. Peta peta, puni puni. Peta peta, puni puni.
"Êy, anh làm gì đấy, đồ ngốc!"
Bàn tay bé nhỏ đấm vào hông tôi.
"Guaa... Ôi, cú đấm mạnh mẽ không giống như của một đứa trẻ này... ch, chắc chắn là Alice."
Alice nhướn cằm lên và nhìn xuống tôi.
"Cuối cùng thì anh cũng hiểu rồi nhỉ."
"Làm gì có chuyện đó chứ, sao cháu lại bé tí thế?"
"Kích thước này là giới hạn rồi."
"Giới hạn gì? Hãy giải thích rõ ràng đi."
Alice tỏ vẻ nghiêm túc. Tuy nhiên, hình ảnh em ấy ngồi lại xuống ghế thật đáng yêu. Chân em ấy không chạm sàn nên đung đưa.
"Okie? Nghe kỹ những gì tao sắp nói đây."
"Hửm? À, ừ."
Khi tôi gật đầu, Alice chìa ngón tay nhỏ xíu ra.
"Anh đã bị hôn mê không rõ nguyên nhân trong hai ngày qua."
"Hôn mê? Chuyện gì vậy? Anh đang nói gì vậy?"
Tôi hoàn toàn tỉnh táo. Ngay cả bây giờ, tôi đang nói chuyện với Alice mà.
"Đây không phải là thế giới thực."
"Hả?"
"Đây là một thế giới đại diện (tâm lý xã hội) do ai đó tạo ra. Ý thức của anh đã bị ép buộc kết nối với nó."
"Anh không hiểu lắm."
"Nói một cách đơn giản, anh đang bị bắt xem 'giấc mơ' do ai đó tạo ra."
"Giấc mơ? Cháu nói là cái này, tất cả đều là mơ sao?"
Tôi nhìn ra bên ngoài vòng đu quay. Chầm chậm, nó vươn cao. Tòa nhà Landmark Tower sừng sững, còn mặt biển lấp lánh phản chiếu ánh nắng. Biết bao người qua lại: những cặp cha mẹ dắt con, những đôi tình nhân, đám trẻ nhỏ. Tất cả những gì tôi đang thấy bây giờ... có phải là mơ không? Thật khó tin.
“Em biết, bảo anh tin ngay thì khó lắm… Dù em đã nói chuyện tương tự trước đây rồi.”
“Vậy, tại sao Arisu lại ăn mặc thế kia?”
“Em là ‘dị loại’ trong thế giới này. Để không bị phát hiện, em phải thu nhỏ lại. Nếu bị tìm thấy, em sẽ bị loại trừ.”
“Loại trừ?”
“Tức là bị giết đó.”
Arisu trong dáng vẻ bé gái lại thốt ra những lời lẽ rợn người.
Nhưng mà, cái bộ dạng học sinh mẫu giáo đó, có thực sự cần thiết không vậy?
“Thôi bỏ đi. Bên thế giới này anh có thấy điều gì bất thường không?”
“Điều bất thường…”
Nếu nói vậy, thì chỉ có chuyện đó thôi.
“Tôi có một đứa em gái.”
“Anh là con một mà.”
“Đúng rồi. Ừ, tôi cũng linh cảm thế mà.”
“Này, anh nghiêm túc chút đi!”
“Tôi cũng không hiểu nữa. Ban đầu tôi nghĩ mình không hề có em gái, nhưng dường như chỉ mình tôi nhầm lẫn. Mẹ, cả em, à, tức là Arisu của thế giới ‘mơ’ này chăng? Tóm lại, cả người đó nữa, đều nói Suzuran là em gái tôi. Thậm chí có người còn nói, có lẽ là do di chứng của vụ tai nạn nửa năm trước nên tôi mới quên, anh thấy đấy, ký ức lúc đó của tôi cũng mơ hồ nên dần dần tôi cũng bắt đầu nghĩ có khi nào là như vậy thật không… Tất cả những thứ này, đều là mơ ư?”
Cả những khoảnh khắc tôi đã trải qua cùng Suzuran hôm qua và hôm nay, đều là mơ hết sao?
Những niềm vui, những món ăn ngon, tất cả mọi thứ.
“Ngoài ra, còn gì nữa không?”
“À… Đúng rồi. Một lần, tôi đã có một giấc mơ kỳ lạ. Vì là mơ trong thế giới ‘mơ’ nên hơi rắc rối một chút, nhưng tóm lại, đó là một giấc mơ quái dị. Hay là, đó không phải mơ nhỉ… Thôi, chịu. Tôi chẳng hiểu gì nữa.”
“Đã có chuyện gì vậy?”
“Em gái tôi đã nói chuyện với một bức tượng ếch. Con ếch đó gọi em tôi là ‘Người Kết Thúc Tâm Hồn’. Ngoài ra, còn nhắc đến ‘Vật Tế Mộng Ảo’ gì đó, rồi giai đoạn đầu của kế hoạch gì đó. Và trường hợp xấu nhất là ‘kế hoạch B’.”
“Kế hoạch B?”
“Là, giết tôi đó.”
Lúc đó tôi chỉ nghĩ đó là một giấc mơ. Tôi say nắng ngất đi và gặp ác mộng mà thôi.
“Hừm.”
Arisu đặt bàn tay nhỏ bé lên cằm.
“’Người Kết Thúc Tâm Hồn’… ‘Vật Tế Mộng Ảo’… Thì ra là vậy.”
Cô bé lầm bầm lẩm nhẩm một mình điều gì đó.
“Em biết sao? Này, con bé đó là ai vậy? Một pháp sư ư?”
“Trước khi giải thích, chúng ta phải thoát khỏi đây trước đã.”
“Làm sao?”
“Nao, anh tin em chứ?”
Arisu nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc.
