Luyến Anh Đào Sakura
Năng lực được kế thừa trong huyết thống của Sakura là thao túng thực vật.
Dĩ nhiên, ngoài Sakura mang dòng máu thuần khiết ra, vẫn có những người khác sở hữu năng lực này. Do sự tàn bạo của Tướng quân đương nhiệm Toyotomi Yoshikiri, tất cả người dân địa phương như thế đều đã bị diệt sạch, nhưng hắn lại tử tế đến mức chẳng thèm chôn cất mà cứ vứt bỏ thi thể họ, nhờ vậy mà Sakura đã có thể thu hồi toàn bộ không sót một ai.
Ban đầu, cô định hỏa táng họ, nhưng rồi một ý tưởng tàn độc như ác quỷ chợt nảy ra. Những thi thể này ẩn chứa dị năng điều khiển thực vật. Có đến hàng nghìn, có lẽ hơn một vạn người… Cô đã nhờ dị năng gia của nước khác ngưng tụ và kết tinh những thi thể ấy──để rồi tái tạo chúng thành bốn thanh đao, vũ khí chủ lực của Sakura, 『Huyết Đao』.
Trên mỗi thanh đao đều được tẩm sẵn các loại hạt giống và giá thể do Sakura pha chế, tùy vào mục đích mà sử dụng, và khi Sakura niệm chú, chúng sẽ hấp thụ dinh dưỡng từ chính cơ thể cô để tăng trưởng đột biến. Những cánh hoa chém nát kẻ thù, những chiếc lá gây ảo giác, tất cả đều có đủ...
Thanh đao thứ nhất, 『Yoshimoto Samonji』, chứa các loài thực vật có khả năng 『ảnh hưởng đến cơ thể của chính cô』.
Thanh đao thứ hai, 『Osafune Nagamitsu』, chứa các loài thực vật có khả năng 『ảnh hưởng đến đấu trường (sàn, tường, v.v.)』.
Thanh đao thứ ba, 『Mumei Mitsuyo』, chứa các loài thực vật có khả năng 『ảnh hưởng đến không gian (không khí)』.
Thanh đao thứ tư, 『Reimu Tōshō Daigongen』, chứa các loài thực vật có khả năng 『ảnh hưởng đến cơ thể kẻ địch』.
Do giới hạn về dung lượng, mỗi thanh chỉ có thể chứa được ba đến bốn loại thực vật, vì vậy cô cần phải suy tính kỹ lưỡng và kết hợp chúng một cách chiến lược tùy theo đối thủ.
Lưỡi đao của chúng nhuốm màu đỏ thẫm, oán niệm ẩn chứa bên trong không ngừng cổ vũ và tiếp thêm sức mạnh cho Sakura. Hãy tiêu diệt chính quyền Toyotomi, kẻ đã hủy diệt quê hương của chúng ta, hãy báo thù cho chúng ta──.
Cầm trên tay một lưỡi đao tội lỗi như vậy, việc bị Hidekage nghĩ rằng 『mục đích của mày là báo thù đúng không』 cũng là điều khó tránh khỏi. Đúng hơn, nghĩ như vậy mới là lẽ thường tình. Nhưng, dù cho có bị những người dân đã khuất nguyền rủa, giá như lúc đó Hidekage đã nói với Sakura rằng "hãy cùng nhau chung sống".
Cô đã vứt bỏ thanh đao này.
Để trở thành một người phụ nữ bình thường──.
「Uwaaa aaaaaa!!」
Như để rũ bỏ những hoang mang chợt đến, Sakura liên tục phanh gấp.
Cô dốc toàn lực ngay từ đầu.
Chiến thuật của 『Nữ Chúa Ong』 rất đơn giản, đó là dùng hỏa lực áp đảo để biến đối thủ thành tổ ong. Chỉ cần lơ là một khoảnh khắc, cô sẽ bị súng máy và thuốc nổ bắn thẳng vào người, không thể nào tiếp cận được. Vì vậy, cô phải không ngừng di chuyển.
Cô rải đều đám rêu ký gửi trên thanh đao thứ ba, 『Mumei Mitsuyo』, khắp phòng cách âm, rồi dùng năng lực điều khiển thực vật của mình để đám rêu vận chuyển cơ thể. Nhờ vậy, cô có thể di chuyển tốc độ cao như trượt đi mà không cần động chân.
「Nuu──」
『Nữ Chúa Ong』 ngự giữa phòng cách âm, có lẽ do thân hình đồ sộ nên không thể bắt kịp những chuyển động nhỏ và nhanh của Sakura, nhưng toàn thân ả lại trang bị đầy họng súng và nòng pháo, dù cô có vòng ra sau lưng thì vẫn bị nhắm bắn.
「Lắt nhắt quá!」
Một viên đạn lạc bay tới, nhưng các tế bào trên khắp cơ thể Sakura đã được kích hoạt nhờ chiếc thắt lưng da. Cô nhìn thấu và né được. Những lúc quá khó, cô dùng chính chiếc thắt lưng da quấn trên tay để đỡ đạn. Độ cứng của nó đủ để làm vậy.
Nhưng chuyện này chẳng khác nào xuyên qua một cơn bão, những vết thương mới dần xuất hiện, quần áo cũng rách toạc, để lộ làn da trắng ngần. Nhưng cô chẳng thể bận tâm. 『Bách Thủ Cơ』 hạ thấp người để đối phương khó nhắm bắn hơn, rồi lướt đi khắp phòng cách âm như một loài sâu bọ đúng với biệt danh của mình.
「Kỳ lạ.」
Dù đang chiến đấu tốt, Sakura vẫn thấy có gì đó khó hiểu.
Thật kỳ lạ. Lần trước giao đấu, mọi chuyện cũng diễn ra y hệt đến tận đây. Trong lúc vừa né đạn của đối phương vừa tìm kiếm cơ hội, Sakura khi đó đã kiệt sức và bại trận.
Chính vì vậy, cô đã chuẩn bị sẵn chiến thuật cho giai đoạn tiếp theo. Đây là lần đối đầu thứ hai. Lẽ ra, đối phương cũng phải đoán được rằng Sakura sẽ lại di chuyển bằng cách trườn trên sàn như lần trước.
Ấy vậy mà ả vẫn bị xoay như chong chóng y hệt, không thể đối phó.
Cứ như thể đây là lần đầu ả đối mặt với chiến thuật này.
Hơn nữa──so với lần trước, cách chiến đấu của 『Nữ Chúa Ong』 cẩu thả hơn. Ả nhắm bắn hời hợt, lại dễ dàng mắc bẫy của cô. Điều này không giống với một 『Nữ Chúa Ong』 trăm trận trăm thắng chút nào. Ả đang khinh địch ư? Tính cách của ả là vậy sao?
Về phía mình, ngay từ đầu trận, Sakura đã quên hết mọi thứ mà lao vào, để rồi trúng đòn của 『Nữ Chúa Ong』. Sau đó cô mới bình tĩnh lại, nhưng vốn dĩ cô đã bị thương nặng sau trận đấu với 『Hùng Nữ』, tâm trí lại rối bời vì chuyện với Hidekage. Tình trạng của cô không hề sung sức, việc có thể chiến đấu tốt đến vậy mới là điều kỳ lạ.
「Có lẽ, 『Mật Ong』 đã đúng──」
Cô nhớ lại người con gái ấy, kẻ cuối cùng đã phải xoay vần giữa 『Ngân Lang Trưởng Ngũ』 và 『WBS (Worker Bee Sisters)』 như một gián điệp rồi chết một cách thê thảm. Sự nghi ngờ và lời cảnh báo của cô ấy, khi xét đến việc cô ấy bị chính đồng đội của mình sát hại, có lẽ không phải là lời nói dối──mà là sự thật.
Xin lỗi vì đã nghi ngờ cậu, 『Mật Ong』.
Cậu thực sự…
『Mật Ong』 đã nói thế này.
──『Nữ Chúa Ong』-sama đã thay đổi như thể trở thành một người hoàn toàn khác...
「Ngươi, không phải là 『Nữ Chúa Ong』.」
Một quả bom phát nổ, Sakura nương theo áp lực gió bay đi rồi nhẹ nhàng đáp xuống bức tường. Cô đã kịp cho rêu mọc um tùm trên tường từ lúc nào không hay. Đối với Sakura bây giờ, tường và trần nhà cũng như sàn nhà. Trong lúc 『Nữ Chúa Ong』 không thể đối phó với những chuyển động ba chiều của cô, Sakura lên tiếng.
「Bên trong đã bị thay thế.」
Ả đã trở thành một người khác.
『Nữ Chúa Ong』 bối rối hất mái tóc dài, miệng há to. Từ sâu bên trong, một nòng pháo ghê rợn trồi ra. Cảm nhận được một luồng khí lạnh, Sakura vội nhảy đi.
Ngay sau đó, một tia sáng dị thường mang màu cảnh báo bắn ra từ miệng 『Nữ Chúa Ong』. Căn phòng cách âm rung chuyển dữ dội, bức tường vỡ nát để lộ ra lớp hợp kim chắc chắn bên trong. Bàn ghế đã sớm bị sự tàn phá của 『Nữ Chúa Ong』 nghiền thành bột, khiến căn phòng trở nên quang đãng hơn hẳn.
Đám rêu bị đạn và bom cày xới, liền lấy những mảnh vỡ bàn ghế làm dinh dưỡng để tái sinh và lan rộng khắp phòng cách âm. Sakura không ngừng trườn bò khắp bốn phương tám hướng──.
