Trans: Chí mạng
Chắc thần thánh không cmt nữa đâu=))
_____________________________
(Đợi một chút. Ý bà ấy là chiếc nhẫn mà người ta đeo vào ngón tay, phải không?)
Có lẽ không sai đâu. Đây là một cửa hàng đá quý, nơi chuyên bán các loại trang sức.
(Vậy cô dâu là ai? Cô dâu của Hoàng tử Arnold... cô dâu của ngài ấy...)
Sau một vài giây suy nghĩ, Rishe đột nhiên nhận ra.
(----Là mình mà!!)
Khoảnh khắc Rishe nhận ra điều này, cô cảm thấy chân tay như mềm nhũn ra vậy.
Rishe quay lại nhìn Arnold với vẻ hoảng sợ, nhưng anh vẫn trưng ra vẻ mặt điềm tĩnh như mọi khi.
Arnold dùng tay chống cằm, như thể muốn nói rằng đây là điều hiển nhiên.
Vì lẽ đó, cô lại càng bối rối hơn.
(Tại sao? Tại sao vậy!? Có phải ở Garkhain, cũng cần có nhẫn cho lễ cưới không? ... Không, không có chuyện đó được! Chỉ ở đất nước mình, chiếc nhẫn ở ngón áp út của tay trái mới có ý nghĩa. Ở các đất nước khác, chắc chắn không có chuyện tặng nhẫn cho cô dâu trong lễ cưới đâu!)
Nếu nó không phải vật cần thiết cho lễ cưới thì nó có ý nghĩa gì?
Trong khi đang trầm tư suy nghĩ, thì bà lão nói.
"Cháu trai tôi sẽ mang trà tới. Tiểu thư Rishe vui lòng ngồi xuống ghế sofa nhé."
"Ừm, vâng..."
"Vậy tôi sẽ đi chuẩn bị ngay. Đã lâu rồi chúng tôi chưa có khách quý nên tôi thực sự rất phấn khích."
Theo lời nhắc, Rishe ngồi xuống cạnh Arnold.
Vì ghế sofa có ba chỗ ngồi nên ở giữa còn một khoảng trống dành cho một người. Cảm thấy không thoải mái, cô rụt rè hỏi.
“Điện hạ, ừm, chuyện này... là sao vậy...”
"Cái gì? Có chuyện gì em vẫn chưa hiểu sao?"
“Chắc chắn là có rồi ạ!"
Thế là Rishe vội vàng hỏi lại.
“Nếu em nhớ không nhầm thì em đã thua điện hạ trong trận đấu, nên em phải đi cùng ngài trong chuyến đi bí mật này để ‘làm theo một yêu cầu bất kỳ của điện hạ’, phải không ạ?”
"Đúng vậy. Trí nhớ của em chính xác nhỉ."
"Vậy, tại sao lại mua một chiếc nhẫn?"
Dù sao đi nữa, điều này hết sức kỳ lạ.
Khi Rishe đang suy nghĩ về điều đó, Arnold lấy chiếc đồng hồ bỏ túi ra, nhìn nó rồi trả lời đơn giản.
“Điều duy nhất ta yêu cầu từ em là... ‘để ta tặng em một chiếc nhẫn’ thôi.”
"Nhưng tại sao lại đưa ra yêu cầu như vậy!? Chẳng phải còn nhiều điều hơn thế nữa sao? Những điều gì khác mà ngài muốn em làm, ý em là điều mà em không bao giờ làm trong hoàn cảnh bình thường, nhưng lại có lợi cho điện hạ."
"Cái gì? Em muốn nhận được những yêu cầu như vậy à?"
"Không phải vậy đâu!"
Không, theo một nghĩa nào đó, có thể nói như vậy.
Lí do Rishe đề xuất vụ cá cược này là để hiểu rõ hơn về bản chất và ý định thực sự của Arnold. Nhưng với điều này, lại thêm một bí ẩn mới đã được tạo ra.
