Trans: Chí mạng
_________________________________
***
"-Được rồi! Lucious, thế này thì sao!?"
Sau tiếng xé gió vút qua, Sven, học viên hiệp sĩ lên tiếng.
Rishe, người cải trang thành nam, vỗ tay với đôi mắt sáng ngời. Thanh kiếm gỗ mà Sven cầm vẽ ra những đường kiếm tuyệt đẹp trên không trung.
"Sven thật tuyệt vời! Hình dáng vừa rồi của cậu thật hoàn hảo!"
Hình ảnh của người khác tiến bộ làm cho người ngoài cũng thấy hứng thú.
Đáp lại lời nói của Rishe, vẻ mặt Sven trở nên vui vẻ trong giây lát, sau đó ngay lập tức tự điều chỉnh tư thế mạnh mẽ lại.
"Chắc là do tôi, nên đương nhiên phải như thế này mà. Hehe."
Cậu ta lặp đi lặp lại động tác tập đơn giản nhiều lần, để tìm lại cảm giác trước đó. Đây là một trong những điều cơ bản, vì vậy chủ động là một điều tốt.
Rishe đặt thanh kiếm gỗ của mình xuống và kiểm tra thời gian xấp xỉ dựa trên độ cao của mặt trời.
"Sắp đến giờ rồi, chúng ta hãy nghỉ ngơi một chút rồi dọn dẹp sân tập đi."
"Hừm, về khoản dọn dẹp thì tôi sẽ không thua cậu đâu. Trước đó, tôi phải đi uống chút nước cái đã."
“Ừ, chúc cậu may mắn."
Nhìn Sven đang đi về phía giếng, Rishe quay lại.
"Này, Fritz. Về trận đấu trước đó..."
"Ồ!"
"A!?"
Ngay khi Rishe gọi, Fritz, người đang tập vung kiếm phía sau cô, đánh rơi thanh kiếm gỗ của mình. Có vẻ như cô đã làm Fritz ngạc nhiên.
"Xin lỗi! Tôi đoán là cậu đang tập trung, phải không?"
"Ồ, không, không phải vậy đâu!! Tôi, tôi chỉ... à, thực sự tập trung thôi!"
Những ngón tay của Fritz đang vội nhặt thanh kiếm gỗ lên đã chạm vào ngón tay của Rishe, người cũng đang cố gắng vươn tay ra. Chỉ một lần, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Tuy vậy, Fritz vẫn cao giọng và lùi lại.
"Ồ!!"
“!?”
Riseh tự hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy.
“…À, có phải đó là tĩnh điện không? Lạ thật, trong mùa có độ ẩm không nên xảy ra chuyện này."
“Không phải, Lou!! Tại sao ngón tay của cậu lại mảnh khảnh và mỏng manh như vậy…!”
“Ng-Ngón tay!?”
Rishe nhảy dựng lên khi nghe điều đó. Trong cuộc sống của một hiệp sĩ, cô nhớ rằng có người đã nhận ra cô là phụ nữ vì cấu trúc xương của mình, nên cô vội vàng cố gắng che đậy điều đó bằng một nụ cười.
"Tôi nghĩ đó là điều bình hường, không có gì đặc biệt cả. Fritz và Sven đã tập luyện rất nhiều nên chắc chắn tay hai người khỏe hơn tay người khác."
"Ồ, vậy sao... Điều đó bình thường à… bình thường mà..."
Cô lo lắng khi nhìn thấy Fritz lẩm bẩm một mình. Cậu ta nói rằng tối ngày hôm trước đã ngủ không đủ giấc nên cô đoán cậu đang cảm thấy không được khỏe.
"Fritz, cậu ổn chứ?"
"À, không sao đâu! Quan trọng hơn, Lou có ổn không?"
Khi được hỏi câu hỏi đó, cô chớp mắt.
"Ừ. Tôi ổn, cơn đau cơ của tôi đã dịu đi một chút rồi."
"Vậy thì tốt, nhưng hôm nay cậu thấy không khỏe phải không? Dù luyện tập có khó khăn đến đâu, cậu cũng không bao giờ tỏ ra chán nản. Tôi tò mò vì cách đây không lâu cậu có vẻ nhìn xuống đất và thở dài."
"!"
Rishe ngạc nhiên khi biết mình đã bị Fritz chú ý đến nhiều đến vậy.
(Đúng như mình nghĩ, Fritz có phẩm chất hiệp sĩ rất cao. Anh ấy quan sát xung quanh một cách cẩn thận và có thể chú ý đến người khác trong khi đang tập luyện, điều đó không phải là điều dễ dàng.)
