Ở vòng lặp thứ 7, tôi sẽ tận hưởng cuộc sống làm dâu tự do ở cựu địch quốc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Làm bạn trai giả của cô nàng hoa khôi trường

(Đang ra)

Làm bạn trai giả của cô nàng hoa khôi trường

브라더

"Cậu có thể làm bạn trai tôi được không?"Cô gái xinh đẹp nhất trường tỏ tình với tôi.Đó là cách chúng tôi trở thành người yêu giả của nhau.

9 231

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

4 207

Mãn Cấp Xuyên Không Tại Sao Tôi Lại Là Nữ Mục Sư?

(Đang ra)

Mãn Cấp Xuyên Không Tại Sao Tôi Lại Là Nữ Mục Sư?

清酒浅辄-Thanh Cửu Thiên Triết(Qingjiu Qianzhe)

Willis: Có vấn đề gì giữa việc ta là linh mục và việc ta có thể dùng gậy đánh chết ngươi không?Chết đi và hãy để lại tất cả vật phẩm cho ta!

180 3113

Let This Grieving Soul Retire ! Woe is the Weakling Who Leads the Strongest Party

(Đang ra)

Let This Grieving Soul Retire ! Woe is the Weakling Who Leads the Strongest Party

Tsukikage

Liệu Cry có thể bình an nghỉ hưu không đây?

108 1541

Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

(Đang ra)

Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

Spanner Onikage

Keima có thể vượt qua tình huống "ngàn cân treo sợi tóc" này không và đạt được cuộc sống lười biếng không cần làm gì của anh ấy.

420 38522

WN Vol 2 - Chương 48 : Tình hình có điều gì đó không ổn

Trans: Chí mạng

Lười quá bà con hongaibinhluanhet.

____________________________________

“Dù sao thì đây cũng là mùa hoàn hảo để đi dạo! Ấm áp nhưng vẫn có những cơn gió mát.”

“…Vậy à?”

“Dạ vâng. Có lẽ nhờ đêm qua trời mưa nên không khí trở nên trong lành! Giờ nhìn lại, thị trấn này thực sự rất đẹp, phải không?”

Rishe mỉm cười khi nhìn khung cảnh xung quanh.

Thị trấn dưới chân lâu đài Garkhain là một thủ đô lịch sử. Những con đường được lát gạch trang trí và những tòa nhà hùng vĩ, uy nghi tạo nên một bức tranh tráng lệ.

Các tòa nhà được xây lên với cảm giác mới mẻ được hòa quyện với nhau, tạo nên một sự hài hòa hoàn hảo.

Cơn gió nhẹ của cuối xuân nhẹ nhàng lay động vạt váy bồng bềnh của cô.

Trong cảm giác thoải mái đó, nụ cười của Rishe càng trở nên rạng rỡ hơn.

“Thật đẹp khi nhìn xuống từ lâu đài, nhưng sẽ thú vị hơn khi đi dạo xung quanh.”

“Cái gì? Cách em nói cứ như thể đây là lần đầu tiên em đi dạo trong thị trấn vậy.”

“Thì, lần trước là vào buổi tối mà!!”

“Vậy à.”

Khi được nhắc về hôm lẻn ra khỏi lâu đài, cô vội vàng giải thích.

Mặc dù không thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của Arnold khi anh đang đi phía trước, nhưng Rishe chắc chắn rằng anh đang có vẻ mặt rất xấu tính.

Ngay cả trong lúc trao đổi như vậy, Arnold vẫn không nói cho cô biết điểm đến của họ. Họ dường như đang đi vào trung tâm của thị trấn, khi mà lượng người đi qua xung quanh bắt đầu tăng dần lên.

Rishe tự hỏi có chuyện gì ở phía trước mà lại có tiếng ồn ào và nhộn nhịp vang lên.

Rishe, người đang suy nghĩ như vậy, cuối cùng cũng dừng lại và thốt lên một tiếng kinh ngạc trước cảnh tượng cô nhìn thấy.

