Lễ Hội Đêm Carnival
「Cứ hết việc này đến việc khác, bận tối mắt tối mũi luôn ấy. Thiệt tình, em sắp lăn ra chết đến nơi rồi đây này ~?」
『Ahou-dori』 lẩm bẩm cằn nhằn với vẻ mặt chán chường.
Vẫn trong bộ áo blouse trắng dính đầy máu và dịch thuốc, cô gỡ chiếc khẩu trang che miệng xuống, rồi mệt mỏi ngả người vào ghế. Đây là một căn phòng trong lữ quán cách Hoàng cung không xa──Ánh nắng ban mai chiếu qua cửa sổ khiến 『Ahou-dori』 phải nheo mắt vì chói.
「Aizz, mặt trời vàng khè luôn rồi──lại thức trắng đêm, mệt quá đi mất.」
Cô thở hắt ra một hơi thật dài rồi ngửa người ra sau như thể không còn chút sức lực nào.
Cũng phải thôi, 『Ahou-dori』 gần như không được nghỉ ngơi chút nào sau ca đại phẫu nối 『Chân tay giả cường hóa』 cho 『Mukade-hime』──cô lại phải tiếp tục điều trị cho một thanh niên thuộc 『Hắc Thuyền』, nghe đâu tên là 『Picador』.
Đó là một công việc nặng nhọc kéo dài suốt đêm. Dù 『Ahou-dori』 có là một Mutant, một Tân Nhân Loại đã kinh qua những trận chiến khốc liệt ở 『Đại Áo』, cô cũng không thể che giấu được sự mệt mỏi. Với một người tiêu hao thể dịch để chữa trị như cô, việc điều trị liên tục gần như là một hành động tự sát──sức lực của cô có giới hạn và đã bị vắt kiệt.
Làn da mất đi vẻ căng bóng, quầng thâm hiện rõ dưới mắt đã phá hỏng cả khuôn mặt xinh đẹp, 『Ahou-dori』 trông như có thể nhắm mắt ngủ thiếp đi ngay lập tức.
Thế nhưng, có lẽ vì lòng tự trọng của một người hành nghề y, cô vẫn cố giải thích về tình trạng của bệnh nhân.
「Cái người tên 『Picador』 đó──bị thương nặng lắm đấy. Khắp người gần như nát bét, nếu xử lý chậm một chút chắc là chết rồi. Toàn gặp mấy ca như vậy không à...」
Cô ngáp một cái thật dài, rồi rên lên một tiếng "A~" như một xác sống.
「Coi như đã qua cơn nguy kịch rồi, nhưng cứ để cậu ta tịnh dưỡng một thời gian nhé. Chị đây đã vất vả chữa trị như vậy, tự dưng lăn ra chết thì chịu không nổi đâu.」
「Vất vả cho cô rồi, 『Ahou-dori』.」
Hidekage đến gần, nhẹ nhàng đưa cho 『Ahou-dori』 một tách trà. Có lẽ đang nghĩ xem còn có thể làm gì khác không, anh bèn dịu dàng xoa bóp vai cho cô.
「A~ 『Karasu』-chan, đúng rồi, chỗ đó đó──dễ chịu ghê~, mà để Chinh Di Đại Tướng quân lừng lẫy phải làm thế này, thật có lỗi quá.」
「Không sao đâu. Tôi bây giờ là 『Quạ』 của 『Quán Ăn Xác Thối Hagetaka』──còn 『Ahou-dori』 là tiền bối mà tôi kính trọng. Còn việc gì tôi có thể làm không? Cứ nói đi, tôi cũng muốn làm gì đó.」
「Nghiêm túc ghê nhỉ~, 『Karasu』-chan. Dễ thương thật đó, ha phư...」
『Ahou-dori』 thở ra một hơi đầy khoan khoái rồi nhấp từng ngụm trà nhỏ.
「Cái người tên 『Picador』 đó, thuộc thế lực ngoại quốc──là 『Hắc Thuyền』 đúng không nhỉ? Không biết có phải vì vậy không mà cơ thể cậu ta hơi khác thường. Một phần nội tạng và mô cơ thể đã được thay thế bằng máy móc.」
Cô trầm ngâm với vẻ hứng thú.
「Nhờ vậy mà em cũng vất vả ra phết đấy~. Y thuật thì không nói, chứ cơ khí thì em có biết gì đâu. Em đã chữa trị phần cơ thể sống rồi, nhưng có hồi phục hoàn toàn được không thì nói thật cũng chưa chắc đâu?」
Cũng đã cố hết sức rồi, 『Ahou-dori』 nghiêm túc lẩm bẩm.
「Thật ra em muốn chăm sóc thêm một chút nữa, nhưng xin lỗi──hết sức rồi. Cho em nghỉ một lát nhé~. Giá mà có ai khác ngoài em có thể chữa trị thì tốt biết mấy.」
「『Vampire』-chan thì lại thành ra thế kia rồi.」
Hidekage gật đầu, đưa mắt nhìn về phía góc phòng.
Ở đó có 『Vampire』 đang được nhắc tới. Cô gái có thể học được đủ loại dị năng này cũng có khả năng chữa trị──nhưng từ nãy đến giờ, cô gần như trở nên vô dụng.
「Unya~♪」
Phát ra một tiếng kêu kỳ lạ, có lẽ vì bị gọi tên, 『Vampire』 lắc mái tóc màu hoa bỉ ngạn và phản ứng lại. Cô đang ở hiên nhà, nơi có ánh nắng ban mai chiếu rọi, cuộn tròn người và lăn qua lăn lại.
「Unya~o♪」
Trên đầu cô mọc ra đôi tai mèo, và dưới chiếc váy đồng phục quấn quanh hông còn có cả một cái đuôi. Trông chúng không giống đồ trang trí mà là tai và đuôi thật, cứ giật giật liên tục. Cô ngẩng mặt lên, làm động tác vẫy tay như một chú mèo Thần Tài đáng yêu và kêu 「Unya unya♪」.
Nhìn cảnh đó với vẻ mặt không biết phải làm sao──『Ahou-dori』 bèn lên tiếng.
「Này, cô kia? Bị làm sao thế? Từ nãy đến giờ cứ là lạ?」
「Nyan~?」
「Không phải là『Nyan~?』...」
Ngay cả một 『Ahou-dori』 phóng khoáng cũng phải bối rối trước cảnh này.
「Bị gì vậy trời──chẳng lẽ là do lúc nãy chị nói『bận đến mức muốn mượn cả tay mèo』à? Nên mới biến thành mèo luôn sao?」
Người trả lời câu hỏi của 『Ahou-dori』 đang ngơ ngác không phải là 『Vampire』 đang trong cơn "loạn trí"(?) mà là cặp song sinh đang rối rít "loạn cả lên" bên cạnh cô.
Cô chị──『Chiganako』 vừa dùng hai tay che đi nội y của 『Vampire』 bị hớ hênh lộ ra, vừa mếu máo.
「Chắc là một trong những dị năng mà công chúa có thể tái hiện──năng lực Thú hóa, đang được kích hoạt một cách dở dang thôi ạ. Vốn dĩ đây là dị năng biến hoàn toàn thành dã thú để chiến đấu, nhưng vì ngài ấy chưa điều khiển thành thạo nên chỉ có tai và đuôi mọc ra thôi ạ~?」
「Tinh thần là nô lệ của thể xác──khi thú hóa, trí tuệ cũng sẽ giảm xuống ngang bằng với dã thú đó ạ.」
Cô em, 『Chimatsuri』, trông có vẻ hạnh phúc, đang vẫy cây trêu mèo và chơi đùa với 『Vampire』 đang phản ứng lại bằng những tiếng「Nya, nyaっ♪」.
「Chắc là ngài ấy đang trốn tránh hiện thực một chút thôi. Đấy──」
Đầy ẩn ý, 『Chimatsuri』 liếc mắt về phía Hidekage.
Bản thân Hidekage thì nghiêng đầu ra vẻ "?", nhưng nói tóm lại là.
Bởi những lời nói bất ngờ của 『Picador』, 『Vampire』 đã biết được rằng chàng thanh niên tên 『Quạ』 mà mình phải lòng chính là=Chinh Di Đại Tướng quân Toyotomi Hidekage.
Mà Hidekage lại là người mà 『Mukade-hime』──Sakura yêu thương nhất.
Từ trước đến nay, vì lầm tưởng 『Quạ』 và Hidekage là hai người khác nhau nên mối quan hệ tay ba phức tạp này chưa hề bộc lộ, nhưng cuối cùng 『Vampire』 đã nhận ra. Thậm chí là quá muộn.
Cô thích 『Quạ』, nhưng 『Quạ』 lại là tướng quân Hidekage, tướng quân Hidekage là người Sakura yêu, muốn trở thành người yêu của tướng quân Hidekage thì Sakura là kẻ ngáng đường, nhưng cô cũng thích Sakura nên không muốn cãi nhau──trái tim vẫn còn non nớt của 『Vampire』 không thể xử lý được hiện thực này.
Vậy nên, có lẽ để trì hoãn việc đưa ra kết luận, cô đã từ bỏ trí tuệ của mình bằng năng lực Thú hóa.
Trong tình hình rối ren này, việc 『Vampire』 biến thành mèo quả là một tổn thất──nhưng thôi, ngoài tình hình chính trị phức tạp mà còn vướng vào cả chuyện yêu đương lằng nhằng thì cũng phiền phức.
「Mà khoan đã~?」
Có vẻ 『Ahou-dori』 quyết định tạm gác chuyện đó lại và quay về chủ đề cũ.
「Bây giờ Mạc phủ và『Hắc Thuyền』đang là kẻ thù của nhau đúng không? Chữa trị cho cái người tên『Picador』đó có ổn không vậy? Bị thương nặng thế chắc cũng không làm gì bậy bạ được đâu, nhưng mà~?」
「Tôi nghĩ cũng không còn cách nào khác.」
Hidekage gạt bỏ vẻ ngoài lơ đãng như ma trơi ban ngày thường thấy và nói một cách nghiêm túc.
「Cậu ta đã nói một điều đáng bận tâm──trông cậu ta như đang bị ai đó truy đuổi, và có thể đã phản bội『Hắc Thuyền』để mang theo một bí mật nào đó. Hơn nữa, dù không rõ lý do nhưng cậu ta có vẻ đã tìm đến tôi để nương tựa, thấy chết không cứu thì lòng dạ cũng không yên.」
「Còn gọi đích danh là Chinh Di Đại Tướng quân nữa chứ, sặc mùi mờ ám luôn nhỉ~?」
Nghe thấy từ "Tướng quân", 『Vampire』 ở ngoài hiên nhà liền phản ứng「Unya!?」.
Rồi cô nhanh chóng chui vào chiếc bàn sưởi trong phòng, chỉ để lộ mỗi cái đuôi ra ngoài và bắt đầu run rẩy.
Bên này cũng phiền phức không kém.
「Thích ghê, bàn sưởi trông ấm áp quá nhỉ~? Chị vào chung với được không~?」
『Ahou-dori』 đứng dậy, di chuyển đến bàn sưởi và ngồi xuống cạnh 『Vampire』.
Rồi cô vỗ về 『Vampire』, người vừa thò mặt ra vì nóng và kêu「phù」một tiếng.
「Mà, giờ trong người của cậu『Picador』đó đang tuần hoàn một lượng lớn dịch thuốc của chị. Nếu cần, chị có thể biến nó thành độc để giết phứt cậu ta đi cũng được~?」
Với một thái độ hòa nhã, 『Ahou-dori』 lại nói những lời thật đáng sợ.
