Trans: Chí mạng
___________________________
Arnold đang đứng đó với vẻ mặt lạnh lùng như một điều hiển nhiên.
Dù cô có nhìn Arnold bao nhiêu lần đi chăng nữa thì trông anh vẫn đẹp trai như mọi khi. Rishe không thể nhịn được việc nghĩ về điều đó, nhưng cô vẫn cảm thấy choáng váng.
(Tại sao Arnold điện hạ lại đến đón mình...!?)
Nhận ra sự nghi ngờ của cô, hiệp sĩ bên cạnh lặng lẽ giải thích.
“Trước đó, khi thần đi yêu cầu sắp xếp người hộ tống cho Hoàng tử Kyle, thần cũng ghé qua văn phòng của Arnold điện hạ. Và nhận được lệnh gọi cho ngài ấy đến sau khi dùng thuốc xong.”
“K-không, đó không phải là lý do khiến ta bối rối…”
Điều cô không hiểu là việc Arnold đến đây ngay bây giờ. Nếu anh đến để tham gia vào việc làm thuốc thì điều đó có thể hiểu được, nhưng có ý nghĩa gì khi đến đây sau khi mọi thứ đã hoàn tất?
Khi nghĩ vậy, ánh mắt của Arnold rời khỏi Rishe.
“…Có phải người đó là học giả được đề cập không?”
Arnold dán chặt ánh mắt lạnh lùng của mình vào Michelle, người đang ngồi trên ghế sofa trong phòng tiếp khách.
Gác lại sự nghi ngờ của mình, Rishe gật đầu.
"Đây là giáo sư Michelle Evan, người đến từ Coyolles. Ông ấy là một người rất hiểu biết và em sẽ có thể học được nhiều điều từ ông ấy trong thời gian ở đây."
"Hehe, thật vinh dự khi được giới thiệu. Tôi cho rằng tôi nên cư xử đúng mực nhất.”
Michelle đứng dậy khỏi ghế sofa và cúi chào Arnold một cách duyên dáng. Mái tóc vàng của anh dung đưa theo chuyển động.
"Rất vui được gặp mặt, buổi tối tốt lành. Anh có phải là Hoàng tử của đất nước xinh đẹp này không? Tôi rất biết ơn vì đã cho phép chúng tôi sử dụng thư viện Hoàng gia. Cảm ơn anh rất nhiều!"
(M-mình tự hỏi liệu thầy sẽ ổn chứ?)
Rishe cảm thấy lo lắng khi nhìn Michelle chào hỏi Arnold. Michelle không quan tâm đến những thứ trần tục hay phép lịch sự và có tinh thần tự do trong các mối quan hệ cá nhân của mình.
Vì thế nên anh ta đối xử với Kyle, Hoàng tử của một đất nước, cùng thái độ nhẹ nhàng như với Rishe học trò của mình. Cô không biết có ai khác ngoài Michelle dám xoa đầu một Hoàng tử đã trưởng thành.
Khi gặp một công chúa đến từ một đất nước nào đó, anh đã từng nói: “Rất vui được gặp em, mái tóc em trông thật mềm mại và đẹp đẽ. Tôi muốn sử dụng nó cho cuộc thí nghiệm, liệu em có thể cắt cho tôi một đoạn được không?'' mỉm cười nói và bị một hiệp sĩ là phụ tá của anh chỉ trích.
Sẽ không có gì lạ nếu anh ta thể hiện kiểu hành xử này với Arnold.
(Trong trường hợp thầy cố gắng xoa đầu Hoàng tử Arnold, mình sẽ phải làm mọi cách để ngăn thầy ấy lại...)
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng Arnold vẫn nói điều này mà không hề thay đổi sắc mặt.
“—Nếu ngài cần bất cứ thứ gì để chia sẻ tri thức của mình với phu nhân của ta thì ta sẽ cung cấp. Ta nghe nói rằng bộ trưởng bộ ngoại giao của Garkhain sẽ dẫn ngài đi tham quan thủ đô vào ngày mai, nhưng nếu có bất kỳ sự bất tiện nào, hãy nói để ta giải quyết."
