Trans: Chí mạng, Khanhkhanhlmao
Chương sau có minh họa hehe~~
_____________________________
Arnold chĩa mũi kiếm gỗ của mình vào Rishe. Tư thế của anh ta rất đẹp nhưng đầy sơ hở.
Nó rõ ràng có nghĩa là “Đến đây mà xơi”.
Bây giờ không cần phải nói nhiều về việc chênh lệch về trình độ kỹ năng, nên cô cũng cầm thanh kiếm gỗ của mình.
Xác nhận lại một lần nữa tình trạng chân tay của mình.
Thắt lưng trên cánh tay trái của cô được cố định vào lưng bằng một cái móc.
Nó không bị cố định quá chắc chắn, cô vẫn có thể cử động được một chút. Tuy nhiên, do cấu trúc của các khớp nên phạm vi cử động của cô ấy bị hạn chế.
Hơn nữa, việc cầm thanh kiếm gỗ nặng nề này bằng một tay đã là điều khó khăn với một cánh tay thiếu sức mạnh cơ bắp.
(Càng kéo dài thì mình càng bất lợi. Tốt nhất là...)
Rishe thở ra một hơi ngắn và lao vào phạm vi tấn công của Arnold chỉ bằng một bước.
Arnold không di chuyển. Cô vung kiếm theo đường chéo lên, nhắm vào bên phải khuôn mặt của anh ta.
Một tiếng “Kann” chói tai vang lên.
Khi thanh kiếm của Rishe dễ dàng bị chặn lại bởi thanh kiếm mà Arnold giơ lên.
Chắc chắn cô dồn hết tất cả sức mạnh vào đòn đánh đó. Nhưng thanh kiếm của Arnold không hề nhúc nhích.
(Nếu vậy thì……)
Rishe xoay người, xoay tròn theo lực của đòn tấn công. Nhưng đòn đánh sử dụng lực ly tâm đó cũng bị Arnold dễ dàng chặn lại.
Hai thanh kiếm trượt và chạm vào nhau, mắt họ cũng khóa chặt vào đối phương từ hai phía. Arnold, người tạm thời chỉ nhìn được bằng một mắt, nheo mắt lại và cười.
“Sao vậy? Đó là tất cả những gì em có à?”
“Chậc!”
Ánh nhìn trong mắt Arnold dường như đang thích thú khiến Rishe rùng mình.
Rishe ngay lập tức lùi lại và điều chỉnh lại tư thế cũng như nhịp thở.
(Mình bị mất trọng tâm, lực nắm thì yếu quá. Bản thân bị cuốn theo cảm giác khi tay trái có thể sử dụng được...!)
Cô tiếp tục suy nghĩ về những vấn đề cần phải đối mặt và cố gắng nghĩ ra biện pháp đối phó.
(Nếu mình điều chỉnh lại trọng tâm... tầm với của mình sẽ thay đổi. Còn không tiến vào sâu hơn, thì chỉ có những đường kiếm yếu ớt nhắm vào điện hạ.)
Cô tính toán khoảng cách trong đầu và xác định nơi cần đến. Cô không thể làm gì với sức nắm của mình, nên cô bù lại bằng cách nâng vị trí cầm thanh kiếm gỗ lên để truyền thêm lực theo chiều dài của lưỡi kiếm.
Những kỹ thuật nhỏ chỉ với tay sẽ không đủ hiệu quả, nhưng có còn hơn không. Ngoài ra, cô cũng phải đảm bảo mình không cố gắng lấy lại thăng bằng bằng tay trái nữa.
(Một lần nữa!)
Cùng lúc Rishe nghĩ vậy, Arnold khiêu khích cô bằng một cái nhìn.
Cô hít một hơi thật sâu, thở ra nhẹ nhàng và lao vào Arnold lần nữa.
“Hây da!”
Arnold chặn cú vung kiếm đầu tiên của Rishe. Cô lùi lại, rồi ngay lập tức tiếp tục chém liên tục lần hai, lần ba, rồi tiến vào khoảng trống của Arnold.
Cô cố gắng đâm thanh kiếm lên anh ta từ bên dưới, nhưng Arnold đã dùng kiếm chặn lại và đẩy cô lùi về phía sau.
“—Huh.”
“...”
Anh đã ngăn cô lại.
Nhưng trước đó, anh chỉ giơ kiếm lên để đỡ đòn của cô. Đây là lần đầu tiên Arnold đáp trả bằng cách thêm chuyển động cho nó. Rishe lùi lại một lần nữa để tạo khoảng cách giữa họ.
