Trans: Chí mạng
_______________________________
Rishe bất ngờ nhớ lại một chuyện.
Trong suốt kiếp làm hầu gái, cô bé ấy chỉ một lần duy nhất nói chuyện với Rishe khi họ ngủ cùng giường.
“――Chị biết không, Rishe. Em có một sức mạnh mà không thể nói cho người khác biết."
“...Bây giờ em không thể sử dụng nó, và em không thể nói cho chị biết nó là loại sức mạnh gì vì đã hứa với cha rồi... nhưng nó là thật đấy."
Milia, người bình thường luôn ngây thơ và có vẻ mặt kiên quyết, khi nói về điều đó lại có một biểu hiện ảm đạm.
Rishe tự hỏi liệu lời thú nhận đầy lo lắng đó có liên quan đến “lời nguyền” mà Milia đã đề cập trước đó không.
(Phép thuật không tồn tại, và không có thứ gọi là lời nguyền... Thông thường thì mọi người sẽ nghĩ như vậy, nhưng…)
Rishe không thể phủ nhận điều đó. Ngay từ đầu, không ai khác chính là Rishe, người sử dụng một sức mạnh bí ẩn để liên tục bắt đầu lại cuộc đời của mình.
Khi cô đang suy nghĩ xem nên nói gì với Milia thì...
"--!"
Cô cảm thấy không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.
Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi và không ai khác có thể nhận ra. Tuy nhiên, Rishe nhìn lại sự hiện diện mà cô chắc chắn cảm nhận được.
(Arnold điện hạ?)
Arnold, người dường như đã kết thúc cuộc trao đổi với công tước, đang nhìn về phía này từ một khoảng cách xa.
Không hiểu vì sao, ánh mắt của anh lại vô cùng lạnh lùng. Nhưng ánh mắt đó không hướng về phía Rishe
Ánh mắt tàn nhẫn đó đang nhìn thẳng vào Milia.
(--Tại sao?)
Ánh mắt đó không phải dành cho một cô bé gái mới gặp lần đầu. Đôi mắt lạnh lùng ấy khiến cô nhớ đến một người.
(Biểu cảm giống hệt như “Hoàng đế” Arnold Hein sau năm năm...)
Arnold, người sẽ đốt cháy nhà thờ trong tương lai, từ từ bắt đầu bước về phía hai người họ.
Theo phản xạ, cô quay lại nhìn Milia. Có vẻ như Milia không nhận thấy rằng Arnold đang nhìn mình.
“Tôi sẽ trở lại xe ngựa... Cảm ơn về con thú nhồi bông nhé...!"
“À, Miria-sama!”
Bóng dáng cô bé chạy nhanh biến mất vào trong xe ngựa.
Công tước nhìn về phía này và cúi đầu sâu. Cô cũng nắm lấy mép váy của mình, cúi chào lại và thở phào nhẹ nhõm.
"Rishe. Chúng ta đi thôi, đến đây nào."
“—Vâng, Arnold điện hạ.”
Arnold đã trở lại với vẻ mặt vô cảm thường ngày. Rishe, người được anh gọi, ngoan ngoãn trở về xe ngựa và ngồi đối diện với Arnold.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, cô thấy công tước và những người khác không lên xe ngựa mà đứng hai bên đường.
Dù có chở theo đại diện của công chúa vu nữ, đó vẫn là cỗ xe ngựa của công tước.
Để không phải theo sau hoàng tộc nước khác, họ dự định sẽ xuất phát sau khi giữ khoảng cách một lúc.
(Có vẻ như chúng ta sẽ là người đầu tiên đến đền thờ lớn.)
Rishe vừa nghĩ vậy vừa liếc nhìn Arnold.
(Biểu cảm vừa rồi... có lẽ nào Arnold điện hạ biết về ''thứ đó''?)
Nghĩ đến một số vấn đề liên quan đến gia đình công tước Jonal, cô cau mày.
(Dù sao thì điều đó cũng khó xảy ra, nhưng với Arnold điện hạ thì... Mình nên thăm dò, dù có hơi rõ ràng một chút.)
Rishe nhìn chăm chú vào anh hơn.
Sau đó, Arnold, người đang chuẩn bị tiếp tục công việc giấy tờ của mình trong chiếc xe ngựa đang di chuyển, lên tiếng.
"…Chuyện gì vậy?"
"Lúc nãy, khi nhìn Milia-sama, ngài đã có vẻ mặt rất đáng sợ phải không?"
