Trans: Chí mạng
_______________________________________
Michelle thực sự đang có ý định gây ra một sự cố bằng cách sử dụng thuốc súng.
Rishe đã đoán trước được điều này nên cô đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
Nhưng khi biết Michelle thật sự đang cố gắng làm như vậy, cô vẫn không thể ngừng cảm thấy đau nhói trong lòng.
"…Tình hình tệ thật."
Theodore tặc lưỡi. Sau đó cậu quay lại nhìn Rishe và thì thầm.
"Lorvain không phải là hiệp sĩ. Dù vậy, ông ta đang hành động với tư cách lãnh chúa cai quản vùng đất cực bắc của Garkhain."
"…Ý ngài là Bá tước Lorvain quyết định coi Michelle, một vị khách đến từ Coyolles, là kẻ thù của Garkhain."
"Đúng vậy, nếu chuyện này đã đến tai phụ vương, có thể ông ấy đã ra lệnh gì đó cho hoàng huynh."
Rishe siết chặt tay.
Michelle đã ám chỉ về một cuộc tấn công vào Garkhain và Lorvain đã bắt đầu giám sát ông.
Điều gì sẽ xảy ra nếu Hoàng đế Garkhain biết chuyện này và ra lệnh gì đó cho Arnold...
(Hoàng tử Kyle...)
Rishe nhìn Michelle trong khi cố kìm nén sự khó chịu của mình.
"Thầy Michelle, hành động mà thầy định thực hiện sẽ liên lụy đến rất nhiều người vô tội."
"Ừm, tôi biết."
"Thầy…!!"
Michelle nhìn Rishe, người không thể kiềm chế được mà lên tiếng, và đưa điếu thuốc lên miệng.
"Vì nếu không làm như vậy, buổi ra mắt sẽ chẳng có ý nghĩa gì, đúng không? Để mọi người hiểu được sức mạnh của thuốc súng và những bất hạnh mà nó có thể gây ra, đó là cách tốt nhất."
"…Gây ra bất hạnh?"
"Đúng vậy. Sự tồn tại của thuốc súng là để gây ra điều đó, vì vậy với tư cách là người tạo ra nó, tôi phải chịu trách nhiệm."
Ngay cả ở kiếp thứ ba, Michelle vẫn luôn nói như vậy.
Tất cả mọi thứ đều có lý do để được tạo ra và có vai trò nhất định.
Và việc hoàn thành vai trò đó chính là ý nghĩa của sự tồn tại.
(Đó là lý do tại sao mình và thầy Michelle đã chia tay.)
Rishe không thể chấp nhận những lời nói của Michelle.
Cô muốn ngăn Michelle sử dụng thuốc súng và đã cầu xin ông đừng làm vậy.
Nhưng cuối cùng, điều đó không thể thành hiện thực và họ đã đi theo những con đường khác nhau, không bao giờ gặp lại nhau nữa.
"Ta phải chịu trách nhiệm về những gì bản thân đã tạo ra. Cho dù điều đó có mang đến bất hạnh cho người khác thì ta cũng phải hoàn thành vai trò của mình."
Giọng nói đó trầm lắng và đượm buồn.
"――Vĩnh biệt, học trò của ta."
Nụ cười trên khuôn mặt ông giống như dưới ánh trăng đêm nào.
Rishe đang nhớ lại đêm cuối cùng cô trò chuyện với Michelle trong kiếp làm nhà giả kim. Nhưng ngay lúc đó.
"Hoàng tỷ!"
"!"
Theodore cao giọng. Bên cạnh cậu là một hiệp sĩ và dường như đã thì thầm điều gì đó vào tai cậu.
Rishe nghe báo cáo từ Theodore và thở phào nhẹ nhõm.
(…Kịp rồi…)
***
Trong khu vườn của lâu đài hoàng gia Garkhain, Michelle Evan đang cảm thấy kỳ lạ.
Nguyên nhân của việc này là do cô gái đứng trước mặt.
Đó là bởi vì cô gái tên Rishe, người mà Michelle đã gọi một cách ngẫu hứng là "học trò" kể từ khi đến đất nước này, đang nhìn Michelle với ánh mắt mạnh mẽ và chân thành.
(Kỳ lạ thật.)
