Ở vòng lặp thứ 7, tôi sẽ tận hưởng cuộc sống làm dâu tự do ở cựu địch quốc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3531

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

WN Vol 2 - Chương 67 : Những điều mình biết lần đầu tiên...

Trans: Chí mạng

__________________________________

"Đây cũng là bằng chứng cho thấy ta mang dòng máu của Hoàng đế… Khi còn nhỏ, ta đã muốn móc đôi mắt này ra." 

"...Điện hạ." 

Arnold nhìn Rishe và nói với giọng trầm lặng. 

Anh nói ra sự thật một cách chân thành, không có sự do dự. 

"Đây không phải là thứ có giá trị hay đẹp đẽ đến mức khiến em nhìn ngắm theo cách đó." 

"..." 

Những lời của Arnold đâm vào trái tim Rishe. 

Anh rời mắt khỏi cô và nhìn về phía thủ đô bên kia bóng tối, nơi mà đom đóm vẫn rải rác bay lượn trong bóng đêm. 

Cảnh quan thành phố có thể nhìn thấy từ ban công vào ban ngày giờ tất cả đều trở nên im lặng và tối tăm. 

"Ngày đầu đến lâu đài này, em đã nói là rất ngưỡng mộ đất nước này nhỉ?" 

"--Vâng. Ngay cả khi em đến thị trấn, em nhận ra nơi đó quả là một nơi tuyệt vời." 

"Ta thì không thể nhìn nó một cách tốt đẹp giống như em. Ánh sáng từ đom đóm thì giống như ngọn lửa chiến tranh, và khung cảnh thủ đô từ đây khiến ta luôn cảm thấy kinh tởm." 

Arnold hít một hơi ngắn trước khi nói. 

"Có lẽ là do đôi mắt ta thừa kế từ phụ vương. Hoặc có thể ta và ông ấy có cùng bản chất. -- Dù sao đi nữa, ta vẫn thấy nó thật xấu xí." 

Khi Arnold nói, khuôn mặt của anh mang vẻ vô cảm như thường lệ. 

Tuy nhiên, Rishe cảm thấy như đã nhìn thấy thoáng qua cảm xúc của Arnold đằng sau lời nói đó. 

Vì vậy, cô mở miệng. 

"...Điện hạ có nhớ ngài đã cảm ơn như thế nào khi em giải độc cho các hiệp sĩ trên đường đến Garkhain không?" 

Khi được hỏi, Arnold nhìn lại Rishe. 

"Điện hạ đã kể cho em nghe về đức tính của tất cả các hiệp sĩ. Ngài biết về đức tính đó của họ vì ngài đã quan sát chúng ngay bên cạnh, phải không? Mọi thứ khác mà ngài nhìn thấy đều giống nhau." 

Rishe chậm rãi nói tiếp. 

"Những ánh sáng ngài nhìn thấy từ đằng xa trông giống như ngọn lửa chiến tranh hay ánh sáng tuyệt đẹp của đom đóm? Những giá trị quan đó đâu phải là thứ kế thừa từ cha mẹ mà là thứ mà bản thân tự có được qua tai nghe mắt thấy, đúng không." 

"..." 

"Thế thì tất cả những gì ngài cần là biết về vẻ đẹp của đất nước này, về những sinh vật tuyệt vời, có thể sẽ còn nhiều hơn trong tương lai." 

Rishe truyền đạt điều đó trong khi nhìn vào đôi mắt xanh của Arnold. Cô cố gắng mỉm cười thật tươi và giấu đi sự đau khổ trong lòng. 

Rishe nỗ lực kiềm chế bản thân để không chạm vào anh ngay tại đây và xoa đầu anh như với một đứa trẻ. 

"Em chắc chắn ngào sẽ tìm thấy nhiều vẻ đẹp và những thứ quan trọng trong tương lai." 

"Ha." 

Arnold nói với một nụ cười tự ti. 

"Những thứ đó không cần thiết. Tất cả những gì ta cần là những thứ có thể lợi dụng cho mục đích mà thôi. Loại bỏ những thứ không cần thiết và tiến lên, nhiêu đó là đủ." 

