Ở vòng lặp thứ 7, tôi sẽ tận hưởng cuộc sống làm dâu tự do ở cựu địch quốc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Stardust Project

(Đang ra)

Stardust Project

Gangseoul

Nhóm nhạc thần tượng hàng đầu - Stardust có các thành viên dần biến mất như cát bụi.Group từng có bảy thành viên kết thúc với bốn thành viên.

90 110

Tôi Dạo Bước Trong Đêm Lại Ngỡ Có Em Ở Cạnh

(Đang ra)

Tôi Dạo Bước Trong Đêm Lại Ngỡ Có Em Ở Cạnh

Wada Shosetsu

Trong số những câu chuyện kinh dị, Noa đặc biệt chú ý tới “sự biến mất bí ẩn” đến mức không thể nói là bình thường, và bản thân cô cũng chiêm bao thấy mình bước sang thế giới khác trong một ngày không

21 188

Isekai de Imouto Tenshi to nanika suru

(Đang ra)

Isekai de Imouto Tenshi to nanika suru

Fukami Oshio

Cậu trở thành một mạo hiểm giả, là thế hệ thứ ba của nhà trọ cha mẹ cậu sở hữu, và cuộc sống thứ hai của Yoshida cùng em gái lười nhác của mình bắt đầu.

7 416

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

17 198

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

107 2911

WN Vol 2 - Chương 61: Kế hoạch của cô đã bị chú ý

Trans: Chí mạng

__________________________________

(Tại sao Arnold điện hạ lại ở đây!? Thậm chí cả Hoàng tử cũng đến để huấn luyện cho các học viên ư, không phải chỉ nên huấn luyện chính thức cho các hiệp sĩ à!!) 

Ngay cả Theodore cũng đã nói rằng Arnold sẽ không bao giờ đặt chân đến sân tập này. 

Nhưng Rishe không thể nhầm lẫn với hình dáng đẹp trai đang đứng trước mặt mình. 

“…” 

“…” 

Arnold im lặng nhìn cô và cô cảm nhận được mồ hôi lạnh đang chảy xuống. 

Trong khoảnh khắc có lẽ chỉ khoảng một giây. Đối với những người khác, nó có thể chỉ như một cái chớp mắt, nhưng đối với Rishe thì điều đó dường như kéo dài mãi mãi. 

Trong cuộc đời hiệp sĩ của cô, có những lúc trong cuộc chiến căng thẳng mà những cảnh quan xung quanh dường như diễn ra rất chậm, nhưng tại sao cảm giác căng thẳng này lại tồn tại khi cô còn không cầm thanh kiếm?. 

“――……” 

Lúc Rishe chuẩn bị tinh thần. 

Arnold đột nhiên rời mắt khỏi Rishe và ra lệnh cho chỉ huy đứng bên cạnh anh. 

"Lorvain. Hãy bắt đầu huấn luyện ngay bây giờ." 

(...Huh!?) 

Trái ngược với sự bất ngờ của Rishe, Arnold thản nhiên tiếp tục. 

"Ta muốn xem các học viên luyện tập. Lịch trình huấn luyện hôm nay diễn ra thế nào rồi?" 

"Vâng. Chúng tôi đã kết hợp việc huấn luyện đấu tay đôi. Và sẽ thực hiện nó sau khi các bài tập linh hoạt và chạy, sau đó là rèn luyện cơ bắp. Có phải nên thay đổi điều gì không?” 

"Bây giờ, sau các bài tập linh hoạt, chúng ta sẽ có trận đấu. Đảm bảo cơ thể đã hoàn toàn được nới lỏng và không gặp tình trạng mệt mỏi về sức khỏe.” 

Các học viên đều đứng thẳng lưng trong khi Arnold nói. Ngoại trừ một lần trước đó, Arnold thậm chí không nhìn Rishe thêm một lần nào nữa. 

(Có lẽ ngài ấy không để ý đến mình...!?) 

--Không, chắc chắn điều đó là không thể. 

Cô cố gắng dập tắc mơ tưởng nảy sinh trong tâm trí mình. 

Dù có thể đã đội một bộ tóc giả ngắn nhưng nét mặt của cô chỉ thay đổi một chút khi trang điểm. Bất cứ ai biết Rishe đều có thể nhận ra cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên. 