Vừa thưởng thức điếu thuốc ngọt ngào, Michelle vừa nghiêng đầu suy nghĩ.
(Dường như em ấy đang tức giận, nhưng có vẻ không phải chỉ có vậy... Dù sao đi nữa, mình làm sao có thể hiểu được lòng người.)
Những ký ức mơ hồ của những ngày xa xôi chợt ùa về.
"—Vì mày được sinh ra mà vợ tao đã chết."
Người cha ruột của anh luôn lặp lại những lời như thế.
Một căn biệt thự thiếu ánh sáng chứa đầy sách. Người cha gầy gò. Trước khi kịp nhận ra, những người hầu cũng biến mất, và Michelle khi còn nhỏ phải nghe những lời đó hàng ngày.
"Mày phải trả giá. Đồ thần chết được sinh ra để khiến bọn tao bất hạnh...!"
Cha anh đã từng là một học giả rất tài năng.
Nhưng sau cái chết của vợ, người cha đã thay đổi. Và bắt đầu ghét bỏ Michelle, người mà ông ta cho là nguyên nhân của sự mất mát đó, dù vẫn giữ anh bên cạnh.
"…Con xin lỗi vì đã được sinh ra, thưa cha."
Michelle nắm chặt áo choàng và xin lỗi cha mình.
Kể cả khi đói hay cô đơn, anh cũng chưa bao giờ đòi hỏi điều gì từ cha. Thay vào đó, để lấp đầy sự trống rỗng và cái đói khát, anh tìm đến những cuốn sách chất đầy trong căn biệt thự.
Chỉ khi đắm mình vào học thuật, ánh mắt cha anh nhìn anh mới dịu đi đôi chút.
May mắn thay, cộng đồng học giả cũng chấp nhận Michelle.
Một khi tiếp thu được kiến thức, nó sẽ đi vào đầu và trở thành một phần của cơ thể. Giống như hít thở hay uống nước, Michelle có thể vận dụng kiến thức đã học được từ sách vở..
Cuối cùng, cha anh bắt đầu đưa anh ra ngoài. Có rất nhiều người lớn vây quanh Michelle và cha anh đã nói điều này từ bên ngoài vòng tròn đó.
"Đứa trẻ này đã kế thừa tài năng của ta. Cứ dùng nó tùy ý thay cho ta."
Những người lớn xung quanh xôn xao, nhưng Michelle thì rất vui mừng.
Cha đã mong đợi điều gì đó từ anh. Lần đầu tiên trong đời, Michelle được giao một vai trò khác ngoài "làm mẹ chết và khiến cha mẹ bất hạnh."
"Thưa cha. Nếu con làm vậy, liệu có thể giúp ích cho cha không? "
Anh hỏi với cảm giác tuyệt vọng.
Cha anh nhìn anh với ánh mắt ghê tởm và đáp:
"…Tất nhiên rồi."
Michelle vẫn nhớ rõ cảm giác cơ thể giật nảy lên trước những lời nói của cha mình lạnh lùng đến thế nào.
"Ta nuôi dưỡng một tử thần như mày, ít nhất mày phải có ích đến mức đó. Đó là 'cách sử dụng đúng đắn' của mày đấy."
"..."
Từ lâu anh đã quên mất cảm giác của mình khi nghe những lời của cha.
Michelle nhớ mang máng rằng mình đã không thể đứng vững, tim đập mạnh đến mức đau đớn. Anh cảm thấy khó thở, có thể đã ngồi sụp xuống với tầm nhìn lảo đảo và thì thầm "xin lỗi."
Nhưng càng bị cha đẩy ra xa, Michelle càng tiến gần hơn đến giới học giả.
Kể từ khi được đưa vào phòng thí nghiệm, thế giới của anh ngày càng mở rộng. Anh khao khát tri thức và nếu anh lặp lại các thí nghiệm và nghiên cứu, những điều đó luôn mang lại câu trả lời.
Giả kim thuật rõ ràng hơn rất nhiều so với trái tim của cha anh.
Hơn nữa, những người lớn trong phòng thí nghiệm đều đối xử tử tế với Michelle hơn cha anh.
"Michelle thật giỏi, đúng là con trai của người đó."
Michelle thầm cảm thấy rằng họ giống như những người anh trai hoặc thậm chí giống như người cha khi anh học hỏi mọi thứ về giả kim thuật.