"Arnold điện hạ." 

"Ta đã từng tự tay giết một người quan trọng với mình... Nếu như em trở thành vật cản thì cũng tương tự." 

Rishe nhớ lại. Theodore trước đây đã nói với cô rằng Arnold đã giết mẹ ruột của mình. Có lẽ đó chính là điều mà anh đang ám chỉ. 

"Về vấn đề của Coyolles, ta không biết em đang nghĩ gì..." 

Một ánh sáng đen tối ngự trị trong đôi mắt xanh của anh. 

Arnold nói với vẻ mặt lạnh lùng. 

"Nhưng đừng bắt ta phải loại bỏ em." 

"..." 

Rishe mím chặt môi lại. 

Không phải vì sợ trước mệnh lệnh của anh. 

(--Giống như ngài ấy đang cầu xin mình vậy.) 

Tại sao? 

Nếu Arnold chỉ giữ lại những thứ anh cần cho mục đích của mình, thì không có lý do gì để Rishe đặt hy vọng vào điều đó. 

"…Em không thể hứa bất cứ điều gì." 

Sau đó cô quyết định. 

"Cho dù em trở thành vợ ngài, em cũng sẽ hành động vì điều mà em hướng tới. Ngay cả khi bị ngài loại bỏ đi nữa, em sẽ không từ bỏ cách sống đó. Nhưng mà..." 

Rishe ưỡn ngực tự hào tuyên bố với Arnold: 

"Lúc đó, em sẽ lại quay lại đây." 

"……Cái gì?" 

"Nếu lúc này nào đuổi em ra ngoài và tuyên bố hủy bỏ hôn ước đi nữa. Lần tới, em sẽ đến đăng kí làm hầu gái để trở lại lâu đài này." 

Đôi mắt của Arnold mở to một chút. 

Cảm thấy như trò chơi khăm đã thành công, Rishe mỉm cười và tiếp tục nói. 

"Nếu cách đó không hiệu quả thì em sẽ giả nam để trở thành hiệp sĩ. Nếu vẫn không được, em sẽ đến đây với tư cách là một dược sĩ. Em sẽ học những kỹ năng có thể giúp bản thân lẻn vào lâu đài này, và đến gặp ngài dù bao nhiêu lần đi nữa." 

Khi mới đến đất nước này, Rishe đã nghĩ một ngày nào đó cô sẽ ly hôn và bị đuổi ra ngoài. 

Cô đã lên kế hoạch cho một số biện pháp để đảm bảo rằng bản thân có thể sống sót mà không cần phải lo lắng. 

Nhưng điều mà Rishe muốn làm bây giờ vẫn ở trong lâu đài này, bên cạnh Arnold. 

"Cho nên hãy yên tâm. Em sẽ không ngoan ngoãn để Arnold điện hạ loại bỏ mình đâu." 

"…" 

Cùng lúc với việc tuyên bố, Rishe đã đi đến một kết luận. 

(Bây giờ mình đã hiểu. Mình biết bản thân cần phải làm gì cho Arnold điện hạ trong tương lai.) 

Cô cần phải thay đổi quan điểm của anh và làm cho anh hiểu được những khía cạnh mới của thế giới. 

Vì mục đích đó, có một thứ mà Rishe cần phải chỉ cho anh. Và có lẽ không chỉ Arnold.... 

"Xin lỗi, điện hạ." 

Rishe đưa tay về phía Arnold. 

Cô ôm lấy má anh bằng cả hai tay và nhìn vào đôi mắt anh một cách dịu dàng. Dù nghĩ rằng việc chạm vào anh một cách như vậy là thô lỗ, nhưng cuối cùng cô không thể kiềm chế được. 

"Em không biết gì về Hoàng đế. Đối với em, đôi mắt này là đôi mắt của điện hạ, không phải của Hoàng đế... Dù bản thân ngài căm ghét nó, em cũng muốn nói điều này dù bao lần đi nữa..." 

Nhìn vào đôi mắt màu của vùng biển đóng băng, Rishe mỉm cười. 