"Hơn nữa, ngài không cần phải lãng phí quyền lợi có được từ cuộc cá cược vào việc như thế này. Nếu vì lý do nào đó mà điện hạ muốn em đeo một chiếc nhẫn, thì ngài chỉ cần nói ra là được mà.”
“...Nghe này..."
Rishe nghĩ rằng mình đã nói điều đó rất hợp lý, nhưng Arnold lại trông có vẻ ngạc nhiên.
“Nếu nói là 'Ta sẽ mua cho em một chiếc nhẫn, nên hãy chọn chiếc em thích đi', ta chắc chắn em sẽ không chọn nó một cách tử tế.''
"Ừm."
"Có lẽ, em không thích nhận được một món quà từ người khác, đúng không?"
Không có một tiếng rên rỉ nào.
Đúng như Arnold đã nói, Rishe cảm thấy không thoải mái khi nhận một món quà từ người khác. Cô vẫn bối rối với tình hình hiện tại.
"Trong trường hợp đó, ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc tận dụng cơ hội này. Những viên đá ở đây đều là hàng thượng phẩm. Và tiền bạc không thành vấn đề, vì vậy hãy chọn thứ mà em thích dựa trên tính thẩm mỹ của bản thân.”
“Nhưng mà điện hạ, em không thể yêu cầu ngài mua một món đồ đắt tiền như vậy mà không có lý do gì cả.”
"...Rishe."
Arnold gọi tên cô như thể đã đoán trước được điều này.
“Nếu em làm một chiếc nhẫn ở đây, đồng nghĩa với việc tiền của ta sẽ được đổ vào thủ đô.”
"!"
Nghe những lời này, vai của Rishe run lên.
"Ta biết em có hứng thú với việc kinh doanh. Ta có quá nhiều tài sản cá nhân và không có cách nào để sử dụng hết. Tiền của ta sẽ không được luân chuyển, em nghĩ sao về chuyện đó?"
“Ưm, em...!!"
Arnold mỉm cười.
“Như em có thể thấy, chủ cửa hàng này là một người rất chú trọng đến đồ nội thất. Nếu ta tiêu tiền ở đây, người chủ có thể sử dụng lợi nhuận đó để nhập thêm đồ nội thất mới. Tóm lại, nó sẽ quay vòng và giúp đỡ các thương nhân cũng như các thợ thủ công lành nghề.”
"Vâng..."
“Nếu em muốn đặt mua những món trang sức khác từ các đất nước khác cũng được. Nếu hàng hóa và con người di chuyển, tiền cũng sẽ di chuyển theo. --Hay em không đồng ý?”
(Ah mồ, thật là...!!)
Tuy nhiên, những gì Arnold nói là hoàn toàn có lý.
Đối với một người kinh doanh, không có gì buồn hơn việc tiền của người dân không được sử dụng.
Người của hoàng gia lãng phí tiền bạc là điều đương nhiên, nhưng nếu họ dư thừa tiền cá nhân thì điều Rishe mong muốn chính là nó được chuyển cho dân chúng.
"…Em hiểu rồi."
Dù sao thì, điều này là một "yêu cầu". Trong mọi trường hợp, Rishe không có quyền từ chối nó.
"Vậy thì em sẽ chọn. Em sẽ chọn bằng cả trái tim, một cách chân thành nhất."
"Hê."
Khi Rishe đã quyết tâm và chuẩn bị tinh thần, Arnold cười khúc khích.
Đúng lúc đó, bà lão từ phía sau cửa hàng đã quay lại.
Bà ấy bước tới với cây gậy, ngồi xuống đối diện với Rishe và Arnold rồi mỉm cười.
"Vậy thì, chúng ta sẽ tiến hành ngay bây giờ. Việc làm ra chiếc nhẫn sẽ mất khoảng một tháng. Hôm nay, chúng ta sẽ chọn đá và quyết định thiết kế thô của chiếc nhẫn."
"Vâng, xin nhờ bà."
Rishe lễ phép cúi đầu. Bà lão lắng nghe và hỏi những yêu cầu cụ thể của Rishe.
