Ở vòng lặp thứ 7, tôi sẽ tận hưởng cuộc sống làm dâu tự do ở cựu địch quốc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3531

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

WN Vol 3 - Chương 84 : Tôi tưởng bây giờ mình đã quen rồi

Trans: Chí mạng

_________________________________

*** 

Khi Rishe gia nhập hiệp sĩ đoàn ở kiếp thứ sáu với tư cách là một hiệp sĩ, cậu bé tên là "Leo" đã làm các công việc vặt vãnh trong khi mang những vết thương chưa lành trên khắp cơ thể. 

Dù có những lời lẽ gay gắt nhưng nhìn chung cậu là người trầm tính và làm việc chăm chỉ. Tuy nhiên, Leo luôn nhìn xuống, và tóc thì để dài. 

Mặc dù đã ở bên nhau được vài năm nhưng Leo vẫn không thực sự mở lòng với cô, nhưng Rishe chỉ một lần nhìn thấy con mắt che băng của Leo. 

Vết thương bị khoét sâu, dù đã khép kín hoàn toàn vẫn để lại ấn tượng đau đớn. Độ nghiêm trọng của vết thương mà Leo phải chịu đựng có thể thấy rõ chỉ qua một ánh nhìn. 

Có lần, Rishe đã hỏi người hiệp sĩ tiền bối cùng phòng với mình về hoàn cảnh của Leo. 

"――Senpai, anh có biết tại sao Leo lại gia nhập hiệp sĩ đoàn này không?" 

"Hửm…? " 

Hiệp sĩ tiền bối, người thường xuyên ngủ bất cứ khi nào có thời gian rảnh, đang nằm trên giường tầng trên. Nhưng hôm đó anh ta đang thức, ngẩng đầu khỏi gối và nhìn xuống Rishe, người đang ngồi trên ghế sát tường. 

Sau đó, anh gọi Rishe bằng biệt danh, người đang cải trang thành nam giới và tự xưng là "Lucious". 

"…Lou. Có phải cậu lại định dính vào chuyện rắc rối nữa không?" 

"Không hẳn là vậy... Chỉ là hôm nay sau khi hoàn thành công việc vặt, cậu ấy ngồi một mình ở góc sân tập, nhìn mọi người tập luyện." 

Nghe vậy, đôi mắt buồn ngủ của hiệp sĩ tiền bối càng híp lại. 

"Vậy à…? Mặc dù không thể đánh bại tôi, cậu ta vẫn có thời gian rảnh rỗi để nhìn xung quanh. Đúng là tự mãn." 

"Không phải là vì Yoel-senpai đã ngủ quên trên băng ghế và không chịu thức dậy sao? " 

Hiệp sĩ tiền bối thờ ơ ngáp dài một cái rồi lăn qua. 

Tuy nhiên, anh không dừng cuộc trò chuyện mà dường như sẵn sàng tiếp tục nói chuyện thêm một chút. 

"Leo được tìm thấy dưới đáy một chiếc tàu buôn, tình cờ được Hoàng đế bắt gặp và đưa về." 

Cứ như thế, hiệp sĩ tiền bối bắt đầu kể một cách chậm rãi. 

"Với cơn sốt cao do vết thương nhiễm trùng cậu ta đã mê sảng và nói lảm nhảm. Những điều như là, ‘Tôi đã phạm một sai lầm khủng khiếp tại nơi làm việc cũ’ hay ‘Tôi bị trừng phạt tàn bạo đến mức bỏ chạy vì nghĩ rằng người đó sẽ giết tôi’." 

"Một đứa trẻ chỉ mới mười một tuổi lại bị trừng phạt dã man chỉ vì sai lầm trong công việc sao?" 

"Không có gì lạ khi những kẻ giàu không coi người làm thuê là con người. Tôi nói với cậu vì cậu là người đáng tin cậy, nhưng đừng kể với ai khác... Hơn nữa, cũng đừng can thiệp quá sâu." 

