Tôi được sắp xếp ngồi vào một vị trí trang trọng, hệt như ghế chú rể trong lễ đường tiệc cưới.
Dàn nhạc giao hưởng bắt đầu tấu lên những âm điệu át cả bản Canon cung Rê trưởng.
"Xin chân thành cảm ơn quý vị đã dành thời gian quý báu để có mặt tại đây trong ngày hôm nay. Giờ đây, chúng ta sẽ bắt đầu buổi tiệc mừng sinh nhật ngài Kagurazaka Kimito."
Thề chứ, đây đúng là tiệc cưới rồi còn gì nữa!
Đúng lúc ấy, một chuyện bất ngờ đã xảy ra, khiến tôi phải thốt lên câu cảm thán như thể để nói cho hợp tình hợp cảnh.
Cô Miyuki đã nở một nụ cười.
Miyuki, người thường xuyên giữ vẻ mặt lạnh tanh khi làm "cô Kujou" trong công việc, nay lại nở một nụ cười rạng rỡ, kiều diễm, vô cùng phù hợp với vai trò MC trong một ngày hỷ sự.
Các tiểu thư ngồi quanh bàn tròn cũng "ồ à" ngạc nhiên ra mặt.
"Ngài Kimito, xin chân thành chúc mừng ngài trong ngày đặc biệt hôm nay."
Nghe Miyuki nói bằng giọng rõ ràng, sang sảng, tôi theo bản năng mà gượng gạo cúi chào theo đúng kiểu "dân thường".
Và một lần nữa, ánh mắt của các tiểu thư lại đổ dồn vào tôi.
Vô số ánh mắt chằm chằm.
Tôi không thể nào bình tĩnh nổi, chân cứ nhón nhón dưới gầm bàn. (A: Hành động của Kimito là nhón gót, đung đưa chân dưới gầm bàn, chắc ai cũng từng làm vậy nhỉ.)
Cảnh tượng này, đối với người bình thường mà nói, tuyệt đối là ngày cưới của ai đó chứ không sai.
Mà không chỉ có vậy, trong sảnh tiệc lộng lẫy này, được bao quanh bởi nụ cười của các tiểu thư quý tộc cao sang, thì quả thực đây phải nói là một buổi tiệc sinh nhật tuyệt vời nhất mà cả đời một "dân thường" như tôi cũng khó lòng trải qua lần thứ hai.
"Vậy trước tiên, đây là những lời chúc phúc."
Miyuki bật màn hình lớn phía đối diện tôi — được treo trên bức tường phía trên lối vào.
"Để chúc mừng sinh nhật ngài Kimito, chúng tôi đã nhận được tin nhắn video từ những vị khách quý này."
Đèn được tắt, và màn hình bừng sáng.
...Ai nhỉ?
Gia đình tôi?... Không không không, trong tình huống này mà nói là bất ngờ thì hẳn phải là bạn bè cũ hoặc một người nào đó không ngờ tới mới đúng chứ. (A: Tự vả rồi đấy, cảnh báo nguy hiểm, đây không phải diễn tập, không phải diễn tập.)
Phập một tiếng, hình ảnh xuất hiện trên màn hình.
Trong một căn phòng trông giống như phòng họp ở một quốc gia nước ngoài nào đó, Tổng thống Hoa Kỳ và Tổng thống Nga đang ngồi cạnh nhau trên ghế.
"Chào, Kimito (Obaa)!"
"Chào (Puchin)!"
…Cái gì cơ?
"Chúc mừng sinh nhật!" (Obaa)
"Chúc mừng!" (Puchin)
Obaa và Puchin đang chúc mừng tôi!! (A: Hai người này là phiên bản biến tấu của ai thì ai cũng biết rồi, nguyên văn đã thay đổi chữ cuối của tên họ nên tôi cũng giữ nguyên âm dịch.)
Tôi vô thức nhìn về phía Miyuki, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Cô ấy giơ ngón cái lên với vẻ mặt đầy tự mãn.
Các tiểu thư xôn xao.
"...Đây là người thân của ngài Kimito sao?"
"...Là ân sư của ngài ấy ư?"
Các tiểu thư bị tách biệt với thế giới bên ngoài nên họ khá ngây thơ trong những chuyện như thế này.
"Họ lần lượt là Tổng thống Hợp chủng quốc Hoa Kỳ, ngài Obaa, và Tổng thống Liên bang Nga, ngài Puchin."
Sau khi Miyuki giải thích,
"Ồ!"
Họ đồng thanh cảm thán, nhưng tôi đoán họ vẫn chưa thực sự hiểu được ý nghĩa của những lời đó.
