Ore ga Shujinkou ja Nakatta Koro no Hanashi wo Suru

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Dragon Quest: Legend of Rubiss

(Tạm ngưng)

Dragon Quest: Legend of Rubiss

Saori Kumi

Trong thời cổ đại xa xôi, trước cả Huyền Thoại của Erdrick, tồn tại Ideen – một vùng đất của các tinh linh và tiên nữ, nằm giữa Thiên Đàng và Địa Ngục. Giờ đây, vòng tròn của những huyền thoại vĩ đại

5 15

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

253 284

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

55 408

Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

(Đang ra)

Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

Hitoma Iruma

Mayu, tại sao cậu lại bắt cóc những đứa trẻ đó?

26 115

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

27 207

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

627 6153

Tập 02: Go Straight / Goth, Too Lateis…? - Một điều gì đó về sự gia tăng của các nữ anh hùng (heroine) - Chương 2

Câu chuyện thứ năm: Mỹ nữ X (Phần đầu)

Cũng may là còn sống sót.

Thế nhưng, thế giới này đầy rẫy những chuyện bất công. Cứ nghĩ cuối cùng cũng tới kỳ nghỉ hè hằng mong chờ, định bụng “Tuyệt vời, trước hết phải ngủ nướng một giấc đã!”, thế mà tôi lại bị bắt đi học phụ đạo Toán suốt ba ngày. Chẳng là tôi đã trượt bài kiểm tra trước kỳ nghỉ hè.

Bình thường tôi đâu có kém đến thế. Chỉ tại dạo gần đây liên tục bị vướng vào mấy vụ việc kỳ quặc, thành ra lơ là ôn thi, đó chính là nguyên nhân thất bại. Mấy môn khác thì tôi vượt qua được nhờ thi lại, nhưng riêng Toán thì chịu thua. Không đạt nổi điểm đậu.

Khỉ thật!

Cái bất công ở đây là gì ư? Ấy vậy mà con bé Arisu, cũng bị cuốn vào mấy vụ việc y chang, thì lại chẳng dính điểm liệt tẹo nào. Ma (Asano) cũng vậy.

Kiểu bất công thế này mà cũng chấp nhận được sao?

“Đó là luật bảo toàn nhân phẩm đấy. Tại Nao ngày thường ăn ở tệ quá thôi.”

Arisu vênh váo nói vậy.

Thật là lo chuyện bao đồng. À mà, cũng không hẳn. Quả thật, nếu bình thường chăm chỉ hơn thì...

“Nếu là chuyện học hành, em sẽ tận tay chỉ bảo ngài mọi thứ, từ A đến Z ạ.”

Asano nói thế sao? “Từ A đến Z” nghe có vẻ… hơi mờ ám nhỉ.

Chuyện kỳ lạ cứ thế liên tiếp xảy ra, bất ngờ đến mức tôi dần dần chấp nhận, nhưng hoàn cảnh mà tôi đang đối mặt thực sự khó hiểu, phi lý, và phi thực tế quá sức tưởng tượng.

Bạn thanh mai trúc mã tự xưng là phù thủy, tự nhiên có thêm em gái lúc nào không hay, bị hôn thê truy sát, rồi còn có cả một nàng công chúa kiếp trước không thành đôi xuất hiện…

Chẳng bình thường chút nào.

Nhưng không hiểu từ lúc nào, những chuyện không bình thường đó, lại đang dần trở thành... bình thường.

Liệu tôi có ổn không đây?

Dù sao đi nữa, để đi học phụ đạo, tôi vẫn phải đạp xe dưới trời nắng như đổ lửa, mồ hôi đầm đìa, hướng về phía trường học.

Giữa cái “bình thường” đã hoàn toàn trở nên bất thường ấy, tôi lại lơ là cảnh giác…

○ ○

“…Cuối cùng cũng xong.”

Tôi là đứa duy nhất phải học phụ đạo. Cứ thử tưởng tượng cảnh học một thầy một trò với một giáo viên Toán rõ mặt cau có trong căn phòng học ngột ngạt không điều hòa mà xem.

Tuyệt vọng đúng không?

Nghĩ tới việc phải chịu đựng thêm hai ngày nữa, tôi cảm thấy chán nản từ tận đáy lòng.

Thôi thì, cũng là do tự mình gây ra cả.

Nếu bỏ học thì sẽ không đủ tín chỉ, có nguy cơ phải ở lại lớp. Nếu mà xảy ra chuyện đó, chắc chắn bố mẹ sẽ bị gọi đến trường. Hiện tại họ đang ở nước ngoài, nhưng khi bố mẹ về, tôi phải giải thích thế nào về Suzuran và Ma đang ở nhờ nhà mình đây…?

Vấn đề này vẫn còn đang treo đó, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng khá nguy hiểm.

Tôi thở dài một tiếng, thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi lớp.

Mặc dù chỉ mình tôi phải học phụ đạo, nhưng vào kỳ nghỉ hè trường cũng khá đông người. Hầu hết là học sinh đến câu lạc bộ.

Tôi nhìn ra ngoài qua cửa sổ hành lang mở toang. Một bầu trời xanh ngắt tuyệt đẹp trải rộng. Và nóng bức. Những con ve sầu kêu râm ran như than vãn: “Đây đúng là hiện tượng nóng lên toàn cầu mà.”

Đúng lúc đó, đột nhiên,

“Đố biết ai nè?”

Tầm mắt tôi bị che khuất.

Cảm giác bàn tay mềm mại, cùng giọng nói ngọt ngào.

“Cậu làm cái quái gì thế, Arisu?”

“Phản ứng bình thường đến mức chán phèo. Chẳng vui gì cả.”

“Nói thế thì tôi biết làm sao được?”

“Tớ nghĩ cậu nên mua kem đãi tớ để đền tội.”

“Cái tội gì mà tôi phải chịu thì tôi hoàn toàn không hiểu đấy?”

Tôi thoát khỏi tay Arisu, quay đầu lại. Và rồi, bất giác ho sù sụ.

“Bụi, khụ, khụ, khụ…”

“Sao thế, cậu không sao chứ?”

Không sao nỗi gì. Làm sao mà ổn được.

“Cậu, cái bộ dạng này…”

“A, cậu phát hiện ra rồi sao?”

“Phát hiện ra rồi sao cái gì chứ…”

“Phư phư phư, hãy xem kỹ đây này, đây là bộ đồ mới toanh cho mùa hè!”

Arisu tạo dáng “phách” một cái.

Một bộ trang phục khoét sâu phần vai, nửa Tàu nửa Nhật. Chân váy (không chắc có nên gọi là váy không) ngắn cũn cỡn, nhưng bên trong có mặc quần legging. Quanh cổ quấn một thứ trông giống khăn quàng cổ hay khăn choàng. Chỉ nhìn một cái là tôi nhận ra ngay. Đó là bộ cosplay của một ninja nữ, xuất hiện trong game đối kháng tên là “King of Outlaw”.

“Sao nào? Dễ thương đúng không? Ngầu đúng không?”

Đôi mắt to tròn, mũi xinh xắn và đôi môi màu hoa anh đào, mái tóc bồng bềnh màu caramel được tết ba ra sau. Trông nó cứ như một cái đuôi vậy. Trên cổ tay trái, nơi cô ấy thường đeo chiếc scrunchie, giờ lại có một thứ giống như vòng đeo tay.

Trong lúc tôi học phụ đạo, Arisu đã tham gia hoạt động của câu lạc bộ cosplay… À không, câu lạc bộ thủ công. Có lẽ cô ấy đã đợi tôi học xong để khoe thành quả.

“À, ừ thì…”

Ngầu thì ngầu thật. Do chiếc obi được thắt chặt, phần ngực của cô ấy càng thêm nổi bật. Mắt tôi bất giác bị hút về phía đó.

“—Á! Cậu nhìn đi đâu thế hả, tên háo sắc!”

Arisu dùng hai tay bịt chặt mắt tôi.

“…Xin lỗi, tự nhiên tôi…”

“Thi hành ngay hiệp ước cấm ánh mắt dê xồm!”

“…Tôi xin lỗi. Tôi đã kiểm điểm rồi.”

Nhưng tôi cũng là một thằng con trai khỏe mạnh mà. Đang ở độ tuổi nhạy cảm nữa. Tôi đã thế rồi, thì mấy thằng khác chắc chắn cũng sẽ nhìn thôi. Chắc chắn đấy. Arisu định mặc bộ này đi sự kiện mùa hè sao? Trước đây cô ấy từng nói là sẽ bị chụp ảnh nữa…

Nghĩ đến đó, tôi thấy có vẻ không được vui lắm.

“Thật tình, cái tên háo sắc này đúng là phiền phức. Đúng là có câu ‘mọi con đường Nao đều dẫn đến dê xồm’ mà.”

“Đừng tự tiện sửa đổi tục ngữ như thế chứ.”

Tôi gạt tay Arisu đang che mắt ra. Nhìn thẳng vào mặt cô ấy.

Arisu phồng má, ngước nhìn tôi.

“…Thôi thì, cũng là…”

Tôi nuốt lại lời muốn nói là đừng ăn mặc hở hang quá trước mặt người khác.

Bất đắc dĩ, tôi vò rối mái tóc màu caramel của Arisu.

“…Lo mà giữ chừng mực đi đấy.”

“Gì thế, cái đó nghĩa là sao?”

Arisu chu môi bĩu môi không vui.

“Thì, tại vì…”

Vừa nói, ánh mắt tôi lại vô thức liếc về phía ngực Arisu. Hồi tiểu học còn phẳng lì, mà chẳng biết từ khi nào đã phát triển đáng kể đến vậy…

Nhận thấy ánh mắt của tôi, Arisu liền che ngực lại.

“Đồ ngốc, ngốc, ngốc! Nhìn đi đâu thế hả! Chẳng chịu kiểm điểm gì cả!”

“X, xin lỗi. Lỗi này hoàn toàn là của tôi. Tôi nhận lỗi và xin lỗi.”

“Đồ Đại Ma Vương háo sắc! Bị nguyền rủa đi! Bị nguyền rủa vĩnh viễn không được cửa tự động nhận diện!”