Những ngày đó đã thay đổi khi anh thực hiện một hành động nhỏ. Michelle đã nhìn vào các tài liệu mà những người lớn viết và thêm vào nhiều chi tiết.
Anh nhanh chóng nhận ra những gì còn thiếu, những gì thừa và những yếu tố không chắc chắn trong kế hoạch của họ.
"Nếu họ làm như thế này, nó sẽ diễn ra tốt hơn."
Khi nhẹ nhàng di chuyển cây bút, anh cảm thấy nhói trong lòng.
Đây là vấn đề mà người lớn đã và đang gặp khó khăn, họ đang cố gắng tạo ra một loại thuốc có tác dụng nhất định.
"Vậy thì kết hợp các hóa chất này. Dù cần phải thử nghiệm để chắc chắn, nhưng xem nào, như thế này thì sao?"
Michelle nói và ngẩng đầu lên.
Lần đầu tiên trong đời, anh có thể đã giúp ích cho ai đó.
Việc giúp đỡ người khác thông qua học thuật có thể là vai trò duy nhất đúng đắn đối với Michelle, người sinh ra để khiến cha mẹ bất hạnh.
Đó là một giấc mơ ngốc nghếch mà anh đã từng có.
"Michelle."
Giọng nói vang lên lạnh lẽo đến tột cùng.
"――Ngươi thực sự là một đứa trẻ giống như thần chết vậy."
Michelle không thể cử động khi bị ánh nhìn của họ xuyên thấu.
Những người lớn nhìn xuống Michelle và thì thầm với nhau.
"Cái quái gì đang xảy ra vậy? Làm sao một đứa trẻ có thể giỏi đến mức tạo ra thuốc độc giết người như vậy…"
"Không ai dạy nó điều này, có lẽ đây là tài năng bẩm sinh. Đúng như cha nó nói."
"Nếu sản xuất hàng loạt loại thuốc này, đất nước của chúng ta sẽ có thể giành chiến thắng trong chiến tranh mà không cần phải chiến đấu. Nhưng việc tạo ra một phát minh ác quỷ như vậy có thực sự ổn không? "
Rốt cuộc, Michelle là người được sinh ra để gây bất hạnh và giết chóc, đúng như cha anh nói.
Loại thuốc đó không bao giờ được sử dụng.
Đất nước thù địch đã tấn công hoàng cung, mọi thứ đều bị thiêu rụi, và tất cả các tài liệu nghiên cứu đều trở thành tro tàn. Cha anh và các nhà giả kim khác cũng thiệt mạng, Michelle là người duy nhất thoát khỏi cuộc chiến, và từ đó anh lang thang khắp nơi.
Nhờ danh tiếng của cha, Michelle được chào đón tại các nước có nền học thuật phát triển mạnh.
Trong số các nghiên cứu được công bố dưới tên cha anh, có rất nhiều nghiên cứu mà Michelle đã nghĩ ra trong căn biệt thự tối tăm đó, nhưng điều đó không còn quan trọng.
Điều duy nhất còn lại là học thuật.
Dưới cái nhìn đó, giả kim thuật trở nên thú vị một cách đáng ngạc nhiên.
Nghiên cứu không phải vì người khác mà là vì để thỏa mãn sự tò mò của chính anh, mang lại cảm giác êm đềm và dễ chịu.
Anh tự hỏi liệu khi tương tác với bạn bè hoặc gia đình, cũng có cảm giác tương tự như thế này không.
Vì vậy, khi phát minh ra thuốc súng, Michelle cảm thấy rất hài lòng với điều đó.
Anh có khả năng làm người khác bất hạnh, nên mới tạo ra thứ này.
Và thứ thuốc súng này, giống như chính Michelle, có sức mạnh khiến cuộc sống của người khác trở nên bất hạnh. Và bất kể thứ gì đã được tạo ra trong thế giới này, đều phải hoàn thành mục đích của nó.
"Lý do tồn tại của một thứ sinh ra là độc dược là để thực hiện nhiệm vụ của nó khiến cho người khác bất hạnh."
Ngày hôm nọ Rishe đã nói, "Con người, dù không có ý nghĩa gì cả, vẫn có thể tồn tại trong thế giới này."
