Trans: Chí mạng
toisuiday
_______________________________
Đêm đó sau khi Arnold đeo cho tôi chiếc nhẫn.
Trên đường đến sảnh của bữa tiệc tối, khi đang đi bên cạnh Arnold, tôi chợt nảy ra một suy nghĩ và nói.
"Tại sao điện hạ lại cầu hôn em vào thời điểm đó vậy ạ?"
Đây là câu hỏi tôi đã hỏi anh nhiều lần khi chúng tôi vừa gặp nhau..
Khi đó, anh đã né tránh câu trả lời, nhưng có lẽ bây giờ anh sẽ cho tôi biết. Với hy vọng đó, tôi ngước nhìn anh, thấy Arnold đang nhìn mình với vẻ mặt nghiêm túc.
Sau đó, với vẻ mặt bình thản, anh nói.
"Ta tưởng đã nói với em rồi. Đó là vì ta yêu em."
(...Vậy đó chắc chắn là nói dối...!)
Ngay cả khi nhớ lại khoảnh khắc chúng tôi gặp nhau, tôi cũng không thể tìm thấy yếu tố nào khiến Arnold Hein thích tôi.
Và người như Arnold Hein chắc chắn không phải là người sẽ cầu hôn vì một phút bốc đồng. Tôi hơi bực mình nhưng vẫn quyết định nhắc lại lời anh đã nói.
"…Sau đó, ngài cũng đã nói rằng ‘ta đã cầu hôn nàng với ý định lợi dụng nàng’."
"Đúng vậy. ——Thôi nào, lý do gì cũng được mà."
(Đối với ngài ấy thì có thể là vậy, nhưng với mình thì không phải thế!)
Đối với tôi, đó là một ngã rẽ trong cuộc đời. Tôi không đòi hỏi biết tất cả, nhưng ít nhất tôi cũng muốn có thêm chút thông tin.
Khi tôi tỏ vẻ không hài lòng, Arnold cười như thể thấy thú vị. Có vẻ như anh không có ý định tiết lộ lý do cầu hôn của mình bất kể tôi có làm gì.
Nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên ngón áp út, tôi quyết định một điều.
(Đã đến lúc tiến tới giai đoạn tiếp theo rồi.)
***
"Vậy nên, thưa Hoàng tử Theodore, tôi muốn hỏi ngài về mối quan hệ giữa cha ngài và Arnold điện hạ."
"...Tỷ thật sự dám xông vào những chuyện táo bạo nhỉ..."
Theodore nằm trên bãi cỏ, nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên khi nghe câu hỏi.
Có lẽ ánh nắng chiếu xuống người anh rất chói mắt, nhưng anh dụi mắt sau khi ngước lên nhìn Rishe.
Có lẽ ánh nắng chiếu xuống quá chói mắt, anh nhìn lên tôi rồi dụi mắt. Mặc dù có vẻ không mấy hứng thú, nhưng anh vẫn tử tế ngồi dậy, giống như anh trai mình rất tốt bụng.
"Chuyện giữa hôn phu và cha của ngài ấy cũng rất quan trọng đối với tôi."
Tôi trải khăn tay bên cạnh Theodor rồi ngồi xuống và khép hai đầu gối lại với nhau.
"Nếu nói về Arnold điện hạ, thì Hoàng tử Theodore là người hiểu rõ nhất. Nên tôi đến nhờ ngài vì nghĩ rằng chắc chắn ngài sẽ biết điều gì đó."
"Hừm, đúng là vậy. Nếu nói về kiến thức liên quan đến hoàng huynh, đệ không nghĩ ai trên thế giới này có thể thắng đệ."
Tôi vỗ tay nhẹ nhàng, Theodore ưỡn ngực đầy tự hào. Ngay sau đó, cậu nhanh chóng ngồi dậy, chống khuỷu tay lên đầu gối và bĩu môi.
"…Mặc dù tỷ có kỳ vọng, nhưng thật tiếc là đệ không thể đáp ứng được. Dù có là yêu cầu từ hoàng tỷ đi chăng nữa hay đưa ra thông tin mới về hoàng huynh làm phần thưởng!"
"Nói vậy là..."
"Đệ chưa bao giờ nói chuyện với phụ vương. Đệ đã cố gắng tìm hiểu về mối quan hệ giữa họ, nhưng phụ vương và hoàng huynh không nói chuyện ở nơi công cộng."
