Ở vòng lặp thứ 7, tôi sẽ tận hưởng cuộc sống làm dâu tự do ở cựu địch quốc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kết duyên nơi dị giới: Trung tâm tư vấn hôn nhân dị giới - Dù đã thua 100 trận tình ở thế giới cũ, tôi vẫn quyết tâm tìm vợ ở thế giới khác!

(Đang ra)

Kết duyên nơi dị giới: Trung tâm tư vấn hôn nhân dị giới - Dù đã thua 100 trận tình ở thế giới cũ, tôi vẫn quyết tâm tìm vợ ở thế giới khác!

Takumi Miyaji

Tại “Thế giới” nơi đủ chủng loài hỗn hợp như long tộc, yamabiko, người thằn lằn cùng tồn tại,Torakichi mang theo một ước nguyện không thể từ bỏ và bắt đầu cuộc hành trình hẹn hò xuyên chủng tộc cùng K

20 94

She Is Not a Witch

(Đang ra)

She Is Not a Witch

Blue Sky Melody

Một câu chuyện ấm áp, đời thường về cuộc sống làm nông của cô gái tóc bạc, xen lẫn đôi lần phiêu lưu kỳ vĩ.

1 3

Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

(Đang ra)

Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

アバタロー

Dù không muốn trở nên nổi bật, nhưng bằng cách nào đó tôi lại vô tình tạo ra nhiều mối liên kết hơn với các nhân vật chính.

63 1424

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

雨夜いくら

Trong khi Kaori được bao quanh bởi đám đông ưu tú trong khối, những nam sinh đẹp trai từ lớp bên, hay tiền bối chủ chốt của câu lạc bộ bóng đá, thì Aoi và Kaname lại lặng lẽ trò chuyện và cười đùa cùn

12 42

Cô bạn gái thích kiểm soát (quái vật) cứ bám theo tôi mãi

(Đang ra)

Cô bạn gái thích kiểm soát (quái vật) cứ bám theo tôi mãi

まんぷく犬

"Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau nhé, Ryuu-kun…"

43 335

Cô bạn cùng lớp được mọi người yêu mến như thiên sứ, chỉ mỉm cười tinh nghịch với mình tôi

(Đang ra)

Cô bạn cùng lớp được mọi người yêu mến như thiên sứ, chỉ mỉm cười tinh nghịch với mình tôi

Mizuguchi Takafumi

Một câu chuyện lãng mạn, ngọt ngào đầy rung động, bắt đầu từ những chiếc bánh ngọt đã gắn kết chàng trai và cô nàng "thiên sứ tinh nghịch" lại với nhau!

5 2

Tổng hợp ngoại truyện - Arnold và Rishe - Chuyến du lịch qua đêm giả vờ làm vợ chồng

Tính đợi 800 tim đăng chap ăn mừng 1 triệu view mà thôi 1 tuần r nên đăng luôn@@

___________________

Trong kiếp này, sự kiện tại Virnys, nơi Rishe và Raul tái ngộ, đã được giải quyết thông qua một "liên minh".

Và rồi, chuyện này xảy ra khi Rishe và mọi người tạm biệt Harriet, trên đường trở về thủ đô của Garkhain. 

"---Sao vậy, Rishe?"

"!"

Arnold chìa tay ra với cô trên con phố tấp nập với đầy các gian hàng. Arnold, mặc một chiếc áo cổ đứng được may đo tỉ mỉ, bên ngoài khoác thêm áo choàng, vẫn rất nổi bật dù là đang đi ẩn danh. 

Không chỉ vẻ ngoài điển trai và vóc dáng cao ráo, mà cả dáng đứng và cử chỉ thanh lịch của anh cũng tạo nên một vẻ đẹp hoàn hảo. 

"Em có muốn thứ gì không?"

"Không, không có ạ." 

Rishe lắc đầu khi được hỏi câu hỏi này giữa đám đông. 

Chuyến đi ẩn danh này khác với những lần xuống phố bình thường. Chính vì vậy, cô không thể để lời nói hay hành động của mình làm lộ thân phận của Hoàng tử Arnold và đẩy anh vào nguy hiểm. 

"Hơn nữa, hay là chúng ta đi xem cửa hàng đằng kia? Điện hạ, ừm..."

Rishe gom hết can đảm, gọi Arnold như thế này:

"… Phu quân yêu dấu của em…" 

"…" 

Arnold khẽ cau mày, nhìn xuống Rishe đang cứng đờ người. 

"... Em..."

(Quả nhiên là mình lại làm hỏng chuyện rồi!)

Giấu thân phận này nọ, rõ ràng trước giờ cô đã làm rất nhiều lần. Vậy mà, cứ hễ liên quan đến Arnold là cô lại không thể nói dối được. Việc Rishe, một người hiện tại vẫn chỉ là vị hôn thê, lại gọi Arnold là phu quân, tất cả đều là do sự tùy hứng của cô. Để nói về nguyên nhân dẫn đến tình huống này, phải nhắc đến một sự việc đã xảy ra trong chuyến đi từ Virnys trở về thủ đô, khi họ dừng chân tại một hồ nước nọ.

*** 

"... Arnold điện hạ."

Trong rừng, Rishe được vị hôn phu nắm tay dạo bước bên hồ, nhìn về phía đoàn thương nhân đã đi xa và hỏi.