“Wow...!”

Con đường mà họ đi ngang qua đang chật cứng bởi đông đúc người qua lại.

Cả hai bên của con đường rộng lớn đều có vô số các gian hàng. Những mặt hàng được trưng bày trước mái hiên thật đa dạng và phong phú.

Có thịt và cá hun khói... Các loại gia vị được đựng trong những lọ nhỏ xinh.

Có những quầy hàng bán những chiếc đèn độc đáo, trong khi phía đối diện lại bày bán các loại đồ ăn và trái cây đẹp mắt.

Những tiếng rao hàng vui tươi vang lên và mọi người lựa chọn sản phẩm một cách vui vẻ. Những trái cây bóng loáng được xếp chồng lên nhau trong những chiếc hộp gỗ, hương thơm dịu dàng lan tỏa trong không khí.

Thị trấn tràn ngập nụ cười là điều mà Rishe yêu thích.

“Chợ!”

Khi nhìn thấy khu chợ nhộn nhịp, Rishe không thể nào kiềm được ánh mắt sáng lên.

Và rồi, Arnold đang chuẩn bị đi thẳng qua nó nhưng đột ngột dừng lại.

“…Chẳng qua chỉ là một cái chợ nhạt nhẽo thôi. Lớn hơn một chút so với bình thường và không có gì đặc biệt cả.”

“Không có chuyện đó đâu ạ!!”

Rishe cố gắng hết sức để phủ nhận sự hiểu lầm của Arnold.

“Ngài thấy đấy, chẳng hạn như gian hàng đó! Người bán hàng đang bán những sản phẩm dệt may của đất nước Jubel. Chúng mang một ý nghĩa thiêng liêng và hiếm khi được phép lưu thông nó đến các lục địa khác! Chỉ ở đất nước này, mới có thể tìm thấy chúng ở bên ngoài đó...!”

“...”

Trong cuộc đời làm thương nhân, khi cô cố gắng mở rộng nguồn kinh doanh, câu trả lời cô nhận được là: “Chỉ có đất nước lớn như Garkhain mới được phép xuất khẩu”.

Cô không thể tin rằng họ thực sự đã cho phép điều đó.

“Và cái đó là nho, một đặc sản của đất nước Coquilt. Còn kia là trứng của một loài chim Saluf quý hiếm. À! Nếu nhìn kỹ, nhìn kỹ thì không chỉ có trứng mà còn có cả chim mẹ trong lồng đấy!”

“...”

“Các phụ kiện được bán ở đó là sản phẩm thủ công của đất nước này phải không? Tay nghề tinh xảo của họ rất được ưa chuộng và phụ nữ từ khắp nơi trên thế giới mua chúng. Người bán đèn ở ngay bên cạnh có lẽ đến từ Haril Rasha trên sa mạc. Em nghĩ đó có thể là một chuyến đi. Đúng như dự kiến, những quốc gia có nền kinh tế đang bùng nổ, thì thương nhân sẽ tụ tập dù có một chuyến đi xa như thế nào đi nữa.”

“…”

“Em thấy tò mò về gian hàng đằng kia. Từ đây em không thể nhìn rõ vì đám đông, nhưng có lẽ đó là từ đất nước Coyolles...”

“……Rishe.”

“Ha!!”

Rishe quay trở lại thực tại.

Và nhận ra, cô đã bị nhìn chằm chằm bởi Arnold, người đang có đôi mắt u ám.

Nhìn thấy điều đó cô mới nhận ra mình đã đi quá giới hạn.

(Phải, mình đã nói quá nhiều từ góc nhìn của một thương nhân! Mình đã rất phấn khích vì có thể đến thăm khu chợ ở đất nước Garkhain, nơi mà bản thân đã luôn ngưỡng mộ...!!)

Rishe hắng giọng.

