Ở vòng lặp thứ 7, tôi sẽ tận hưởng cuộc sống làm dâu tự do ở cựu địch quốc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3531

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

WN Vol 2 - Chương 49 : Vẻ Đẹp Giả Dối

Trans: Chí mạng

__________________________________________

Rishe nhìn lên cánh cửa trước mặt. 

Nơi cô được dẫn đến là một góc ở ngoại ô của thủ đô. 

Khi đi xuống cầu thang dẫn đến tầng hầm, trên cánh cửa nặng nề ở cuối có tấm bảng ghi “Vui lòng gõ cửa theo số lần đã được chỉ định”. 

“Người chủ cửa hàng ở đây không đến lâu đài ngay cả khi ta đã gọi. Vậy nên ta mới phải đến đây.” 

“Đây là một cửa hàng? Họ bán gì vậy?” 

Arnold không trả lời câu hỏi, mà thay vào đó anh nhẹ nhàng gõ cửa năm lần. 

Mặc dù Rishe không thể nghe thấy rõ nhưng chắc chắn đã có tiếng trả lời từ bên trong. Arnold mở cửa và thúc giục Rishe bằng ánh mắt. Sau khi chắc chắn rằng không có gì phải cảnh giác cô bước vào cửa hàng. 

Điều đầu tiên đập vào mắt Rishe là quầy bằng gỗ lớn. 

Bên trong cửa hàng, sàn được lót bằng gỗ. 

Không có những đồ trang trí cầu kỳ, cũng không có kệ để trưng bày sản phẩm mà thay vào đó là những chiếc ghế bọc da và một chiếc bàn thấp. 

(Thoạt nhìn, trông có vẻ là một cửa hàng đơn giản... nhưng quầy đó được làm từ một tấm gỗ cây hoa lê.) 

“Chúng tôi đang chờ đợi ngài, thưa Hoàng tử điện hạ.” 

Một tiếng gõ nhẹ từ cây gậy. 

Từ phía sau cửa hàng bước ra là một bà lão nhỏ nhắn với mái tóc bạc trắng. 

Khuôn mặt của bà ấy, với nụ cười dịu dàng, được trang điểm nhẹ nhàng trang nhã. 

Một người đàn ông tầm hai mươi tuổi đi cùng, giúp đỡ bà ấy đi lại. Hai người đứng trước quầy và cúi đầu thật sâu. 

“Được tiếp đón Hoàng tử điện hạ, thật vinh hạnh cho cửa hàng chúng tôi…” 

“Không cần trang trọng như vậy. Ngẩng đầu lên đi.” 

Sau khi được sự cho phép của Arnold, bà ngước lên. 

Rồi bà ấy nhìn sang Rishe và mỉm cười. 

“Tiểu thư xinh đẹp. Lần đầu tiên gặp gỡ, tôi là chủ cửa hàng này.” 

“Rất hân hạnh được làm quen. Tôi là Rishe Irmgard Wertsner.” 

“Người này là cháu trai của tôi. Nào, hãy chào tiểu thư Rishe, nhanh lên.” 

“Ồ... ồ, cái đó...” 

Người đàn ông đã luôn giữ tư thế, hơi ngẩng đầu lên. 

Khuôn mặt anh ta tái nhợt như đã chết. Giọng nói và đôi vai của anh run rẩy, như thể anh ta đang sợ hãi điều gì đó. 

Và không dám nhìn về phía Arnold. 

(Anh ta sợ Hoàng tử Arnold à... Chắc là bị ảnh hưởng bởi “lời đồn xấu” về điện hạ.) 

Những lời đồn đáng sợ về Arnold đã lan rộng đến tai người dân. 

Những tin đồn về việc anh đã hành động tàn nhẫn trên chiến trường, chất xác của kẻ thù thành đống chắc hẳn những điều đó khiến cho người đàn ông trước mặt phải sợ hãi. 

Mặc dù được coi là một anh hùng đã dẫn dắt đất nước đến chiến thắng, nhưng việc sợ hãi khi phải đối diện trực tiếp với Arnold chắc là lẽ tự nhiên. 

(Nhưng dường như ngài ấy thì không bận tâm tới điều đó chút nào.) 

Rishe liếc nhìn sang bên cạnh, nhưng khuôn mặt điển trai ở góc nghiêng của Arnold không hề biểu lộ chút cảm xúc nào. 

Khi đang nghĩ về điều đó, bà lão nói với một nụ cười gượng gạo. 

“Tôi xin lỗi vì trước đó tôi đã mắng cháu ấy rất nặng nề. Đó là bởi vì cháu trai tôi không thể phân biệt được đâu là hàng thật đâu là hàng giả của những món đồ đang bán ở cửa hàng này.” 

Mặc dù trông không thực sự giống như vậy, nhưng có lẽ bà ấy đang che chở cho đứa cháu trai đang sợ hãi. 