“…Đó là một lời nguyền khó chịu một cách thầm lặng đấy.”

“Khi qua cổng soát vé ở nhà ga, phải bị nguyền rủa mỗi lần qua một lần bị lỗi thẻ!”

“…Thật sự là một lời nguyền khó chịu một cách thầm lặng.”

Người phía sau sẽ lườm tôi chứ sao. Sẽ bị tặc lưỡi nữa chứ.

“Với lại, ừm…”

“Vẫn còn phải bị nguyền nữa sao…”

“Đương nhiên rồi.”

“Đương nhiên sao.”

“Hãy cảm nhận được tội lỗi nặng nề của mình đi.”

“Tôi đang cảm nhận một cách sâu sắc đây này.”

A, Arisu thì thầm như thể chợt nảy ra ý, rồi chĩa ngón trỏ vào tôi.

“Mỗi lần mở phong bì dán kín hình ảnh mát mẻ, đều phải thất bại!”

“…Đúng là một lời nguyền tuyệt vọng.”

Đó là một cuộc trò chuyện cực kỳ ngớ ngẩn. Mà, dù sao thì cũng vui.

Trong lúc đang nói chuyện, mấy cô gái của câu lạc bộ thủ công xuất hiện. Có vẻ Arisu đã lẻn ra giữa chừng. Bộ đồ ninja nữ mà tôi thấy cứ ngỡ đã hoàn thành, hóa ra vẫn chưa xong. Hồi còn làm hầu gái vũ trang, từng có vụ loạn đả rồi váy bị xé tan tành, nên tôi cũng mong cô ấy chú ý cẩn thận hơn. Lúc đó tôi bị đánh rất đau, nhưng tôi nghĩ mình không sai.

“Hứ, đã mất công đến cho cậu xem rồi. Đồ ngốc, đồ ngốc, đồ vô dụng Nao.”

“Hệt như trẻ con vậy.”

Sau khi mắng tôi một thôi một hồi, Arisu vui vẻ í ới cùng mấy cô gái câu lạc bộ thủ công quay trở lại phòng may vá.

Arisu đi rồi, hành lang bỗng trở nên yên tĩnh. Chỉ còn tiếng ve sầu kêu.

Hình ảnh Arisu cosplay vẫn in đậm trong tâm trí tôi. Bờ vai trắng nõn lộ ra, vòng eo thon gọn bị thắt chặt bởi chiếc obi, bộ ngực lớn được nhấn nhá…

“Chết thật rồi, có khi mình nên bị nguyền rủa thật thì hơn…”

Tôi gãi đầu sồn sột, rồi thở dài thườn thượt.

Đúng lúc đó.

“Đố biết ai nè?”

Tầm mắt tôi lại bị che khuất một lần nữa.

Cảm giác bàn tay mềm mại và mát lạnh. Hương thơm dịu nhẹ thoang thoảng làm mũi tôi ngứa ngáy.

“…Ma, Ma (Asano), cậu làm cái quái gì thế?”

Arisu cũng vậy, nhưng tôi mong mấy cô đừng cứ thế nín thở tiếp cận tôi như vậy.

“Đúng rồi. Trả lời đúng rồi ạ, Nao-sama. Phần thưởng là mười năm của Sasame Asano dành cho ngài.”

“Cái đó là cái gì chứ…”

Tôi thoát khỏi tay Asano, quay đầu lại. Và rồi, lại tiếp tục ho sù sụ.

“Bụi ha, gẹt ha, gẹt ha…”

“Nao-sama không sao chứ ạ?”

Asano vỗ lưng tôi. Bàn tay của Asano, cảm nhận qua lớp áo sơ mi, vẫn mát lạnh như thường.

“Sa, sao cả Asano cũng mặc cái bộ dạng đó thế?”

“Đây là trang phục dùng để quảng bá cho poster của Ủy ban Mỹ hóa ạ.”

Asano đang mặc bộ đồ của một miko (thầy cúng nữ), với áo choàng đơn màu trắng kết hợp với màu đỏ tươi. Dưới chân cũng không phải giày đi trong nhà mà là tất tabi và dép tuyết.

“Po, poster quảng bá?”

“Vâng, hôm nay là ngày chụp hình ạ. Các anh chị câu lạc bộ nhiếp ảnh sẽ chụp giúp ạ.”

Mái tóc đen nhánh tuyệt đẹp như lụa mềm mại rủ xuống vai. Asano còn là chủ tịch Ủy ban Mỹ hóa. Nghe nói cô ấy còn sai khiến cả thành viên của đội cận vệ (fan club) nữa cơ. Ừ, cái này thì dễ hình dung.

“Thế nào ạ, Nao-sama?”

“Hả?”

“Bộ đồ này có hợp với em không ạ?”

Asano mắt đăm chiêu nhìn tôi.

“À, à… ừ.”

Tôi gật đầu, giọng nói có chút run rẩy. Hợp đến đáng sợ.

“Thật không ạ?”

“Ừ. Rất hợp.”

“Hợp hơn cả ‘Thiên niên ma nữ’ ạ?”

Có lẽ Asano đã nhìn thấy cuộc nói chuyện giữa tôi và Arisu vừa nãy.

“À… ừ thì…”

Đây thực sự là một câu hỏi khó trả lời.

“Thì, nói sao nhỉ, cả hai đều có những ưu điểm riêng mà.”

“Hứm.”

Ma nheo mắt đăm chiêu, ghé sát mặt lại. Tôi vội vàng lảng tránh ánh mắt.

“Hừm ~”

“…Gì, gì thế?”

“Không có gì cả, không có gì cả đâu ạ!”

“…N, nhưng mà, vất vả thật đấy. Trang phục Nhật kiểu này chắc nóng lắm nhỉ?”

Tôi cố gắng lái câu chuyện sang hướng khác một cách khéo léo.

Arisu, người thường mặc hakama khi tập kiếm đạo hoặc cung đạo, từng nói rằng trang phục võ đạo được thiết kế để nóng vào mùa hè và lạnh vào mùa đông. Nếu vậy thì có lẽ trang phục miko cũng tương tự.

“Vâng, đúng vậy ạ. Từ nãy đến giờ, em thấy rất rất nóng, cứ như sắp tan chảy đến nơi rồi ấy ạ. Ôi, em muốn cởi bỏ hết tất cả ngay lập tức!”

“Không, cởi bỏ hết thì không được rồi. Nhẹ nhàng thôi là dính cảnh sát đấy.”

“Đó là điều em mong muốn!”

“Đừng có mà mong muốn chuyện đó!”

“À phải rồi, nếu phân tích từ ‘say nắng’ (熱中症: netchūshō) thì sẽ thành ‘này, muốn hôn, không?’ (ねっ、チュー、しよう) đấy ạ.”

“Trong lòng tôi chẳng quan tâm chuyện đó tí nào đâu!”

“Ôi, những lời phản bác của Nao-sama thật tuyệt vời.”

Má Asano hơi ửng hồng. Cô ấy véo nhẹ đầu sợi tóc đen nhánh của mình, rồi nghịch ngợm.

“Vậy thì, ừm, ngài có thể mắng nhiếc em nhiều hơn một chút cũng không sao đâu ạ?”

“Tôi xin phép từ chối một cách lịch sự.”

Nghe vậy, Asano hơi thất vọng một chút, vai rũ xuống.

“Vậy, vậy sao ạ…”

“Sao lại thất vọng thế… Ôi, khó chiều quá đi mất.”

“Đó là ngài đang ngấm ngầm chỉ trích em phải không ạ?”

“Xin đừng nhìn tôi với ánh mắt kiểu ‘thêm nữa, thêm nữa’ như thế.”

Cách đây không lâu, tôi cứ tưởng Asano là một cô nàng S (Sadist). Nhưng hóa ra thực tế lại hoàn toàn ngược lại.

“Công việc của một miko bao gồm việc trình diễn điệu múa trước thần linh. Điều này bắt nguồn từ câu chuyện cổ tích Thiên Amaterasu, nơi Ame-no-Uzume-no-Mikoto đã cởi bỏ y phục và nhảy múa để gọi Amaterasu-Omikami đang ẩn mình trong hang đá, giống như một màn trình diễn thoát y vậy. Tức là, trang phục miko phải cởi bỏ ra mới thực sự hoàn thành phải không ạ?”

“Ừ, cậu đang nói gì với cái vẻ mặt nghiêm túc vậy?”

Trong lúc đang nói những chuyện vớ vẩn như vậy, Asano dường như thực sự rất nóng, nên đã vén vạt hakama lên rồi quạt quạt.

Phần bắp chân trắng nõn trên tất tabi, nhìn sao cũng thấy quyến rũ kỳ lạ…

“Ưfufu, Nao-sama đang nhìn chằm chằm vào bắp chân của em đúng không ạ?”

“À, không, thì… xin lỗi.”

Vừa mới bị Arisu mắng xong, tôi không có chức năng học hỏi hay sao vậy?

“Không cần xin lỗi đâu ạ. Em thích được nhìn ngắm mà.”

“…À, vậy sao.”

“Với lại, em vẫn thường nghĩ rằng, thà váy dài vén lên còn hơn là váy ngắn, ngược lại thì càng tục tĩu hơn đúng không ạ?”

“Đừng có mà thường xuyên nghĩ những chuyện như vậy!”

Nhưng đúng là tôi cũng hơi hơi nghĩ rằng lời Asano nói có lý. Có phải vì lượng vải được vén lên nhiều hơn chăng? À, sao lại đi vào hướng kỳ lạ thế này…

“Nếu là Nao-sama, ngài có thể nhìn gần hơn một chút cũng được đấy ạ?”

“Ế!?!”

Asano từ từ vén vạt hakama lên. Tôi kinh ngạc trước màu trắng của bắp chân dần dần lộ ra… đầu gối, ôi, nhỏ xíu… đùi, có vẻ mềm mại… Khoan, mình còn định nhìn chằm chằm đến bao giờ nữa đây!

Tôi vội vàng lảng mắt đi.

“Ồ, tiếc quá.”

“…Ha, ha ha.”