『Ahou-dori』 có thể điều khiển cả thể dịch của mình đang chảy trong cơ thể người khác. Tận dụng dị năng đó, cô đã từng chiếm đoạt cơ thể của『Nữ hoàng Ong』ở『Đại Áo』.
Có nghĩa là, để phòng trường hợp bất trắc, nhân tiện chữa trị cô đã đặt vào người『Picador』một quả bom hẹn giờ bằng thể dịch của chính mình.
Thật không một kẽ hở, quả là một cách làm xứng danh cựu điệp viên──đúng là như vậy.
Thế nhưng, Hidekage lại nhìn『Ahou-dori』với vẻ mặt đầy cay đắng.
「Lại bắt cô phải vất vả rồi. Tôi đã không muốn để cô phải nhúng tay vào việc bẩn thỉu thêm lần nào nữa. Thật hổ thẹn cho bản thân khi lúc nào cũng phải dựa dẫm vào cô.」
「Được dựa dẫm cũng vui mà. Cứ đường đường chính chính đi, ngài là Tướng quân cơ mà.」
Có lẽ lo lắng cho Hidekage có vẻ hơi trĩu nặng tâm tư, 『Ahou-dori』 liền nói một cách bông đùa.
Ngay sau đó.
Cánh cửa gỗ dẫn ra hành lang mở ra.
Tiếp theo, cánh cửa trượt fusuma cũng sượt qua một tiếng, và một người xuất hiện từ phía sau.
Đó là 『Mukade-hime』──Sakura, người đang chợp mắt ở phòng bên cạnh. Vừa mới trải qua một cuộc đại phẫu, cô không thể giúp gì trong việc chữa trị, nên 『Ahou-dori』 đã bắt cô đi ngủ để nghỉ ngơi.
「Chào buổi sáng mọi người──nhờ mọi người mà em đã được nghỉ ngơi thoải mái ạ.」
Có lẽ cảm thấy có lỗi vì đã ngủ say sưa, Sakura cúi gằm mặt.
「Nào, mời anh──cứ vào đi ạ.」
Sakura không đi một mình.
Cô quay lại phía sau, thúc giục người đi cùng.
Sakura nép sang một bên, và người đứng sau cô bước lên.
Đó là một thanh niên mà Hidekage chưa từng gặp. Tuổi tác có lẽ ngang bằng hoặc trẻ hơn Hidekage một chút. Anh ta mặc bộ yukata do lữ quán chuẩn bị và đi chân trần. Mái tóc hơi dài so với đàn ông cùng với đôi mắt hiền hòa tạo nên một ấn tượng về một thanh niên tốt bụng và dịu dàng.
Anh ta bước vào phòng một cách ngượng ngùng rồi phủ phục tại chỗ.
Rốt cuộc người này là ai──.
Trước sự bối rối của Hidekage, 『Ahou-dori』vẫn đang trốn trong bàn sưởi lên tiếng.
「A, đó là người tên『Picador』đấy~? Cậu ta, ừm, đã biến hình──giữa lúc đang phẫu thuật đó, em đã giật cả mình.」
Vậy ra vẻ ngoài trông như một con ngựa bọc thép đó chỉ là hình dạng tạm thời.
Dáng vẻ của chàng thanh niên tuấn tú này mới là bản chất của 『Picador』.
Dị năng thay đổi ngoại hình cũng không phải là hiếm. Dù chỉ là nửa vời,『Vampire』cũng mọc tai và đuôi bằng năng lực Thú hóa, và ở『Đại Áo』cũng có ghi chép về một cô gái được gọi là『Ong Bắp Cày』đã biến thành dị hình.
『Picador』 thuộc về『Hắc Thuyền』──về cơ bản, họ không sở hữu dị năng. Sự thay đổi này có lẽ là do một loại vũ khí đặc biệt của『Hắc Thuyền』,『Súng Tâm Linh』, thứ có thể kích hoạt dị năng.
Vẫn còn nhiều điều mơ hồ về『Hắc Thuyền』, nên chi tiết vẫn chưa rõ.
Chàng thanh niên có vẻ là『Picador』không phản ứng gì, chỉ một mực kính cẩn phủ phục.
「Này anh kia──chưa được di chuyển đâu, chết bây giờ~?」
『Ahou-dori』gọi với giọng chán nản.
「Thân tôi ra sao cũng được ạ.」
Thế nhưng,『Picador』vừa lắc đầu vừa cúi mặt, đáp lại một cách cứng nhắc.
「Tôi không chỉ đường đột đến đây làm mọi người kinh ngạc, mà còn được cứu mạng──xin vô cùng cảm tạ. Dù rất thất lễ khi vừa chịu ơn lại nói thế này, nhưng trước hết xin hãy nghe câu chuyện của tôi... hự!?」
『Picador』ôm ngực ho dữ dội.
Rõ ràng là đang suy kiệt──trông như một người bệnh nặng.
「Đấy, đã bảo mà không nghe.」
『Ahou-dori』miễn cưỡng ra khỏi bàn sưởi, cầm lấy cốc trà gần đó rồi nhỏ nước bọt vào. Có lẽ cô đã biến nó thành dịch thuốc bằng năng lực điều khiển thể dịch, thứ nước phát sáng màu xanh nhạt đó được pha với trà rồi nhẹ nhàng đưa cho『Picador』.
「Dùng năng lực quá độ nên sắp khô héo luôn rồi, thiệt tình──trước mắt cứ uống cái này rồi bình tĩnh lại đi. Thuốc trợ tim đó, uống tinh chất thể dịch của chị đây rồi khỏe lại đi nha~?」
「Xin đa tạ.」
『Picador』lễ phép cúi đầu rồi uống cạn ly trà.
Dù có ho sặc sụa một chút, nhưng nhờ tác dụng của dịch thuốc──sắc mặt anh ta đã khá hơn một chút.
Sau khi trấn tĩnh lại,『Picador』lại cúi đầu sát đất, dập đầu lạy.
「Một lần nữa, thưa Chinh Di Đại Tướng quân Toyotomi Hidekage──tôi xin mạn phép được trực tiếp thỉnh cầu!」
「Unya~a!?」
Quả nhiên từ "Tướng quân" là cấm kỵ,『Vampire』lại chui tọt vào bàn sưởi, nhưng giờ không phải lúc để ý đến chuyện đó──.
Hidekage bối rối (vì đã sống cuộc sống bình dân quá lâu nên vẫn chưa quen được đối xử như một người quyền cao chức trọng), anh rụt rè gọi『Picador』.
「Àm, trước hết xin hãy ngẩng mặt lên. Tiện thể, xin đừng gọi to là Tướng quân được không──anh thấy đấy, Mạc phủ hiện đang là mục tiêu chỉ trích. Cũng có nhiều người oán hận nên nếu biết tôi là Tướng quân có thể sẽ bị tấn công.」
Hidekage không xấu tính đến mức châm chọc một thành viên của『Hắc Thuyền』, thế lực đã lan truyền tiếng xấu cho Mạc phủ, rằng "cũng tại mấy người cả thôi".
Chỉ là『Picador』có lẽ đã hiểu, anh ta đỏ mặt và cúi đầu thấp hơn nữa.
「Thật sự không biết phải tạ lỗi thế nào──nhưng xin cho phép tôi được biện minh, việc dùng thủ đoạn bẩn thỉu để làm tổn hại đến danh tiếng của Mạc phủ không phải là chủ ý của『Hắc Thuyền』! Tất cả đều là do một vị đại cán bộ tên là『Momo』độc đoán quyết định, có thể nghe như một lời bào chữa nhưng!」
Nghe cái tên『Momo』, Sakura liền có phản ứng, vẻ mặt cô trở nên phức tạp.
Hidekage có hơi lo lắng cho vẻ u sầu của Sakura yêu dấu, nhưng vì câu chuyện không tiến triển được chút nào nên anh bắt đầu cảm thấy hơi sốt ruột.
「Trước hết hãy bình tĩnh lại, tôi không biết là chuyện gì──nhưng tôi sẽ nghe. Xin hãy giải thích chi tiết. Tùy vào tình hình, nếu tôi có thể giúp được gì thì tôi sẽ giúp?」
「Lời nói của ngài... thật đáng quý!」
『Picador』thậm chí còn rơm rớm nước mắt, ngẩng mặt lên với vẻ vô cùng xúc động.
Rồi anh đan hai tay vào nhau như đang cầu nguyện, tha thiết trần tình với Hidekage.
「Tôi biết đây là một thỉnh cầu quá đáng, nhưng xin ngài hãy ra tay giúp đỡ! Đây là một cuộc khủng hoảng của đất nước này, không, là của lịch sử! Nếu xử lý sai lầm, bi kịch của bốn trăm năm trước do『Bom không-thời gian』gây ra có thể sẽ tái diễn!」
Chuyện gì đang xảy ra──Hidekage bối rối, nhưng trước lời lẽ bất thường của『Picador』, anh sửa lại thái độ và nghiêm túc lắng nghe.
Sau đó, câu chuyện mà『Picador』kể ra quả thật khó tin, nhưng nếu là sự thật thì quả thực không thể bỏ qua.
Có vẻ『Picador』cũng không biết toàn bộ sự việc, nhưng nội dung mà anh ta kể trong lúc khó thở có thể được tóm tắt như sau──.
Thời gian quay ngược lại khoảng nửa tháng trước.
Trên hòn đảo Dejima ở Nagasaki nhuốm màu hoàng hôn đỏ máu, một người phụ nữ đang bước đi.
Đó là cựu hạng Nhì của『Đại Áo』,『Akトンボ』.
Trên gương mặt có những đường nét sâu đậm của người ngoại quốc, những đốm tàn nhang như của một bé gái trông có phần không hợp. Mái tóc màu kim loại xỉn được thắt bím chặt. Chiếc mũ nhọn trông như mũ phù thủy. Bên dưới chiếc áo choàng sặc sỡ, dù là mùa lạnh nhưng cô lại mặc một bộ đồ bơi khêu gợi chỉ che những chỗ cần che.
Dù kỳ dị──nhưng ở Dejima Nagasaki, một nơi tụ tập đủ loại người từ ngoại quốc, kẻ lập dị, cho đến những kẻ nửa người nửa máy của『Hắc Thuyền』, dung mạo này không quá kỳ quặc và cũng không thu hút sự chú ý.
Đặc biệt hôm nay là giữa Lễ Hội Đêm Carnival, nơi mọi người đều hóa trang và tham gia.
Cư dân Dejima vốn đã có ngoại hình kỳ quái lại càng ăn vận theo ý thích, che giấu bản thân sau những bộ trang phục hề, thú vật hay lớp hóa trang lòe loẹt, họ nhảy múa, ca hát──uống rượu như nước lã, chẳng ai thèm để ý đến vẻ ngoài của người khác.
Đám người có bộ mặt kỳ dị như một bầy yêu ma quỷ quái đang huyên náo vui chơi, nơi đây tràn ngập sự ồn ào và hỗn loạn như thể địa ngục đã tràn lên mặt đất.
Ngay cả bên cạnh『Akトンボ』đang bước đi với vẻ mặt cau có, những người đàn ông và phụ nữ chỉ mặc mỗi chiếc mặt nạ và hoàn toàn khỏa thân cũng đang quấn lấy nhau trong những chuyển động không rõ là nhảy múa hay giao cấu, những gã say dùng chai rượu đánh nhau rồi liếm láp rượu shochu và máu tươi chảy ra, say sưa một cách khoái trá, một nghệ sĩ tung hứng có rất nhiều tay đang xoay tít những con dao, và những quái nhân có cánh mọc từ lưng đang bay vút qua mặt trăng và la hét.