"Chẳng lẽ, gần đây có mở một khu chợ lớn sao?"

Lúc này, cỗ xe đang dừng lại ở khu rừng giữa Virnys và thủ đô. Vẫn còn vài giờ nữa mới đến chiều, đây là lúc để ngựa nghỉ ngơi trước khi họ đến thị trấn để trọ lại qua đêm.

"Những người vừa đi qua chúng ta dường như là một đoàn thương buôn lớn. Cây thảo dược vừa rơi xuống cũng là loại phổ biến ở một quốc gia xa xôi."

"---Sau khi băng qua khu rừng này về phía đông nam, có một thị trấn khá lớn."

Nghe Arnold nói, Rishe nhớ lại bản đồ của Garkhain.

(Nếu mình nhớ không nhầm, đó là con đường nối với Vương quốc thánh Domana… Arnold điện hạ không can thiệp nhiều vào đó, mà đều do cấp dưới của phụ thân ngài ấy quản lý.) 

Cơn mưa rào bất chợt đã tạnh, những giọt nước đọng trên những bông hoa dại lấp lánh. Arnold cẩn thận tránh những vũng bùn để Rishe, người đang nắm gấu váy đi bộ, không bị ngã. Đôi mắt xanh của anh nhìn xuống những vết chân ngựa trên mặt đất. 

"Chắc chắn sẽ có một phiên chợ định kỳ được tổ chức, quy tụ các thương nhân từ các quốc gia khác." 

"…" 

Hướng đi của đoàn thương nhân khác với thị trấn mà Rishe và mọi người sẽ đi qua. Trong số hàng hóa mà cô vừa thấy, có một thứ khiến cô băn khoăn mãi, Rishe bèn kéo tay áo của Arnold.

"Điện hạ, cái đó..."

Cô nhón chân, thì thầm vào tai anh khi anh cúi xuống.

Khi Rishe nói ra một điều gì đó, Arnold thở dài. 

"---Chắc là vậy rồi." 

"Điện hạ cũng đã chú ý đến điều gì đó, từ một góc nhìn khác với em phải không?"

Oliver và những người khác ở đằng xa đang mỉm cười nhìn Rishe và Arnold thì thầm với nhau. Còn Arnold thì bình tĩnh ra lệnh cho người hầu cận.

"Oliver." 

"Vâng, có chuyện gì vậy, thưa chủ nhân?" 

"Thay đổi nơi trọ tối nay. Đến thị trấn Ticito." 

"Vâng..." 

Nhìn vẻ mặt của Oliver khi nghe mệnh lệnh này, Rishe cảm thấy vô cùng có lỗi. Tuy nhiên, Arnold, chủ nhân của Oliver, lại không hề bận tâm, và với vẻ mặt quen thuộc, anh tiếp tục ra lệnh.

"Sẽ không ảnh hưởng quá nhiều đến lịch trình trở về thủ đô đâu. Ngươi sắp xếp đi."

"Khoan đã, có chuyện gì sao? Nếu vậy, trước tiên hãy chọn ra những người hộ tống đã."

"Không cần thiết, đông người lại phiền phức." 

"...Ngài đúng là..." 

Nhìn Oliver đang ôm trán, Rishe vội vàng đề nghị.

"Arnold điện hạ và Oliver-sama xin hãy yên tâm. Để một mình tôi đi đến thị trấn..."

"Không, thưa Rishe-sama."

Oliver, dường như đã hiểu ra mọi chuyện, ngay lập tức thay đổi quyết định.

"Xin mời ngài đi 'giải khuây' cùng với chủ nhân của thần. Chúng thần sẽ đi đến chỗ trọ theo kế hoạch ban đầu. Hai căn phòng vốn dành riêng cho hai người, sẽ được chia cho các hiệp sĩ."

"Cứ để cho người có biểu hiện xuất sắc nhất trong vụ việc lần này sử dụng."

"Xin tuân lệnh. Tuy nhiên, hai người không có bất kỳ ai đi theo hộ tống, xin hãy hết sức cẩn thận, đừng để lộ thân phận..."

Oliver mỉm cười nói.

"Xin hãy giả vờ là một cặp vợ chồng đang đi du lịch, và tận hưởng khoảnh khắc du lịch ẩn danh."

"..." 

Bên cạnh Rishe đang chớp mắt, Arnold nhíu mày. 

"Ể, ể ể ể ể...!?"

Và cứ thế, trong "chuyến du lịch nhỏ" ngoài kế hoạch của Rishe và Arnold, cô cần phải cư xử như một người vợ. 

*** 

(...Thật vậy, nếu một nam một nữ muốn qua đêm bên ngoài, thì cách gọi vợ chồng sẽ tự nhiên hơn...)

Đến khu chợ lớn trong thị trấn, Rishe hít một hơi thật sâu. 

Ánh nắng chói chang lúc hoàng hôn nhuộm vàng cả khung cảnh xung quanh. Thị trấn được xây dựng trên một ngọn đồi thoai thoải này, nối với con đường kéo dài từ Vương quốc thánh Domana, và có rất nhiều du khách trông giống như những người hành hương. 

(Ngài ấy gọi mình thì không sao, nhưng mình không thể gọi ngài ấy là "Điện hạ" được. Hơn nữa, khi nói chuyện trên phố, gọi "phu quân" sẽ an toàn hơn.)