「Kẻ đã khuấy đảo 『WBS (Worker Bee Sisters)』, loại bỏ 『Nữ Chúa Ong』 thật sự, an phận với vị trí thứ mười──và giờ đang định giết ta ở đây, ngươi là ai?」
「Ta là 『Nữ Chúa Ong』. Nữ hoàng vô tình của 『Đại Áo』 này.」
Phả ra khói súng từ khóe miệng, 『Nữ Chúa Ong』 cười một cách phi nhân tính.
「Kẻ thống trị không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi của những sinh vật yếu hơn mình.」
Câu nói đó khiến cô sôi máu.
Giống hệt gã đàn ông đó──kẻ đã đối mặt với cô qua tấm mành, chẳng thèm hiểu chút gì về cảm xúc của Sakura, mà lại muốn ban phát lòng thương hại cho cô. Không khí ở trên cao thật loãng, nếu không kéo hắn xuống thì chẳng thể nói chuyện tử tế được.
「Để xem có đúng không…!」
Cô lao tới, nhưng ngay lập tức, một lưỡi cưa máy rung lên từ kẽ hở của bộ kimono mười hai lớp lao ra. Đó là con át chủ bài của 『Nữ Chúa Ong』. Ả không hề có điểm mù trong cận chiến. Sakura né được trong gang tấc, nhưng quần áo bị xé toạc, để lộ bộ đồ lót màu hồng đào.
Qua bức tường kính, đám đàn ông khán giả phấn khích gào lên: 「Tuyệt vời!」 「Cởi nữa đi!」 「Cho xem ngực đi, ngực!」, nhưng cô mặc kệ. Giọng của những kẻ ở xa như vậy cô chẳng thể nghe thấy.
Đánh bại 『Nữ Chúa Ong』. Dốc toàn lực chiến đấu, và giành chiến thắng.
Cô thậm chí không còn nhớ mình làm thế vì điều gì nữa.
Từ góc nhìn của Hidekage, tình hình trận chiến có vẻ bất lợi một cách áp đảo.
「Sakura-chan!」
Anh tì tay lên bức tường kính, theo dõi trận đấu thảm khốc. 『Nữ Chúa Ong』 đứng sừng sững ở trung tâm, còn Sakura di chuyển dữ dội xung quanh. Mỗi khi cô định tiếp cận, cô lại bị đánh chặn, từ đầu trận đến giờ chưa một lần chạm được vào đối phương.
Sakura đang bị áp đảo. Cứ đà này, cô sẽ dần bị bào mòn, rồi một lúc nào đó sẽ bị bắt lại, bị bắn thành cái sàng mà chết. Chênh lệch hỏa lực quá lớn, chỉ với những thanh đao thì không thể nào thắng được một khối vũ khí hạng nặng như vậy.
「Tin tưởng vào 『Quạ』, de gozaru.」
Bất thình lình, một giọng nói quen thuộc có phần căng cứng vang lên ngay bên cạnh.
Anh kinh ngạc nhìn sang, giữa đám đông khán giả cuồng nhiệt, một người có vóc dáng nhỏ bé nổi bật đang đứng đó với vẻ điềm tĩnh. Là 『Ngân Lang』. Phía sau còn có cả 『Thủy Xà』. Xem ra, nhiệm vụ câu giờ để đưa Sakura vào phòng cách âm đã kết thúc một cách an toàn.
Vừa cảm thấy nhẹ nhõm vì điều đó, Hidekage lại vừa thắc mắc──.
「Ng-Ngân Lang, tại sao lại ở bên này…」
Vừa hỏi xong, anh mới nhớ ra, à, những người từ hạng mười trở lên có đặc quyền, nên có thể đưa một vài người, bao gồm cả bản thân, ra ngoài bức tường kính.
Hành động phá vỡ tường kính để đưa Sakura ra ngoài lúc nãy, chắc họ cũng định dùng quyền lợi đó để cho qua chuyện (dù đó là một cách làm phạm quy, có lẽ vẫn sẽ bị phạt).
「Mà này, bộ quần áo đó là sao vậy?」
「Jersey.」
『Ngân Lang』 trong bộ đồ thể thao trông có phần quê mùa, giơ ngón cái lên. Không hiểu sao, 『Thủy Xà』 mặc bộ đồ y hệt đứng phía sau cũng giơ ngón cái lên một cách đầy tự tin. Tại sao chứ?
「Cả tôi và 『Ngân Lang』 đều bị rách hết quần áo, nên phải vội qua phòng vật tư mua đấy. Tình hình này, chắc phải mua thêm một bộ cho 『Bách Thủ Cơ』 nữa nhỉ?」
「Đồ đôi đồ đôi.」
『Ngân Lang』 gật gù. Cái đuôi (?) của cô bé đang vẫy một cách vui vẻ.
Dù sao đi nữa, hẳn là một trận chiến khốc liệt đến mức họ phải chịu thiệt hại như vậy. Nhìn sơ qua, sắc mặt của 『Thủy Xà』 không được tốt. Dù cô ấy có kỹ năng chữa trị, chắc chắn cũng đã tiêu hao không ít.
「Vấn đề bây giờ không phải chúng tôi, mà là 『Bách Thủ Cơ』 kìa.」
Trong phòng cách âm, cuộc tấn công và phòng thủ giằng co đầy sốt ruột vẫn tiếp diễn.
「『Ngân Lang』, không phải cô đã chỉ cho con bé bí sách rồi sao? 『Mật Ong』 cũng đã cung cấp thông tin gì đó mà, thế này thì khác gì trận đấu lần trước đâu.」
「Ưm…」
『Ngân Lang』 nghiêng đầu.
「Kỳ lạ. Dù sao thì cũng sắp hết đạn rồi chứ.」
Được nhắc, Hidekage mới nhận ra. Là một người sử dụng súng, anh có thể hiểu được. Với tốc độ bắn liên tục như của 『Nữ Chúa Ong』, không thể nào không hết đạn được. Toàn thân có họng súng đúng là một mối đe dọa, nhưng điều đó cũng có nghĩa là ả phải tiêu thụ một lượng đạn khổng lồ.
Đương nhiên, trong một căn phòng cách âm khép kín, việc bổ sung đạn là không thể. Nếu cứ tiếp tục câu giờ, đối phương sẽ mất đi phương tiện tấn công.
Chiến thuật có lẽ là như vậy. Sakura cũng sử dụng chính cơ thể mình làm giá thể và dinh dưỡng cho thực vật, nên có vẻ không giỏi đánh lâu dài, nhưng cô chỉ sử dụng lượng thực vật tối thiểu, giao phó việc di chuyển cho rêu để bảo toàn thể lực.
Thế nhưng, các đợt tấn công của đối phương vẫn không có dấu hiệu kết thúc.
Thấy Sakura rõ ràng đang bối rối, 『Ngân Lang』 gầm lên.
「Chẳng còn cách nào khác! Tiến lên, Sakura!」
Tất nhiên, giọng nói đó đã bị bức tường kính cách âm cực tốt chặn lại.
Nhưng có lẽ mối dây liên kết thầy trò, hoặc chị em, đã giúp Sakura cảm nhận được và phản ứng tích cực. Cô đột ngột dừng lại. 『Nữ Chúa Ong』 coi đây là cơ hội, tập trung toàn bộ hỏa lực về phía cô và bắn đồng loạt. Một tiếng động lạ như công trường xây dựng vang lên, những vết nứt bắt đầu xuất hiện trên bức tường kính ngay trước mặt Hidekage. Uy lực thật khủng khiếp.
Nhưng, Sakura đã né được trong gang tấc.
Nếu đối phương tập trung tấn công vào một điểm, việc đọc quỹ đạo của nó lại càng dễ dàng. Cô né trong đường tơ kẽ tóc, và nhân lúc đó rút đao.
「Bao phủ, 『Yoshimoto Samonji』!」
Từ thanh đao màu máu vừa được rút ra, vô số chiếc lá phun ra. Chúng bao phủ khắp cơ thể Sakura, bảo vệ cô. Có lẽ đây là phiên bản thu nhỏ của những chiếc lá đã ngăn chặn vụ tự爆 của 『Hùng Nữ』.
「Nảy mầm, 『Osafune Nagamitsu』!」
Cô quẹt một thanh đao khác xuống đất, đám rêu được kích hoạt, đưa cơ thể Sakura di chuyển với tốc độ chưa từng thấy. Thẳng một đường tới 『Nữ Chúa Ong』.
「Đừng có coi thường ta!」
『Nữ Chúa Ong』 phản ứng nhanh chóng, vất vả xoay toàn bộ vũ khí trên người về phía Sakura, nhưng đã quá muộn.
「Xoay tròn, 『Mumei Mitsuyo』!」
Sakura rút đao ra và ném đi ngay lập tức. Xoay tròn trong không trung, thanh đao màu máu phun ra một lượng lớn phấn hoa. Màn khói? Sương độc?
Vừa đúng, lại vừa sai.
「Đây là giống loài quý hiếm mà ta đã cải tiến gen để đối phó với ngươi, Bông Dù Váy Áo──」
Những hạt phấn lấp lánh bay lượn, như thể phản ứng với những viên đạn mà 『Nữ Chúa Ong』 bắn loạn xạ, rồi tập trung lại. Có vẻ chúng phản ứng với nhiệt độ cao. Viên đạn ngay khi được bắn ra sẽ nóng lên do thuốc súng và ma sát──những hạt phấn tập trung lại sẽ phồng lên ngay tại chỗ như bột nở, *bụp*.
Lấy lực đẩy và nhiệt lượng của viên đạn làm nguồn dinh dưỡng, Bông Dù Váy Áo phồng to lên. Lấy viên đạn đã mất đà làm lõi, chúng lơ lửng bồng bềnh trong không trung như những con sứa dưới nước. Phản ứng tương tự xảy ra với tất cả các viên đạn. Hàng nghìn viên đạn bị giữ lại giữa không trung, trở thành những vật thể trôi nổi vô hại.
