Trans: Chí mạng
______________________________
Rishe vội vàng rời khỏi phòng họp và bước đi thật nhanh.
Thực sự, cô muốn chạy nhanh nhất có thể, nhưng vì đang ở trong lâu đài hoàng gia nên cô không thể làm điều đó.
Rishe lắng nghe lời giải thích của Theodore trong khi cố kìm nén cảm giác lo lắng.
"—Tất cả những người giám sát đều đã bị cắt đuôi."
Theodore nói vậy với giọng trầm khi đi bên cạnh Rishe
“Lần cuối xác nhận là ở một con hẻm ở quận 17, phía nam thủ đô. Sự việc xảy ra cách đây ba giờ, nên hiện mọi người đang tìm kiếm xung quanh khu vực đó."
“Tình huống khi mất dấu thì họ thế nào? Ngay cả khi họ bị phát hiện, việc cắt đuôi được những người ở khu ổ chuột là..."
"Nghe bảo đã ngửi thấy mùi hương ngọt ngào."
"!"
Cô hoàn toàn hiểu rõ về loại thuốc được đề cập. Có lẽ đó là một loại thuốc gây tê chiết xuất từ một loại nấm nào đó.
"Đó là tất cả những gì họ có thể nhớ được sau khi đi vào một con hẻm nhỏ. Khi tỉnh dậy, đã khoảng hai giờ trôi qua và đã mất dấu 'mục tiêu'. Nói cách khác..."
Theodore hạ giọng hơn bình thường một chút.
"—Việc giám sát Michelle Evan đã thất bại."
"..."
Rishe mím chặt môi.
Vài ngày trước, Rishe đã nhờ Theodore giúp đỡ.
"Hãy giám sát hành động của Giáo sư Michelle và cung cấp thông tin đó cho tôi. --Và nếu ông ấy có ý định tiếp cận Arnold điện hạ, xin hãy ngăn ông ấy lại."
Dưới quyền Theodore là những cư dân của khu ổ chuột, những người quen thuộc với khu vực sâu thẩm của thủ đô Đế quốc. Họ có mạng lưới thông tin riêng và phạm vi hoạt động rộng khắp trong kinh đô.
Ngoài ra, Theodore cũng có mạng lưới giám sát trong lâu đài Garkhain nhằm thu thập thông tin về động thái của Arnold.
Nhưng Michelle đã cắt đuôi được họ.
"Để đề phòng, hãy cho người đó uống nhiều nước. Nếu có thể, hãy cho tôi biết thêm về Michelle. Ông ấy có mang theo thứ gì khác thường không?"
"Có vẻ như hành lý của ông ta khác với thường lệ. Đó là một chiếc túi kim loại chắc chắn và ông ta xử lý nó rất cẩn thận."
"!"
"Những thay đổi trong đối tượng giám sát, tất cả đều được báo cáo rồi."
Theodore cười toe toét.
Biểu cảm trên khuôn mặt của cậu rất giống với Arnold trong những lúc như thế này.
"Ngay sau khi nhận được báo cáo, đệ đã cho sơ tán toàn bộ người dân khu ổ chuột. Hiện đang tập trung bao vây, tìm kiếm quận 17 và đang lan rộng ra."
"Hoàng tử Theodore..."
"Thời gian từ khi mất dấu Michelle Evan đến khi báo cáo đến tay đệ là khoảng hai tiếng rưỡi. Ngay khi tìm thấy ‘mục tiêu’, đệ sẽ hành động theo lời của tỷ. Các báo cáo sẽ được gửi liên tục đến."
Rishe mở to mắt ngạc nhiên khi thấy Theodore đã chuẩn bị kỹ lưỡng đến mức này.
Cô chưa nói với Theodore thuốc súng là gì. Việc Michelle muốn Arnold sử dụng nó cũng được giữ bí mật ở giai đoạn này.
Đúng là đã có yêu cầu cậu ta hành động sau khi xác nhận được “mục tiêu''.
Tuy nhiên, từ góc nhìn của Theodore, cậu không biết bất kỳ chi tiết nào Rishe chỉ nói: “Tôi muốn ngài giám sát một vị khách đến từ nước ngoài và nếu họ có động thái nào đó thì hãy báo cáo lại cho tôi".
Cô không ngờ rằng trong trường hợp có tình huống bất ngờ xảy ra, cậu lại chuẩn bị hỗ trợ đến mức này.
"Cái vẻ mặt gì thế kia? Tỷ nghĩ rằng em trai của hoàng huynh chỉ biết làm theo chỉ thị thôi sao?"
"Không, không phải vậy! Nhưng ngài tin tưởng tôi đến mức này sao? Dù tôi chưa từng nói lý do muốn theo dõi thầy Michelle cho ngài nghe..."
Theodore, người đang chạy cạnh Rishe, tỏ ra ngán ngẩm.