Giữa khung cảnh kỳ quái như được vẽ ra bởi một họa sĩ mất trí,『Akトンボ』bước đi với sải chân dài, nhìn đám đông đang chen lấn với vẻ khó chịu.
「Cứ ngỡ『Đại Áo』cũng là một nơi kỳ quặc──」
Chán nản,『Akトンボ』nghiến cặp răng nanh nhọn hoắt một cách bực bội.
「Nhưng có lẽ nơi này còn hơn thế. Mà nói đi cũng phải nói lại, Dejima cũng đã thay đổi nhiều quá nhỉ?」
Với『Akトンボ』, Dejima này chính là quê hương.
Ở đất nước đang thực thi chính sách bế quan tỏa cảng này, người ngoại quốc đều bị dồn vào Dejima.
『Akトンボ』không rõ cha mẹ mình đã trải qua những gì để chọn sống ở đất nước này. Bởi vì từ khi còn là một đứa trẻ chưa biết gì, cô đã bị bắt cóc và lớn lên trong một gánh xiếc rong.
Cha mẹ cô là thương nhân, hay là học giả đến truyền bá kiến thức ngoại quốc, hay là nhà truyền giáo──hay họ đã phạm tội gì đó ở quê hương và trốn sang đây, cô không biết rõ.
Sau này,『Arakune』, người đã nhặt『Akトンボ』về và đưa cô vào『Đại Áo』, đã ra tay điều tra giúp, nhưng cô chỉ nghe nói rằng──khi cô còn đang sống như một con gia súc trong gánh xiếc, cha mẹ cô đã lặng lẽ qua đời.
『Arakune』có tật xấu là hay nói dối vô cớ, nên không biết đó có phải là sự thật hay không, nhưng đối với『Akトンボ』, lời của『Arakune』là tuyệt đối──và cô cũng không có hứng thú.
Thân thế của cha mẹ không rõ, nhưng đối với『Akトンボ』hiện tại, điều đó không quan trọng. Được『Arakune』nhặt về, được sủng ái và trở thành hạng Nhì của『Đại Áo』, một người phụ nữ như một vũ khí hủy diệt hàng loạt──đó là tất cả của cô.
Thế nhưng, khi『Arakune』chết, khi cô đào thoát khỏi『Đại Áo』và mất tất cả,『Akトンボ』──không còn nơi nương tựa, đôi khi lại cảm thấy vô cùng bất an.
Một bản thân không là ai cả. Một bản thân chẳng thuộc về đâu. Một bản thân không rõ gốc gác.
Ngày xưa, trong gánh xiếc──đó là điều hiển nhiên.
Cứ luyến tiếc khoác lên mình vẻ ngoài giống như khi còn ở『Đại Áo』, cố gắng che đậy điều gì đó, bản thân dường như trở nên thật yếu đuối, khiến『Akトンボ』cảm thấy bất an.
「『Akトンボ』.」
Cảm thấy áo choàng bị giật nhẹ,『Akトンボ』nhìn về phía đó.
Một cô bé nhỏ nhắn đang đứng đó với vẻ mặt mơ màng.
Cô bé còn nhỏ nhưng có gương mặt xinh đẹp, như một con búp bê gốm sứ tinh xảo. Cô bé mặc một bộ trang phục phương Tây mang ấn tượng hơi u ám. Mái tóc óng ả màu chanh dài và trong suốt, tất cả đều giống như một tác phẩm nghệ thuật dễ vỡ, sắc mặt cô bé cũng xanh xao và vô cảm nên trông không có vẻ gì là còn sống.
Ngoài cái tên──『Denki』,『Akトンボ』vẫn chưa biết chi tiết về cô bé này.
「Sắc mặt ngươi không tốt, đau bụng à? Có phải do đi lại với cái rốn hở hang không?」
Cô bé như búp bê thì thầm bằng một giọng nhỏ gần như không có ngữ điệu, rồi ưỡn ngực ra vẻ kiêu ngạo「mư-phưn」. Rồi cô bé nắm chặt áo choàng của『Akトンボ』như một đứa trẻ sơ sinh và bắt đầu chậm rãi trèo lên lưng cô.
「Này, nhóc con──」
Trước hành động đột ngột của『Denki』,『Akトンボ』bối rối.
Hoàn toàn không để tâm,『Denki』khó khăn bò lên lưng『Akトンボ』rồi ngồi vào tư thế được cõng trên vai. Cô bé tháo chiếc mũ nhọn của『Akトンボ』ra một cách vướng víu rồi đội lên đầu mình.
E hèm,『Akトンボ』liếc nhìn cô bé chẳng hiểu sao lại ưỡn ngực trong tư thế đó.
「Gì thế, thân thiết quá đấy nhỉ? Mà này, nhóc trông nặng hơn vẻ ngoài đấy?」
「Ta nửa người là máy móc mà. Đừng cằn nhằn nữa, mau cõng ta đi.」
『Denki』rất ra vẻ ta đây, có lẽ vui vì tầm nhìn cao hơn, mắt cô bé hơi sáng lên khi nhìn xung quanh. Trong đôi mắt như hai viên bi thủy tinh của cô bé phản chiếu cảnh tượng điên cuồng của những người dân Dejima đang tận hưởng Lễ Hội Đêm Carnival. Và cả màu sắc của những chùm pháo hoa ở xa.
「『Akトンボ』, cái gì kia? Kìa, có gì đó vừa lóe sáng? Nó hoạt động theo nguyên lý nào vậy?」
Cô bé giật bím tóc của『Akトンボ』như một cái cần điều khiển và nói một cách đắc thắng.
「Đến gần xem nào, mau cõng ta đi. Nhanh chân lên, bẻ lái hết cỡ nào~♪」
「Đó là pháo hoa mà, lại gần nguy hiểm lắm đó──mà này, nhóc tưởng nhóc là ai hả?」
『Akトンボ』bĩu môi, không hài lòng vì bị đối xử như một phương tiện di chuyển.
Cô đã lờ mờ đoán ra thân phận của cô bé tên『Denki』này. Nếu suy đoán của cô là đúng, thì không nên có thái độ lỗ mãng, thậm chí nên lấy lòng cô bé.
Cô hiểu điều đó──nhưng con bé này thật sự không dễ thương chút nào.
Tại sao mình lại phải chăm sóc cho một đứa trẻ như thế này chứ...
Gần đây cô có cảm giác mình toàn phải đóng vai này, không biết mình đã sai ở đâu trong cuộc đời này,『Akトンボ』thở dài và nhìn xa xăm.
「Này, đừng có lơ đãng nữa. Nghe lời ta, lại gần xem thứ gọi là pháo hoa đó.」
『Denki』vỗ vào đầu cô「pép, pép」thúc giục.
「Thế thì tự đi mà xem, đừng có coi ta là phương tiện di chuyển nữa chứ?」
「Tại sao?」
『Denki』nghiêng đầu một cách đáng yêu, vẻ mặt「ngơ ngác」.
「Khả năng đi bộ của ta gần như bằng không, có thể nói là ngang với trẻ sơ sinh. Không thể nào đi xuyên qua đám đông thế này được. Sẽ bị ngã và giẫm đạp đến chết mất. Ngươi muốn ta chết sao?」
Thực tế, thể chất của『Denki』cực kỳ yếu.
Lúc nãy cô bé đã cố gắng đi bộ, nhưng nhanh chóng mệt mỏi và muốn nghỉ, thật sự rất phiền phức. Theo『Picador』, người bảo hộ(?) của cô bé này,『Denki』từ trước đến nay gần như chưa từng vận động bao giờ.
「Hơn nữa, nhìn từ trên cao xuống rất dễ chịu.」
Nói rồi, sắc mặt『Denki』hồng hào lên một chút.
Vì mặt cô bé vô cảm nên khó nhận ra, nhưng có vẻ cô bé đang khá vui.
『Akトンボ』đành phải cõng『Denki』lại cho chắc chắn, vừa cằn nhằn.
「Mà này, bảo『Picador』cõng đi chứ. Hắn ta giống như tùy tùng của nhóc còn gì, sai khiến hắn ta ấy?」
「『Picador』ngoan ngoãn quá, chán phèo.」
『Denki』giật bím tóc của『Akトンボ』và cười một cách rùng rợn.
「Khuất phục một con đàn bà bướng bỉnh không chịu nghe lời thú vị hơn chứ? Nào, đừng lải nhải nữa, mau đi đi. Tăng tốc tối đa nào~♪」
「............」
Lại bị con nhóc khốn kiếp vỗ vào đầu, sự bực bội của『Akトンボ』đã lên đến đỉnh điểm.
「Chào,『Akトンボ』-san! Vất vả cho cô rồi!」
Một giọng nói trong trẻo lạ thường vang lên.
『Akトンボ』, người đang định ném con nhóc láo xược『Denki』xuống một con mương nào đó, liền lườm về phía giọng nói đáng ghét.
Một thanh niên đang tiến lại gần. Anh ta là một thư sinh, một chàng trai lịch lãm. Đôi kính làm nổi bật vẻ dịu dàng của đôi mắt, mái tóc dài hơn so với đàn ông được buộc thành đuôi ngựa.
Tay cầm một túi giấy đựng đầy đồ ăn vặt như yakisoba và takoyaki, anh ta ung dung vẫy tay.
Đó là người bảo hộ(?) của『Denki』──『Picador』.
Một thanh niên quen biết『Akトンボ』một cách tình cờ và cứ thế duy trì mối quan hệ. Anh ta tự giới thiệu mình là một người học việc trong một gia đình thương nhân nào đó, nhưng trông rất khả nghi. Chắc chắn là có uẩn khúc, nhưng anh ta tuyệt đối không tiết lộ thân phận thật của mình──một kẻ không đáng tin cậy.
Tuy nhiên,『Akトンボ』và những người khác đã chạy trốn đến Dejima gần như là do hoàn cảnh đưa đẩy, không có nơi nương tựa, nếu không có『Picador』giúp đỡ đủ thứ thì cuộc sống cũng sẽ khó khăn.
Bây giờ『Akトンボ』đang làm những công việc tay chân đơn giản ở một nhà bếp gần đó để kiếm tiền công theo ngày, và công việc đó cũng là do『Picador』giới thiệu. Họ cũng thường xuyên ăn uống cùng nhau, có thể nói là người thân thiết nhất ở Dejima.
Ở cùng với『Arakune』, người luôn có vẻ như đang mưu mô tính kế,『Akトンボ』hay nghi ngờ rằng có lẽ có âm mưu gì đó, nhưng cho đến nay, mối quan hệ của họ vẫn diễn ra rất hòa bình.
Mối quan hệ giống như hàng xóm láng giềng(?) khá thân thiết vẫn tiếp diễn cho đến bây giờ.
Gần đây anh ta thường đi cùng『Denki』, chăm sóc cho con nhóc láo xược này khá vất vả, nhưng so với những trận giết chóc đẫm máu ở『Đại Áo』thì vẫn còn dễ chịu chán.
Bản thân mình ngày càng trở nên gia đình hóa một cách kỳ lạ khiến『Akトンボ』có chút buồn bã, nhưng cô đang dần dần thả lỏng cảnh giác với『Picador』và những người khác.
