**Chân tay giả cường hóa và tôi vấy máu**
Chinh Di Đại Tướng quân, Toyotomi Hidekage, đang bồn chồn không yên.
Bởi vì chàng có thể nghe thấy tiếng hét kinh hoàng của cô gái mà mình yêu thương── Sakura.
Nơi đây là một căn phòng trong lữ quán, nằm ở một góc của khu phố dưới chân thành Osaka, cách Hoàng cung, nơi trận chiến ác liệt vừa diễn ra, một khoảng không xa.
Vì những người trong nhóm 『Shinsengumi』 đang hợp tác với Hidekage, như『Hấp Huyết Cơ』, rất nổi tiếng trong khu phố, nên chàng đã nhờ họ sắp xếp chỗ ở, còn chi phí thì do Hidekage trả bằng số vàng mang theo.
Dùng quyền lực và tiền bạc để ép buộc không phải là cách chàng ưa thích, nhưng tình thế cấp bách không cho phép kén chọn. Khu vực gần Hoàng cung nằm dưới sự kiểm soát của Hoàng tộc, những kẻ đang truy lùng 『Hấp Huyết Cơ』, nên chàng muốn rời đi càng sớm càng tốt.
Thế nhưng, khu phố dưới chân thành cũng nằm trong tầm ảnh hưởng của 『Tử Thi Thực Đường Kền Kền』, một thế lực đang trong mối quan hệ căng thẳng với họ. Chắc chắn không thể ở lại lâu. Tuy nhiên, Sakura đã bị thương nặng, mất cả tứ chi trong trận chiến, cần được điều trị gấp.
May mắn là chàng đã liên lạc được với 『Điểu Ngốc』 sau một thời gian dài vắng mặt, nên đã vội vàng gọi cô đến và giao phó việc phẫu thuật cho Sakura.
Hidekage và nhóm 『Shinsengumi』 chỉ còn cách thấp thỏm chờ đợi Sakura hồi phục.
Một cuộc đột kích có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Vì không lơ là cảnh giác, thần kinh của chàng ngày càng căng như dây đàn. Hidekage thở dài một hơi não nề giữa cảm giác mệt mỏi như đang bị ăn mòn.
Hidekage hiện đang đeo một chiếc mặt nạ hình chim và mặc một bộ trang phục kỳ dị trang trí bằng lông vũ.
Đây là bộ dạng của 『Quạ』, thành viên cấp hai của 『Tử Thi Thực Đường Kền Kền』, bộ mặt khác của Hidekage.
Cứ đeo mặt nạ mãi thì vừa ngột ngạt vừa không thoải mái, nhưng không hiểu sao Sakura yêu quý của chàng lại dặn đi dặn lại rằng 「Anh tuyệt đối không được tháo mặt nạ ra nhé! Sẽ rắc rối lắm đấy!」, nên chàng vẫn giữ nguyên dáng vẻ này ngay cả khi ngủ.
Chàng muốn thực hiện mọi mong muốn của Sakura hết mức có thể, nên đành nghe theo lời cô.
Trong căn phòng lữ quán── chàng dựa lưng vào bức tường của căn phòng kiểu Nhật rộng rãi, toàn thân rã rời, tâm trí trống rỗng. Vì không lúc nào được yên lòng, chỉ toàn những lo lắng dâng lên, đến cả một người như Hidekage cũng gần như sắp gục ngã.
「Quả nhiên, anh đang lo cho bé『Bách Thủ Cơ』 à?」
Giật mình vì giọng nói kéo dài, Hidekage ngẩng mặt lên thì thấy một người phụ nữ đã ngồi ngay sát bên cạnh từ lúc nào── ở khoảng cách vai kề vai.
Đó là một trong hai chị em sinh đôi, 『Huyết Tế』, người được cho là Phó Cục trưởng của 『Shinsengumi』── một nhóm người du côn giống như đội dân phòng của khu phố.
So với người chị song sinh 『Huyết Nhãn』, cô là một người phụ nữ trông mềm mại với những đường cong quyến rũ, nhưng vóc dáng vẫn khá to lớn. Dù đứng cạnh Hidekage cao ráo, chiều cao tầm mắt của họ cũng không chênh lệch nhiều.
Cô mặc bộ trang phục kỳ quặc gồm đồng phục học sinh và áo happi, dường như là đồng phục chung của 『Shinsengumi』, nhưng có lẽ vì chật chội nên phần ngực được cô mặc trễ nải. Mái tóc màu vảy máu được búi thành hai củ tỏi.
Cô vừa mới trổ tài nấu nướng (vì có nguy cơ bị bỏ độc, cô đã tự đi mua nguyên liệu và mượn nhà bếp để nấu), và dường như vừa dọn dẹp xong rồi quay lại phòng.
Nhìn cô, chẳng biết giấu từ đâu, cô cứ 「hí hoáy, hí hoáy」 lôi ra từ bên trong bộ đồng phục học sinh những món ám khí như kunai, móng sắt, kim độc, rồi 「~♪」vui vẻ bắt đầu lau chùi chúng.
Hidekage cũng có chút kiến thức về việc này, lại đang rảnh rỗi nên quyết định giúp một tay.
「Chuyện đó, thì... đương nhiên là anh lo rồi.」
Vừa dùng giấy washi lau chùi cây xà mâu, vũ khí chính của cô, chàng vừa bắt chuyện phiếm, nghĩ rằng nói chuyện sẽ giúp khuây khỏa hơn.
Nhân tiện, vì hai chị em 『Huyết Tế』 và 『Huyết Nhãn』 có vẻ lớn tuổi hơn── nên ban đầu Hidekage dùng kính ngữ, nhưng họ không thích, nên giờ chàng nói chuyện bình thường với họ.
Cặp song sinh này có vẻ hơi khúm núm, hay nói đúng hơn là có chút tự ti.
「Anh tin là『Điểu Ngốc』 đã hối cải rồi, và tay nghề chữa trị của cô ấy cũng rất giỏi── nhưng dù sao đi nữa, Sakura cũng bị thương nặng đến mức thập tử nhất sinh. Cũng có thể có chuyện chẳng may xảy ra.」
Hidekage run lên khi chính mình thốt ra những lời đó.
Sakura── mong em đừng chết. Cô gái ấy đã liên tục lao vào chỗ chết mà không màng đến hiểm nguy của bản thân, lại một lần nữa bị thương, và lần này có thể sẽ mất mạng.
Từ trước đến nay── Hidekage gần như chẳng làm được gì, chỉ có thể đứng nhìn cô đổ máu.
Chàng đã quyết tâm rằng sẽ không để chuyện đó xảy ra lần nữa và rời khỏi thành Osaka, vậy mà...
「Cái gọi là『chân tay giả cường hóa』 cũng là một công nghệ chưa từng biết đến, không biết nó sẽ ảnh hưởng đến cơ thể của Sakura ra sao── nỗi lo không bao giờ dứt.」
「Chà, chắc là vậy rồi.」
『Huyết Tế』 nheo đôi mắt rũ của mình lại, nói với vẻ có phần tự hào.
「Vì người mình yêu mà vấy máu, đó cũng là một niềm vui. Bị lo lắng, bị phủ nhận, buồn lắm. Chúng tôi cũng vậy, cũng đang liều mạng vì thứ quan trọng nhất của mình── nên chúng tôi hiểu cảm giác của bé『Bách Thủ Cơ』 lắm đó.」
Gương mặt cô thoáng một chút trang nghiêm.