Đôi mắt to tròn, mạnh mẽ. Arisu này, chính là Arisu mà tôi biết. Chắc chắn là vậy.
Nếu lần này tôi nhầm lẫn, thì tôi không xứng đáng làm bạn thanh mai trúc mã của Arisu nữa. Thậm chí tôi sẵn sàng từ bỏ danh phận thanh mai trúc mã đó.
Tôi nuốt nước bọt ực một tiếng.
“Ừ, anh tin em.”
Thế rồi Arisu lấy ra một tấm thẻ – Ma Thuật Bài (Wise Vermilion) từ chiếc túi đeo chéo màu vàng. Vì tay cô bé nhỏ, nên tấm Ma Thuật Bài trông có vẻ lớn hơn so với kích thước thật.
Arisu xé tấm Ma Thuật Bài “roẹt, roẹt” từng mảnh.
“Anh nuốt cái này đi.”
Cô bé đưa những mảnh Ma Thuật Bài đã xé cho tôi.
“Ể? Cái này á?”
“Đúng vậy.”
“Sao lại phải nuốt?”
“Tấm thẻ này chứa ma lực của em. Thôi nào, đừng chần chừ nữa.”
Bất đắc dĩ, tôi nhận lấy tấm thẻ từ Arisu và nhét vào miệng một cách lúng túng. Dù có nhai bao nhiêu cũng chẳng có mùi vị gì, nên tôi đành gượng ép nuốt xuống. Cảm giác như mình biến thành con dê vậy. Nhưng mà, hình như dê không tiêu hóa được giấy thì phải.
“Anh nuốt rồi. Tiếp theo làm gì nữa?”
Thế rồi, Arisu đỏ mặt lên một chút,
“Chúng ta sẽ hôn nhau.”
Cô bé tuyên bố.
Tôi lập tức giáng một cú chặt “chát” vào cái trán tròn xoe của cô bé.
“Gào sư!”
“Em đang nói linh tinh gì đấy, đồ ranh con già đời. Mới là trẻ mẫu giáo mà đòi hôn hít, còn sớm cả trăm năm!”
“Không phải đâu! Em cũng bất đắc dĩ mà! Nhưng đây là bước cần thiết để thoát ra khỏi đây! Với lại, ngoại hình thì mẫu giáo thôi chứ em đâu phải trẻ mẫu giáo!”
“Vô lý!”
“Nghe em nói đã!”
Arisu dùng nắm đấm nhỏ xíu lại đấm vào mạng sườn tôi.
“Ugh!”
“Anh đã bình tĩnh hơn chưa?”
“Rồi ạ.”
“Nghe đây. Một mình em thì có thể thoát ra khỏi Thế Giới Đại Diện (Psychosocial) này. Nhưng em cần phải đưa cả Nao đi cùng. Để làm được điều đó, chúng ta cần tạm thời đưa tinh thần của anh gần với em. Nói cách khác, là tạm thời đồng hóa với em. Việc anh nuốt tấm thẻ chứa ma lực của em đã tạo nền tảng, bước tiếp theo là trao đổi nước bọt.”
“Trao đổi nước bọt, nghe có vẻ ghê ghê sao ấy.”
“Im đi đồ ngốc! Tóm lại là phải làm!”
Nói rồi, Arisu vươn hai tay ra, véo vào má tôi.
“Ưna!”
Cứ thế, Arisu áp sát mặt vào tôi. Đôi môi nhỏ nhắn màu hồng đào ngày càng gần.
Mặt cô bé đỏ bừng. Đến cả dái tai cũng đỏ.
Ôi, mình sắp hôn một bé gái.
À mà, mình sắp hôn Arisu!
Đúng lúc đó.
“Rầm!” chiếc đu quay rung lắc dữ dội.
Tôi còn chưa kịp nghĩ gì thì,
Vòng đu quay – đang rơi xuống.
“Ối trời ơi!”
Tôi chỉ biết gào thét, nhưng Arisu hành động rất nhanh gọn.
“’Hồi Chuyển Bươm Bướm (Iron Butterfly)’ – Rút Kiếm (Slash)!”
Cô bé lấy Ma Thuật Bài (Wise Vermilion) từ túi đeo chéo ra, khẽ thổi một hơi.
Tức thì, tấm Ma Thuật Bài biến thành một thanh kiếm khổng lồ chỉ trong tích tắc.
Arisu dùng đôi tay nhỏ bé vung thanh kiếm khổng lồ, bổ đôi chiếc đu quay từ bên trong, dễ dàng như cắt dưa hấu vậy.
“Bám vào!”
Arisu hét lên.
Tôi cố hết sức bám chặt lấy cơ thể của Arisu.
Arisu đạp vào phần còn lại của chiếc đu quay đang rơi, nhảy vọt lên cao.
“Híííííííííí!”
Chính tôi cũng phải thốt lên một tiếng thảm hại.
Arisu đáp xuống đường ray tàu lượn siêu tốc.
Tôi cũng bám chặt lấy đường ray.
Cao ơi là cao. Tôi ngẩng mặt lên, không dám nhìn xuống chân.
Đúng lúc đó.
Nhẹ nhàng như những cánh chim từ trời rơi xuống, Suzuran từ từ bay xuống.
Chúng tôi đối mặt với nhau cách vài mét.
“Không được rồi, anh trai ơi.”
Suzuran nói.
“Đụng vào một đứa trẻ con như thế, anh sẽ bị bắt đấy.”
Trên gương mặt cô bé hiện lên một nụ cười lạnh lẽo.
“…Em là ai?”
Tuy nhiên, Suzuran không trả lời câu hỏi của tôi.
Arisu chĩa mũi kiếm về phía Suzuran.
“Ngươi là thành viên của ‘Liên Minh Bất Tử (Imaginary Numbers)’ phải không?”