Trang trí không nên quá hoa mỹ. Đo kích thước cho ngón đeo nhẫn của tay trái. Những chuyện này được xen lẫn với những cuộc trò chuyện nhỏ.
Một điều khiến Rishe bất ngờ trong suốt quá trình nói chuyện đó là khi cô quyết định chọn màu vàng cho chiếc nhẫn.
Bà ấy nói: “Phải, màu vàng sẽ phù hợp với mái tóc của cô”, làm Rishe nhớ lại một cuộc trò chuyện trước đây.
Arnold đã nói ngày hôm qua, “Không cần phải nhuộm tóc đâu."
Bởi vì Rishe có một mái tóc màu san hô nổi bật nên nếu có thể giấu được thì không có gì tốt hơn.
Cô có chút nghi ngờ về việc anh lại nói như vậy, nhưng giờ cô nhận ra rằng đó là mục đích để chọn nhẫn.
Cuối cùng, đã đến lúc phải lựa chọn viên đá mà Rishe mong muốn.
"Tôi đã lựa ra một số cái, phía sau còn có nhiều hơn, nhưng trước hết đây là hộp đầu tiên."
Bà lão mỉm cười và cho họ xem bộ sưu tập quý giá của bà.
Nhìn xuống hộp trang sức đầu tiên, Rishe không khỏi thốt lên.
"Thật không thể tin được...!"
Những viên đá xếp thành hàng trông cực kỳ đẹp và lấp lánh.
Không chỉ là về màu sắc, hình dạng và đường cắt tuyệt vời. Ngay từ ban đầu, sự đa dạng của các viên đá đã làm Rishe phải tròn mắt ngạc nhiên.
"Chủ cửa hàng ơi. Có phải đây là viên Opal huyền thoại từ mỏ phía Đông của Haril Rasha mà chỉ được khai thác trong vài năm không?"
"Cô biết về nó à? Hahaha, xin mời nhìn vào đây. Đây là viên kim cương hồng rất đẹp. Và viên ngọc bích ở đây cũng là một kiệt tác nghệ thuật."
"Wow...!"
Đây thực sự là một hộp trang sức đúng nghĩa.
Arnold dường như không hứng thú một chút nào, nhưng Rishe không thể ngăn được sự phấn khích của mình.
Bà lão gọi nó là "những viên đá quý", tất cả những gì có ở đây đều là những viên đá tuyệt vời.
Tuy nhiên, một vấn đề khó khăn đã nảy sinh ở đây.
"--Ồ, thật vui quá! Vậy tiểu thư Rishe, cô đã chọn được món nào chưa?"
"Ể!? Ừm..."
Khi được bà lão hỏi, Rishe nhìn xuống.
(Đúng rồi. Mình không mua những thứ này để bán, mình phải chọn một viên đá để bản thân đeo nó.)
Khi nhìn vấn đề từ góc độ đó, đây thực sự là một bài toán khó khăn.
Là con gái của một công tước, Rishe đương nhiên đã phải chọn lựa các viên đá nhiều lần.
Tuy nhiên, đó là quan điểm từ góc độ là hôn thê của Vương tử, với mong muốn chọn lựa những món đá phù hợp nhất.
Nhưng lần này thì khác.
(Để đeo trong lễ cưới, liệu kim cương có phải là lựa chọn tốt nhất không? Nếu muốn hợp với màu mắt có lẽ màu ngọc lục bảo sẽ hợp hơn, nhưng nó cũng là biểu tượng của hoàng gia trong nước của mình, có thể gây ra sự phản đối. Dù sao thì, những viên đá quý này thực sự tuyệt vời... Thậm chí vua Zahad, người yêu thích những thứ hào nhoáng, sẽ hạnh phúc đến mức nào khi nhìn thấy nó... nhưng bây giờ là lúc tập trung vào bản thân mình!)
Mỗi lần suy nghĩ, cô càng bị cuốn vào sâu hơn. Và tất cả những viên đá ở đây đều rất đẹp.
