Trans: Chí mạng
Nào mới xong vol 2 đây(@´_`@)
______________________________
Tội ác của người đàn ông này là “cố gắng ngăn chặn sự tàn bạo của Hoàng đế Arnold Hein”.
Ludger Lars Lorvain.
Ông ta là một Bá tước đến từ vùng đất nằm ở phía cực bắc của Đế quốc Garkhain, và là một chư hầu trung thành đã phục vụ hoàng gia từ đời này sang đời khác.
Cô nghe nói ông ấy là một Bá tước từng đạt được nhiều chiến công trên chiến trường và được nhiều người dân tôn kính.
Nhưng Bá tước Lorvain, người chư hầu trung thành đó đã bị giết bởi chính người mà ông ta phục vụ.
Ba năm sau, ông đã bị giết một cách tàn nhẫn sau khi khiển trách Arnold, người đã trở thành Hoàng đế, về cuộc chiến tranh xâm lược của anh ta.
(Mình đã nghe nhiều tin đồn khác nhau, chẳng hạn như việc ông ấy bị tra tần từ từ cho đến chết, hoặc việc ông bị chém đầu một cách tàn bạo. Có cả tin đồn rằng Hoàng đế Arnold Hein đã hành quyết toàn bộ gia đình Lorvain để chuộc lỗi cho tội 'phản bội' của Bá tước Lorvain...)
Một trong những lý do khiến các quốc gia trở nên sợ hãi Arnold là vụ sát hại dã man cả gia đình Lorvain.
Và bây giờ, một người như vậy hiện đang đứng trước mắt Rishe.
Lorvain sau đó chuyển ánh mắt từ Fritz sang Rishe.
“...”
Bị nhìn chằm chằm bằng đôi mắt màu xám, khiến Rishe có hơi giật mình.
Mặc dù ông ấy có vẻ mặt bình thản, nhưng bầu không khí xung quanh ông ta lại toát lên vẻ của một chiến binh thực thụ.
(Bá tước biên giới... Ông ta chịu trách nhiệm cho một tuyến chiến trường ở biên giới Đế quốc. Mình có cảm giác như mọi thứ có thể sẽ bị phơi bày.)
Có lẽ, nếu cứ tiếp tục thế này, bí mật về việc cô là phụ nữ sẽ bị vạch trần.
Khi tưởng tượng như vậy, Rishe bất giác nín thở. Lorvain mở miệng và nói bằng một giọng trầm lặng.
“…Cậu...”
Khoảnh khắc Rishe trở nên lo lắng, ông tiếp tục.
“—Cậu có thích gà không?”
“Hể?”
Cô mở miệng ngạc nhiên vì câu hỏi bất ngờ này.
Trong khi đó, Lorvain lại có vẻ như đang hỏi một câu hỏi rất bình thường.
Lờ đi sự bối rối của Rishe và Fritz đang ở bên cạnh, ông vẫn bình tĩnh và tiếp tục nói.
“Nếu không thích thịt gà, cậu có thể dùng các loại thịt khác. Ngoài ra còn có đậu, trứng và sữa.”
“Ừm...”
“...Không thích à?”
“Không, tôi thích nó! Không có loại thức ăn nào mà tôi không thích cả!”
“Vậy à. Điều đó rất tốt đấy.”
“...!?”
一Rishe tự hỏi mình đang được yêu cầu trả lời điều gì.
Ngay cả khi cô muốn hỏi, nhưng bầu không khí hiện tại không thích hợp để hỏi, Lorvain vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc.
“Nếu không rơi vào tình trạng không thể ăn được thì cậu nên ăn nhiều hơn. Theo ta thấy thì lượng cơ bắp của cậu đang ít hơn so với một nam giới bình thường.”
“Vâng... vâng! Cảm ơn lời khuyên của ngài!”
Rishe cảm thấy nhẹ nhõm khi hiểu ra điều đó.
Trong suốt cuộc đời làm dược sĩ, cô đã học về các loại thực phẩm cần thiết giúp bổ sung cho cơ thể. Mặc dù kiến thức về điều này vẫn chưa sâu, nhưng có lẽ Lorvain đang nói về điều đó.
(Trong trường hợp của mình, cuộc đời làm hiệp sĩ đã chứng minh rằng dù mình có ăn bao nhiêu đi chăng nữa, mình cũng không thể có cùng lượng cơ bắp với một người đàn ông...)