“Liên Minh Bất Tử” ư? Đó là gì vậy?
“Chính cô mới là Pháp sư của ‘Hội Táng Nguyệt (Lunaria)’, là ‘Ma Nữ Thiên Niên’ đúng không?”
Arisu khịt mũi.
Khi tôi nhận ra, thế giới đã chìm trong một sự tĩnh lặng như thể vừa diệt vong. Chiếc đu quay vừa rơi xuống cách đây không lâu, vậy mà chẳng có lấy một tiếng hét nào. Tôi rụt rè nhìn xuống bên dưới. Chẳng có ai ở đó cả. Không gia đình, không người yêu, không nhân viên. Bầu trời vẫn xanh ngắt như thể một lời nói dối, và à, đúng vậy, đây thực sự là một lời nói dối, tôi cuối cùng cũng chấp nhận.
Tôi bám chặt lấy đường ray, dồn ánh mắt về phía Suzuran.
“K-khoan, em cũng là pháp sư đang nhắm vào ‘Quy Tắc Tai Ương (Nemesis Core)’ sao?”
Thế rồi, Suzuran cười khẽ “fufu”.
“Chẳng có pháp sư nào cả đâu, anh trai ơi. ‘Quy Tắc Tai Ương’ cũng không hề tồn tại.”
Suzuran thở dài một tiếng “phù”. Cô bé thì thầm nhỏ nhẹ: “Đáng tiếc thật, mọi chuyện đang diễn ra suôn sẻ mà.”
Ý là sao?
Theo Arisu, tôi dường như là một “Pháp sư Vô Thức (Innocent)” gì đó. Một thực thể sở hữu lò ma lực mạnh mẽ mang tên “Quy Tắc Tai Ương (Nemesis Core)” nhưng lại không thể sử dụng ma thuật hay đại loại thế…
“Này anh trai. Cái thế giới mà anh tin là ‘hiện thực’ ấy, thật ra chỉ là thế giới giấc mơ mà ‘một người nào đó’ đang nhìn thấy thôi.”
Suzuran bắt đầu một câu chuyện phi lý.
“Cái ‘thế giới thật’ ấy, không hề yên bình như thế này đâu.”
“Cái gì vậy chứ?”
Khi tôi nói, Suzuran lộ vẻ mặt hơi buồn.
“Anh thật sự không nhớ gì cả à?”
Cô bé thì thầm một cách xót xa.
“Anh không cần nghe đâu, Nao.”
Arisu vừa thủ thế với thanh kiếm vừa bước lên một bước. Ngọn lửa bùng cháy mang hình dáng cánh bướm.
“Chờ một chút đã.”
Trước lời tôi nói, Arisu lộ vẻ không hài lòng.
“Anh muốn nghe. Em hãy kể cho anh nghe đi. Anh cũng bị cuốn vào chuyện này, nên có quyền được biết chứ. Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Tôi hỏi Suzuran, Suzuran cúi mắt một lần rồi mở miệng.
“Sự kiện thiên thạch khổng lồ rơi xuống.”
Suzuran nói.
“Vì thế mà thế giới chìm vào thời kỳ đen tối. Toàn bộ Trái Đất bị bao phủ bởi những đám mây dày đặc, không còn thấy được mặt trời nữa. Cuộc sống của con người hoàn toàn thay đổi.”
Giọng điệu của Suzuran lúc này đã trở nên trưởng thành hơn lúc nào không hay.
“Hiện tại chắc anh không thể tưởng tượng được đâu. Mùa màng không phát triển, nạn đói hoành hành, dịch bệnh lan tràn. Nền văn minh suy tàn, các khu vực bị chia cắt do quân đội thống trị, áp bức người dân. Nhưng việc những kẻ bị áp bức chống lại kẻ thống trị là chuyện thường tình. Một bộ phận dân chúng bị đàn áp đã vũ trang nổi dậy, xung đột với quân đội. Những đứa trẻ là người chịu thiệt hại nặng nề nhất. Anh có tưởng tượng được không? Một thế giới mà đến cả những đứa trẻ nhỏ cũng bị bắt cầm vũ khí. Không phân biệt địch hay ta. Thật kinh khủng.”
Suzuran tiếp tục một cách bình thản.
“Nhưng đã có một người đứng lên với mong muốn chấm dứt cuộc sống như vậy. Chúng tôi ủng hộ người đó. Anh ấy là vị cứu thế. Một người nhân từ và dũng cảm hơn bất kỳ ai. Nếu không có anh ấy, thế giới sẽ không thể thay đổi.”
“Tuy nhiên,” giọng Suzuran chùng xuống, “đã có nội gián. Anh ấy quá nhân hậu, nên đã mắc phải cái bẫy ‘Vật Tế Mộng Ảo’ do tên nội gián đó giăng ra.”
“’Vật Tế Mộng Ảo’…”
“Đó là một thiết bị thôi miên cưỡng chế, tạo ra một Lĩnh Vực Ảo Ảnh (Imaginary Field) trong não bộ và giam giữ người ta trong đó. Một khi đã chìm vào giấc ngủ, sẽ không bao giờ nhận ra mình đang ngủ nữa. Chỉ là tiếp tục mơ một giấc mơ vô tận.”
“Giấc mơ vô tận…”
“Đúng vậy, vị cứu thế đang mơ.”
Suzuran thẳng tay chỉ vào tôi.
“Chính là anh.”
“…Tôi ư?”
“Phải. Hãy nhớ lại đi. Anh là hy vọng cuối cùng của chúng tôi. Anh là vị cứu thế của chúng tôi. Thế giới này được tạo ra từ ‘giấc mơ’ của anh.”
“Hoang đường!”
Arisu nói.
“Con nhỏ này đang lừa Nao đấy!”
“Lừa ư…”
Tôi ngẩng đầu nhìn Arisu.