Chắc hẳn Arnold không nghĩ rằng cô sẽ hỏi thẳng như vậy. Anh ngẩng đầu lên từ đống giấy tờ và nhìn Rishe.
"Không, ta nghĩ rằng vẻ mặt của mình không khác gì so với thường ngày."
"Không đúng. Thường ngày điện hạ có vẻ mặt hiền hòa hơn nhiều mà."
"..."
"Ơ. Có chuyện gì sao?"
Rishe nao núng khi Arnold cau mày đúng vào thời điểm kỳ lạ. Cô nghĩ rằng nếu anh có cau mày thì cũng sẽ là trong cuộc trò chuyện tiếp theo.
“Em là người duy nhất đánh giá ta như vậy.”
“Em không nghĩ vậy đâu…”
"…Thôi được rồi."
Khi Rishe nghiêng đầu, Arnold đặt tài liệu đang cầm trong tay xuống bên cạnh ghế.
Chống tay lên khung cửa sổ tựa cằm và nhắm mắt lại, anh mở miệng nói.
"Không có lý do gì đặc biệt. Chỉ là ta không thích trẻ con."
(Thì ra là vậy...)
Nhân dịp này, cô quyết định tiến thêm một bước nữa.
"Dù là trẻ con, nhưng Milia-sama đã mười tuổi rồi. Nếu em nhớ không lầm, em gái thứ ba của Arnold điện hạ cũng khoảng chừng đó, đúng không?"
"Ta không quan tâm và cũng không nhớ."
(Thật vậy sao...)
Dù Arnold nói vậy, Rishe hiện tại không dễ dàng tin vào lời của anh.
Suy cho cùng, ngay cả đối với em trai Theodore, cách cư xử bên ngoài của anh ấy cũng khác với cảm xúc bên trong.
Khi Rishe không giấu được ánh mắt nghi ngờ, Arnold thở dài nhẹ và nói với vẻ mặt vô cảm.
“Dù là người thân, không phải ai cũng có thể kết nối tình cảm một cách vô điều kiện. Mối quan hệ huyết thống không ảnh hưởng gì đến việc có thể xây dựng một mối quan hệ tốt đẹp hay không.”
"Điều đó, em đồng ý với ngài."
Ngay cả Rishe cũng không thể hiểu được cha mẹ ruột của mình. Ý kiến của Arnold rằng dù là gia đình nhưng vẫn là người xa lạ là hợp lý.
(Dù vậy, mình có cảm giác như điều điện hạ vừa nói không chỉ về em gái mà còn về cha của ngài ấy nữa...)
Arnold nhìn ra ngoài cửa sổ và nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó.
Khi Rishe nhìn sang đó, cô nhìn thấy một công trình bằng đá hùng vĩ ở phía xa. Đó chính là đích đến của họ ngôi đền thờ vĩ đại.
Hoàng đế Arnold Hein chắc chắn sẽ thiêu rụi ngôi đền vĩ đại đó trong tương lai sau khi Rishe mất mạng.
Nhìn thấy bức tranh yên bình hiện tại của ngôi đền đẹp đẽ đó, Rishe hít một hơi sâu.
(Chỉ có thể ở lại đây trong vài ngày. Trước khi hoàn tất thủ tục hủy hôn ước, mình cần phải kiểm tra mọi thứ.)
--Khoảng một giờ trôi qua, xe ngựa đã đến ngôi đền lớn.
Arnold lại cầm tay Rishe và cùng nhau rời khỏi xe. Sau đó, họ sẽ được hướng dẫn đến phòng chờ bởi các linh mục.
Lúc đó có một điều kỳ lạ đã xảy ra.
"Dừng lại!! Này, có chuyện gì xảy ra vậy?!"
Các hiệp sĩ phía sau hét lên và có thể nghe thấy tiếng ngựa hí.
Khi quay lại, họ thấy một cậu bé khoảng mười tuổi rơi xuống đất từ con ngựa mình đang cưỡi.
Cậu bé thở nặng nhọc, như thể đã kiệt sức. Các hiệp sĩ của Arnold vây quanh cậu bé để cảnh giác và chăm sóc.
Rishe cũng muốn đến gần nhưng Arnold đang giữ chặt cổ tay cô. Nhưng rõ ràng đây là một tình huống bất thường.
(Biểu tượng vẽ trên yên ngựa thuộc về gia đình Công tước Jonal. Điều gì đang xảy ra...)
Rishe cố nhìn vào cậu bé, nhưng khi nhận ra, cô giật mình.