Một cảnh tượng vừa đẹp đẽ, vừa có phần kỳ lạ.
「Cái này──Chết tiệt, vì mấy cái bồng bềnh này mà không nhìn rõ…」
『Nữ Chúa Ong』 kinh ngạc, vung vẩy lưỡi cưa máy rung lên mọc ra từ kẽ hở của bộ kimono.
Nhưng hành động đó là một sai lầm. Ngay khi chạm vào lưỡi cưa, đám bồng bềnh phát nổ dữ dội. Một lượng phấn hoa lớn hơn lúc nãy rất nhiều được tung ra. Tầm nhìn trở nên mờ mịt, cơ thể 『Nữ Chúa Ong』 bị bao phủ bởi một lớp bụi mịn, các loại vũ khí ở khắp nơi trên người ả gặp trục trặc và phát nổ.
「Guaa…!?」
Vũ khí dù sao cũng là máy móc chính xác, bụi là thiên địch của chúng. Không thể chịu nổi, 『Nữ Chúa Ong』 ngừng bắn. Nhưng mục đích của Sakura không chỉ dừng lại ở đó.
「Ả, 『Bách Thủ Cơ』 đâu rồi──!?」
Bóng dáng Sakura đã biến mất. Trong lúc 『Nữ Chúa Ong』 đang hỗn loạn, cô đã hòa vào làn phấn hoa và biến mất không tăm tích. Tất cả khán giả, và dĩ nhiên cả Hidekage, đều không thể tìm thấy cô.
Ngay sau đó, vị trí của Sakura đã được xác định.
「Để tự xưng là Nữ hoàng, người hoảng loạn quá rồi đấy. Người của ngày xưa, điềm tĩnh và tự tại hơn nhiều.」
Xuyên qua sàn nhà, Sakura xuất hiện sau khi di chuyển dưới lòng đất. Những chiếc lá bao quanh cơ thể cô xoay tròn với tốc độ cao, dùng đầu nhọn để đào xuyên lòng đất. Dù bị đánh lạc hướng và bất ngờ bị tấn công từ một nơi không tưởng, 『Nữ Chúa Ong』 vẫn cố gắng đối phó.
「Ăn nói hàm hồ aaaaaa!!」
Lưỡi cưa máy rung lên vung một đường thẳng tắp để đánh chặn Sakura.
Nhưng, đúng như tên gọi của mình, Sakura nhẹ nhàng né tránh như một cánh hoa.
Rồi rút ra thanh đao cuối cùng.
「Thanh đao thứ tư, 『Reimu Tōshō Daigongen』.」
Ánh mắt và lưỡi đao của cô sáng quắc lên giữa làn phấn hoa tựa hơi nước.
「Cắn xé, giống loài quý hiếm - Anh Đào Ăn Thịt Người!」
Cứ thế, Sakura dùng toàn thân lao tới như một cú húc, đâm thanh đao vào với tốc độ thần sầu. Lưỡi đao màu máu thấm đẫm oán hận và sinh mệnh ấy đâm sâu vào khoảng giữa hai xương đòn của 『Nữ Chúa Ong』, khiến một dòng thể dịch màu kỳ lạ phun ra.
Nhưng mọi chuyện chưa kết thúc ở đó.
Lấy thanh đao vẫn còn cắm trên người làm trung tâm, cơ thể 『Nữ Chúa Ong』 phồng lên bập bùng. Thứ gì đó đang phát triển đột biến bên trong──ngay sau đó, những lưỡi đao đẫm máu xuyên qua lớp da toàn thân ả mà mọc ra. Nhìn kỹ thì đó là rễ cây. Nhưng từ xa nhìn lại, cứ như thể một thanh katana đã phân tách bên trong 『Nữ Chúa Ong』──và biến thành vô số lưỡi đao.
Bách Thủ Cơ ngàn đao.
Giờ thì ai cũng hiểu ý nghĩa của biệt danh ấy.
「Gư, o, o…」
Toàn thân bị thực vật cắn xé từ bên trong, không thể nào sống sót được. Cơ thể 『Nữ Chúa Ong』 run lên, rồi từ từ ngã ngửa ra, bất động. Mái tóc dài của ả bật nảy lên không trung một nhịp sau đó. Trong lúc ấy, ngàn thanh đao vẫn tiếp tục phát triển nhanh chóng, bao phủ lấy thân hình khổng lồ của ả.
Những lưỡi đao đẫm máu phân nhánh, nở rộ những đóa hoa anh đào rực rỡ.
Giữa những cánh hoa rơi lả tả, Sakura xoay một vòng rồi đáp xuống đất.
Như thể đang kéo sợi (thực tế, có lẽ chúng được kết nối bằng những sợi chỉ vô hình như rễ cây), cô thu hồi bốn thanh đao nằm rải rác khắp phòng cách âm, đồng thời tra đao vào vỏ.
「Uooooooooo!!」
Khán giả reo hò vang dội. Rõ ràng là Sakura đã chiến thắng. Hidekage cũng thở phào nhẹ nhõm. Từ hôm qua, Sakura đã có vẻ khác lạ, nên anh đã rất lo lắng──nhưng xem ra chỉ là lo bò trắng răng. Cô đã luôn chiến thắng ở 『Đại Áo』, Hidekage giờ đây chẳng cần phải lo lắng cho cô nữa…
Nhưng ngay sau đó, Sakura khuỵu xuống, người mềm nhũn ngồi bệt tại chỗ.
Cô thở dốc, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, người quằn quại.
「Không ổn rồi.」
『Thủy Xà』 lẩm bẩm.
「『Bách Thủ Cơ』 thắng thì trong nháy mắt, thua thì do hết giờ… Con bé đó dùng chính cơ thể mình làm giá thể để cho thực vật nảy mầm. Mỗi lần tung một đòn tấn công là một lần tiêu hao, con bé không giỏi đánh lâu dài.」
Để đánh bại 『Nữ Chúa Ong』, Sakura đã tung ra liên tiếp các chiêu thức lớn. Cơ thể mỏng manh của Sakura không chịu nổi sự lạm dụng đó, và giờ đã đạt đến giới hạn.
「Lý tưởng nhất là đợi đối phương hết đạn rồi hạ gục một cách chắc chắn mà không cần tiêu hao sức lực. Nhưng cuối cùng vẫn phải dùng vũ lực… Nếu đòn này không dứt điểm được, Sakura sẽ gặp địa ngục đấy.」
Cách chiến đấu của Sakura là một con dao hai lưỡi.
Nó quá tốn sức.
Vì vậy, có lẽ cô đã vạch ra một chiến thuật có thể hạ gục đối phương một cách chắc chắn rồi mới thách đấu.
Nhưng nếu, dù vậy mà 『Nữ Chúa Ong』 vẫn đứng dậy được…
「Khục khục khục…」
Một tiếng cười ghê rợn vang lên.
Phát ra từ vị trí của 『Nữ Chúa Ong』 đã ngã xuống. Sakura thậm chí không thể ngoảnh lại. Cô vẫn ngồi bệt đó, cố gắng hết sức để hồi phục thể lực.
Như thể chế giễu nỗ lực của cô──.
Không, một điều mà không ai có thể hiểu được.
「Nguy hiểm thật, cứ tưởng chết mất rồi chứ… Nhưng không làm tổn thương nội tạng hay những phần sâu bên trong cơ thể có lẽ là một sự dịu dàng, nhưng đó là một sai lầm đấy. Cậu sẽ hối hận, chắc chắn──」
Cơ thể của 『Nữ Chúa Ong』 nứt ra. Từ vùng bụng của 『Nữ Chúa Ong』, kẻ vẫn còn đang nở rộ những đóa anh đào đẫm máu, một thứ gì đó trồi ra, như một đứa trẻ sơ sinh dị thường tự mình chui ra đời. Thịt và da bụng bong ra sột soạt, và từ bên trong, hai cánh tay trần trụi nhuốm màu máu tươi xuất hiện.
Tiếp đó là đầu, vai, bộ ngực quyến rũ──hông, đùi, rồi đến đầu ngón chân. Một người phụ nữ được sinh ra từ 『Nữ Chúa Ong』. Giống như một con ký sinh trùng, thấy vật chủ sắp chết, không muốn chết chung nên đã bò ra.
「Phù, không khí bên ngoài thật tuyệt.」
Người phụ nữ kỳ lạ không một mảnh vải che thân, toàn thân nhuốm màu đỏ thẫm, chống tay lên hông và hít một hơi thật sâu.
Sakura, như trong một cơn ác mộng, cuối cùng cũng nhìn về phía đó. Cô vẫn đang quỳ, chưa thể đứng dậy.
「Sao thế, mệt rồi à? Còn trẻ mà, cố lên nào?」
Từng bước một, thứ từng là 『Nữ Chúa Ong』 tiến lại gần Sakura.
「──Bắt đầu hiệp hai nào♪」
Máu tươi nhuộm khắp cơ thể người phụ nữ đó ngọ nguậy một cách ghê rợn. Như một sinh vật sống. Nó trườn khắp làn da cô ta, đặc lại, rồi tự biến hình như một bộ quần áo. Trông nó giống bộ đồng phục của 『Đại Áo』, nhưng vì toàn bộ đều là máu nên chỉ có một màu duy nhất.
Móng tay để lộ ra cũng được nhuộm bằng máu, mái tóc rối bù cũng được máu tự di chuyển, uốn thành bím tóc xoăn tít như một nhà tạo mẫu tóc, kẹp tóc cũng được làm bằng máu và giữ chặt. Đôi giày đỏ rực như trong truyện cổ tích. Cuối cùng, một lớp máu bao phủ khuôn mặt cô ta, tạo thành một chiếc mặt nạ có sừng mô phỏng quỷ dữ và che đi dung mạo thật.