Nhưng, trong thế giới này, không có thứ gì không mang ý nghĩa. Những thứ như vậy sẽ bị loại bỏ vì không cần thiết và không nên tồn tại.
Rishe đứng đối diện với Michel, lên tiếng.
"…Có lần, khi nghe những lời đó của một người nào đó trước đây, em đã dại dột hỏi: ‘Độc dược thật sự không thể làm người ta hạnh phúc sao?’ Nhưng đó là sai lầm, thay vì hỏi thì nên tuyên bố như thế này."
Học trò ngắn ngủi của Michelle đã bác bỏ rõ ràng ý kiến của anh.
"-Ngay cả độc dược cũng có thể làm người khác hạnh phúc."
"Ha."
Thực sự là một cô gái kỳ lạ.
"Em không nên coi trọng lời nói của một người như tôi."
"Em là học trò của thầy. Nhưng dù thầy có nói với em thế nào đi chăng nữa, em cũng sẽ không bao giờ chấp nhận và tin tưởng vào mọi điều thầy đã dạy em."
Michelle lắng nghe những lời của Rishe với nụ cười trên môi.
Đã gần đến mười tám giờ. Có thể có một chút sai lệch, nhưng khoảng thời gian đó gần đúng. Vào thời gian đó, ba thùng thuốc súng mà anh đã đặt ở thủ đô Garkhain sẽ phát nổ.
Không giống như Coyolles phủ đầy tuyết, khí hậu ôn hòa của Garkhain vào mùa xuân là điều kiện lý tưởng cho việc thử nghiệm thuốc súng.
Dù các thí nghiệm đã được hoàn thành trên các cánh đồng không người nhưng đây là lần thử nghiệm đầu tiên ở khu vực trị trấn. Michelle đã vạch ra kế hoạch cho một cuộc thí nghiệm từ xa sử dụng thuốc súng.
Khí hậu, độ ẩm, thời tiết và mật độ của các tòa nhà.
Anh đã đi dạo quanh thủ đô Garkhain mỗi ngày và tìm thấy một nơi đáp ứng tiêu chí của mình. Vào ngày hôm nay, khi trời nắng và không khí khô ráo, Michelle đã gieo ba "hạt giống" ở ba địa điểm.
Sử dụng cơ chế của đồng hồ để tạo ra một thiết bị tự động nổ khi đến thời gian. Chắc chắn sẽ có thiệt hại đáng kể và sẽ không có gì đáng ngạc nhiên nếu có một số người chết.
Và hoàng tộc Garkhain, những người coi trọng chiến tranh, không thể bỏ qua một thứ gây ra nhiều thiệt hại đến vậy.
Thời điểm đó sẽ sớm đến.
"Xin lỗi, Rishe, nhưng mọi chuyện phải như vậy thôi... Việc coi em là học trò chỉ là một trò chơi của người được gọi là quái vật."
"Vai trò của một người không thể được xác định bởi bất cứ ai. Không chỉ đối với người khác mà còn đối với bản thân! Đối với thầy, có thể em chỉ là 'học sinh tạm thời’, nhưng em muốn nắm bắt một vai trò khác."
--Lần này sẽ khác.
Michelle có cảm giác như Rishe đang lẩm bẩm gì đó. Sau đó cô quay lại nhìn vào một người đàn ông cao lớn với mái tóc màu xám.
"Lorvain, tôi xin lỗi vì đã nói dối về danh tính của mình. Nhưng trước hết, hãy để tôi nói về cách giải quyết tình hình ở đây trước. Giáo sư Michelle Evan sẽ làm gì tiếp theo, ông ấy chưa nói phải không?"
"…Đúng như ngài nói, thưa tiểu thư."
Bá tước đã đúng. Michelle vẫn chưa nói về sự tồn tại của thuốc súng cũng như cuộc tấn công nào mà bản thân dự định tiến hành nhằm vào thủ đô của Đế quốc.
Các thí nghiệm có thể bị thất bại nếu không có cách xử lí ổn định đối với các biến số không thể đoán trước.
Các thí nghiệm từ xa không thể tránh khỏi việc có nhiều biến số. Ngay cả thuốc súng được đặt ở thủ đô cũng có thể bị thất bại vì một lý do nào đó.
Để chuẩn bị cho việc đó, anh chưa tiết lộ kế hoạch của mình.