Vừa nghĩ vậy, cô vừa ngước mắt liếc nhìn Arnold.

Và rồi, không hiểu sao hai người lại chạm mắt nhau. Có vẻ như Arnold đã lo lắng cho Rishe đang đi một cách cứng nhắc nãy giờ, nên đã luôn nhìn theo cô.

"…Sao vậy?" 

"Không, không có gì!"

Rishe lắc đầu. Nhưng trông cô có vẻ đang cố gắng gượng. 

"Nếu mệt rồi thì về quán trọ trước đi. Những thứ còn lại để ta 'xác nhận'." 

"Không! Quán trọ tối nay, dù chưa đến giờ làm thủ tục nhưng hành lý đã được gửi rồi. Vì ngài đã đột ngột sắp xếp hai phòng cho chúng ta, em muốn tận hưởng việc nghỉ ngơi một cách thong thả nhất có thể."

Nói cho cùng, sức khỏe của Rishe rất tốt. Cô phấn chấn tinh thần, chỉ vào một quầy hàng ở phía trước không xa.

"Cửa hàng kia có vẻ hơi nhiều nhân viên so với quy mô cửa hàng. rước ngày mai, hãy tìm ra một 'món đồ quyết định' nữa!"

Arnold khẽ thở dài, giống như đang dõi theo Rishe đi phía trước, để cô tự do hành động.

"Wow..." 

Sau khi nhìn các món hàng trước quầy, mắt Rishe sáng rực.

(Là sách cổ viết bằng tiếng Kurshade!) 

Trên những kệ sách tạm bợ làm từ ván gỗ dày và thùng gỗ, có rất nhiều sách được bày ra. Những cuốn sách cũ được đặt tùy tiện dưới tấm bạt che nắng, tỏa ra một mùi bụi bẩn ngọt ngào. Những cuốn kinh cầu nguyện và bản chép tay đã sờn góc, hay những cuốn thánh kinh viết cho trẻ con, đều được trưng bày một cách tự nhiên.

"Cái kia, chẳng lẽ là tiểu thuyết?"

Rishe kéo tay áo Arnold, cố gắng kiềm nén sự tò mò và nói với anh.

"Có cả sách viết bằng tiếng Kurshade nữa, không liên quan đến giáo đoàn, được lưu hành... ! A, hơn nữa, ngài nhìn xem! 'Người biết đọc giảm giá một nửa', bảng giá này cũng được viết bằng tiếng Kurshade!" 

"Em không cần phải bận tâm về giá cả đâu. Nếu em muốn, mua hết cũng được."

"Không được đâu! Vì đây là một niềm vui khi mua sắm, được tận hưởng việc trả giá."

Nhìn Rishe và Arnold đang đối đáp như vậy, người đàn ông trông có vẻ là chủ cửa hàng bật cười.

"Này cô gái, hai người là người yêu à?" 

"!?" 

Bị hỏi như vậy, cô giật mình suýt nhảy dựng lên.

"Không! Chúng tôi không phải là người yêu..."

Rishe vội vàng trả lời như vậy, rồi rụt rè ngước nhìn Arnold.

Arnold, người đang nhìn cô, khẽ thở dài, rồi mỉm cười dịu dàng. Anh vòng tay ra sau lưng Rishe, như thể che chắn cô khỏi đám đông trên đường, và kéo cô lại gần một cách nhẹ nhàng.

Sau đó, anh chăm chú nhìn Rishe và nói. 

"---Là vợ chồng." 

"~~~~~~!" 

Giọng điệu mang chút trêu chọc đó khiến má Rishe đỏ bừng.

(Cái này, là do Oliver chỉ định! Là cách nói để không bị nghi ngờ trong thị trấn này...)

"Như ông thấy, vợ tôi thích sưu tầm những món đồ liên quan đến giáo đoàn Kurshade. Không cần bận tâm về giá cả, ông có món đồ nào có thể tặng cho cô ấy không?" 

"Phu... phu quân!"

Vừa cố gắng dùng xưng hô đó, Rishe vừa vội vàng ngăn Arnold lại. Tuy nhiên, có lẽ vì thấy có một khách hàng lớn xuất hiện, chủ quán không chút do dự quay đầu lại nhìn.

"Này, cặp vợ chồng này muốn tìm đồ quý hiếm đấy! Không phải có cái vừa mới đến sao?"

"Có ạ!" 

Một chàng trai trẻ đang chăm sóc những con ngựa cao lớn ở bên trong, cầm lên chùm chìa khóa treo ở thắt lưng. Cậu lấy ra từ trong két sắt bằng sắt một món đồ trang trí nhỏ giống như quả trứng đặt trên đèn bàn. 

"Đây là..."

Quả cầu ở trung tâm có những lỗ nhỏ.

Tất cả những lỗ này đều là hình ảnh mô phỏng vị trí của các vì sao, điều mà Rishe đã biết trong kiếp làm hầu gái. Trong thần thoại của giáo đoàn Kurshade, câu chuyện về bầu trời sao thường được lồng ghép, và đây chính là một món đồ mô phỏng lại điều đó.

