Ở vòng lặp thứ 7, tôi sẽ tận hưởng cuộc sống làm dâu tự do ở cựu địch quốc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

17 192

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

107 2901

Truyền kỳ thiếu nữ Nho sinh ~Thiếu nữ cải nam trang chốn địa ngục thi cử~

(Đang ra)

Truyền kỳ thiếu nữ Nho sinh ~Thiếu nữ cải nam trang chốn địa ngục thi cử~

Kobayashi Kotei

Câu chuyện của hai tiểu thư cải nam trang mang trong mình tâm nguyện thay đổi thế giới, xin được bắt đầu!

11 52

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

301 8457

Magical★Explorer (LN)

(Đang ra)

Magical★Explorer (LN)

Iris

Sau khi được tái sinh vào tựa game khiêu dâm huyền thoại "Magical★Explorer", chàng trai của chúng ta nhanh chóng nhận ra cậu ta chỉ được nhét làm nhân vật phụ xui xẻo thay vì nhân vật chính sát gái củ

10 258

WN Vol 2 - Chương 45 : Chìm đắm trong sự bối rối

Trans: Chí mạng

Từ chap này mình để hiệp sĩ với hầu gái gọi là Rishe-sama cho nó dễ hình dung nhe.

____________________

Arnold bế cô trong tay.

Ngay khi Rishe nắm bắt được tình hình, cô ấy hét lên bằng tất cả sức lực của mình.

“Hic... hic kyaaaaaaaaa!?”

Rishe vẫy chân liên tục theo phản xạ, Arnold nhìn xuống cô với vẻ mặt không chút bối rối.

“Đừng có cựa quậy. Em sẽ ngã đấy.”

“Dạ, vâng, không, ý em là, chuyện này là sao vậy!?”

“Em không thể tự mình đứng dậy được phải không?”

Arnold nói như vậy và bắt đầu đi một cách nhanh chóng. Trong tư thế được người đời gọi là “bế kiểu công chúa” này. 

(Không thể nào...!!)

Rishe tái nhợt khi nhận ra mình đang được đưa thẳng về phòng.

“Em... em đứng được! Để em đứng! Làm ơn thả em xuống đi!! Chỉ cần nghỉ ngơi một chút, em sẽ ổn thôi, xin ngài đừng lo lắng!"

“Ta nói lại lần nữa, đừng có cựa quậy nữa.”

(Anh ta giữ mình chặt đến mức dù mình có vùng vẫy như thế nào cũng không thể nhúc nhích dù chỉ một chút!?)

Khi Rishe không biết nói gì, Arnold tỏ ra hơi ngạc nhiên.

“Em biết đấy. Không đời nào ta có thể bỏ mặc hôn thê của mình ngồi trên mặt đất và quay lại làm việc được.”

(Được rồi, theo quan điểm thông thường có thể là như vậy!! Nhưng mà...)

Rishe thường không hề bối rối trước những tình huống nhỏ nhặt, nhưng tình hình hiện tại thì quả thực là không thể chấp nhận được. Sau cùng thì, cô đang được Arnold Hein bế trên tay.

Tay chân cô ấy vẫn không thể cử động do mệt mỏi, và có vẻ như Rishe không thể làm gì để thoát khỏi tình huống này.

Cô nhìn các hiệp sĩ của đội cận vệ hoàng gia với vẻ cầu cứu, nhưng ngay khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, họ đều lắc đầu từ chối một cách quyết liệt. Họ cũng đang bối rối như cô.

(Làm ơn có ai đó cứu với!)

Cho dù cô có hét lên trong lòng thì cũng không đời nào có ai đến cứu.

Cả những hiệp sĩ đi ngang qua nhau bên ngoài sân tập, khi nhìn thấy cảnh này, cũng trông như thể vừa nhìn thấy điều gì đó không thể tin được, họ nhìn Rishe và Arnold rời đi một cách ngơ ngác.

Arnold có vẻ đã chọn một con đường ít người qua lại để đi, nhưng sẽ khó mà không gặp ai trước khi họ về được đến dinh thự.

“Điện hạ…! Có thể sẽ gây áp lực lớn cho ngài nếu ngài cứ bế em như thế này…”

“Nếu em nghĩ vậy thì hãy giữ im lặng đi.”

“Ừm...”

Mặc dù Rishe đã nói muốn được thả xuống, nhưng kết quả là cô cảm thấy khó khăn trong việc chống lại anh. Trong tuyệt vọng, Rishe bối rối nhận ra một điều đáng lo ngại hơn đang xảy ra.

(Ể!?)