Tôi chỉ biết cười khan. Cứ như đang bị trêu chọc vậy.

Đúng lúc đó,

“Asano-san, cô ở đây sao?”

Mấy tên trong Đội Cận Vệ Sasame Asano xuất hiện. Dù là nghỉ hè, chúng vẫn làm việc chăm chỉ ghê.

“Sắp đến giờ chụp hình rồi, mời cô quay về ạ.”

Giọng điệu của chúng không giống học sinh cấp ba chút nào. Mà nói vậy thì cách nói chuyện của Asano cũng chẳng bình thường.

“Vâng, tôi hiểu rồi ạ.”

Asano đáp lời, vẻ mặt lạnh lùng.

“Vậy thì Mishiba-kun, tôi xin phép cáo từ tại đây ạ.”

“À, ừm.”

Asano cố ý gọi tôi là “Mi-kun” trước mặt mấy tên trong đội cận vệ.

Sasame Asano là thần tượng của mọi người, nên chuyện thiên vị hay lén lút là không thể chấp nhận được. Nếu tôi được đối xử đặc biệt, có thể ảnh hưởng đến tính mạng. Thật đấy, không đùa đâu.

Tôi dõi theo bóng lưng Asano khuất dần cùng đám cận vệ. Asano quay đầu lại nhìn tôi một lần, rồi vẫy tay. Tôi cũng giơ tay đáp lại. Ngay lập tức, đám cận vệ trừng mắt nhìn tôi như thể tôi là kẻ thù giết cha không bằng.

Từ giờ tôi nghĩ mình nên cẩn thận phía sau lưng. Tôi không muốn đột nhiên bị đâm chết đâu.

“À… đói bụng quá.”

○ ○

Vừa nghĩ bụng mua cơm nắm ở cửa hàng tiện lợi, tôi vừa thay giày thể thao ở cửa ra vào. Nếu không phải nghỉ hè thì nhà ăn cũng mở cửa, nhưng tiếc là hiện tại đang nghỉ hè.

Vừa bước ra ngoài, tôi đã bị ánh nắng chói chang tấn công. Đế giày thể thao của tôi cứ như sắp tan chảy đến nơi.

“Mệt chết mất,”

Tôi đang lẩm bẩm như thế, thì,

“Ê, Hoàng tử!”

Nghe thấy tiếng gọi, tôi ngẩng đầu lên.

“Bên này, bên này!”

Hime (Himeya) đang bám chặt lấy hàng rào bao quanh bể bơi.

Himeya, người mới chuyển đến lớp ngay trước kỳ nghỉ hè, dường như thuộc câu lạc bộ bơi lội.

Đương nhiên cô ấy đang mặc đồ bơi thi đấu. Sau khi bỏ mũ bơi ra, mái tóc hồng nhạt ướt đẫm buông thõng xuống. Nước tí tách nhỏ giọt.

Tôi bước nhanh đến chỗ Himeya.

Qua hàng rào, chúng tôi đối mặt với nhau.

“Này, này, Himeya.”

“Gì thế, Hoàng tử?”

“À, cái, cái vụ Hoàng tử đó, cậu bỏ đi được không?”

Nghe ngượng chết đi được. Đây là cái trò quái quỷ gì vậy? “Nao-sama” đã đủ rồi, nhưng “Hoàng tử” còn lên một cấp nữa. Ma thì trước mặt mọi người cũng gọi tôi là “Mi-kun” mà.

Thế mà Himeya cứ gọi toáng tôi là “Hoàng tử”. Mấy đứa trong đội bơi lội cứ lén lút nhìn về phía này kìa. Hơn nữa, Himeya đã gây chuyện ngay ngày đầu chuyển trường, nên tin đồn đã được thêu dệt và lan truyền khắp trường. Chữ “Hime” (công chúa) trong tên Himeya và “Hoàng tử” của tôi tạo thành một cặp đôi kỳ lạ. Xin làm ơn đi mà. Tôi không muốn bị chú ý theo cách xấu.

“Tại sao? Hoàng tử thì vẫn là Hoàng tử mà.”

“Không, ngượng lắm.”

“Hừm. Vậy thì gọi là Hachi-sama thì sao?”

“Nghe cứ như tên địa danh ấy.”

Sao lại thêm chữ “Hachi” (số 8) vào thế?

“Không phải vậy, tôi bảo cậu đừng gọi là Hoàng tử nữa cơ mà.”

“Gọi là Hachi là được chứ gì?”

“Bỏ chữ ‘Hoàng tử’ từ ‘Hachi’ đi sao?”

“Được rồi, Hachi. Tôi ném đĩa bay, cậu đi nhặt về đi.”

“Tự nhiên bị đối xử thô lỗ quá…”

Cái đó, rõ ràng là tên chó rồi còn gì. Với lại, tôi có liên quan gì đến số “8” đâu. Tôi là “Mi” thì gọi là “Mi” còn hợp hơn.

“Vậy thì, ‘Hoàng tử Tennis’?”

“Tôi có bao giờ chơi tennis đâu! Đừng có bám lấy ‘Hoàng tử’ nữa!”

“Còn lại là Hoàng tử Curry hoặc Hoàng tử Bé thôi.”

“Tôi đã bảo đừng bám lấy ‘Hoàng tử’ nữa mà!”

Sao lại chỉ còn hai lựa chọn đó?

“À đúng rồi, còn có Hoàng tử biến thái nữa.”

“Cái đó là bắt nạt đấy! Mấy cái kiểu ‘Hoàng tử’ đó đều bỏ hết đi! Đừng có bám lấy ‘Hoàng tử’ nữa!”

“Thế thì, Tama-sama (Hoàng tử Trứng) thì sao?”

“Cuối cùng cũng bắt đầu nói mấy chuyện sến sẩm rồi đấy.”

“Thay đổi vị trí dấu chấm của chữ ‘Tama’ thành Chủ nhân cũng được. À, ‘Chủ nhân’ thì sao?”

“Cái chữ ‘À’ đó tôi không hiểu. Đừng có nói như thể chợt nảy ra ý kiến gì đó. Với lại, gọi ‘Chủ nhân’ giữa chốn đông người, cậu muốn làm nhục tôi sao? Thậm chí còn bị loại bỏ hơn cả ‘Hoàng tử’ nữa.”

“Bị phản đối rồi.”

“Đương nhiên. Cứ gọi tên bình thường đi.”

“Thế thì đâu còn gì thú vị.”

“Chẳng cần phải thú vị gì cả.”

“Vậy thì, Naomi.”

“Sao lại bỏ chữ ‘chi’ đi!”

Nghe cứ như tên con gái vậy.

“Nami.”

“Cái gì, cậu bỏ luôn cả chữ ‘o’ rồi sao!”

Tôi vừa nhanh chóng phản bác, bụng bỗng “réo” lên một tiếng. Cái này thì lại xấu hổ.

“Ôi, Hoàng tử đang đói bụng sao?”

Thôi rồi, tôi cũng bắt đầu cảm thấy gọi là Hoàng tử cũng được rồi…

Đây là kiểu chiến lược gì vậy?

“Nãy giờ tôi học phụ đạo Toán, dùng não nhiều nên đói bụng. Đang tính đi mua cơm nắm ở cửa hàng tiện lợi.”

“Vậy thì đúng lúc quá.”

Hime vỗ tay “bốp” một tiếng.

“Câu lạc bộ bơi lội cũng đang nghỉ trưa. Tôi có làm cơm hộp, nếu cậu muốn thì ăn cùng không?”

“Hả, thật hả? Được không?”

“Đương nhiên rồi.”

Theo sự hướng dẫn của Himeya, tôi ngồi xuống ghế đá có mái che cạnh bể bơi. Chỉ cần bước từ nắng vào bóng râm là đã thấy mát hơn hẳn. Gió thổi qua chân.

Himeya ngồi cạnh tôi, khoác áo khoác thể thao bên ngoài đồ bơi thi đấu. Cô ấy không thực sự mặc vào mà chỉ vắt hờ trên vai.

Bờ vai thon gọn và đôi chân được khoe ra một cách không ngần ngại. Mấy thành viên khác trong đội bơi lội đều rám nắng đen xì, nhưng da Himeya lại trắng mịn. Tròn trĩnh như một quả trứng luộc đã bóc vỏ.

À phải rồi, lần đầu gặp cô ấy đã tự xưng số đo ba vòng là 81-55-77 gì đó. Thật là mảnh mai…

Himeya lấy ra một cái bọc dễ thương từ trong túi. Mở ra, bên trong là những chiếc bánh mì sandwich bọc ni lông. Có hai loại: sandwich trứng và sandwich phô mai xà lách.

“Ồ, trông ngon quá nhỉ.”

“Có thể không được khéo lắm đâu.”

“Tôi ăn ngay được không?”

“Đương nhiên rồi.”

Tôi bóc ni lông ra, cắn một miếng bỏ vào má.

Himeya hơi lo lắng, chờ đợi phản ứng của tôi.

“Thế, thế nào?”

“Ôi, ngon quá!”

“Thật sao?”

Khuôn mặt Himeya rạng rỡ hẳn lên.

Sao mà dễ thương thế.

Mà mặt cũng gần quá.

“À, ừm. Thì ra là bánh mì được nêm nếm sẵn hả?”

“Ừ, đúng vậy. Tôi phết hỗn hợp mù tạt và bơ lên bánh mì.”

À ra thế, học được một điều hay.

Khi tự làm, tôi thường lười nên không làm vậy. Chỉ đơn giản là kẹp nhân vào bánh mì. Nhưng sandwich của Himeya được làm thêm một công đoạn nên hương vị đậm đà hơn hẳn.

“Cái này ngon thật đấy.”

Tôi há to miệng cắn một miếng lớn sandwich. Không phải lời khen xã giao, mà thực sự rất ngon.

Chỉ là sandwich. Nhưng cũng không phải chỉ là sandwich. Lần sau mình cũng thử làm theo xem sao.

Tôi đang nhồm nhoàm nhai thì,

“Hoàng tử, môi trên của cậu dính sốt mayonnaise kìa.”

Himeya nói. Cô ấy chỉ vào môi mình.

“Ưm.”