"Đây là một chiếc máy chiếu thiên văn nhỏ, có thể chiếu ánh sao lên trần nhà. Khi trời tối, chỉ cần đốt nến bên trong, ánh nến sẽ lọt qua các lỗ, tạo thành một bầu trời sao---" 

"Ồ, cô biết rồi à!"

Vị tiểu thư mà cô từng phục vụ trước đây, Milia, cũng có một món đồ tương tự. Cái đó là các vì sao vào cuối mùa xuân, còn cái này dường như là vào một mùa khác.

"Rishe." 

Nghe Arnold gọi, Rishe gật đầu "Vâng" rồi quan sát kỹ lưỡng. 

Trên khung bao quanh quả cầu, có gắn những viên đá lấp lánh. Tất nhiên, hiện tại cô chưa thể biết đó có phải là đá quý thật hay không. 

"Nếu bầu trời sao được chiếu lên trần nhà, cảnh tượng đó chắc chắn sẽ rất đẹp. Tôi muốn tìm hiểu thêm về món đồ này."

"Có vẻ như cô đã ưng ý rồi, điều đó thật đáng mừng! Còn về giá cả, thì..." 

"Vậy thì, ông chủ." 

Rishe nhẹ nhàng mỉm cười, dựa vào vòng tay Arnold đang ôm eo cô.

"---Cho phép tôi 'kiểm định' một chút được không?"

"Hự... !?"

Không hiểu sao, ông chủ cửa hàng lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết, rồi gật đầu lia lịa một cách khoa trương.

*** 

Sau đó, vào đêm hôm đó, Rishe và Arnold, khi đang làm thủ tục nhận phòng, lại nghe thấy một thông báo nằm ngoài dự đoán. 

"...Cùng phòng..." 

"Vâng, vợ chồng thì chung một phòng ạ."

Nghe chủ quán trọ nói vậy, Rishe chớp mắt. Mãi một lúc sau cô mới hiểu ra tình hình, cảm thấy nóng bừng cả tai. Dù vậy, Arnold vẫn bình tĩnh tiếp tục xác nhận. 

"Có vẻ như việc thông báo trước không đầy đủ, có thể sắp xếp thêm một phòng nữa không? Chuẩn bị tối thiểu cũng được."

"Tôi rất xin lỗi, không may là hôm nay đã kín phòng rồi..."

(Phải ở chung phòng với Arnold điện hạ sao…!??) 

Chuyện này bản thân cô không phải là lần đầu. Nhưng lần này, không có lý do gì để dỗ ngủ, hay "vì sợ nên cần có người ở cùng", mà chỉ đơn thuần là ở chung một phòng.

"Rishe."

Arnold thở dài rồi nói với Rishe.

"Ta sẽ đi tìm một chỗ ở quán trọ gần đây trước, sáng mai sẽ đến phòng đón em—"

"Không được, phu… phu quân!" 

Bàn tay cô siết chặt tay Arnold đang chuẩn bị trao chìa khóa phòng cho Rishe. Để người khác không nghe thấy, cô nói nhỏ. 

"Thị trấn này có lẽ chỉ có mỗi quán trọ này à có thể tiếp đón tầng lớp quý tộc. Thà em đến một quán trọ khác còn hơn là ngài phải đến một quán trọ bình thường."

"Tất nhiên là không. Em nghĩ ta sẽ bỏ mặc em một mình ở một quán trọ chỉ có biện pháp chống trộm sơ sài sao?"

"Nhưng, lỡ có 'sự cố' gì xảy ra, việc ngài rời khỏi đây cũng sẽ có vấn đề..."

Chủ quán trọ nhìn hai người tranh cãi một cách khó hiểu.

(Có thể bị nghi ngờ rồi.

Đã là vợ chồng, thì việc ở chung một phòng khi đi du lịch cũng đâu có vấn đề gì.) Rishe nhắm mắt lại, rồi quyết tâm đưa tay ra.

"...Đến giờ về phòng rồi, phu quân!" 

"!" 

Cô ôm chặt lấy cánh tay Arnold, nở một nụ cười rạng rỡ như một "cặp vợ chồng" hòa thuận.

"Mặc dù anh phải làm việc đến khuya mới ngủ, nên mới đặc biệt sắp xếp một phòng khác để lo cho em... Nhưng ít nhất hôm nay, hãy ngủ cùng phòng với em và nghỉ ngơi thật tốt. Rồi, chúng ta cùng ăn sáng nhé?"

"..." 

Ngước nhìn Arnold, anh cau mày đúng như cô dự đoán.

(Em rất xin lỗi, Arnold điện hạ...! Nhưng nếu không làm vậy thì chuyện này sẽ không bao giờ kết thúc.)

Rishe vừa xin lỗi trong lòng vì đã tự ý hành động, vừa cảm ơn chủ quán trọ.

"Tôi rất mong chờ được xem căn phòng sẽ như thế nào! Mặc dù chúng tôi đến đột xuất, nhưng cảm ơn ông đã chuẩn bị chu đáo."

"Phu nhân, cô quá khách sáo rồi. Vậy, xin mời hai người vào quán trọ mà chúng tôi rất tự hào."

"..."

Cứ thế, Rishe vừa chịu đựng ánh mắt muốn nói gì đó của Arnold, vừa mất đi cơ hội buông tay anh ra.