Hiệp sĩ tiền bối nói xong và kéo chăn che kín đầu. 

"Trừ khi có thể quay ngược thời gian, nếu không những vết thương mà Leo đã chịu sẽ không bao giờ biến mất." 

*** 

Trong phòng chờ của đền thờ, tiếng gõ cửa nhẹ vang lên. 

"Xin lỗi đã làm phiền. Arnold điện hạ, Rishe-sama." 

Người xuất hiện là Oliver, người hầu của Arnold. 

Oliver bước tới chỗ Arnold, người đang ngồi trên chiếc ghế dài, khẽ cúi đầu rồi nói: 

"Công tước Jonal và tiểu thư có vẻ đã bình tĩnh lại trong phòng của họ. Ngoài ra, họ muốn tổ chức một buổi cảm ơn Arnold điện hạ vì đã cho mượn xe ngựa." 

"Nói với họ rằng không cần phải bận tâm về việc đó. Quan trọng hơn, tình hình của công tước và con gái ông ta thế nào rồi?" 

"Thần nghĩ lý do khiến tiểu thư đó khóc là vì sợ hãi khi thấy xe ngựa bị lật. Nhưng vừa rồi hình như cô bé cuối cùng cũng đã ngừng khóc rồi." 

Sau khi nghe Oliver nói xong, Arnold nhìn Rishe đang ngồi cạnh ghế dài. 

"――Đó là tất cả." 

"Cảm ơn ngài." 

Arnold có vẻ đã xác nhận an toàn cho Rishe hơn là tự mình quan tâm đến việc đó. Giảm bớt sự căng thẳng trong cơ thể, cô thở phào nhẹ nhõm. 

(May quá…) 

Khi nghe tin xe ngựa của công tước gặp tai nạn, Arnold và Rishe đã ngay lập tức hành động. Theo sự chỉ dẫn của cậu bé, họ tiến đến hiện trường tai nạn và đưa công tước cùng Milia đang run rẩy bên đường lên xe ngựa. Rishe vội vàng kiểm tra tình trạng của họ và đảm bảo rằng không ai bị thương nặng. 

Trong khi đó, các hiệp sĩ dưới sự chỉ huy của Arnold đã kiểm tra xe ngựa bị lật. May mắn thay, con ngựa không bị thương nghiêm trọng, nhưng cỗ xe ngựa đã bị phá hủy hoàn toàn khi đâm vào cây trong lúc trượt xuống. 

Milia liên tục khóc, bám lấy Rishe không chịu buông. 

Công tước, với cánh tay bị bầm nhẹ, cố gắng an ủi con gái mình trong khi liên tục cảm ơn Rishe. Sau đó, nhìn cậu bé và nói, "Cảm ơn vì đã kêu cứu, Leo.'' 

Sau sự náo động này, Rishe và mọi người quay trở lại đền thờ. 

(Mình hy vọng tiểu thư cảm thấy yên tâm khi ở trong phòng... nhưng đó không phải là điều duy nhất để mình nghĩ đến.) 

Rish có một lo lắng mới. 

(Công tước Jonal gọi cậu bé đó là "Leo". Không thể nhầm lẫn, cậu bé đó chính là Leo mà mìnhbiết. Nhưng không có miếng bịt mắt và mắt trái không bị thương, điều đó có nghĩa là...) 

Lúc này vẫn chưa xảy ra sự kiện khiến Leo mất một mắt. 

(Tiền bối từng nói rằng, "Những vết sẹo của Leo là kết quả của việc bị người chủ cũ trừng phạt nghiêm khắc." , Leo sẽ gia nhập hiệp sĩ đoàn sau ba tháng nữa... Nếu suy xét về thời gian thì người chủ cũ chính là công tước Jonal...) 

Rishe nhẹ nhàng hạ ánh mắt xuống. 