「Chúng tôi chẳng là gì ngoài đám trộm cắp vô lại── chính Công chúa đã nhặt chúng tôi về. Vì vậy, chúng tôi đã quyết định dâng hiến cuộc đời mình cho ngài.」
Đó không chỉ là── vứt bỏ suy nghĩ và phó mặc cho kẻ mạnh.
Mà ở đó, còn có quyết tâm của một người phụ nữ, người đã tự mình xác định chủ nhân để phụng sự, lý tưởng và giác ngộ để đánh cược cả thể xác lẫn tinh thần.
「Chúng tôi vốn chỉ có sức mạnh, đáng lẽ sẽ chết đầu đường xó chợ vào một ngày nào đó, nhưng Công chúa đã tìm thấy chúng tôi. Ngài đã cho chúng tôi giá trị, ý nghĩa, và cả một cuộc đời. Chúng tôi muốn báo đáp ân tình đó, không── vì chúng tôi trân trọng Công chúa, vì yêu mến ngài nên mới hỗ trợ ngài.」
Trong khoảnh khắc, những ngón tay của 『Huyết Tế』 khẽ lướt nhẹ như cánh bướm──.
Một con dao găm không biết đã được nắm lấy từ lúc nào đang kề vào cổ Hidekage.
「Tôi không hiểu những chuyện khó khăn, quy tắc mà tôi tự đặt ra cho mình chỉ có một── kẻ nào làm vấy bẩn lý tưởng của Công chúa, kẻ nào cản đường, tôi sẽ nghiền nát kẻ đó. Nếu anh trở thành kẻ thù của Công chúa, tôi sẽ băm vằm anh ra và giết chết anh.」
「...Anh sẽ khắc cốt ghi tâm.」
Hidekage chùn bước trước sát khí khủng khiếp toát ra từ 『Huyết Tế』, giơ hai tay lên ra hiệu đầu hàng.
『Huyết Tế』 mỉm cười hài lòng「Ufufu~♪」, tiện tay xoa đầu Hidekage như khen một đứa trẻ ngoan, rồi quay lại với việc lau chùi ám khí.
Dù toát mồ hôi lạnh, nhưng ít nhất trong thời điểm hiện tại── chàng có thể hợp tác với 『Shinsengumi』. Miễn là chàng không chạm vào vảy ngược của cặp song sinh, tức là không chà đạp lên tấm lòng trong sáng của 『Hấp Huyết Cơ』.
Tuy nhiên, tình hình tuyệt không thể lạc quan.
Việc giải cứu thành công 『Hấp Huyết Cơ』 bị bắt cóc cũng là một điều an tâm, nhưng.
Tình hình hiện tại xoay quanh đất nước này đã trở nên phức tạp kỳ lạ đến mức không thể nhìn thấu mọi chuyện.
Không thể đơn giản cắt nghĩa bằng thế chân vạc giữa 『Ooku』, 『Shinsengumi』 và 『Hắc Thuyền』.
Thực tế, việc giải cứu 『Hấp Huyết Cơ』 tại Hoàng cung cũng là do các thành viên của ba thế lực gồm Sakura, tức 『Bách Thủ Cơ』, cặp song sinh 『Huyết Tế』 và 『Huyết Nhãn』, cùng 『Momo』── lập nên một mặt trận chung, và chỉ riêng điều đó cũng đã cho thấy sự đan xen phức tạp của nhiều toan tính khác nhau.
Sự thao túng ngấm ngầm của 『Băng Vương Beelzebul』, hạng nhất trong 『Ooku』, kẻ lúc ẩn lúc hiện sau các vụ việc, cũng là một điều đáng lo ngại.
Vấn đề chất chồng như núi, chưa một việc nào được giải quyết, chỉ toàn là đối phó tình thế── và chàng có cảm giác tình hình đang xấu đi từng khắc.
Về mặt chính trị, tình hình cũng vô cùng hỗn loạn.
Hidekage đang hành động cùng các thành viên của 『Shinsengumi』, nhưng đối với thế gian, 『Shinsengumi』 đã tấn công và gây ra một trận mưa máu tại 『Quán Trọ Ikeda』, cứ điểm của 『Tử Thi Thực Đường Kền Kền』, một cơ quan của Mạc phủ. Điều này đã đẩy 『Shinsengumi』 vào tình trạng căng thẳng với Mạc phủ, nơi Hidekage đang thuộc về.
『Hắc Thuyền』 đã im hơi lặng tiếng kể từ vụ thiên thạch rơi xuống hôm trước, nhưng── một trong những cán bộ cao cấp của họ, 『Momo』, lại đang có những hành tung khó hiểu ở nhiều nơi, và cũng có dấu vết cho thấy hắn liên quan đến vụ bắt cóc 『Hấp Huyết Cơ』 cũng như việc buôn lậu vũ khí đang lan tràn trong khu phố.
Có vẻ như đất nước đang ở giai đoạn tiền nội chiến── chỉ cần một mồi lửa, những oán hận và nhân duyên cuộn trào sẽ bùng cháy, và đất nước này sẽ nhuốm máu đến mức không thể nào gột rửa.
Giữa tình thế như vậy, việc chỉ có thể dậm chân tại chỗ thật sự khiến chàng bực bội.
Dẫu vậy, đối với Hidekage, Sakura yêu quý là ưu tiên hơn bất cứ điều gì. Chàng định đợi cho đến khi cô điều trị xong── nhưng sau đó, nên hành động thế nào đây?
Con đường phía trước sẽ như đi trên dây, không cho phép một sai lầm nào.
「À mà này.」
Miệng ngậm cục bông dùng để lau vũ khí, 『Huyết Tế』 nói với giọng ngọng nghịu.
「Cái cô bé tên『Bọ Ngựa』 ấy sao rồi? Lúc nãy còn đi chung mà, loáng một cái đã không thấy đâu nữa?」
「À──」
『Bọ Ngựa』.
Đao phủ hành quyết, người khiến trẻ con đang khóc cũng phải nín bặt.
Một chiến binh thuần túy trông như một đứa trẻ ngây thơ, thân thiện, nhưng lại sở hữu năng lực hung ác xứng với vị trí hạng hai trong 『Ooku』. Sau trận tử chiến với Sakura, không biết đã có chuyện gì xảy ra mà cô bé đã hối cải (?), và tỏ thái độ khá hợp tác.
Dù bản thân cũng bị trọng thương, cô bé đã cõng Sakura mất cả tứ chi vượt một chặng đường dài để đưa đến chỗ Hidekage── chàng hồi tưởng lại người đao phủ đáng yêu ấy.
──Chuyện của chị『Bách Thủ Cơ』, nhờ cậu, nhờ cậu, nhờ cậu đó.
──Là『Bọ Ngựa』 làm chị ấy bị thương, nên có lẽ không nên nhờ vả thế này.
──Hãy cứu chị ấy. Mình vẫn còn chuyện muốn nhờ chị『Bách Thủ Cơ』 dạy mà.
Cô bé đã cố gắng hết sức mình, dùng giọng nói ngọng nghịu để bày tỏ những điều đó.
Cảm thấy có chút khó xử, Hidekage khẽ thở dài.
