Ở vòng lặp thứ 7, tôi sẽ tận hưởng cuộc sống làm dâu tự do ở cựu địch quốc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3531

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

WN Vol 2 - Chương 78 : Viên Sapphire của tương lai

Trans: Chí mạng

Vậy là kết thúc rồi...

__________________________________

"Được ạ…" 

Tôi gật đầu một cách khó nhọc. 

Arnold dường như hài lòng với chỉ điều đó, ánh mắt anh nheo lại một chút. 

Anh không buông tay tôi, chỉ dùng tay trái để mở chiếc hộp nhẫn. Đôi bàn tay to lớn của anh rất khéo léo, dễ dàng lấy chiếc nhẫn ra. 

Trong suốt thời gian đó, tôi cảm thấy vô cùng căng thẳng. 

(Cái hôn lúc nãy…) 

Tôi nhớ đã nghe nói rằng việc quỳ gối và hôn lên mu bàn tay là cách cầu hôn của hoàng gia và quý tộc Garkhain. 

Nhưng lần trước khi Arnold ngỏ lời cầu hôn tôi, anh chỉ quỳ gối và nắm tay tôi. 

Có lẽ anh đang làm lại nghi lễ đó 

(Bởi vì mình đã nói rằng rất "mong đợi" những nghi lễ liên quan đến hôn nhân…) 

Nếu như vậy… 

—Câu hỏi "Ta có thể chạm vào em không?" từ phía Arnold có thể coi là lời cầu hôn lần thứ hai. 

(Tại sao mặt mình lại nóng thế này…!!) 

Tôi biết mình đang nghĩ quá nhiều, nhưng tôi nhắm chặt đôi mắt lại. 

Arnold đặt ngón tay của mình trên cổ tay tôi, có lẽ để dễ dàng đeo nhẫn vào. Khi đó, trái tim tôi đập nhanh hơn và cảm giác bối rối tràn ngập. 

(Chỉ là việc hai bàn tay chạm vào nhau mà thôi…) 

Cái này không khác gì một cái bắt tay. 

Vậy mà tại sao tôi lại cảm thấy hoang mang đến thế? 

(...Ước gì ngay từ đầu mình không nói "Xin đừng chạm vào dù chỉ một ngón tay" thì có lẽ đã tốt hơn…) 

Cảm giác này khiến tôi ngượng ngùng đến mức muốn khóc. 

Tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng sẽ rất xấu hổ khi phải rút lại yêu cầu đó. 

Trong khi tôi run rẩy với khuôn mặt đỏ ửng, Arnold nói với giọng bực tức. 

"Này. Đừng nín thở." 

"Em... đâu có." 

Thật ra, tôi gần như đã làm vậy. Tôi không thể nói dối, nhưng càng không muốn nói thật. 

"Em chỉ cảm thấy như mình quên mất cách thở thôi..." 

"--Hah." 

(Cười ư…!!) 

Làm người khác bối rối như vậy, liệu có quá đáng không nhỉ? Tôi cảm thấy đã có lần như vậy trước đây, nhưng giờ không có thời gian để than phiền. 

Bởi vì một chiếc nhẫn lạnh chạm vào đầu ngón đeo nhẫn của tôi. 

"Ah!" 

Một cảm giác lạnh lẽo tràn qua. Nó làm tôi cảm thấy cơ thể mình đang bốc cháy và tôi cảm thấy càng ngượng ngùng hơn. 

Liệu Arnold có nhớ được nhiệt độ của bàn tay tôi từ lần trước không? 

(Làm ơn đừng để ý đến sự nóng hơn so với lần trước…) 

Arnold tiếp tục đeo nhẫn lên ngón tay của tôi một cách ân cần. 

Tôi đang nhắm mắt, nên thời gian dường như kéo dài vô tận chỉ vì điều đó, có lẽ vì thế mà không khí trở nên cứng nhắc. 

Dù có cảm giác như thời gian này kéo dài mãi mãi, nhưng cuối cùng, nó đã dừng lại chính xác tại nơi Arnold đã hôn cách đây không lâu. 

"Phù..." 

Trong khi vẫn nhắm chặt mắt lại, tôi thở ra. 

"Em đã nhớ ra cách thở rồi à?" 

"Ngài thật là…" 

"...Ngay bây giờ, có vẻ như em còn không biết cách mở mắt ra." 

Anh nói như đang thưởng thức sự khó chịu, khiến tôi càng không thể mở mắt hơn. 

Tim tôi đập loạn nhịp, không biết phải làm gì. Khi tôi cúi xuống để che giấu biểu cảm của mình, tôi cảm thấy bàn tay của Arnold vươn về phía tôi. 

"Ưm..." 

Vai tôi giật lên khi mí mắt bị anh chạm vào. 