“Ồ, này. Tiểu thư Rishe chỉ mới tập kiếm với Điện hạ một chút vậy mà động tác đã tốt lên trông thấy ...”
“Không, không thể như vậy chứ! ...Nhưng, đúng là...”
Phớt lờ những lời nói của các hiệp sĩ cận vệ, cô tiếp tục tấn công thẳng vào Arnold. Trong khi bị chặn và đẩy ra, cô vẫn tìm cách phá vỡ thế phòng thủ của anh.
“Động tác còn quá cứng nhắc. Đừng cố gắng sử dụng quá nhiều lực. Hãy chú ý sử dụng sự linh hoạt của đôi chân.”
“!”
Cô bất ngờ trước những lời phê bình của anh.
Cô điều chỉnh lại trong khi giao kiếm. Rishe nhớ có lần cô không thể cạnh tranh với đàn ông về sức mạnh và cố gắng bù đắp điều đó một cách tuyệt vọng.
“Hãy tận dụng sự nhanh nhẹn của em. Dùng chân trái để tiến lên, em vẫn có thể di chuyển được phải không? Thêm một bước nữa, vẫn chưa được, tiếp tục đi.”
Cả hai đều chĩa kiếm gỗ vào nhau, cô tiến vào theo Arnold đề nghị.
Cảm giác đang trở lại. Đó là một cảm giác kì lạ, nó giống như đã từng xảy ra cách đây rất lâu, nhưng cũng giống như chỉ mới xảy ra gần đây.
Arnold hướng dẫn Rishe bằng những lời lẽ thẳng thắn nhưng chính xác.
(Thật đáng kinh ngạc. Mình đã phải mất 5 năm mới có thể hành động như thế này trong cuộc đời làm hiệp sĩ.)
Arnold có thể tìm ra phương pháp tối ưu chỉ bằng cách nhìn vào chuyển động hiện tại của Rishe.
(Nhưng...)
Rishe không có ý định bỏ cuộc. Càng quen với cử động của cơ thể, tầm nhìn của cô càng mở rộng.
Và bây giờ, cô đã có thời gian để quan sát Arnold.
Hình ảnh Arnold Hein trong cái “Ngày định mệnh” đó đã xuất hiện thoáng qua trong tâm trí cô.
(-Phải!)
Khoảnh khắc cô lùi lại, một đòn từ thanh kiếm gỗ đó đến đúng nơi như cô đã tưởng tượng.
Thanh kiếm của Arnold vừa sượt qua trước thanh kiếm của Rishe. Nếu không kịp né thì thanh kiếm của cô có thể bị văng đi rất xa.
(Nếu cứ tiếp tục như thế, anh ta sẽ tiến đến khoảng trống của mình và tấn công từ bên trên...!)
Năm năm sau, khi giao kiếm với Arnold, anh ta đã thực hiện những động tác giống như bây giờ. Đó là đòn mà Rishe, người đã từng là một hiệp sĩ, đã chặn được với thanh kiếm của mình.
Dù nhớ được điều đó, nhưng hiện tại cô không thể chặn lại được. Vì vậy, cô phải bước lùi một bước nữa, dù là bằng cách ép buộc mình.
Ngay sau đó, mũi kiếm của Arnold sượt qua tóc mái của Rishe.
“...!”
Cô nhận ra Arnold đã cố gắng dừng lại ở phút cuối, nhưng cảm giác nguy hiểm theo bản năng khiến cô đổ mồ hôi.
Với một phản ứng tránh không có sự tự tin, cô mất thăng bằng và loạng choạng lùi lại vài bước.
Arnold, người đã dừng đòn tấn công mạnh đó một cách hoàn hảo, sau đó thay đổi biểu cảm một chút.
“…Có phải em nói rằng theo như em biết thì kiếm thuật của ta là mạnh nhất, đúng không?”
Đây là lời mà Rishe đã nói với anh trước đó.
“Nhưng vừa rồi là động tác của người biết có kẻ còn mạnh hơn ta… Em đã nghĩ về kẻ đó trong khi đọ kiếm với ta, có đúng không?”
“...”
Arnold nở một nụ cười khiêu khích, như thể đang nói đùa.
Nhưng ánh mắt của anh ta rất sắc bén, khiến Rishe phải nắm chặt thanh kiếm một lần nữa.
“Đừng làm ta ghen. Sẽ làm ta mất bình tĩnh đấy.”
“Ngài đừng đùa. Như em đã nói, người mạnh nhất trong những người mà em biết là Arnold điện hạ.”