「『Bọ Ngựa』 có lập trường của con bé. Không thể lôi con bé vào chuyện của chúng ta được. Với tư cách là hạng hai trong『Ooku』 và là trưởng 『Ban Chấp hành』, con bé phải báo cáo về nhiệm vụ mà mình đã nhận── con bé đã quay trở về『Ooku』 rồi.」
Nhiệm vụ mà 『Bọ Ngựa』 đã nhận là gì, và ai đã ra lệnh cho cô bé, vẫn còn nhiều điều chưa rõ. Nhưng cô bé là kẻ đã bắt cóc 『Hấp Huyết Cơ』 và âm mưu sát hại Sakura.
Ở Mạc phủ hiện tại, gần như không có ai ở vị trí có thể ra lệnh cho hạng hai của 『Ooku』 như cô bé── không, nếu suy nghĩ kỹ, chỉ có một người.
『Băng Vương』, hạng nhất của『Ooku』.
Có thể người đó chính là 『Minh Độ Điểu Hototogisu』, thủ lĩnh của 『Tử Thi Thực Đường Kền Kền』, người mà Hidekage từng kính mến như mẹ── một sự tồn tại có duyên nợ sâu sắc với chính chàng.
Nếu 『Băng Vương』 chính là kẻ chủ mưu giăng ra các âm mưu, thì chàng không muốn để 『Bọ Ngựa』 trở về 『Ooku』, nơi có một nhân vật đầy ác ý như vậy──.
Nhưng 『Bọ Ngựa』 lại xem việc tuân thủ quy tắc là toàn bộ bản sắc của mình. Cô bé tự buộc mình phải tuân theo cấp trên, thực hiện nghiêm ngặt mệnh lệnh của họ, và hết lòng làm một đứa trẻ ngoan.
Cuộc giao chiến với Sakura dường như đã làm cô bé thay đổi một chút, nhưng không thể dễ dàng thay đổi cách sống đã được vun đắp từ trước đến nay.
Chàng đã không thể giữ cô bé lại.
「Đừng ôm đồm mọi chuyện một mình nhé?」
Thấy vẻ mặt trầm ngâm của Hidekage, 『Huyết Tế』 tiến lại gần và áp sát vào chàng.
Rồi, cô ôm đầu Hidekage vào bộ ngực mềm mại của mình.
「Cậu『Quạ』 cũng còn trẻ mà── là con trai mà, nhỉ. Thỉnh thoảng cứ làm nũng một chút đi? Như thế đáng yêu hơn đấy~, cứ căng thẳng mãi thì sẽ mệt lắm đó?」
Để tôi chữa lành cho nhé~♪, cô vui vẻ nói và bao bọc chàng trong sự ấm áp.
Thân nhiệt dịu dàng của 『Huyết Tế』 khiến Hidekage nhớ đến một quá khứ xa xôi── người đã nghiêm khắc rèn luyện mình, người mẹ thay thế ấy, 『Minh Độ Điểu』, và chàng cảm thấy có chút cô đơn.
Dù người nghiêm khắc ấy chưa từng một lần ôm chàng.
Nhưng dù sao, họ cũng là gia đình.
「Này!」
Một giọng nói tràn đầy năng lượng như pháo nổ vang lên.
Giật mình, Hidekage ngẩng mặt lên── từ phía sau tấm bình phong đặt giữa phòng, một cô gái đang nhìn ra với vẻ mặt 「hầm hừ」.
Đó là thủ lĩnh của 『Shinsengumi』, một vị công chúa cao quý── 『Hấp Huyết Cơ』.
Một bé gái ngây thơ nhỏ nhắn, có thể nhón lên bằng một tay. Mái tóc màu bỉ ngạn rực rỡ được trang trí bằng một chiếc băng đô. Đôi lông mày hơi đậm và cặp răng nanh nhọn. Cô mặc bộ đồng phục học sinh giống với các thành viên 『Shinsengumi』, trên vai nổi bật huy hiệu có chữ 『Thành』 lấp lánh.
Trông cô có vẻ được nuôi dạy tốt, nhưng lại có nét tự do phóng khoáng như một cậu bé, và đáng yêu như một chú cún con.
Cô đá đổ tấm bình phong, xuất hiện một cách ồn ào, tay chống hông với vẻ gì đó tức giận.
『Hấp Huyết Cơ』 đã phải chịu cực hình bị hút máu tươi tại Hoàng cung, nơi cô bị bắt cóc và giam cầm, khiến cô kiệt quệ và bị thương. Nhưng với tính cách lạc quan và hoạt bát bẩm sinh, cô đang cố gồng mình lên để tỏ ra mạnh mẽ.
Nhờ vào sức mạnh siêu phàm chảy trong huyết quản của mình, thứ có thể mô phỏng mọi dị năng── cô đã phát huy năng lực chữa lành và sơ cứu cho Sakura lúc nãy.
Việc Sakura có thể cầm cự được cho đến khi 『Điểu Ngốc』 đến là nhờ công của 『Hấp Huyết Cơ』.
Thế nhưng, mỗi khi sử dụng năng lực, cơ thể 『Hấp Huyết Cơ』 lại phải chịu một gánh nặng rất lớn.
Do đó, 『Hấp Huyết Cơ』, người đã kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần, đang nỗ lực phục hồi.
Cụ thể hơn, sau tấm bình phong, cô đã vạch áo của chị gái song sinh, Phó Cục trưởng của 『Shinsengumi』── 『Huyết Nhãn』, để lộ bộ ngực đầy đặn và cắn vào đầu nhũ hoa để hút máu.
『Hấp Huyết Cơ』 có thói quen hấp thụ máu của thuộc hạ thân tín là cặp song sinh, tức là hấp thụ sinh lực và khối gen của người khác, để mô phỏng năng lực và giúp cơ thể bớt mệt mỏi dù chỉ là liệu pháp tạm thời. Thói quen này, giống như một đứa trẻ bú sữa mẹ, có phần hơi chướng mắt đối với một người khác giới như Hidekage.
Tấm bình phong không còn tác dụng, và 『Huyết Nhãn』 ở phía sau hiện rõ mồn một sau thân hình nhỏ bé của 『Hấp Huyết Cơ』. Quả nhiên cô rất giống với em gái song sinh 『Huyết Tế』, nhưng cơ thể được rèn luyện kỹ lưỡng và săn chắc hơn. Cô mang một vẻ đẹp năng động, hoang dã như một con thú.
Cô đã cởi chiếc áo khoác đồng phục học sinh mà bản thân ghét vì trông trẻ con, để lộ bộ ngực căng mọng trên cơ bụng săn chắc, và vội vàng dùng hai tay che lại. Đôi mắt xếch khác với em gái nhuốm màu xấu hổ và giận dữ, cô vươn tay đến thanh vũ khí chính của mình đặt bên cạnh── thanh Thanh Long đao.
Cô chộp lấy nó, rồi ném thẳng về phía này.
「Êi, còn nhìn đến bao giờ nữa hả!?」
『Huyết Tế』 hờ hững bắt lấy thanh Thanh Long đao đang hung hãn bay tới giữa không trung.
Cô giữ lấy nó một cách trân trọng, như thể đang ôm vào lòng.
「Aha ha~, chị gái mặt đỏ hết rồi kìa! Em bảo dưỡng luôn cái này nhé~?」
Thấy vẻ mặt thản nhiên của cô em, 『Huyết Nhãn』 chỉ có thể rên lên 「Gừ, gừm」, có lẽ không nỡ nổi giận.
Ngồi trên đầu gối của 『Huyết Nhãn』, áp má vào ngực cô, 『Hấp Huyết Cơ』 vừa âu yếm cọ má vừa nhe nanh đe dọa.
