Ở vòng lặp thứ 7, tôi sẽ tận hưởng cuộc sống làm dâu tự do ở cựu địch quốc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3529

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

WN Vol 2 - Chương 43 : Xin được chỉ giáo, Hoàng tử điện hạ

Trans: Chí mạng

Hiệp sĩ cận vệ của Arnold là những hiệp sĩ thuộc đội cận vệ Hoàng gia dưới sự chỉ huy trực tiếp của Arnold nha.

______________________________

***

“…Em nghiêm túc về chuyện này à?”

“Vâng tất nhiên.”

Trước câu hỏi của Arnold, Rishe mỉm cười và gật đầu.

Hai người họ đang đứng trên một sân tập nhỏ ở một góc của lâu đài hoàng gia. Các hiệp sĩ bảo vệ Rishe đang nhìn cô với ánh mắt lo lắng.

Sở dĩ họ chuyển từ phòng ngủ của Arnold đến sân tập là vì cuộc trao đổi trước đó.

“Ngài có sẵn lòng luyện tập kiếm thuật với em không? Thưa điện hạ.”

Sau khi Rishe dẫn Arnold đi tham quan phòng ngủ xong, cô nói với anh như vậy.

Đã ba tuần kể từ lần đầu tiên Arnold đề cập đến ý tưởng này nên cô lo lắng rằng anh có thể đã quên, nhưng có vẻ như Arnold vẫn nhớ.

“Nghĩ lại thì, chúng ta đã nói về chuyện đó ở bữa dạ tiệc hôm trước.”

“Em rất vui vì ngài đã nhớ ra. Những khó khăn gần đây đã khiến em nhận thức sâu sắc rằng cơ thể này thiếu sức chịu đựng và cần phải rèn luyện càng sớm càng tốt.”

Còn khoảng hai tháng rưỡi nữa là đến lễ kết hôn, có rất nhiều việc phải làm trong thời gian đó.

Điều cần thiết để hoàn thành những việc đó là thời gian và sức lực.

Sức chịu đựng, cơ bắp và khả năng điều hòa tim mạch của Rishe đều khác xa so với cuộc sống khi cô là một hiệp sĩ.

Đó không phải là điều có thể nắm bắt ngay từ đầu, nhưng khi nghĩ đến tương lai, cô muốn bắt đầu rèn luyện càng sớm càng tốt.

“Em hiểu rằng điện hạ rất bận, và em không có ý định yêu cầu ngài luyện tập với em mọi lúc. Nhưng em rất mong được ngài hướng dẫn, dù chỉ một lần thôi cũng được.”

Rishe nhìn vào mắt Arnold.

“Bằng cách dùng phương pháp ‘huấn luyện đặc biệt’ mà Arnold điện hạ và các hiệp sĩ cận vệ của ngài đang thực hiện, liệu có thể được không ạ?”

“Huh...”

Arnold nhếch mép một cách thích thú.

“Làm thế nào em biết về điều đó? ”

“Khu vườn của em ở gần sân tập của các hiệp sĩ. Em đã quan sát cảnh huấn luyện của từng đơn vị nhiều lần, nhưng chỉ có các hiệp sĩ cận vệ của Arnold điện hạ là khác biệt rõ ràng trong cách di chuyển.”

Không chỉ trong khi tập luyện.

Khi họ đang bảo vệ Rishe, ngay cả trong những khoảnh khắc tình cờ, họ cũng sẽ không để lộ bất cứ sơ hở nào.

Điều đó không có nghĩa là tất cả hiệp sĩ ở Garkhain đều như vậy.

Chỉ có các hiệp sĩ cận vệ của Arnold mới có khả năng vượt trội như vậy. Vậy nên, Rishe đã biết được người đã tạo ra tình hình như vậy là ai.

Không có gì đáng ngạc nhiên khi họ được lãnh đạo bởi một người đàn ông có khả năng phòng thủ thậm chí còn ấn tượng hơn cả họ.

“Nếu ngài có phương pháp huấn luyện đặc biệt đã được áp dụng, em rất muốn biết về nó.”

“...”

Nhưng không phải chỉ vì lí do muốn nắm vững kỹ thuật này cho riêng mình.

Những gì Rishe nhớ được là một cảnh tượng mà cô đã nhìn thấy ở kiếp làm hiệp sĩ.