Rishe sửng sốt trước những lời nói không ngờ đó.
Michelle lại cảm thấy vui vẻ và mỉm cười, phớt lờ vẻ mặt vô cảm của Arnold.
"Thật hào phóng! Vậy thì chúng tôi sẽ không ngần ngại đề nghị ngài nhiều điều.”
"...Rishe. Đi thôi."
"Vâng, thưa ngài. Chúc thầy ngủ ngon."
Rishe cũng bắt đầu bước đi, theo sau Arnold, người đang nhanh chóng rời khỏi phòng.
Ở ngưỡng cửa, cô nghe thấy một giọng nói từ phía sau.
"Rishe."
Khi cô quay lại, Michelle đang mỉm cười một cách điềm tĩnh.
Đó là nụ cười giống như hồi đó. Cảm thấy hoài niệm, Rishe nheo mắt lại.
"Hẹn gặp lại vào ngày mai. Hãy suy nghĩ về những gì em muốn biết, được chứ?"
"...Vâng. Cảm ơn thầy."
Sau đó, cánh cửa từ từ đóng lại giữa họ.
(Những ngày đó tưởng chừng như đã lâu lắm rồi…)
Rishe nghĩ khi đi dọc hành lang của lâu đài hoàng gia cùng với Arnold.
Hiệp sĩ cận vệ theo sau ở một khoảng cách nhỏ. Arnold là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.
“Người đàn ông đó có đủ năng lực trong mắt em không?”
"Thầy ấy à? Chắc chắn là có!"
Trước khi gọi Kyle đến, Rishe đã trò chuyện rất nhiều với Michelle nên sẽ không có gì lạ khi cô biết quá nhiều về anh.
Tất nhiên, cô giải thích mọi thứ trong khi cố gắng không vô tình nói về những sự kiện ở tương lai.
“Em đã từng nghe trước đó, người này là Giáo sư Michelle Evan được nhiều người trong ngành dược học biết đến. Thầy đã đạt được nhiều thành tuyệt vời, em thậm chí còn cảm thấy tự phụ khi đánh giá năng lực của ông ấy.”
"...Ta tự hỏi một người đàn ông như thế ở Coyolles với mục đích gì? Dường như anh ta không phải người của đất nước đó từ cái tên của mình.”
“C-có lẽ ẩm thực ở đó hợp với khẩu vị chăng…”
Sự thật là Rishe biết lý do, nhưng cô sẽ giấu đi vì nó không phải điều mà Michelle tiết lộ trong cuộc trò chuyện trước đó của họ.
Arnold dường như có quan điểm thấp về Vương quốc Coyolles. Với ý nghĩ đó, Risheq uyết định hỏi câu hỏi mà cô đã có từ trước đó.
"Armold điện hạ, sao đột nhiên ngài lại đến đón em vậy?"
"Tiện đường về thôi."
“Ngài nói là đi về...”
“Có vẻ như những thứ trong phòng riêng của ta đã được chuyển đến phòng ở dinh thự.”
"Vậy à!"
Nghĩa là việc di chuyển từ lâu đài hoàng gia nơi Arnold sống đến nay về dinh thự đã kết thúc.
Trong lúc Arnold đang làm việc tại văn phòng ở lâu đài, việc chuẩn bị ở dinh thự đã hoàn tất. Nói cách khác, Arnold đã ghé qua phòng tiếp khách trên đường đi.
“Điều đó có nghĩa là… từ nay em và điện hạ là hàng xóm của nhau?”
"Ta đoán vậy."
(Tốt quá rồi…!)
Hiện tại, Rishe đã thành công trong việc tạo ra khoảng cách vật lý giữa Arnold và cha anh.
Cô không biết chính xác điều gì đã dẫn đến cái chết của Hoàng đế, nhưng cho đến khi bản thân tìm ra nguyên nhân, cô muốn họ ít dính líu đến nhau càng nhiều càng tốt.