Trên đùi cô ta cũng treo lủng lẳng vài khẩu súng lục, cũng được làm bằng máu.
Dung mạo thật của người phụ nữ toàn thân màu đỏ đáng sợ đó chỉ thoáng qua trong giây lát──nhưng Hidekage vẫn nhận ra. Anh biết cô ta là ai, nhưng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Anh tì tay lên tường kính, hét lên.
「『Chim Ngốc』…!?」
Nghe thấy lời đó, người phụ nữ ấy──『Chim Ngốc』, đàn chị của Hidekage tại 『Nhà Ăn Xác Thối』, quay lại. Có vẻ như, loạt đạn của 『Nữ Chúa Ong』 lúc nãy đã làm mòn bức tường kính, một vài chỗ đã nứt ra, khiến giọng nói có thể lọt vào.
「Yaho, 『Quạ』-chan? Lâu rồi mới gặp nhỉ, khỏe không?」
Cô ta vẫy tay lia lịa.
Hidekage thấy hoa mắt.
「Tại sao…?」
「Con gái mà♪ Cuộc đời có nhiều chuyện lắm──ấy chà.」
Trước câu hỏi chứa đựng nhiều ý nghĩa của Hidekage, 『Chim Ngốc』 lảng tránh bằng điệu bộ pha trò cố hữu của mình, trong khi đó Sakura đã áp sát. Không biết từ lúc nào, cô đã điều hòa lại nhịp thở, từ phía sau lao tới với 『Huyết Đao』 trên tay.
「Đang trong trận đấu đấy, 『Nữ Chúa Ong』!」
Nhưng, nhát chém chéo của cô dễ dàng chém vào không khí. Sakura trợn mắt: 「Cái…!?」. Né được đòn tấn công của Sakura, 『Chim Ngốc』 trượt trên mặt đất như thể đang cướp lấy sở trường của 『Bách Thủ Cơ』. Cô ta giữ khoảng cách với Sakura, vẫn với giọng điệu đùa cợt.
「Bắt chước là nghề của tôi mà. Không ngờ lại bị phát hiện đang giả dạng 『Nữ Chúa Ong』 đấy.」
Hơn nữa, cô ta còn nhảy lên. Không chỉ vậy, cô ta còn dẫm lên không gian trống như thể có một điểm tựa vô hình──và lơ lửng giữa không trung. Cô ta thậm chí không cần dùng sàn hay trần nhà làm điểm tựa như 『Bách Thủ Cơ』. Cô ta đang trôi nổi.
「Tôi không đặt tên là 『Chim』 để cho vui đâu nhé?」
Dù đã lộ rõ thân phận, 『Chim Ngốc』 vẫn không hề nao núng, có vẻ cô ta rất có hứng. Cô ta định chiến đấu với 『Bách Thủ Cơ』, với tư cách là 『Nữ Chúa Ong』…
「Một con sâu bọ chỉ biết bò lê dưới đất, liệu có đánh bại được tôi không?」
「Xiên chết nó, 『Osafune Nagamitsu』!」
Rút đao, Sakura cắm lưỡi đao màu máu xuống sàn. Cùng lúc đó, từ tường, từ trần nhà, từ sàn, những dây leo có đầu nhọn hoắt vươn ra. 『Chim Ngốc』 nhẹ nhàng di chuyển tự do trong không trung né tránh chúng: 「Ối, đừng có chơi trò sờ mó chứ.」
Chuyển động quá nhanh. Đối với Sakura, người đã điều chỉnh trang bị để đối phó với 『Nữ Chúa Ong』 vốn chậm chạp, đây là một đối thủ khó nhằn. Có lẽ vì không biết phải làm gì, Sakura đứng sững lại.
「Fufu♪」
『Chim Ngốc』 rút khẩu súng máu từ đùi ra, bắn loạn xạ bằng hai tay. Sakura trượt trên mặt đất để né. Không tránh kịp, cô bị trúng đạn vào vai và đùi.
Chuyển động của cô rõ ràng đã chậm lại. Thể lực đã đến giới hạn.
「Không dùng cái chiêu sứa kia nữa à?」
Nhận thấy điều đó, 『Chim Ngốc』 liên tục bắn đạn như thể đang trêu đùa. Sakura vẫn tiếp tục tấn công bằng những dây leo nhọn, nhưng có lẽ do mất tập trung, hoặc do 『Chim Ngốc』 quá nhanh, nên không trúng.
「Năng lực đó──quả nhiên là.」
Người đột ngột lên tiếng là 『Thủy Xà』 đang đứng cạnh Hidekage.
Cô run rẩy, nhìn chằm chằm vào 『Chim Ngốc』, rồi nghiến răng ken két, gầm lên.
「Cô đang làm cái quái gì vậy, 『Thủy Điểu』!」
Đối với một người thường không hay nói to vì ngại để lộ chiếc lưỡi dài, tiếng hét chói tai của cô quả là hiếm thấy. Nhưng 『Thủy Điểu』? Là ai vậy?
Vẫn tiếp tục giao chiến, 『Chim Ngốc』 liếc nhìn về phía này.
Không, là nhìn về phía 『Thủy Xà』, người đang mang vẻ mặt như sắp khóc.
「Chà──bị phát hiện rồi, lâu rồi không gặp, 『Thủy Xà』-nee-san.」
「Đó là lời của tôi mới đúng. Tại sao cô, tại sao lại là 『Nữ Chúa Ong』, rốt cuộc là…」
Vứt bỏ vẻ bình tĩnh thường ngày, 『Thủy Xà』 trở nên rối loạn. 『Chim Ngốc』 thở dài.
「Được rồi, khán giả có vẻ ồn ào quá, nên tôi sẽ giải thích cho dễ hiểu.」
Có lẽ vì đang chiếm thế thượng phong, xoay 『Bách Thủ Cơ』 như chong chóng, 『Chim Ngốc』 ung dung nói.
「Tôi sinh ra ở cùng một đất nước với 『Thủy Xà』-nee-san ở kia, và đến 『Đại Áo』 với tư cách là người hầu cận──người đi cùng của chị ấy. Nhưng, như mọi người đã biết, 『Thủy Xà』-nee-san rất yếu. Dù giỏi xoay xở, nhưng chỉ có vậy thôi, không có tương lai. Nghĩ đến việc cả đời này sẽ phải chăm sóc cho người này, tôi không thể chịu đựng được nữa, nên tôi đã cắt đứt quan hệ với chị ấy và gia nhập một đoàn gia thần.」
Cùng quê với 『Thủy Xà』──nghĩa là, dị năng bị ràng buộc bởi vùng đất của họ gần như giống nhau. Hidekage từng nghe chính 『Thủy Xà』 nói rằng năng lực của cô là điều khiển thể dịch. Quần áo và mọi thứ trên người 『Chim Ngốc』 cũng đều do cô ta dùng năng lực đó để điều khiển thể dịch tạo thành.
Việc cô ta lơ lửng trong không trung là do cô ta đang dùng thể dịch vô hình để treo mình lên như một con rối, hoặc là đang đi trên một sợi dây được giăng ở trên cao như đi trên dây.
「Đoàn gia thần đó, vào thời điểm ấy──chính là 『WBS (Worker Bee Sisters)』 của 『Nữ Chúa Ong』, người đang nổi lên như cồn sau khi đánh bại 『Bách Thủ Cơ』. Tôi đổi tên thành 『Phong Điểu』, khéo léo luồn lách và leo lên đến vị trí người hầu cận của 『Nữ Chúa Ong』. Giả vờ thân thiết với các cán bộ, rồi lấy lòng họ…」
Không thể nào, Hidekage thầm nghĩ. Anh nhớ lại câu chuyện của 『Mật Ong』. Cô ấy có một người bạn thân. Nhưng một ngày nọ, người bạn đó đến chỗ 『Nữ Chúa Ong』 rồi không bao giờ trở về nữa──.
「Một con nhỏ ngốc nghếch không giống cán bộ chút nào, dễ dàng tin người. Nó đã tiến cử tôi đấy, fufu, nhờ vậy mà tôi đã có thể tiếp xúc với 『Nữ Chúa Ong』 vốn rất thận trọng.」
Đúng như chiếc mặt nạ mà cô ta đeo, một câu chuyện đẫm máu của một người phụ nữ được hé lộ, tàn độc như quỷ dữ.
「Năng lực của tôi giống hệt 『Thủy Xà』-nee-san, đều là điều khiển thể dịch. Nhưng khác với chị ấy có thể thay đổi cấu trúc thể dịch để biến thành nhiều loại khác nhau, tôi chuyên về việc điều khiển thể dịch một cách tự do. Tôi có thể thay đổi hình dạng, và nếu hiểu rõ cấu trúc của nó, tôi có thể tạo ra những vật giả y như thật.」
Khẩu súng lục cô ta cầm trên tay, tuy làm hoàn toàn bằng máu, nhưng lại có hiệu năng như thật.
Chẳng trách 『Nữ Chúa Ong』 không bao giờ hết đạn. Sau khi bắn hết đạn thật, có lẽ ả đã dùng lượng thể dịch khổng lồ ẩn chứa trong cơ thể đồ sộ đó để tạo thành đạn rồi bắn ra.
Nếu thu hồi lại những viên đạn rơi trên sàn, chúng lại có thể được tái chế thành đạn và bắn ra lần nữa.
Không bao giờ hết đạn.