Trong một ý nghĩa nào đó, có lẽ mọi người đã nhận ra rằng cô ấy là phụ nữ. Mặc dù cố gắng giữ nụ cười trên khuôn mặt, nhưng bên trong, Rishe đang cảm thấy lo lắng.
Lorvain có vẻ hài lòng và gật đầu.
“Người trẻ nên phát triển tốt hơn một chút. Bắt đầu từ ngày mai, ta cũng sẽ tham gia buổi huấn luyện. Chiếu cố nhé."
“Wow, Lorvain-sama sẽ huấn luyện chúng tôi!? Thật tuyệt vời! ... À không, tôi cảm thấy rất vinh dự!!”
Nhìn thấy Fritz đang phấn khích, Lorvain thả lỏng biểu cảm một chút.
“Ta cũng rất vui mừng khi được tham gia vào việc huấn luyện những người hiệp sĩ trẻ tương lai. Lịch trình của ta bị trì hoãn và ta không thể tham gia buổi huấn luyện ngày hôm nay, nhưng cảm nhận của các cậu thế nào?"
“...”
Fritz và Rishe nhìn nhau.
Fritz là người mở lời trước.
“Thành thật mà nói, nội dung của buổi huấn luyện thật sự là điều mà chúng tôi rất cảm kích! Vì đây là khóa huấn luyện hiệp sĩ nên tôi đã sẵn sàng bị buộc phải chạy cho đến khi nôn nhiều hơn, hoặc huấn luyện đến mức không thể đứng dậy trong một giờ!”
“Tôi cảm thấy có một chút bất ngờ. Chúng tôi được cho ăn uống đều đặn, và có cả thời gian nghỉ ngơi... Tôi đã nghe nói về các đội hiệp sĩ ở các quốc gia khác, và họ thường huấn luyện một cách khắc nghiệt hơn với những tân binh.”
Lorvain gật đầu khi nghe lời nhận xét của Rishe.
“Quả thực, ở đất nước này cũng vậy chỉ cách đây vài năm trước. Đó là thời kỳ chiến tranh và chúng ta cần sức mạnh chiến đấu ngay lập tức. Nhưng một người đã thay đổi những thói quen xấu đó.”
“Thói quen xấu? Ngài nói về cách huấn luyện à?”
Khi thấy Fritz vặn vẹo đầu, Lorvain đã giải thích cẩn thận.
“Đó là một thói quen xấu không thể phủ nhận. Bằng cách huấn luyện những tân binh một cách khắc nghiệt, trước tiên họ sẽ loại bỏ những người ‘không thể sử dụng được’. Những người được sàng lọc theo cách này sẽ bị cưỡng bức huấn luyện trong một khoảng thời gian ngắn, và lần lượt gửi họ đến chiến trường.”
(……Ah)
“Nhưng điều mà những người lớn tuổi như ta phải làm không phải là chọn những người trẻ mà là huấn luyện họ. Chỉ vì ai đó không được chọn ở giai đoạn đầu không nhất thiết có nghĩa là họ không phù hợp. Hơn nữa, hiện tại là thời bình, không cần phải áp dụng các phương pháp huấn luyện nguy hiểm.”
Rishe chợt nhớ ra.
Oliver, người hầu cận của Arnold, nói rằng anh ta "đã bị thương và không thể trở thành một hiệp sĩ nữa".
Nếu những thương tích của Oliver là do quá trình huấn luyện để trở thành hiệp sĩ thì có thể dễ dàng tưởng tượng ra ai đã thay đổi thói quen xấu đó.
“Các cậu cũng không cần phải nản lòng chỉ vì không đạt được kết quả như mong đợi trong buổi tập này. Bây giờ chỉ cần cố gắng hết mình."
“Vâng!”
“—Xin thứ lỗi, thưa ngài Lorvain.”
Lorvain quay lại khi nghe thấy giọng nói của hiệp sĩ.
“Thưa ngài, sắp đến giờ diện kiến Hoàng đế bệ hạ. Xin hãy đến trong thời gian này.”
“À, ta sẽ đến đó ngay... Vậy thì, hẹn gặp lại vào ngày mai.”
“Cảm ơn ngài đã trò chuyện ạ!”