Tất cả chúng đều tuyệt vời và Rishe không thể thu hẹp phạm vi lại. Thậm chí cô còn không biết bản thân nên chọn cái nào.
Thấy Rishe đang chật vật, bà lão chợt mỉm cười.
"Tiểu thư Rishe. Cô có muốn nghe chút lời khuyên từ trái tim của bà già này không?"
"Vâng. Phiền bà ạ."
Khi ngước lên và nhìn thấy bà lão, Rishe thấy bà đang nhìn cô với ánh mắt rất dịu dàng.
Như thể cảm nhận được nỗi lo lắng của cô, bà ấy nói.
"Hãy đeo viên đá mà mình yêu thích và ưỡn ngực tự hào. Đối với phái nữ, chỉ riêng việc đó cũng có thể đem lại dũng khí cho họ đấy.”
"!"
Khi nghe được điều đó, cô cảm thấy lo lắng.
"Đừng nghĩ nó như một món đồ trang sức phù hợp với một Hoàng phi, mà hãy coi nó như một lá bùa may mắn cho mình. Việc chọn những viên đá này phải đến từ trái tim."
“Thưa bà..."
“Chỉ cần là những gì bản thân thực sự thích thôi.”
Những thứ mà bản thân thực sự thích.
Rishe suy nghĩ cẩn thận về ý nghĩa của từ này.
"Ví dụ như tiểu thư Rishe. Cô thích màu gì?"
“Màu sắc yêu thích...?”
Khi câu hỏi được đặt ra, câu trả lời ngay lập tức xuất hiện trong đầu cô..
Khi cô nhìn lên Arnold bên cạnh, ánh mắt của họ chạm nhau. Arnold trông có vẻ đang nhìn Rishe chứ không nhìn vào những viên đá trên bàn.
Đôi mắt anh có màu xanh lam tuyệt đẹp.
Em trai của anh, Theodore, cũng có đôi mắt xanh tương tự, nhưng màu mắt của Arnold lại nhạt hơn một chút.
Có lẽ vì thế mà nó có cảm giác lạnh buốt như một tảng băng.
(Màu sắc đó trông giống như mặt biển đóng băng của một đất nước lạnh giá.)
Có lẽ lần đầu tiên cô cảm nhận được điều này là khi đối mặt với anh trong cuộc sống của một hiệp sĩ.
Hoặc có thể đó là ấn tượng mà cô đã có trong cuộc sống lần này.
Trong suốt một tháng qua, cô đã nhìn vào đôi mắt đó nhiều đến nỗi cô không thể nhớ nổi.
Nhưng việc nhìn thấy bản thân mình phản chiếu trong đôi mắt này là một cảm giác kỳ lạ.
Và do đó, cô tự nhiên hỏi.
“Có viên đá nào có cùng màu với màu mắt của ngài ấy không ạ?”
“――……”
Arnold hơi cau mày.
Màu sắc đẹp đến mức khiến cô cảm thấy không thể nghĩ ra điều gì tốt hơn.
Mặc dù đó là cảm xúc thật của Rishe nhưng mọi người xung quanh cô lại phản ứng như thể cô vừa nói điều gì đó kỳ lạ.
(……Ủa, Ehhh?)
"Ôi chao. Ôi chúa ơi..."
(Đợi một chút. Có phải mình vừa nói điều gì quá đáng không?)
Cô cảm thấy hơi mất bình tĩnh, nhưng không thể giả vờ như bản thân chưa nói gì.
Nhìn thấy khuôn mặt bà lão sáng ngời hạnh phúc, Rishe tin chắc rằng mình đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng.
"Ấy không, không phải vậy! Xin đợi chút, tôi không có ý gì kỳ lạ đâu!! Chỉ là tôi thích màu mắt của Hoàng tử Arnold và luôn nghĩ rằng, "mắt của ngài ấy thật đẹp." thôi ạ... Eh!!”