Theodore tiếp tục nói trong khi ngắt nhổ từng cọng cỏ.
"Khi phụ vương ra lệnh, hoàng huynh cũng được gọi đến phòng ngai vàng một mình. Ngay cả Oliver và những người hầu của Hoàng đế cũng không được phép có mặt."
(...Tức là, mọi người đều bị đuổi ra ngoài sao?)
"Nhưng. Nếu là về mẹ, đệ biết một chút."
Nghe những lời ngoài dự đoán, tôi ngẩng đầu lên.
"Mẹ của Hoàng tử Arnold khác với mẹ của Hoàng tử Theodore, đúng không?"
"Ừ, điều đó không phải là hiếm."
Tôi cũng nghe nói rằng mẹ của Theodore đã qua đời.
Người vợ hiện tại của Hoàng đế Garkhain không có quan hệ huyết thống với hai anh em.
"...Tỷ có nhớ không? Đệ đã nói rằng huynh ấy đã giết mẹ ruột của mình."
Theodore hỏi với vẻ mặt có phần cô đơn.
Tôi gật đầu và hỏi điều mà trước đây tôi chưa từng dám hỏi.
"Chuyện quái gì đã xảy ra vậy?"
''Có vẻ như mẹ của hoàng huynh luôn căm ghét huynh ấy. Bà ấy đẩy huynh ấy ra xa và mắng nhiếc mỗi khi nhìn thấy mặt. Chuyện này kéo dài trong nhiều năm và rồi một ngày, hoàng huynh đã đâm bà ấy bằng kiếm."
Theodore tiếp tục với giọng trầm lặng.
"Huynh ấy đã đâm thẳng vào ngực trái của bà."
"..."
Tôi đột nhiên nhớ lại.
Ở kiếp thứ sáu, tôi đã chết dưới thanh kiếm của Arnold.
Lưỡi kiếm của anh đã đâm xuyên qua trái tim tôi.
"Chuyện đó có chắc chắn không?"
"Mặc dù bị che giấu trước công chúng, nhưng tất cả những người có quyền lực trong đất nước này đều biết."
Theodore tiếp tục với vẻ mặt có phần cay đắng.
"Mẹ của hoàng huynh là một công chúa của một đất nước nào đó. Bà ấy bị ép gả như một con tin theo lệnh của phụ vương."
"Trước đây, điện hạ đã từng nói với tôi rằng Hoàng đế đã đặt ra điều kiện cho người vợ của Hoàng tử Arnold rằng ‘cô ấy phải có dòng máu hoàng tộc từ một đất nước khác’."
Trong trường hợp của tôi, tôi mang dòng máu hoàng tộc từ quê hương mình.
Mặc dù là họ hàng xa, nhưng Arnold đã nói rằng điều đó đủ để được chấp nhận.
(Nếu mình hiểu thêm về mẹ của ngài ấy, mình có thể biết được lý do tại sao điện hạ lại cầu hôn mình... và ngài ấy định làm gì với cuộc hôn nhân này.)
Tuy nhiên, suy nghĩ này có lẽ là quá ngây thơ.
(Dù có hiểu ra điều đó, mình cũng không chắc liệu nó có giúp tránh được cuộc chiến sẽ nổ ra trong vài năm tới không. Có lẽ mình cần điều tra về vụ ám sát Hoàng đế... cuộc đảo chính chống lại Hoàng đế hiện tại. Và cả những vấn đề khác nữa.)
Khi tôi đang suy tính, Theodore đứng dậy và vươn vai một cách thoải mái.
"Phù... Chắc là đến lúc trở về rồi..."
"Xin lỗi vì đã làm phiền trong lúc ngài đang nghỉ ngơi."
"Đúng thật là tỷ làm phiền đấy! Nhưng mà, có thời gian nói chuyện về hoàng huynh thì không gì có thể thay thế được. À, bây giờ là mấy giờ rồi..."
"Dựa vào vị trí của mặt trời mới hơn ba giờ chiều thôi. "
"..."
Nhìn thấy tôi vừa mới nói xong, Theodore có chút thất vọng.
"Đệ muốn tỷ nghe chuông báo giờ hoặc nhìn vào đồng hồ trước khi trả lời."
"Đó chỉ là ước lượng xấp xỉ thôi, không chính xác như đồng hồ đâu… À, tiện đây, Hoàng tử Theodore."
Tôi hỏi em rể tương lai của mình về điều mà tôi đã tò mò từ lâu.