Fritz và Rishe cúi đầu và nhìn Lorvain rời khỏi sân tập.
Rishe vẫn giữ nguyên tư thế và suy nghĩ về nhiều thứ khác nhau.
(...Hoàng đế bệ hạ. Cha của Hoàng tử Arnold. Mình chưa bao giờ có thể gặp ông ấy, nhưng chắc chắn ông ấy đang ở đây, tại lâu đài hoàng gia này...)
Đã một tháng kể từ khi Rishe đến đất nước này.
Dù lâu đài này có rộng lớn đến đâu thì việc không tiếp xúc với Hoàng đế như vậy, có lẽ cũng là một phần sự sắp đặt cố ý của ai đó.
(Tuy nhiên, điều quan trọng nhất bây giờ không phải là Hoàng đế bệ hạ mà là...)
Sau một lúc, khi cô nhìn lên, Fritz đang vuốt nhẹ ngực nhẹ nhõm trong khi thở dài.
“Ha, tôi cảm thấy rất lo lắng đấy, Lucious! Tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể nói chuyện với Bá tước Lorvain đâu.”
“Thật sao? Fritz dường như vẫn hành động bình thường mà.”
“Không thể nào! Thực ra, tôi đang đổ mồ hôi rất nhiều ấy! Nhưng khi được nghe những lời đó, khiến tôi cảm thấy có động lực hơn. Lucious, sau chuyện này cậu có thời gian không? Chúng ta cùng ăn trưa nhé.”
“Ahhhh!!”
Khi nghe điều đó, Rishe sửng sốt.
Có lẽ đã đến lúc phải quay lại, nếu không có thể sẽ bị những hiệp sĩ bảo vệ nghi ngờ. Nếu họ báo cáo cho Arnold, điều đó có thể khiến cô bị phát hiện.
“Xin lỗi Fritz, tôi phải đi đây. Tôi có việc phải làm vào buổi chiều.”
“Tôi hiểu rồi. Thật đáng tiếc, nhưng không có cách nào khác. Chúc may mắn!”
“Cám ơn, gặp lại sau!”
Sau khi vội vã rời khỏi sân tập, Rishe lao vào một nhà kho gần đó và cởi bộ tóc giả ra. Thứ cô thay không phải là váy mà là đồng phục dành cho hầu gái.
Cô cho tất cả quần áo huấn luyện vào giỏ đựng đồ giặt và phủ một tấm khăn trải giường lên.
Không thể đi lang thang quanh lâu đài trong hình dạng một học viên, nhưng nếu ở trong hình dạng một cô hầu gái thì không có vấn đề gì.
Sau đó, cô đến được dinh thự và như thường lệ, cô trở lại phòng qua ban công.
Mặc dù cô gần như đã khóc một chút khi đang leo dây lên với đôi tay run rẩy.
“Elise, ta về rồi!”
“Mừng ngài trở lại. Em đã chuẩn bị tất cả sẵn sàng.”
Với sự giúp đỡ của Elise, người duy nhất biết về việc cô ăn mặc đồ như nam giới, cô nhanh chóng tắm sạch trong phòng tắm. Cô xả hết mồ hôi, mặc chiếc váy sạch sẽ và trang điểm.
Sau khi làm khô những lọn tóc gợn sóng nhẹ trên mái tóc màu san hô mềm mại của mình, chải qua bằng lược và mọi thứ đã sẵn sàng.
“Chào buổi sáng, Rishe-sama!”
“Chào buổi sáng mọi người……”
Dù đã vô tình để lộ ra sự mệt mỏi, điều này dường như phá hỏng khung cảnh 'một buổi tắm thư giãn sau một giấc ngủ ngon’, nhưng may mắn là không có ai trong số các hầu gái nhận ra.
Trong khi đang đi bộ về phòng từ phòng tắm cùng với vài người hầu gái, trong đó có Elise, cô vô tình chạm mặt với một người không ngờ đến.
“Arnold điện hạ.”
“…Ah”
Trước khi cô kịp hỏi điều gì đó, nhưng rồi cô nhận ra lý do tại sao anh ấy lại ở đây.
Một số người hiệp sĩ đang đưa đồ đến phòng làm việc, nơi đã được chuẩn bị cho Arnold.
“Việc di chuyển thế nào rồi, có suôn sẻ không?”