(Khi đối mặt với quân đội của Đế quốc Garkhain, người gây ra mối đe dọa lớn nhất là Hoàng tử Arnold, nhưng các hiệp sĩ cận vệ của anh cũng là những đối thủ đáng gờm và không dễ bị khuất phục.)

Họ đều mạnh mẽ đến đáng sợ.

Không chỉ các chỉ huy của từng đơn vị, mà ngay cả những hiệp sĩ đứng ở tiền tuyến, mỗi người trong số họ đều thể hiện các kỹ thuật vượt trội trên chiến trường.

(Hiện tại, chỉ có các hiệp sĩ cận vệ của Hoàng tử Arnold mới sở hữu sức mạnh phi thường này. Dường như không phải tất cả các hiệp sĩ của Garkhain đều có sức mạnh như vậy.)

Như vậy có nghĩa là...

(Trong vòng năm năm tới, Hoàng tử Arnold sẽ xây dựng nên đội quân hiệp sĩ mạnh mẽ như vậy.)

Đó thực sự là một câu chuyện kinh hoàng.

Chắc chắn không phải chỉ là tập hợp những người có tài năng vượt trội để trở thành hiệp sĩ. Điều đó là không thể với quy mô như vậy.

(Chắc chắn anh ta phải có một phương pháp huấn luyện đặc biệt nào đó. Và nếu đúng như vậy thì mình cần phải biết...)

“...”

Khi Rishe nhìn chằm chằm vào anh, Arnold im lặng một lúc.

Có lẽ anh ta đang cố gắng tìm cách từ chối.

Trong khi Rishe không có ý định bỏ cuộc và tiếp tục nhìn chằm chằm vào mắt anh, Arnold cuối cùng cũng thở ra một hơi ngắn.

“Ta hiểu rồi.”

“Hể!? ”

Rishe mở to mắt, cô không ngờ anh lại đồng ý dễ dàng như vậy.

Việc Arnold đồng ý với điều đó trước đây, chắc hẳn anh ta coi đó chỉ là để luyện tập thông thường.

“Ngài có chắc không? Em là người yêu cầu việc này, nhưng đó không phải là bí mật quân sự...’’

“Không có vấn đề gì khi vợ của Hoàng tử biết điều này. –Với lại ta đã hứa sẽ làm bất cứ điều gì em muốn mà.’’ 

“!”

Giọng nói của anh ta khi nói câu đó có vẻ nhẹ nhàng hơn bình thường một chút.

Cảm giác kỳ lạ này khiến Rishe cảm thấy hơi bối rối.

“Dạ... cảm ơn ngài rất nhiều. Em vui lắm.”

“Vui? Tại sao?”

“Tại sao?”

Rishe đáp lại như thể cô ấy không hiểu gì cả.

“Vì theo em biết, kiếm pháp của ngài là đẹp nhất và mạnh nhất trên thế giới mà.”

“――――…”

Với tư cách là một cựu hiệp sĩ, việc được học hỏi từ một người như vậy, không thể nào cô lại không cảm thấy vui được.

Đôi mắt của Arnold mở to một lúc rồi đột nhiên bật cười.

“Trên thế giới... à?”

“…T-Tất nhiên, đó chỉ là ví dụ thôi! Đó chỉ là một cách diễn đạt tượng trưng thôi, ngài hiểu không!?”

Cảm thấy rằng bản thân không nên gây nghi ngờ, Rishe nhanh chóng thêm điều này vào.

Rồi Arnold nói điều này với giọng tự giễu.

“Kỹ thuật chỉ dùng để giết người thì có gì đẹp đẽ chứ.”

“Điện hạ...”

“Ta sẽ gặp em ở sân tập. Nhớ thay trang phục để em có thể dễ vận động.”

***

Sau cuộc trao đổi như vậy, họ đã gặp nhau ở bên ngoài để luyện tập.

“Mang dây trói lại đây. Một cái cho Rishe và ba cái cho ta.”

“—Đã rõ!”

Các hiệp sĩ cận vệ nhanh chóng làm theo mệnh lệnh của Arnold.

Mặc dù ánh mắt những hiệp sĩ nhìn Rishe khi họ di chuyển, thật sự là một cái nhìn rất lo lắng.

Người hiệp sĩ trở về với một chiếc hộp gỗ và cúi đầu đưa nó cho chủ nhân của mình.

Arnold nhận nó, thò tay vào và lôi thứ gì đó từ bên trong ra.