“’Liên Minh Bất Tử’ là một nhóm cuồng tín nguy hiểm, tin vào cái gọi là ‘thế giới thật’ không tồn tại và ‘bản thân thật’ không tồn tại. Dường như có những người ủng hộ liên minh trên khắp thế giới, nhưng tất cả bọn họ đều nghĩ mình không thể chết.”
Arisu trừng mắt nhìn Suzuran.
Suzuran cũng trừng mắt lại Arisu.
“Trên thực tế, chúng tôi không chết. Những người thức tỉnh trong ‘giấc mơ’ sẽ không chết vì họ có ý thức. Điều đó chính là bằng chứng cho việc thế giới này là một ‘giấc mơ’.”
“Nực cười. Chỉ là một hình thức thôi miên tập thể thôi.”
“Còn nếu để tôi nói, thì pháp sư cũng chỉ được phép tồn tại vì thế giới này là một ‘giấc mơ’ thôi.”
Đầu tôi rối bời đến mức muốn hoảng loạn.
Tôi là vị cứu thế?
Thế giới là một giấc mơ do tôi nhìn thấy, do tôi bị bắt nhìn thấy bởi ‘Vật Tế Mộng Ảo’?
Suzuran đang cố đánh thức tôi?
Câu chuyện của Suzuran quá khác biệt so với lời giải thích của Arisu.
Lừa tôi sao? Nhưng vì mục đích gì?
Suzuran rời mắt khỏi Arisu, nhìn thẳng vào tôi.
“Nửa năm trước, chúng tôi đã tiếp xúc với anh.”
“Nửa năm trước.”
Đó là đêm Giao thừa định mệnh đó…
“’Liên Minh Bất Tử (chúng tôi)’ đã cố gắng phá hủy ‘Vật Tế Mộng Ảo’ và thoát khỏi thế giới ‘giấc mơ’. Kết quả là vụ sập trường học đó. Chính chúng tôi đã gọi anh đến nơi đó.”
Tôi lại ngẩng nhìn Arisu.
Ý là sao? Chẳng lẽ đó không phải là sự cố ngoài tầm kiểm soát của ‘Quy Tắc Tai Ương’ sao?
“Đáng tiếc là chúng tôi không thể phá hủy ‘Vật Tế Mộng Ảo’, cũng không thể đánh thức anh. Tôi đã xuất hiện trước mặt anh như thế này để thúc giục anh tỉnh lại. Làm ơn, hãy nhớ lại đi!”
Suzuran tha thiết nói.
Thế nhưng, tôi chẳng thể nhớ ra điều gì cả.
Suzuran khẽ thở dài, như thất vọng trước vẻ mặt của tôi.
“Mọi chuyện đang suôn sẻ, thật đáng tiếc.”
Nói rồi, Suzuran rút ra khẩu súng lục cỡ nòng lớn (IMI Desert Eagle). Nó thường xuất hiện trong phim và truyện tranh, nhưng lại quá thô kệch so với đôi tay một cô gái.
“Ngu, nguy hiểm lắm, bỏ xuống đi, cái thứ đó.”
Tuy nhiên, Suzuran lại làm bộ mặt tổn thương trước lời tôi nói.
“Đây là súng của anh.”
Cô bé nheo mắt một cách đau khổ.
“Một khi đã bóp cò, người ta sẽ quen với việc tước đoạt sinh mạng. Vì vậy, tuyệt đối không được bóp cò. Anh đã dạy tôi như vậy.”
Suzuran thì thầm những ký ức về tôi mà tôi không hề có.
“Việc phải dùng khẩu súng này để giết anh, anh thật là độc ác.”
Gay rồi. Suzuran nghiêm túc đấy. Cứ thế này tôi sẽ bị bắn mất.
“Nhưng nếu như vậy có thể khiến anh tỉnh dậy thì…”
Suzuran dùng lực lên ngón tay đặt trên cò súng.
Đúng lúc đó.
“Được chứ, Nao?”
Arisu thì thầm.
“Khi em ra hiệu, anh hãy nhảy xuống.”
“T-từ đây sao?”
Độ cao khá lớn. Bị bắn cũng xong đời, nhưng rơi xuống cũng nguy hiểm không kém.
“Tin em đi.”
Tôi nhìn Arisu. Arisu không nhìn tôi, mà vẫn dõi theo Suzuran. Vẻ mặt cô bé nghiêm túc, không có chút chỗ trống nào cho lời nói đùa.
“Được, được rồi. Anh tin Arisu.”
Lời tôi vừa đáp,
“Làm ơn, tỉnh dậy đi.”
Lời Suzuran nói cũng cùng lúc đó.
“Nhảy!”
Theo hiệu lệnh của Arisu, tôi buông tay khỏi đường ray mà mình đang bám.
Viên đạn được bắn ra.
Arisu vung kiếm.
Trong lúc rơi xuống, tôi ngước nhìn hai người họ.
Tôi có thể nhìn thấy mọi thứ rõ ràng như một đoạn phim quay chậm.
Arisu chém đôi viên đạn nhỏ xíu như hạt đậu.
Tuyệt vời!
Và rồi, cô bé phóng tới, ôm chầm lấy tôi đang rơi xuống một cách thảm hại.
Arisu dùng đà, chớp nhoáng ôm chặt lấy tôi.
Rồi sau đó,
“Đánh thức thằng bạn thanh mai trúc mã mê ngủ này, là trách nhiệm của tôi!”
Cô bé hôn tôi.
***
Hình ảnh nhiễu loạn. Giống như bộ phim tôi đang xem bỗng dưng bị ghi đè lên bằng một tác phẩm khác do lỗi kỹ thuật. Cái gì thế này?
Ai đó đang chạy. Đang trốn thoát. Và tôi đang đuổi theo người đó…?