(Đứa trẻ đó...)
Trong kiếp hiệp sĩ, có một cậu bé mà Rishe luôn quan tâm và lo lắng.
Cậu bé này ít nhất phải nhỏ hơn cô tới bốn tuổi, vậy là khoảng mười một tuổi bây giờ. Với mái tóc nâu mượt mà và khuôn mặt ngây thơ, nhưng đôi mắt u ám lại thường nhìn người lớn với ánh mắt đờ đẫn.
Một bên mắt của cậu được che bằng một băng mắt màu đen.
(Không đời nào...)
Một đứa trẻ giống hệt cậu bé đang đứng trước mắt Rishe.
Cô đã nghĩ mình nhầm, nhưng sự giống hệt quá lớn để có thể chấp nhận. Có lẽ cậu bé thấp hơn một chút so với ký ức của cô, nhưng điều đó là hợp lý khi xem xét thời điểm họ gặp nhau sẽ là nửa năm sau.
(Nhưng mình chưa bao giờ nghe về chuyện này.)
Cho dù đó có là kiếp làm hầu gái hay hiệp sĩ.
Sau đó, cậu bé tuyệt vọng cố gắng thốt ra giọng nói qua hơi thở gấp gáp và nói với các hiệp sĩ.
"Cứu tôi... làm ơn. Giúp tôi với..."
"Hãy bình tĩnh, Cậu có thể nói chuyện được không? Hãy từ từ."
"Có... ng..."
"Không được à... Này, ai đó làm ơn mang cho tôi ít nước!"
“A-Arnold điện hạ, em cũng…”
Rishe chưa kịp cầu xin thì tay cô đã được Arnold thả ra.
Ngay lúc đó, Arnold bắt đầu đi trước Rishe và quỳ xuống trước mặt cậu bé. Thấy vậy, các hiệp sĩ vội vàng lên tiếng.
"Điện hạ! Xin hãy lùi lại, dù là một đứa trẻ nhưng không biết nguy hiểm có thể đến từ đâu..."
“Nếu không thể nói chuyện, chỉ cần lắc đầu để trả lời câu hỏi của ta. --Có chuyện gì xảy ra với công tước Jonal à?”
"..."
Cậu bé gật đầu lia lịa, tim Rishe đập thình thịch một cách khó chịu.
“Công tước đã chết rồi à?”
Cậu bé lắc đầu.
“Vậy tình trạng nguy hiểm đến tính mạng vẫn tiếp diễn?”
Một lần nữa, cậu bé lắc đầu phủ nhận.
Dù đã cảm thấy an tâm, nhưng Rishe lại trở nên lo lắng khi nghe câu hỏi tiếp theo của Arnold.
“Cô con gái của công tước cũng vậy phải không?”
"..."
Mặc dù đang thở hổn hển nhưng cậu bé vẫn gật đầu.
(Thật tốt quá…)
Arnold nheo mắt và đứng dậy. Dường như anh đã quyết định rằng việc đó không đủ khẩn cấp để đặt câu hỏi nhanh như vậy.
Một cốc nước được mang đến đó và hiệp sĩ giúp cậu bé uống nó.
"H-ha..."
"Nếu đã có thể nói chuyện được, hãy giải thích tình hình."
"Xe ngựa...ngựa..."
Suy cho cùng thì giọng nói cố gắng được tạo ra đó là giọng của một cậu bé tên Leo, người mà Rishe biết.
Cậu bé trông như sắp khóc và tiếp tục nói.
“Bánh xe ngựa đột nhiên bị trật ra.”
(Hả…)
"Người chồng đã nhảy ra ngoài ôm cô con gái trẻ vào lòng. Nhưng xe ngựa đã trượt xuống thung lũng, và ông ấy bị thương ở cánh tay..."
Giọng nói của Milia vẫn còn đọng trong đầu Rishe.
“Tôi không muốn cỗ xe trẻ con này đi đến đền thờ. Nhưng cha tôi lại không hiểu.”
"Tôi có thể nguyền rủa cha... Ông ấy không tin rằng tất cả những người bị tôi nguyền rủa đều sẽ chết."
Sau khi Miria phàn nàn, chiếc xe ngựa mà cô ghét đã rơi xuống.
Và công tước đã bị thương. Cứ như thể “lời nguyền” mà Milia đã nói đã trở thành hiện thực.
(... Điều này có ý nghĩa gì vậy...?)
Rishe vô thức nắm chặt lấy vạt váy của mình.