Tôi lè lưỡi ra, liếm nhẹ.

“Hết chưa?”

“Không, còn một chút nữa. Để tôi.”

Đó là một hành động tự nhiên đến mức tôi không kịp tránh.

Himeya khẽ nghiêng người, rồi lè lưỡi liếm luôn mặt tôi. Hơi thở của cô ấy phả vào má tôi. Lưỡi khẽ chạm vào môi…

“Được rồi, hết rồi đó.”

Tôi cứng đờ trong giây lát, ý thức bay mất.

Những khung cảnh hùng vĩ như thác Niagara hiện lên trong đầu tôi. Thiên nhiên thật vĩ đại…

Kết thúc chạy trốn thực tế. Tôi ngay lập tức tỉnh táo lại.

“C, c-c-cậu làm cái quái gì thế!?”

“Chỉ là một chút biểu hiện tình cảm thôi. Cậu có vui không?”

Cô ấy nói một cách hồn nhiên làm sao.

“C, cậu…”

“Mặt cậu đỏ bừng rồi kìa. Dễ thương quá. Đáng yêu ghê.”

Hime chọt chọt vào má tôi.

“…Tôi chẳng vui khi bị gọi là dễ thương đâu.”

“Hư hư, có gì mà phải ngượng? Chúng ta đã nhìn thấy nhau trần trụi, còn là bạn bè đã từng quấn lưỡi với nhau cơ mà.”

Mấy thành viên câu lạc bộ bơi lội đứng từ xa nhìn về phía này. Chúng đang thì thầm gì đó với nhau.

Ôi, lại có thêm tin đồn kỳ lạ nữa lan truyền mất thôi. Tha cho tôi đi mà…

Tôi đang chán nản như thế thì,

“Trông anh hai thân thiết ghê nha.”

Một giọng nói lạnh lùng đến sởn gai ốc vang lên từ phía sau. Vừa nãy còn oi bức đến thế, giờ thì lạnh buốt nổi cả da gà. Tôi run rẩy quay đầu lại.

“S, Suzu?”

Suzuran đứng đó, với đôi má phúng phính.

Mặc áo blouse bèo nhún và quần short, trông cô bé rất dễ thương, nhưng hai bím tóc tết hai bên lại dựng ngược lên, trông hệt như sừng quỷ.

Không biết hai bím tóc đó chuyển động theo nguyên lý nào nhỉ?

“Ư ni, anh hai đồ lăng nhăng!”

“Lăng nhăng gì chứ…”

Chúng tôi là anh em cơ mà, về cơ bản là sai bét rồi.

“Với lại, sao em lại ở trường?”

“Em làm cơm trưa cho anh hai đó. Vậy mà!”

Suzuran nhìn vào chiếc sandwich mà Himeya làm.

“Anh hai đồ ngốc! Ngốc! Ngốc!”

“Đau, đau, đau quá.”

Cô bé đấm vào lưng, vai tôi “bôm bốp” bằng mỗi tay phải.

Tay trái cô bé cầm một chiếc túi giữ nhiệt. Chắc bên trong là cơm hộp.

“Này, đủ rồi đó, Suzuran-kun.”

Himeya nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn của Suzuran, ngăn lại.

“Tôi mong cậu đừng động tay động chân với Hoàng tử của tôi.”

Chiếc áo khoác thể thao mà Hime khoác ngoài đồ bơi rơi xuống.

“Anh hai là anh hai của Suzu!”

“Anh ấy là Hoàng tử của tôi!”

Hai người lườm nhau tóe lửa.

“Thôi thôi nào.”

Tôi chen vào giữa. Cảm giác như Yu-pa-sama trong “Nausicaä vùng Thung lũng Gió”.

“Đánh nhau không tốt đâu.”

Thế rồi, Suzuran không hài lòng, ngước nhìn tôi.

“Anh hai đứng về phía ai?”

“Không, không phải là đứng về phía ai mà…”

“Cô ả theo dõi này, đáng lẽ phải ra lệnh cấm tiếp cận rồi!”

“Đồ theo dõi sao? Nghe không lọt tai chút nào.”

“Làm ơn làm lành với nhau đi mà, khẩu chiến mà leo thang thành đánh nhau thì rắc rối lắm đó.”

Hai cô này mà đánh nhau thì còn hơn cả đánh nhau nữa cơ.

Tôi quay sang Suzuran và Himeya, nghiêm túc cầu xin. Vừa cầu nguyện lời mình nói có thể truyền đạt được.

“Ừm, em cũng hiểu anh hai không muốn làm Suzu bị thương mà.”

“Nếu Hoàng tử nghĩ tôi quan trọng đến thế, thì tôi sẽ dừng lại.”

Suzuran và Himeya đồng thanh nói, rồi trừng mắt nhìn nhau.

“Anh hai quý Suzu hơn! Anh hai không muốn Suzu bị thương!”

Hai bím tóc tết hai bên của Suzuran lại dựng ngược lên một lần nữa.

“Mấy đứa em gái giả tạo này thật là hay lầm tưởng, phiền phức ghê. Đương nhiên Hoàng tử quan trọng tôi hơn rồi.”

Himeya hất mái tóc hồng nhạt sang một bên.

“Anh hai thích Suzu hơn đúng không?”

Suzuran kéo mạnh cánh tay tôi. Ngực cô bé phẳng lì chạm vào người tôi.

“Hoàng tử yêu quý tôi đúng không?”

Himeya nắm lấy cánh tay kia, áp sát người vào. Ngực cô ấy cũng chạm vào người tôi.

“Thế nào hả, anh hai!”

Suzuran ghé sát mặt lại.

“Hoàng tử!”

Himeya cũng ghé má sát vào tôi để đối lại.

“K, không, tôi đối xử với mọi người công bằng…”

Tôi còn đang ấp úng chưa biết nói sao, thì Suzuran đã "ưm" một tiếng, phồng má lên.

"Đã thế, anh trai còn quá dễ dãi với con gái nữa chứ!"

"Đúng vậy đó. Cái đó đâu phải là sự dịu dàng."

...Ơ, khoan đã?

"Tại anh trai cứ nhân nhượng vô ích như thế, nên mọi người mới hiểu lầm đó!"

"Em nghĩ thái độ mập mờ là không tốt. Anh cần phải rõ ràng hơn!"

Hình như mũi dùi đang chĩa vào tôi thì phải...

"Anh trai phải kiên quyết chọn một cô gái thôi. Dĩ nhiên là Suzuran!"

"Hoàng tử phải chọn duy nhất một người mà mình yêu chứ. Dĩ nhiên là em đây!"

"...Hừ."

"Hừ cái gì mà hừ, anh trai! Tỉnh táo lại đi chứ!"

"Hoàng tử thì tuyệt vời đó, nhưng mà quá thiếu quyết đoán chính là điểm yếu chết người!"

Khoan đã, rốt cuộc chuyện này là sao vậy?

Tại sao tôi lại bị mắng?

Vô lý quá rồi không?

***

Sau đó, tôi bị mắng xối xả một trận. Chẳng hiểu sao giữa chừng còn bị bắt ngồi seiza nữa chứ.

Kết quả là khi được giải thoát, chân tôi đã tê cứng.

Kéo lê đôi chân đang tê bì, tôi đi về phía nhà vệ sinh.

Chắc là sau khi mắng tôi xong, hai cô nàng đã tìm thấy tiếng nói chung hay sao ấy, giờ đang xúm xít chén hộp cơm trưa của Suzuran làm. Thôi thì cứ cho là "tình chị em thật là đẹp"... Đỡ hơn là cãi nhau chí chóe.

Tôi vào nhà vệ sinh nam gần nhất và giải quyết nhu cầu.

Vì bên ngoài quá sáng nên mắt tôi chưa kịp thích nghi, khiến bên trong nhà vệ sinh bỗng trở nên tối lạ thường.

"Chuyện gì thế này..."

Đứng trước bồn rửa, tôi rửa tay. Nước chảy ra ấm ấm.

Nhân tiện, tôi cũng vốc nước rửa mặt xối xả. Cảm giác thật sảng khoái.

Bỗng nhiên,

"Đố anh biết em là ai?"

Một lần nữa, tầm nhìn của tôi bị che khuất.

Có vẻ như quy luật "việc hai lần rồi sẽ có lần thứ ba" vẫn linh nghiệm.

Khi bị nhóm fan club của Ma lườm, tôi đã tự nhủ sau này phải cẩn thận phía sau lưng hơn, nhưng xem ra tôi đã bị đánh úp từ đằng sau nhanh chóng... thôi thì chuyện đó tạm quên đi đã.

Bàn tay mềm mại và... một giọng nói hơi khàn khàn...

Có một cảm giác mềm mại nào đó ở sau lưng tôi...

Không phải Alice. Ma cũng không. Khác Suzuran, và cả Hime nữa.

Vậy thì, người đang đứng sau tôi lúc này là ai?

Tôi đã không chú ý đến gương nên không nhìn thấy mặt.

Dựa vào ấn tượng từ giọng nói, đối phương là con gái... đúng không nhỉ? Dù hơi khàn.

Không lẽ là gã pháp sư "Vết cào của Mèo Trộm (Cat o' Nine Tails)" từng tấn công tôi trước đây... Chắc là không rồi. Giọng nói vẫn khác mà.

"...Ơ, ừm."

Tôi cố gắng lục lọi ký ức nhưng hoàn toàn không nghĩ ra. Hỏi "đố anh biết em là ai?" như thế thì chắc chắn phải là mối quan hệ khá thân thiết. Nhưng không phải Alice hay Ma, nếu không phải Suzuran hay Hime-miya thì tôi chẳng thể nào nghĩ ra được.

Tôi đâu có cô bạn gái nào thân thiết khác đâu.

Không lẽ...

"À, cái đó... không lẽ cô bé nhầm người rồi sao?"

Chuyện đó hoàn toàn có thể xảy ra. Không lẽ ai đó đã nhầm tôi với một người khác có vóc dáng tương tự? Nếu đúng là vậy, chắc chắn sẽ dẫn đến một kết cục khó xử không thể tưởng tượng nổi...