Tại Dejima Nagasaki, nơi gần như bị chiếm đóng bởi một thế lực ngoại quốc được gọi là『Hắc Thuyền』.
Một cuộc sống lưu vong khắc nghiệt, phải lẩn trốn ánh mắt người đời──gọi như vậy cũng có chút ngại ngùng, bởi『Akトンボ』đang sống những ngày tháng yên bình──cho đến lúc này, vẫn vậy.
「Dì ơi, nhìn này nhìn này! Kuro được mua nhiều kẹo lắm này♪」
Một cô bé đi cạnh『Picador』vui vẻ vẫy tay.
Đó là Toyotomi Kuro-hime──người vẫn đang sống cùng『Akトンボ』dù thế nào đi nữa.
Cô bé là nữ nhi duy nhất của Mạc phủ Toyotomi, kẻ thống trị đất nước này, một công chúa không thể chối cãi, nhưng gần đây vẻ kiêu kỳ đã biến mất, dáng vẻ cao quý cũng không còn, trông cô bé như một đứa trẻ bình thường.
Mái tóc đen dài được búi tròn rồi thả xuống. Thường ngày cô bé mặc một bộ furisode đen tuyền, nhưng hôm nay vì là Lễ Hội Đêm Carnival nên cô đã chọn một bộ có màu sắc tươi sáng hơn. Má cô bé đỏ như quả táo, trên đầu đeo một chiếc mặt nạ nhỏ.
『Akトンボ』gần như đã bắt cóc Kuro-hime từ『Đại Áo』, nhưng cô bé không hề có vẻ gì là oán hận hay sợ hãi, ngược lại gần đây còn rất thân thiết.
Cô bé chạy lon ton lại gần, rồi dụi người vào『Akトンボ』một cách say sưa như một đứa trẻ với mẹ. Rồi cô bé giơ túi giấy đựng đầy bánh suzu castella lên và nói「Nhìn này nhìn này!」.
「『Picador』mua cho ta đó? Hắn ta mua cho ta bất cứ thứ gì ta muốn!」
Kuro-hime vừa ăn thẳng bánh suzu castella từ trong túi giấy một cách mất lịch sự, vừa vô cùng mãn nguyện.
『Picador』được gọi tên từ từ đi đến bên cạnh『Akトンボ』. Anh ta mỉm cười đầy ẩn ý nên『Akトンボ』liền「Két」một tiếng rồi quay mặt đi.
「Thế à, cảm ơn đã chiếu cố nhé──Chibikuro, đã nói lời cảm ơn đàng hoàng chưa?」
「Đúng rồi nhỉ. Cảm ơn『Picador』, cái này ngon lắm♪」
Kuro-hime giơ túi giấy cho『Picador』, ý bảo anh cũng ăn đi.
Kuro-hime không phải là người dễ thân với người khác, nhưng có vẻ cô bé thích『Picador』vì anh ta hiền lành, và họ rất hòa thuận với nhau. Thôi thì, căng thẳng cũng phiền phức, như vậy cũng tốt.
「Xin lỗi vì đã giao việc chăm sóc『Denki』-sama cho cô,『Akトンボ』-san.」
『Picador』vừa để chiếc bánh suzu castella mà Kuro-hime đưa trên lòng bàn tay (không hiểu sao cả『Picador』và『Denki』đều không muốn ăn trước mặt người khác), vừa nói một cách áy náy.
『Akトンボ』hừ một tiếng, tự thấy phản ứng của mình thật không dễ thương chút nào.
「Nếu nghĩ vậy thì đổi đi. Con bé này cứ trèo lên người phiền chết đi được?」
「A~,『Denki』-chan gian lận quá~!」
Lúc này Kuro-hime mới nhận ra『Denki』đang được『Akトンボ』cõng, cô bé lắc lư bộ furisode và nài nỉ.
「Dì ơi~, Kuro cũng muốn cõng! Cõng~♪」
「............」
Gần đây Kuro-hime ngày càng không còn khách sáo nữa, cô có cảm giác vậy.
Và bản thân không thấy khó chịu vì điều đó, cô cũng ghét chính mình.
『Akトンボ』thở dài một hơi thật sâu, cô lại một lần nữa bối rối trước sự khó hiểu của tình cảnh mà mình đang mắc phải.
「Ôi, ta đã gọi là『Denki』-chan mất rồi──phải gọi là『Denki』-sama mới đúng chứ?」
Kuro-hime nhận ra mình đã lỡ lời, cô bé dùng tay áo furisode che miệng.
Hôm trước, Kuro-hime đã được『Picador』giới thiệu với cô bé kỳ lạ này,『Denki』, và được nhờ hãy làm bạn với cô bé.
Đối với Kuro-hime, người gần như không có bạn bè khi còn ở『Đại Áo』, đây là một nhiệm vụ khó khăn, và dù đã cố gắng, nhưng một lần gọi「『Denki』-chan」đã bị đáp lại một cách phũ phàng「Phải thêm『sama』, đồ ngu dân」, khiến cô bé giữ một khoảng cách nhất định.
Thêm vào đó,『Akトンボ』vì thường xuyên phải chăm sóc cho『Denki』, người không tự làm bất cứ điều gì, nên trở nên thân thiết hơn, còn Kuro-hime thì lại thân với『Picador』hiền lành hơn, tạo ra một tình huống kỳ lạ.
Mối quan hệ giữa hai nhân vật chính,『Denki』và Kuro-hime, gần như không có tiến triển gì.
Bị kẹp giữa hai đứa trẻ phiền phức,『Akトンボ』không biết phải làm thế nào.
「Không cần phải khách sáo như vậy, Kuro-hime.」
Nhưng hôm nay『Denki』có vẻ vui, cô bé vừa nghịch bím tóc của『Akトンボ』vừa nói.
「Không sao đâu, ta rất khoan dung. Hôm nay là ngày lễ mà, cứ thoải mái đi.」
Nghe những lời nói láu lỉnh, Kuro-hime ngơ ngác, nhìn『Akトンボ』như thể cầu cứu.
Bị nhìn cũng không giải quyết được gì.
「Xem ra cô được『Denki』-sama quý mến lắm nhỉ──『Akトンボ』-san.」
Vô số sắc màu tô điểm lên cặp kính của『Picador』khi anh ta mỉm cười trìu mến. Pháo hoa đang liên tục nhuộm màu bầu trời đêm. Nhìn xung quanh, có những nhà kho tạm được dựng lên khắp nơi, và bên trong dường như toàn là pháo hoa. Không biết có bao nhiêu──nếu tất cả cùng phát nổ, có lẽ Dejima sẽ tan thành mây khói.
Ở Dejima, mọi thứ đều cực đoan và đậm đặc.
Đài tưởng niệm khổng lồ, điểm nhấn lớn nhất của Lễ Hội Đêm Carnival này, được pháo hoa tạo bóng, cũng lộng lẫy một cách vô ích. Hội Chợ Vạn Ma, được viết bằng đèn neon, vật thể hình tam giác cân khổng lồ──⊿ này có hình dạng khó hiểu, nghe nói được tham khảo từ lăng mộ của một vị vua nước ngoài xa xôi gọi là kim tự tháp.
Vì『Denki』muốn xem nên cô đã từng đến ngắm một lần, nó gần như là một ngọn núi nhân tạo khổng lồ, cô đã rất ngạc nhiên không biết làm sao con người có thể tạo ra được thứ này. Một công trình lớn hơn cả Lâu đài Osaka đột nhiên xuất hiện, như một lâu đài mọc lên sau một đêm. Cô lại một lần nữa cảm nhận được siêu khoa học của thế lực『Hắc Thuyền』đã chiếm đóng Nagasaki, và cảm thấy rờn rợn.
Cảm giác bất an như lạc vào một thế giới xa lạ, khó hiểu này, có lẽ cũng là do đang ở trong một môi trường đặc biệt như Dejima.
「Đừng làm mặt đáng sợ thế chứ,『Akトンボ』-san.」
『Picador』, người thấp hơn『Akトンボ』, ngước lên nhìn cô và mỉm cười.
「Dù gì cũng là lễ hội mà, người đẹp sẽ mất xinh đấy.」
Nghe những lời nói đó,『Akトンボ』nói「Mưgư」rồi nín thở. Ở『Đại Áo』, dung mạo dị thường của cô chỉ bị ghê tởm và sợ hãi chứ chưa bao giờ được khen ngợi. Cô không quen với điều này.
「Mà này, quả thật──『Akトンボ』-san và『Denki』-sama trông có chút giống nhau nhỉ. Có lẽ là do màu tóc, trông thật sự như hai mẹ con vậy đó~?」
『Picador』nói những lời tâng bốc, nhưng thực tế,『Akトンボ』cũng nghĩ rằng『Denki』, một người ngoại quốc giống mình, có lẽ giống mình hơn những học viên khác ở『Đại Áo』.
Chắc không phải họ hàng gì, nhưng có lẽ『Denki』đến từ một đất nước nơi có những người cùng chủng tộc với『Akトンボ』sinh sống. Cảm giác thân thiết với『Denki』một chút cũng là vì thế. Đó là bản năng của động vật, có cảm tình với những sinh vật giống mình.
『Akトンボ』bỗng cảm thấy bực bội, cô lườm『Picador』.
「Đừng có nói những lời vớ vẩn?」
Cô「Pẹt!」một tiếng, nhổ nước bọt vào mặt chàng trai lịch lãm. Cô định tát anh ta nhưng vì đang cõng『Denki』trên vai nên không rảnh tay.
『Picador』bình thản lấy chiếc khăn tay thêu tinh xảo ra lau mặt.
「Ôi chà, thật là phũ phàng! Không, đúng hơn là một phần thưởng! Ha ha ha!」
À, lúc này『Akトンボ』mới thực sự hiểu ý câu nói của『Denki』lúc nãy「『Picador』ngoan ngoãn quá, chán phèo」. Đối phó với một kẻ khổ dâm, dù bị bắt nạt thế nào cũng không giận, mà ngược lại còn vui sướng, chỉ tổ mệt thêm.
Không ai bảo ai, họ bắt đầu đi dạo trong Lễ Hội Đêm Carnival.
Đi cùng nhau, như một gia đình.
Hoàn toàn trở nên gia đình hóa mất rồi...
Bóng dáng của một người phụ nữ bị khiếp sợ như một vũ khí hủy diệt hàng loạt, giờ đây không còn tồn tại ở『Akトンボ』nữa.
Nhưng không được lơ là. Thời đại vẫn còn đầy biến động, và Dejima, nơi bị『Hắc Thuyền』chiếm đóng và đang trong mối quan hệ căng thẳng với Mạc phủ, có thể bị tấn công bất cứ lúc nào. Bản thân『Akトンボ』cũng đang bị Mạc phủ truy nã.
Sự mệt mỏi và vết thương mà『Akトンボ』phải chịu trong trận Ngự tiền Thi đấu với Tướng quân đã gần như hoàn toàn bình phục, nhưng không phải mọi chuyện đều có thể xoay chuyển chỉ bằng võ dũng cá nhân. Nếu người mà cô có thể yên tâm giao phó──『Arakune』còn sống, cô đã không phải lo lắng gì cả.
Giờ đây,『Akトンボ』đã trở thành người bảo hộ.
Với vai trò không quen thuộc này,『Akトンボ』vẫn luôn bị xoay như chong chóng.
「Aaa──Ta cũng đói bụng rồi đây này?」
『Akトンボ』từ từ đặt『Denki』xuống, rồi vươn vai như một loài thú ăn thịt lớn họ nhà mèo.