"Haha, cô đã luôn nghĩ như vậy nhỉ. Tôi hiểu rồi, xin hãy đợi một lát. Nếu đó là điều tiểu thư muốn, tôi sẽ đi chuẩn bị thứ phù hợp ngay."
“À, bà ơi!!”
Dù phải chống gậy nhưng bà lão vẫn biến mất vào phía sau cửa hàng với tốc độ khá nhanh.
Kết quả là chỉ còn Rishe và Arnold ở lại.
"Ừm..."
Arnold không nói gì kể từ lúc trước đến giờ. Tuy nhiên, Rishe hy vọng anh sẽ không tiếp tục đề cập đến vấn đề này.
Che mặt bằng cả hai tay, Rishe gục đầu tại chỗ. Cô thực sự không thể nhìn thẳng vào Arnold.
"...Xin ngài hãy quên những gì em vừa nói đi."
“…”
***
Mặc dù có nhiều rắc rối đã xảy ra, nhưng cuối cùng thì Rishe đã chọn được một viên đá. “Viên đá đặc biệt'' được đưa ra từ phía sau cửa hàng, thật sự là điều mà Rishe mong muốn.
Mặc dù Rishe cảm thấy lúng túng một lúc sau đó, nhưng cô đã dần dần lấy lại được cảm giác bình tĩnh.
Việc làm nhẫn sẽ được thực hiện bởi một người đàn ông là cháu trai của bà lão.
Và bây giờ, sau khi rời khỏi cửa hàng, Rishe đang ở một nơi nào đó cùng với Arnold.
"--Phong cảnh nhìn từ đây thực sự rất tuyệt vời. Gió mát và cảm giác thật dễ chịu."
Họ đang đứng trên bức tường bên ngoài bao quanh thủ đô ở Garkhain.
Bản thân thủ đô Garkhain cũng giống như một pháo đài. Một bức tường dày khoảng vài mét bao quanh toàn bộ thị trấn.
Rõ ràng, khu vực cung thủ đảm nhận vị trí khi kẻ thù tấn công, được mở cửa và sử dụng bởi công chúng như một đường phố trong thời bình.
Sau khi rời khỏi cửa hàng, Arnold đã dẫn Rishe tới đây.
Ngay bên dưới là cổng chính ở lối vào kinh đô, nơi xe ngựa tấp nập đi qua.
Chắc chắn là một cảnh tượng thú vị, nhưng hoàng hôn đang đến gần theo từng khoảnh khắc trôi qua.
"Nhìn kìa! Mặt trời lớn sẽ sớm lặn xuống phía sau lâu đài hoàng gia."
"...Đúng vậy."
“Nếu nhìn từ phía này, cảnh tượng này thật tuyệt vời.”
Khung cảnh thông thường là nhìn xuống thành phố từ lâu đài. Phong cảnh từ phía này thật trong lành và không bao giờ cảm thấy chán.
Khi Rishe đang nghĩ về điều đó, Arnold đứng bên cạnh đột nhiên hỏi.
"Tại sao lại là ngón áp út tay trái?"
"Hể?"
"Em đã chỉ định ngón tay đó để đo kích thước cho nhẫn đúng không?"
"Đó là... một quan niệm thôi."
Cô không muốn đào quá sâu về vấn đề này.
Ở đất nước của Rishe, trong lễ cưới, việc đeo nhẫn vào ngón áp út của tay trái đó là điều đương nhiên, nhưng cô cảm thấy ngượng ngùng khi nhận ra mình đã ý thức đến điều đó.
"Điện hạ cũng vậy, tại sao ngài lại tặng nhẫn cho em? Có ý nghĩa gì sâu xa không?”
"Không có gì đặc biệt, một chiếc nhẫn đâu có ý nghĩa đến thế. Nhưng... em làm rất nhiều việc bằng tay, đúng không? Nào là pha thuốc, làm việc nhà... Em lúc nào cũng di chuyển xung quanh một cách bận rộn."
Khi nghe như vậy, cô bất chợt nhớ ra.