"Nếu cậu không phải Minao thì là tôi nhầm rồi."

Đối phương trả lời.

"...Không, không nhầm đâu."

Cô ấy biết rõ là tôi mà vẫn hỏi "Đố anh biết em là ai?".

Ừm. Vậy thì cô gái đằng sau thực sự là ai đây?

Làm sao đây, nếu cứ không nhớ ra thế này có khi tôi sẽ làm cô ấy tổn thương mất.

Nhưng tôi thực sự không biết mà. Khó xử thật.

...Ơ? Khoan đã. Đây là nhà vệ sinh nam mà?

Sao lại có con gái vào được?

"Cậu đầu hàng chưa?"

"À, không, ừm..."

Khi tôi còn đang lúng túng,

"Phì phì."

Một tiếng cười vang lên, và bàn tay che mắt tôi được bỏ ra.

Tôi từ từ quay đầu lại.

Trước mặt tôi là một người đàn ông trang điểm đậm. Dù mặc sườn xám của phụ nữ, nhìn kiểu gì cũng vẫn là đàn ông. Là đàn ông thì vào nhà vệ sinh nam cũng không có vấn đề gì.

Không phải học sinh cấp ba... Nhận là con gái thì quá già. Cái phần ngực nhô lên là độn lót hay là silicon gì đó nhỉ.

Chiều cao của anh ta cao hơn tôi một chút.

Thôi, dù sao thì việc giả gái là sở thích của người ta, tôi cũng không nói gì đâu nhưng...

"............Xin, xin lỗi, anh là ai vậy?"

Tôi hoàn toàn không hề nhớ ra người này. Hay là do anh ta giả gái nên tôi mới không nhận ra? Nếu là hình dáng đàn ông thì có lẽ là người quen? Nghĩ vậy, tôi nhìn chằm chằm nhưng vẫn không có ký ức gì.

"Ôi dào, nhìn chằm chằm như thế làm tôi ngại quá đi!"

Anh ta không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ thẹn thùng ôm má.

"Ừm, chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó rồi sao?"

"Không, đây là lần đầu chúng ta gặp mặt, Minao-kun."

"...À, vậy sao."

Nếu là lần đầu gặp mặt thì làm sao tôi có thể trả lời "đố anh biết em là ai?" được chứ.

Người này là ai vậy chứ.

"À, anh có chuyện gì không?"

Tôi đúng là ngốc nghếch. Tôi đã quá sơ ý. Đáng lẽ phải cảnh giác hơn.

"Tất nhiên rồi, Mishiba Naomi-kun."

Anh ta nói bằng giọng khàn khàn.

Và nhếch mép cười.

"Tôi đến để lấy 'Nguyên Tắc Hung Giới (Nemesis Core)' của cậu."

Cả người tôi nổi da gà.

Cái gì, người này vừa nói cái gì vậy?

Nemesis Core?

"Cảnh giác là trên hết đấy."

Nắm đấm của người đàn ông vung tới.

"Ôi chao!?"

Theo phản xạ, tôi bật sang một bên. Ngã ra sàn đất bằng vai.

Nắm đấm của người đàn ông đã va vào tấm gương gắn trên tường bồn rửa. Tiếng "loảng xoảng" vỡ tan vang lên, những mảnh vỡ bay tứ tung.

"Ối dào, phản ứng khá tốt đấy chứ. Tình báo trước đó nói là nghiệp dư về võ thuật mà."

Người đàn ông hất mạnh phần xẻ tà của chiếc sườn xám, hạ thấp trọng tâm và thủ thế.

Chết rồi, chết rồi, chết rồi.

Vừa rồi tránh được là may mắn thôi. Chỉ là ăn may thôi. Lần thứ hai chắc chắn không được.

Tôi vội vàng đứng dậy, bất chấp hình tượng, lao đến cửa nhà vệ sinh. Tôi nghĩ mình phải thoát ra bằng mọi giá. Nhưng cánh cửa nhà vệ sinh không hề nhúc nhích.

"Tại sao vậy!"

Cứ đến lúc cần thì mấy cánh cửa tôi lao vào lại không chịu mở.

Cái mô típ quái quỷ gì thế này!

"Tôi đã cô lập không gian này khỏi thế giới bên ngoài rồi. Cậu không thể thoát ra được đâu."

Chắc chắn là vậy rồi!

Tôi quay lại.

Người đàn ông đã buông thế thủ, "ư hứ" một tiếng và cười.

Chết tiệt, phải làm sao đây?

Không, hay là tôi không nên làm gì vội? Nếu "Dấu Ấn Hộ Mệnh (Brand of Alice)" phản ứng, tôi có thể báo hiệu nguy hiểm.

Nhưng tôi chỉ có thể chờ Alice đến cứu thôi sao?

"Cậu đang trông mong sự giúp đỡ từ 'Phù Thủy Ngàn Năm' à?"

Người đàn ông nói như thể đọc được suy nghĩ của tôi.

"Việc 'Vết cào của Mèo Trộm (Cat o' Nine Tails)' thất bại cũng nổi tiếng trong giới này rồi, cậu nghĩ tôi sẽ đi theo vết xe đổ đó sao?"

"...Anh, anh định làm gì?"

"Ối dào, sao tôi phải nói cho cậu biết kế hoạch của mình chứ?"

Người đàn ông từ từ tiến đến gần tôi. Tôi lùi lại nhưng nhanh chóng va vào cánh cửa. Người đàn ông nhếch mép cười sâu hơn.

"Ừm, cậu đúng là đẹp trai hơn trong ảnh đấy chứ?"

"...Ơ, à, cảm ơn."

"Trước khi lấy 'Nguyên Tắc Hung Giới (Nemesis Core)', tôi có nên nếm thử một chút không nhỉ?"

Ặc!

"Yên tâm đi. Chị đây sẽ nhẹ nhàng với em thôi."

Không lẽ tôi còn đang đối mặt với nguy cơ mất đi... trinh tiết của mình sao?

Chết rồi, gay to rồi. Làm sao đây, làm sao đây, làm sao đây?

Đầu óc tôi rối bời, không thể suy nghĩ tập trung.

"Nào, lại đây."

Khoảnh khắc cánh tay người đàn ông vươn tới,

"Đoàng!"

Một tiếng động lớn vang lên.

"Hả!?"

Cảm giác như bị đẩy mạnh từ phía sau.

Người đàn ông dường như đã kịp thời né tránh. Chỉ mình tôi bị ngã nhào xuống sàn.

"──Ực."

Vội vàng ngẩng mặt lên, tôi nhận ra cánh cửa nhà vệ sinh đã bị thổi bay. Cánh cửa gỗ bật khỏi bản lề, tấm kính mờ vỡ vụn, mảnh vỡ văng tung tóe.

"Ai đó!?"

Người đàn ông gầm lên đầy căm ghét.

"Alice!"

Tôi cũng nhìn về phía đó. Tôi cứ nghĩ là cô bạn thân thuở nhỏ của tôi đã đến cứu.

Nhưng người đứng đó không phải là "Phù Thủy Ngàn Năm (Ichijou Alice)".

Cũng không phải Suzuran, Ma, hay Hime.

Là một cô gái tóc bạc pha xanh. Đôi mắt cô ấy đỏ như mắt thỏ, không biết có phải do đeo lens hay không, nhưng mắt trái lại bịt một miếng che mắt màu đen. Chiếc váy đen tuyền nhìn khá nóng bức đó là kiểu váy Gothic Lolita.

"...Ai, ai vậy?"

Không, khoan đã. Tôi đã từng gặp cô bé này rồi mà.

Đúng rồi, hôm Hime-miya xuất hiện trong phòng tắm nhà tôi thì trời đột nhiên đổ mưa. Sau đó, trên đường đi học về, khi tôi và Alice trú mưa, tôi đã nhìn thấy cô gái Gothic Lolita này.

Không chỉ có thế.

Lúc đó tôi đã từng nghĩ như thế này mà.

Tôi đã từng gặp cô gái Gothic Lolita này ở đâu đó trước đây rồi thì phải.

"Xin đừng ngẩng đầu lên."

Cô gái Gothic Lolita nói bằng giọng đều đều. Cô ấy không nhìn về phía tôi, nhưng tôi hiểu rằng cô ấy nói với mình.

Mặc dù trang phục của cô ấy trông khá vướng víu, nhưng cô ấy di chuyển cực kỳ nhanh nhẹn, tung một cú đá về phía người đàn ông. Cú đá đó trúng thẳng vào mặt người đàn ông. Một tiếng "rầm" trầm đục vang lên.

Thế nhưng,

"Hừ, con bé con này nghĩ cú đá nhẹ của nó làm tôi ngã sao?"

Người đàn ông đã túm lấy cổ chân nhỏ bé của cô gái Gothic Lolita. Vì cô ấy đang nhấc cao một chân, váy cô ấy hơi bay lên, nhưng lúc đó tôi đâu có tâm trí mà nhìn.

Phải cứu cô bé, tôi nghĩ.

Nhưng hành động của cô gái Gothic Lolita còn nhanh hơn bất cứ điều gì tôi có thể làm.

Cô ấy nhấc nốt chân còn lại lên, giáng vào cổ người đàn ông.

Hơn nữa, là hai lần liên tiếp.

Thể chất gì mà khủng khiếp vậy chứ...

"Ư..."

Người đàn ông loạng choạng và buông cổ chân cô gái Gothic Lolita. Vừa tiếp đất, cô ấy đã lấy lại thăng bằng, tung một cú đá xoay vòng vào cằm người đàn ông với động tác mượt mà như nước chảy.

"Á!"

Người đàn ông chao đảo.

Cô gái Gothic Lolita không bỏ lỡ cơ hội, gạt chân người đàn ông và quật anh ta ngã xuống đất.

Một tiếng "ầm" lớn vang lên.

"Tuyệt, tuyệt quá."

Động tác siêu phàm. Cứ như nhân vật game đối kháng vậy.

Khi tôi còn đang ngỡ ngàng nhìn cô gái Gothic Lolita và người đàn ông mặc sườn xám đang nằm bẹp trên sàn,

"Chúng ta đi thôi."

