Oooku no sakura

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Brigandine In The Wind

(Hoàn thành)

Brigandine In The Wind

Koyama Takeru

Tôi, Akechi Yoshitaka, là một nam sinh trung học khỏe mạnh. Khi được một đàn anh rủ vào ký túc xá trường nữ sinh Shizuru, không hiểu sao chúng tôi lại bị những nữ sinh cầm kiếm trông rất nguy hiểm đuổ

26 9

Kaze no Stigma

(Hoàn thành)

Kaze no Stigma

Yamato Takahiro

Giờ đây, Kazuma trở lại dưới một cái tên khác - Kazuma Yagami, một bậc thầy lão luyện của Phong thuật (Fuu-Jutsu). Cũng trong lúc đó, hàng loạt vụ án mạng xảy ra tại tư dinh Kannagi, được thực hiện bở

38 47

Người diệt trừ

(Đang ra)

Người diệt trừ

Hana Kuroko

Naoki Komuro kiếm sống bằng nghề diệt trừ ma vật, vận dụng kiến thức từ kiếp trước, nhưng dù chỉ diệt những ma vật yếu thì số lượng cũng không hề tầm thường. Khi cậu bắt đầu có thu nhập ổn định và ổn

24 27

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

57 249

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

12 60

Tập 03 - Chương 6

Toyotomi Kurohime rảo bước trong khu chợ đen.

Đảo Dejima ở Nagasaki, vùng đất bị thế lực 『Hắc Thuyền』 chiếm đóng. Trên mảnh đất không mấy rộng lớn này, hàng hóa từ các thế lực địa phương mang lòng chống đối Mạc Phủ tuôn về, cùng với đó là đồ ngoại quốc, tội phạm, đủ mọi chủng tộc và mưu đồ, tất cả hòa trộn vào nhau tạo nên một không khí sôi động đến kỳ lạ.

Nơi đây vốn là một thương cảng sầm uất, nên cơ sở sản xuất lương thực và vật dụng sinh hoạt cũng được trang bị đầy đủ. Hàng hóa nhiều vô kể, lại thêm việc 『Hắc Thuyền』 thu mua số lượng lớn quân lương và vũ khí. Nhờ một dạng đặc quyền quân sự, ai nấy đều sống sung túc, tích lũy được sức mạnh vượt xa sức tưởng tượng của Mạc Phủ.

「Unsho, unsho.」

Kurohime vừa đi vừa treo giỏ mua hàng lên bộ furisode đã được may túm lại, len lỏi giữa đám đông hỗn tạp. Khắp nơi là những túp lều tạm bợ và các sạp hàng ven đường, mặt đường thì vô cùng bẩn thỉu. Ruồi bọ bay vo ve, mùi hôi thối xộc vào mũi, tiếng cãi vã chửi bới thì xảy ra như cơm bữa. Những kẻ qua lại cũng trông khả nghi không kém, từ những người ngoại quốc lạ mặt, những tên tội phạm mặt đầy sẹo, cho đến những kẻ của 『Hắc Thuyền』 với dáng vẻ kỳ dị, trùm kín toàn thân.

Cái không khí hỗn loạn ấy khiến người ta ngại đến gần, nhưng Kurohime đã quen rồi.

Dù có ăn vạ rằng bẩn, rằng sợ, rằng ghét, thì cũng chẳng thay đổi được gì──một đứa trẻ ngây thơ như vậy sẽ chết đói ngay lập tức ở nơi này. Bị đám đông xô đẩy, liên tục mắc sai lầm, Kurohime đang dần rèn luyện trái tim non nớt ngây thơ của mình trở nên mạnh mẽ hơn.

Mạnh được yếu thua.

Có lẽ, anh trai nàng cũng đã phải vùng vẫy──phải sống sót giữa vòng xoáy mưu đồ của biết bao con người như thế này. Nghĩ vậy, nàng thậm chí còn cảm thấy vui. Kurohime đang cố gắng trưởng thành trong niềm vui.

Theo một cách khác với Sakura, người đã phải vùng vẫy trong vũng máu giữa những mối quan hệ lằng nhằng của đám đàn bà trong 『Đại Áo』──.

「Ê hê hê♪」

Nhìn những chiến lợi phẩm hôm nay chất đầy trong giỏ hàng, Kurohime bất giác mỉm cười.

「Hôm nay mua được nhiều trứng tươi ghê, tuy có cảm giác bị hớ một chút nhưng vẫn là một món hời──Ừm, phải để oba-sama bồi bổ cho khỏe lại mới được. Món omurice mà oba-sama làm hôm trước ngon tuyệt cú mèo…」

Nàng quệt dòng nước miếng đang chực trào ra, lòng đầy phấn chấn.

「Giá mà Kuro biết nấu ăn thì tốt biết mấy, nhưng oba-sama không cho Kuro vào bếp.」

Nàng biết lý do, là vì đôi tay này.