(Mình chưa bao giờ nghe thấy công tước Jonal dùng bạo lực với người hầu. Ông ấy là loại người luôn khoan dung và cười trước những sai lầm của người mới. Thật khó để tưởng tượng việc trừng phạt ông ấy đánh đập một đứa trẻ đến mức gây ra vết thương nghiêm trọng như vậy.)

Thế nhưng, có một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Rishe. 

(Nếu như việc thay toàn bộ người hầu là do một sự kiện sắp xảy ra, hẳn phải có lý do nào đó. Trước hết, còn câu chuyện về "lời nguyền" của tiểu thư Milia nữa...) 

Một suy nghĩ khó chịu bắt đầu len lỏi trong tâm trí cô. 

(Nếu như thực sự có một lời nguyền thì sao?) 

Rishe vừa nghĩ vừa nhìn xuống để Arnold bên cạnh không nhận ra. 

(Nếu nguyên nhân những vết thương nặng của Leo không phải là do sự trừng phạt của công tước, mà là do công tước Jonal cố bảo vệ "ai đó"... Nếu như tất cả người hầu biết sự việc này đã bị sa thải để giữ bí mật thì sao? Và nếu công tước sẵn sàng sử dụng mọi biện pháp để bảo vệ người đó, thì người đó chỉ có thể là――) 

Rishe ngước nhìn Arnold bên cạnh và nói. 

"Điện hạ. Em muốn gặp công tước và tiểu thư để kiểm tra tình hình sức khỏe của họ." 

"..." 

Cũng như cậu bé đã làm nhiệm vụ truyền tin. Cậu ấy có vẻ rất kiệt sức do đã phóng ngựa quá vội vàng." 

Arnold nhìn Rishe với vẻ mặt đầy khó chịu 

Nhưng cuối cùng, anh khẽ thở dài. 

"Oliver. Sắp xếp đi." 

"Thần hiểu rồi. Cảm ơn Rishe-sama vì đã thuyết phục điện hạ." 

(Không, thật ra đây là vì lý do cá nhân của mình thôi…) 

Chẳng bao lâu, lại có tiếng gõ cửa lần nữa. 

Người xuất hiện là một nam linh mục trẻ tuổi.

"Thưa Hoàng tử Arnold. Tổng giám mục đã chuẩn bị sẵn sàng, xin mời ngài đi theo tôi." 

(Ngài ấy rõ ràng không thích điều này…!) 

Arnold và Rishe dự định sẽ gặp riêng vị giám mục. 

Lý do rất đơn giản và rõ ràng: mục đích của họ đến đây khác nhau. 

Arnold đến để giải quyết các công việc chính thức liên quan đến nhà thờ, trong khi Rishe đến ngôi đền lớn để làm thủ tục hủy hôn ước với Dietrich. 

Arnold sẽ nói chuyện với tổng giám mục, người điều hành nhà thờ. 

Còn Rishe thì gặp bất kỳ giám mục nào có cấp bậc nhất định cũng được. Vì vậy, cô quyết định sẽ hành động riêng biệt. 

"À, ừm, Arnold điện hạ. Linh mục đang đợi ngài..." 

Khi Rishe nhẹ nhàng thì thầm vào tai anh, Arnold khẽ tặc lưỡi. 

Sau đó, anh nhìn Oliver bên cạnh. 

"Oliver. Ngươi hãy ở lại với Lishe một lúc." 

"Tuân lệnh."

Oliver đặt tay lên ngực và cúi đầu. Nói xong, Arnold cuối cùng cũng đứng dậy rồi rời đi cùng với linh mục. 

Khi cánh cửa đóng lại, Rishe và Oliver chỉ còn lại một mình trong phòng chờ. 

"Thật sự rất cảm ơn người!" 

Oliver nói với một nụ cười rạng rỡ. 

"Khi có Rishe-sama ở đây, điện hạ trở nên nghe lời hơn hẳn. Ước gì lúc nào cũng được như vậy."