Vượt qua khu dân cư, rẽ ở góc công viên, xuống dốc. Những người đi đường đều mặc rất dày. Hơi thở tôi phả ra trắng xóa. Mặt trời nghiêng dần, bóng đổ dưới chân dài thượt.
Tôi đang đi đâu vậy?
Lại một lần nữa hình ảnh nhiễu loạn, cảnh tượng đột ngột thay đổi.
Tôi không biết từ lúc nào đã ở trong nhà.
Mọi thứ phủ đầy bụi một cách lạ lùng. Chiếc đèn treo trên trần nhà bị hỏng. Bàn ghế thấp, thùng carton và các loại đồ chơi trẻ em chất đống phía sau.
Tôi thấy quen. Đây là… một lớp học. Trường tiểu học mà tôi đã từng học khi còn nhỏ.
Lẽ nào.
Đây là… ký ức mà tôi đã đánh mất, nửa năm trước… sao?
Có ai đó đứng giữa lớp học.
Mờ ảo quá, tôi không thấy rõ mặt. Chỉ biết người đó mặc đồng phục nữ sinh của trường cấp ba tôi.
“Cô là ai?”
Tôi nói. Là tôi của nửa năm trước.
Thế rồi, người đó nhẹ nhàng giơ tay lên. Tay người đó nắm chặt một khẩu súng hình thù kỳ lạ. Phần thân súng lớn, trông giống như súng đồ chơi. Nòng súng chĩa thẳng về phía này.
Nguy hiểm!
Tôi nghĩ thế, nhưng ý chí của tôi hiện tại không được phản ánh.
Vậy nên, đây, rốt cuộc cũng chỉ giống như một bộ phim tồi tệ –
ĐOÀNG!
***
“Á!”
Giật mình, tôi bật dậy.
“Anh có sao không? Cơ thể có bị làm sao không?”
Giọng Arisu vang lên, tôi quay mặt về phía cô bé. Cô bé không còn ở hình dáng học sinh mẫu giáo nữa. Mái tóc màu caramel bồng bềnh, đôi mắt to, chiếc mũi thanh tú và đôi môi hồng đào. Trên tay trái đeo một chiếc scrunchie. Đây là Arisu học sinh cấp ba mà tôi biết.
Giá sách, bàn học, tủ quần áo. Trên tường dán chữ “Tốc Phong Nộ” mà Arisu đã viết trong buổi khai bút mừng năm mới, và còn trưng bày thanh kiếm gỗ trắng mua ở Nikko trong chuyến dã ngoại cấp tiểu học. Đó là phòng của tôi. Không phải căn phòng quá sạch sẽ do Suzuran dọn dẹp. Chính là phòng của tôi.
Hình như tôi đã ngủ quên trên giường của mình.
“Anh… nghĩ là không sao.”
Vừa nãy tôi cảm thấy có điều gì đó thoáng qua đầu mình, nhưng ngay khi tỉnh dậy thì đã quên mất rồi. Lưng cũng hơi đau một chút, nhưng chắc là do ngủ quá nhiều.
Nhìn kỹ, Arisu đang nắm chặt tay tôi.
“Đừng có làm em lo lắng nữa chứ!”
Arisu thở dài một tiếng “phù”.
“Em, em lo lắng cho anh sao?”
Tôi nhìn chằm chằm vào tay Arisu.
“K-không, không phải!”
Arisu vội vàng buông tay ra, quay mặt đi một cách dỗi hờn.
Có vẻ đáng yêu ghê.
Tôi vừa nghĩ vậy, một cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng.
Tôi nuốt nước bọt ừng ực.
Arisu có bao giờ dịu dàng với tôi đến mức này chưa?
Chẳng lẽ, đây vẫn còn là tiếp nối của giấc mơ?
Tôi nheo mắt cố gắng phân biệt xem người đang ở trước mặt mình có phải Arisu thật hay là Arisu giả mạo.
“G-gì vậy?”
“Anh thấy hình như Arisu thật có vòng một lớn hơn.”
Khoảnh khắc tiếp theo, nắm đấm của Arisu đấm thẳng vào mạng sườn tôi.
Tôi khẽ bay lên không trung, rồi rơi xuống.
Không kịp thốt lên lời nào, tôi cuộn tròn trên giường.
“Sao? Tỉnh ngủ chưa?”
“T-tỉnh rồi ạ…”
Tốt. Đây là hiện thực. Nơi đây không còn là trong mơ nữa. À, nếu theo lời Suzuran, thì nơi đây cũng là một phần của “giấc mơ” mà tôi đang nhìn thấy.
Để chắc chắn, tôi cũng kiểm tra vết bỏng ở ngực trái. Tốt, nó vẫn còn ở đó.
Tôi ngẩng mặt lên.
Đúng lúc đó.
“Đừng nhúc nhích.”
Suzuran đang dí một khẩu súng to tướng vào gáy Arisu.
“Mình đã mất cảnh giác.”
Arisu cắn răng lẩm bẩm.
Cũng như chúng tôi, Suzuran cũng đã quay lại đây. Nghĩ xem cô ta đã đột nhập bằng cách nào cũng vô ích thôi. Bọn họ vốn dĩ không bình thường mà.
“N-này!”
Tôi định bước lên một bước, thì –
“Anh không nghe thấy à? Đừng nhúc nhích.”
Lời của Suzuran khiến tôi dừng lại.
“Dừng lại đi, làm ơn. Tôi cầu xin đấy.”
Suzuran lại làm ra vẻ mặt tổn thương trước lời tôi nói.
“Người phụ nữ này quan trọng đến thế sao?”
“Quan trọng. Nên đừng làm cô ấy bị thương.”
“Anh đã ngừng chiến đấu rồi sao? Anh đã chọn cách sống trong cái thế giới an toàn của riêng mình như thế này sao?”