「Mà này,『Huyết Tế』! Dính sát quá rồi đấy! Người đó là Darling yêu quý của ta đấy nhé! Làm trò gì bậy bạ là ta không tha đâu, ta hút máu cho đến khi ngực lép thì thôi!」
Cô ghen tuông một cách tự nhiên và đáng yêu.
Dường như từ hôm trước, 『Hấp Huyết Cơ』 đã để ý đến 『Quạ』, ân nhân đã trực tiếp giải cứu mình khỏi Hoàng cung. Tình cảm đó giống như sự ngưỡng mộ của một thiếu nữ hơn là tình yêu nam nữ nồng cháy, nhưng Hidekage không biết phải đối phó thế nào. Mới hôm trước thôi, chàng còn bị cô ghét như sâu róm.
Như để trêu chọc hai người, 『Huyết Tế』 nhiệt tình ôm chầm lấy Hidekage.
Cô khiêu khích xoa đầu chàng...
「Ufufu~♪ Cướp người đàn ông mà chủ quân ngưỡng mộ từ bên cạnh── thú vị ghê!」
「Thôi mà! 『Huyết Tế』, thôi mà! Tật xấu lại tái phát rồi đấy!」
Thấy 『Hấp Huyết Cơ』 sắp khóc vì lo lắng thật sự, 『Huyết Tế』 nói 「Đùa thôi, đùa thôi. Giỡn thôi mà Công chúa~?」 nhưng vẫn không chịu buông chàng ra.
Dường như 『Huyết Tế』 rất thích làm chủ quân của mình bối rối.
Thật là một gia thần phiền phức.
Dù ngán ngẩm, nhưng Hidekage cũng là một người đàn ông khỏe mạnh── cảm giác từ lòng bàn tay và bộ ngực mềm mại lạ thường của 『Huyết Tế』 đang chạm vào khiến chàng gần như mất kiểm soát.
Vào lúc đó, 『Huyết Tế』 ghé môi vào tai chàng, nơi đang ẩn sau chiếc mặt nạ.
「Xin lỗi nhé~. Công chúa nhà tôi hình như vẫn chưa nhận ra thân phận của anh── nhưng mà, anh với bé『Bách Thủ Cơ』 là tâm đầu ý hợp với nhau, phải không?」
Cô thì thầm.
「Nếu đằng nào cũng bị tổn thương, thì nên sớm dứt khoát thì hơn. Công chúa nhà tôi từ xưa đã dễ phải lòng người khác rồi, nên chuyện này cũng thường thôi──. Tôi nghĩ rồi ngài ấy cũng sẽ hết mê mẩn thôi, nên anh chịu khó chiều ngài ấy một chút nhé~? Không thì ngài ấy dỗi đấy.」
Nghe cách nói này, có lẽ 『Huyết Tế』── và cả 『Huyết Nhãn』 nữa, đã đoán ra thân phận của chàng. Họ dường như là đội thực chiến của 『Shinsengumi』, chắc cũng không lơ là trong việc thu thập thông tin.
Hay nói đúng hơn là 『Hấp Huyết Cơ』 quá ngây thơ, hoặc không suy nghĩ gì cả.
Dù có hơi ngốc nghếch, nhưng có lẽ vì thế mà nàng công chúa ấy không hề mang lại cảm giác đen tối, một sức hút kỳ lạ── đó chính là 『Hấp Huyết Cơ』.
「Ừm, thôi thì anh sẽ cố gắng.」
Hidekage đáp lại một cách thản nhiên như thường lệ, gương mặt vẫn giữ vẻ an nhàn.
「『Hấp Huyết Cơ』 đã chữa trị cho Sakura── đã cứu mạng cô ấy, anh rất biết ơn. Dĩ nhiên, được một cô bé dễ thương quý mến thì anh cũng vui lắm.」
Khi chàng mỉm cười, 『Hấp Huyết Cơ』「Oá」 một tiếng, mặt đỏ bừng lên rồi úp mặt vào bụng 『Huyết Nhãn』, ngượng ngùng bối rối. Thật đáng yêu.
「Dù sao thì, các người nên quyết định xem sẽ làm gì khi『Bách Thủ Cơ』 tỉnh lại đi.」
『Huyết Nhãn』, người có vẻ không cử động được vì bị 『Hấp Huyết Cơ』 ôm chặt, vừa kéo áo đồng phục che lấy cơ thể, vừa lườm về phía này.
Giọng cô có phần ngượng ngùng, như thể không quen nói chuyện một cách lịch sự.
「Bọn tôi đã biết được rằng sau lưng『Shinsengumi』 chúng tôi có ác ý của『Minh Độ Điểu』, thuộc『Tử Thi Thực Đường Kền Kền』, đang bám rễ. Chúng tôi không thể tiếp tục giả vờ làm nghĩa tặc như trước nữa.」
Cô nói về tương lai của 『Shinsengumi』, những người hùng được tạo ra từ giấc mơ của một cô gái.
「Nhưng nếu không đứng về phía nhân dân thì『Shinsengumi』 cũng chẳng còn giá trị. Chuyện tồi tệ nhất là chiến đấu với Mạc phủ, nơi đang trong tình trạng căng thẳng, và biến nhân dân thành binh lính── dù thời thế có vẻ đang diễn ra theo chiều hướng đó.」
Do âm mưu của một ma nhân có thể là 『Minh Độ Điểu』, thủ lĩnh của 『Tử Thi Thực Đường Kền Kền』, cũng chính là 『Băng Vương Beelzebul』, hạng nhất của 『Ooku』, vũ khí và ác ý đã lan rộng và cuộn trào trong khu phố.
『Shinsengumi』 hiện vẫn được xem là ngọn cờ đầu của dân chúng, nhưng tùy vào hành động trong tương lai, họ có thể bị nhân dân thất vọng, chán ghét── và trở nên cô lập không người tương trợ.
『Shinsengumi』, thế lực có được sức mạnh từ sự ủng hộ và tin tưởng của nhân dân, không thể phớt lờ họ.
Đó vừa là điểm mạnh, nhưng cũng là điểm yếu rõ ràng của 『Shinsengumi』.
Đặc biệt là bây giờ, khi đã biết được 『Tử Thi Thực Đường Kền Kền』, kẻ đã giúp nâng cao danh tiếng của 『Shinsengumi』 trong dân chúng, lại có ác ý. Bất kỳ hành động nào cũng có thể dẫn đến một tương lai hủy diệt.
「Vũ khí mà『Tử Thi Thực Đường Kền Kền』 đã phát tán, dân chúng sẽ không buông bỏ. Nỗi sợ hãi đã bám rễ trong lòng họ sau vụ thiên thạch của『Hắc Thuyền』. Giờ đây, dù chúng tôi có nói『Hãy ngừng tranh đấu!』, họ cũng sẽ không nghe. Nếu vậy, ít nhất cũng nên hiệu triệu dân chúng, lôi kéo họ về phía mình── và chuẩn bị quân bị để đối đầu với『Hắc Thuyền』, có lẽ sẽ tốt hơn, phải không?」
Ít nhất là không phải chiến đấu với Mạc phủ và gây ra nội loạn.
Mà là đoàn kết lại, lấy kẻ thù ngoại xâm, 『Hắc Thuyền』, làm kẻ thù chung.