"Một người không có gì mờ ám sẽ không đánh bại người theo dõi mình. Thường thì họ chỉ đơn giản là cắt đuôi hoặc tìm sự trợ giúp từ nơi đáng tin cậy. Việc sử dụng một loại thuốc không rõ ràng để gây mê chỉ có thể là hành động của người có ý định làm điều gì đó khủng khiếp sau đó."
"..."
Rishe không nói gì, hạ thấp ánh mắt trong khi bước đi nhanh chóng.
Những lời của Theodore, người tập hợp những kẻ thô lỗ từ khu ổ chuột và thậm chí cả những người gần như là tội phạm dưới trướng mình, mang một cảm giác chân thực nhất định.
Theodore liếc nhìn các hiệp sĩ phía sau và hạ giọng.
"Đệ đánh giá đây là tình huống khẩn cấp nên đã kéo tỷ ra ngoài dù biết tỷ đang ở cùng hoàng huynh. Không thể tránh khỏi sự truy cứu từ hoàng huynh, nên đệ xin lỗi trước về điều đó."
"Không sao đâu, cảm ơn ngài rất nhiều. Tôi muốn xác nhận lại, thầy Michelle và Arnold điện hạ chưa tiếp xúc với nhau phải không?"
"Đệ có thể nói chắc chắn rằng điều đó đã không xảy ra. Có vẻ như ông ta cũng không tiếp cận Oliver... Nhưng có một điều khiến đệ khó chịu."
"Đó là việc ngài đã vào phòng họp lúc nãy, đúng không?"
Khi nói ra điểm mà cô cảm thấy nghi ngờ, Theodore gật đầu.
"Ngay cả khi đệ có là nhị Hoàng tử thì cũng không có lý do gì để đệ xen vào giữa cuộc họp của hoàng huynh và Kyle. Tuy nhiên, Oliver thậm chí còn không có dấu hiệu ngăn cản đệ."
"Arnold điện hạ cũng không hề tỏ ra bất ngờ nhỉ…"
Có lẽ sự ngạc nhiên của Arnold đơn giản là không thể hiện trên khuôn mặt. Hay mọi thứ đã được nhìn thấu và sự phát triển này đã được mong đợi.
(Hoặc có lẽ việc mình rời khỏi đó sẽ thuận tiện hơn cho điện hạ…?)
Có thể là cô đang suy nghĩ quá nhiều.
Tuy nhiên, nếu không xem xét tất cả các khả năng mà Rishe có thể nghĩ đến, cô sẽ không thể hiểu hết suy nghĩ của Arnold. Dù sao đi nữa, cô cần phải cực kỳ thận trọng.
"Hoàng tử Theodore, tình hình tìm kiếm thầy ấy thế nào rồi…?"
"Xin thứ lỗi, Theodore-sama."
Một hiệp sĩ xuất hiện từ phía cuối hành lang và khẽ thì thầm vào tai cậu một cách thành thạo. Người hiệp sĩ to lớn đó hẳn là một trong hiệp sĩ cận vệ hoàng gia của Theodore.
"--Được rồi. Đi nào, hoàng tỷ, lối này!"
"Chẳng lẽ ngài đã tìm được vị trí của thầy ấy rồi ư?"
"Tỷ nghĩ đệ là em trai của ai chứ! Hơn nữa, người đàn ông đó đã trở về nơi dễ giám sát nhất!"
Vừa ra khỏi lâu đài hoàng gia, Theodore liền chạy, Rishe nhấc tà váy lên và chạy theo cậu ra ngoại viên.
Nơi dễ theo dõi nhất là nơi hiển nhiên mà không cần xác nhận.
"H-ha..."
Chạy liên tục khiến cô thở dốc. Dù đang được đào tạo như một học viên hiệp sĩ, nhưng không đời nào cô có thể tăng thể lực chỉ trong vỏn vẹn mười ngày.
Khi Rishe, vừa thở dốc vừa chạy, đến được chỗ người đàn ông mà họ tìm kiếm đang thư giãn.
"—Chào, Rishe."
Trong khu vườn ngập tràn hoa, Michelle mỉm cười ung dung.
Tổng cộng có bốn hiệp sĩ đứng đằng sau ông. Đồng phục họ mặc có thiết kế hơi khác một chút so với các hiệp sĩ cận vệ hoàng gia của Arnold.
Được bao quanh bởi các hiệp sĩ, Michelle đang ngồi trên chiếc ghế dài màu trắng trong vườn, nhả khói thuốc thơm nồng nàn.
"Em là một học trò xuất sắc, nhưng cần phải học cách khi xử lý động vật trong phòng thí nghiệm. Những động vật khi bị dồn vào đường cùng đôi khi sẽ có hành động ngoài dự đoán, phải không?"
"Thầy..."