Cô gái Gothic Lolita nắm lấy tay tôi.

Đó là một bàn tay kỳ lạ. Mềm mại nhưng không ấm áp, cũng không lạnh ngắt như tay của Ma, một bàn tay mà gần như không cảm thấy thân nhiệt.

***

Bị cô ấy nắm tay kéo đi, chúng tôi vội vàng rời khỏi trường và đến một công viên gần đó. Đó là một công viên nhỏ bé chỉ có cầu trượt, xích đu và một bãi cát nhỏ. Chắc do nắng quá gắt nên không có đứa trẻ nào chơi đùa.

Tôi chống tay lên đầu gối, điều hòa hơi thở.

"...Thật, thật may quá."

Lau mồ hôi trên trán, tôi ngẩng mặt lên.

"Cảm ơn em."

Cô gái Gothic Lolita không hề đổ một giọt mồ hôi. Hơi thở cũng không dồn dập. Cô ấy chỉ thờ ơ phủi nhẹ chiếc váy xòe bằng tay.

"Không cần phải khách sáo."

Cô ấy nói bằng giọng đều đều.

Tôi nhìn thẳng vào cô gái Gothic Lolita một lần nữa. Tóc bạc pha xanh, đôi mắt đỏ, làn da trắng mịn như búp bê. Chiếc váy Gothic Lolita đó không nóng sao? Cả cái bịt mắt nữa.

"...Ừm, cái đó..."

Tôi không biết phải hỏi gì hay hỏi như thế nào. Vì cô ấy xuất hiện trong không gian bị cô lập bởi người đàn ông mặc sườn xám vừa nãy, nên cô bé này chắc chắn cũng không phải "bình thường".

Nhưng mà, cũng không phải kẻ địch.

Đã giúp đỡ tôi mà.

"Tên nhận dạng cá thể của tôi là Yue. Sau này xin được làm quen."

Như thể đã đoán được sự bối rối của tôi, cô gái Gothic Lolita tự giới thiệu.

...Tự giới thiệu, đúng không nhỉ, cái vừa rồi?

Nghe cái gì mà tên nhận dạng cá thể nghe nó cứng nhắc sao ấy nhỉ.

"Yue à. Ừm, tôi tên là Minao."

"Tôi biết rồi."

"...À, vậy, vậy sao."

À thì, chắc là vậy rồi.

"Ừm, tôi cứ có cảm giác đã từng gặp em trước đây rồi..."

"Yue đã theo dõi cậu. Để cậu nhìn thấy là lỗi của Yue."

Yue nói với giọng vô cảm.

"Theo dõi?"

Này này, chuyện này không ổn tí nào đâu.

"Tại sao em lại theo dõi tôi? Hơn nữa, em là ai vậy?"

"Chúng ta hãy giải thích theo thứ tự. Trước hết là về việc Yue là ai. Câu hỏi 'em là ai vậy?' của Mishiba Naomi không chỉ đơn thuần là hỏi tên nhận dạng cá thể của Yue, mà còn có nghĩa là Yue ở vị trí nào mà lại giúp đỡ Mishiba Naomi."

"...Ừ, đúng vậy."

"Yue là một con búp bê pháp thuật được phái đến từ 'Hội Táng Trăng (Lunaria)'. Không cần phải giải thích về 'Hội Táng Trăng (Lunaria)' nữa đúng không?"

"Alice... 'Phù Thủy Ngàn Năm' cũng đã nói sơ qua cho tôi biết rồi... nhưng, búp bê pháp thuật?"

Cái đó là gì vậy?

"Về khái niệm, nó tương tự như android."

"A, Android!?"

"Đúng vậy."

Yue khẽ gật đầu. Mái tóc bạc pha xanh lay động.

"...Nghĩa là em không phải con người sao?"

"Đúng vậy."

Thật khó tin. Ngoại hình thì hoàn toàn bình thường... không, phải nói là một cô gái cực kỳ dễ thương. Dù biểu cảm không thay đổi mấy, nhưng cô ấy là một mỹ nữ đáng kinh ngạc. Mà lại không phải người mà là android sao?

Quá đột ngột, tôi không thể hình dung ra được. Không lẽ cô ấy đang lừa tôi sao?

"Tôi không có ý định lừa Minao."

"Em đọc được suy nghĩ sao!?"

"Tôi không có chức năng đọc suy nghĩ, nhưng có thể suy luận từ biểu cảm trên khuôn mặt."

Có vẻ như tôi đã lộ hết ra mặt.

"Không, đột nhiên nói thế thì tôi không tin nổi ấy chứ..."

"Đó là điều dễ hiểu. Tôi có thể thông cảm."

"Tôi chỉ thấy em là một cô gái bình thường thôi. Chẳng hạn, em có bằng chứng gì cho thấy em là android không?"

"Bằng chứng sao. À phải rồi, Yue thường mơ thấy những con cừu điện."

"...Không, tôi nghĩ đó không phải là bằng chứng gì cả."

Mặc dù có một cuốn tiểu thuyết tên như vậy.

"Trước khi ngủ, tôi còn đếm số cừu nữa."

"Android có ngủ sao?"

Cái đó vốn là một dạng tự kỷ ám thị chơi chữ giữa "sleep" (ngủ) và "sheep" (cừu) trong tiếng Anh, nên nói là không có ý nghĩa gì cả.

"Món ăn yêu thích của Yue là thịt cừu nướng Mông Cổ."

"Ăn thịt cừu luôn sao."

Khoan đã, android có ăn uống không?

"Tôi cũng thích cừu."

"Không phải chỉ vì có chữ 'cừu' trong đó sao?"

"Bộ truyện tranh yêu thích là 'Black Butler'."

"Chẳng liên quan gì đến cừu nữa rồi!"

Chỉ vì âm đọc giống nhau mà thành ra một thứ hoàn toàn khác biệt.

"Đùa thôi."

"Ừm, chắc là đùa rồi."

Cô bé này là cái gì vậy chứ. Một người thú vị sao?

Nhưng cô ấy không hề thay đổi biểu cảm một chút nào. Chắc là do là android chăng...

"Robot sinh học hữu cơ hoạt động dựa trên lò năng lượng ma thuật nhân tạo 'Quy Tắc Luân Hủy (Twilight Core)' được gọi là búp bê pháp thuật. Dù vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm, lần này Yue đã được phái đến chỗ Mishiba để thực hiện một nhiệm vụ nào đó."

"...Nhiệm vụ nào đó là gì?"

"Tôi chưa thể nói. Đó là bí mật."

"À, vậy sao. Thế thì người đàn ông vừa nãy, hay phụ nữ vừa nãy... nói chung là kẻ đó là ai vậy?"

"Hắn là một pháp sư tên là 'Kẻ Sưu Tập Hoang Tưởng (Nightmare Holic)'. Giới tính là nam. Trang phục đó có lẽ là sở thích cá nhân của hắn."

"À, vậy sao."

"Hắn ta từng thuộc về một phe khác là 'Hội Linh Ứng (Anima)' cho đến nửa năm trước, khác với 'Hội Táng Trăng (Lunaria)' mà Yue và 'Phù Thủy Ngàn Năm' thuộc về. Nhưng hiện tại hắn đã rời hội và hoạt động độc lập."

"Nửa năm trước..."

Nghĩa là...

"Mối liên hệ giữa việc 'Kẻ Sưu Tập Hoang Tưởng (Nightmare Holic)' rời hội và sự mất kiểm soát 'Nguyên Tắc Hung Giới (Nemesis Core)' của Mishiba Naomi chưa được chứng minh, nên cậu không cần phải bận tâm."

Dù được bảo là đừng bận tâm, nhưng hắn ta đã công khai tuyên bố sẽ cướp "Nguyên Tắc Hung Giới (Nemesis Core)" của tôi, nên làm sao tôi không bận tâm được.

Biết đâu hắn ta mới là kẻ đang mất kiểm soát để đoạt lấy lò năng lượng ma thuật thì sao.

...Khoan đã, tôi đã chấp nhận pháp sư hay búp bê pháp thuật từ lúc nào vậy, dù nghĩ thế nào thì cũng thật kỳ lạ. Chuyện này nghĩ thế nào cũng không thể xảy ra. Nhưng tôi thực sự đang liên tục vướng vào những sự kiện kỳ lạ... Ôi, đầu óc tôi sắp nổ tung mất.

"Tạm thời thì, tiếp theo tôi nên làm gì?"

Trước hết cứ xử lý vấn đề trước mắt đã. Dù không biết là búp bê pháp thuật hay android gì đó, nhưng cô ấy đã cứu tôi, nên tạm thời cứ tin tưởng đã.

"Trước hết, chúng ta cần thoát khỏi đây."

"Thoát khỏi đây?"

Cô ấy nói những điều khó hiểu. Chúng tôi chẳng phải đã thoát khỏi không gian bị 'Kẻ Sưu Tập Hoang Tưởng (Nightmare Holic)' cô lập và đến công viên này sao?

"Đây vẫn là một 'Thế Giới Thay Thế (Psycho Social)' do 'Kẻ Sưu Tập Hoang Tưởng (Nightmare Holic)' tạo ra."

"Hả!?"

Tôi nhìn xung quanh. Đúng là nãy giờ ngoài chúng tôi ra không có ai khác cả.

Không nghe thấy tiếng ve sầu hợp xướng, cũng không nghe tiếng ô tô hay xe máy chạy. Yên tĩnh đến lạ thường.

Nhận ra điều đó, tôi rợn người.

Hay nói đúng hơn, sao đến tận bây giờ tôi mới nhận ra...

Không có gió. Vì thế cây cối cũng không lay động.

Tất cả mọi thứ đều tĩnh lặng.

"Này này này, không lẽ chúng ta vẫn còn trong tình huống nguy hiểm sao..."

"Đúng vậy."

"Đúng vậy sao..."

"Nói đúng hơn, hắn đã đến rồi."

Yue thủ thế với vẻ mặt không cảm xúc.

Bỗng nhiên, một bong bóng xà phòng xen vào tầm nhìn của tôi.

...Bong bóng xà phòng? Đột nhiên là sao vậy?