Những hiệp sĩ như thế này có xu hướng phù hợp với vị trí đội trưởng. Cảm thấy tin cậy vào Fritz, Rishe xin lỗi vì đã khiến cậu ta lo lắng.
"Xin lỗi. Thực ra, tôi có rất nhiều điều phải suy nghĩ."
"Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ không ép cậu phải nói, nhưng nếu có bất cứ điều gì tôi có thể giúp thì hãy cho tôi biết. Chỉ cần nói với ai đó cũng sẽ khiến bản thân cảm thấy dễ chịu hơn."
"Cảm ơn, Fritz."
“Haha, được rồi!”
Fritz cười toe toét, để lộ hàm răng.
"Cậu nên ngồi xuống và nghỉ ngơi một lát đi. Có cần tôi lấy nước cho cậu không?"
"Không, tôi ổn. Nhưng Fritz, nhớ uống chút nước nhé."
"Hmm. Được rồi, vậy tôi đi đây."
Sau khi vẫy tay chào Fritz đi về phía giếng, Rishe từ từ ngồi xuống băng ghế.
(...Nhưng mình không thể nói điều đó...)
Rishe không thể nói rằng cô muốn thay đổi tương lai sẽ dẫn đến chiến tranh trong vài năm tới hay vấn đề hiện tại của cô là việc thiết lập mối quan hệ hữu nghị với Vương quốc Coyolles.
Giả sử Rishe hỏi Fritz: “Cậu nghĩ nên làm gì để khiến cả hai nước thành lập một liên minh trên cơ sở bình đẳng?” thì Fritz sẽ phản ứng như thế nào?
Sau khi nghe lén cuộc trò chuyện của họ trên ban công tối qua, Rishe chưa thể nói chuyện với Arnold.
Nói chính xác hơn thì họ chỉ có những cuộc trò chuyện vô thưởng vô phạt. Tuy nhiên, với ánh mắt của những vị khách trong bữa tiệc tối và các hiệp sĩ cận vệ, nên cô không thể đề cập đến những vấn đề quan trọng.
Ngay cả khi họ ở một mình, cô cũng sẽ không biết nen làm cách nào để đề cập đến những gì anh ấy đã nói với Kyle.
(--Liệu sự kiện tối hôm qua có xảy ra trong những kiếp trước của mình không nhỉ.)
Tối qua, ô gần như không thể ngủ được sau khi chứng kiến điều đó.
Rishe ôm đầu gối, áp trán lên đó và suy nghĩ.
(Hoàng tử Kyle đến đất nước này với danh nghĩa là chúc mừng lễ cưới cho điện hạ và mình. Điều đó có nghĩa đây là lần đầu tiên.)
Ngay cả khi cuộc trò chuyện tối qua giống như những gì đã xảy ra trong quá khứ của cô, Garkhain và Coyolles chưa bao giờ thành lập một liên minh. Nghĩa là, mọi thứ lẽ ra đã sụp đổ.
Một lần nữa, cô cảm thấy mình không thể bỏ lỡ cơ hội lần này.
Tất nhiên cô ấy muốn tránh bi kịch của Coyolles, nhưng trong lòng Rishe cũng có ý đồ khác.
Khi cô đang chìm đắm trong suy nghĩ, một sự hiện diện quen thuộc đã tiếp cận.
“--Alcott. Còn sớm mà.”
“Lorvain-sama!”
Rishe, người đột nhiên được gọi tên, hoảng sợ nhìn lên.
"Chuyện gì vậy?"
"Tôi xin lỗi!"
Vì phản xạ mà cúi đầu lên nên Lorvain, người vừa bước vào sân tập, ông trông có vẻ hơi ngạc nhiên. Dù Rishe không có ý định để lộ cảm xúc, nhưng ông thật sự có khả năng quan sát tuyệt vời.
Nhưng Rishe không thể nói với ông rằng, “Tôi đã chạy trốn khỏi sự hiện diện của ngài suốt đêm qua nên tôi đã phản xạ như vậy.”
"Vừa rồi tôi nghe thấy tiếng hét của Fritz Noland. Tôi đến xem có chuyện gì xảy ra không. Cậu cảm thấy không khỏe à?"
“Không, tôi chỉ đang nghỉ ngơi thôi!”
Rishe giải thích trong khi phủi bụi trên quần áo.