Khi làm việc trước mặt Arnold, anh thường nhìn vào bàn tay của Rishe và quan sát chúng một cách thích thú.
“Ta nghĩ khi nhìn thấy chiếc nhẫn ta tặng trên bàn tay của em sẽ khiến ta cảm thấy dễ chịu hơn.”
"Chuyện đó..."
Nghe những điều như thế khiến Rishe bối rối.
Làm sao cô ấy có thể đáp lại được?
Sau một lúc lưỡng lự, Rishe đột nhiên nói.
“Vậy thì ngay khi chiếc nhẫn hoàn thành, em sẽ cho ngài xem đầu tiên.”
"Ừ."
Cuối cùng cô cũng đã có thể hoàn thành cuộc trao đổi này.
Rishe hít một hơi thật sâu và tò mò về thời gian hiện tại.
(Mình ổn, nhưng mình không biết liệu Hoàng tử Arnold có ổn không. Điện hạ đã nhìn đồng hồ khi rời khỏi cửa hàng và giờ trời đã gần tối. Nếu ngài ấy quan tâm đến thời gian, có lẽ đã đến lúc phải về rồi...)
Sau đó, cô đột nhiên nhận ra.
(Không...)
Alnord không kiểm tra thời gian để quay trở lại lâu đài.
(Nếu điện hạ lo lắng về thời gian để trở về thì càng về muộn, ngài ấy phải kiểm tra đồng hồ nhiều hơn.--Nhưng kể từ khi đến cổng này, điện hạ chưa một lần cầm đồng hồ lên.)
Điều đó có nghĩa là Arnold không cần phải lo lắng về thời gian nữa.
Ở chợ, thậm chí ở cửa hàng trang sức, anh đã kiểm tra đồng hồ bỏ túi của mình nhiều lần.
(Có lẽ...)
Trong vài ngày qua, có một điều mà Rishe đã luôn bận tâm.
Vì vậy, cô hít một hơi thật sâu và mỉm cười.
"Giờ nghĩ lại. Theo tin đồn từ hầu gái của em, Bá tước Lorvain đang có mặt ở lâu đài hoàng gia phải không?"
“…À. Ông ấy đang ở đó để hướng dẫn cho các học viên hiệp sĩ, mặc dù chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.”
"Em hiểu rồi. Lorvain là một người rất nổi tiếng, em cũng muốn gặp gỡ ông ấy. Vậy Bá tước là khách hàng của ai vậy ạ?"
"Ta đã gọi. Lorvain là người thích hợp nhất để hướng dẫn cho những người chưa có kinh nghiệm."
“—Điện hạ.”
Rishe nhìn lên Arnold bên cạnh mình, một cách trầm ngâm và đưa ra câu hỏi.
"Ngài đang đợi ai đó ở đây phải không?"
"..."
Arnold quay lại nhìn Rishe với ánh mắt lặng lẽ.
“Câu hỏi khá đột ngột đấy.”
"Không, em đã cảm thấy lạ từ trước. Kể từ khi nghe tin Bá tước Lorvain đến lâu đài hoàng gia để huấn luyện học viên hiệp sĩ."
"Hử?"
"Bá tước Lorvain là người bảo vệ lãnh thổ ven biển ở phía Bắc của đất nước này, phải không? Từ góc nhìn của các đất nước khác, đó có thể trở thành một điểm chiến lược quan trọng trong việc xâm nhập vào Garkhain. Tuy nhiên, với sự hiện diện của Bá tước Lorvain ở đây, các quốc gia khác có thể không dám tấn công một cách bất cẩn."
Sự hiện diện của Lorvain là để kiềm chế đối với những kẻ thù tiềm tàng.
Dù đang là thời bình nhưng chỉ cách đây vài năm đã có chiến tranh trên khắp thế giới. Vẫn còn quá sớm để các nước chấp nhận điều này.