Vì không có gió nên chúng di chuyển chậm rãi, nhưng có rất nhiều bong bóng xà phòng đang lơ lửng trong không khí. Chúng phản chiếu ánh nắng, lấp lánh bảy sắc cầu vồng.

"Cái gì đây?"

Khi tôi định chạm vào cái gần nhất,

"Không được."

Yue gạt chân tôi, khiến tôi ngã chổng vó tại chỗ.

"Ái! Em làm gì—"

Trước khi tôi kịp lên tiếng phản đối, Yue đã vội vã che chắn cho cơ thể tôi.

Nhưng tôi không có cả thời gian để giật mình.

Những bong bóng xà phòng va vào nhau và phát nổ.

Sóng xung kích đập vào người tôi. Những viên đá nhỏ và cát bắn vào mặt tôi.

"Khụ!"

"Cậu có bị thương không, Minao?"

Mặt cô ấy rất gần. Đôi mắt đỏ, không đeo bịt mắt, nhìn chằm chằm vào tôi.

"Tạm, tạm thời thì..."

Khi những vụ nổ liên hoàn lắng xuống, Yue từ từ đứng dậy. Chiếc váy Gothic Lolita đen tuyền của cô ấy đã bị bẩn do bụi cát bay lên. Yue phủi phủi nó bằng tay.

Cô ấy đã phản ứng nhanh và bảo vệ tôi.

"Vừa rồi tôi cố tình bắn trượt đấy."

Một giọng nói vang lên.

Không biết từ lúc nào, 'Kẻ Sưu Tập Hoang Tưởng (Nightmare Holic)' trong bộ sườn xám đã đứng giữa công viên. Vừa nãy bị ăn cú đá mạnh mẽ như thế mà ngã bẹp dí, vậy mà giờ hắn ta trông vẫn khỏe re. Siêu nhân sao...

Trong tay hắn ta có một chiếc ống hút để thổi bong bóng xà phòng. Thoạt nhìn, nó trông chẳng có gì đặc biệt.

Nhưng nghĩ đến việc đó là thứ đã tạo ra những quả bom bong bóng vừa rồi, tôi lại rợn người.

Yue hoàn toàn không hề nao núng, đối mặt với 'Kẻ Sưu Tập Hoang Tưởng (Nightmare Holic)'.

"Nằm trong tính toán của tôi. Cậu cũng không muốn làm Mishiba bị thương đâu, vì cậu ấy là chủ nhân của 'Nguyên Tắc Hung Giới (Nemesis Core)'."

Nói vậy, tôi giống như con tin vậy.

Nhưng mà, đúng vậy. Lần với 'Vết cào của Mèo Trộm (Cat o' Nine Tails)' cũng vậy. Đối thủ không thể hành động bất cẩn với tôi. Việc tôi có thực sự sở hữu 'Nguyên Tắc Hung Giới (Nemesis Core)' hay không lúc này không quan trọng. Quan trọng là đối phương tin điều đó.

"Xem ra không cần phải nương tay với mày nữa rồi."

'Kẻ Sưu Tập Hoang Tưởng (Nightmare Holic)' trừng mắt nhìn Yue. Đôi mắt bôi đầy phấn mắt của hắn ta híp lại.

"Mày là ai? Pháp sư của 'Hội Táng Trăng (Lunaria)' sao?"

"Mishiba Naomi, cậu lùi ra phía sau Yue—"

Giữa lúc Yue đang nói dở, tôi đã đứng chắn trước mặt Yue.

"Cậu đang làm gì vậy, Mishiba Naomi?"

Giọng đều đều của Yue vang lên từ phía sau.

"Hắn ta đâu thể đụng vào tôi được đúng không? Vậy thì tôi sẽ làm lá chắn. Trong lúc đó, làm cách nào đó để hạ hắn—"

"Không cần thiết."

"Nào!?"

Yue từ phía sau bất ngờ gập đầu gối tôi lại, kéo tôi ngã xuống đất. Sau đó, Yue không hề đổi sắc mặt, vén chiếc váy Gothic Lolita xòe của mình lên.

Quá bất ngờ, tôi thậm chí quên cả việc quay mặt đi.

Dưới chiếc váy, cô ấy giấu hai khẩu súng lục.

À, quần lót cũng màu đen nữa.

Mặc kệ đi.

Yue nhanh chóng rút súng ra, chĩa vào 'Kẻ Sưu Tập Hoang Tưởng (Nightmare Holic)'.

Và không hề do dự bóp cò.

Để chống lại, 'Kẻ Sưu Tập Hoang Tưởng (Nightmare Holic)' cũng ngậm ống hút, vừa nhảy sang ngang vừa thổi bong bóng xà phòng.

Đoàng, đoàng, đoàng, đạn và bong bóng xà phòng va vào nhau gây ra những vụ nổ.

Vì thế, cát trong bãi cát bị cuốn lên như vòi phun nước.

Yue lao vào giữa đó. Chắc là đã hết đạn, cô ấy vứt một khẩu súng về phía 'Kẻ Sưu Tập Hoang Tưởng (Nightmare Holic)'.

"Ôi dào, có phải là muốn tự sát không vậy?"

'Kẻ Sưu Tập Hoang Tưởng (Nightmare Holic)' lại ngậm ống hút thổi bong bóng.

Tôi nghĩ, "gay rồi!".

Kiểu đó thì sẽ ăn trọn bom bong bóng mất!

Ở khoảng cách gần như thế, không thể nào bắn hạ hết được.

"Yue!"

Bong bóng xà phòng được thổi ra.

Đồng thời, Yue tung cát đi khắp nơi.

Cát chạm vào bong bóng xà phòng và chúng phát nổ.

Ra vậy, khi cát trong bãi cát bị cuốn lên vừa rồi, cô ấy đã nắm một nắm sao. Vứt súng là để nắm cát. Cát hiệu quả hơn đạn.

Khi tôi hiểu ra điều đó, Yue đã áp sát 'Kẻ Sưu Tập Hoang Tưởng (Nightmare Holic)'.

"Khụ!"

Mặt hắn ta cũng biến dạng.

Trước khi hắn ta kịp tạo ra bong bóng xà phòng mới, một cú đá nhanh như chớp của Yue đã trúng vào mặt 'Kẻ Sưu Tập Hoang Tưởng (Nightmare Holic)'.

"—Khặc!"

Thế nhưng, hắn ta chỉ loạng choạng mà không ngã. Hắn ta đứng vững tại chỗ.

"Nếu ngã xuống thì có lẽ sẽ khôn ngoan hơn đấy."

Cuộc tấn công dữ dội của Yue không ngừng. Cô ấy liên tục tung cước, áp đảo 'Kẻ Sưu Tập Hoang Tưởng (Nightmare Holic)'. Gần như không hề có dấu hiệu mệt mỏi.

Chắc là do là android.

'Kẻ Sưu Tập Hoang Tưởng (Nightmare Holic)' chỉ có thể phòng thủ. Không thể phản công, hắn ta dùng cả hai tay che mặt và cơ thể.

"Nếu ngoan ngoãn đầu hàng, tôi sẽ dừng lại ở đây."

Nghe lời Yue nói,

"Khụ, đùa nhau à, con bé con kia!"

'Kẻ Sưu Tập Hoang Tưởng (Nightmare Holic)' phun ra một câu.

Đồng thời, hắn ta nhận một cú đá mạnh của Yue vào bụng. Một tiếng "rắc" đáng sợ vang lên. Tiếng xương sườn bị gãy. Thế nhưng 'Kẻ Sưu Tập Hoang Tưởng (Nightmare Holic)' vẫn đè lên Yue. Ngay cả Yue cũng không thể chống lại sự chênh lệch cân nặng, bị thua và ngã xuống đất.

'Kẻ Sưu Tập Hoang Tưởng (Nightmare Holic)' cưỡi lên Yue.

"Chiếm được vị trí áp đảo rồi. Tôi sẽ làm nát cái mặt dễ thương của mày ra!"

Giọng điệu của hắn ta cũng không còn như kiểu 'chị em' nữa!

Nói chung là, chết tiệt. Chuyện này không phải là tình huống thập tử nhất sinh sao!

"Yue!"

Tôi định lao ra nhưng quá chậm. Không kịp rồi. Dù thế nào đi nữa, nếu bị đấm túi bụi ở tư thế đó thì chắc chắn sẽ không yên ổn đâu. Dù là android hay búp bê pháp thuật gì đó, cũng không thể bình an vô sự được. Phải cứu cô ấy. Tôi phải làm lá chắn.

Thế nhưng!

Bước chân của tôi đã chậm hơn một bước định mệnh.

"Yue!"

Tôi lại hét lên một lần nữa—đúng lúc đó.

"Bươm Bướm Chắn (Iron Butterfly) —— Rút kiếm (Slash)!"

Một thanh kiếm khổng lồ vung xuống, nhắm vào 'Kẻ Sưu Tập Hoang Tưởng (Nightmare Holic)' đang cưỡi lên Yue và vung nắm đấm lên.

Phản ứng của 'Kẻ Sưu Tập Hoang Tưởng (Nightmare Holic)' cũng rất nhanh.

Chỉ trong một khoảnh khắc, hắn ta nhận ra nguy hiểm, nhảy khỏi Yue và né được nhát kiếm.

"Alice!"

Bên cạnh Yue là Alice trong bộ đồ kunoichi. Bím tóc tết buộc sau lưng cô ấy vẫy vẫy như một cái đuôi.

"Chậc, 'Phù Thủy Ngàn Năm' sao."

'Kẻ Sưu Tập Hoang Tưởng (Nightmare Holic)' ôm lấy eo, mặt biến dạng.

"Chúng em cũng ở đây nè!"

Một giọng nói vang lên, tôi nhìn về phía đó.

"...Cái quái gì thế?"

Dưới đất có một cái hố tròn vừa bằng nắp cống. Chắc là họ đã phá nó để đột nhập vào không gian này. Từ đó, Ma, Suzuran và Hime đang thò đầu ra, nhưng có lẽ vì cả ba cùng định chui ra ngoài một lúc nên đã bị kẹt giữa chừng.