“Người ta nói rằng có thể hiểu được nhiều điều về một thị trấn bằng cách nhìn vào khu chợ. Nó không chỉ phản ánh tình hình kinh tế mà còn đóng vai trò như một tấm gương phản ánh mức độ an ninh trong khu vực nữa.”

“……Vậy à.”

“Ví dụ, ở khu chợ này không có lính canh hay hiệp sĩ nào đứng gác. Điều đó có nghĩa là không cần phải quá lo lắng về việc mức độ an ninh, một minh chứng cho mức độ an toàn của khu chợ rất tốt!”

“...”

“Ở những thị trấn như vậy, du khách cũng cảm thấy an tâm và sẵn lòng ở lại lâu hơn, và chi tiêu tiền nhiều hơn... Vì vậy việc tham quan chợ là... rất quan trọng.”

“Hmm.”

Ngay cả khi Rishe cố gắng biện hộ, có vẻ như cũng không thể che đậy được sự hiểu lầm. Sau cùng, có lẽ cô nên thẳng thắn xin lỗi.

“Thành thật xin lỗi, em đã quá phấn khích và hào hứng.”

“...”

Khi Rishe đang cúi đầu, Arnold lấy từ trong áo của mình ra một chiếc đồng hồ bỏ túi.

“Xin lỗi vì đã làm ngài mất nhiều thời gian như vậy, nên thay vì đứng đây chúng ta hãy đến nơi cần đến thôi. Em sẽ thực hiện yêu cầu của ngài một cách đúng đắn, vậy nên xin đừng ngần ngại hướng dẫn... Chờ chút, có chuyện gì vậy ạ?”

Sau khi kiểm tra thời gian, Arnold bắt đầu bước đi trong khi cất đồng hồ trở lại vào áo.

Rishe ngạc nhiên khi nhận ra hướng đi của anh là về phía chợ.

“Không thể nào...”

“Vì em đã nói nhiều như thế nên ta không thể phớt lờ được nữa đâu.”

Rishe tròn mắt trước lời nói không ngờ đến.

“Ngài có chắc không?”

“Vẫn còn thời gian đấy.”

“...!”

Với cảm giác hạnh phúc đang dâng trào, mắt Rishe bỗng sáng lên.

“Cảm ơn ngài ạ!”

Sau đó, Rishe và Arnold đặt chân vào khu chợ ở thị trấn.

Khi bước vào trong đám đông, cảm giác trong lòng cô càng trở nên phấn khích hơn.

Dưới bầu trời xanh, cảnh tượng của những mái bạt đầy màu sắc rực rỡ làm cho nơi này trở nên vô cùng đẹp đẽ.

“Những quả mọng tươi mới đây! Hãy thử ăn một quả đi, màu sắc đẹp phải không?”

“Hãy nhìn vào đây, cá hồi tươi mới được khói ngay sau khi câu! Nó rất phù hợp để làm bánh mì kẹp và tôi để giá rất rẻ đấy!”

“Những sản phẩm ở đây là những đặc sản của đất nước Coyolles chỉ có trong hôm nay thôi, ngày mai sẽ không còn nữa đâu! Chỉ mới đến từ một con thuyền đến Schutena một tuần trước, nếu bỏ lỡ thì không biết khi nào mới có cơ hội đâu!"

“Ồaaaaa...”

Cảm xúc không thể diễn tả thành lời tràn ngập trong lòng Rishe, và cô tận hưởng niềm vui.

Các thương nhân rất sôi nổi và những người mua hàng vẫn đang tươi cười nói chuyện trong khi chọn hàng của mình.

Ở trong không gian tràn đầy sức sống này khiến Rishe cảm thấy tràn đầy sinh lực.

“Hãy nhìn kìa. Kìa, ở bên kia――......"

“……Có chuyện gì vậy?”

Arnold nghi ngờ nhìn Rishe, người đang dừng lại một cách bất thường giữa cuộc trò chuyện.

Nhưng anh không thể nhận ra những vấn đề mà Rishe hiện đang phải đối mặt.

“Không có gì đâu ạ.”