Đôi bàn tay nhuốm màu đen và vụng về đến mức đáng sợ này, ngay cả việc ôm giỏ hàng cũng thấy khó khăn.

Thế nhưng.

「Hay là, mình nhờ cô ấy dạy nấu ăn nhỉ.」

Nàng tưởng tượng ra cảnh mình đứng bên cạnh 『Hách Long』 trong bếp, được cô ấy cầm tay chỉ việc từ cách đập trứng, rồi đến mọi thứ khác──và bật cười "ê hê hê".

「Nếu mình làm giỏi──oba-sama có xoa đầu mình không nhỉ?」

Gần đây, 『Hách Long』 dịu dàng hơn một chút.

Dù về cơ bản vẫn thô bạo, tàn nhẫn và đáng sợ, nhưng thi thoảng, cô ấy lại nhìn nàng với ánh mắt ôn hòa. Kurohime vui vì điều đó. Nàng thích cô ấy. Ban đầu là đồng cảm, cũng có cả thương hại, nhưng còn hơn thế nữa──có lẽ, là như một người nhà.

Vì chỉ có một chiếc giường, nên đêm nào họ cũng ôm nhau ngủ. Chia sẻ hơi ấm sẽ nảy sinh tình cảm. Nhưng đó không phải là lý do duy nhất, nàng đã dần thấu hiểu được tình cảm thân thiết có phần vụng về của cô ấy. Cả sự cô đơn của cô ấy nữa──.

Sức khỏe của 『Hách Long』 vẫn chưa hồi phục, cô ấy đang chịu đựng một vết thương nghiêm trọng──một tổn thương và hao mòn đến mức có thể chết người. Nhưng có lẽ cảm giác mất mát còn lớn hơn thế. Cô ấy đã mất đi người mình yêu thương nhất.

Kurohime cũng đau khổ, nàng đang phải xa cách người anh trai mà mình yêu quý nhất. Chỉ là nỗi đau của nàng vẫn còn thua 『Hách Long』 một bậc, vì không phải sinh ly tử biệt nên vẫn còn hy vọng.

Nàng không hiểu rõ ý định thực sự của 『Hách Long』, người đã gần như bắt cóc nàng. Thế nhưng──thật kỳ lạ, nàng không hề có chút oán hận nào với người đã chia cắt mình khỏi anh trai. Nàng có cảm giác rằng, nếu mình không ở bên cạnh, người đó sẽ suy sụp mất. Nghĩ đến điều đó, nàng không thể bỏ mặc cô ấy.

「Nii-ja-ue…」

Nàng ngước nhìn trời, hướng tấm lòng mình về anh trai qua bầu trời rộng lớn.

Giá như ở một nơi nào đó, chàng cũng đang ngắm nhìn bầu trời này.

「Kuro, đang cố gắng lắm đó.」

Nàng muốn báo cho anh trai biết mình vẫn bình an, nhưng 『Hách Long』 đang bị 『Đại Áo』 truy đuổi. Nếu liên lạc, họ sẽ chỉ cử truy binh đến và tước đi mạng sống của cô ấy mà thôi. Thể trạng của 『Hách Long』 hiện giờ không thể chiến đấu được.

Vì vậy, lúc này dù có phải ngậm đắng nuốt cay cũng phải sống.

Để một ngày nào đó được tái ngộ với anh trai, tại vùng đất dị biệt này──vùng đất dưới sự thống trị của 『Hắc Thuyền』.

Dù có là một tương lai xa xôi cũng được. Nếu đến lúc đó, nàng có thể trở nên xinh đẹp và mạnh mẽ không thua kém gì Sakura, thì cũng không còn mong cầu gì hơn. Bây giờ thì chưa được. Ở bên cạnh anh trai lúc này chỉ thêm đau khổ, thế nên việc bị ép buộc chia cách, dù buồn nhưng──lại là điều tốt cho Kurohime.

Nàng quyết định nghĩ như vậy.

Mải mê suy nghĩ, nàng không để ý dưới chân. Con đường ở Nagasaki không được lát đá. Vấp phải một hòn đá lồi lên, Kurohime loạng choạng ngã về phía trước, kêu lên: 「Oái!?」

──Nếu ngã, trứng sẽ!?

Ngay khoảnh khắc nàng tái mặt.

「Ấy.」

Một bàn tay từ bên cạnh vươn ra, ai đó đã đỡ lấy cả Kurohime lẫn chiếc giỏ mua hàng. Nhẹ nhàng, không một chút chấn động. Kurohime vội vàng kiểm tra, những quả trứng được bọc trong rơm vẫn còn nguyên vẹn. Nàng thở phào nhẹ nhõm.

「L-Làm tốt lắm!」

Nàng vui mừng ngẩng đầu lên, nhìn người qua đường tốt bụng.

Không biết là ai nhưng ta sẽ ban thưởng, ngươi có thể lấy một quả trứng làm quà đấy──định nói những lời như vậy, Kurohime bỗng mở to mắt.