(Nghe lời...) 

Cách nói đó giống như đang nói về một đứa trẻ, nhưng Oliver đã phục vụ Arnold được mười năm. 

Điều đó có nghĩa là anh đã là người hầu của Arnold từ khi mới chín tuổi. Với quãng thời gian dài như vậy, việc có cách nói như vậy cũng không phải là lạ. 

"Dẫu vậy, thực ra thần nên có khả năng thuyết phục điện hạ mà không cần dựa vào sự giúp đỡ của Rishe-sama. Thật xấu hổ vì sự bất lực của mình." 

"Không đâu. Hơn nữa, việc điện hạ có chút bướng bỉnh với Oliver-sama cũng chỉ chứng tỏ rằng ngài ấy tin tưởng anh rất nhiều." 

"!" 

Rishe thầm mong rằng Arnold sẽ chia sẻ lý do cầu hôn của mình với Oliver. 

Dù biết rằng Oliver không chắc sẽ nói lại cho cô nghe, nhưng vẫn có hy vọng. 

Oliver bật ra một tiếng cười nhẹ. 

"Rishe-sama thực sự quan tâm đến điện hạ nhỉ." 

(…À) 

Rishe nhận ra nụ cười của Oliver. 

Đó là nụ cười của các đồng đội cũ khi họ nói về quốc vương của mình. 

Thể hiện lòng trung thành, niềm tự hào, kính trọng, và sự thân thiết tương đương. 

(Mối quan hệ chủ-tớ của họ rất vững chắc. Mình muốn nghe thêm về điện hạ từ Oliver, nhưng...)

Cô quyết định không hỏi trực tiếp để tránh bị Arnold biết. Thay vào đó, cô đặt câu hỏi gián tiếp. 

"Ngay từ đầu Oliver-sama đã xây dựng mối quan hệ chủ-tớ tốt với Arnold điện hạ phải không?" 

"Hahaha, không hề."

Sau khi bật ra một tiếng cười hài hước, Oliver lại nói với nụ cười sảng khoái. 

"Hồi đó, điện hạ mới chín tuổi và vừa giết chết hết tất cả cận thần của mình." 

"..." 

Oliver tiếp tục nói mà không hề nao núng trước sự im lặng của Rishe 

"Vào thời điểm đó, con đường làm hiệp sĩ đã bị cắt đứt do một chấn thương nặng và thần đã rất nản lòng. Thần đã bị gia đình từ bỏ và không còn quan tâm sống chết nữa. Vì vậy, thần đã quyết định theo hầu người đã gây ra vụ thảm sát đó." 

"..." 

"... Nhân tiện, người có biết về vụ thảm sát các cận thần không?" 

Khi Rishe lắc đầu, Oliver tự nhủ. 

"Vậy thì có vẻ như tin đồn không lan truyền trong lâu đài. Thần cần phải làm điều gì đó để lan truyền nó rộng rãi hơn." 

"..." 

Lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên lần thứ ba trong ngày hôm nay. 

"Có lẽ đã đến lượt của Rishe-sama. Hãy đi thôi. Thần sẽ tiễn người đến trước cổng ngôi đền, nhưng thần không thể vào trong được." 

"Cảm ơn rất nhiều……" 

Rishe đứng dậy khỏi ghế, cảm thấy hơi mệt mỏi. 

(-Đã có tiền lệ về việc điện hạ giết Hoàng đế, và những câu chuyện ngài ấy giết mẹ đẻ. Nên bây giờ dù có là tin đồn gì đi thì mình cũng không ngạc nhiên nữa.) 

Oliver bắt đầu tiếp tục công việc của mình, trò chuyện với linh mục bằng vẻ mặt thản nhiên. 

Rishe thở dài nhẹ nhàng, cố gắng không để ai nhận ra. 

(…Còn hơn cả tiểu thư Milia và Leo, người bí ẩn nhất chính là Arnold điện hạ...)