“...? Sao cũng được, nhưng đừng đột ngột dừng lại bất ngờ như vậy, nếu không có thể sẽ bị lạc đấy. Trong trường hợp xấu nhất, ta sẽ buộc dây vào người em.” 

“Ahaha. Trò đùa của ngài hay đấy! Nghe cũng có vẻ nghiêm túc đấy nhỉ.”

“...” 

“…Đ-Đó là một trò đùa phải không!?”

Mặc dù cảm thấy lạnh toát nhưng Rishe vẫn cố gắng trấn tĩnh lại và kéo tay áo của Arnold.

“Nhưng hơn hết, gian hàng trái cây đó. Dường như họ đến từ đất nước tuyết Coyolles, vậy nên em có thể xem qua nó một chút được không?”

“Ta không bận tâm, nhưng liệu có gì mà em muốn không?”

“Em sẽ xong ngay và quay lại, nên xin hãy đợi ở đây.”

Rồi Rishe ghé vào một gian hàng cách đó chỉ vài mét, chọn lựa một trái ngon nhất từ những trái cây xếp chồng lên nhau.

Sau khi thanh toán và hỏi liệu cô ấy có thể cắt nó dùm không, cô chủ quán với vóc dáng cân đối đồng ý với yêu cầu của cô một cách vui vẻ.

Trái đó có hình bầu dục lớn được bao bọc bởi lớp vỏ cứng bên ngoài.

Khi dùng dao gọt vỏ, bên trong là phần thịt mềm mại và chín mọng.

Rishe quay lại chỗ Arnold với phần thịt trái cây đã được xiên trên xiên gỗ.

“Đã để ngài phải đợi.”

“...Đợi đã. Cái vật thể gớm ghiếc đó là sao vậy?”

“Cái này phải không?”

Ánh mắt Arnold hướng vào thứ trên xiên gỗ mà Rishe đang cầm.

Cô cười và giới thiệu nó cho anh, kèm theo đó cầm phần thịt trái cây trên xiên gỗ đưa đến gần miệng của Arnold.

‘’Đây là loại trái cây từ Coyolles. Trông có màu đỏ tươi và nhão, nhưng lại giàu dinh dưỡng và rất tốt cho cơ thể đấy ạ.”

Rishe giải thích và đưa nó đến gần miệng Arnold.

“Xin hãy cắn một miếng.”

“Đã bảo là chờ đã. Dù nhìn thế nào đi nữa thì trông nó...”

“Nó rất tốt cho cơ thể đấy ạ.”

Khi Rishe nói lại lần nữa, đôi lông mày đẹp của Arnold nhăn lại một cách mạnh mẽ.

“...”

Rõ ràng là cô đã không đề cập đến hương vị của nó.

Nhưng khi Rishe nhìn chằm chằm vào anh, Arnold cuối cùng đã mở miệng một cách miễn cưỡng.

Mặc dù mở miệng chỉ một chút nhưng đó là một cử chỉ không có khả năng tự vệ một cách đáng ngạc nhiên.

Arnold, mặc dù nhăn mặt, nhưng cố gắng nhai với cảm giác không thoải mái. Rishe quan sát và chờ đợi khi anh ấy nhai xong trước rồi mới hỏi.

“Ngài thấy thế nào? Nó ngọt hơn vẻ ngoài và chứa đầy chất dinh dưỡng, em nghĩ vậy.”

“……Có vẻ như nó có vị rất tốt cho cơ thể.”

“Chà, trông ngài có vẻ không thoải mái nhỉ.”

Mặc dù vậy, Rishe vẫn cảm thấy hài lòng. Dù nhìn thế nào đi nữa thì Arnold cũng có vẻ đã làm việc quá sức nên đôi khi nên ăn những như thế này sẽ rất tốt cho anh.

(Nghĩ lại thì...)

Vào lúc đó, Rishe nhớ đến khuôn mặt của một người nào đó.