Rồi cô liếc nhìn『Picador』và nói bằng một ngôn ngữ ngoại quốc.
『Chúng ta có thể nói chuyện một lát không?』
「Ồ.」
『Picador』cũng có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng có lẽ đã hiểu ý cô.
『Không vấn đề gì.』
Anh ta chuyển sang nói ngoại ngữ và mỉm cười.
『Nhưng vẫn như mọi khi, khi『Akトンボ』-san nói bằng ngôn ngữ này, nghe thật trang trọng, thật thú vị──không, phải nói là thật đáng yêu.』
『Thật đáng tiếc, tôi yêu cầu sửa lại. Ngài có hiểu ý không?』
『Dù vậy. Chỉ đổi sang ngôn ngữ này thì『Denki』-sama cũng sẽ hiểu mất──nếu là chuyện bí mật, chúng ta hãy đi ra xa một chút. Không thể đi quá xa được, nên chỉ quanh đây thôi.』
Anh ta ra hiệu bằng mắt về phía một quầy hàng bán rượu và đồ nhắm gần đó.
『Akトンボ』gật đầu, nhẹ nhàng xoa đầu Kuro-hime và nói bằng tiếng Nhật.
「Chibikuro, trong lúc ta đi vắng──chăm sóc『Denki』nhé. Làm được mà đúng không, con là chị mà? Này, ta cho tiền tiêu vặt, cầm lấy mà chơi nhé?」
「Hể?」
Với Kuro-hime, ngôn ngữ ngoại quốc nghe như tiếng người ngoài hành tinh, cô bé chớp chớp đôi mắt to tròn rồi vội vàng nhận lấy tiền xu.
Sau một thoáng lo lắng, cô bé gật đầu một cách dứt khoát.
「Ta hiểu rồi. Kuro sẽ ngoan. Dù hơi ngại『Denki』-chan một chút──nhưng Kuro là chị mà, ê hề hề♪」
Có lẽ vui vì được đối xử như chị cả, cô bé vui vẻ lắc lư bộ furisode.
Rồi cô bé tìm thấy một gian hàng vớt cá vàng ở gần đó, và gọi『Denki』, người đang ngủ gật gù trên ghế, vẫn đội chiếc mũ nhọn của『Akトンボ』.
「『Denki』-chan, chúng ta chơi cái đó đi. Vớt cá vàng, có biết không?」
「Phao... Biết, là trò chơi đùa giỡn với sinh vật hạ đẳng. Thú vị đấy.」
Vừa nói,『Denki』vừa không chịu động đậy, có lẽ vì quá mệt. Kuro-hime sốt ruột nắm lấy tay cô bé, định dắt đi──.
Nhưng rồi, Kuro-hime sững sờ và mặt tái mét.
Nàng đã luôn giấu bàn tay mình trong tà áo Furisode. Bàn tay của Kurohime. Nhuốm đầy máu tươi trong 『Đại Áo』, những đầu ngón tay tội lỗi và dị thường ấy đã nhuộm đen vì tác dụng phụ từ dị năng của nàng.
Lòng bàn tay của 『Denki』 lại trắng trẻo và xinh đẹp tựa lụa là, càng làm nổi bật lên vẻ đáng sợ nơi bàn tay Kurohime.
Kurohime luôn căm ghét đôi tay nhuốm màu đen kịt, thứ tựa như hiện thân cho dị năng mà nàng thừa hưởng từ mẹ, và cho đến giờ, nàng vẫn ghét bị ai khác ngoài 『Hách Long』 chạm vào.
「A...」
Như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, Kurohime vội vàng buông tay 『Denki』 ra.
「Xin lỗi...」
Nàng rầu rĩ lùi lại vài bước.
『Denki』 ngơ ngác hỏi 「?」 rồi nhìn Kurohime bằng đôi mắt tựa hai viên bi ve.
「Sao lại xin lỗi?」
「Vì... tay của ta đen, bẩn lắm...」
Thấy Kurohime lí nhí đáp với vẻ sầu não, 『Denki』 liền nhẹ nhàng dùng những ngón tay bé nhỏ của mình nắm lấy lòng bàn tay nàng, rồi chăm chú quan sát ngay trước mắt.
Kurohime bẽn lẽn cúi gằm mặt, nhưng 『Denki』 lại hồn nhiên nói.
「Sự thay đổi mô tế bào này là do gen đã thích ứng với một dị năng hùng mạnh. Xét cho cùng, đây là một trường hợp hoàn toàn chính đáng. Phán định rằng, không có gì phải tự ti cả.」
Cô bé đan những ngón tay mình vào, một lần nữa nắm lấy tay nàng.
「Nếu ngại khác biệt với người khác thì phần lớn cơ thể của ta đây lại là máy móc. Một người đàn bà máy móc hóa đến cả linh hồn, đó là cách họ gọi ta. Khác biệt với người khác đến tận xương tủy.」
Dường như 『Denki』 chỉ đang thẳng thắn nói ra những gì mình nghĩ.
Chính vì vậy mà trong lời nói ấy không có dối trá, không có lấp liếm, cũng chẳng có lấy một lời tâng bốc – đó hẳn là lời thật lòng.
「Đúng hơn thì ta lại thấy ghen tị với Kurohime.」
Nói rồi, cô bé áp những đầu ngón tay nhuốm tội lỗi và máu tươi của Kurohime lên má mình.
「Vì lòng bàn tay của Kurohime ấm áp lắm.」
「…………」
Kurohime có phần kinh ngạc, đôi mắt mở tròn, nàng chẳng nói nên lời.
Nhưng rồi, nàng thả lỏng cơ thể và thoáng mỉm cười.
「Cảm ơn, 『Denki』-chan. Em đang an ủi ta đó nhỉ.」
「Không có lý do gì để được cảm ơn. Tôi chỉ nói những gì mình nghĩ mà thôi.」
Cứ thế, hai đứa trẻ tay trong tay cùng nhau tiến về phía quầy vớt cá vàng. Chúng sóng bước bên nhau, rút ngắn khoảng cách trong tim dù chỉ một chút. Nhìn từ xa, trông chúng hệt như một cặp chị em thân thiết.
Một người mặc đồ Nhật, một người mặc đồ Tây. Tóc đen và tóc vàng – vẻ ngoài tưởng chừng hoàn toàn trái ngược, nhưng ở hai cô bé lại có một nét gì đó tương đồng.
『Picador』 lặng lẽ dõi theo bóng lưng họ bằng ánh mắt trìu mến.
『Hách Long』 cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, cô mua một ít rượu rẻ tiền và thịt xiên nướng ở quầy hàng rồi thư giãn đôi chút. Cô dùng hàm răng nhọn hoắt xé một miếng thịt nướng, mắt liếc nhìn 『Picador』.
Nghĩ lại thì, cô không quen ở một mình với đàn ông.
Ở gánh xiếc rong, cô luôn bị nhốt trong cũi một mình. Hoặc là biểu diễn trước mặt khán giả, luôn phải chịu đựng những ánh nhìn vừa tò mò vừa khinh miệt. 『Đại Áo』 cũng là thiên đường của những thiếu nữ xuân thì, cơ hội tiếp xúc với nam giới gần như không có, mà cô thì lại chỉ quanh quẩn bên cạnh 『Ty Phi』.
Hoặc là bị nhìn bằng ánh mắt kì dị, hoặc là bị xa lánh như một con quái vật đáng sợ.
Đến bây giờ, cô không thể nào trở thành một người phụ nữ bình thường được nữa. Ấy thế nhưng...
『Tôi nghĩ việc ngài nghi ngờ chúng tôi là điều hiển nhiên.』
『Picador』 bất ngờ lên tiếng trước.
『Hẳn là chúng tôi trông rất đáng ngờ. Và có lẽ ngài cũng đã bị người khác phản bội, làm tổn thương rất nhiều – ngài có một gương mặt như vậy. Sống như một người ngoại quốc trên mảnh đất bế quan tỏa cảng này, hẳn là như thế nhỉ.』
『Anh thì biết gì về tôi chứ?』
『Tôi không chỉ nói suông dựa trên suy đoán đâu.』
Dường như khi nói ngoại ngữ, cuộc trò chuyện cứ trở nên cứng nhắc.
『Picador』 nhìn thẳng vào 『Hách Long』, sau một thoáng do dự.
Rồi chàng quả quyết nói.
『Sống cô độc giữa sự căm ghét, không được ai thấu hiểu. Chuyện đó, 『Denki』-sama cũng vậy. Lúc nãy, tôi nói rằng hai người rất giống nhau – đó là lời thật lòng.』
Thay đổi thái độ có phần giữ khoảng cách, 『Picador』 bước tới gần hơn.
『Vị ấy, 『Denki』-sama, người ta chỉ tìm đến cô ấy vì chức năng mà chẳng một ai đếm xỉa đến con người của cô ấy. Từ trước đến nay, ngay cả cha mẹ ruột cũng vậy. Vì thế, chỉ riêng tôi muốn trân trọng trái tim của 『Denki』-sama. Linh hồn bị máy móc hóa – chắc chắn không phải vậy đâu.』
Chàng đặt tay lên ngực, tựa như đang sám hối.
『Không thể nào không đau khổ, không thể nào không cô đơn được. Vì 『Denki』-sama vẫn còn quá nhỏ. Tôi có lẽ không thể trở thành bạn bè hay gia đình của cô ấy. Tôi có lập trường của mình. Nhưng ít nhất, tôi vẫn có thể ở bên cạnh và nâng đỡ cô ấy.』
Chàng thanh niên ngoại quốc vụng về giãi bày.
『Tôi không có ác ý. Dù nói vậy, tôi cũng không biết ngài có tin hay không. Tôi thực sự chỉ muốn 『Denki』-sama cũng được nếm trải một chút hạnh phúc của con người. Nếu không thì vị ấy, thật quá đáng thương.』
『Vô ích thôi. Con người, ai sinh ra cũng đều nhuốm máu. Thời đại này lại càng đặc biệt như vậy. Với dị năng chỉ có thể giết người, chúng tôi làm tổn thương người khác cũng nhiều như hít thở. Chúng tôi không được phép mong cầu hạnh phúc như người thường.』
Có lẽ do men rượu rẻ tiền đã ngấm, 『Hách Long』 cũng buột miệng nói ra những lời thật lòng mà cô thường che giấu.
『Ở gánh xiếc, ở 『Đại Áo』, tôi đã cầu nguyện không biết bao nhiêu lần. Ít nhất hãy cho tôi được sống như một con người. Tôi không cần vô vàn châu báu, tôi chỉ muốn một chút hạnh phúc, được yên giấc bên cạnh người mình yêu thương. Nhưng làm gì có thần thánh nào tồn tại. Chỉ có máu và nước mắt mới là hiện thực.』
Vì không quen với ngoại ngữ, 『Hách Long』 đã không thể diễn đạt trôi chảy.
『Nếu không kỳ vọng ngay từ đầu thì sẽ không thất vọng. Ít nhất sẽ không phải đau buồn. Tôi đã từ bỏ và sống đến bây giờ. Nên giờ đây – tôi không được phép mong cầu điều gì nữa, dù chỉ là một điều nhỏ nhoi.』
『Chính vì không có thần thánh nên con người mới phải dùng chính đôi tay mình để nắm lấy những gì mình muốn. Một nửa thân thể là máy móc, chúng ta phải nỗ lực gấp nhiều lần, nhiều hơn người khác rất nhiều. Vì vậy, tôi – sẽ không từ bỏ, dẫu cho có là vô ích.』
『Hách Long』 và 『Picador』 nhìn vào mắt nhau.