「Tôi đã phát hiện ra một điều, vào một ngày nọ──bất chợt tò mò và thử xem sao. Tôi đã thấy năng lực điều khiển người khác bằng thể dịch của 『Tước Phong』, và nghĩ rằng mình cũng có thể làm được…」
Cô ta mỉm cười toe toét.
Hoàn toàn không màng đến việc 『Tước Phong』 đã phải đau khổ và dằn vặt vì năng lực đó đến nhường nào. Chỉ vì thấy nó có vẻ tiện lợi, cô ta đã bắt chước.
「Sau nhiều lần thử và sai, tôi đã làm được. Bằng cách truyền máu của mình vào, từ từ hòa trộn và đồng nhất hóa, tôi đã có thể điều khiển cả thể dịch của người khác. Ban đầu không được suôn sẻ lắm, tôi đã dùng đám người trong 『WBS (Worker Bee Sisters)』 để thí nghiệm, làm chết mất mấy đứa.」
『Mật Ong』 đã từng kể. Ở 『WBS (Worker Bee Sisters)』, nhiều người được 『Nữ Chúa Ong』 triệu tập đã không trở về. Có người đã bị xử tử…
Họ đã bị lợi dụng cho những thí nghiệm tàn độc và bị vứt bỏ.
「Cứ như thế, vừa củng cố năng lực, tôi vừa từ từ cải tạo 『Nữ Chúa Ong』. Dù sao thì, ả cũng là loại chỉ biết chiến thắng nhờ vào sự bền bỉ của cơ thể, nên chịu đựng được mọi thứ. Tôi tước đoạt ý thức, tước đoạt máu, tước đoạt nội tạng, và rồi tước đoạt cả sự tồn tại. Con nhỏ này bây giờ, chỉ là một con búp bê rỗng tuếch bên trong──một cỗ xe của tôi.」
Có lẽ ban đầu cô ta chỉ tước đoạt ý thức, rồi dần dần tạo hình lại theo ý thích. Cuối cùng, cô ta đã có thể chứa mình bên trong như lúc nãy, mặc 『Nữ Chúa Ong』 như một bộ đồ thú bông, và điều khiển một cách tự do.
「Tôi đã được tái sinh.」
『Chim Ngốc』 tự hào nói.
「Từ một đứa trẻ làm hầu thấp hèn, không là ai cả──trở thành 『Nữ Chúa Ong』, hạng mười của 『Đại Áo』. Trở thành người phụ nữ vĩ đại thứ mười ở đất nước này. Thật sảng khoái, tất cả những kẻ từng coi thường tôi giờ đều phải quỳ lạy và nịnh nọt tôi. Không có gì vui hơn thế!」
「Tại sao…」
Sakura, quên cả việc tấn công, ánh mắt dao động.
「Tại sao lại làm những chuyện tàn nhẫn như vậy──」
「Tại sao? Hỏi ngớ ngẩn thật, chẳng phải mọi người đến 『Đại Áo』 vì điều đó sao? Để trở nên vĩ đại, để thực hiện ước mơ, để có được thứ gì đó… Đừng có nói những lời đẹp đẽ nữa, tôi chỉ thành thật với ham muốn của mình thôi. Tôi chỉ vận dụng mọi phương tiện có thể để giành lấy ước nguyện của mình mà thôi.」
『Chim Ngốc』 trông hạnh phúc, tự ôm lấy chính mình.
「Càng thắng thì càng được ban đặc quyền, được sống một cuộc sống xa hoa. Các người không hiểu đâu, một người phụ nữ làm hầu phải sống một cuộc sống khốn khổ như thế nào. Rốt cuộc thì những công chúa như các người có tưởng tượng được không? Không thể đúng không──tôi đã quyết định rồi, để vươn lên từ đó, dù là cha mẹ tôi cũng sẽ giết. Tôi sẽ không để ai phủ nhận điều đó, đặc biệt là những kẻ được ưu ái như các người…!」
Phía sau chiếc mặt nạ, đôi mắt chứa đầy hận thù lóe sáng.
Không thể coi thường ước nguyện của cô ta là tầm thường. Ai cũng muốn ăn ngon, mặc đẹp, ngủ trên giường ấm, và vì thế mà người ta thậm chí có thể giết người. Dù có tô vẽ bằng những thứ đẹp đẽ như tình yêu hay đại nghĩa, bản chất vẫn không thay đổi.
Cô ta chỉ thành thật mà thôi.
Cố gắng hết sức, phản bội gia đình và bạn bè, vứt bỏ tên tuổi, cho đến khi nhuốm đầy máu.
Cô ta chỉ muốn được hạnh phúc.
Thế nhưng──.
「Xin lỗi nhé, 『Bách Thủ Cơ』. Tôi không có thù oán gì với cô đâu.」
Cuộc tấn công lại tiếp tục. Mưa đạn, tuy không nhiều như lúc của 『Nữ Chúa Ong』, nhưng lại chính xác, nhắm vào Sakura. Các thành viên của 『Nhà Ăn Xác Thối』 đều được huấn luyện bắn súng một cách triệt để, kỹ năng của họ thuộc hàng đầu ở đất nước này.
「Có người nói rằng nếu giết cô, họ sẽ đưa tôi lên hạng ba.」
Nghe những lời đó, Hidekage và Sakura đồng thời ngẩng mặt lên. Đó là những lời quen thuộc.
Đặc biệt là Sakura, dường như cô đã có một suy đoán tồi tệ. Hạng ba, hạng ba của địa ngục──ai là người đã định ban nó cho Sakura như một hình phạt hay phần thưởng? Là Hidekage. Như thể có thể thấy được, sự nghi ngờ đang nảy mầm trong lòng Sakura.
Kẻ dùng hạng ba của địa ngục làm mồi nhử để thao túng người khác. Đó là Hidekage. Hidekage đã ra lệnh cho 『Chim Ngốc』 = 『Nữ Chúa Ong』 giết mình? Sự nghi ngờ nảy sinh trong đầu Sakura rõ như ban ngày. Ánh mắt cô hướng về phía này. Hidekage muốn hét lên rằng không phải.
Đó là một sự trùng hợp. Anh không hề ra lệnh như vậy cho 『Chim Ngốc』. Anh không hề biết cô ta là 『Nữ Chúa Ong』 thật sự. Nhưng, tiếng súng dữ dội và tiếng la hét man rợ của khán giả xung quanh đã át đi mọi lời nói.
Trước vẻ mặt bi thương của Sakura, 『Chim Ngốc』 nói với giọng điệu vui vẻ tột cùng.
「Thật sảng khoái làm sao! Tôi, kẻ đã phải ăn bùn mà sống, kẻ đã bị các người khinh rẻ, sắp trở thành người thứ ba của đất nước này! Nếu sinh cho Tướng quân một đứa con, tôi thậm chí có thể trở thành quốc mẫu của đất nước này!」
「Chỉ vì những chuyện như vậy mà──」
Sakura gầm lên bằng một giọng vẫn còn run rẩy.
「Mà phản bội 『Thủy Xà』, 『Mật Ong』, giết đồng đội, vứt bỏ mọi thứ…」
「Tôi nghĩ những kẻ bị tôi lợi dụng thật đáng thương, nhưng vì chúng ngốc nghếch nên đành chịu thôi──thua là vì yếu, đây là thời chiến, những kẻ không nhận thức được điều đó mới là kẻ có lỗi.」
「Cô, không phải là con người.」
「Đúng vậy, tôi chưa từng được đối xử như một con người! Vì vậy tôi sẽ trở thành một thứ gì đó hơn cả con người, và trả thù tất cả các người!」
Cười lớn, 『Chim Ngốc』 khinh miệt Sakura.
「Đừng có ra vẻ nữa, 『Bách Thủ Cơ』──à không, Sakura-chan. Tôi đã điều tra về cô rồi. Vì tôi ở vị trí có thể thu thập thông tin mà. Nàng công chúa đáng thương của một vương quốc đã bị diệt vong. Nhưng, đã đến 『Đại Áo』, nghĩa là cô đang định bám víu vào lòng thương hại của Tướng quân, kẻ đã hủy diệt quê hương mình, phải không? Người phụ nữ sẵn lòng ngủ với cha của người mình yêu, kẻ đã đốt cháy quê hương và tàn sát dân chúng của cô! Cô, chính là loại người đó! Một người phụ nữ không biết xấu hổ, như một con sâu bọ!」
「Không phải.」
Sakura, siết chặt nắm tay, như một đứa trẻ.
「Không phải không phải không phải.」
Cô ôm đầu, bằng một giọng nói yếu ớt, gần như không ai có thể nghe thấy.
「Nếu không lên được hạng năm, sẽ không có quyền, à không, nghĩa vụ được Tướng quân sủng ái. Vì vậy, tôi đã cố giữ vững thứ hạng ngay trước đó. Để chờ đợi…」
Như thể xấu hổ.
「Tướng quân hiện tại rồi một ngày sẽ bị 『Ngân Lang』-nee-san giết, khi đó Tướng quân tiếp theo sẽ là Hidekage-sama──đến lúc đó, tôi mới thực sự chinh phục 『Đại Áo』. Đánh bại tất cả các cường hào, trở thành số một, trở thành chính thất… Bởi vì, tôi, người đã mất nước, không còn là ai cả, nếu không làm vậy thì không thể nào đến được với người ấy.」
Nước mắt lăn dài trên má, cô, người đã chiến đấu một mình, thì thầm.
「Chỉ mong một ngày nào đó được gặp lại người ấy, và lần này thì nhất định──chỉ vì điều đó.」
Chiếc nhẫn đính hôn lấp lánh trên ngón tay cô là minh chứng cho sự quyết tâm của cô. Dù từng là công chúa, nhưng giờ đây cô chỉ là một thường dân mất nước, thậm chí còn tệ hơn. Để có thể kết hôn với Hidekage, người thừa kế của gia tộc Tướng quân, cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc vào 『Đại Áo』.