Rishe tuyên bố mạnh mẽ và nhìn thẳng vào Arnold.
Tuy nhiên, quan điểm của anh ta không hẳn là sai. Những gì Rishe hình dung là Hoàng đế Arnold Hein trong năm năm sau đó.
(-Thậm chí còn mạnh hơn, tàn nhẫn và áp đảo hơn cả bây giờ.)
Toàn bộ sư đoàn hiệp sĩ đã bị tàn sát bởi người đàn ông đó. Arnold không phải là đối thủ sẽ nói những điều ấm áp như "Ta không có ý định làm tổn thương người nào cả."
Và giờ đây, cô đang đối đầu với người đó trong trận đấu kiếm như thế này.
“Đến đây... Mua vui cho ta thêm một chút nào.”
Arnold cười vui vẻ.
Dù lời nói của anh ấy có phần lõng lẽo hơn bình thường một chút, điều này có vẻ phù hợp với độ tuổi mười chín của anh.
Đáp lại, Rishe giơ kiếm lên và hạ thấp hông xuống.
Tiến một bước, hai bước, cả hai đều đo lường khoảng cách khiến họ dần dần tiến lại gần nhau.
Arnold cũng cầm kiếm sẵn. Và khi hơi thở của họ trùng nhau, anh ta bất ngờ tiến thẳng về phía cô và quẹt mạnh kiếm theo phương ngang.
Đòn tấn công đó đã bị tránh. Rishe lướt qua Arnold và cô nhanh chóng quay người lại.
Anh ta cũng xoay người theo cách tương tự và vung thanh kiếm gỗ. Mũi kiếm của Arnold va chạm mạnh vào thanh kiếm của Rishe.
“!!?”
Các thanh kiếm gỗ va chạm ở tầng trên, sau đó nhanh chóng rút lại và va chạm một lần ở tầng dưới, rồi lại ở phía trên đầu của họ. Tiếng gỗ cứng va vào nhau vang lên, tay Rishe cảm thấy đờ đẫn và tê dại.
Arnold mặc dù đã bị che đi một mắt và không hề di chuyển chút nào, ấy vậy mà anh ta lại không hề tỏ ra chút khó khăn nào.
(Chưa xong đâu!)
Cô lùi lại nửa bước và ngay lúc đó tiến lên để vung kiếm.
Arnold lùi lại và thanh kiếm gỗ của Rishe chém một đường vào không khí, nhưng nó vẫn tiếp tục lao về phía trước.
(Lúc đó, cảm giác về cái lần duy nhất mà Arnold Hein bị thương…!)
Tuyệt vọng nhớ lại ký ức của mình, cô dùng hết sức lực để tung ra đòn cuối cùng. Arnold có vẻ bị ngạc nhiên trong giây lát.
“……”
Nhưng đó là tất cả.
Thanh kiếm của Rishe bị thổi bay bởi cú vung của Arnold.
“A!”
Thanh kiếm gỗ rời khỏi tay cô và bay sượt qua má của một hiệp sĩ cận vệ đang đứng chết lặng nhìn gần đó, rồi va vào bức tường đá của sân tập.
“Ây cha!?”
“A-Anh có sao không!? A!”
Cô cố gắng chạy về phía họ trong hoảng loạn, nhưng ngay lúc đó sức lực đã rời bỏ cơ thể cô, Rishe ngồi bụp xuống mặt đất sân tập.
“Wa…”
“Khá ấn tượng đấy.”
Arnold người thậm chí còn không thở dốc, nhìn xuống Rishe.
“Ta vốn định không di chuyển quá một bước, dường như ta đã đánh giá thấp em rồi.”
“Người đã đặt ra nhiều hạn chế cho bản thân quá nhỉ…!”
“Nếu đối thủ của ta không phải là em, ta vốn định không nhúc nhích dù chỉ một tấc.”
Phớt lờ Rishe, người đang có đôi vai nặng trĩu khi cố gắng điều hòa hơi thở, Arnold ra hiệu cho các hiệp sĩ cận vệ. Một hiệp sĩ vội vàng chạy tới và tháo thắt lưng ở cổ tay cho Arnold.
Tiếp theo, Arnold cởi miếng bảo vệ đang quấn ở chân và cúi xuống trước mặt Rishe. Sau đó, anh ta cởi trói cho tay trái của cô.
“Cảm ơn sự hướng dẫn của ngài……”
Cô biết bản thân chắc chắn sẽ thua nhưng vẫn cảm thấy thất vọng. Có lẽ điều đó đang hiện rõ trên gương mặt cô vì Arnold đang tựa khuỷa tay lên đầu gối và mỉm cười.