“Thần không biết. Thần không phải là người làm việc này.”
“Chúa tể của tôi -ý thần là, Arnold điện hạ! Thần đang gặp rắc rối, những chỉ dẫn của ngài quá chung chung thần cần đưa ra những chỉ dẫn chính xác hơn…”
Oliver, người hầu cận của Arnold thò đầu ra từ phòng làm việc của anh ta. Anh ấy nhìn Rishe và mỉm cười.
“Rishe-sama. Cảm ơn ngài đã chuẩn bị một căn phòng tuyệt vời cho điện hạ.”
“Không, anh Oliver. Tôi sẽ rất vui nếu mọi người cảm thấy thoải mái trong môi trường làm việc ở đây. Nhân tiện, về việc gọi Arnold điện hạ là ‘chúa tể của tôi’...”
Trong khi định hỏi, Arnold ngước lên với một khuôn mặt rất không hài lòng.
“Ta đã bảo đừng gọi ta bằng cái tên đáng sợ đó rồi, nhưng Oliver không chịu nghe.”
“Ngài đã cố gắng tránh xa khỏi sự chú ý của mọi người nhiều nhất có thể phải không? Hơn nữa, thần có thể lấy tài liệu của tháng trước từ kệ sách bên phải phải không?”
Oliver nhanh chóng quay trở lại phòng làm việc của Arnold và đang hướng dẫn các hiệp sĩ khác.
(...Cách gọi đó. Có vẻ như Oliver đang phân biệt rõ ràng rằng chủ nhân của mình là Hoàng tử Arnold, chứ không phải Hoàng đế bệ hạ.)
Trong tương lai, cô sẽ muốn nghe Oliver nói thêm về điều này.
Khi đang suy nghĩ như vậy, cô được gọi tên bởi Arnold.
“Rishe.”
"Dạ, có việc gì ạ?"
Arnold cúi người xuống và thì thầm vào tai Rishe.
“...Ngày mai vào lúc hai giờ chiều, đến cổng sau phía Tây. Đừng để bị ai nhìn thấy.”
Việc thì thầm có lẽ là do có nhiều người hầu xung quanh. Cô cảm thấy nhột nhột khi có ai đó thì thầm vào tai với giọng hơi khàn.
Khi Arnold định rời đi, Rishe hơi nghiêng người về phía trước, đặt tay che miệng khi trả lời.
“Em có cần nhuộm tóc không ạ?”
“Không cần. Không cần phải làm điều đó đâu.”
“Em hiểu rồi. Vậy thì em sẽ mặc trang phục để hòa mình vào đám đông khi ra ngoài."
Sau khi kết thúc việc nghiêng người và lùi ra xa Arnold một bước, Rishe lần đầu tiên nhận thấy ánh mắt của những cô hầu gái.
“……”
(Đ... đừng nói là!?)
Những người hầu gái đang nhìn Rishe và Arnold với đôi má ửng hồng và đôi mắt lấp lánh.
Lúc này Rishe không nhận ra cảnh họ thì thầm vào tai nhau nếu nhìn từ góc độ của những người hầu gái sẽ như thế nào.
“Điện hạ, xin hãy đến đây nhanh!”
“Ồn ào quá... ta tới ngay.”
Khi được gọi bởi Oliver, Alnold, người dường như đang cảm thấy khó chịu, đã bước vào phòng làm việc.
Sau khi chia tay với những cô hầu gái đang bồn chồn một cách kỳ lạ. Khi cô trở về phòng cùng Elise, ngay cả Elise cũng trông có vẻ bồn chồn đã mở lời trước.
“Ưm... Rishe-sama. Ngài có chuyện bí mật gì với Hoàng tử điện hạ sao ạ?”
Khi được hỏi về chuyện đó trong căn phòng chỉ có hai người họ, cô quyết định nói sự thật với Elise.
“Thật ra thì, Elise. Chiều mai, ta sẽ xuống thị trấn với Arnold điện hạ.”
“...!”
Vào lúc đó, cô cảm thấy Elise, người thường có khuôn mặt không mấy cảm xúc, đã thay đổi thái độ của mình.
“…Chuyến đi sẽ làm gì vậy ạ?”