Vì vậy, dù có bị chặt hết tay chân, cô vẫn tự mình bước lên vũ đài đẫm máu này.
Vì tình yêu. So với những điều to tát như quê hương hay báo thù──chỉ vì một ước nguyện nhỏ bé và giản dị hơn rất nhiều, mà cô đã đổ máu.
Cô đã được yêu.
Hidekage, như bị sét đánh, đứng sững người.
「Hèn nhát thật.」
Không hiểu sao 『Chim Ngốc』 lại tỏ ra bực bội, việc nhắm bắn của cô ta thậm chí còn trở nên cẩu thả.
「Thật không ưa, cái kiểu đó, gọi là tình yêu trong sáng à──đây là 『Đại Áo』, chiến trường của phụ nữ, vì một lý do vớ vẩn như vậy mà…」
「Không hề vớ vẩn.」
Ý chí chiến đấu lại bùng lên trong mắt Sakura. Cô đặt tay lên bốn thanh đao, gạt đi những giọt nước mắt và gầm lên.
「Một người phụ nữ chiến đấu vì muốn gặp người mình yêu thì có gì sai!」
「Không sai, nhưng khó chịu thật!」
『Chim Ngốc』 gầm lên, và cùng lúc đó, một biến cố xảy ra. Từ vô số vết đạn trên sàn phòng cách âm──những sợi chỉ màu máu bắn ra. Tất cả chúng đều là máu của 『Chim Ngốc』 đã được chế tác thành hình viên đạn. Với năng lực điều khiển thể dịch, chúng trở thành tay chân của 『Chim Ngốc』.
『Chim Ngốc』 không phải đã nói nhảm và bắn đạn vô ích.
「………!?」
Trong cơn tức giận mà mất cảnh giác, tay, chân, cổ của Sakura bị những sợi chỉ màu máu quấn lấy. Mọi chuyện không dừng lại ở đó.
「Tôi không thể thay đổi chủng loại thể dịch như 『Thủy Xà』-nee-san, nhưng tôi có thể làm nó rung động với tốc độ cao──và đun sôi nó.」
Cùng lúc đó, những sợi chỉ quấn quanh người Sakura mờ đi.
「Cứ chết chìm trong biển máu đi, Sakura-chan.」
Tiếng hét của Sakura vang lên.
Những sợi chỉ mỏng manh dường như không có độ bền cao, không thể làm tổn thương làn da của Sakura, người có cơ thể đã được kích hoạt và tăng cường sức bền. Nhưng, đúng như lời của 『Chim Ngốc』, máu rung động dần dần tăng nhiệt độ, thiêu đốt toàn thân Sakura.
Giống như ngọn lửa sen đỏ đã thiêu rụi quê hương cô vào cái ngày cô bị tước đoạt tất cả.
Như thể bị báo thù bởi máu của kẻ thù đã tắm lên người, Sakura quằn quại đau đớn trong địa ngục thiêu đốt.
Vài viên đạn đã trúng cô, máu của cô ta đã xâm nhập vào cơ thể cô, còn phiền phức hơn nữa. Nó quậy phá như một sinh vật sống bên trong cơ thể Sakura, cắn xé thịt cô. Sakura nôn ra một cục máu đông.
Sakura sắp bị giết mất──.
「Sakura-chan! Sakura-chan! Sakura-chan!」
Hidekage gào thét đến khản cả cổ. Nhưng vô ích. Cậu quá đỗi bất lực, chỉ có thể đứng nhìn người con gái mình yêu bị thảm sát ngay trước mắt. Giống hệt như ngày hôm đó. Không, còn tệ hơn nữa. Hidekage đang phụ bạc, chà đạp và vứt bỏ Sakura. Đúng vậy, chính Sakura cũng đang nghi ngờ cậu. Dù cô đã luôn tin tưởng, chờ đợi và yêu thương cậu.
Giữa tận cùng tuyệt vọng, Sakura sẽ chết.
Hidekage điên cuồng đập liên hồi vào lồng kính. Kurohime lặng nhìn bóng lưng đó. Mọi người đều đang tập trung vào trận đấu, không ai để ý đến bên này. Dĩ nhiên trong mắt Hidekage cũng chỉ có mình Sakura. Ngay từ đầu, nàng đã biết rõ điều đó.
Chỉ vì sự ích kỷ trẻ con, vì cảm giác người huynh trưởng yêu quý sắp bị ả đàn bà kia cướp mất, vì căm ghét và sợ hãi điều đó──nàng đã ngáng đường họ, nhưng chưa bao giờ muốn làm Hidekage phải đau khổ. Nàng chỉ mong được buông tha. Nàng không muốn vận mệnh trêu đùa huynh trưởng của mình thêm nữa.
Không, không thể đổ lỗi cho người khác được──dù kẻ xúi giục Ahoudori tấn công Sakura không phải là mình, nhưng chính nàng đã khiến Sakura nghi ngờ Hidekage, chính nàng đã chia rẽ mối quan hệ của họ. Chính nàng đã cắm sâu móng vuốt vào trái tim Hidekage, cào xé và khiến nó rỉ máu.
Trái tim méo mó nhưng non nớt và thuần khiết của Kurohime cuối cùng cũng biết hối hận.
Dù có lẽ đã quá muộn.
Nàng không muốn huynh trưởng phải tổn thương thêm nữa. Bị huynh ấy ghét cũng được, bị bỏ rơi cũng chẳng sao, dù sẽ cô đơn lắm──nhưng nếu điều đó có thể mang lại hạnh phúc cho huynh trưởng, thì huynh ấy yêu người con gái khác cũng được. Nàng sẽ chịu đựng. Dù thật đau buồn. Nhưng, nàng phải làm gì bây giờ?
Khi Kurohime đang nức nở, tuôn những giọt nước mắt ngây thơ, một luồng khí tức bất ngờ xuất hiện sau lưng nàng.
Giật mình nhìn lại, nàng thấy một cặp đôi kỳ dị trong trang phục đỏ trắng đang đứng đó. Không còn thái độ cợt nhả thường ngày, chúng chỉ toát ra một vẻ đáng sợ.
Lũ này...
「Làm sao đây, Kuro-rin?」「Cô quyết định cũng được đó, Kuro-rin.」
Nhìn kỹ lại, đứa to hơn──đứa mặc đồ trắng, cử động giật giật như một con rối. Giọng nói cũng giống như thuật nói tiếng bụng, hay như một người đang nói nhiều giọng khác nhau. Kurohime hiểu ra. Lũ này là thuộc hạ của ả đàn bà đó. Là những con rối gỗ bị ả ta giật dây.
Bề ngoài, chúng là những mật thám được cử đến để chăm sóc Kurohime──nhưng thực chất, chúng chỉ là tay sai được ả đàn bà đó phái tới để giám sát nàng.
Với những cử động gượng gạo, cặp đôi đỏ trắng run vai cười.
Bên kia lồng kính, Sakura đang bị thiêu sống.
「Bọn ta đã tuân lệnh cô, gieo sợi chỉ vào đầu huynh trưởng của cô. Nó quấn lấy một phần não bộ, phong ấn khiến huynh trưởng của cô không thể tiết lộ danh tính. Mỗi khi huynh ấy định xưng tên hay lộ mặt, nó sẽ ngăn lại.」
「Lệnh của ta cái gì chứ!」
Kurohime quát lên bằng một giọng khản đặc.
「Ngươi đang hả hê lắm mà, ngươi chính là loại đàn bà như thế──thế nào chẳng phải chính ngươi đã xúi giục『Nữ Vương Ong』tấn công Sakura sao, trao cho ả ta địa vị hạng ba, ngoài ta và huynh trưởng ra thì chỉ có ngươi mới làm được...」
「Chuyện của ta thì sao cũng được mà.」
Cặp đôi nghiêng đầu với một động tác y hệt nhau.
「Quan trọng hơn là, ta cho cô chọn──Kurohime à, giờ ta thế nào cũng được. Ta đã vui vẻ kha khá rồi, nên cứ thế này vừa ăn vặt vừa xem『Bách Thủ Cơ』bị thảm sát cũng được. Nhưng, ta cũng có thể khiến mọi chuyện thú vị hơn, nếu như cô...」
Kẻ đeo mặt nạ kề mặt vào tai nàng, thì thầm những lời đầy ác ý.
Thấy Kurohime run lên, kẻ đeo mặt nạ chỉ cười bằng giọng nói.
「Sao nào? Ta thì bên nào cũng được──nên cô quyết định đi, Kurohime. Dĩ nhiên, ta là một người đàn bà xấu xa, nên dù cô chọn bên nào thì cũng có ai đó bất hạnh thôi, hiểu chưa?」
Kurohime thoáng do dự, nhưng trong lúc đó, sinh mệnh của Sakura đang dần lụi tàn.
Nếu cô ấy chết, lần này huynh trưởng chắc chắn sẽ suy sụp mất.
「Huynh trưởng──」
Hạ quyết tâm, Kurohime đặt tay lên vạt áo được may trước bộ ngực nhỏ bé của mình, gắng sức nói.
「Chắc chắn sẽ ghét ta, kẻ đã đứng nhìn Sakura chết ở đây.」
「Nghĩa là?」「Thêm câu nữa đi!」
Trước cặp đôi đang bông đùa, Kurohime gào lên trong nước mắt.
「Đừng trêu đùa huynh trưởng nữa! Thả cho họ đi, thả cho hai người đó... !」
Trước một Kurohime đang bật khóc nức nở, cặp đôi đeo mặt nạ gật đầu thật mạnh──.