(...Thắt lưng?)

“Mặc cái này vào.”

Rishe nhận lấy thứ được đưa cho mình một cách ngoan ngoãn.

Đó là một cặp thắt lưng kết hợp với dây đeo.

Arnold giải thích cách sử dụng nó, trước tiên luồn tay qua cặp thắt lưng. Dây đeo đặt vuông góc với cả hai, sẽ được quấn quanh eo và cố định bằng phần kẹp.

“Khi nào xong, hãy quay lưng lại.”

Theo lời chỉ dẫn, cô quay lưng lại.

Sau đó, bàn tay đeo găng tay màu đen của Arnold, đã nắm lấy tay trái của Rishe.

Một chiếc thắt lưng mỏng được quấn quanh cổ tay.

Arnold đưa tay trái của Rishe ra sau lưng cô và buộc chặt chiếc thắt lưng mỏng trên cổ tay cô vào chiếc thắt lưng trên eo cô bằng một cái móc kim loại.

“Đây là...”

Trong tình trạng này, cô không thể cử động tay trái của mình.

“Phương pháp huấn luyện đặc biệt được tiến hành trong tình trạng các bộ phận của cơ thể bị hạn chế, gây trở ngại cho việc sử dụng tay chân.”

 Arnold nói như vậy, trong khi cũng bắt đầu đeo những thứ tương tự.

Sự khác biệt là trong khi tay thuận của Rishe được tự do còn Arnold thì không.

“Ngài luôn huấn luyện như thế này à?”

“Không nhất thiết phải như vậy. Vì nếu bị dính thói quen xấu thì không tốt chút nào.”

Sau khi đeo thắt lưng một cách tự nhiên, Arnold lấy một dụng cụ khác từ trong hộp trước khi cố định lưng và cổ tay.

Nó trông giống như một miếng bảo vệ đầu gối, nhưng có vẻ như nó không được sử dụng cho mục đích ấy.

Arnold đeo nó vào đầu gối trái của mình.

(…Anh ấy làm cho chân trái của bản thân không thể di chuyển được.)

Tiếp theo, anh lấy ra một băng bịt mắt màu đen.

Arnold dùng băng bịt mắt che mắt phải và buộc sợi dây ra sau đầu.

Cuối cùng, một hiệp sĩ của đội cận vệ cung kính bước tới và buộc dây thắt lưng ở cổ tay Arnold vào thắt lưng quanh eo anh.

Nhìn chung Arnold không thể sử dụng tay thuận là tay phải, chân trái và mắt phải của mình.

Mặt khác, Rishe chỉ bị mất khả năng sử dụng tay trái.

“Trong tình trạng như thế này, chúng ta sẽ bắt đầu buổi tập. Kiếm.”

Hiệp sĩ nhận được tín hiệu của Arnold và đưa một thanh kiếm gỗ cho Rishe.

Rishe cảm ơn hiệp sĩ và thủ thế cố gắng cầm thanh kiếm gỗ bằng một tay.

“...Hiểu rồi”

Cô có thể cảm thấy rõ rằng chỉ vì bản thân không thể sử dụng tay trái nên trọng tâm của cô đã bị mất đi.

Ngoài ra, việc cầm những vật bằng một tay thay vì cả hai tay như thường lệ sẽ tạo áp lực lên cơ bắp gây căng cơ.

Nhưng có vẻ như kiểu huấn luyện đặc biệt này lại không đơn giản như vậy.

“Mục đích của việc trói tay chân lại là để tạo ra điều kiện gần giống chiến trường thực sự phải không?”

“...Ồ. Em hiểu được rồi à?”

“Nếu làm việc đó để rèn luyện sức mạnh cốt lõi và cơ bắp thì không cần phải che một mắt đâu, thưa điện hạ.”

Trong khi nhìn Arnold nhận thanh kiếm gỗ từ một trong những hiệp sĩ của mình, Rishe tiếp tục.

“Việc huấn luyện này nhằm đảm bảo trên ngay cả khi mất đi một phần cơ thể trên chiến trường vẫn có thể tiếp tục chiến đấu phải không?”

“…Haha!”

Arnold cười vui vẻ và chĩa mũi kiếm gỗ vào Rishe.

“Như mọi khi, em đúng là rất có mắt quan sát.”

Không giống như Rishe, tay thuận của Arnold không cử động được.