“Em đã hứa sẽ nghe theo một yêu cầu bất kỳ của ta, phải không?"
"Vâng, bất cứ điều gì mà ngài muốn! Nhất ngôn cửu đỉnh!!"
Rishe nói một cách nghiêm túc, dù đang cảm thấy hơi tuyệt vọng.
Dù có ra sao đi nữa, cô không hề nghĩ rằng mình có cơ hội thắng. Đối với Rishe, đây chỉ đơn giản là một vụ cá cược sẽ mang lại kết quả dù cô thắng hay thua.
Trong trường hợp Rishe thắng, cô ấy có thể hỏi Arnold những gì cô ấy muốn hỏi.
Nếu Rishe thua đúng như dự đoán, Rishe sẽ hiểu được điều anh ta muốn ở cô. Có lẽ nó sẽ giúp tìm ra lý do tại sao Arnold lại cầu hôn cô.
Với những suy nghĩ đó, cô đã đề xuất việc này.
(Đúng vậy. Điều này nằm trong tính toàn mà. Mình không hối hận, không hối hận một chút nào...)
Mặc dù thực sự là rất đau lòng, nhưng cô đang cố an ủi bản thân như thế.
Arnold đã quan sát cô một lúc, sau đó mở đồ bịt mắt và nói.
“Được thôi… vậy thì, hãy dành thời gian vào buổi chiều hai ngày sau. Chúng ta sẽ ra ngoại thành.
"Ra ngoại thành? Em sẽ tuân theo, nhưng ngài định làm gì ạ?"
“Đến lúc đó ta sẽ nói.."
Arnold đứng dậy và giao đồ bịt mắt đã được cởi ra cho cận vệ.
(Hmm... Anh ta định thực hiện công việc chính thức nào đó với tư cách là Hoàng tử và hôn thê của ngài ấy à?)
Dù thế nào đi nữa, điều đó không phải là dễ dàng để suy luận. Cô chỉ nhớ lần cuối cùng bản thân đi ra ngoại thành là khi gặp Tully, chủ thương hội Aria.
Lần đó, sau khi bị phát hiện đã lẻn ra ngoài, cô đã bị bắt buộc phải hứa sẽ luôn đi cùng Arnold khi ra ngoại thành.
Arnold sẽ luôn vượt qua Rishe ở mọi mặt.
Khi Rishe nhìn xa xăm với tâm trạng như vậy, Arnold nhìn xuống cô với vẻ tò mò.
"Sao vậy? Ngồi đủ lâu rồi đó, đứng dậy đi."
“Dạ... ừm.”
Rishe, người vẫn đang ngồi trên mặt đất dần nhìn xa xăm, tránh ánh mắt của Arnold.
"Em sẽ ở lại đây một chút nữa. Mong ngài thứ lỗi, xin điện hạ hãy về trước đi ạ."
“Tại sao?”
“...”
Cô không muốn nói điều đó cho anh biết, nhưng có vẻ là phải làm vậy.
Rishe quyết định vượt qua sự xấu hổ và chậm rãi nói.
"Thực ra, sau trận chiến vừa rồi, em cảm thấy cả tay lẫn chân đều mất hết sức lực rồi."
“…Cái gì?”
"Có vẻ như cơ thể em không theo kịp chuyển động của em..."
Đó thực sự là một câu chuyện đáng xấu hổ. Nếu cố đứng lên ngay bây giờ, cô chắc chắn sẽ ngã ngang ra đất.
"Em chỉ đang nghỉ ngơi một chút. Em đảm bảo rằng cửa sân tập sẽ được khóa kín khi rời đi, nên đừng lo lắng."
“...”
“Điện hạ?”
Arnold làm vẻ mặt trầm ngâm.
"Vì ta không chạm vào em bằng tay trần, nên không có vấn đề gì phải không?"
“……Ể?”
Cô có một cảm giác tồi tệ về cái câu nói đó.
Theo bản năng, cô muốn nói “Không” nhưng cô không thể làm thế khi không biết anh ta đang cố xác nhận chuyện gì.
Trong khi cô đang suy nghĩ, Arnold quỳ xuống trước mặt Rishe và đưa bàn tay đeo găng đen của mình ra.
“Ể!? Ơ, chờ đã, điện hạ...”
Khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể Rishe bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất.
Hmm Rishe 15, Arnold 19, không có gì to tát phải không? Ghen với chính mình(づ ◕‿◕ )づ