Rồi búng tay.
Cùng lúc đó, có tiếng một sợi dây đứt "phựt" ở đâu đó.
「Sakura-chan!」
Hidekage hét lên với Sakura, người đang sôi sùng sục vì nhiệt và dần trở nên mơ màng.
Thật lạ, đầu óc cậu bỗng trở nên minh mẫn. Cảm giác như những chướng ngại thừa thãi đã được gỡ bỏ. Dù vậy, Hidekage vẫn chẳng thể làm gì. Cậu chỉ có thể gào thét. Nói ra những lời chưa thể nói──cậu không biết chúng sẽ giúp được Sakura đến đâu. Nhưng nếu bây giờ không nói, cậu sẽ hối hận cả đời.
「Là tôi đây! Tôi là Toyotomi Hidekage!!」
Lời nói đó khiến mọi thứ xung quanh như ngừng lại. Khán giả đổ dồn ánh mắt về phía này, cả Sakura và thậm chí là Ahoudori cũng mở to mắt nhìn chằm chằm. Hidekage sốt ruột vứt bỏ chiếc mặt nạ『Quạ』. Cả chiếc áo choàng vừa vướng víu vừa nóng nực. Lộ ra là khuôn mặt của người thừa kế Tướng quân, người được cho là đã chết từ lâu──.
Thật nhẹ nhõm.
「Suốt thời gian qua đã không thể nói ra, xin hãy tha thứ cho tôi──Sakura-chan! Đừng chết! Hãy sống đi, tôi muốn cứu em, muốn bảo vệ em! Nhưng tôi không thể làm được gì cả, ít nhất thì...!」
Cậu áp tay vào lồng kính, tuyên bố với cô gái đang đứng giữa lằn ranh sinh tử.
「Hãy chờ tôi! Không, em đã luôn chờ đợi tôi mà──tôi sẽ đuổi kịp em ngay thôi! Tôi sẽ đuổi kịp em! Tôi sẽ không còn do dự, không còn che giấu, cũng không còn dậm chân tại chỗ nữa! Nếu Tướng quân là trở ngại, tôi sẽ thách đấu với cha, rồi một ngày nào đó sẽ đánh bại ông ấy, và chính tôi sẽ trở thành Tướng quân!」
Các khán giả xung quanh xôn xao trước lời tuyên bố đột ngột này, họ rút điện thoại ra chụp ảnh, reo hò, và vung nắm đấm lên. Có lẽ họ chỉ bị cuốn theo không khí của đám đông, nhưng đối với Hidekage, đó như là lời cổ vũ.
「Và rồi, tôi sẽ đến đón em! Đón em, người đã luôn chờ đợi tôi! Không, không phải──không phải vậy, điều tôi phải nói không chỉ có thế! Tôi, tôi...!」
Vứt bỏ hết mọi liêm sỉ, Hidekage hét lên.
「Anh yêu em! Anh yêu em! Từ trước đến nay, vẫn luôn là thế──anh chỉ yêu mình em thôi!」
Cậu hổn hển, thở dốc liên hồi. Vì sợ phản ứng của cô, cậu không dám ngẩng mặt lên.事Bây giờ anh còn nói gì nữa chứ, hay là. Anh là ai vậy, hay là. Cậu chỉ có thể hình dung ra cảnh mình bị phỉ nhổ.
Xung quanh im lặng.
Bất an, cậu ngẩng đầu lên.
「Anh là...」
Những giọt nước mắt lăn dài trên má Sakura. Chúng nhanh chóng bốc hơi trên làn da nóng bỏng của cô, hóa thành làn khói màu máu. Nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn rơi không ngớt. Sakura đứng chết trân, bàng hoàng, như một người cứ mải miết chạy rồi bất chợt nhận ra mình đã đi quá điểm đến.
Bằng một giọng nói như đứa trẻ chập chững chưa biết nói.
「Anh... thật tồi tệ... thật gian xảo──em đã nghĩ, sẽ không bao giờ tha thứ. Rằng anh đã phản bội em. Rằng anh chẳng hề nghĩ gì đến em, thậm chí còn vứt bỏ em như một món đồ tiêu hao... Em, đã định, hận thù anh. Đã định, quên anh đi. Nhưng mà...」
Sakura lấy hai tay che mặt, khẩn khoản.
「Hãy nói yêu em đi. Nói nữa đi, nói nhiều hơn nữa...」
「Anh yêu em! Anh sẽ nói hàng trăm lần cho đến khi em hài lòng!」
「Chúng ta, thân phận...」
「Kệ nó! Anh yêu em!」
「Một lần, đã vứt bỏ em rồi──mà còn, tùy tiện như thế...」
「Anh xin lỗi! Anh quỳ lạy cũng được! Anh yêu em! Cưới anh nhé, Sakura-chan!」
「Đồ ngốc...」
Gục mặt xuống, Sakura bất chợt rút kiếm, đâm vào cơ thể mình. Thoáng chốc, Hidekage tưởng cô đã tự sát, nhưng không phải. Cô đang moi những viên đạn máu của Ahoudori đã găm sâu trong cơ thể mình ra. Đồng thời, cô lẩm bẩm: 「Bắt chước chị đại thôi.」
Ngọn lửa bùng lên.
Lửa nhảy múa khắp cơ thể nhỏ bé của Sakura. Lượng máu đã bám vào người cô bốc hơi đi hết. Sau màn "thay xiêm y" dữ dội, Sakura tra kiếm vào vỏ. Cơ thể cô đầy vết bỏng, mái tóc màu hoa anh đào rối bù, quần áo tả tơi lỗ chỗ──trông thật thảm hại.
Nhưng giống như lần đầu gặp gỡ, cô vẫn đầy quyến rũ.
Cuộc hẹn hò ngắn ngủi với cô gái lấm lem bùn đất. Cậu có cảm giác như hạnh phúc của những ngày xưa cũ đang sống lại.
「Thiếp đây thật là, đã lỡ quên mất.」
Cô mỉm cười.
「Hoa anh đào dù có tàn một lần, nhưng đến xuân sẽ lại nở.」
Thật sự, như một đóa hoa đang bung nở.
Con chim ác không thể đứng yên nhìn cảnh đó cuối cùng cũng hoàn hồn và bay tới.
「Hai người còn tí tởn với nhau đến bao giờ hả...」
Nó càu nhàu như đang hờn dỗi, tay vẫn lăm lăm cặp súng lục.
「Xin lỗi nhé, nhưng đời không như câu chuyện都合主義 đâu, đâu có chuyện tình yêu sẽ luôn chiến thắng vào phút cuối──Không có màn lội ngược dòng nào đâu, cô đứng thôi cũng đã là giới hạn rồi! Còn ta thì gần như vô sự, từ cơ thể của『Nữ Vương Ong』, nơi ta đã biến thành kho chứa máu bằng cách trộn dịch thể của mình vào, ta có thể tạo ra vô số viên đạn...」
Nói đến đó, Ahoudori giật mình.
Bóng dáng của『Nữ Vương Ong』, người lúc nãy còn nằm gục giữa ngàn cây anh đào, đã biến mất. Với thân hình khổng lồ đó, không thể nào lại lạc mất được. Ahoudori lơ lửng trên không, nhìn quanh quất.
Rồi bị tấn công từ phía sau.
「Cái──!?」
Một khối lượng khổng lồ đè lên lưng Ahoudori. Đó chính là cơ thể của『Nữ Vương Ong』, với phần trước cơ thể bị mở toang, để lộ ra một khoảng trống chỉ toàn máu là máu. Mái tóc dài và bộ juunihitoe xộc xệch, trông bà ta chẳng khác gì một bóng ma trong kịch Kabuki.
Những sợi chỉ vô hình nâng đỡ trọng lượng của Ahoudori đứt phựt, nó rơi xuống vì sức nặng──cứ thế,『Nữ Vương Ong』khóa chặt Ahoudori bằng đòn siết cổ, rồi ngẩng mặt lên.
Vẻ mặt bà ta thật dữ tợn.
「Xin lỗi,『Tước Phong』,『Mật Phong』,『Hùng Phong』──có lẽ tất cả các ngươi đều không còn sống nữa.」
Ahoudori giãy giụa, nhưng thể hình quá chênh lệch. Nó không thể bắn đạn, chỉ có thể vùng vẫy như một con chim bị bẻ gãy cánh.
「Nghĩ lại thì, tất cả là do ta đã không nhìn thấu được tà tâm của kẻ này, mà còn trọng dụng nó. Phải có một sự kết thúc. Với niềm kiêu hãnh của hạng mười trong『Ooku』, ta,『Nữ Vương Ong』này...!」
Ahoudori điều khiển người khác bằng cách trộn dịch thể của mình vào dịch thể của họ.
Nhưng trong một phút bất cẩn, nó đã bắn hết sạch máu trong cơ thể của『Nữ Vương Ong』dưới dạng đạn. Dịch thể trói buộc『Nữ Vương Ong』giảm đi, và bà ta đã giành lại được tự do.
Dĩ nhiên, với việc toàn bộ nội tạng đã bị moi ra, bà ta không thể nào cử động được. Nhưng cơ thể con người đôi khi vẫn tạo nên kỳ tích. Với『Nữ Vương Ong』, người đã leo lên được thứ hạng cao trong『Ooku』chỉ bằng năng lực thể chất của mình, thì điều đó lại càng có thể.