***

Sau khi tắm xong trong phòng, Rishe cố gắng không nghĩ nhiều, để cho Arnold vào tắm. Đứng trên ban công trong chiếc váy ngủ, trong lúc chờ Arnold ra khỏi phòng tắm, Rishe lau tóc trong làn gió đêm.

(… Những viên đá quý được dùng trên chiếc kính thiên văn nhỏ này là hàng thật.) Rishe ngồi trên chiếc ghế mềm mại được đan bằng cây mây. Cô đặt chiếc khăn ướt xuống, lấy một chiếc khăn khô khác và nhìn chằm chằm vào quả cầu mà cô vừa mua ở chợ.

(Nhưng điều này vẫn chưa chắc chắn. Liệu đây có phải là "hàng thật" giống như món đồ mà tiểu thư Milia đã trân trọng hay không, mình phải kiểm tra kỹ hơn.)

Tiếp theo, cô đặt lên đùi vài cuốn sách cũ đã mua ở cùng một quầy hàng. Cô cầm lấy một cuốn sách lớn có hình bầu trời sao trên bìa, nhẹ nhàng vuốt ve...

(...Thật hoài niệm.)

Những ký ức quý giá lại ùa về, Rishe nhẹ nhàng cụp mắt.

(Đây là câu chuyện cổ tích mà tiểu thư Millia thích nhất. Cũng là sách giáo khoa khi mình mới bắt đầu học tiếng Kurshade.) 

Trong kiếp thứ tư làm người hầu gái của Rishe, cuốn sách này đã được mở ra đọc hết lần này đến lần khác.

(Lần cuối cùng đọc câu chuyện cổ tích này, là vào một ngày trước đám cưới của tiểu thư Milia thì phải... Em ấy đã nài nỉ mình, "Em muốn chị đọc truyện tranh cho em nghe trên giường, giống như hồi nhỏ ấy.")

Và rồi vào ngày hôm sau, trong đám cưới của Milia, Rishe đã chết.

Thế nhưng, ở kiếp này, một tháng nữa, cô sẽ kết hôn với "Arnold Hein", kẻ thủ ác đã gây ra mọi chuyện.

("Phu quân yêu dấu của em.") 

Cô hồi tưởng lại những lời mình đã nói vào buổi tối.

(Arnold điện hạ là của mình...) 

"Rishe."

Bị gọi từ phía sau, cô quay đầu lại nhìn. 

"...!" 

Sau đó, khi nhìn thấy Arnold đang đứng trong phòng nhìn xuống mình, Rishe nín thở. Chiếc áo sơ mi đen đơn giản, không có cúc, cổ áo mở rộng. Phần cổ thường được che giấu nay lộ ra, cùng với mái tóc đen còn ướt, không hiểu sao lại thu hút ánh nhìn của cô. Bình thường, Arnold trông không giống một sinh vật có thân nhiệt.

Thế nhưng giờ đây, có lẽ vì vừa mới tắm xong, trên người anh toát ra một vẻ mệt mỏi đầy hơi ấm.

(Mình hình như đã thấy thứ không nên thấy thì phải...)

Khi ngủ chung ở Virnys, phòng tắm cũng là riêng. Vì vậy, đây là lần đầu tiên Rishe thấy Arnold vừa tắm xong. 

"Sao vậy?" 

"...Không có gì!" 

Chắc chắn Arnold đang nhìn Rishe với vẻ mặt ngạc nhiên khi cô bất giác nhắm mắt lại.

Dù biết rõ điều đó, nhưng cô không thể kìm nén được sự bối rối trong lòng. 

(Nếu mình thấy ngài ấy gợi cảm, chắc chắn sẽ rất thất lễ...! Arnold điện hạ rõ ràng chỉ là đi tắm thôi mà!)

"…?" 

Cảm nhận được Arnold đang bước xuống ban công. 

Không thể cứ mãi quay mặt đi, Rishe lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên, chỉ thấy Arnold đang đứng bên cạnh chiếc ghế mây nơi cô đang ngồi. 

"...!"

Thấy Arnold trông thoải mái hơn bình thường, cô lại càng lo lắng.

Điều này chắc chắn rất kỳ lạ. Mặc dù vậy, trên ban công đêm chỉ có ánh đèn hắt ra từ phòng, cô cúi đầu xuống, trong lòng vẫn bận tâm về sự gần gũi giữa cô và Arnold. 

"Em đang đọc sách bằng tiếng Kurshade, chỉ vậy thôi."

"...À."

Thực ra, Rishe chưa hề đọc kỹ. Nhưng để anh không nhận ra cô đang nghĩ gì ở đây, cô đã nói dối một chút.

"Quả nhiên, em vẫn không cảm thấy mình có thể hiểu được hết nội dung. Trong tiểu thuyết có rất nhiều cách dùng từ khác với kinh thánh, và phép ẩn dụ cũng rất phong phú."

"Tuy nhiên, ta không thấy em gặp khó khăn gì trong việc đọc và viết ngôn ngữ này cả. Em có trình độ tốt hơn nhiều so với các giám mục cùng cấp." 

"Không, làm sao có thể!"

Nghe thấy lời đánh giá bất ngờ, Rishe vội vàng lắc đầu.

"Mỗi lần tiếp xúc với sự đa dạng của tiếng Kurshade, em lại cảm thấy kinh ngạc. Bài viết này đáng lẽ phải phong phú hơn nhiều, nhưng em không thể hiểu hết, điều đó khiến em rất nản lòng."