"Tôi đang suy ngẫm về một điều gì đó thật thảm hại. Và sau đó, cảm giác tội lỗi thực sự ập đến và tôi không thể ngăn được hành động đáng ngờ khi nhìn thấy ngài.”
Mặc dù đây là một lời biện hộ nhưng đó không phải là một lời nói dối hoàn toàn.
“Điều thảm hại?”
Sau một lúc do dự, Rishe hỏi.
“Điều gì sẽ xảy ra nếu các học viên hiệp sĩ ở đây trở thành hiệp sĩ và nếu chiến tranh với đất nước nào đó nổ ra… Trong trường hợp đó, những người ở đây sẽ phải tham chiến đúng không?”
"...Đúng vậy."
Lorvain khẳng định bằng một giọng trầm lặng, hơi khàn.
“Trước mắt mục tiêu trở thành hiệp sĩ, có thể có một tương lai mà mọi người đều gặp nguy hiểm…Khi nghĩ về điều đó, tôi cảm thấy hơi sợ hãi.”
Ý nghĩ đó đã từng hiện diện trong tâm trí của Ryshe một thời gian rồi.
Đối với Rishe trong cuộc đời hiệp sĩ, Garkhain là kẻ thù.
Các hiệp sĩ của đất nước đó thực sự mạnh mẽ và là mối đe dọa khủng khiếp trên chiến trường, nhưng điều đó không có nghĩa là không ai trong số họ chết.
Khi nhìn các học viên như Fritz, Rishe mong muốn họ có thể thực hiện được ước mơ của mình.
Nhưng Rishe cũng biết rằng nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như hiện tại thì chiến tranh chắc chắn sẽ nổ ra.
Sau đó Lorvain mở miệng.
"Con trai ta đã hy sinh trong cuộc chiến vừa qua."
"--!"
Lorvain thở ra với nụ cười nhẹ nhàng.
"Ta rất tự hào về con trai mình vì những khoảnh khắc cuối cùng tuyệt vời của nó sau khi chiến đấu một cách đầy kiêu hãnh. Nhưng dù cảm thấy như vậy, tôi vẫn muốn con trai mình được sống."
"Lorvain-sama..."
Khi Rishe không biết nói gì nữa, Lovain vẫn tiếp tục.
"Ta muốn những người trẻ đang sống ở hiện tại có thể phát triển mạnh mẽ và khỏe mạnh.. Tương lai của họ phải tràn ngập hy vọng lớn lao... Kể từ khi con trai ra đi, ta thực sự cảm thấy như vậy."
Đó là một giọng nói đầy tình cảm nhưng cũng cô đơn.
Lorvain luôn theo dõi các học viên. Sau khi đến đây, Rishe cuối cùng cũng hiểu tại sao ánh mắt ông lại bình tĩnh đến thế.
"Chiến tranh là một thứ cướp đoạt, nó sẽ cướp đi tương lai của ai đó. Điều đó chắc chắn không bao giờ xảy ra sẽ tốt hơn, và đúng là khi ở trong tư cách là một người có mục tiêu trở thành hiệp sĩ thì việc sợ hãi là điều đương nhiên. Để chinh phục nỗi sợ đó thì cách duy nhất chỉ có đối mặt mà thôi.”
“Đối mặt… có nghĩa là gì?”
"Là không phủ nhận những ước muốn và cảm xúc của chính mình. Và hãy sử dụng chúng làm động lực để tiến về phía trước. Hãy xác định rõ xem bản thân có thể làm được những gì."
"..."
Rishe suy nghĩ về những lời này.
(Ước muốn của mình… Và sau đó, những gì mình có thể làm.)
Rishe cũng từng là một hiệp sĩ.
Cô đã gặp một vị vua mà cô kính trọng và thề sẽ bảo vệ họ. Vì điều đó cô cũng không hối hận vì đã hy sính mạng sống của mình để bảo vệ được họ.
Tuy nhiên, cô cũng nghĩ rằng.
Cảnh người thân quan trọng bị đặt vào tình thế nguy hiểm và những người bạn mất mạng không phải là điều cô muốn chứng kiến.
“Cảm ơn Lorvain-sama.”
"Chà. Xem như không có chuyện gì xảy ra, nên ta sẽ quay lại. Hẹn gặp lại."
"Vâng."
Rishe cúi đầu và nhìn Lovain rời khỏi sân tập.
Sau đó cô nghĩ lại một lần nữa
(Mình muốn sống tự do. Mình không muốn chết. Vì lý do đó, mình muốn chấm dứt chiến tranh... Nhưng đó không phải là tất cả.)