“Tôi…”
Tôi không hề có những ký ức mà Suzuran đã kể. À mà, ngay cả thế giới pháp thuật mà Arisu nói tôi cũng không biết. Tôi đáng lẽ chỉ là một học sinh cấp ba bình thường thôi mà.
“Tôi đã nghĩ rằng nếu xây dựng được lòng tin rồi giải thích, anh sẽ nhớ lại. Nhưng anh không muốn nhớ. Anh đã chạy trốn vào thế giới giấc mơ trống rỗng này.”
“Tôi…”
“Đồ hèn nhát.”
Suzuran – đang khóc.
Từng giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt cô bé.
“Tôi đã ngưỡng mộ anh. Vì anh, tôi có thể làm bất cứ điều gì. Nhưng anh bây giờ không còn là anh mà tôi biết nữa. Anh đã từ bỏ làm chiến binh. Anh bây giờ là một kẻ bại trận.”
Suzuran ném một thứ gì đó. Nó rơi xuống sàn, lăn tròn.
Nó tiếp tục lăn, rồi dừng lại dưới chân tôi. Đó là một lọ thủy tinh nhỏ chứa đầy chất lỏng.
“Đây là thuốc độc tác dụng nhanh.”
Suzuran nói.
“Uống vào sẽ chết mà không đau đớn.”
Tôi nhìn chằm chằm vào lọ thuốc.
“Hãy uống nó đi.”
“Không được, Nao. Nếu anh làm thế thì em sẽ không tha thứ cho anh đâu!”
“Không sao đâu. Hãy tin tôi. Anh sẽ không chết theo đúng nghĩa đen đâu. Đây chỉ là thế giới ‘giấc mơ’ mà anh đang bị ‘Vật Tế Mộng Ảo’ cho thấy thôi. Chết ở đây, anh sẽ tỉnh dậy ở ‘thế giới thật’.”
“Không được đâu! Này, anh đang nhặt cái gì đấy!”
Chất lỏng trong suốt trong lọ “chap chap” rung động.
“Được rồi.”
Suzuran nói bằng giọng lạnh lùng.
“Được cái gì mà được! Naomichi!”
Arisu định lao tới tôi. Nhưng Suzuran giật tóc Arisu, không cho phép cô bé làm thế.
“Thả Arisu ra.”
Tôi nhìn vào mắt Suzuran và nói.
“Không cần thiết. Khi anh tỉnh dậy, ‘Ma Nữ Thiên Niên’ cũng sẽ tự động được giải thoát. Bởi vì, chính thế giới ‘giấc mơ’ này sẽ kết thúc.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Hiểu cái gì mà hiểu, đồ ngốc! Đồ khờ khạo! Đồ vô dụng!”
Arisu la hét.
“Arisu.”
Lần này, tôi gọi Arisu.
“Hãy tin anh.”
Nói rồi, tôi mở nắp lọ thuốc.
Nó không màu, nhưng khi đưa lại gần mũi, có một mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng.
“Nào, mau uống đi.”
Suzuran giục giã.
Tôi hít một hơi thật sâu. Hít đầy oxy vào phổi, rồi thở ra.
Thế giới này là một thế giới giả tạo. Một thế giới ‘giấc mơ’ mà tôi đang nhìn thấy, đang bị bắt nhìn thấy.
Chết ở đây, tôi sẽ chỉ tỉnh dậy ở ‘thế giới thật’ mà thôi.
Nếu lời Suzuran nói là đúng, thì mọi chuyện là như vậy.
Mồ hôi lấm tấm ra ở bàn tay đang nắm chặt lọ thuốc. Thành thật mà nói, tôi đang sợ. Một góc đầu tôi đang nghĩ rằng mình muốn bỏ trốn ngay lập tức, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Nao…michi.”
Arisu gọi tên tôi. Đôi mắt Arisu dao động đầy lo lắng.
Nhìn vào đôi mắt ấy, tôi hạ quyết tâm.
Tôi đưa lọ thuốc đến gần miệng,
“Xin lỗi!”
Rồi không uống, tôi ném thẳng vào mặt Suzuran.
“—!?”
Nước thuốc tràn ra làm ướt tóc Suzuran.
Suzuran lùi lại và buông tay khỏi tóc Arisu.
“Giỏi lắm, Nao!”
Arisu xoay người một vòng như thực hiện động tác nhào lộn tại chỗ, giữ khoảng cách với Suzuran. Đồng thời, cô bé rút Ma Thuật Bài (Wise Vermilion) ra và thổi một hơi.
“’Phong Hoa Hỏa Điệp (Bullet with Butterfly Wings)’ – Châm Lửa (Ignite)!”
Ma Thuật Bài biến thành vô số những cánh bướm lửa.
“Nào, để tôi dạy cho ngươi một bài học, cô bé! Chuẩn bị tinh thần đi!”
Arisu thốt ra những lời lẽ nghe như ác quỷ hơn là một người hùng chính nghĩa.
Và rồi,
Suzuran, bị bao vây bởi những cánh bướm bắn ra những đốm lửa,
Trong tình thế tiến thoái lưỡng nan,
Cô bé dí súng vào thái dương của chính mình.
“K-khoan đã. Em đang làm gì vậy!”
Tôi hoảng hốt trước tình huống quá phi thực tế đó, vươn tay về phía Suzuran.
“Đừng tới đây!”
Suzuran hét lên sắc lạnh. Hai bím tóc cô bé vung vẩy dữ dội.
“Lẽ ra phải làm vậy ngay từ đầu.”
“Này, bảo em dừng lại mà!”
“Không sao đâu. Thấy cái này anh cũng sẽ tin. Tôi không chết. Vì đây là thế giới ‘giấc mơ’ mà anh đang nhìn thấy mà thôi.”
“Đừng làm những điều ngu ngốc đó.”