"Hoàng tử ơi, chúng thần đến cứu rồi đây!"

Hime dũng cảm nói, nhưng cảnh tượng lại khá buồn cười. Mái tóc màu hồng nhạt của cô ấy nhảy tưng tưng.

Với lại, hoàng tử được công chúa cứu thì...

Cả ba người chẳng ai chịu nhường ai, tranh nhau chui ra khỏi cái hố nên càng mắc kẹt thêm. Cứ thế loay hoay, giãy giụa tại chỗ.

"Ư ư, Suzu hết đất diễn rồi!"

Mấy người làm cái trò gì thế...

"Thôi kệ ba cái đứa vô dụng kia đi đã."

Alice chĩa mũi kiếm về phía 《Vọng Tưởng Sưu Tập Gia (Nightmare Holic)》.

"Ngươi là pháp sư của 'Linh Minh Hội (Anima)', cái kẻ tự xưng 《Vọng Tưởng Sưu Tập Gia (Nightmare Holic)》 này đúng không? Ta nghe nói về một pháp sư giả gái mặc sườn xám rồi."

"Phụt, chỉ là *từng* thôi."

Hắn ta cười khẩy, tay vẫn ôm chặt bên sườn.

"Được vị 《Phù Thủy Ngàn Năm》 đây nhớ mặt quả là vinh dự."

"Hừm, ngươi dám động đến bạn thơ ấu của ta, chắc đã chuẩn bị tinh thần rồi chứ?"

Alice giơ kiếm lên, hạ thấp trọng tâm. Sỏi đá dưới chân kêu xào xạo.

"Ta sẽ đánh cho ngươi tan xác!"

Alice giậm chân, *rầm*, một bước thật mạnh. Lập tức, những cánh bướm lửa nhỏ bùng nổ dưới chân cô. Lợi dụng lực đẩy đó, Alice lao thẳng về phía 《Vọng Tưởng Sưu Tập Gia (Nightmare Holic)》.

"Đê-yaaaaaaaa!"

Đối lại, 《Vọng Tưởng Sưu Tập Gia (Nightmare Holic)》 nhảy phắt về phía sau.

Thanh trường kiếm của Alice lại một lần nữa chém vào khoảng không.

"Ngươi muốn chạy trốn sao?"

"Ta không có ý định đối đầu trực diện với ngươi. Không đời nào ta thắng nổi."

《Vọng Tưởng Sưu Tập Gia (Nightmare Holic)》 chuyển ánh mắt sang tôi.

"Hẹn gặp lại, Nao-kun."

Hắn ta còn buông một nụ hôn gió về phía tôi.

Chỉ một thoáng...

"Ngươi không thoát được đâu!"

Yue, người từng bị 《Vọng Tưởng Sưu Tập Gia (Nightmare Holic)》 đánh gục, đã xuất hiện phía sau lưng hắn ta từ lúc nào.

"Cái gì!?"

Cú đá của Yue, *vù*, xé gió.

Tuyệt kỹ chân hoa lệ kết thúc, 《Vọng Tưởng Sưu Tập Gia (Nightmare Holic)》 ngã sụp xuống đất.

Có vẻ đã bất tỉnh. Hắn ta nằm dài, rũ rượi trên mặt đất.

Xác nhận điều đó, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Có vẻ như, mọi chuyện đã ổn thỏa── đó là điều tôi nghĩ, nhưng chỉ trong chốc lát.

"Này, ngươi là ai?"

Alice giờ lại chĩa mũi kiếm về phía Yue. Những cánh bướm lửa như ảo ảnh bay lượn quanh cô.

Suzu, Asa và Hime cũng đã thoát ra khỏi cái hố và vây lấy Yue, chĩa vũ khí của mình vào cô ấy.

"Oa oa oa, dừng lại! Dừng lại ngay!"

Tôi vội lao vào giữa, đứng chắn trước Yue như thể muốn bảo vệ cô ấy.

"Cô ấy đã cứu tôi đấy. Nếu không có Yue, tôi không biết giờ này mình sẽ ra sao nữa. Cô ấy giống như ân nhân cứu mạng vậy. Vì thế, mau hạ vũ khí xuống! Với lại, mấy người hung hãn quá đấy!"

Trước lời nói của tôi, mọi người chậm rãi hạ vũ khí.

Đúng là những kẻ đáng sợ mà.

"Cảm ơn vì đã nói đỡ, Minao."

Giọng điệu của Yue vẫn bình thản như thường. Trên nét mặt cũng không hề có chút thay đổi.

Chà, có lẽ android thì đều như vậy cả.

"Vậy, đứa bé đó là ai thế?"

Alice hỏi.

"Không lẽ, em gái mới của anh hai!?"

Suzu nói một câu chẳng đâu vào đâu rồi tự mình hoảng loạn.

"Ư ư, quá đáng lắm anh hai!"

"Có gì mà quá đáng?"

"Suzu đã chẳng còn chỗ đứng mỗi khi có nữ chính mới xuất hiện rồi, giờ lại còn đưa thêm em gái mới vào, có phải anh hai muốn đẩy Suzu thành 'em gái cũ' để biến mất đúng không!"

"Đừng có mà bịa đặt rồi tự mình tưởng tượng ra nạn nhân nữa!"

"Thì ra anh hai chỉ nhắm vào cơ thể của Suzu thôi!"

"Đừng có nói những lời khiến người khác hiểu lầm chứ!"

"Hết dùng thì vứt bỏ à!"

"Thế nên, tôi bảo đừng nói nữa!"

"Dù Suzu đã đối xử thật lòng thật dạ như thế..."

*Ư ư*, Suzu che mặt khóc thút thít.

"Yue, làm ơn. Cứu nguy cho tôi với."

Tôi quay đầu lại đầy hy vọng.

Yue gật đầu cái *cốc*.

"Yue là em gái mới của Minao."

"Nói dối! Đừng có nói dối! Sao lại hùa theo thế!"

"Không, tôi lỡ mồm thôi."

Lập tức, Suzu có vẻ đã tin lời nói dối của Yue, cô ấy ngã vật ra.

Tôi hoảng hốt đỡ Suzu dậy.

"Này, Suzu. Tỉnh lại đi, vừa rồi là nói dối mà."

"...Anh hai, chúng ta, tạm biệt, nhé."

Với bàn tay run rẩy, Suzu chạm vào má tôi.

"Mắt, Suzu, đã mờ, đi rồi, không thấy, gì nữa..."

"Không không không!"

Gì thế, sao tự nhiên lại giống nhân vật chết ở tập cuối thế này?

"Suzu, trước giờ, vui lắm. Dù Suzu, không còn, nữa, mọi người, hãy hòa thuận, nhé."

Nói đến đó, bàn tay của Suzu *bịch* một tiếng rơi xuống đất.

"Không, tôi đã nói là Yue không phải em gái tôi mà!"

Mà nói đi cũng phải nói lại, Suzu cũng đâu phải em gái tôi đâu.

Với lại, tôi có bao giờ thấy mấy người hòa thuận với nhau đâu cơ chứ.

"Mấy cái trò kịch vừa rồi không quan trọng, thật ra thì, ngươi là ai vậy?"

Alice gác chuyện cũ, hỏi Yue.

Yue nhìn thẳng vào Alice bằng đôi mắt đỏ của mình.

"Rất hân hạnh được gặp mặt, 《Phù Thủy Ngàn Năm》. Yue là một Ma Thuật Nhân Hình được phái đến từ 'Minh Táng Hội (Lunaria)'. Tên nhận dạng cá nhân của tôi là Yue."

"Ma... Ma Thuật Nhân Hình sao!?"

Alice lớn tiếng kêu lên.

"Tuy đã từng nghe đồn đại, nhưng người ta nói 《Luân Hoại Pháp Tắc (Twilight Core)》 có nhiều khiếm khuyết lắm, không ngờ lại được đưa vào thực tiễn..."

Tuy có hơi khác loại của tôi một chút, nhưng Alice cũng rất kinh ngạc.

"Cái đó là cái gì vậy ạ?"

Asa lẩm bẩm thốt lên câu hỏi, thế là...

"Hình như là một dạng android."

Tôi trả lời.

"Android? Khó hiểu thật."

Với tôi mà nói, Asa cũng đã đủ là một sự tồn tại khó hiểu rồi.

Với lại, Asa cũng vẫn mặc nguyên bộ trang phục vu nữ. Thanh Nhật Bản kiếm băng giá làm phụ kiện trông hợp đến mức đáng ngạc nhiên.

"Cái Ma Thuật Nhân Hình đó rốt cuộc có việc gì vậy?"

Alice ép sát Yue.

Yue, người bị ép sát, vẫn bình tĩnh trả lời.

"Tôi chỉ có thể nói rằng tôi được phái đến theo ý muốn của cấp trên."

"Cái gì thế? Tôi đâu có nghe gì!"

"Đương nhiên rồi. Chúng tôi không hề báo cho cô bất cứ điều gì. Đây là thông tin tuyệt mật. Ngay cả là 《Phù Thủy Ngàn Năm》, tôi cũng không thể tiết lộ nội dung nhiệm vụ."

Yue lạnh lùng, vô cảm báo cho Alice.

Tuy có thể Yue không cố ý, nhưng cách nói đó hơi khó nghe.

Tôi nhận ra Alice đang cau mày khó chịu.

Yue không thể cảm nhận được những sắc thái nhỏ nhặt như vậy sao...

"Nhân tiện,"

Đột nhiên, Yue chuyển ánh mắt về phía tôi.

Đôi mắt đỏ không bị bịt che của cô ấy hướng thẳng vào tôi.

"Trong một thời gian tới, tôi sẽ sống nhờ ở nhà Minao."

"Ể?"

"Sẽ sống nhờ" là sao...

"Xin hãy chiếu cố."

Yue nói mà không nở một nụ cười, rồi cúi đầu khẽ.

Đó là một cái cúi đầu đẹp đẽ đến lạ.

Hoàn hảo như thể không phải con người.

À, phải rồi.

Cô bé này, đâu phải con người.

Phần 1 của cuốn tiểu thuyết "She is a Rebel" khép lại.