「………Hả?」

Người đang ôm lấy mình, không hiểu sao──trong một khoảnh khắc, lại trông giống hệt anh trai nàng.

Người là tất cả đối với Kurohime, người anh trai yêu dấu của nàng.

Nàng dụi dụi mắt. Anh trai nàng không thể nào có mặt ở Nagasaki được. Nàng nghe phong thanh rằng chàng đã nhậm chức Chinh Di Đại Tướng Quân. Chắc chắn không có thời gian để thong dong đi lại ở một vùng đất nguy hiểm thế này.

Nàng nhìn lại lần nữa.

Không phải là anh trai nàng.

Thực ra cũng không giống chút nào──Tại sao mình lại nhìn nhầm nhỉ? Người này chắc cũng trạc tuổi anh trai, nhưng là một thanh niên mảnh khảnh có vẻ nhạy cảm. Thậm chí còn có nét con gái. Chàng ta mặc một bộ trang phục kiểu thư sinh và đeo kính. Ở Dejima, nơi đầy rẫy những kẻ mặt mày hung dữ, một thanh niên trông thuần phác, hay nói đúng hơn là không có gì nổi bật như vậy, thật hiếm thấy.

Chàng ta có vẻ bối rối, đỡ Kurohime đứng thẳng dậy, rồi──như cách người ta vẫn làm với trẻ nhỏ──ngồi xổm xuống, mỉm cười ngang tầm mắt với nàng.

「Cô bé có sao không?」

「Ư-Ừm.」

Vẫn còn chút bàng hoàng, Kurohime nhìn chằm chằm vào chàng thanh niên.

Tại sao mình lại nhầm với anh trai được nhỉ? Chẳng lẽ vì quá mong nhớ chàng mà mình hóa rồ rồi sao? Thấy bất cứ thứ gì cũng ra Nii-ja-ue ư? Trong lúc mắt nàng xoay vòng vòng, chàng thanh niên nhún vai.

「Nhiều đồ quá nhỉ, một cô bé tí hon thế này──đi chợ giúp người lớn à, giỏi quá ha?」

Nói rồi chàng ta lấy từ trong ngực áo ra một gói kẹo, chìa về phía nàng như muốn nói "cho em kẹo này".

Thật quá thất lễ.

「K-Kuro là người lớn rồi! Không phải tí hon!」

Nàng lắc mái tóc buộc hai bím của mình để phản đối, nhưng chàng thanh niên dường như lại thấy điều đó thú vị, đưa tay lên miệng cố nén cười.

Rồi chàng ta cúi người một cách lịch sự, giọng vẫn đầy vẻ tử tế.

「Vậy thì, thưa quý phu nhân xinh đẹp tuổi măng tơ──trông cô có vẻ đang gặp khó khăn, nếu không phiền, tôi mang giúp hành lý này về tận nhà cho cô được không ạ?」

Dù có phần lễ phép một cách giả tạo, nhưng giọng điệu lại rất dịu dàng.

Kurohime nguôi giận ngay lập tức.

「Được sao? Thật tình thì nó nặng và vất vả lắm, nhưng có làm phiền ngươi không đó?」

「Không đâu, dù gì tôi cũng đang rảnh. Nếu cô lại ngã nữa, lần này số trứng quý giá sẽ vỡ thật đấy?」

Nghe đến đó, nàng liền mềm lòng. Số trứng này, nàng nhất định muốn 『Hách Long』 được ăn──.

「Ừ-Ừm. Vậy thì, giao cho ngươi đó.」

「Xin tuân lệnh, nhà của cô ở đâu ạ?」

「Bên này, gần đây thôi.」

Hài lòng với thái độ lễ phép của chàng thanh niên, Kurohime vung vẩy tay áo dài, dẫn đường cho chàng. Chàng thanh niên tuy mảnh mai nhưng có lẽ khỏe hơn vẻ ngoài, hoặc có lẽ vì là đàn ông──chàng bưng giỏ đồ theo sau một cách khá nhẹ nhàng.

Kurohime cười một cách ngây thơ.

「Phù phù, không ngờ ở Dejima này cũng có người đàn ông tốt bụng như vậy đó♪」

Nàng ngước nhìn chàng, thẳng thắn hỏi.

「Ngươi, tên là gì vậy?」

「Tôi ư, cứ gọi tôi là──『Picador』.」

Chàng thanh niên đáp bằng một nụ cười dễ mến, giọng vẫn vô cùng dịu dàng.

「Mong được cô giúp đỡ dài lâu nhé, …Toyotomi Kurohime-sama.」

『Đại Áo』. 『Hắc Thuyền』. 『Tân Tuyển Tổ』.

Ba thế lực mang trong mình những mối duyên nợ, bánh xe vận mệnh của họ──.

Vừa nghiền lấy nhau, vừa bắt đầu cuồng quay.

Kịch chung