"...Vậy thì." 

Arnold nói, như thể đang dỗ dành Rishe.

"Để ta dạy em... Trên xe ngựa trở về hoặc ở dinh thự."

"...!" 

Niềm vui sướng này khiến Rishe bất chợt ngẩng đầu lên. 

"Có được không ạ!?" 

"---..."

Trong khoảnh khắc đó, cô và Arnold, người đang nhìn chằm chằm vào mình, đã chạm mắt nhau. Arnold nheo đôi mắt xanh lại, trao cho cô một ánh nhìn như đang bảo vệ.

"Chỉ cần em muốn." 

(...Tại sao, vẻ mặt ngài ấy lại dịu dàng đến vậy...!) 

Cô cũng biết má mình đang nóng bừng lên, không biết phải làm sao. Hơn thế nữa, Arnold đưa tay về phía cô, thì thầm với giọng nói nhẹ nhàng.

"---Tóc em vẫn còn ướt."

Và rồi, anh dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc màu san hô của cô, chỉ còn một chút nữa là khô.

"Hóng gió nhiều quá, cơ thể sẽ bị cảm lạnh đấy." 

"Nhưng mà..." 

Lý do cô đợi anh ở ngoài thật khó nói ra, Rishe đành im lặng.

(Vì nếu ở trong phòng, mình không biết phải làm gì khi điện hạ tắm.)

Tất nhiên, Arnold không thể nào biết được sự rối rắm kỳ lạ trong lòng Rishe. Không chỉ vậy, anh còn cầm lấy chiếc lược mềm mại đặt trên tủ đầu giường và chạm vào chiếc khăn của Rishe và nói. 

"...Lau khô tóc là vừa chải bằng lược, vừa dùng khăn lau khô nước sao?"

"Điện hạ!?"

Giật mình trước câu hỏi, Rishe quay lại nhìn Arnold đứng phía sau.

"Mặc dù nói đúng là như vậy, nhưng không thể để ngài làm chuyện đó được..."

"Ồ?" 

Nhìn thấy nụ cười có chút tinh nghịch của anh, Rishe giật mình rụt người lại.

"Em định độc chiếm quyền được lau khô tóc cho bạn đời sao?"

"!!" 

Vài ngày trước ở Virnys, Rishe cũng đã lau tóc cho Arnold. Khi thấy anh bị ướt sũng vì mưa, cơ thể cô đã tự nhiên hành động như vậy. Vì Rishe cũng biết mình đã làm một chuyện rất đáng ngạc nhiên, nên lúc này cô không thể phản kháng một cách mạnh mẽ.

"Rõ ràng tóc của điện hạ cũng còn ướt mà...!"

"Cứ để yên cũng sẽ khô thôi. ---Nào, ngoan ngoãn một chút đi."

"Ư...!"

Cứ như vậy, Rishe bị Arnold thực hiện "quyền lợi" một cách triệt để. Mặc dù nói vậy, nhưng đó không chỉ là trêu chọc cô. Khi Rishe nói cho anh biết cách cô chăm sóc tóc hàng ngày, Arnold đã cẩn thận chải tóc cho Rishe, và nhẹ nhàng lau khô bằng khăn.

Cách anh làm rất thoải mái, thậm chí khiến cô không thể không nhắm mắt lại. Trong mùa không dùng lò sưởi, việc làm khô mái tóc dài của Rishe rất khó khăn, nhưng Arnold đã làm được một cách hoàn hảo. Để đáp lại, Rishe cũng lau khô tóc cho anh, và rồi đêm đã về khuya. 

"Vậy thì." 

Để ngăn Arnold khăng khăng đòi ngủ trên ghế dài, Rishe và anh cùng ngồi trên chiếc giường lớn, và lấy món "đồ trang trí" kia ra.

"Em muốn thử dùng chiếc máy chiếu thiên văn đã mua ở chợ!"

"---..."

Việc cô cố gắng tỏ ra tràn đầy năng lượng khi tuyên bố điều đó là để xua tan cảm giác xấu hổ. Arnold vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, cúi xuống nhìn kính thiên văn đặt trên đùi Rishe.

"Có gương ở phía dưới quả cầu sao?"

"Vâng. Nó hoạt động theo nguyên lý giống như việc tăng độ sáng của đèn chùm. Chúng ta sẽ đặt một cây nến vào quả cầu này, thắp lửa, rồi đóng nắp lại..."

Cô mượn lửa từ chiếc đèn dầu bên cạnh giường, sau khi xác nhận ngọn nến đã cháy ổn định thì cô đậy nắp quả cầu lại. Ngay lập tức, ánh sáng lọt ra từ các lỗ nhỏ trên quả cầu, chiếu một bầu trời sao lờ mờ lên tường và trần nhà. Cả căn phòng như chìm vào đại dương đêm, với những vì sao lấp lánh, lung linh, điểm tô cho thế giới. Khi đặt chiếc máy chiếu thiên văn lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, không còn gì che khuất được những vì sao đó nữa. Cuối cùng, cô đã hiểu được lý do tại sao những người sáng tạo ra các thần thoại lại nhìn thấy thần thánh trong những vì sao.

"...Đẹp quá."