Liệu có phải chỉ còn cách đó── nhưng, sự bất mãn của nhân dân không chỉ hướng về 『Hắc Thuyền』 mà còn cả Mạc phủ và 『Ooku』. Đã có vụ học viên của 『Ooku』 bị sát hại dã man, vụ tấn công 『Quán Trọ Ikeda』 vẫn còn dai dẳng. Ngay cả khi 『Shinsengumi』 không ra tay, vẫn có khả năng Mạc phủ sẽ đàn áp nhân dân.
Nếu 『Băng Vương』, hạng nhất của 『Ooku』, là kẻ chủ mưu, thì hắn ta có thể dễ dàng làm được điều đó.
Hắn có thể sử dụng quyền lực, điều động quân đội, kích động nhân dân── và gây ra một cuộc nội loạn thảm khốc.
「Nếu Mạc phủ và『Shinsengumi』 đối đầu nhau, chúng ta sẽ không thể ở cùng nhau một cách hòa thuận như thế này được nữa── nhỉ.」
「Không muốn!」
『Hấp Huyết Cơ』 ăn vạ.
Cô ngẩng mặt lên với vẻ không vui, mắt ngấn lệ quả quyết.
「Ta không muốn phải xa Sakura hay『Quạ-sama』 đâu── Đúng rồi! Chắc chắn phải có một phương sách giải quyết hòa bình mà không ai bị tổn thương! Bởi vì con người sống là để được hạnh phúc!」
『Hấp Huyết Cơ』 hét lên những lời ngây thơ── nhưng vô cùng cao quý, như hiện thân của thuyết tính thiện.
「Và, ta là vị vua chính thống của đất nước này, người được số phận yêu mến...!」
Sau khi thốt ra câu nói quen thuộc một cách đắc ý, 『Huyết Nhãn』, có lẽ vì bị cô la lối ngay bên cạnh làm phiền, đã nắm lấy gáy của 『Hấp Huyết Cơ』 và ấn vào ngực mình.
Có vẻ cô định cho 『Hấp Huyết Cơ』 uống nốt chỗ máu còn đang chảy ra vì tiếc. 『Hấp Huyết Cơ』 trông có vẻ miễn cưỡng, bị bắt phải「chụt, chụt」bú (?).
Trông cô không khác gì một đứa trẻ đang được dỗ dành, nhưng nhìn cảnh tượng đó, Hidekage lại cảm thấy lòng mình dịu lại.
「Đúng vậy. Lời của『Hấp Huyết Cơ』 nói rất đúng, không ai bị tổn thương là tốt nhất.」
Phía sau chiếc mặt nạ, chàng hạ quyết tâm.
「May mắn là, chúng ta và các cô đang cùng một chiến tuyến. Dù bây giờ chỉ là một mối liên kết nhỏ bé, nhưng nếu lấy nó làm điểm tựa── việc hòa giải giữa Mạc phủ và『Shinsengumi』 cũng không phải là giấc mơ.」
「Nếu vậy thì vấn đề sẽ là『Hắc Thuyền』, phải không?」
『Huyết Nhãn』 vừa thành thạo vỗ lưng cho 『Hấp Huyết Cơ』 ợ hơi, vừa nói.
「Mùi hôi thối nên được dập tắt từ gốc. Nếu giải quyết được『Hắc Thuyền』, gốc rễ của mọi vấn đề── thì chẳng phải sự chấn động của đất nước này cũng sẽ sớm lắng xuống sao?」
Lời nói đó, quả thật có lý.
Nền thái bình lâu dài của đất nước này đã bị phá vỡ bởi sự xuất hiện của 『Hắc Thuyền』. Từ vết nứt mà 『Hắc Thuyền』 gây ra, những mủ nhọt tích tụ suốt bốn trăm năm đã tuôn trào── và làm vấy bẩn tất cả.
Thế nhưng.
「Chuyện đó, đúng là vậy. Rất thực tế. Mạc phủ và『Shinsengumi』 xét cho cùng cũng là người dân của cùng một đất nước── dù có tranh đấu cũng chỉ làm lợi cho kẻ thù ngoại xâm là『Hắc Thuyền』 mà thôi.」
『Hấp Huyết Cơ』 vừa chùn chụt♪ áp môi vào ngực 『Huyết Nhãn』, vừa nói.
「『Hắc Thuyền』 đang giữ ưu thế bằng siêu khoa học có thể tạo ra cả thiên thạch rơi──『Súng Tâm Linh』 à? Nhưng chúng cũng chỉ có sức mạnh của một hạm đội mà thôi. Đánh bại chúng, không phải là không thể.」
「『Hắc Thuyền』 không có dư dả binh lực, nên chắc chắn không đủ sức để đối đầu với cả đất nước này đâu.」
Hidekage cũng gật đầu.
Suy cho cùng, 『Hắc Thuyền』 chỉ là một hạm đội không may dạt vào đất nước này.
Khả năng viện quân từ quê nhà của 『Hắc Thuyền』 được gửi đến đất nước đang bị bao bọc bởi 『Lồng Sương Côn Trùng Băng Giá』 này là không cao. Về số lượng binh lính đơn thuần, 『Hắc Thuyền』 không phải là một thế lực quá lớn.
Có thể nói chính vì thế mà chúng không lao vào một cuộc chiến tranh toàn diện, mà sử dụng các sách lược gián tiếp như phân phát vũ khí cho dân chúng và kích động khởi nghĩa ở nhiều nơi để làm suy yếu Mạc phủ.
Chiến tranh là về số lượng. Nếu đất nước này đoàn kết lại và tấn công 『Hắc Thuyền』── thì 『Hắc Thuyền』 sẽ không thể chống đỡ và bị đè bẹp, chắc chắn là vậy.
「Hoặc là── đúng rồi! Cũng có cách này nữa!」
Đôi mắt 『Hấp Huyết Cơ』 sáng lên.
「Trước khi『Hắc Thuyền』 kịp chuẩn bị, chúng ta sẽ đột kích và tiêu diệt chúng! Nếu vậy, ngay cả với số ít người cũng có thể làm được! Chúng ta sẽ xâm nhập vào『Hắc Thuyền』, đánh bại tên trùm『Denki』 của chúng, và giải quyết mọi chuyện trong một nốt nhạc!」
Cách nói của 『Hấp Huyết Cơ』 có phần thô bạo, nhưng đó cũng là một phương án.
Nếu Hidekage và 『Hấp Huyết Cơ』 muốn, họ có thể huy động toàn bộ lực lượng của Mạc phủ và 『Shinsengumi』 để đối đầu với 『Hắc Thuyền』── nhưng như vậy sẽ có quá nhiều máu đổ. Hơn nữa, cả Mạc phủ và 『Shinsengumi』 đều có người của 『Minh Độ Điểu』=『Băng Vương』 cài cắm, nên chàng cũng không muốn quá phụ thuộc vào họ.
Tập hợp một đội tinh nhuệ, đột nhập, tiêu diệt đầu sỏ địch, và kết thúc mọi chuyện.
Dù nguy hiểm, nhưng đó có vẻ là phương sách ít tổn thất nhất.
Tuy nhiên──.
「Đó là một canh bạc, và kẻ địch cũng không phải là đồ ngốc nên chắc chắn đã chuẩn bị phòng thủ.『Hắc Thuyền』 dường như là một thế lực độc tài lấy『Denki』 làm trung tâm.『Denki』, trung tâm của chúng, chắc chắn được bảo vệ nghiêm ngặt. Ám sát tuy hiệu quả── nhưng chính vì thế mà rất khó thực hiện.」
Chắc chắn sẽ không thể dễ dàng giành chiến thắng như cuộc đột kích vào Hoàng cung hôm trước.