Trong đôi mắt chàng thanh niên, ngọn lửa cảm xúc đang bùng cháy dữ dội.
『Tôi tin rằng mình sống là vì điều đó.』
『Anh hài lòng với một cuộc đời chỉ biết tận tụy vì người khác sao?』
Nói rồi, 『Hách Long』 tự giễu. Đó chính là nói về bản thân cô. Cô vẫn bị trói buộc trong những toan tính của 『Ty Phi』 và hài lòng với điều đó. Nhưng 『Ty Phi』 đã chết rồi.
Mất đi nơi nương tựa, lạc lõng như một đứa trẻ đi lạc, 『Hách Long』 chẳng biết phải làm sao.
Giữa cơn hoang mang, trên hòn đảo Dejima ở Nagasaki này.
「Bà cô ơi, nhìn này nhìn này! Con vớt được nhiều cá vàng lắm đó!」
Cách đó không xa, Kurohime đang nắm chặt tay 『Denki』, ngồi xổm trước quầy vớt cá vàng. Nàng vẫy vẫy bàn tay đang cầm chiếc vợt giấy, hồn nhiên vô tư.
Trong chiếc chậu đặt dưới chân nàng, cá vàng nhiều đến mức tưởng chừng sắp tràn ra ngoài.
「Nhờ bà cô rèn luyện cho con mà có lẽ con đã giỏi bắt cá hơn rồi đó!」
Nhìn kỹ thì ra Kurohime đang dùng dị năng của mình để gia cố chiếc vợt giấy, đồng thời dùng những sợi tơ trong suốt cùng màu với nước để tóm gọn những con cá vàng đang hoảng loạn bỏ chạy, bắt chúng một cách khéo léo.
Nói mới nhớ, 『Hách Long』 đã từng rèn luyện cho Kurohime như một trò đùa. Vừa mài giũa năng lực của bản thân, vừa tiện tay chỉ dạy cho cô bé trên bờ biển Nagasaki.
Mệnh lệnh cuối cùng của 『Ty Phi』 mà cô kính yêu là phải bảo vệ Kurohime.
Cô nghĩ rằng không phải lúc nào mình cũng có thể ra tay kịp, nên nếu rèn luyện cho chính Kurohime, cô bé có thể tự bảo vệ mình.
Kurohime đang trưởng thành một cách rõ rệt. Trước đây, cô bé gần như không thể kiểm soát được năng lực điều khiển tơ thừa hưởng từ mẹ. Nàng đã không thể sử dụng nó một cách hiệu quả, hoàn toàn loay hoay với nó.
Thế nhưng bây giờ, dù chưa thể thành thục như tay chân, cô bé đã có thể sử dụng dị năng của mình khá điêu luyện.
Với tư cách một người dùng tơ, nàng đang trưởng thành.
Dần dần, nàng đang đến gần hơn với mẹ mình, với 『Ty Phi』 ngày ấy.
Đó đáng lẽ phải là một điều đáng mừng. Nhưng trong lòng 『Hách Long』, một nỗi ưu phiền cuộn xoắn như con rắn. Cô sợ hãi một cách vô cớ, cứ như thể Kurohime đang ngày một rời xa mình. Nếu còn sống, hẳn 『Ty Phi』 sẽ vui mừng trước sự trưởng thành của Kurohime, thậm chí còn khen ngợi cô bé.
Thế nhưng, 『Hách Long』 lại dao động.
Cô cảm thấy như mình đang dần đánh mất một thứ gì đó ấm áp và cao quý.
Cô không hiểu được lòng mình.
「Bà cô? Có chuyện gì vậy ạ?」
Kurohime lo lắng ngẩng lên nhìn cô, nghiêng đầu hỏi.
『Hách Long』 vẫn chưa biết phải trả lời cô bé thế nào.
Cuộc sống yên bình của 『Hách Long』 cáo chung chỉ vài ngày sau đó.
Ngày hôm đó, 『Hách Long』 ở lại nơi làm việc là nhà bếp về muộn.
Số là hôm nay có quá nhiều việc lặt vặt ngoài công việc chính là rửa bát, nên cô rất bận rộn.
Nghe đâu đảo Dejima ở Nagasaki hiện đang thiếu hụt năng lượng nhiệt không rõ nguyên nhân, khiến nhiều nhà máy và cửa hàng phải tạm ngừng hoạt động.
Không rõ là do biện pháp trừng phạt từ Mạc phủ đối với hòn đảo đang tự cho mình là một quốc gia độc lập bị thế lực ngoại quốc 『Hắc Thuyền』 chiếm đóng, hay do 『Hắc Thuyền』 đang âm mưu điều gì đó bằng cách sử dụng một lượng lớn năng lượng nhiệt, hay là do lễ hội đêm Carnival tổ chức hôm trước đã tiêu thụ quá nhiều điện và nhiên liệu.
Lý do không rõ, nhưng tóm lại, Dejima, một hòn đảo chủ yếu hoạt động vì mục đích thương mại, gần như không có chức năng tự sản xuất lương thực hay năng lượng nhiệt. Trong tình hình bất ổn hiện nay, cũng không thể trông mong vào sự trợ giúp từ Mạc phủ. Ai nấy đều lo lắng, hòn đảo Dejima mờ mịt vì những ngôi nhà đã tắt đèn trông như một nhà tang lễ khổng lồ.
Những ngọn đèn neon khí ga trên đường vốn luôn rực rỡ nay cũng mất đi ánh sáng, chỉ còn ánh trăng làm nổi bật lên những căn nhà hoang ọp ẹp và những đống gạch vụn. Đèn đường cũng đã tắt nên chẳng ai dám ra ngoài. Mọi người đều co ro vì lạnh, bất an ở trong nhà.
Đó là một tình cảnh não nề, tựa như ngày tận thế.
Thế nhưng, thật bất ngờ.
『Hách Long』, người có thể tạo ra lửa bằng dị năng, lại trở nên hữu dụng ở khắp mọi nơi.
Cô bị gọi đi khắp nơi, khi thì để nấu ăn, lúc thì để sưởi ấm, và cứ thế ban phát mồi lửa theo yêu cầu. Mỗi lần như vậy cô đều được cảm ơn và nhận thù lao, chỉ trong một đêm đã kiếm được một gia tài nho nhỏ và nhận được sự tín nhiệm của người dân trên đảo.
Thật lòng mà nói, 『Hách Long』 đang rất bối rối.
Dị năng giả là một sự tồn tại hiếm có trong thời hiện đại, vô cùng nổi bật. Nếu Mạc phủ cử truy binh đến, khả năng cao là nơi ở của cô sẽ bị lộ sau vụ việc lần này.
Sự bối rối còn lớn hơn nữa. Dị năng của cô vốn được rèn giũa để tàn sát người khác một cách hiệu quả. Nó đã nhuốm đầy máu và tội lỗi. Vậy mà nó lại có thể giúp đỡ những người bình thường, thậm chí còn được cảm ơn, điều đó cô chưa bao giờ nghĩ tới.
Có lẽ cũng có một cách sống như thế này.
Một cuộc đời hòa mình vào dòng người, không chém giết đoạt mạng lẫn nhau, được bao bọc trong những điều ấm áp. Có lẽ vậy chăng. Đó là một trải nghiệm mới mẻ và dễ chịu đến mức khiến cô nảy sinh những ảo tưởng như vậy.
Nhưng rốt cuộc, đó cũng chỉ là một giấc mơ giữa ban ngày.
Cô đã sống trong sự khinh miệt và sợ hãi. Ở gánh xiếc, ở 『Đại Áo』, đã luôn là như vậy.
Đến bây giờ, cô không thể nào giả làm người tốt mà sống ung dung tự tại được.
『Vất vả cho mọi người rồi.』
『Hách Long』 chào hỏi bằng tiếng nước ngoài.
Nhà bếp gần nhà cô chính là nơi làm việc mà 『Picador』 đã giới thiệu. Đó là một khu đặc biệt có nhiều người ngoại quốc, nên 『Hách Long』 đã hòa nhập mà không bị nhìn bằng ánh mắt quá kỳ thị.
Vì dùng tiếng mẹ đẻ với đồng nghiệp dễ hơn tiếng Nhật, nên cô đã bắt đầu nói thứ ngôn ngữ mà mình ngỡ đã quên đi một cách rất tự nhiên.
Dường như thứ ngoại ngữ của 『Hách Long』 có vẻ quá lịch sự, nhưng lại được cấp trên và đồng nghiệp ưa thích, có vẻ họ nghĩ cô là một người trẻ tuổi lễ phép. Những bài học nữ công gia chánh mà cô học qua loa ở 『Đại Áo』 đã phát huy tác dụng, cô cũng đang hoàn thành tốt công việc ở nhà bếp.
Cô đang làm rất tốt, tốt hơn những gì cô nghĩ.
『Vất vả nha~』『Hôm nay cậu đã hoạt động hết công suất đó~♪』『Mai gặp lại nhé!』
Các đồng nghiệp vui vẻ đáp lại bằng những nụ cười.
『Hách Long』 mặc bộ đồ lao động, đồng phục ở nơi làm việc, đầu đội chiếc mũ lưỡi trai kéo sụp xuống che gần hết mặt. Mái tóc tết bím gọn gàng và những đốm tàn nhang dường như cũng rất hợp với cô.
Bầu không khí lạ lẫm này thật khó chịu, 『Hách Long』 định rời đi như chạy trốn, nhưng...
『Chờ một chút, 『Hách Long』-chan.』
Bà chủ nhiệm nhà bếp, một phụ nữ trung niên, vội vàng chạy tới và dúi vào tay cô một bọc vải lớn đầy rau củ và nhiều thứ khác.
『Chỉ có thể cảm ơn em bằng ngần này thôi, nhưng hôm nay 『Hách Long』-chan đã thực sự cố gắng rất nhiều. Mọi người đều biết ơn em lắm đó.』
Bà chủ nhiệm nói bằng thứ ngoại ngữ trôi chảy.
『Hôm nay chắc do không ai ra ngoài nên khách ít phải không? Để thừa đồ ăn không dùng đến rồi hỏng thì cũng phí, nên em mang về đi.』
『Nhiều thế này, tôi không ăn hết được...』
Không quen với lòng tốt, 『Hách Long』 bối rối, nhưng bà chủ nhiệm lại cười vui vẻ.
『Con bé nhà em đang tuổi ăn tuổi lớn mà, phải không? Trẻ con tầm này ăn vèo một cái là hết ngay ấy mà. Đừng khách sáo, nào.』
『Chẳng phải con gái gì của tôi cả.』
『Ồ, gia đình phức tạp à? Nhưng ở Dejima, ai mà chẳng có nỗi niềm riêng? Chính vì vậy chúng ta mới giúp đỡ lẫn nhau, vì là một đám người bị ruồng bỏ nên phải nương tựa vào nhau mới sống được chứ! A ha ha ha!』
Bị vỗ vào lưng đến lảo đảo, 『Hách Long』 đành phải nhận lấy bọc đồ lớn.
『Hách Long』 có sức vóc nên dù nặng cũng không sao, nhưng những người ở các bộ phận khác cũng nói những câu vu vơ như 『Cái này cũng mang về đi!』, 『Cả cái này nữa!』, 『Nhân tiện mang luôn thằng quý tử nhà tôi về được không?』, 『A ha ha ha!』 rồi dúi vào tay cô đủ thứ, khiến tầm nhìn của cô bị che khuất bởi đống đồ chất cao như núi, có chút khó xử.