(Loại trái cây này. Trong cuộc đời làm dược sĩ của mình, người đó thường xuyên thưởng thức loại trái cây này.)

Vị Hoàng tử vốn ốm yếu từ nhỏ, bị ép dùng đủ loại thuốc cho cơ thể.

Ban đầu, anh ấy là một người rất nghiêm túc. Vì lý do đó, anh ấy đã không do dự uống bất kỳ loại thuốc nào mà một người bình thường cố gắng hết sức để từ chối.

(Mình chưa bao giờ nghĩ rằng anh ấy sẽ tiếp tục uống loại thuốc có vị kinh khủng mà mình và thầy đã tạo ra cùng nhau… Nhờ sự kiên nhẫn chịu đựng của anh ấy trong một năm rưỡi, bệnh cũng đã hoàn toàn chữa khỏi. Tuy nhiên...)

Hầu hết các loại thuốc tốt đều không ngon miệng. Arnold vẫn còn cau mày và lau miệng bằng mu bàn tay.

“...Vậy. Còn cửa hàng nào em muốn ghé thăm không?”

“Có nhiều lắm! Gian hàng đằng kia―…”

Cô lại dừng lại, giống như lần trước, và gượng cười.

“Ừm... Những món đồ da trưng bày ở gian hàng đằng kia được làm rất tốt, phải không?”

“Có một thị trấn cách đây khoảng hai ngày đi xe ngựa, nơi có rất nhiều thợ thủ công sinh sống. Có lẽ đó là những sản phẩm của họ.”

“E-Em hiểu rồi...!”

Cô cố gắng giả vờ bằng cách nở một nụ cười, nhưng liệu điều đó có quá mạo hiểm hay không?

 Trong lòng, Rishe cảm thấy lo lắng nhưng vẫn cố gắng quan sát biểu hiện của Arnold.

(Ngài ấy có nhận ra không? Hay ngài ấy không để ý tới?)

Rishe của ngày hôm nay còn có một vấn đề khác phải đối mặt ngoài việc cảm thấy xấu hổ vì trang phục của mình.

(-Mình biết mà, cơ bắp của mình dù có nghĩ thế nào đi nữa cũng vẫn đau nhức...!!)

Rishe muốn giải quyết vấn đề mà trước đó cô đã vờ như không cảm thấy. Rishe bất giác muốn ôm đầu.

Cô có thể chịu đựng được cơn đau âm ỉ mà. Nhưng phiền phức nhất là cảm giác đau nhói bất ngờ như lúc này.

Ngoài việc chạy, buổi tập hôm nay còn bao gồm việc tăng cường cơ bắp cho phần thân dưới.

Hôm qua chỉ tập phần thân trên nên có vẻ như kế hoạch là dàn trải các vùng cơ thể tập theo từng ngày.

Rishe nhận thức được rằng lý thuyết cho rằng việc rèn luyện tốt hơn là nghỉ ngơi thay vì làm mỗi ngày.

May mắn thay, còn chưa có dấu hiệu đau đớn ở phần cơ dưới, nhưng cô cảm thấy có một cảm giác nhức nhối bắt đầu nảy mầm trong đùi của mình.

(Nhưng mình phải giữ bí mật. Nếu điện hạ nhận ra cơn đau cơ của mình, mình có thể bị sẽ bị ngài ấy điều tra... Mặc dù vậy, sự chỉ dẫn của Bá tước Lorvain thật tuyệt vời.)

Ngay cả khi bước đi một cách bình tĩnh, nhưng Rishe vẫn nghĩ lại những sự việc xảy ra vào buổi sáng.

Lorvain, người đảm nhận vai trò hướng dẫn từ hôm nay, đã quan sát cẩn thận từng học viên và đưa ra lời khuyên phù hợp với mỗi người.

“Cậu rất có năng khiếu về thể chất. Nhưng, có vẻ cậu cũng có xu hướng tiến lên quá mạnh mẽ mà không suy nghĩ kỹ. Hãy quan sát xung quanh và học cách suy nghĩ trước khi hành động. Điều này cũng liên quan đến việc bảo vệ bản thân.”