Arnold đi bên cạnh ném cho Rishe một cái nhìn tò mò.
“Cái vẻ mặt nhẹ nhõm đó là sao vậy?”
“Ừm, thì đó là một dự án lớn kể từ khi em đến Garkhain, phải không? Em đã dọn dẹp dinh thự và tổ chức buổi học với tất cả các cô hầu gái. Khi cuối cùng em cũng đã có thể mời điện hạ đến, em cảm thấy rất nhẹ nhõm.”
"..."
Mặc dù cô đã đưa ra một lời giải thích chệch hướng khỏi ý định thực sự của mình, nhưng cảm xúc đó cũng không phải là giả dối. Ngày mai, cô sẽ lại cảm ơn những người hầu gái của mình vì đã làm việc chăm chỉ.
Khi Rishe đang nghĩ vậy, Arnold bỗng bật cười.
“Ta nghĩ sẽ rất thú vị khi được sống trong một dinh thự tồi tàn và quan sát em thực hiện kế hoạch của mình từ khoảng cách gần.”
(Mình sẽ không bao giờ làm điều đó vì lòng kiêu hãnh của một người hầu gái trước đây!)
Rishe không nói ra nhưng trong lòng lại âm thầm phản đối kịch liệt. Vì Arnold là chủ nhân của dinh thự, vậy nên cô muốn đảm bảo rằng anh sẽ thấy được mọi thứ thật hoàn hảo.
"À, nhưng thưa ngài. Em sẽ ngủ đến trưa một lát và sẽ không thức dậy vào buổi sáng. Nên đừng lo lắng nếu ngài không em trong dinh thự.”
Rishe muốn truyền đạt điều này cho Arnold, giống như cách cô đã giải thích với các hiệp sĩ và hầu gái. Trên thực tế, cô sẽ phải tập luyện như một học viên hiệp sĩ cả buổi sáng.
Sau đó, Arnold nói với vẻ mặt hơi ngạc nhiên.
"Cho dù ngủ đến trưa, nếu em đi ngủ muộn, việc phục hồi sức khỏe cũng chả có ý nghĩa gì."
"Ừm... Em đang cố đi ngủ sớm."
“Ít nhất, đó không phải điều nên được nói bởi một người làm thuốc cho tới giờ này.”
Arnold nói rồi đút tay vào túi áo khoác. Ngay lúc đó, anh lấy thứ gì đó ra và ném nó ra trước mặt Rishe.
"Đây."
"!"
Rishe theo phản xạ đưa tay ra và bắt lấy thứ được ném cho mình bằng cả hai tay.
Khi cô mở tay ra và thấy có một chiếc đồng hồ bỏ túi bằng vàng sáng bóng. Đây chính là cái mà Arnold đã sử dụng trong chuyến đi bí mật dưới trị trấn ngày hôm qua.
"Điện hạ!? Ngài không nên đối xử bất cẩn với một món đồ có giá trị như vậy..."
"Em đã bắt được nó rất nhẹ nhàng mà. Ta sẽ cho em mượn, nên lúc nào cũng phải giữ nó bên mình đấy."
Đôi mắt Rishe mở to trước lời đề nghị bất ngờ.
"Ngài...cho em mượn, liệu đó có phải là một chiếc đồng hồ bỏ túi không!?"
Đồng hồ bỏ túi đã được phát minh ra khoảng bốn năm trước.
Trước đó, những chiếc"đồng hồ" duy nhất có sẵn là mẫu treo tường lớn –loại duy nhất tồn tại trên thế giới, những chiếc đồng hồ mặt trời chỉ có thể sử dụng vào những ngày nắng và những chiếc đồng hồ nước vào những ngày lạnh giá có thể bị đóng băng.
Rõ ràng không thể mang theo bất kì thứ gì trong số đó đi khắp nơi và có rất ít cơ hội để kiểm tra thời gian.
Trong tình hình đó, chiếc đồng hồ bỏ túi này đã xuất hiện.