Rishe thì thầm từ tận đáy lòng, rồi nằm ngửa ra giường. Mái tóc màu san hô mà Arnold đã lau khô cho cô xõa trên tấm ga trải giường.

Cô nhẹ nhàng kéo tay áo của Arnold ở bên phải, gọi người đàn ông đẹp nhất thế giới này. 

"Arnold điện hạ, xin hãy nằm xuống đây."

"..." 

Arnold thở dài. 

Rồi làm theo yêu cầu của Rishe, nằm xuống giường. 

"Cảm ơn ngài rất nhiều--- phu quân."

"...Em."

Nói tóm lại, kế hoạch đã thành công.

Rishe thở phào nhẹ nhõm khi không phải để Hoàng tử ngủ trên ghế dài, cô quay sang nhìn chiếc máy chiếu thiên văn.

"Sáp nến bên trong chiếc máy chiếu thiên văn đó đã đông lại rồi. Chỉ cần dùng một thời gian cho nó tan ra, em cuối cùng sẽ có thể xác định được thật giả."

"...Này, đừng có đắp chăn lên người, rồi dỗ ngủ từng chút một như vậy chứ."

"Ôi chao, sao ngài lại cau có vậy."

Cô cố gắng không phủ nhận cũng không khẳng định, trở mình về phía Arnold.

"Đối với điện hạ, khung cảnh này có đẹp không?"

"..." 

Câu hỏi này không nhận được câu trả lời ngay lập tức. 

Tuy nhiên, sự im lặng vài giây này khiến Rishe thở phào. Đối với mọi câu hỏi mà Rishe đưa ra, Arnold đều suy nghĩ nghiêm túc. Một lúc sau, một giọng nói đều đều vang lên. 

"Không đẹp lắm--- chỉ cảm thấy đó là thứ mô phỏng bầu trời sao thôi."

"...Đúng là như vậy." 

Arnold, đang nhìn chằm chằm lên trần nhà, chỉ dùng mắt liếc nhìn Rishe. 

"Nhưng..." 

"?"

Rishe hơi nghiêng đầu, Arnold dịu dàng vuốt ve lọn tóc mai của Rishe, vừa dùng ngón tay chải vừa nói.

"Ta sẽ ghi nhớ rằng đây là một thứ đẹp đẽ đối với em."

"Điện hạ..."

Một cảm giác ấm áp như nụ hoa nở rộ trào dâng trong lồng ngực trái của cô. Rishe hạnh phúc mỉm cười, đặt tay mình lên mu bàn tay của Arnold và nói.

"...Vậy, một câu đố nhé." 

"Câu đố?" 

"Bầu trời sao này, là vào mùa sinh nhật của ai?" 

Những hạt sáng kỳ ảo lan tỏa khắp căn phòng, phản chiếu lại bầu trời đêm thực sự. Và những vì sao cũng là phương tiện để xác định phương hướng trên chiến trường. Arnold không xác nhận thêm điều gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Rishe và trả lời.

"Là những vì sao mùa đông."

Vì được anh trả lời câu đùa của mình, cô vui vẻ bật cười. Nhưng cô vẫn không chút do dự mà nói "rất tiếc".

"Chỉ trả lời mùa thôi là chưa đủ... Đáp án là, ngày sinh của Arnold điện hạ!"

"..."

"Hehe."

Vì suy luận ra Arnold đã trả lời sai, cô thích thú cười khúc khích. Khi vai Rishe rung lên, Arnold cũng lật người lại, nhìn chằm chằm vào Rishe với vẻ trách móc.

"Có vẻ em đang rất vui."

"Hehehe! Vâng, xin lỗi. Nhưng mà..."

Thật sự là có hơi quá phấn khích.

Có lẽ là do tác dụng ngược của sự căng thẳng khi đóng vai vợ chồng từ lúc chạng vạng. Mặc dù vậy, cô vẫn bày tỏ niềm vui từ tận đáy lòng với "phu quân" trước mặt.

"Em rất vui vì có thể trò chuyện với Arnold điện hạ về tương lai chưa đến."

"..." 

Arnold hơi nheo đôi mắt xanh lam của mình lại. 

Không phải ánh đèn dầu, cũng không phải ánh mặt trời, mà là ánh sáng từ chiếc máy chiếu thiên văn chiếu vào đôi mắt xanh như biển của anh. Nó giống như những viên ngọc lấp lánh rải rác trên biển đêm hơn là bầu trời đêm, chỉ chăm chú nhìn vào Rishe. 

"Arnold điện hạ." 

Nằm trên chiếc giường êm ái, ngắm nhìn sắc xanh ấy, cô cảm thấy một niềm hạnh phúc nhẹ nhàng.

"...Điện hạ..." 

"Có chuyện gì sao?" 

Nghe Rishe liên tục gọi tên mình, Arnold thúc giục bằng một giọng nói dịu dàng. 

Có lẽ anh đã phát hiện ra rằng Rishe chỉ muốn gọi tên anh thôi. Mặc dù vậy, Arnold, người lẽ ra phải ghét những trò đùa vô vị như thế này, lại cho phép Rishe làm vậy. Nghĩ đến điều đó, cô cảm thấy một sự ngứa ngáy ở sâu trong lồng ngực trái. Cô chìm đắm trong một tâm trạng vừa muốn mọi thứ cứ thế này mãi, lại vừa không thể nào bình tâm được. 