"Ở đằng kia, có thể nhìn xuống thị trấn lâu đài và có một tòa nhà rất đẹp với một tòa tháp nhọn. Đó là gì vậy?"
Đây là câu hỏi tôi đã từng hỏi Arnold trước đây.
Theodore nhìn tòa tháp và trả lời một cách trơn tru.
"À, đó là một nhà thờ. Nghe nói đây là nhà thờ lớn thứ hai và tráng lệ nhất trên lục địa này, thỉnh thoảng còn có những người từ các nước khác đến để cầu nguyện. Họ tụ họp mỗi tháng để cầu nguyện và mỗi năm tụ họp một lần để hát ca. Dường như đó là một công trình quan trọng."
"Ra là vậy."
Dường như có những điều cần phải kiểm tra.
Tôi nhẹ nhàng nhìn xuống và bắt đầu lên kế hoạch.
***
Sau khi cảm ơn Theodore và chia tay cậu, tôi quay lại dinh thựvới các hiệp sĩ đã đợi tôi ở một nơi xa.
Sau đó, khi đến văn phòng của Arnold và được anh ấy tiếp đón, chúng tôi ngồi trên những chiếc ghế dài đối diện nhau.
Tôi đặt tay lên đầu gối và gọi tên Arnold với tâm trạng nghiêm túc.
"Arnold điện hạ."
"...Mặt em trông nghiêm túc thế, có chuyện gì vậy?"
"Lần này em có một yêu cầu đặc biệt muốn gửi tới ngài."
Ánh mắt của anh thúc giục tôi tiếp tục, tôi nói một cách kiên quyết.
"—Em muốn chính thức hủy bỏ hôn ước."
"…"
Arnold hướng ánh mắt lặng lẽ về phía tôi.
"Ừm. Tuy nói là chấm dứt, nhưng tất nhiên là không có nghĩa là chúng ta..."
Khi tôi vừa định nói tiếp thì Arnold đứng dậy.
Ngay sau đó, anh ấy ngồi bên cạnh tôi. Được nhìn thẳng vào mắt từ khoảng cách gần, tôi thở hổn hển.
"...Nếu đó là điều em mong muốn."
"Vâng."
Dù tôi không nói hết, nhưng Arnold không đòi hỏi tiếp.
(Chắc là nhờ sự thông suốt của ngài ấy nên đã đoán được suy nghĩ của mình rồi.)
Khi tôi nghĩ về điều đó, bàn tay tuyệt vời của anh ấy vươn ra. Sau đó, anh vuốt mái tóc màu san hô của tôi như thể đang chải nó.
"Hya"
Từ khi tôi đã cho phép anh ấy chạm vào trực tiếp cách đây không lâu, Arnold thỉnh thoảng lại vuốt nhẹ tóc của tôi như vậy.
Vì cách anh ấy vuốt nhẹ nhàng gần tai, nên tôi cảm thấy hơi nhột nhột và không thể bình tĩnh. Dường như đối với Arnold, anh ấy đang vuốt ve một loài động vật nào đó, nhưng cuộc tấn công bất ngờ này lại có hại cho tim tôi.
Trên hết, khuôn mặt của anh ấy gần đến mức tôi có cảm giác như mình đang bị dồn vào chân tường.
"Đ-Điện hạ?"
Người đàn ông có khuôn mặt được biết đến như là đẹp nhất thế giới thì thầm điều này với giọng hơi trầm hơn bình thường.
"Trong trường hợp đó, ta buộc phải làm mọi cách để ngăn cản em."
"…Hả?"
Tôi không nói nên lời trước lời tuyên bố đó.
Sau khi suy nghĩ về lý do tại sao anh lại nói như vậy, tôi nhận ra rằng có sự hiểu lầm.
"Khoan đợi đã!! Em còn chưa nói xong, em sẽ giải thích hết!! Vì vậy, xin hãy lùi lại một chút!"
"Không cần. Em đã nói muốn hủy bỏ hôn ước đúng không?"
"Đúng, nhưng không phải như vậy!! Em không có ý định chạy trốn khỏi kế hoạch của Arnold Điện hạ, về hôn ước em muốn chính thức hủy bỏ là với…!!"
---Hôn phu cũ.
"..."
Sau khi tôi thêm vào, Arnold cau mày thật sâu rồi thở dài một cách nặng nề.
Vương tử Dietrich