Ngay cả khi Rishe cố gắng thay đổi đáng kể các đặc điểm trên khuôn mặt của mình theo một cách nào đó, thì người đối diện cô vẫn là Arnold. 

Rishe chắc rằng anh sẽ nhìn thấu cô chỉ dựa vào dáng đứng, cử chỉ và những thói quen nhỏ nhặt của cô ấy. 

(Dù sao đi nữa, đáng lẽ mình có thể tránh xa ngài ấy chỉ trong mười ngày! Tại sao mình lại gặp Arnold điện hạ ở đây, người luôn bận rộn với công vụ...!?) 

Theo lệnh của Arnold, Lorvain đưa ra chỉ dẫn cho các học viên. 

“Vậy bây giờ, hãy bắt đầu bằng việc tập luyện một cách linh hoạt như mọi khi. Đừng để sự hiện diện Hoàng tử điện hạ làm phân tâm.” 

"Rõ!" 

Họ đồng thanh trả lời và tản ra khắp nơi. Rishe cũng nhanh chóng chạy về góc sân tập, lặng lẽ tìm kiếm sự hiện diện của Arnold. 

“Này, Lou, thật tuyệt vời! Hoàng tử Arnold đó là thật đấy!?” 

“Ừ, thật may mắn cho cậu, Fritz.” 

Rishe với một nụ cười méo mó, cố nuôi hi vọng. 

(Có lẽ ngài ấy có ý định nhắm mắt làm ngơ...) 

Rishe hi vọng rằng Arnold sẽ giả vờ như không nhận thấy sự hiện diện của Rishe và sẽ không nói gì về vấn đề nàu. 

Nếu như vậy, Rishe có thể tiếp tục được tập luyện ở đây. 

Và cô có thể giữ được điều kiện mà cô đã có với Theodore, “Trong quá trình huấn luyện, hãy giữ bí mật với hoàng huynh và yêu cầu anh ấy có mặt khi sự thật được tiết lộ sau khi kết thúc khóa huấn luyện.'' 

Trong khi ấp ủ hy vọng mờ nhạt đó, thì thời gian huấn luyện và trận đấu như thường lệ đã kết thúc. 

*** 

"----Eh?" 

"......" 

Rishe, người được gọi ra phía sau sân tập, cảm thấy tuyệt vọng khibị mắc kẹt giữa bức tường và Arnold. 

Trong suốt quá trình huấn luyện, Arnold hoàn toàn không quan tâm đến Rishe và cùng Lorvain phân tích tình hình của các học viên. 

Rishe cầu nguyện rằng mọi chuyện sẽ kết thúc mà không có vấn đề gì xảy ra, nhưng những suy nghĩ đó tự nhiên bị dập tắt. 

"Rốt cuộc em đang làm gì ở đây?" 

"D-Dạ..." 

Khi anh nhìn chằm chằm vào cô từ cự ly gần, Rishe không thể nhìn thẳng vào khuôn mặt của Arnold. Rishe, người đang tựa lưng vào tường, lúng túng nhìn đi chỗ khác. 

"Tôi... tôi rất vui khi được gặp Hoàng tử điện hạ... Đối với một học viên quèn như tôi, được ngài trực tiếp gọi ra thế này thực sự là vô vùng vinh hạnh...” 

"…Ồ." 

Mặc dù cô biết anh đã hoàn toàn nhìn thấy nhứng cô vẫn cố gắng giả vờ đến cùng. Ngoài ra, dù biết xung quanh không có ai, nhưng cô vẫn không muốn mạo hiểm để cuộc trò chuyện tồi tệ này bị nghe lén. 

"Ta hiểu rồi." 

Sau khi nghe Rishe nói, Arnold từ từ đưa tay ra. 

Arnold thường xuyên đeo găng tay đen, nhưng bây giờ tay anh đang để trần. 

Bất ngờ Arnold dùng cả hai tay đặt lên mặt Rishe và ấn chặt vào má cô. 

“Hửm!?” 

"Nếu ngươi không phải là người ta đang nghĩ, thì ta có chạm trực tiếp vào cũng không có vấn đề gì nhỉ?" 