Không có nhiều chiếc được lưu hành và đều cực kỳ đắt tiền.
Chúng chỉ thuộc sở hữu của một số thành viên hoàng gia và quý tộc, ngay cả những người bình thường thậm chí có thể còn không biết đến sự tồn tại của nó chứ đừng nói đến những người đã nhìn thấy.
"Đây là một món đồ rất quý giá, em không thể mượn nó như thế này được."
"Hửm? Em sẽ không dùng nó à?"
"Thì, đó là..."
Thành thật mà nói, nếu có nó bên cạnh sẽ rất tiện lợi.
"Nhiều người nghi ngờ tính xác thực của nó chỉ vì nó có ‘lịch sử ngắn ngủi’ nhưng đã được xác nhận rằng nó chính xác miễn là đừng quên điều chỉnh nó. Nó thuận tiện hơn nhiều so với đồng hồ mặt trời."
(Mình ý thức được điều đó...)
Điều hiện lên trong tâm trí Rishe là nụ cười của người đã tạo ra chiếc đồng hồ bỏ túi này.
"Do nó dễ dàng mang theo, nên khá hữu dụng trên chiến trường. Trước khi có thể đưa vào sử dụng thực tế, ta đã dành một chút thời gian để xác minh tính chính xác của nó."
"Trên chiến trường..."
Khi Arnold nói những lời này một cách không cảm xúc, Rishe suy ngẫm về nhận xét khách quan của anh.
"Ý ngài là khi thực hiện chiến lược ạ? Nếu có thể nắm bắt chính xác thời gian thì việc phối hợp với các đơn vị khác sẽ dễ dàng hơn."
"Đúng vậy. Nếu hành động dựa trên độ cao của mặt trời hoặc dấu hiệu tự nhiên khác, sẽ không thể ứng phó với những thay đổi đột ngột của thời tiết."
Arnold đã đứng trên trường không lâu kể từ khi chiếc đồng hồ bỏ túi này được tạo ra, chắc chỉ khoảng một năm.
(…Arnold điện hạ rất linh động trong việc tích hợp các công nghệ mới vào chiến lược của mình. Thay vì tin tưởng một cách mù quáng, ngài ấy đã đích thân xác minh tính hữu dụng của nó và đảm bảo tính xác thực.)
Chẳng trách sao những đất nước ngoan cố bám theo những đường lối cũ không thể giành chiến thắng trong cuộc chiến với Arnold. Những nguyên nhân thất bại mà trước đây cô không thể nhìn thấy ở những kiếp trước giờ đây đã trở nên rõ ràng khi Rishe ở bên cạnh Arnold.
Vào lúc đó, những lời của Michelle chợt hiện lên trong tâm trí Rishe.
"-Hiện không có người nào để ta dùng loại thuốc bí mật này đúng như ta mong muốn cả.”
"..."
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng và cô bất giác dừng bước.
Arnold, người đi trước vài bước, quay lại nhìn Rishe với vẻ tò mò.
“Có chuyện gì à?"
"…Không có gì."
Sau khi hít một hơi thật sâu, Rishe quay lại bên cạnh Arnold.
“Vậy thì em xin phép mượn chiếc đồng hồ này. Có nó để theo dõi thời gian khi pha chế hay pha chế thuốc cũng rất tiện lợi.”
"Ồ. Để pha chế thuốc à?"
"Trên thực tế, có vẻ như đồng hồ bỏ túi ban đầu được tạo ra với mục đích này. Thậm chí thầy cũ của em, một nhà dược học cũng thấy rất hữu ích mặc dù nó cũng làm cho người đó thấy thất vọng.”
"À. Nếu ta nhớ không lầm thì người đó đến từ Renfa đúng chứ."
"Vâng. Cô ấy là một người kỳ quặc, nhưng dù sao cũng là một dược sĩ tài năng.”
Rishe gật đầu và ưỡn ngực tự hào
Sau đó, Arnold hỏi cô.