"Đừng bao giờ chặn hết mọi lối thoát. Một con mèo không có cây nào để trèo lên nó sẽ cào con chó đang đuổi theo nó, Meo! Như thế này."
Michelle giơ tay phải lên và bắt chước một con mèo đang giơ móng vuốt ra.
"Tuy nhiên, dù bị theo dõi thì hành động của tôi cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi lớn nào cả."
Khi nghiêng đầu, mái tóc vàng dài ngang vai của ông đung đưa theo chuyển động.
Theodore đang thở hổn hển vẫn thản nhiên bước tới trước mặt Rishe, như muốn bảo vệ cô.
"Ngươi có vấn đề gì à? Sao lại tỏ ra thân thiết với vợ sắp cưới của anh trai ta như vậy..."
Những hiệp sĩ của Rishe cũng đuổi kịp, nhưng cô ngăn họ lại bằng một cái nhìn.
Sau đó, cô nhìn các hiệp sĩ đứng sau Michelle.
"Hoàng tử Theodore. Các hiệp sĩ đằng sau thầy…"
"Đệ biết rồi. Các ngươi, ta không biết tại sao các ngươi đi theo hắn, nhưng hãy rời khỏi đây ngay."
Khi Theodore ra lệnh, các hiệp sĩ cúi đầu với vẻ mặt khó xử.
"Thật xin lỗi, Nhị hoàng tử điện hạ. Việc chúng tôi có thể chấp nhận mệnh lệnh đó không dựa trên quyết định của chúng tôi."
"…Cái gì?"
Theodore cau mày tỏ vẻ không hài lòng. Các hiệp sĩ tỏ ra sợ hãi nhưng có vẻ như họ không có ý định rời khỏi đây.
Nhìn thấy cuộc đối thoại này, Michelle chớp mắt.
"Này Rishe, tại sao em lại muốn đuổi các hiệp sĩ đi? Có phải em đang lo lắng cho tôi không? Em thật tốt bụng, cảm ơn. Nhưng..."
Michelle mỉm cười nhẹ nhàng.
"—Tôi không cần điều đó đâu."
(Cái cảm giác này...)
Có tiếng bước chân giẫm lên cỏ, Rishe lập tức quay lại.
Cô biết người đang đến là ai mà không cần phải suy đoán. Đây là cảm giác mà cô đã quan sát và ghi nhớ mới hôm nọ để không phải gặp mặt trực tiếp người đó.
(Bá tước Lorvain!!)
"...Lucious Alcott..."
Người quân nhân cao lớn đứng trước mặt Rishe mở mắt to trong một khoảnh khắc.
Lorvain lập tức khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, dời ánh mắt khỏi Rishe rồi cúi đầu chào Theodore.
"...Thưa Theodore điện hạ. Có phải các hiệp sĩ đã có hành động vô lễ gì không?"
"Ta đã ra lệnh cho họ rời đi, nhưng họ trả lời rằng không thể tuân theo. Lorvain, ngươi giải thích chuyện này đi."
"Xin thứ lỗi cho họ. Cho dù đó là mệnh lệnh của điện hạ, tôi cũng không thể tuân theo vì lòng trung thành."
"Và ta muốn biết tại sao lại như vậy."
"..."
Bầu không khí quanh Lorvain giống như một hiệp sĩ đứng trên chiến trường.
Nó khác với những biểu hiện của người hướng dẫn chu đáo mà Rishe đã tiếp xúc cho đến nay.
"Chủ nhân của chúng tôi chính là Hoàng đế bệ hạ."
"!!"
Từ “Hoàng đế“ khiến Theodore thoáng chút sợ hãi.
"Michelle Evan đã báo trước với tôi rằng sẽ gây ra một sự kiện lớn sau mười lăm phút nữa."
"Thầy Michelle..."
"Ông ấy nói đúng. Tôi đã chọn ngẫu nhiên một số hiệp sĩ trong lâu đài và tuyên bố rằng: `Những hành động tàn bạo sẽ xảy ra vào lúc 18 giờ sắp tới là do tôi làm, vì vậy tôi muốn các anh bắt tôi khi nó xảy ra’."
Michelle đang nói gì vậy?
Rishe bối rối một lúc nhưng ngay sau đó nhớ ra mục đích của ông.
"Vậy là, thầy định làm thế để thông tin về ‘thuốc súng’ đến tai Hoàng tử Arnold sao?"
"Chà, sau cuộc thẩm vấn tôi sẽ thú nhận tất cả mọi chuyện. Xét về những gì sắp xảy ra, tôi chắc chắn Hoàng tử và Hoàng đế Garkhain sẽ để ý đến những gì tôi sắp nói, đúng không?"
Michelle mỉm cười nhẹ nhàng, không có chút ác ý nào.
"Xét đến quy mô của những gì sắp xảy ra, không thể nào không lọt vào tai của hoàng tộc được.“
“...!!“