Nhưng cũng không đến nỗi, ghét bỏ gì.
Sau đó.
『Hách Long』 đi bộ về nhà trong màn đêm tối đen như mực của Dejima. Căn nhà một tầng tồi tàn mà cô dùng làm nơi ở ngay cạnh nơi làm việc, chỉ mất vài phút đi bộ.
Giờ đã sang canh ba. Con bé hay buồn tủi kia có lẽ đang thấy cô đơn lắm.
『Hách Long』 ôm bọc đồ lớn và rảo bước nhanh hơn.
Cô nghĩ xem nên đãi con bé đang đói bụng kia món gì. Chắc nó đang giận dỗi vì mình về muộn, hay là làm thêm chút bánh kẹo nữa nhỉ. Hay là nó đã ngủ mất rồi. Dù là đứa thích thức khuya, nhưng mình đã về muộn quá rồi.
『Tôi về rồi.』
Đứng trước cửa nhà, cô buột miệng nói bằng tiếng ngoại quốc, rồi nói lại.
「TA VỀ RỒI... NHÓC ĐEN, CÓ THỨC KHÔNG? HAI TAY TA BẬN HẾT RỒI, MỞ CỬA GIÚP TA ĐƯỢC KHÔNG?」
Cô gọi to hơn một chút nhưng không có tiếng trả lời.
Chắc không phải là không có nhà. Ban ngày, Kurohime dường như giúp đỡ công việc đồng áng ở nhà của cặp vợ chồng già hàng xóm, nhưng chắc chắn giờ này đã về nhà rồi. Đây không phải là giờ trẻ con ra ngoài, cũng không phải nơi phù hợp để làm vậy. Vả lại, Kurohime cũng là một đứa trẻ khá thích ở nhà.
Có lẽ con bé đã ngủ mất rồi. Dù thấy phiền phức, 『Hách Long』 vẫn cố giữ đống đồ bằng một tay và chật vật mở cửa. Cửa không khóa.
Có một cảm giác không ổn.
「………?」
Lòng cô dấy lên một nỗi bất an, 『Hách Long』 đứng sững tại chỗ, nhìn vào trong nhà.
Tối om. Cả hòn đảo Dejima đang mất điện, điều đó không có gì lạ. Nhưng vẫn có hơi người. Nhìn kỹ, ở góc phòng có một nguồn sáng le lói. Đó là một ngọn nến đã cháy gần hết.
Chiếc bàn học mà Kurohime nhặt được ở đâu đó, con bé thường dùng nó khi đọc những cuốn sách mình thích. Trên đó, một ánh sáng nhỏ nhoi sắp tắt đang lập lòe, lay động một cách mong manh.
Được soi rọi bởi ánh đèn yếu ớt, Kurohime đang gục mặt xuống bàn.
Cô bé úp đầu lên cuốn sách đang mở, không một chút nhúc nhích. Chắc là đọc sách rồi buồn ngủ, cứ thế mà thiếp đi chăng?
「NHÓC, NGỦ Ở ĐÓ SẼ BỊ CẢM LẠNH ĐÓ, BIẾT KHÔNG...」
Cảm thấy một nỗi bất an không thể tả, 『Hách Long』 vừa cằn nhằn vừa bước tới.
Cứ thế, cô định lay Kurohime dậy, và khi chạm vào đôi vai mỏng manh ấy...
Cô chết lặng.
Nóng một cách bất thường.
Cảm giác như ẩm ướt, có lẽ là do mồ hôi vã ra như tắm.
「...Kurohime?」
Cô buột miệng gọi tên thật của con bé thay vì biệt danh『Nhóc Đen』thường ngày.
Sức lực như rời đi, bọc đồ lớn trên tay cô tuột xuống, rơi loảng xoảng, tạo ra những âm thanh chói tai.
Cảm thấy một cơn ớn lạnh, lần này 『Hách Long』 lay Kurohime mạnh hơn nữa.
「NÀY, NHÓC... BỊ SAO VẬY!?」
Cô ôm lấy Kurohime, nhìn vào khuôn mặt nhỏ bé của con bé. Mặt Kurohime đỏ bừng đến tận mang tai, người mềm nhũn, rũ rượi. Nhiệt độ cơ thể cao đến mức ngay cả 『Hách Long』, người có khả năng chịu nhiệt cao, cũng phải rụt người lại. Rõ ràng là không bình thường, trông như bị cảm nặng.
Sáng nay, con bé vẫn còn khỏe mạnh cơ mà.
Nó còn vui vẻ tiễn cô đi, 『Đi nhé, bà cô』 cơ mà.
「A, ư...」
Kurohime khẽ mở mắt, nhìn về phía cô.
Con bé có vẻ còn ý thức, nhưng lờ đờ, phản ứng chậm chạp và yếu ớt.
「Bà... cô...?」
Đôi mắt ươn ướt vì sốt của Kurohime nhận ra 『Hách Long』, và dịu đi một chút.
Ngọn nến đang le lói bỗng phụt tắt vì hơi thở của con bé.
* * *
Vài ngày sau, bệnh tình của Kurohime vẫn không hề thuyên giảm.
Con bé đã phải chịu đựng rất lâu.
『Hách Long』 không có kiến thức y thuật, cuộc đời cô chỉ toàn phá hoại và giết chóc. Muốn chăm sóc cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể đứng nhìn Kurohime ngày một suy yếu.
Tất nhiên, cô đã chạy vạy khắp nơi, nhờ người ở chỗ làm giới thiệu và gọi bác sĩ. Cô cũng đã bỏ tiền túi mua những loại thuốc đắt tiền, nhưng chẳng có tác dụng gì.
Khoa học kỹ thuật và y thuật phát triển chủ yếu ở thành Osaka. Vùng đất hẻo lánh này không bị ảnh hưởng bởi những tiến bộ đó. Y học và dược học ở đây không tiến bộ hơn bao nhiêu so với thời Chiến Quốc. Những tồn tại như lang băm tay nghề cao bị trục xuất khỏi trung ương, vốn chỉ có trong những bộ phim tiện lợi, tất nhiên là không có.
『Hắc Thuyền』 thì sở hữu siêu khoa học kỹ thuật. Có lẽ họ có cách chữa khỏi cho Kurohime, nhưng dù sống ngay bên cạnh, 『Hách Long』 chẳng có mối liên hệ nào với 『Hắc Thuyền』.
Không phải là không có chút manh mối nào về người của 『Hắc Thuyền』, nhưng cô do dự và sợ hãi khi phải giao mạng sống của Kurohime cho 『Hắc Thuyền』, một thế lực ngoại quốc.
Trong lúc cô còn đang do dự, tình trạng của Kurohime ngày một xấu đi.
Triệu chứng chủ yếu là sốt cao. Cách nói "nóng đến sôi cả ấm thuốc" cũng không phải là cường điệu. Dù đắp khăn ướt nhúng nước đá lên trán Kurohime, nó cũng nhanh chóng trở nên ấm trở lại.
Cơn sốt làm ý thức của Kurohime trở nên mơ hồ, khiến con bé gần như rơi vào trạng thái hôn mê. Nó chỉ lặp đi lặp lại những tiếng thở hổn hển yếu ớt, thỉnh thoảng mê sảng gọi tên 『Hách Long』. Tứ chi dường như cũng bị tê liệt một phần, Kurohime mềm nhũn như bùn, nằm bất lực trên giường.
Kurohime đã tháo mái tóc thường ngày vẫn buộc gọn, mặc bộ đồ ngủ, cứ thế chìm trong ranh giới sinh tử. Chỉ riêng đôi tay nhuốm màu đen mà con bé căm ghét là kịch liệt phản kháng và giãy giụa khi bị ai đó chạm vào, dù là bác sĩ hay bất cứ ai. Việc đó làm tiêu hao thể lực nên cô đã đeo găng tay cho con bé.
『Hách Long』 chỉ có thể đứng bên cạnh, như một con rối gỗ, nhìn ngọn lửa sinh mệnh của Kurohime đang dần lụi tàn. Cảm giác bất lực. Rốt cuộc, cô cũng chỉ là một người đàn bà giống như một vũ khí hủy diệt hàng loạt. Một vũ khí liệu có thể sống yên bình như người bình thường được không?
Chỉ có thể phá hủy mà thôi sao?
Lẽ ra đã có dấu hiệu. Không giống như 『Hách Long』 lớn lên ở Dejima, Kurohime là một nàng công chúa được nuôi nấng nâng niu như hoa như ngọc ở 『Đại Áo』. Con bé không thể nào thích nghi được với cuộc sống ở một nơi hỗn tạp, không được khử trùng, một vùng đất hỗn loạn như thế này.
Nghĩ lại thì sau lễ hội đêm Carnival, Kurohime đã không được khỏe. Cô đã nghĩ đơn giản rằng có lẽ con bé đã mệt vì vui chơi quá sức, nhưng không phải vậy.
Có lẽ lúc đó, con bé đã bị lây cảm lạnh hay thứ gì đó trong đám đông. Dejima, vì kết nối với ngoại quốc, là một ổ dịch bệnh truyền nhiễm như sởi hay dịch tả.
Kurohime có lẽ đã cố gắng che giấu việc bản thân đang bị bệnh tật xâm chiếm, cố gắng hành xử như bình thường. Chắc con bé đã không muốn làm 『Hách Long』 lo lắng, dù sức khỏe đang suy sụp. Thật là một đứa trẻ ngoan cường.
Hoặc có lẽ là vì nó không muốn bị 『Hách Long』, người luôn lạnh lùng nói những câu như "mạnh mẽ lên", "đừng làm phiền người khác", la mắng. Sợ bị ghét bỏ, bị vứt bỏ, rồi trở nên cô độc. Đứa trẻ hay cô đơn này đã giả vờ rằng mình vẫn ổn, đã luôn như vậy.
Đẩy Kurohime vào đường cùng, rồi cũng không thể cứu con bé thoát khỏi đau đớn...
『Hách Long』 nguyền rủa chính bản thân mình.
「Hít, hít...」
Kurohime phát ra những tiếng thở nghe rõ là khó nhọc.
Sốt cao và tê liệt tứ chi. Có lẽ hệ hô hấp cũng không hoạt động bình thường. Con bé khó thở và ho. Ho làm cổ họng sưng lên. Cứ thế, con bé dần ngạt thở. Một vòng luẩn quẩn tiêu cực. Oxy không lên được não, sắc mặt của Kurohime từ đỏ bừng chuyển sang tái nhợt.
『Hách Long』 chỉ mong nhiệt độ cơ thể giảm xuống một chút, nên đã tận tình chuẩn bị khăn ướt. Cô lau người cho Kurohime, đặc biệt là vùng ngực và đầu đang nóng hừng hực để làm mát.
Cô chỉ có thể làm được chừng đó. Lửa là vũ khí của cô. Cô có thể đốt cháy bằng nhiệt độ cao, nhưng không thể hạ nhiệt. Chưa bao giờ cần đến một kỹ thuật như vậy.
Thật là một thất bại. Bảo vệ Kurohime, giữ cho con bé sống, đó là lời hứa cuối cùng với 『Ty Phi』 mà cô hằng kính yêu. Lẽ ra đó phải là lý do duy nhất để 『Hách Long』 sống một cuộc đời nhục nhã.