Arnold nhẹ nhàng vuốt ve hàng mi của tôi bằng ngón tay cái. 

Như thể là đang lau đi những giọt nước mắt. 

Hoặc như thể đánh thức một đứa trẻ đang ngủ say. Bằng cách chạm nhẹ nhàng, anh ấy vẽ theo từng đường nét. 

"Rishe" 

"..." 

Tên của tôi được gọi ra bằng một giọng nói dịu dàng, giống như khi một người đàn ông an ủi một đứa trẻ nhỏ 

Vì vậy, tôi cũng dám mở mắt một cách nhút nhát. 

Và khi nhìn thấy khuôn mặt tôi đỏ bừng, anh ấy mỉm cười như thể đang nhìn thấy thứ gì đó quan trọng. 

"Xong rồi đấy." 

Khi bàn tay được rút ra chậm rãi, tôi cảm thấy hơi tiếc nuối không hiểu vì sao. 

Nhưng trước sự thúc giục của Arnold, tôi hạ ánh mắt xuống bàn tay mình và khi nhìn thấy ngón tay đeo nhẫn tôi không kiềm được một tiếng kinh ngạc. 

"...Ồ..." 

Tỏa sáng ở đó là một chiếc nhẫn được gắn một viên sapphire màu xanh lam. 

Chiếc nhẫn vàng lấp lánh như một dải ruy băng vàng, được tạo hình với những đường cong mềm mại giống như sóng nước, tạo ra một vẻ đẹp lộng lẫy nhưng không kém phần sang trọng. Tôi tự hỏi kỹ thuật công nghệ cần tinh vi đến mức nào để hiện thực hóa một thiết kế như vậy. 

Xung quanh chỗ chứa viên ngọc, có những viên kim cương nhỏ nhắn được sắp xếp tinh tế. 

Sự lấp lánh của chúng giống như những vì sao nhỏ bảo vệ viên đá trung tâm, tạo nên một vẻ đẹp dịu dàng và đáng yêu. 

(Đẹp quá đi. Cũng dễ thương nữa. Và trên hết...) 

Ở trung tâm của chiếc nhẫn là một viên sapphire sáng lấp lánh có thể thu hút mọi ánh nhìn. 

Đó là một màu xanh thẳm và đẹp đẽ, giống như làn nước biển trong vắt của một một vùng đất lạnh lẽo. 

Với ánh nắng chiếu vào và phản chiếu trên tay trái, tôi nhẹ nhàng thì thầm. 

"…Thật sự là cùng một màu với đôi mắt của điện hạ." 

Khi nghĩ về điều đó, một niềm vui kỳ lạ tràn ngập trong lòng. 

Bà lão chủ cửa hàng trang sức đã mỉm cười và nói: "Đồ trang sức giống như bùa hộ mệnh". Tôi ngẫm nghĩ về những lời của bà ấy và nhấm nháp niềm vui đó. 

"Chỉ cần đeo chiếc nhẫn này vào thôi, mà em đã cảm thấy mình có thể làm bất cứ chuyện gì..." 

"..." 

Tuy nhiên, trong một khoảnh khắc tôi nhận ra. 

Bản thân Arnold thực sự ghét đôi mắt của mình. 

Anh sẽ có khuôn mặt như thế nào khi nhìn thấy chiếc nhẫn được chọn với màu của mắt mình? 

"Ngài thấy sao ạ?" 

Tôi nhíu mày và thận trọng đặt tay lên đầu gối. 

Nếu tôi lật mu bàn tay lên như thế này, Arnold cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Và khi vẫn đang quỳ xuống trước mặt, ánh mắt của anh dừng lại trên tay của tôi. 

"Ừm..." 

Đó là một câu trả lời với giọng điệu có phần thiếu phòng bị. 

Sau đó, Arnold một lần nữa chạm vào tay của tôi. 

Sau khi nắm chặt ngón tay như trước, anh ta nhẹ nhàng vuốt nhẹ vào đầu ngón tay mà tôi đã đeo chiếc nhẫn. 

Tôi cảm thấy nhột nhột và một cảm giác tương tự như tê liệt. Tôi hơi co người lại, nhưng không gỡ tay mình ra. 

Arnold cười nhẹ một cách vô tư, nhìn xuống và nói: 

"...Cảm giác tuyệt hơn ta nghĩ."

"!" 

Tôi há hốc mồm khi nghe câu trả lời. 

(Mình cũng vậy...) 

Để dập tắt những từ vừa hiện lên trong đầu, tôi mím chặt môi lại. 

(――Nhìn thấy ngài ấy cười như vậy khiến mình cảm thấy rất hạnh phúc mà không hiểu lý do tại sao...) 

Và sau đó, tôi nhận ra mình cũng có chút muốn khóc. 

"Rishe?" 