“Có vẻ như cậu có thể bình tĩnh đánh giá khả năng của mình một cách chính xác. Điều này là một khả năng tuyệt vời, nhưng cậu không nên hạn chế lựa chọn của mình. Nếu có sự khác biệt giữa những gì muốn làm và những gì có thể làm, hãy cùng nhau tìm ra cách lấp đầy khoảng trống đó.”

Giọng nói nhẹ nhàng và giọng điệu giản dị nhưng chân thành của Lorvain càng tăng thêm sức thuyết phục trong lời nói của anh.

(Mình có thể thấy rõ rằng ông ấy rất chú ý đến tất cả các học viên và hướng dẫn có tính chiến lược, đồng thời còn khi nghĩ về tương lai của họ. Ngoài ra, ông ấy còn rất giỏi khen ngợi nữa.)

Có vẻ như các học viên khác cũng đã bắt đầu ngưỡng mộ Lorvain trong buổi tập lúc sáng của họ.

(Nhưng...)

Rishe nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Arnold ở góc nghiêng khi anh đi cạnh cô.

(―Bá tước Lorvain sẽ bị Hoàng đế Arnold giết chết một cách tàn nhẫn.)

Và điều đó sẽ xảy ra chỉ sau ba năm kể từ bây giờ.

(Có rất nhiều thứ mình muốn tìm hiểu, nhưng điều quan trọng nhất là ‘vấn đề đó’ đang diễn ra ngay bây giờ. Cho dù Bá tước Lorvain có là một người hướng dẫn xuất sắc đến đâu, thì điều đó thật kỳ lạ...)

Rishe nhẹ nhàng nhìn xuống mặt đất và suy nghĩ về cảm giác kỳ lạ mà cô có từ hôm qua.

Liệu có nên điều tra Arnold không?

Nhưng điều đó không nhất thiết có nghĩa anh chính là người tạo ra tình hình mà Rishe đang nghi ngờ.

Ngay từ đầu, Lorvain không phục vụ dưới sự chỉ huy của Arnold mà là cha anh, Hoàng đế hiện tại.

“...”

Khi đang nghĩ về điều này, Rishe đột nhiên cảm thấy có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình.

Khi nhìn lên, Rishe thấy Arnold đang nhìn mình.

Rishe nhận ra rằng đáng lẽ họ phải đứng cạnh nhau chỉ mới gần đây, nhưng trước khi cô kịp nhận ra thì bản thân đã ở phía sau vài bước.

(-Sợi dây!!) 

Trước khi bị bỏ lại, Rishe phải nhanh chóng bắt kịp. Phần thân trên của cô đau nhức nhưng không đến mức không thể chịu được.

Tuy nhiên, trước khi Rishe kịp chạy lại, Arnold đã quay lại và nói.

“Ta vẫn đang đi nhanh quá phải không?”

“Ơ. Không sao đâu, nhưng...”

Khi được hỏi như vậy, cô mới hiểu được ý nghĩa của lời nói đó.

(Giờ nghĩ lại, hôm nay Arnold điện hạ có vẻ đi chậm hơn bình thường…?)

Nếu suy nghĩ kỹ lại, không đời nào anh không thể nhìn thấu được nó.

Sự kỳ lạ trong cử chỉ của Rishe, có lẽ ngay từ đầu Arnold đã nhận ra.

Nhưng thay vì nói ra, anh đã nhẹ nhàng điều chỉnh bước chân để phù hợp với cô.

(...Cảm giác ấm áp này...)

Rishe thở dài một chút.

(Xét cho cùng, Arnold điện hạ ở hiện tại rất tốt bụng.)

Đến mức không thể tưởng tượng rằng ba năm nữa, anh sẽ trở thành kẻ giết người tàn bạo vì những lý do phi lý.

“Em ổn mà, cám ơn ngài.”