Ấy vậy mà, ngay cả lý do sống duy nhất đó, cứ thế này, cô cũng không thể hoàn thành. Không, không chỉ vậy. Không phải là lý trí, mà là một sự dao động cảm xúc điên cuồng đang giày vò tâm can 『Hách Long』.
Nếu ở 『Đại Áo』, đã có một dược sư điều khiển dị năng. Có lẽ ông ta có thể chữa trị cho Kurohime. Nhưng chẳng phải họ đã trốn khỏi đó sao? Không thể nào mặt dày quay lại, vả lại với tình trạng sức khỏe của Kurohime, con bé không thể chịu nổi cuộc hành trình đến 『Đại Áo』. Không còn cách nào khác.
『Ai đó...』
『Hách Long』 run rẩy toàn thân, ngã quỵ xuống đất.
『Ai đó hãy cứu con bé...』
Cô nắm lấy bàn tay đeo găng của Kurohime, áp lên má mình. Vẫn còn ấm. Vẫn còn sống. Vẫn cảm nhận được nhịp tim. Nhưng nó dường như sắp biến mất ngay lập tức.
Cô không muốn.
Như cô vẫn thường làm ở gánh xiếc ngày xưa, 『Hách Long』 cầu nguyện. Dù rằng lời cầu nguyện chẳng có ý nghĩa gì. Người đã cứu cô thoát khỏi vũng lầy địa ngục đó là 『Ty Phi』, một người xa vời với thần thánh nhất.
Và 『Ty Phi』 đó, giờ cũng không còn nữa.
『Hách Long』 nhận ra rằng mình thực sự đã yếu đi. Ở 『Đại Áo』, cô không dựa dẫm vào ai. Cô chỉ tôn thờ 『Ty Phi』 như một vị thần, còn những người khác chỉ là những con quái vật đẫm máu để cô phá hủy và giết chóc. Nhưng sợi dây ràng buộc, xiềng xích của 『Ty Phi』 đã đứt rồi.
Con quái vật bị tháo xích cổ không biết phải làm gì.
「Bà... cô...」
Có lẽ do phản ứng với việc được 『Hách Long』 nắm tay, Kurohime khẽ rên rỉ.
Con bé mở hé mắt, nhìn cô một cách ngơ ngác.
Gò má hóp lại, quầng thâm hiện rõ dưới mắt. Tóc tai rối bời, trông thật thảm hại. Giọng nói cũng yếu ớt đến mức không nghe rõ.
Dù con bé luôn ghét bị người khác chạm vào tay, nhưng với 『Hách Long』 thì lại không sao ư? Kurohime khẽ run đầu ngón tay, cử động như để xác nhận. Như một đứa trẻ sơ sinh đưa bàn tay nhỏ bé ra để chạm vào mẹ.
「Lòng bàn tay của bà cô, lành lạnh, thích thật đó...」
Kurohime mỉm cười một cách vui vẻ, một nụ cười đẹp đến đau lòng. Cứ thế, Kurohime đan ngón tay mình vào ngón tay 『Hách Long』, và thở ra một hơi như thể an lòng.
「Người ta nói, người có bàn tay lạnh là người có trái tim ấm áp đó... Ta đọc trong sách nên ta biết. Phư phư, ta uyên bác lắm phải không? Nè, bà cô...?」
Có lẽ ý thức của con bé vẫn mơ hồ, nó nói những điều rời rạc, ngọng nghịu hơn bình thường.
Trông có vẻ khỏe hơn mình tưởng, không cần phải lo lắng nữa đâu nhỉ, đây không phải là lúc có thể nói đùa như vậy. Chắc là giống như ngọn nến bùng lên lần cuối trước khi tắt. Hoặc chỉ là mê sảng. Dù thế nào đi nữa, cũng không thể yên tâm được.
「ĐỪNG NÓI NỮA. MỆT LẮM ĐÓ, NHÓC YẾU HƠN MÌNH NGHĨ NHIỀU ĐẤY, BIẾT KHÔNG?」
『Hách Long』 im lặng trong nỗi đau buồn, rồi đắp lại tấm chăn của Kurohime đã bị xô lệch do cử động.
「DẬY RỒI THÌ ĂN CHÚT CƠM ĐI. BÙ NƯỚC VÀ DINH DƯỠNG. OK?」
Cô nói thật chậm, thật nhẹ nhàng. Kurohime là một đứa trẻ bướng bỉnh, thích ra vẻ. Nó hay cố tỏ ra mình ổn, luôn cố gắng quá sức trước mặt 『Hách Long』.
Không cần phải cố gắng một cách đáng thương như vậy đâu, như một con mèo con bị ngược đãi, Kurohime luôn sợ sệt, cố gắng để được yêu thương, trở thành một đứa trẻ ngoan ngoãn đến mức tự ti.
Hai mặt, che giấu lòng mình, điều đó 『Ty Phi』 cũng vậy.
Nhưng đó không phải là sự độc ác của 『Ty Phi』, mà là một chiếc mặt nạ đáng thương, cố gắng che đậy một trái tim dễ bị tổn thương.
『Hách Long』 xoa đầu Kurohime một lần, rồi nhẹ nhàng đưa ra món hầm mà cô đã nấu và để sẵn bên cạnh. Cô dùng thìa múc một chút, đưa đến miệng Kurohime.
Nhưng Kurohime đã quá yếu, không thể nhai được thức ăn trong miệng, con bé rên rỉ rồi nôn ra. Thức ăn rắn không thể trôi qua cổ họng.
『Hách Long』 lau miệng bẩn cho Kurohime, suy nghĩ một chút rồi cầm lấy quả táo mà đồng nghiệp mang đến thăm. Cô tự mình cắn một miếng, tạo ra tiếng "rốp".
Cô nâng người Kurohime dậy một chút, áp môi mình vào môi con bé. Cô hôn, và như một con chim mẹ mớm mồi cho con non, cô truyền quả táo đã nhai nát. Cô xoa lưng, giúp con bé nuốt xuống. Cô lặp lại điều đó nhiều lần.
Cổ họng nhỏ bé của Kurohime khẽ động, "ực".
Có lẽ con bé đã bình tĩnh hơn một chút, Kurohime mỉm cười như thể nhẹ nhõm.
「E he he... bà cô thật dịu dàng. Thỉnh thoảng bị ốm cũng không tệ nhỉ?」
「ĐỪNG NÓI NHẢM NỮA, BIẾT KHÔNG?」
Giọng nói của chính cô khi đáp lại yếu ớt hơn cô tưởng.
「Bà cô, cảm ơn người.」
Kurohime, vẫn đang bị cơn sốt hành hạ, nói một cách đứt quãng giữa những hơi thở khó nhọc.
「Ta... đã rất hạnh phúc. Hạnh phúc hơn rất nhiều so với khi ở 『Đại Áo』. Một cuộc sống như mơ vậy. Ông bà hàng xóm cũng rất tốt với ta. Nấu ăn cũng tiến bộ hơn một chút rồi nhỉ. Ta còn được đọc rất nhiều sách mình thích. Những điều đó, thật sự, thật sự rất hạnh phúc...」
Như thể là di ngôn.
「Ta đã luôn ghét bản thân mình vì chẳng làm được gì. Nhưng ở Dejima này, ta không thể cứ mãi không làm được gì. Dần dần, những việc ta có thể làm đã nhiều lên. Đôi tay của ta, đôi tay nhuốm máu này, đã chạm vào rất nhiều thứ, nhặt nhạnh và thu thập từng chút một. Tất cả những điều đó, đều là báu vật của ta.」
Có lẽ do sốt cao, con bé nhìn xa xăm.
Như thể đang nhìn thấy những ký ức cuối cùng vụt qua.
「Ngày xưa, ta hay bị ốm. Cứ đến mùa giao mùa là ta lại bị cảm. Vì ta là công chúa mà. Được bao bọc, được yêu chiều, lớn lên như thế. Yếu hơn bây giờ rất nhiều.」
Những giọt nước mắt lăn dài trên má Kurohime.
「Hoàng huynh bị đẩy xa khỏi thành Osaka. Ở trường cũng không có bạn thân. Mẫu thân và phụ thân, tất nhiên, chưa một lần đến thăm ta. Ta đã luôn... cô độc một mình trong bóng tối...」
Kurohime trân trọng áp ngón tay 『Hách Long』 lên má mình.
「Nên bây giờ, ta rất hạnh phúc. Có bà cô ở bên cạnh. Bà cô nhìn ta, lo lắng cho ta. Giá mà, bà cô là mẫu thân của ta thì tốt biết mấy...」
Nước mắt rơi xuống, chảy dọc theo ngón tay 『Hách Long』.
Hơi ấm đó, chính là ngọn lửa sinh mệnh nhỏ bé của Kurohime đang sắp lụi tàn.
Ho sặc sụa, có lẽ ngay cả việc ngồi dậy cũng khó khăn, Kurohime nằm xuống. Nhưng cô bé nhất quyết không buông tay 『Hách Long』. Như thể chỉ cần hơi ấm và cảm giác đó là có thể níu giữ sinh mệnh.
Một cách trìu mến.
Và rồi, với nụ cười trên môi, cô bé thì thầm.
「Bà cô ơi, ta... sắp chết sao...?」
Sâu thẳm trong cơ thể 『Hách Long』, một cảm xúc chưa từng biết đến trỗi dậy, lạnh buốt.
Kurohime tìm kiếm ánh mắt của 『Hách Long』, người không thể nói nên lời.
「Sợ lắm, không muốn, không muốn chết. Con muốn gặp hoàng huynh. Con muốn gặp... Con muốn ở bên bà cô nhiều hơn nữa. Lâu hơn, mãi mãi ở bên nhau...」
Sức lực rời khỏi những ngón tay của Kurohime.
Bàn tay đang nắm lấy tay 『Hách Long』 buông thõng xuống, rơi phịch xuống giường.
Kurohime nhắm mắt lại, và bằng hơi thở cuối cùng, cô bé thì thầm.
「Mẫu... thân...」
Và rồi Kurohime ngừng cử động.
Chỉ còn lại vết tích của những giọt nước mắt lấp lánh trên gò má.
「KHÔNG ĐƯỢC CHẾT...」
『Hách Long』 ôm chặt Kurohime một lần nữa, rồi hét lên một cách bộc phát.
「TA SẼ KHÔNG ĐỂ NHÓC CHẾT ĐÂU...!」
Chết trong đáy sâu của bóng tối này. Gần như chưa từng được yêu thương. Chết trong đau đớn tột cùng, thật quá tàn nhẫn. Con bé vẫn còn quá nhỏ.
Không chỉ vì 『Ty Phi』 đã ra lệnh cho cô phải bảo vệ. 『Hách Long』 đã nhìn thấy trong Kurohime hình ảnh của chính mình ngày xưa, một đứa trẻ cô đơn cầu nguyện ở gánh xiếc rong, khi còn tin vào thần thánh.
Mình đã được 『Ty Phi』 nhặt về, được cứu rỗi.
Bây giờ, đến lượt mình.
「…………」
『Hách Long』 im lặng đứng dậy.
Cô khoác lên chiếc áo choàng bị vứt bừa, đội chiếc mũ chóp nhọn, rồi lao ra ngoài.
Không còn lựa chọn nào khác, cũng không còn thời gian để do dự nữa.
Trên hòn đảo Dejima ở Nagasaki, một cơn mưa lạnh lẽo và đen kịt bắt đầu trút xuống.