So với các chiến binh của 『Ooku』 được rèn luyện kỹ lưỡng hay cặp song sinh bách chiến bách thắng của 『Shinsengumi』, sức chiến đấu của từng cá nhân trong 『Hắc Thuyền』 dường như không cao đến thế. Ngay cả cán bộ cấp cao như 『Momo』 cũng chỉ có thực lực ở mức bị Sakura và 『Huỳnh』 đánh bại dù đã tấn công bất ngờ.
Nhưng nếu xâm nhập vào 『Hắc Thuyền』, địa lợi sẽ thuộc về địch, và dĩ nhiên chúng sẽ liều chết chống cự. Có thể còn có những loại 『Súng Tâm Linh』 chưa từng biết đến. Không có gì đảm bảo sẽ chiến thắng.
「Để đề phòng bất trắc, anh muốn quay về thành Osaka một lần. Anh muốn đối mặt với『Băng Vương』, kẻ đang có những hành tung đáng ngờ trong『Ooku』. Nếu có thể, anh muốn kiểm soát Mạc phủ, chuẩn bị quân bị── để dù cho kế hoạch ám sát có thất bại, anh vẫn có thể tiếp tục điều quân đến.」
Đó có lẽ là cách đối phó thực tế.
So với Sakura hay cặp song sinh, Hidekage gần như không có sức chiến đấu. Ngược lại, nếu bị địch bắt làm con tin, đất nước này sẽ chấm hết. Dù gì chàng cũng là Chinh Di Đại Tướng quân── vị vua của đất nước này.
Nếu ám sát bằng một đội tinh nhuệ, Hidekage sẽ chỉ là gánh nặng. Nếu vậy, chàng muốn quay về 『Ooku』 để kiềm chế 『Băng Vương』 đang có những hành động bất ổn, và chuẩn bị cho cuộc chiến với 『Hắc Thuyền』 trong tương lai.
Để 『Huỳnh』 làm thế thân mãi cũng tội nghiệp── và chàng cũng lo cho 『Bọ Ngựa』.
「Quay về── thành Osaka?」
『Hấp Huyết Cơ』 ngơ ngác.
「Ý ngươi là sao? Ngươi là người của『Tử Thi Thực Đường Kền Kền』 mà? Cứ điểm của các ngươi ở dưới chân thành chứ không phải trong thành, đúng không? Mà còn, chuẩn bị quân bị là sao? Ngươi có thể làm được việc đó à? Ngươi── rốt cuộc là ai?」
Đầu cô bé đầy dấu chấm hỏi, và vào cái khoảnh khắc mà 『Hấp Huyết Cơ』, người đôi khi có linh cảm kỳ lạ sắc bén── bản năng cảm nhận được điều gì đó.
「Cuộc nói chuyện đó, dừng lại!」
Cánh cửa gỗ mở toang, và cô gái tóc màu hoa anh đào── Sakura, xuất hiện.
「Sakura-chan!」「Sakura!」
Hidekage và 『Hấp Huyết Cơ』 đồng thời nhảy dựng lên, vội vã chạy về phía Sakura rồi mất thăng bằng ngã nhào, lăn lông lốc rồi đập đầu vào nhau một cái 「cốp☆」.
Thấy hai người ngã chồng lên nhau và rên rỉ vì đau, Sakura thở dài.
「Hai người đang làm gì vậy...?」
Sakura đang đứng đó với vẻ mặt ngán ngẩm, ngoại hình không có nhiều thay đổi.
Tứ chi đã mất của cô đã được lắp lại, cả tay và chân đều được quấn nhiều lớp dây đai da, trông không khác gì tay chân của một người bình thường. Làn da căng bóng, như da em bé sơ sinh. Dù vậy, chỗ nối giữa 『chân tay giả cường hóa』 và cơ thể vẫn còn quấn băng.
Có lẽ vì vừa phẫu thuật xong còn mệt, sắc mặt Sakura hơi nhợt nhạt. Nhưng dường như việc di chuyển bình thường không có vấn đề gì, cô bước vào phòng với những bước chân vững chãi.
Cô mặc một bộ đồ thoải mái, khoác chiếc áo dotera bên ngoài bộ đồ lót.
「May quá, ca phẫu thuật đã thành công... phải không?」
Hidekage muốn ôm chầm lấy Sakura yêu quý ngay lập tức, nhưng chàng cố gắng kìm lại, rụt rè hỏi.
Sakura đang di chuyển một cách ngượng nghịu, từng bước một, như thể đang cảm nhận sàn nhà.
「Vâng, hiện tại thì rất thoải mái. Lúc phẫu thuật thì đau muốn chết đi được── ơ kìa. Cơ thể nhẹ quá, em vẫn chưa quen lắm.」
Cô dang hai tay ra để giữ thăng bằng, như thể đang đi trên dây.
『Chân tay giả cường hóa』, đúng như tên gọi của nó, giúp tăng cường khả năng vận động của Sakura. Chắc chắn hiệu suất của nó khác với chân tay giả trước đây, và có lẽ cô cần thời gian để điều chỉnh và làm quen để có thể di chuyển chúng như một phần cơ thể mình.
「Để anh dìu em.」
Không nỡ nhìn Sakura đi lại một cách chật vật, Hidekage nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Giống như chân tay giả trước đây, bên trong có lẽ cũng có máu tuần hoàn, nên chàng có thể cảm nhận được thân nhiệt của cô.
Sakura rụt người lại một cách ngại ngùng, nhưng rồi cô e thẹn mỉm cười.
「Hơn nữa, Hidekage-sama.」
Như chợt nhớ ra điều gì đó, cô thì thầm vào tai chàng.
「Em đã nói rồi mà, xin ngài hãy giữ bí mật việc mình là Chinh Di Đại Tướng quân với『Hấp Huyết Cơ』-sama── xin ngài hãy cẩn trọng, đừng có những lời nói và hành động khiến người ta nghi ngờ thân phận của mình.」
「Tại sao vậy?」
Hidekage ngơ ngác.
「Xét theo tình hình, việc anh, người đứng đầu Mạc phủ, và『Hấp Huyết Cơ』, thủ lĩnh của『Shinsengumi』, bắt tay nhau là một việc có lợi và cần thiết. Để làm được điều đó, anh nên nói chuyện với tư cách là Tướng quân chứ không phải là một thành viên cấp hai của『Tử Thi Thực Đường Kền Kền』.」
「Đúng là vậy── nhưng không phải vậy đâu ạ, ài, thật là!」
「Ý em là sao? Em không nói rõ thì anh không hiểu đâu── anh rất chậm hiểu. Nhưng anh đang cố gắng thay đổi bản thân mà?」
「Dạ, là vì... Công chúa, người, là đang có tình cảm với Hidekage-sama...」
Nói đến đó, Sakura ngập ngừng, 「ngọ nguậy, ngọ nguậy」 cả người.
「Đừng phấn khích quá nhé, cứ yên tĩnh một thời gian đi~?」
Vừa nói một cách thản nhiên, 『Điểu Ngốc』 vừa chậm rãi xuất hiện.
Cô trông khá mệt mỏi. Bản thân ca phẫu thuật đã là một công việc nặng nhọc, và năng lực điều khiển thể dịch của 『Điểu Ngốc』 đúng nghĩa là vắt kiệt máu của chính mình, nên rất hao tổn sức lực.