Thay vì trả lời trực tiếp tôi lắc đầu nhẹ nhàng, không dám nói ra. Thay vào đó, tôi đáp lại trong tâm trạng bối rối: 

"......Yêu cầu của em với điện hạ lại tăng lên rồi." 

"Nói thử đi." 

Câu trả lời ngọt ngào đó khiến tim tôi đập mạnh. 

"Bây giờ ta sẽ nghe theo mọi yêu cầu của em."

"..." 

Được nhìn chằm chằm và thì thầm như thế này, làm cho sự bối rối trước đó của tôi tái xuất giang hồ. 

Dù thường xuyên được Arnold làm theo ý muốn ngoại trừ những vấn đề liên quan đến chính trị quốc gia. 

Tôi nhận ra bản thân được chiều chuộng một cách khủng khiếp. Tôi cố gắng kiềm chế giọng nói run lên trong khi đưa ra yêu cầu. 

"...Em muốn đi phiêu lưu cùng điện hạ vào một ngày nào đó. Nếu ngài cần một hướng dẫn viên, em sẽ đảm nhiệm công việc đó." 

"Phiêu lưu?" 

"Vâng. Một chuyến đi để thưởng thức những điều đẹp đẽ trên thế giới này." 

Nó không nhất thiết phải xảy ra ngay lập tức. 

Nhưng tôi thực sự muốn thực hiện một lời hứa. 

"Không chỉ là đom đóm hay pháo hoa... Em muốn cùng ngài đi tìm thêm thật nhiều những thứ mà ngài cảm thấy là đẹp và tuyệt vời." 

"..." 

Arnold lặng lẽ nheo mắt lại. 

Hành động đó như thể anh đang nhìn vào một thứ gì đó chói mắt. 

Ánh nắng chiếu vào văn phòng khiến cho đôi mắt xanh của anh trở nên trong trẻo hơn. 

Tôi có cảm giác như mình sẽ yêu màu sắc đó hết lần này đến lần khác. 

"Vì em mà lại có được thêm một thứ rồi." 

"Hể?" 

Tôi chớp mắt ngạc nhiên khi nhận được câu trả lời bất ngờ. 

"Là gì vậy ạ?" 

"Là gì à... Cho đến khi em tự tìm ra thì ta sẽ không nói đâu." 

"Ngài ăn gian quá…!" 

Dù tôi muốn biết câu trả lời, Arnold đã tháo tay ra và đứng dậy. 

Tôi nhăn mặt, nhìn lên trên với ánh mắt phản đối. 

"Ngài có nghĩ rằng một người bình thường có thể giải được câu đố của ngài không?" 

"Rishe. Người bình thường sẽ không làm nổ tung một hợp chất hóa học không rõ nguồn gốc trên bầu trời nhà phu quân đâu." 

"Ư..." 

Đáng lẽ đây không phải là vấn đề như vậy, nhưng bị chọc vào thì đúng là đau lòng. 

Sau khi nhượng bộ một cách bất đắc dĩ, Arnold đặt tay lên đầu của tôi với một nụ cười khác thường. 

"Thật ra câu đố này đâu có khó đến thế." 

"...!?" 

Được xoa đầu, tôi không thể nói nên lời. 

Dù là cử chỉ đùa giỡn nhưng cũng đủ khiến tôi trở nên mất bình tĩnh. 

Tuy không hiểu tại sao mình lại bị làm phiền đến vậy, nhưng tôi cúi đầu. 

Một viên đá quý màu xanh biển tỏa sáng trên ngón đeo nhẫn của bàn tay đang đặt trên đầu gối. 

(…Mình hy vọng một ngày nào đó có thể truyền đạt cho điện hạ biết mình đã từng nghĩ màu này đẹp như thế nào.) 

Để bắt đầu, tôi sẽ đeo chiếc nhẫn này đến bữa tiệc tối nay. 

Trong buổi tiệc chia tay Kyle và những người khác, tôi hy vọng rằng ánh sáng rực rỡ của nó sẽ phản ánh niềm hy vọng vào một tương lai tươi sáng cho cả hai đất nước. 

___________________________ 

Đây là kết thúc của tập 2. 

Tập 2 của câu chuyện cho đến nay sẽ được phát hành vào ngày 25 tháng 2 năm 2021! 

Phần viết thêm đặc biệt chỉ có trong sách, là câu chuyện về Arnold và Rishe sẽ giả vờ làm "người yêu" trong thị trấn. 

Rishe muốn thăm quan một cửa hàng nổi tiếng mà chỉ dành cho các cặp đôi, trong khi Arnold hoàn toàn không hứng thú từ đầu. Câu chuyện nằm trong 7 trang của phần viết thêm. 

368502a4-1239-4bcb-9ccd-51c9af1ad073.jpg