“Tuy nhiên, Bá tước đó đã rời khỏi lãnh thổ của mình và đi đến lâu đài của Đế quốc từ xa như vậy.… Chắc hẳn ngài sẽ không gọi đến chỉ để huấn luyện học viên nhỉ.”
Đó là lý do tại sao Rishe cảm thấy lạ.
Khi cô nghe về việc Lorvain tham gia huấn luyện, cũng như khi cô nhớ lại buổi huấn luyện của ngày hôm nay ở chợ.
Sự thật có thể liên quan đến lý do tại sao Arnold lại liên tục nhìn đồng hồ.
Arnold, người được đề cập đang cười như thể thích thú với suy đoán của Rishe.
Đó là biểu hiện cho thấy anh không có ý định che giấu bất cứ điều gì, nhưng anh cũng không có ý định giải thích.
"Điều gì sẽ xảy ra nếu ta nói với em rằng không có ý nghĩa sâu xa nào cả. Việc gặp gỡ vài lần chỉ là để củng cố lòng trung thành của những người dưới quyền, thì sao?"
"Nếu không phải vì lễ cưới sắp diễn ra, có lẽ em đã hài lòng với lời giải thích đó. Nhưng nếu ngài chỉ muốn gặp trực tiếp Bá tước thì hai tháng sau chẳng phải là cơ hội hoàn hảo sao?"
Nếu không phải Arnold là người gọi Lorvain, có lẽ cảm giác khó chịu của Rishe cũng bớt đi một chút.
Tuy nhiên, Arnold mà Rishe biết sẽ không có lý do gì bỏ rơi một căn cứ quan trọng như vậy.
“Ta hiểu tại sao em lại nghi ngờ việc Lorvain đến. --Vậy điều gì khiến em nghĩ ta đang đợi ai đó?”
"Đơn giản thôi. Đây là nơi có thể nhìn thấy toàn bộ thị trấn, đồng thời, có thể quan sát những vị khách từ 'bên ngoài'."
Từ khi Arnold tới cánh cổng này, anh đã không còn quan tâm đến thời gian nữa.
Điều đó có nghĩa là nếu ở đây đợi, mục tiêu của Arnold sẽ đến. Đã gần đến giờ rồi, và có lẽ là khách từ bên ngoài.
Arnold nói với vẻ mặt hài lòng.
“Như em đã nói, huấn luyện học viên là một lý do công khai cho chuyến thăm của Bá tước. Một cái cớ cho sự hiện diện của Lorvain ở thủ đô, cùng với đoàn tùy tùng của ông ấy.”
Đây có thể là một phần thưởng cho những dự đoán chính xác của cô ấy.
Thực tế, Arnold vẫn rất vui vẻ dù ý định của anh đã bị lộ.
"Hôm trước, ta nhận được một lá thư từ hoàng tộc của một đất nước nọ. Người đó bảo là không thể tham dự lễ cưới nên sẽ đến thay mặt đất nước chúc mừng trước."
"Vậy là... có vẻ như đó là một tin tức đột ngột đấy."
“Tất nhiên, điều đó không phải là hoàn toàn không thể. Nếu có thành viên trong gia đình qua đời, họ có thể quyết định không tham gia lễ cưới. Đôi khi việc chúc mừng bị trì hoãn có thể gây thiếu tôn trọng, vì vậy có trường hợp người ta sẽ tổ chức một buổi tiệc chúc mừng trước. -Nên ta đã trả lời rằng 'không cần phải tổ chức buổi tiệc trước'."
Nghe có vẻ như là một cuộc trao đổi xã hội phổ biến. Sau cuộc trao đổi này, bên mời không tham gia sẽ trả lời bằng cách nói rằng “Chắc chắn sẽ có lời chúc mừng sau này”.
Nói cách khác, việc không tham dự tiệc trước đã trở thành một phần tự nhiên trong các sự kiện xã hội và ngoại giao.
"Cho dù người đó không nói cho em biết, em sẽ để nó qua đi cho đến khi nào họ tự nhớ ra. Vậy ngài đã nhận được câu trả lời từ họ chưa?