“...”

Sau khi mỉm cười và cảm ơn, Arnold rời mắt khỏi Rishe.

Trong khi bước đi cùng Arnold lần nữa, Rishe âm thầm đưa ra quyết định.

(Mình thực sự cần tìm hiểu thêm về ngài ấy.)

Điều đó có thể sẽ là một phần trong việc ngăn chặn thảm kịch mà Hoàng đế Arnold Hein tạo ra.

Trong khi đang suy nghĩ như vậy, cô đi dạo quanh khu chợ một lúc.

Lần này, cô đã mua được thêm những loại hoa quả ngon và thưởng thức thịt xông khói được nướng trên gian hàng, cũng như thử nếm một ít bánh mì.

Arnold có vẻ ngạc nhiên và tự hỏi liệu cô có còn đi ăn nữa không, nhưng Arnold không có dấu hiệu nào biểu lộ sự chán chường khi bị kéo theo đi mua sắm cùng Rishe.

Cuối cùng, sau khi đi qua tất cả các gian hàng, Arnold lấy chiếc đồng hồ bỏ túi ra và nhìn vào mặt số của nó.

“Có lẽ đã đến lúc rồi nhỉ?”

Khi được cô hỏi như vậy, anh đã đáp lại trong khi gấp đồng hồ lại và bỏ vào áo.

“Không hẳn, nhưng có lẽ đã đến lúc phải chuyển địa điểm. Nếu ở một chỗ quá lâu, thì người của Oliver sẽ tìm thấy mất.”

“À, vậy đó là lý do tại sao ngài muốn, Oliver... ể!?”

Rishe, người gần như đánh rơi món bánh nướng đang ăn khi đang đi, mở to mắt ngạc nhiên.

“Không thể tin được là ngài thậm chí còn không nói với Oliver về ngày hôm nay!?”

“Vậy thì sao?”

“Ngài nói như thể đó là điều tự nhiên vậy…!!”

Anh ta nói một cách kiên quyết mà không hề biểu hiện sự hối tiếc, khiến cô thấy choáng váng. Nhưng Arnold lại tiếp tục nói một cách bình thản.

“Ta đã hoàn thành công việc trong ngày của mình rồi. Việc ta đi vắng nửa ngày, vẫn chưa thiết lập một cơ cấu sẽ gây ra bất kỳ ảnh hưởng tiêu cực nào.”

“Vâng, liệu có vấn đề gì không?”

“Ngay cả khi có vấn đề nào đó xảy ra, ít nhất Oliver cũng có thể câu chút thời gian cho ta.”

Có lẽ thực sự vậy. Arnold dường như không có chút kiêng nể nào về Oliver nên Rishe hơi lo ngại chút về điều đó.

(Có lẽ ngài ấy không muốn Oliver biết về việc ngày hôm qua? Nhưng nếu liên quan đến chính vụ của Hoàng tử, ngài ấy không cần phải giấu kín trước người hầu cận của mình..)

Khi đang suy nghĩ như vậy, một câu hỏi đã nảy ra trong đầu Rishe.

(Phải chăng, việc ẩn danh này không phải là chính vụ?)

Nếu đúng như vậy, thì mục đích thực sự của Arnold là gì? Trong lúc Rishe đang bối rối, Arnold người là cội nguồn của tất cả các vấn đề đang mỉm cười thoải mái.

“Được rồi đi thôi.” 

“V-vâng...”

Dù cảm thấy tình hình hơi mơ hồ, nhưng Rishe không thể nói gì thêm.

Bởi vì cô đã thua trong trận đấu tay đôi, nên cô buộc phải làm theo yêu cầu của anh.

Sau khi đi bộ một quãng ngắn từ chợ và nhìn vào nơi được đưa đến, Rishe càng trở nên bối rối hơn.

“Ở đây là……”

Nhìn mặt xem có giống đang đùa không Mother *ucking back back back. Đồng chí... Vụ Arnold bảo buộc dây ấy