Hơn nữa, tay cầm kiếm của Arnold là tay trái, có độ linh hoạt ít hơn so tay phải do vết thương cũ ở vai. Tuy nhiên, không có dấu hiệu nào cho thấy sẽ có khoảng trống nào xuất hiện.

“Nhưng thật khó để coi em là một tiểu thư không biết gì về chiến trường thực sự.”

“...”

Bầu không khí căng thẳng khiến cô cảm thấy cơ thể mình nóng ran.

Các hiệp sĩ cận vệ đều lùi lại một cách vô thức. Bản năng của một kiếm sĩ có lẽ đã khiến họ làm điều đó.

“Nếu bị thương, sẽ không thể cử động cánh tay của mình. Nếu bị máu bắn vào mắt, sẽ không thể sử dụng chúng trong một thời gian. Nhưng ngay cả trong những tình huống đó, trận chiến vẫn tiếp tục và kẻ thù sẽ tiếp tục áp sát.”

Những ký ức sống động về chiến trường hiện về trong tâm trí Rishe.

“Cho dù một tay bị cắt đứt thì vẫn tiếp tục vung kiếm. Dù chân bị nghiền nát thì vẫn tiến lên phía trước. Và cho dù mù cả hai mắt thì vẫn tìm cách chém kẻ thù cho đến hơi thở cuối cùng.”

Arnold nhìn Rishe.

“Đây là mục đích của việc huấn luyện này.”

Ánh nhìn của anh ấy rất sắc bén.

Cô cảm thấy áp lực vô hình từ ánh mắt đó, mặc dù đang che một mắt bằng bịt mắt đen.

“—Làm như vậy sẽ tăng khả năng sống sót.”

“!”

Rishe nuốt nước bọt trước lời nói đó.

(...Chẳng trách mình không thể đánh bại được anh ta)

Tinh thần hiệp sĩ mà Rishe biết giống như một kiểu nghệ thuật. 

Ngay cả khi cầm kiếm và chiến đấu vì đất nước, vẻ đẹp và sự cao quý của mình mới là điều quan trọng.

“Cầm kiếm một cách tự tin, chiến đấu mà không làm xấu hổ cho bản thân lẫn kẻ thù và cuối cùng hy sinh mạng sống để đổi lấy mạng sống cho chủ nhân.” Đó là vinh dự lớn nhất của người hiệp sĩ.

Ngay cả Rishe, người từng là hiệp sĩ, cũng liều mạng bảo vệ gia đình hoàng gia và cuối cùng cô đã chết.

(Các hiệp sĩ của Đế quốc Garkhain được huấn luyện để đấu tranh bất chấp sự ô nhục trong bất kỳ tình huống nào mà họ gặp phải. Để làm được điều đó, họ phải tiêu diệt càng nhiều kẻ thù càng tốt.)

Trong quá khứ, Rishe đã từng đối mặt với Arnold với tư cách là kẻ thù.

Và tùy thuộc vào số phận ở tương lai, có khả năng họ sẽ lại trở thành kẻ thù của nhau.

Khi Rishe siết chặt thanh kiếm gỗ, Arnold bật cười.

“Thông thường, ta sẽ cho hiệp sĩ trải nghiệm chiến đấu với ta sau khi họ đã hoàn thành một số khóa huấn luyện cơ bản. Nhưng vì em là đối thủ của ta nên ta chỉ che một mắt thay vì cả hai.”

“…Thật vinh dự, thưa Điện hạ.”

“Đừng lo lắng, ta không có ý định làm bị thương người sắp thành vợ của mình đâu.”

Sở dĩ Arnold có thể tự tin nói như vậy là bởi vì có sự chênh lệch quá lớn về sức mạnh.

Rishe suy nghĩ một lúc rồi nói.

“Nếu em thắng, ngài sẽ trả lời một câu hỏi bất kỳ của em chứ?”

“...Gì?”

“Đổi lại, nếu em thua, em sẽ làm theo một yêu cầu bất kỳ của điện hạ.”

Sau khi làm vẻ mặt ngạc nhiên, Arnold mỉm cười như đã hiểu kế hoạch của Rishe.

“Được rồi”

“Vậy thì... Xin được chỉ giáo.”

Sau đó, hiệp sĩ cận vệ của Arnold ra hiệu “Bắt đầu”.

Nghệ thuật nghe giống chú Tư nhể (。◕ฺˇε ˇ◕ฺ。)