Giả sử Rishe có thể đọc được suy nghĩ của Michelle như vậy không? Nếu đúng như vậy có lẽ cô ấy giống như thể một học trò đã ở bên cạnh anh trong nhiều năm, điều đó khiến Michelle cảm thấy hơi lạ.
(Không đời nào mình có thể giữ ai đó bên cạnh mình lâu được.)
Khi hình ảnh Kyle hiện lên trong đầu anh, Michelle đã quyết định không nghĩ nữa.
Dù sao, thời điểm đó cũng sắp đến.
"Vậy bây giờ em sẽ làm sáng tỏ những ‘hiểu lầm" của Michelle Evan."
"...?"
Michelle chớp mắt trước những lời nói không ngờ của Rishe.
(Ah, đúng rồi. Rishe có vẻ biết về thuốc súng, nhưng em ấy không biết rằng mình có thể kích nổ nó theo thời gian.)
Ngay từ đầu, thậm chí anh còn không rõ liệu cô có thực sự hiểu về thuốc súng hay không.
Có lẽ cô ấy nghĩ rằng nếu kiểm soát được Michelle thì thảm họa lúc mười tám giờ sẽ không xảy ra.
Rishe nhìn thẳng vào Michelle, người đang suy nghĩ như vậy.
"Thầy dạy giả kim thuật của em từng dạy rằng, ‘Trong một thí nghiệm, luôn tồn tại những biến số. Nếu không thể tính đến sự tồn tại của biến số thì thí nghiệm sẽ thất bại."
"!"
Với lời nói bất ngờ, Michelle thở dốc.
Đó là ý tưởng tương tự như Michelle. Đôi mắt xanh trong trẻo của Rishe không dao động.
"Dù thầy có là nhà giả kim tài năng đến đâu, nếu thiếu thông tin về "những con tốt" tham gia thí nghiệm thì kết quả sẽ không thể đúng như dự đoán."
Rishe bỗng dưng cầm một chiếc đồng hồ bỏ túi bằng vàng trên tay phải.
"Thí nghiệm của ngài đã thất bại."
Cô ấy tuyên bố một cách dũng cảm.
"Bởi vì thầy đã không thể dự đoán được một biến số là em. –Và tất cả những người liên quan đến vụ việc này đều thực hiện ‘nhiệm vụ’ của họ một cách nhanh chóng."
"Gì cơ…"
Ở xa, tiếng chuông vọng lên.
Đó là âm thanh của chuông báo giờ từ nhà thờ, nơi cũng đóng vai trò là tháp đồng hồ. Lúc này là mười tám giờ, thời gian mà Michelle đã cài bom.
Bầu trời của thủ đô, khi mặt trời sắp lặn, bắt đầu nhuốm màu xanh lam.
Michelle nhìn về phía Tây, từ khu vườn này nhìn xuống thủ đô. Xác định một trong những khu vực được cài bom.
Chính lúc đó.
"... Sấm?"
Một vạch ánh sáng chạy dọc một cách thoáng qua.
Nhưng nếu đó là sấm, thì điều đó là kỳ lạ. Bầu trời hoàn toàn trong sạch và sấm thường rơi từ trên xuống. Nhưng ánh sáng lúc này lại đi lên từ dưới lên.
Như thể nó đang tiến lên trời vậy.
"...Không. Đó là..."
"Thứ mà thầy tạo ra không chỉ là độc dược. Cho dù thầy nghĩ nó chỉ có thể đem lại 'bất hạnh cho người khác', nhưng nếu thay đổi cách sử dụng, nó có thể tạo ra nhiều giá trị khác nhau."
Khoảnh khăc tiêp theo.
"!!"
Cùng với tiếng nổ lớn, những hạt sáng văng vẳng trên bầu trời thủ đô Đế quốc.
Đó là thuốc súng.
Điều đó có thể nhìn thấy ngay từ cái nhìn đầu tiên của Michelle, nhưng kết quả Michelle đã tưởng tượng lại không giống vậy.
Ngược lại, đó là một cảnh tượng đáng kinh ngạc.
Như một bông hoa lớn.
Một thứ được cho là có thể nghiền nát con người và khiến họ chết, nhưng giờ đây lại nở ra những bông hoa màu sắc rực rỡ giống như cực quang trên bầu trời đêm.
Khúc này để anh nhé=)