Arisu cũng nói.
“Làm vậy cũng vô ích thôi!”
“Đúng vậy, dừng lại đi.”
“Đừng làm vẻ mặt đó. Thật sự không sao đâu. Với cái này, anh cũng sẽ tin tôi thôi. Khi đó, chúng ta sẽ cùng về nhà. Và xin anh, hãy cứu chúng tôi. Hãy dẫn dắt chúng tôi, những kẻ ngu muội này. Không sao đâu, anh chắc chắn sẽ nhớ lại thôi. Bây giờ anh chỉ hơi mệt mỏi một chút. Khi anh định bỏ cuộc, tôi sẽ dốc hết sức mình để hỗ trợ anh. Khi anh chìa tay ra với tôi, tôi đã quyết định như vậy. Cho nên—”
Sau một nhịp tạm dừng, Suzuran nói.
“Cho nên, bây giờ, tôi sẽ trở thành vật tế cho anh.”
Ngón tay Suzuran siết chặt.
Cô bé nhắm mắt lại.
Nước mắt chảy ra từ khóe mắt,
Cò súng được bóp hết cỡ.
Tôi.
Trước khi Suzuran bóp cò, tôi ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé của cô bé.
“B-buông ra!”
“Không.”
Cơ thể nhỏ bé của Suzuran thực sự ấm áp.
Ít nhất đối với tôi, nó không hề giống một giấc mơ chút nào.
Tôi nhẹ nhàng nắm lấy khẩu súng trong tay Suzuran từ phía trên.
“Dừng lại đi. Làm ơn dừng lại đi. Đừng làm những chuyện đau buồn như thế này nữa. Anh cầu xin em đấy.”
Suzuran run rẩy toàn thân. Giống như đang chịu đựng cái lạnh. Giống như đang chịu đựng sự cô đơn.
Tôi siết chặt Suzu hơn nữa.
Muốn làm dịu đi dù chỉ một chút sự run rẩy của con bé.
“Nếu em… nếu Suzu chết, anh hai sẽ khóc mất thôi.”
Suzu vùi mặt vào ngực tôi, rồi òa lên khóc nức nở.
Tôi cứ liên tục xoa đầu con bé cho đến khi tiếng khóc dịu đi.
○○
Chà, rốt cuộc thì đây là chuyện gì đây?
Vì là chủ nhật, tôi ngủ nướng đến quá trưa. Khi xuống lầu định kiếm gì đó bỏ bụng, tôi liền phát hiện ra thứ đó nằm chễm chệ trên bàn ăn.
Một chiếc sáo dọc soprano được đặt trên một cái đĩa lớn.
“Thật là hết sức khó hiểu mà.”
Tôi lẩm bẩm, rồi cầm chiếc sáo lên. Nhìn nó cũng thấy hoài niệm phết. Chẳng biết tôi có còn nhớ cách bấm ngón không nhỉ. Đang nghĩ vẩn vơ thì tôi bất chợt nhận ra có ánh mắt đang nhìn mình. Suzu, với một chiếc máy quay phim chĩa thẳng, đang lấp ló từ sau tủ lạnh, chăm chú ghi hình tôi.
“Em làm gì thế?”
“Anh hai cứ tiếp tục đi.”
“Không, có gì để mà tiếp tục chứ. Mà, cái này là cái gì thế?”
Tôi cầm chiếc sáo lủng lẳng.
“Là sáo dọc soprano mà.”
“Thì anh biết vậy rồi.”
“Em đã tìm hiểu kỹ càng rồi đấy. Đàn ông con trai không phải thường có hứng thú lạ lùng với sáo dọc của cô gái mà mình thích sao?”
“—Hả?”
“Em nghĩ anh hai chắc chắn đang rất quan tâm đến chiếc sáo dọc của Suzu. Nên em định quay lại làm bằng chứng. Vậy nên, mời anh, cứ tiếp tục đi.”
À thì, còn về chuyện hôm qua diễn ra thế nào sau vụ đó…
“Chúng ta đã đạt được một hiệp định đình chiến tạm thời.”
Suzu nói vậy, sau khi “hội ý” với con cóc tượng trang trí mà không biết nó được tha từ đâu đến. Con cóc đó, quả nhiên là biết nói…
“Đây là quyết định chính thức được đưa ra giữa cán bộ ‘Liên minh Bất tử’ (Imaginary Numbers) và giới thượng tầng ‘Hội Táng Mệnh’ (Lunaria). Từ nay về sau, miễn là hiệp định đình chiến này được duy trì, tôi và ‘Phù thủy Ngàn năm’ – kẻ tự xưng là một pháp sư, sẽ tránh những cuộc chiến không cần thiết.”
Theo lời Suzu, thì thực ra pháp sư không hề tồn tại. Họ chỉ là những thực thể chỉ có thể hiện hữu trong ‘Giấc mơ’. Còn ‘Hội Táng Mệnh’ (Lunaria) dường như là một tập đoàn đáng thương, đã vô tình có được ‘Sức mạnh’ trong ‘Giấc mơ’ do nhận thức sai lầm.
Tuy nhiên, nếu theo lời Arisu thì lại hoàn toàn ngược lại. ‘Liên minh Bất tử’ (Imaginary Numbers) mới chính là một tổ chức nguy hiểm, cuồng tín vào một ‘Thế giới thật’ không hề tồn tại. Cô bé nói rằng họ đang cố gắng tìm cách thoát khỏi thế giới sai lầm này, và tôi là một loại ‘Pháp sư Vô thức’ (Innocent).
Coi như mấy chuyện đó cứ là thế đi.
“Thế à, ít nhất thì cũng tốt rồi.”
Khi tôi thốt lên lời thở phào, Arisu bĩu môi đáp: “Tốt cái gì mà tốt!”