“Ngài ấy không kể chi tiết cho ta. Nhưng ta đã thua trong thỏa thuận của một trận đấu với ngài ấy và cuối cùng phải tuân theo mệnh lệnh của điện hạ. Vì vậy, ta nghĩ rằng ta sẽ phải hỗ trợ ngài ấy trong khi làm nhiệm vụ chính thức nào đó.”
“…”
“Trước hết, ngày mai ta cần phải mặc trang phục không nổi bật nè. Váy màu nâu có được không? Hoặc một chiếc áo choàng màu xám, hay ta sẽ kết hợp hai thứ vừa đủ để trông giống như một người lữ khách… Gì vậy!”
Rishe bất ngờ khi Elise đột nhiên nắm chặt lấy tay cô ấy.
“Rishe-sama, xin hãy giao việc đó cho em.”
“Hả? C-Chuyện gì cơ?“
“Xin hãy để việc chuẩn bị cho ngày mai tuyệt đối phải để em lo. Ngài đừng lo lắng, em chắc chắn sẽ làm Rishe-sama trở nên dễ thương nhất.”
“Hả!?”
Lời tuyên bố đầy nhiệt huyết của Elise khiến Rishe có cảm giác không tốt về điều đó.
“Em biết không, Elise. Ta chỉ xuống thị trấn có việc nên không cần phải phiền phức như thế đâu.”
“Không được đâu...! Từ trang phục đến mái tóc của ngài tất cả mọi thứ đều phải thật hoàn hảo vào ngày mai!”
“!?!”
Rishe chưa bao giờ thấy Elise có tinh thần như vậy.
Phớt lờ Rishe đang cảm thấy sợ hãi, Elise đang cố gắng hết sức và thở dốc.
“Tất nhiên là trang phục phải phù hợp với thị trấn. Nhưng nếu không dễ thương thì không được đâu."
“Ể…?”
“Em sẽ mượn quần áo từ Diana-senpai. Em sẽ đi gọi cho Diana-senpai ngay bây giờ!!”
“Elise, em đã trở nên thân thiết với Diana rồi à....! Không phải vậy, này, chờ một chút!!”
***
Và vào ngày hôm sau.
Sau khi kết thúc khóa huấn luyện cho học viên vào buổi sáng, Rishe được Elise chuẩn bị với một quyết tâm mạnh mẽ, và sau đó lên đường đến nơi hẹn gặp Arnold.
Họ gặp nhau với chiếc mũ trùm đầu che kín mặt và đi qua một lối đi bí mật dành riêng cho gia đình hoàng tộc.
Sau khi đi qua con đường dưới lòng đất kết hợp với kênh nước, đi bộ được khoảng vài phút ra tới ngoại ô thị trấn, Arnold dừng lại và nói.
“Đến đây thì được rồi. Em không cần phải trùm mũ nữa đâu.”
“...”
Nghe thấy giọng nói đó, Rishe giật mình.
Cô rụt rè nhìn Arnold từ dưới khi trùm mũ che kín mặt, cố gắng giấu mặt càng nhiều càng tốt.
Arnold mặc trang phục màu xanh dương đơn giản hơn so với thường ngày.
Với một chiếc cổ áo cao che kín cổ, dường như kiểu dáng gần giống với trang phục của người bình thường nhưng vẫn được làm tỉ mỉ và sử dụng chất liệu tốt.
Ngoài ra còn có những chi tiết thêu nhỏ bằng chỉ vàng, và nếu có ai nhìn kỹ thấy cũng sẽ biết đây là hàng cao cấp.
Arnold cũng mặc thêm một chiếc áo choàng mỏng màu đen bên ngoài để dễ dàng che kín miệng hơn. Chiếc kính bảo hộ anh đeo quanh cổ là loại kính phổ biến để du khách tự bảo vệ mình khỏi gió và ánh nắng mặt trời.
Mặc dù có thể che giấu khuôn mặt khi cần thiết, nhưng về cơ bản anh dự định chỉ đi bộ trong thị trấn một cách bình thường. Vì thực tế là hầu hết người dân không biết về gương mặt của gia đình hoàng gia, nên điều đó là chính xác.
(Mình biết nhưng...!)
Nhìn Rishe, người đang do dự cởi mũ trùm đầu và đang dùng tay giữ chặt áo choàng trước ngực, Arnold nghi ngờ hỏi:
“Sao thế?”