"!!" 

Rishe bị sốc khi đột nhiên được nghe điều đó. 

“Về cơ bản, ta luôn cố gắng không vi phạm hợp đồng với hôn thê của mình. Nhưng nếu chỉ là một học viên hiệp sĩ, ta không có nghĩa vụ phải quan tâm đến điều đó.” 

(Thế này… mặt ngài ấy gần quá!?) 

Trong khi cả hai tay vẫn nắm chặt và phải đối diện với gương mặt của Arnold, nét đẹp trai của anh càng trở nên gần gũi hơn. 

Dù Rishe có nhìn thấy Arnold bao nhiêu lần đi chăng nữa thì vẻ ngoài của anh ấy vẫn đẹp như một tác phẩm nghệ thuật, nhưng khi nhìn từ khoảng cách gần thì có hại nhiều hơn là lợi. 

(Hơn nữa, mình có cảm giác như đã từng trải qua ở đâu đó trước đây...) 

Nghĩ đến đây, cô chợt nhớ ra. 

Khi Arnold chạm vào má Rishe, khi khiến cô phải ngước lên và cảm nhận đôi môi của Arnold. 

Cảm giác gần như hơi thở bị ngừng lại, ký ức lúc đó đã sống lại một cách rõ ràng, má cô lập tức nóng bừng. 

"...!" 

Tay Arnold lạnh ngắt nhưng dễ chịu. 

Cô tự hỏi liệu Arnold có nhận ra cô đã nhớ được điều gì không? Nghĩ đến điều đó, Rishe lại càng thấy khó khăn hơn khi nhìn vào mắt của anh ấy. 

Nhưng Arnold không tỏ ra thương xót Rishe. 

"Nào. Trả lời ta thử xem." 

"Điện hạ...!! Lúc đầu tôi tưởng ngài đang tức giận, nhưng thực ra ngài lại thích điều này phải không!?" 

"Tại sao? Ta không có hứng thú với việc đùa giỡn với một học viên bình thường." 

Trong khi nói như vậy, Arnold sờ má Rishe bằng cả hai tay. Cô gần như không thể nói được khi bị làm như vậy, nhưng lúc đó cô chợt nhận ra. 

58606ff2-21f0-4232-82c5-ffdfd844c4e8.jpg

“Arnold điện hạ, xin hãy thả tôi ra!” 

"Ta từ chối." 

"Nhưng... có người đang đến đây..." 

Một sự hiện diện đang đến gần và cô nghe thấy tiếng bước chân. Ngay cả Arnold chắc hẳn cũng phải nhận ra, nhưng anh vẫn không có dấu hiệu dừng lại. 

"Này, Lou? Lucious, cậu ở đâu..." 

Người mà Rishe mong đợi bước vào phía sau sân tập. Ánh mắt họ gặp nhau và cô nuốt nước bọt. 

Đó là Fritz, một học viên giống cô. 

"A..." 

Và Fritz đang chứng kiến mọi thứ một cách rõ ràng. 

Tình huống hiện tại là Arnold ép cô vào tường, dùng hai tay ôm mặt Rishe và nhìn chăm chú vào cpp. 

“Ồ, Hoàng tử Arnold!?” 

Fritz, người dường như đã gọi Arnold như vậy mà không cần suy nghĩ, vội vàng sửa lại. 

“Ý tôi là Hoàng tử điện hạ!! Ơ, đợi đã, Lou!? Tại sao!?” 

"Fritz! Không phải như cậu nghĩ đâu!" 

Đây chỉ là một trò đùa mà thôi. Rishe cố gắng sửa sai trước khi hành vi của Arnold bị hiểu lầm, nhưng Fritz lại hét lên. 

"X-Xin lỗi vì đã làm phiền!!" 

(Làm phiền cái gì!?) 

Trước khi Rishe kịp nói gì thì Fritz đã bỏ chạy. 

"Này, Fritz, đợi đã...!" 

Rishe gọi anh ta, nhưng anh ta vẫn tiếp tục chạy thẳng. 