“Anh có nghe rõ không đấy? Cái con bé tí tẹo đầu te tua này nói là ‘từ nay về sau’ đấy, ‘từ nay về sau’! Sẽ có ‘từ nay về sau’ đấy!”
“Từ nay về sau?”
“Để phá hủy ‘Vật hiến cho Mộng Ảo’ (Kyomu e no Kumotsu) – thứ đang khiến anh chìm đắm trong giấc mơ, và cứu anh thoát khỏi thế giới ‘Giấc mơ’ này, từ nay về sau em sẽ tiếp tục sống cùng anh với tư cách là em gái anh.”
“…………Hả?”
Suzu quỳ gối ngay ngắn trên sàn nhà, đặt ba ngón tay xuống đất và cúi đầu thật sâu.
“Tuy bất tài, nhưng xin được chiếu cố ạ.”
“À, ừm, làm gì có, em khách sáo quá.”
…Cái quái gì thế này?
Suzu ngẩng mặt lên, rón rén xích lại gần tôi, rồi bám chặt lấy cánh tay tôi.
“Vậy đó, từ nay mong anh giúp đỡ nhé, anh hai.”
“Này cô kia, buông ra ngay!”
Arisu cố kéo Suzu ra.
“Gì vậy bà già, bỏ em ra đi!”
“B-bà già?!”
“Anh hai đương nhiên là thích mấy đứa trẻ hơn rồi. Bà già thì lượn đi chỗ khác đi!”
“Cái con bé đầu te tua này, bà giết mày!”
Arisu rút ra Thẻ Pháp Thuật (Wisewar Million), còn Suzu thì giơ khẩu Desert Eagle lên.
“Aaaaaaa, thôi đi mà!”
Tôi xen vào giữa hai người họ.
“Không phải đã nói là tránh những cuộc chiến không cần thiết sao?!”
“Đây là cuộc chiến cần thiết! Đánh nhau được ai mời thì dù giá bán lẻ có cao hơn tôi cũng mua!”
“Chẳng hiểu gì cả!”
“Đừng có mà vênh váo, ‘Phù thủy Ngàn năm’!”
“Câm đi, ‘Kẻ chôn cất tận tâm’ (Shinjuuya)!”
Đại khái là có những chuyện như vậy đấy.
May mắn là bố mẹ tôi thi thoảng mới về nhà, nên Suzu có ở nhà thì chắc cũng ổn thôi. Tuy nhiên, việc sống chung dưới một mái nhà với một cô gái như thế có ổn không, thì lại là một vấn đề khá nan giải.
“Nào, anh hai. Cứ thỏa sức mà liếm chiếc sáo dọc của Suzu đi.”
Suzu thúc giục, "Nhanh lên đi chứ."
Trước hết, tôi choảng một phát vào trán Suzu.
“Ưn!”
Thật tình, cuộc sống thường ngày của tôi đã bị đảo lộn hoàn toàn rồi.
Nếu theo lời Arisu, tôi là một pháp sư vô thức.
Còn theo lời Suzu, tôi lại là một vị cứu tinh đang chìm đắm trong giấc mơ.
Nửa năm trước, vào đêm giao thừa, tôi gặp một tai nạn, nhưng không còn chút ký ức nào về nó.
Ít nhất, tôi không thể nhớ lại rõ ràng.
Arisu thì khẳng định rằng đó là do ‘Nguyên tắc Hung Giới’ (Nemesis Core) mất kiểm soát, và cô bé đã cứu tôi.
Suzu lại nói rằng ‘Liên minh Bất tử’ (Imaginary Numbers) đã tấn công tôi để phá hủy ‘Vật hiến cho Mộng Ảo’ (Kyomu e no Kumotsu).
Chuyện thật kỳ lạ.
Hoàn toàn là những chuyện kỳ lạ phải không?
Nếu tôi là nhân vật chính của một câu chuyện, có lẽ tôi đã tung hoành trong một trong hai thế giới mà họ kể.
Nhưng điều đó không thể xảy ra đồng thời.
Vì lời của hai người mâu thuẫn lẫn nhau.
Ai đó đang nói dối sao?
Cũng không thể nghĩ như vậy được.
Thực tế là tôi cứ liên tục bị cuốn vào những sự kiện kỳ lạ.
Vậy thì, dù không nói dối, liệu có phải ai đó đã hiểu lầm chăng?
Ai đó sao?
Không, không phải vậy.
Có lẽ cả hai người họ đều đang đánh giá quá cao tôi chăng. Chắc chắn là có sự nhầm lẫn gì đó.
Vì tôi không hề có một chút sức mạnh thần kỳ hay tài năng của một nhà cách mạng nào cả.
Một người như tôi thì không xứng đáng làm nhân vật chính của một câu chuyện.
Không phải vậy sao?
“Chậc, nếu sáo dọc không được thì sáo đàn (pianica) thì sao hả anh hai?”
Suzu nói.
Tôi nhìn Suzu.
Tôi không thể nhớ lại ‘Thế giới thật’ mà Suzu nhắc đến. Tôi trong thế giới đó dường như là một vị cứu tinh đã cứu giúp vô số người. Nhưng ký ức của tôi thì không có điều đó.
Đúng là vậy. Bởi vì đó không phải tôi. Chắc chắn là nhầm người rồi.
Người mà Suzu ngưỡng mộ có lẽ là một ‘vị cứu tinh’ nào đó đang ở đâu đó, chứ không phải là tôi. Tình cảm đó không nên dành cho tôi.
Vì thế tôi không được hiểu lầm.
“Anh hai làm sao thế?”
Suzu nghiêng đầu. Bím tóc của con bé khẽ lay động.
“Không có gì.”
Tôi lại một lần nữa choảng một phát vào trán cô em gái của mình.
“Ưn!”
(Lollypop Dreamer đã đóng.)