“…Ưm…”
Trước sự bối rối của Rishe, Arnold tiếp tục.
“Không cần phải quá lo lắng đâu, hầu như không có người dân nào biết về chúng ta. Và địa điểm đến lần này cũng không phải là nơi xa lạ, nên nếu họ có nhận ra chúng ta sau này, cũng không có vấn đề gì phải lo lắng phải không?"
“P-Phải rồi nhỉ.”
“…Nếu em cứ cố giấu đi, mọi người sẽ nghi ngờ đấy.”
Arnold đã đúng.
Nếu đã thế thì không còn cách nào khác. Rishe quyết định, thả lỏng tay đang giữ áo choàng và cởi mũ trùm đầu ra.
“...”
Cô lấy lại bình tĩnh và ngước nhìn Arnold.
Khi chạm mắt với Arnold, anh ấy có vẻ hơi ngạc nhiên.
Ẩn dưới chiếc áo choàng trắng là một chiếc váy màu xanh lam nhạt với đường viền mềm mại.
Chiếc váy này được mượn từ Diana, có vẻ như là một bộ trang phục đầu hè được các cô gái trong thị trấn ưa chuộng.
Chiếc váy có thiết kế mát mẻ và dễ thương, với một đường viền từ thắt lưng trở xuống giống như hình ảnh của những bông hoa đang nở.
Mái tóc màu san hô của cô được búi sang bên phải tạo thành một bím tóc lớn và thoải mái.
Ngoài ra còn một số đường nét tinh tế khác, nhưng nếu chỉ có vậy thì kiểu tóc này khá phổ biến. Nhưng Rishe đã được Elise tết một dải ruy băng và có một chiếc nơ trên mái tóc của mình.
Thực sự, có lẽ đó là những chi tiết tinh tế và đáng yêu được Elise chuẩn bị, tạo nên hình ảnh của một "cô gái bình thường trong thị trấn" nhưng vẫn toát lên sự phong cách và dễ thương.
Tuy nhiên, khi nghĩ đến việc thể hiện bản thân trước Arnold, Rishe cảm thấy mặt mình đang nóng lên.
(Dù có trông giống như một cô gái trong thị trấn, nhưng...)
Chiếc váy mà Rishe đang mặc và kiểu tóc được tết của cô không phải là điều hiếm gặp trong thị trấn.
Tuy nhiên, cô vẫn cảm thấy không thoải mái.
Ngay cả Rishe cũng thích thú thời trang và kiểu tóc, cô ấy thường nỗ lực rất nhiều vào trang phục và kiểu tóc của mình khi tham dự các bữa tiệc. Nhưng hôm nay, cô cảm thấy không thể bình tĩnh nổi bởi vì cô ấy dự định là sẽ làm việc cùng với Arnold.
“―…”
“Không, em hiểu rồi! Em biết ngài muốn nói gì rồi!!”
Khi Arnold định mở miệng nói nhưng Rishe đã ngắt lời anh.
“Em đã biết hôm nay chúng ta đi làm chính vụ! Dù cho trang phục đơn giản nhưng vẫn quá nổi bật, và... nói sao nhỉ...”
“…Nếu là em thì ta nghĩ rằng em sẽ đến trong bộ váy màu nâu và áo choàng màu xám chứ gì.”
“Em thực sự dễ đoán vậy à!?”
Khi Rishe đang bối rối vì bị anh đọc được, Arnold nhìn lại toàn bộ cơ thể Rishe.
“Đây là do hầu gái làm à?”
“……”
“Ta nghĩ em dường như đã hiểu lầm gì đó, nhưng trang phục này chẳng có gì sai cả.”
“…Thật sao ạ…?”
Nghe vậy, Rishe cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Tiếp theo, Alnold nói như sau.
“Ta có lời khen cho hầu gái của em đấy.”
“Hể?”
“Đã đến lúc phải đi rồi. Nếu cứ tiếp tục như thế này, rất có thể sẽ thu hút sự chú ý theo một lý do hoàn toàn khác so với những gì em lo ngại đấy.”
“A... xin hãy đợi đã!”
Rishe vội đuổi theo Arnold khi anh bắt đầu bước đi.
Nhìn ảnh bìa vol 2 là biết nha mọi người Sống ngần này năm, mới gặp lời khen độc lạ bình dương như này