Tôi lại ngồi xổm xuống đất, nhắm mắt lại và nhìn sâu vào bên trong tâm hồn của mình.
(Mình không muốn Vương quốc Coyolles bị hủy diệt. Và...)
Và rồi, cô thì thầm bằng cử chỉ của môi mình.
(…Hiện tại, sức mạnh quân sự của Garkhain đang khiến cả thế giới phải khiếp sợ. Ngay cả Quốc vương quê hương của mình cũng sợ hãi, không muốn làm mất lòng Arnold điện hạ. Garkhain là một Đế quốc hùng mạnh áp đảo, vì vậy nên đất nước này không có mối quan hệ bình đẳng và hoàn thuận với các nước khác.)
Lúc đầu Rishe cho rằng Hoàng đế hiện tại, cha của Arnold, đã thực hiện chính sách chiến tranh.
Tuy nhiên, đêm qua Arnold đã tuyên bố, “Ta và Hoàng đế là cùng một loại.” Rishe nhớ lại giọng nói đó, có chút tự giễu cợt trong đó.
(Arnold điện hạ đã nói, "Thay vì bắt tay và kết đồng minh, xâm lược và thống trị hợp với tính cách của ta hơn.” --Nhưng thực sự có phải như vậy không?)
Đã một tháng rưỡi kể từ khi cô đếnGarkhain. Suốt thời gian đó, khi nghĩ về Arnold, người mà cô đã luôn ở bên cạnh, Rishe lại không nghĩ vậy.
(Nếu Arnold điện hạ tự nhận mình như vậy…)
Cô mở mắt một cách chậm rãi.
(--Mình cần phải nói với ngài ấy rằng không phải vậy.)
Cho dù chính bản thân Arnold cũng không biết điều đó.
Không chỉ nói ra bằng lời mà cô cần phải làm cho Arnold tự nhìn thấy điều đó.
(...Không phải là để Galkhain thống trị hoặc trở thành kẻ thù. Nếu có nhiều đất nước như vậy, không chỉ Coyolles trên toàn thế giới, hành động tương lai của Hoàng tử Arnold có thể thay đổi.)
Rishe từ từ đứng dậy, hít một hơi thật sâu và vỗ nhẹ vào má mình.
Sau đó, cô nhìn thẳng về phía trước.
(Hãy suy nghĩ và hành động để biến ước muốn của mình thành hiện thực! Dù sao thì thời gian cũng sẽ trôi đi, nhưng nếu mình không làm gì cả thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra!)
Trong khi Rishe đang tự động viên bản thân, Sven và Fritz, người đi uống nước, quay lại.
“Lou, cảm ơn vì đã chờ đợi.…Ừm, cậu có vẻ khá hơn một chút?”
"Ừ. Cần phải suy nghĩ về điều đó, nhưng tôi nhận ra rằng lo lắng về nó cũng chẳng ích gì."
Trước khi kết thúc buổi tập này, cô sẽ lên kế hoạch cho những hành động tiếp theo.
Đúng như Fritz đã nói, cô bắt đầu cảm thấy tràn đầy năng lượng hơn một chút.
***
“――...Hôm nay một vị khách đặc biệt sẽ theo dõi quá trình huấn luyện của các cậu. Đây chính là người mà tất cả các cậu sẽ phục vụ bằng mạng sống của mình để và là Hoàng tử của đất nước này.”
"..."
Sau khi buổi huấn luyện bắt đầu.
Các học viên đang xếp hàng ở sân tập đều xôn xao khi nhìn thấy người vừa xuất hiện.
Dù họ biết không nên gây ồn ào nhưng có vẻ mọi người đều không giấu được sự phấn khích. Khi Fritz, người đang đứng cạnh Rishe, lần đầu tiên nhìn thấy Arnold, anh ta đã rất ngạc nhiên đến mức đứng loạng choạng.
Trong số họ, Rishe là người duy nhất đang cố gắng hết sức để kiềm chế vẻ mặt của mình khỏi căng thẳng.
Mặc dù vậy, giọng nói của Lorvain, người đóng vai trò là người hướng dẫn, đã gọi tên người đó một cách không thương tiếc.
“Hoàng tử Arnold Hein.”
“――――……”
Rishe muốn dùng tay ôm đầu
Người đàn ông có đôi mắt đẹp nhất thế giới đang đứng trước mặt Rishe đang nhìn cô với vẻ mặt không hài lòng.