Bà lão rất quan tâm đến cháu trai mình, và đồng thời cũng nói tiếp. 

“Thực ra thì điều này khá khó xác định. Nếu không phiền, tiểu thư Rishe có muốn thử không?” 

“Ôi, bà ơi! Làm như vậy là không tôn trọng với người đồng hành của Hoàng tử điện hạ đâu...!!” 

“Lorentz, hãy mang cái hộp đó ra.” 

Theo sự chỉ dẫn của bà lão, người đàn ông ngập ngừng nhưng cuối cùng vẫn lui vào trong. 

Sau một lúc, anh ta quay trở lại với chiếc hộp được lót bằng lụa đỏ. Bà lão nhận lấy chiếc hộp và đặt nó lên quầy. 

“Đây là những sản phẩm mà cửa hàng này đang bán phải không?” 

“Vâng. Xin hãy nhìn vào.” 

Nhìn xuống chiếc hộp đang từ từ mở ra, đôi mắt Rishe mở to ra. 

“—Chúng tôi chỉ là một cửa hàng kiêm hoàn nhỏ.” 

Bên trong hộp, có ba viên đá quý tuyệt đẹp được xếp thành hàng. 

“Trong những viên đá quý được xếp ở đây, cô nghĩ viên nào là giả? Xin hãy chọn một cách tự nhiên, không cần lo lắng." 

“Rishe. Cứ thử trả lời đi.” 

“Vâng...” 

Khi Arnold nói vậy, Rishe nhìn các viên đá một cách nghiêm túc. 

Phía bên phải là một viên màu tím nhạt. Ở giữa là một viên màu vàng như mật ong tan trong nước, còn ở bên trái là một viên đá màu đỏ đậm. 

(Tất cả chúng đều có độ trong suốt rất cao. Các vết cắt rất tinh tế và cũng rất đẹp.) 

“Vậy, cô nghĩ thế nào?” 

Việc bán đá quý đã từng là một trong những loại hàng mà Rishe, người từng là một thương nhân, rất thích. Cô đã tận mắt nhìn thấy nhiều viên đá và học được rất nhiều điều từ đó. 

Đó là lý do tại sao Rishe trả lời một cách thành thật. 

“Tôi không biết.” 

“...” 

Bà lão vẫn giữ nụ cười trên môi và chậm rãi gật đầu. 

“Thật là một câu trả lời thẳng thắn. Việc trả lời thành thật và không cố gắng che đậy sự không hiểu biết là một điều vô cùng đáng quý đấy..." 

“Vi vậy, chủ cửa hàng...” 

Rishe nhìn bà ấy và tiếp tục. 

“Nếu được, có thể cho tôi mượn kính lúp được không?” 

“...!” 

Trong khoảnh khắc đó, cô nhìn thấy một chút ngạc nhiên trên khuôn mặt của bà lão. 

“Xin vui lòng cho một cái nhíp và một miếng vải để thẩm định chính xác. Và nếu không phiền, tôi có thể kiểm tra chúng ở một nơi sáng sủa gần cửa sổ không?" 

“…Ồ, vâng.” 

Bà lão nhỏ giọng nói. 

“À, ừm... đây, xin mời." 

Người đàn ông, cháu trai của bà lão, dù còn run rẩy nhưng vẫn đưa cô các dụng cụ. 

“Cảm ơn. Vậy thì tôi xin phép một chút.” 

Rishe cầm lấy chúng, và đi tới gần cửa sổ và lấy cái nhíp. 

Nếu không kiểm tra kỹ lưỡng để biết cần sử dụng bao nhiêu lực, vì nếu dùng quá nhiều lực có thể sẽ làm bay mất những viên đá quý đã cầm trên tay. 

Để tránh điều này, Rishe cẩn thận lấy từng viên đá và đưa chúng trước ánh sáng để kiểm tra. 

(Ngay cả khi nhìn như thế này thì nó cũng rất đẹp. Nhưng mà...) 

Khi nhìn qua kính lúp và quan sát các chi tiết của viên đá, Rishe nhận ra rằng ấn tượng ban đầu của mình không sai. 

Vậy nên cô nói với bà lão. 

“Cả ba viên đá này đều là đá giả nhỉ.” 

“…Ô, thật không ngờ…!” 

Dựa vào vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt của bà lão, có lẽ đó là câu trả lời chính xác. Cháu trai của bà đang đứng cạnh cũng nhìn Rishe với vẻ sửng sốt. 

Trong khi đó, Arnold là người duy nhất bật ra một tiếng cười nhỏ, như thể anh đã đoán trước được diễn biến này. 

“Tôi xin lỗi vì đã đánh giá thấp cô, tiểu thư Rishe. Cô là người đầu tiên yêu cầu một công cụ thẩm định thay vì lựa chọn dựa trên phỏng đoán hay hình dáng của những viên đá quý.” 