Cô nhận ra rằng tay trái của mình đang nắm chặt lấy phần ngực áo của Arnold.

Trong khoảnh khắc Arnold bế Rishe lên, có vẻ cô đã nắm lấy theo phản xạ. Và từ đó trở đi, cô vẫn tiếp tục giữ nguyên vị trí tay mà không hề ý thức được.

(Hmm, mình có nên bỏ tay ra không!? Mình nên bỏ tay ra chứ nhỉ!? Nhưng sau đó, mình nên đặt tay này ở đâu đây...!?)

Rishe bối rối và đầu óc của cô đang quay cuồng. Có lẽ Arnold đã nhận ra cảm xúc bên trong của Rishe hoặc không, anh vẫn gọi cô.

“Nhân tiện thì...”

“Vâng!?”

“Em muốn hỏi ta điều gì?”

Bất ngờ khi Arnold đột nhiên nói vậy, Rishe ngước lên nhìn anh. Cuối cùng cô cũng đã nhìn thẳng vào khuôn mặt đẹp trai của Arnold ở trước mắt và ngay lập tức cô hối hận.

“Trước trận đấu ban nãy. Em đã nói rằng nếu em thắng, em sẽ hỏi ta một câu bất kỳ, đúng không?”

“Ngài bảo em phải hỏi trong tình huống này à?”

“...Haha”

(Anh ta cười ư!!)

Arnold dường như đã nhận ra sự bối rối của Rishe.

Có vẻ như Arnold thích thú với phản ứng này của cô. Nhưng vì anh ta đã giúp đỡ Rishe trong khi cô không thể di chuyển, nên việc phản đối một cách rõ ràng cũng khó khăn.

Rishe cảm thấy một chút tự trách bản thân nên cô đặt ra rất nhiều câu hỏi.

“... Vậy thì...thì, sinh nhật của ngài là khi nào ạ!?”

“Sinh nhật?”

Arnold nhìn Rishe với vẻ ngạc nhiên và sau một thời gian ngắn, anh ta trả lời.

“—Ngày hai mươi tám, tháng mươi hai.”

“Ngài sinh vào mùa đông nhỉ! Tiếp theo, sở thích của ngài là gì?”

“Không có gì đặc biệt cả.”

“Về những thứ điện hạ thích?”

“Chưa bao giờ nghĩ về điều đó.”

“Vậy còn kiểu phụ nữ mà ngài thích?”

“Em hỏi cái đó với mục đích gì vậy...?”

Mặc dù có vẻ như Arnold đang chấp nhận các câu hỏi, nhưng thông tin thu được gần như không có. Tuy nhiên, thay vì tránh trả lời, anh ta có vẻ đang trả lời thành thật từ tận đáy lòng của mình.

(Mình không thể hỏi những điều mình thực sự muốn hỏi vì đang đi loanh quanh thế này... Đặc biệt là trong tình huống này!!)

Rishe đột nhiên nhận ra và không thể chịu đựng được việc này một lần nữa. Tuy nhiên, bất chấp việc cô tiếp tục cố gắng phản kháng, Arnold cuối cùng vẫn không thả cô xuống.

“Ri... Rishe-sama…!?”

Khi họ đến căn phòng trong dinh thự, Elise, người hầu gái đã đến để chào đón họ, phát ra tiếng kinh ngạc. Biểu cảm của cô ấy thường không thay đổi nhiều, nhưng khi nhìn thấy Rishe được Arnold bế, cô ấy đã há hốc mồm.

“Elise!!”

“Rishe-sama…!”

Arnold đã đặt Rishe xuống một chiếc ghế và cô bám vào Elise, người đang lao tới chỗ cô. Nhìn Rishe đang kiệt sức, Arnold nói.

“Hãy nghỉ ngơi một lát. Đừng cố gắng quá mức cho đến khi cảm giác trở lại tay chân và đừng làm điều gì ngu ngốc.”

(Lúc này mình không còn cảm thấy choáng váng sau trận đấu nữa!)

Đó là điều cô nghĩ, nhưng cô không nói ra. Arnold nói rằng anh có công việc gấp cần giải quyết và quay trở lại lâu đài hoàng gia.

Ngay khi Arnold biến mất, những hiệp sĩ thường không bước vào phòng của Rishe đã chạy đến chỗ cô như thể không kiềm chế được.

“Ngài ổn chứ, Rishe-sama!!”

“Thần xin lỗi vì không thể giúp được! Chúng thần không thể làm gì khác..!!”

“Không... ta hiểu tình cảnh của hai người...”

Họ đã dành ánh mắt và biểu hiện để thăm dò những người mà họ đã gặp trong quá trình đi đến đây. Chỉ với điều đó thôi đã đủ để Rishe cảm kích.