''Em nghĩ đôi mắt của ngài là đẹp nhất trên thế giới.'' 

"――……" 

Arnold hơi cau mày. 

DĨ nhiên, Rishe không có ý định áp đặt giá trị của mình lên bất kỳ ai. Cô không muốn phủ nhận cảm xúc của mình đối với việc Arnold tự cảm thấy không hài lòng với mắt của anh. 

Nhưng cô cũng muốn anh hiểu cảm giác của mình. 

"..." 

Những lời này, liệu Arnold cảm thấy như thế nào? 

Anh nhìn xuống và đặt tay mình lên tay Rishe, với vẻ mặt trống rỗng không biểu lộ cảm xúc. 

Và Rishe cảm thấy như anh sắp nói điều gì đó. 

Nhưng cảm giác đó nhanh chóng biến mất. Arnold nhìn Rishe đầy trìu mến và nói. 

"...Đã muộn rồi. Em nên đi ngủ đi." 

Nói rồi anh nhẹ nhàng tháo tay Rishe ra khỏi mặt mình. 

Rishe ngoan ngoãn rút tay lại và thấp giọng thì thầm. Cô che giấu cảm xúc của mình bằng cách lặng lẽ nói với anh. 

"Chúc ngủ ngon ạ." 

"……Ừ." 

Khi nhận ra, cô đã không còn nhìn thấy ánh sáng của đom đóm nữa. 

Rishe quay trở lại ban công phòng mình và lặng lẽ nhìn về phía sau, nhưng Arnold đã trở về phòng. 

Cơn gió đêm thổi qua ban công làm vạt váy ngủ của cô tung bay. 

Khung cảnh về đêm khi ở một mình dường như cô đơn hơn khi cô ngắm nhìn nó mà không có anh. 

(…Ngài ấy từng muốn móc mắt bản thân ra ư.) 

Những lời nói của Arnold, cô có thể cảm nhận được sự thù hận và ghê tớm của anh đối với cha mình. 

Nhưng sự bất hòa đơn giản giữa cha và con trai không thể giải thích được sự căm ghét sâu sắc của Arnol về màu mắt của mình. Rishe vào phòng và đi thẳng về phía giường của mình. 

Cô lấy ra một mảnh giấy được giấu dưới gối. 

Đó là bản vẽ thiết kế chiếc nhẫn mà Arnold tặng cho cô. Rishe đã ngắm nhìn nó nhiều lần trước khi đi ngủ. 

Chiếc nhẫn này sử dụng viên đá quý có cùng màu với mắt của Arnold 

"..." 

Rishe cất bản vẽ thiết kế lại và đi về phía bàn làm việc. 

Và trong lúc nhìn chiếc đồng hồ bỏ túi mà Arnold đã cho muợn, cô lấy một cây bút làm bằng lông vũ. 

(Không lâu nữa sẽ đến giờ đi ngủ mà mình đã hứa với điện hạ.--Phải làm mọi thứ có thể cho đến lúc đó.) 

*** 

"—Thần xin lỗi vì đã làm phiền ngài vào giữa khuya thế này, thưa ngài." 

Oliver, người hầu của Arnold, cúi đầu trong văn phòng của anh. 

Một số lượng lớn các báo cáo đã chất đống trên bàn làm việc của văn phòng, vốn mới được sử dụng không lâu. Tuy nhiên, tài liệu mà Arnold đang cầm trong tay chính là những gì Oliver vừa đưa cho anh. 

"Ta không bận tâm. Ta cũng vừa định gọi cho cậu để bàn về chuyện này." 

"Vậy ngài định sẽ hành động ngay lập tức à?" 

Oliver cau mày trước mệnh lệnh không lười trước của chủ nhân. 

"Thần hiểu điều đó là cần thiết, nhưng có vẻ còn hơi sớm." 

"Đó chính xác là lý do tại sao chúng ta làm điều đó bây giờ, vì người đó cũng nghĩ như vậy." 

Arnold nói điều này với ánh mắt lạnh lùng. 

"-Hơn nữa, ta đã tính đến những tổn thất có thể xảy ra."