"Ưm... Arnold điện hạ!? Chúng ta vừa bị nhìn thấy cực kỳ rõ ràng! Dĩ nhiên là người đó sẽ ổn thôi nhưng tùy thuộc vào người mà anh ta nói chuyện thì tin đồn có thể sẽ được lan truyền!" 

"Nếu có tin đồn thì sao? Có vấn đề gì à?" 

"Có rất nhiều lắm đấy ạ!" 

"Ồ, ví dụ thử xem." 

Ngay cả sau khi Fritz đến, Arnold vẫn không rời mắt khỏi Rishe. Đó là một sự khác biệt lớn so với trạng thái trong suốt buổi huấn luyện rước đó. 

“Th... thì..." 

Vì lý do nào đó, Rishe cảm thấy như mình buộc phải nói điều gì đó cực kỳ xấu hổ. 

"Chẳng phải ngài đã có hôn thê sao...?" 

"..." 

Khi đó, Arnold đột nhiên dừng lại. 

Một sự im lặng kỳ lạ bắt đầu trôi qua, tạo ra một không khí không thể hiểu được. Trong lúc Rishe cảm thấy hơi ngần ngại, Arnold nói. 

"Ừ, đúng là có thật." 

“T-Thì đấy! Đó là lý do tại sao ngài không nên bị nhìn thấy ở một nơi như thế này với một học viên.” 

"Dù vậy..." 

"Ưm!" 

Anh véo má cô lần nữa và một âm thanh kỳ lạ vang lên. 

“Một học viên hiệp sĩ đơn thuần mà cũng dám mạnh miệng quá nhỉ.” 

"Ugh..." 

Nghe vậy, Rishe quyết định. Cô cảm thấy tiếc cho Theodore, người đã giúp đỡ cô, nhưng đây là tất cả những gì cô có thể làm. 

"……Tôi xin lỗi." 

"Ta không biết ngươi đang xin lỗi vì điều gì. Hãy cho rõ hơn với chính giọng của mình đi.” 

“E-Em đã giấu điện hạ giả nam và lẻn vào khóa huấn luyện học viên hiệp sĩ! Thành thật xin lỗi ạ!” 

"Tốt lắm." 

Khi tay của Arnold rời ra, Rishe cuối cùng cũng được giải thoát và ngồi xổm xuống tại chỗ. 

"Haa..." 

Má cô có cảm giác kỳ lạ và vẫn còn nóng bừng, nhưng dấu vết của những ngón tay lạnh giá của Arnold vẫn đọng lại trên đó. Cô đặt tay mình lên trên và hít một hơi thật sâu. 

Rốt cuộc thì Arnold thực sự thích việc này. Anh hỏi trong khi nhìn xuống Rishe, người còn kiệt sức hơn cả việc tập luyện. 

"Vậy à? Sau khi làm những trò này, em đang có âm mưu gì vậy?" 

“Em... chỉ muốn rèn luyện cơ thể của mình thôi.” 

"..." 

"Đúng rồi!?" 

Thật đáng thất vọng khi bị nhìn với ánh mắt nghi ngờ. Nhưng cũng vì cô là người đã cố gắng lừa dối Arnold nên điều đó là không thể tránh khỏi. 

“Điện hạ, tại sao ngài lại đích thân đến kiểm tra các học viên vậy ạ?” 

Khi cô hỏi Arnold, sau một lúc ngập ngừng anh trả lời với khuôn mặt không cảm xúc 

“…Ta nghe nói có một học viên kỳ này được tiến cử dưới cái tên Theodore.” 

"!" 

Nói cách khác, đó là về Rishe. 

Tuy nhiên, điều khiến Rishe ngạc nhiên là Arnold quan tâm đến người được Theodore giới thiệu. 

(Hoàng tử Theodore nói rằng Arnold điện hạ sẽ không xuất hiện tại buổi huấn luyện học viên hiệp sĩ...) 

Nhưng thì ra không phải như vậy. 

Rishe trở nên vui mừng và đồng thời muốn nói với Theodore chuyện này càng sớm càng tốt. 

(Hoàng tử Theodore, mình không biết ngài ấy sẽ làm bộ mặt như thế nào nhỉ?) 

“Trước tiên hãy quay lại chủ đề chính thôi.” 

"!" 

Rishe cứng người lại.