Có lẽ vì thiếu máu nên cô lảo đảo, vẫn trong bộ áo blouse trắng dính máu, ngồi phịch xuống đất.
「Chỗ nối giữa『chân tay giả cường hóa』 và cơ thể vẫn còn mới, nên trước khi nó ổn định, đừng vận động mạnh quá nhé── lỡ nó rớt ra thì phiền.」
Vừa nói những lời đáng sợ, cô vừa dựa người vào chiếc ghế không chân, duỗi thẳng chân ra và thả lỏng.
「Để sinh hoạt bình thường được thì nhanh nhất là khoảng ba ngày. Còn chiến đấu, nếu được thì tôi muốn cô tránh trong khoảng một tháng── nhưng chắc là không được đâu nhỉ?」
「Vâng.」
Sakura gật đầu một cách dứt khoát.
「Em không thể làm gánh nặng lâu như vậy được── bây giờ, chúng ta cần càng nhiều sức chiến đấu càng tốt. Em cũng muốn nhanh chóng trở lại chiến tuyến.」
「Đúng là... trong lúc tôi vắng mặt, tình hình đã trở nên căng thẳng quá nhỉ~?」
Nghe 『Điểu Ngốc』 nói với vẻ chán nản, Hidekage nhẹ nhàng cúi đầu.
「Cảm ơn cô,『Điểu Ngốc』. Đã cứu Sakura-chan.」
「Thôi đi,『Quạ』-chan.」
Cô quay mặt đi, như thể nói với chính mình.
「Nếu muốn cảm ơn, thì hãy cảm ơn chị『Thủy Xà』. Tôi cứu『Bách Thủ Cơ』 chỉ là để tôn trọng ý chí của chị ấy thôi. Vốn dĩ, mạng sống của tôi tồn tại được là nhờ có『Quạ』-chan── đáng lẽ tôi là trọng tội, bị chặt đầu cũng không có gì oan ức cả.」
Vì vậy chúng ta huề nhau thôi~, có lẽ không quen được cảm ơn, 『Điểu Ngốc』 trông có vẻ ngượng ngùng.
Rồi, như để đổi chủ đề, cô cố tình ngáp một cái.
「Oa. Mệt quá đi, tôi── hôm nay muốn đi ngủ luôn quá?」
「À, vậy cô đi tắm rồi thay đồ đi? Trong lúc đó, tôi sẽ trải nệm cho♪」
『Huyết Tế』 nhanh nhảu đề nghị, và 『Điểu Ngốc』 gật đầu.
Nhân tiện, lúc mới gặp, cặp song sinh có vẻ hơi cảnh giác khi biết 『Điểu Ngốc』 từng là thành viên của 『Tử Thi Thực Đường Kền Kền』.
Bây giờ vẫn còn chút ngượng nghịu── nhưng Hidekage đã đứng ra hòa giải rằng bản thân chàng cũng từng là người của 『Tử Thi Thực Đường Kền Kền』, và 『Điểu Ngốc』 là ân nhân, nên cặp song sinh dường như đã bớt cảnh giác.
「Cô nên uống chút nước đi, người tên『Điểu Ngốc』.」
『Hấp Huyết Cơ』 đang nằm bẹp bỗng 「bật dậy」, nói một cách thẳng thắn.
「『Huyết Tế』 và『Huyết Nhãn』 cũng vậy, sau khi ta hút máu xong đều phải bổ sung nước. Sinh mệnh chính là thể dịch.『Huyết Nhãn』── đi pha trà cho cô ấy đi.」
「Thật là một người sai vặt người khác không kiêng nể gì.」
『Huyết Nhãn』, người đang vội vã mặc lại áo, đáp lại với vẻ chán nản.
「『Bách Thủ Cơ』 cũng nên uống chút trà đi. Dù sao cũng là phẫu thuật ngoại khoa, chắc cũng mất khá nhiều máu đấy?」
「Vâng, cổ họng em khô khốc đây ạ. Em cảm ơn.」
Thấy Sakura vui vẻ gật đầu, có lẽ không kìm được nữa, 『Hấp Huyết Cơ』「Sakura~」, cô gọi một cách dịu dàng, có lẽ cũng là đã cố gắng kiềm chế lắm rồi, rồi ôm chầm lấy cô và cọ má.
「Sakura, xinh đẹp── Sakura. Vì ta mà đã làm phiền ngươi rồi. Ta đã nghĩ, nếu ngươi chết đi, ta sẽ phải làm sao đây.」
Như thể những cảm xúc dồn nén đã vỡ òa, cô bắt đầu nức nở.
「Ngươi bình an vô sự là tốt rồi, thật sự tốt quá... Đừng bao giờ làm chuyện liều lĩnh nữa nhé, nghe chưa. Nhưng ta đã rất vui, vì ngươi đã cứu ta. Ngươi quả nhiên── là anh hùng của ta♪」
Mỉm cười, Sakura dùng ngón tay chải mái tóc màu bỉ ngạn của 『Hấp Huyết Cơ』.
「Đã để Công chúa phải lo lắng rồi.」
Như thể với một cô em gái nhỏ, Sakura hôn nhẹ lên trán 『Hấp Huyết Cơ』 một cái, rồi liếc mắt nhìn Hidekage.
「Để cho chắc, em hỏi── trong lúc em vắng mặt, ngài không làm gì kỳ lạ với Công chúa đấy chứ?」
「Không, anh không làm gì cả.」
「Thật không ạ?」
「Em hỏi lạ nhỉ, Sakura-chan. Sao vậy, dạo này em hơi lạ đó?」
「Em mong ngài tự hiểu cơ. Ưư, ngài chậm hiểu quá, em muốn ngài sửa cái tính đó đi. Hidekage-sama, ngài có vẻ đã làm chuyện bậy bạ với chị『Huỳnh』 nữa, nên cứ rời mắt khỏi ngài là em lại lo lắng!」
「Anh đã nói là không làm gì rồi mà. Với chị『Huỳnh』 thì hình như anh có làm gì đó kỳ lạ lúc ngủ mơ màng── nhưng người anh yêu chỉ có mình Sakura-chan thôi. Anh mong em tin điều đó.」
「Em tin mà, nhưng mà, nhưng mà...」
Thấy hai người đang ngượng ngùng tán tỉnh nhau, 『Hấp Huyết Cơ』 nhíu đôi lông mày đậm đáng yêu của mình lại, 「hừm」 một tiếng.
Cô nhìn chằm chằm vào hai người một cách nghi ngờ.
「Ta đã thắc mắc từ trước rồi, hai người có quan hệ gì vậy? Trông thân thiết hơn mức bình thường nhỉ? Nhưng mà, người Sakura thích phải là Tướng quân chứ── tức là, ừm, à! Hình như ta nhận ra điều gì đó rồi!」
「Công chúa không được nhận ra! Nào Công chúa, chụt chụt♪ Đừng suy nghĩ gì cả~♪」
Sakura trút một cơn mưa hôn lên trán 『Hấp Huyết Cơ』 để xóa tan suy nghĩ của cô.
『Hấp Huyết Cơ』「Nya~♪」 một tiếng hạnh phúc, và có vẻ đã ngừng bận tâm đến nhiều thứ.
Phù, Sakura lau mồ hôi lạnh.
『Hấp Huyết Cơ』 đang có một tình cảm ngây thơ với 『Quạ』, người đã giải cứu mình, nhưng cô không nhận ra rằng đó chính là người thanh niên mà Sakura yêu nhất── Chinh Di Đại Tướng quân, Toyotomi Hidekage.