"Ta không tưởng được người từ các quốc gia khác có thể so sánh với người từ Renfa về mặt dược học. Người đàn ông lúc nãy có điểm nào nổi bật hơn người là thầy cũ của em không?"
"Thầy Michelle không phải là dược sĩ."
Rishe trả lời trong khi đi cạnh Arnold.
“Theo như em được biết, ông ấy pha chế thuốc như một phần nghiên cứu của mình và còn có kiến thức về dược học. Tuy nhiên ông ấy luôn nói rằng, 'Đó không phải lĩnh vực chuyên môn tôi'."
"..."
“Nhưng đó chỉ là khiêm tốn thôi, thực ra ông ấy biết rất nhiều về dược học.”
Trong khi đưa ra lời giải thích như vậy, Rishe nhớ lại.
Lần đầu tiên cô gặp Michelle là ở kiếp thứ hai, khi cô đến Coyolles với tư cách là một dược sĩ cùng với thầy của Rishe.
(Thầy mình luôn coi Giáo sư Michelle là kẻ thù, cô ấy thường nói những câu như, “Đừng bao giờ so sánh nghiên cứu của tôi với nghiên cứu của thằng đó.'')
Hay có lần cô ấy tức giận và nói rằng, “Tôi và thằng đó giống nhau đến mức chúng tôi không hợp nhau”.
Như lời cô ấy nói , mỗi lần họ gặp nhau ở Cung điện Coyolles, thầy cũ của Rishe và Michelle đều gây chiến.
Nhờ đó mà nụ cười ngượng nghịu của Rishe trước đó khi Michelle nhận xét rằng, “Tôi nghĩ tôi và người đó sẽ rất hợp nhau”.
(Mình chưa bao giờ mong đợi rằng sẽ gặp lại thầy Michelle ở một nơi như thế này. Bản thân đã luôn nghĩ rằng thầy sẽ ở lại Coyolles rất lâu, khoảng ba năm kể từ bây giờ...)
Nhớ lại sự ngạc nhiên khi gặp Michelle ở khu vườn trước đó, giờ ngẫm nghĩ lại cô thấy trí tưởng tượng của mình thật ngây thơ.
(Nếu như nghĩ kĩ lại thì lần gặp nhau ở kiếp thứ hai là sau ba năm. Ở kiếp thứ ba, mình sẽ là học trò của thầy một năm sau đó. Tuyệt nhiên, không thể khẳng định rằng thầy trước khi gặp mình đã không dành thời gian ở Coyolles…)
Khi cô đang chìm đắm trong ký ức, Arnold đặt câu hỏi.
“Vậy rốt cuộc ông ta là ai?”
"Ông ấy..."
Cách diễn đạt nào để Arnold có thể hiểu được?
Cô hơi bối rối, nhưng có vẻ như không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nói sự thật nên Rishe quyết định giải thích mọi thứ một cách trực tiếp
''… là một học giả nghiên cứu nhiều chất khác nhau trên thế giới này và sử dụng chúng để tạo ra những chất mới.''
“Tạo ra một chất mới à?”
“Vâng. Và theo như em được biết, ông ấy đã phát triển ra đủ loại hợp và dụng cụ cần thiết cho nghiên cứu.”
Chắc hẳn anh đã nhận ra nghề mà cô ám chỉ. Arnold hơi cau mày.
"Không thể…"
"Trong trường hợp của Giáo sư Michelle, có vẻ như mục đích cuối cùng của ông ấy không phải là tạo ra vàng, nhưng thuật ngữ chính xác nhất để mô tả ông ấy sẽ là…”
Rishe ngước nhìn Arnold.
"――'Nhà giả kim'."
Đó là nghề của Michelle.
Và tình cờ thay ở kiếp thứ ba, đó cũng là danh hiệu mà Rishe, người từng là học trò của Michelle, đã tự xưng.
Không sao mà vì đêm dài, vẫn luôn có người ở bên vỗ về an ủi, màn đêm chưa kịp tắt...♪ Ỏ~~ dễ thương za