"Trước khi ta có thể gửi thư trả lời, họ đã gửi thêm một lá thư. Trong đó có nội dung: 'Chúng tôi muốn chúc mừng càng sớm càng tốt, nên chúng tôi sẽ khởi hành đến mà không đợi hồi âm'."
“…Nói cách khác, trước khi có thể từ chối, họ đã dùng đến biện pháp mạnh mẽ.”
Cảm giác không may mắn nào đó nảy sinh.
“Vậy chủ nhân của bức thư là ai?”
“Em đã đoán được rồi phải không?”
Arnold đã đúng. khi biết Bá tước Lorvain, người bảo vệ lãnh thổ ở phía bắc, đã được gọi bởi anh, cô đã có một suy đoán.
“Ngay sau khi nhận được thư, ta đã cử trinh sát đến thị trấn cảng Schutena phía Bắc. Và ta nhận được tin có tàu đã cập bến cách đây một tuần. Từ đó, thông tin của trinh sát, thời gian di chuyển của xe ngựa, thời gian nghỉ ngơi và việc ở lại các thị trấn dọc đường đi. Sau khi xem xét và tính toán, ta đoán rằng họ sẽ đến vào khoảng thời gian này hôm nay."
Một người buôn bán đã nói như vậy ở gian hàng của mình. Các mặt hàng đang được bày bán ở chợ hôm nay từ tàu một tuần trước đã đến Schutena.
Đúng như Arnold suy đoán, hàng hóa và tàu thuyền đến thị trấn cảng sẽ đến thủ đô vào sáng nay.
Khi vận chuyển thực phẩm, xe ngựa sẽ cần phải di chuyển nhanh hơn, nhưng nếu là một chiếc xe ngựa chở hoàng tộc, nó sẽ chậm hơn một chút.
Nếu đúng như vậy, thì giờ này cũng là lúc thích hợp.
"Vâng."
Bàn tay của Arnold đưa về phía Rishe và đội mũ trùm đầu của Rishe lên
Cô rất ngạc nhiên nhưng nhanh chóng nhận ra việc đó là để che đi màu tóc của Rishe.
Khi cô nhìn lên, ánh mắt của anh hướng ra ngoài cổng lớn, ra con đường xe ngựa trải dài ra phía đồng bằng.
Theo sau đó, Rishe cũng nhìn ra xa trên con đường dành cho xe ngựa.
(Đó là……)
--Cô nhận ra cỗ xe ngựa đó ngay lập tức.
Coyolles là một đất nước đầy tuyết đến và có một mối liên kết với thị trấn cảng Schutena.
Thiết kế của cỗ xe đó chắc chắn là của Coyolles.
Nếu có một chuyến viếng thăm đáng ngờ từ đất nước Coyolles, Lorvain, người đã để mắt đến các quốc gia bên kia biển trong nhiều năm, sẽ là người tốt nhất để đảm nhận nhiệm vụ này.
Đó là lý do tại sao Arnold gọi Lorvain. Để đối phó với một thành viên của hoàng tộc đến từ đất nước Coyolles mà không làm ảnh hưởng đến ngoại giao.
Ngoài ra, chỉ có một người duy nhất ở đất nước Coyolles được ghi tên là người tham dự lễ cưới.
''Wertsner. Ta muốn bảo vệ đất nước này.”
Điều hiện lên trong tâm trí Rishe là giọng nói của một chàng trai trẻ nào đó.
“Vì mục đích đó, ta sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết… Đây có lẽ là trách nhiệm lớn nhất mà ta, người sinh ra chỉ để thất bại, phải đối mặt.”
(...Hoàng tử Kyle...)
Hoàng tử ốm yếu nhưng có tinh thần trách nhiệm cao của đất nước tuyết Coyolles.
Đó là tên của một chàng trai trẻ mà Rishe đã chăm sóc trong suốt cuộc đời làm dược sĩ của mình.
Tự hủy(. ❛ ᴗ ❛.)