Một mối quan hệ tay ba rắc rối đã hình thành.
Phải làm sao đây? Như lời Hidekage nói, việc tiết lộ thân phận của chàng để Mạc phủ và 『Shinsengumi』 bắt tay nhau là điều cần thiết. Nhưng, nếu biết sự thật, 『Hấp Huyết Cơ』 sẽ phiền muộn, và có lẽ sẽ bị tổn thương. Thậm chí có khả năng cô sẽ suy sụp đến mức không thể cứu vãn.
Phải làm sao đây, đối phó thế nào mới là đúng── trong lúc Sakura đang nghiêm túc suy nghĩ.
Bất chợt, cặp song sinh đồng thời ngẩng mặt lên.
Hai chị em đứng dậy, tay siết chặt món vũ khí đã được bảo dưỡng xong xuôi của riêng mình—Thanh Long đao và Xà mâu.
「C-có chuyện gì vậy?」
Sakura đang lơ đãng nghĩ ngợi mấy chuyện yêu đương vớ vẩn liền giật nảy mình.
Cặp song sinh vào thế thủ đầy cảnh giác, lườm về phía bức tường trống không.
Người chị—『Huyết Nhãn』—tiến lên phía trước, vung thanh Thanh Long đao lên thế thượng đoạn.
「『Huyết Tế』, nhờ cô chăm sóc các công nương. Có thứ gì đó đang đến gần. Nếu là địch, tôi sẽ nghênh chiến.」
「Vâng ạ♪」
『Huyết Tế』 gật đầu. Bằng một tốc độ và sức mạnh phi thường, trái ngược hẳn với những cử động khoan thai thường ngày, cô dẫn Sakura và những người khác đến một góc phòng để lánh nạn.
Giữa bầu không khí ngày càng căng thẳng—Sakura đảo mắt lia lịa.
「Có thứ gì đó đang đến gần? Là cái gì? Địch tập kích sao?」
Nếu vậy thì mình cũng phải chiến đấu, cô vừa nghĩ vừa đặt tay lên hông như thể tìm kiếm vũ khí.
Nhưng 『Huyết Nhãn』 đã giơ tay ngăn lại.
「Cô cứ nghỉ đi—bệnh mới khỏi mà?」
Chuyện xảy ra trong nháy mắt.
Những vết nứt hình mạng nhện kêu răng rắc lan ra trên tường, rồi cả bức tường rung chuyển dữ dội và vỡ tan thành từng mảnh. 『Huyết Nhãn』 dồn sức vung Thanh Long đao, đánh bay những mảnh vỡ và bụi đất tung tóe.
Bên kia tầm nhìn đã được khai thông—.
Xuyên qua trận bão tuyết, một vật gì đó đã lao vào.
Thứ đá văng tuyết dày, đâm thủng bức tường gần như bằng cả thân mình rồi lăn vào phòng là một thân ngựa khổng lồ.
Là một con ngựa. To lớn, cao đến mức khiến cặp song sinh trông thật nhỏ bé. Một con mãnh thú mang vẻ uy áp như muốn lấp đầy cả căn phòng vốn khá rộng rãi này.
Một điều kỳ lạ là toàn thân nó được bọc trong lớp giáp kim loại màu thép, nhiều chỗ đã hư hại, nứt vỡ và tóe ra tia lửa.
Một con ngựa máy—đang trên đà hỏng hóc.
Nhìn con ngựa kỳ lạ theo quán tính lăn vào sâu trong phòng rồi dừng lại, Sakura kinh ngạc đến điếng người.
Cô chết lặng, lấy tay che miệng một lúc rồi tròn mắt kinh ngạc.
「Thứ này là…!?」
Vẫn khom lưng trong tư thế sẵn sàng chiến đấu để bảo vệ Hidekage, đôi mắt tựa mắt mèo của cô sáng rực lên.
「Tôi nhớ ra rồi! Đây là một đại cán bộ của 『Hắc Thuyền』 từng xâm nhập vào 『Đại Áo』! Chị… 『Momo』-san có gọi tên nó, hình như là 『Picador』!?」
「Tức là thích khách của 『Hắc Thuyền』!」
『Hấp Huyết Cơ』 dựng đứng mái tóc màu hoa bỉ ngạn, kích hoạt vô số năng lực tiềm ẩn trong cơ thể.
「Hay lắm, mở màn trận chiến báo thù cho cái lần bị chúng bây bỡn cợt chán chê đi nào! Lâu lắm rồi, ruột gan bà đây sôi sùng sục lên vì chúng mày đấy! Dám tự tung tự tác trên đất nước của ta cơ à!」
『A Phiêu Điểu』 đang nằm ườn trên ghế cũng nhỏm dậy, bắt chước người chị mà cô ngưỡng mộ—『Thủy Xà』—cầm một chai nước lên, lòng sục sôi ý chí chiến đấu.
Hidekage cũng rút trong ngực áo ra một chiếc quạt giấy, vào thế sẵn sàng ứng phó với bất cứ điều gì.
Trong một căn phòng của lữ quán cao cấp, bầu không khí ngày càng căng thẳng—.
Trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, 『Picador』 từ từ ngẩng đầu ngựa lên.
Con độc nhãn trên đầu nó ánh lên tia sáng của lý trí con người.
「Xin hãy đợi đã!」
Trong một thoáng, không một ai hiểu được giọng nói đó phát ra từ đâu.
Nhưng Sakura nhanh chóng nhận ra đó là giọng của 『Picador』. Lần chạm trán ở 『Đại Áo』 trước đây, 『Picador』 cũng đã nói tiếng người.
Trái ngược với vẻ ngoài có thể coi là hung ác, đó là giọng của một thanh niên trẻ trung và có phần dịu dàng.
「Xin hãy hạ vũ khí xuống, tôi đến đây không phải để giao tranh!」
『Picador』 tha thiết nói, trong tư thế như thể đang phủ phục.
『Hấp Huyết Cơ』 nhướng cặp mày rậm, gắt lên.
「Cái mồm nào đang nói thế hả! Hả, cái mồm đó ư!? Lũ man di các người đã thả thiên thạch xuống đất nước, xuống thị trấn, xuống người dân của ta! Đúng là đồ trộm cướp còn già mồm!」
「Chắc chắn các vị vẫn còn oán hận! Tôi xin vô cùng thấu hiểu! Nếu các vị muốn mạng của kẻ này, tôi xin dâng lên! Nhưng bây giờ, chỉ riêng lúc này thôi, xin hãy khoan dung!」
Giữa những bông tuyết lớn đang thổi vào, 『Picador』 cất lời cầu xin một cách thảm hại.
Rồi nó quay đầu ngựa, xác nhận bóng dáng Hidekage sau lưng Sakura.
「Xin được diện kiến Chinh Di Đại Tướng Quân—Toyotomi Hidekage-sama!」
Nó thản nhiên nói toạc ra thân phận mà Sakura đã cố gắng che giấu bấy lâu nay.
Trong lúc mọi người còn đang sững sờ, vị đại cán bộ của 『Hắc Thuyền』 gào lên một cách bi thống.
「Tôi xin nén lòng tủi nhục để thỉnh cầu ngài! Xin ngài—xin ngài hãy cứu giúp chúng tôi!」
Những bánh xe lịch sử đã méo mó và quấn vào nhau, tiếp tục quay, nghiền nát tất cả.