“Tôi xin lỗi vì đã mượn những dụng cụ quý giá như vậy. Nhưng nếu không có chúng, tôi không nghĩ mình có thể đưa ra quyết định được..." 

Rishe nhớ lại trong khi trả lại dụng cụ cho người đàn ông. 

(…Đó là điều mà mình đã học được trong cuộc đời làm thương nhân… rằng vẻ đẹp của một viên đá không phải là tiêu chuẩn để đảm bảo tính thật giả của nó.) 

Rishe, một người mới vào nghề, không biết điều này và đã bị lừa mua phải một viên đá giả. Những ký ức cay đắng ùa về, cô chợt nhìn về phía xa bên ngoài. 

“-Nhưng, chủ cửa hàng. Dù là đá giả nhưng những viên đá này thực sự rất đẹp.” 

“Cô thật sự nghĩ như vậy à?” 

“Vâng. Chúng lấp lánh và trong suốt.” 

Rishe quay lại quầy và nhìn xuống hộp đựng những viên đá quý lần nữa. 

“Tính thật giả không phải là điều duy nhất quyết định vẻ đẹp của một viên đá... Dù biết rằng chúng là đá giả nhưng chắc hẳn vẫn sẽ có người yêu quý và trân trọng những viên đá này.” 

Mọi thứ đang ở đây đều đơn giản nhưng rất đẹp. Rishe thực sự yêu quý những viên đá này từ tận đáy lòng. 

Cô bị mê hoặc đến mức không thể kiềm chế được mà mỉm cười. 

“……Cô……” 

Bà lão đứng trước mắt Rishe, bất giác thốt ra một cách nhỏ nhẹ. 

Sau đó, bà lão cúi đầu một lần nữa. 

“Tôi cảm thấy vô cùng cảm phục tiểu thư Rishe. Tôi thành thật xin lỗi vì hành động của mình, vì đã thử thách Hoàng phi tương lai.” 

“Ấy... không, không có gì phải xin lỗi cả! Xin hãy ngẩng đầu lên đi." 

Dù vội nói với bà lão, nhưng Rishe vẫn suy nghĩ. 

Đúng như dự đoán, câu hỏi trước đó là một sự thử thách đối với Rishe. 

(Arnold điện hạ đang đứng bên cạnh quan sát. Nói cách khác, điều này có liên quan đến lý do tại sao ngài ấy đưa mình đến đây…?) 

Vậy ý định thực sự của Arnold muốn Rishe làm gì nhỉ. 

(Mình tự hỏi liệu đó có phải là một cuộc thẩm định các viên đá quý không... Nhưng đây là cửa hàng của những chuyên gia, nên nó khác. Ví dụ, có thể họ đang gặp khó khăn về doanh số bán hàng và muốn khắc phục điều đó?... Không, mình không cảm nhận được bất kỳ áp lực nào đến từ họ. Vậy thì lý do là gì?) 

Khi đang suy nghĩ về nhiều khía cạnh khác nhau, bà lão nói với một nụ cười. 

“Con trai tôi và vợ nó điều hành nhiều công việc kinh doanh khác nhau, nhưng cửa hàng này là đam mê của tôi. Những viên đá quý tinh tú đã được tôi thu thập từ khắp nơi trên thế giới và tôi chỉ chọn lựa những khách hàng phù hợp để bán chúng.” 

Thỉnh thoảng có những thương nhân tham gia vào hoạt động kinh doanh như vậy. Khi Rishe đang gật đầu đồng ý thì cô được thông báo một điều bất ngờ. 

“Tuy nhiên, tiểu thư Rishe. Tôi mong rằng người như cô sẽ chắc chắn muốn sở hữu một trong số chúng.” 

(……Hả?) 

Cô cảm thấy như câu chuyện đang đi theo một hướng kỳ lạ. 

Khi Rishe nhìn sang bên cạnh để tìm kiếm sự giải thích thì Arnold đã rời khỏi quầy và ngồi trên một chiếc ghế da. 

Anh nghiêng đầu về một bên, dùng tay chống cằm và nói với bà lão. 

“Nếu được thì hãy chuẩn bị một thứ mà cô ấy thích.” 

“Hiểu rồi. Chúng tôi sẵn lòng chuẩn bị nó cho tiểu thư Rishe.” 

Cuộc trò chuyện đang diễn ra và Rishe vội vàng cắt ngang. 

“Ừm, Arnold điện hạ? Tình huống này là sao vậy?” 

“Tiểu thư Rishe chưa được nghe nói rằng cô đến đây để làm gì sao?” 

Rishe gật đầu, bà lão mỉm cười và trả lời như sau. 

“Hoàng tử điện hạ tới đây để mua một chiếc nhẫn mà cô dâu sẽ đeo trong lễ cưới.”

“――……Hả?” 

Một âm thanh kỳ lạ phát ra từ miệng Rishe. 

OMG