Obaa bắt đầu phát biểu, và phụ đề xuất hiện dưới màn hình để dịch lời ông ấy.
"Nói đến cuộc đời, chính là một chuyến hải trình vô tận, luôn ôm giữ ngọn đèn mang tên hy vọng."
Ồ ồ, quả không hổ danh là Tổng thống Hoa Kỳ. Nghe như đang diễn thuyết vậy.
"Khi tôi mười sáu tuổi cũng giống như bạn — (biên tập) — Yes, U-can!" (A: U-can là một công ty giáo dục từ xa và xuất bản ở Nhật Bản, đây là cách chơi chữ dùng tên công ty với cụm từ "you can" có cùng âm.)
Bài phát biểu của Obaa bị biên tập một cách thô bạo!?
"Người Nhật luôn chào đón tôi nồng nhiệt. Tôi yêu Judo nhất."
Puchin vừa uống trà vừa lấp liếm những lời lẽ thân Nhật một cách qua loa sao!?
"Chúc mừng sinh nhật, Kimito!" (Obaa)
"Chúc mừng!" (Puchin)
Họ vừa vẫy tay về phía tôi, đoạn video quay vội vàng trong thời gian rảnh giữa một cuộc họp nào đó đã kết thúc.
Ngay sau đó là tin nhắn video của Thủ tướng Nhật Bản, Chủ tịch công ty ●da, và cô Matsu●ko. (A: Ừm. Toyota, Matsu Takako, ai cũng biết.)
"Trên đây là những lời chúc mừng từ các nhân vật quan trọng trên thế giới."
Miyuki nói xong, đưa mắt nhìn tôi. Ánh mắt cô ấy sáng ngời niềm mong đợi, như muốn hỏi "Thấy thế nào?!".
Tôi không biết phải làm gì trong tình huống này, thôi thì cứ cười là được rồi.
Và thế là, biểu cảm của Miyuki càng trở nên rạng rỡ hơn.
"Thưa quý vị, xin hãy một lần nữa nhìn lên màn hình!"
Hình ảnh xuất hiện.
Rất tối. Đó là bầu trời đêm. Phía trên bên phải có dòng chữ "LIVE" phản chiếu.
Ánh đèn đỏ chói mắt không ngừng lao xuống gần hơn.
Một chiếc máy bay nhỏ— có vẻ đó là máy bay thuê riêng.
Chiếc máy bay từ từ hạ cánh. Cảnh đêm đó tôi thấy rất quen thuộc, đó chính là Học viện Seika.
"Hiện tại, ngọn lửa thiêng đã đến nơi."
...Lửa thiêng?
Cửa máy bay mở ra, một vận động viên (Runner) cầm ngọn đuốc đang cháy sáng xuất hiện.
"Để thắp nến trên bánh sinh nhật, chúng tôi đã mang ngọn lửa thiêng từ Olympia về đây."
Xin lỗi nước Hy Lạp đi chứ!!
"Ồ! Tuyệt quá!" (Các tiểu thư)
Tuyệt cái quỷ— á!
Trên màn hình, một nửa chiếu cảnh vận động viên đang chạy về phía này, một nửa chiếu hình ảnh tóm tắt buổi lễ lấy lửa thiêng trang trọng đang diễn ra ở Olympia, cùng với cảnh các nhân vật nổi tiếng và ngôi sao địa phương đang rước đuốc.
Hoa anh đào — tuyết — bay —
Đội hợp xướng nước ngoài đang hát Sarai sao!? (A: Sarai, một trong những ca khúc nổi tiếng của Tanimura Shinji, bài hát này diễn tả nỗi nhớ quê hương của người đi xa, là một bài hát có chút buồn.)
"À, bài hát này là gì vậy...!"
"Sao nghe mà nước mắt cứ trào ra thế này...!"
Các tiểu thư đều bị phép thuật của Sarai "thôi miên".
Hình ảnh vận động viên hiện trên màn hình, kết hợp với âm nhạc, trông vô cùng cảm động.
Trong — vắt — xanh — thẳm — đến — nao — lòng —
Khi vận động viên trao ngọn lửa thiêng cho Hiệu trưởng, các tiểu thư đồng loạt đứng dậy, vai kề vai vừa khóc vừa đung đưa theo nhịp điệu của Sarai.
Đội hợp xướng các cô gái tóc vàng hát Sarai, màn hình chiếu trực tiếp cảnh Hiệu trưởng cầm ngọn lửa thiêng chạy, còn các tiểu thư thì vừa khóc vừa đung đưa.
Khi buổi lễ bí ẩn đó ngày càng đến gần, tôi lại một lần nữa hướng ánh mắt — về phía Miyuki.
Tôi nghĩ, cứ cười là được rồi.