Một trong những hiệp sĩ tiếp tục, “Nhưng mà...”

“Người có bị thương không? Không phải chuyện vừa rồi, mà là trong buổi tập với Hoàng tử điện hạ.”

“Ta không sao, đừng lo lắng về điều đó.”

Như Arnold đã tuyên bố, anh ta không gây bất kỳ vết thương nào cho Rishe. Suy cho cùng thì đó là nhờ khả năng sử dụng kiếm vượt trội của anh ấy.

Họ vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.

“Điều đó thật tốt quá. Khi nghe rằng Hoàng tử Arnold sẽ tiến hành một buổi huấn luyện đặc biệt với Rishe-sama, mọi người đều rất ngạc nhiên."

“Việc Hoàng tử điện hạ tiến hành huấn luyện vì đây là khóa huấn luyện đặc biệt an toàn nhất của ngài ấy.”

(...Hôm nay chỉ là một phần trong số nhiều phương pháp huấn luyện à, phải không nhỉ?)

Arnold vẫn còn một số phương pháp. Nhận ra điều đó, Rishe nhắm mắt lại.

(Để coi, mình không cần phải dạy những người hầu gái vào mỗi buổi sáng nữa. Khu vườn vẫn chưa ổn định, nhưng chỉ cần kiểm tra nó một ngày hai lần là đủ. Còn việc kinh doanh với thương hội Aria hiện đang chờ hội trưởng. Còn việc chuẩn bị cho những chuyện khác cũng chất đống nhưng nếu bắt đầu làm thì sẽ càng khó di chuyển hơn, vì vậy nếu muốn hành động, thì bây giờ là thời điểm phù hợp nhất.)

Với quyết tâm mới, Rishe nhìn Elise.

“Ta xin lỗi vì đã làm em bất ngờ trước đó, Elise. Gói hàng từ Thương hội Aria đã đến chưa?”

“Vâng, Rishe-sama. Em sẽ mang nó đến đây.”

Elise gật đầu và chỉ vào chiếc hộp gỗ ở góc phòng.

(Dù chỉ nghỉ ngơi một chút nhưng cần phải bắt đầu hành động ngay bây giờ. Nhờ trận đấu, mình đã lấy lại được một phần cảm giác của cơ thể.)

Rishe siết chặt cả hai tay lại.

(…Việc rèn luyện cơ thể cho kế hoạch sống lâu dài và lười biếng, giờ cũng đã bắt đầu một cách nghiêm túc!)

***

Vào ngày hôm đó, khoảng hai mươi học viên đã tập trung tại sân tập thứ năm trong lâu đài Hoàng gia.

Những người trẻ tuổi đứng ở ranh giới giữa tuổi thanh niên và tuổi thiếu niên. Họ mặc những bộ đồng phục huấn luyện mới tinh và đang lắng nghe những lời của hiệp sĩ với vẻ căng thẳng.

“-Trên đây là lịch trình huấn luyện kéo dài mười ngày. Như tôi đã nói trước đó, khóa huấn luyện này sẽ được tổ chức dành cho những người học viên trước khi gia nhập đội hiệp sĩ. Đây là một phần của việc giáo dục cao quý và cũng nhằm mục đích để chọn lựa những tài năng xuất sắc từ dân thường, vì vậy hãy nhớ điều đó."

Người hiệp sĩ nói và nhìn một số người đang đứng xếp hàng.

“Dù là con cái của quý tộc hay xuất thân từ khu ổ chuột, ở đây mọi người sẽ được đánh giá công bằng. Tôi hy vọng vào sự phát triển của các bạn.”

“Vâng!!”

“...Hừm. Cậu ở đằng kia.”

Hiệp sĩ hướng dẫn nhìn vào cậu bé tóc nâu ở hàng cuối cùng và nói.

“Cậu là Lucious đúng không? Câu trả lời của cậu khá tốt đấy. Giọng nói của cậu phát ra từ bụng, nó sẽ rất dễ nghe trên chiến trường."

“Vâng! Cảm ơn ngài!”

―Rishe, được gọi bằng cái tên “Lucious’’, trả lời đầy mạnh mẽ.

Rishe đứng thẳng, khuôn mặt được trang điểm để thay đổi diện mạo, đội một bộ tóc giả ngắn giúp cô trông giống như của một thiếu niên, có một tấm vải được quấn quanh ngực để che đi vòng ngực tròn trịa của mình. 

(人 •͈ᴗ•͈) Bế công chúa thiệt màʕっ•ᴥ•ʔっ