「Ngươi, nói cho cùng cũng chỉ là cáo mượn oai hùm...」
「Chết tiệt, buông ra đồ sắp chết! Thời của bà hết rồi!」
Quả nhiên là hoảng hốt, Ahoudori vùng vẫy một cách tuyệt vọng. Da thịt khắp người nó bị xé toạc, những lưỡi dao bằng máu mọc ra. Chúng đâm liên tiếp vào người『Nữ Vương Ong』. Nhưng điều đó chẳng khác nào đang tự khâu cơ thể mình vào cơ thể bà ta. Cử động càng bị hạn chế, và『Nữ Vương Ong』nhất quyết không buông Ahoudori ra.
「Buông ra, đừng có chạm vào ta, đừng chạm vào ta──đừng có cản đường ta, ta sẽ thắng, cuối cùng ta cũng sẽ được đền đáp, thắng rồi trở thành hạng ba...」
「Ngươi không có tương lai đâu.」
Mở đôi mắt đang nhắm nghiền, với con ngươi đỏ ngầu,『Nữ Vương Ong』nhìn thẳng vào Sakura.
「Nhờ cô,『Bách Thủ Cơ』──có lẽ ta không có tư cách để nhờ vả. Hãy kết liễu đi, hãy chấm dứt tất cả. Kẻ này, có lẽ cũng chỉ là đã bỏ lỡ thời điểm để dừng lại mà thôi.」
「Bà là kẻ địch, nhưng...」
Sakura lặng lẽ rút thanh huyết đao.
Rồi, ưu nhã như một cánh hoa, cô bước lại gần kẻ tử thù.
「『Mật Phong』, đã nhờ tôi một việc. Tôi không nghe lời bà đâu. Vì cô gái ấy, người cho đến cuối cùng vẫn luôn mong cầu hạnh phúc cho người khác trong『Ooku』này, nhưng lại chẳng được ai thấu hiểu, và bị giết một cách thảm thương...」
「Dừng lại, dừng lại──dừng lại đi!!」
Cô nhẹ nhàng né và gạt đi những viên đạn máu bắn ra từ khắp cơ thể Ahoudori.
Sakura, tiến thẳng tới.
「『Thủy Điểu』,『Phong Điểu』,『Ahoudori』, hay là người từng là『Nữ Vương Ong』──không, một ai đó vô danh, tham vọng của ngươi, sẽ tàn lụi tại đây. Sẽ không bao giờ nảy mầm lại lần nữa...」
Cô đâm kiếm.
Một lần nữa, ngàn đóa anh đào lại nở rộ.
Bị ngàn thanh kiếm xiên khắp cơ thể, Ahoudori nhớ lại.
Nửa cuộc đời khốn khổ. Cuộc tranh cãi với『Thủy Xà』, người trông có vẻ chẳng có chút động lực nào, tại『Ooku』, nơi nó cuối cùng cũng đặt chân đến được.
Tại sao không cố gắng chiến thắng, tại sao lại an phận với vị trí hiện tại, nó không thể hiểu nổi.
「Một ngày nào đó, cô cũng sẽ hiểu thôi.」
Nó chỉ thấy『Thủy Xà』nói với vẻ giác ngộ như một kẻ theo chủ nghĩa thất bại, và nghĩ rằng mình không thể ở một nơi như thế này, nó đã rời khỏi bà ta.
Ta khác với『Thủy Xà』, ta tin rằng mình có thể làm được điều gì đó.
Tại『WBS (Worker Bee Sisters)』.
Có một cán bộ tên là『Mật Phong』, nó tiếp cận vì cho rằng đó là người dễ dụ dỗ nhất. Cô ấy bị bắt nạt. Dĩ nhiên là do Ahoudori giật dây. Nó dùng tiền bạc dụ dỗ, rồi bịa đặt đủ chuyện với『Hùng Phong』, một kẻ ham vật chất──.
Nó an ủi『Mật Phong』khi cô ấy bị tổn thương và suy sụp.
『Mật Phong』dễ dàng phải lòng nó.
Thấy cô ấy tin tưởng mình một cách mù quáng, nó bỗng cảm thấy có chút sợ hãi, bèn hỏi đùa.
「Nè, nếu tớ nói chính tớ đã sai『Hùng Phong』bắt nạt cậu thì──cậu sẽ làm gì? Nếu tớ nói tớ không hề thích cậu, chỉ là đang đóng kịch làm bạn thân để lợi dụng cậu thôi thì...」
『Mật Phong』cười bẽn lẽn.
「Ê hê hê. Làm gì có chuyện đó chứ.」
Đúng là một đứa ngốc.
「Đối với『Mật Phong』, cậu là người bạn thân tớ yêu quý nhất đó.」
Lồng ngực nó nhói đau.
Nó tiếp cận『Nữ Vương Ong』khi bà ta đang tắm.
Thấy nó lăm lăm thanh kiếm, bà ta dường như đã nhìn thấu tất cả.
「Ta hiểu cảm giác của ngươi.」
Bà ta nói với vẻ đau buồn.
「Cứ tiếp tục chiến thắng, tiếp tục leo lên, ngươi mong muốn điều gì ở phía trước? Ở đó chẳng có gì cả đâu, hãy tra kiếm vào vỏ đi. Ta sẽ quên hết mọi chuyện, thứ mà ngươi tìm kiếm đang nằm trong những gì ngươi đã vứt bỏ, và giờ đây, nó chắc chắn vẫn đang chờ ngươi trở về.」
Nó gầm lên như muốn bịt tai lại, rồi chém tới.
『Nữ Vương Ong』trông vẫn luôn đau buồn.
Thay thế『Nữ Vương Ong』, nó lợi dụng đặc quyền của hạng mười để ra khỏi『Ooku』. Hoạt động ở bên ngoài dù sao cũng tiện hơn. Lấy tên là Ahoudori, nó xâm nhập vào『Quán Ăn Xác Thối Hagetaka』, qua lại giữa trong và ngoài『Ooku』, và trở thành một người cung cấp thông tin có tay nghề, được nhiều người biết đến.
Người thừa kế Tướng quân sắp được gửi đến『Quán Ăn Xác Thối Hagetaka』.
Nó nắm được thông tin đó từ rất sớm, và dĩ nhiên là đã tiếp cận. Người đàn ông một ngày nào đó sẽ đứng trên đỉnh của đất nước này. Không có gì tuyệt vời hơn thế. Nó đối xử dịu dàng, lấy lòng, và làm sâu sắc thêm mối quan hệ như thường lệ. Điều nó không ngờ tới là cậu ta quá thiếu sức sống, đến mức nó phải cầm tay chỉ việc, chăm sóc từng li từng tí...
Từ trước đến nay, nó chỉ biết nịnh hót, dò xét sắc mặt của những kẻ có quyền lực.
Việc dẫn dắt và nuôi dưỡng ai đó là trải nghiệm đầu tiên của nó. Vì vậy, nó cảm thấy rất thú vị, và lúc nào không hay, nó đã quên đi cuộc sống đẫm máu ở『Ooku』, và ảo tưởng rằng tên thật của mình là『Ahoudori』...
Dần dần, Hidekage mở lòng mình.
Và gọi nó là, chị đại.
Nắm chặt điện thoại, lúc đó, Ahoudori đã nức nở. Nó không hiểu tại sao. Vội vàng cúp máy, không thể chịu đựng được nữa, nó gục xuống sàn và khóc nức nở.
Mình đã vứt bỏ những gì, và đã tìm kiếm những gì?
Nhìn vô số lưỡi dao mọc ra từ cơ thể, nó nghĩ, à, kết thúc rồi sao. Mình chỉ đến được đây thôi sao. Mình đã đạt được những gì? Ruồng bỏ gia đình, chà đạp bạn bè, chém giết chủ nhân──. Có lẽ『Nữ Vương Ong』đã đến giới hạn, sự trói buộc lỏng ra, và Ahoudori bị ném về phía trước.
Nó không thể làm được những việc khéo léo như biến dịch thể thành thuốc giống『Thủy Xà』. Năng lực của nó chỉ để làm tổn thương người khác. Chân bước loạng choạng, nó tiến đến lồng kính.
Nó chạm mắt với Hidekage.
Nó vươn bàn tay đẫm máu về phía mặt cậu.
Cảm giác như thứ nó tìm kiếm đang ở đó.
「Ê hê, hê... Nè,『Quạ』-chan.」
Nó không còn sức để điều khiển năng lực của mình nữa. Chiếc mặt nạ che giấu khuôn mặt thật tan chảy và rơi xuống. Phản chiếu trong lồng kính là khuôn mặt thật trẻ con, nhỏ bé của chính nó. Nó đang rơi nước mắt.
「Tớ──rốt cuộc, đã muốn thứ gì nhỉ?」
Từ phía sau, Sakura đang áp sát.
Bốn thanh kiếm xoay tròn, rồi đâm vào vai, hông, chân, và tay của Ahoudori, kẻ sắp kiệt sức, như thể đang ghim một mẫu vật. Cuối cùng, Sakura tung một cú đá hết sức bình sinh vào gáy của Ahoudori đang bất động, không màng đến việc vạt đồng phục bị bay lên.
Một tiếng "rắc" vang lên──Ahoudori, vẫn không tìm được câu trả lời cho bất cứ điều gì.
Mắt nó trợn trắng, rồi gục ngã.
【Người chiến thắng『Bách Thủ Cơ』】
Dòng chữ đó hiện lên trên màn hình tinh thể lỏng, và Sakura giơ cao nắm đấm như thể muốn nói "Thấy sao hả?".
Tiếng hoan hô bùng nổ.『Ngân Lang』và『Thủy Xà』nhảy cẫng lên vui mừng, còn Sakura và Hidekage thì cứ nhìn nhau không rời──dưới chân họ, kẻ bại trận『Ahoudori』, lại cảm thấy như trút được một gánh nặng.