Chính vì vậy, Rishe mới muốn nói ra mong ước của mình.

"Sau khi chúng ta trở thành vợ chồng thật sự."

Rishe từ từ đưa tay ra, chạm vào gương mặt thanh tú của Arnold.

"Khi mùa đông đến, chúng ta có thể cùng nhau đi một chuyến du lịch để tìm kiếm những điều đẹp đẽ đối với điện hạ không? Giống như ở Vương quốc thánh Domana, ở Virnys, và hôm nay khi đến thị trấn này..."

"... Rishe."

"Không chỉ là bầu trời sao mùa đông thật sự."

Chìm đắm trong những suy nghĩ gần như cầu nguyện, Rishe nheo mắt lại.

"Em cũng muốn nhìn thấy muôn vàn điều đẹp đẽ phản chiếu trong mắt ngài..." 

"..." 

Arnold vuốt mái tóc của Rishe, nhẹ nhàng quấn nó quanh ngón tay. 

"Em buồn ngủ rồi à?" 

"...Em vẫn còn thức."

Có chút hờn dỗi vì anh không muốn trả lời, Rishe nhẹ nhàng lắc đầu. Nhưng cô đã biết rằng tốc độ chớp mắt của mình đã chậm lại, và giọng nói cũng dần trở nên mơ hồ.

Mặc dù vậy, cô vẫn muốn nói ra những lời tùy hứng, và nắm chặt lấy tay áo của Arnold.

"Ngắm sao cùng phu quân của em..."

Trong căn phòng đã bị bao phủ bởi bầu trời sao, một tiếng thở dài dịu dàng vang lên.

"...Được rồi, đến lúc đi ngủ rồi."

Arnold dùng bàn tay đang bị Rishe nắm chặt tay áo, nhẹ nhàng vuốt lên hàng mi của cô. Anh dùng cạnh ngón trỏ tuyệt đẹp nhưng chai sạn đặc trưng của kiếm sĩ, thúc giục cô nhắm mắt lại. 

"Nếu là sao, em muốn ngắm bao nhiêu cũng được." 

"..." 

Nghe anh nói vậy, cô ghé trán vào người anh. Với cảm giác như đang ở trong mơ, Rishe hỏi. 

"Cả biển có màu giống mắt ngài nữa, có được không?"

"Được." 

"Và cả những thứ đẹp đẽ khác nữa?" 

"Ừ." 

"..."

Đây là những lời rất quan trọng. Dù rất muốn hẹn ước với Arnold nhiều hơn nữa, nhưng cô không thể cưỡng lại cảm giác thoải mái này.

"…Những thứ đó, ta có thể thực hiện cho em bao nhiêu cũng được."

Rishe ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cảm nhận Arnold đang vuốt ve đầu mình.

"Vì em là vợ của ta."

"..."

Liệu lời thì thầm đầy tâm tình này của "phu quân" có thật sự cất thành tiếng hay không?

Chưa kịp xác nhận điều đó, Rishe đã chìm vào giấc ngủ sâu. Ngay cả sau khi Arnold đã thổi tắt ngọn nến trong chiếc máy chiếu thiên văn, Rishe vẫn chỉ dùng ngón tay cố gắng giữ chặt lấy anh, để anh không đi đâu cả. 

***

Ngày hôm sau, Rishe từ từ tỉnh dậy, cảm nhận ánh sáng ban mai chiếu vào mí mắt.

"Ưm..."

Cô cảm thấy mình đang được bao bọc bởi một thứ gì đó ấm áp và yên bình. Nhưng trước khi nhận ra điều đó, cô đã vặn mình ngồi dậy. Cô thả lỏng tay, buông chiếc áo mà cô đã nắm chặt suốt đêm. 

Sau đó, cô ngồi phịch xuống giường, trong một tư thế thoải mái hơn tư thế quỳ. Rishe cúi xuống nhìn người đàn ông đang say ngủ bên cạnh cô.

"..."

Trong cơn mơ màng, cô nhớ lại mình đã ngủ trên cánh tay của ai đó cho đến lúc nãy.

(Điện hạ.)

Người đàn ông đẹp trai đang ngủ bên cạnh chính là người sắp trở thành chồng của Rishe. Mái tóc đen nhánh như màn đêm, cùng với hàng mi dài cũng có màu tương tự, trông càng đen hơn dưới ánh nắng ban mai.

Khi anh mở mắt, cô có thể thấy màu xanh tuyệt đẹp của biển cả. Rishe không hiểu sao lại nhớ đến màu xanh đó, trong tâm trạng vẫn còn mơ màng, cô nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt anh.

(...Hoàng đế, Arnold Hein.)

Tại sao lại cảm thấy thoải mái như vậy khi ở bên cạnh kẻ thù mà trước đây cô đã gọi như vậy?

(Lúc đầu khi người này cầu hôn, mình hoàn toàn không muốn làm cô dâu.)

Để bất cứ lúc nào cũng có thể trốn đi, để ngay cả khi bị ly hôn cũng không sao, cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho điều đó.

Nhưng giờ đây cô lại tự gọi mình là "vợ chồng", gọi anh là "phu quân". Hơn nữa, còn muốn ở bên nhau mãi mãi như thế này.

(Arnold điện hạ. Người từng giết mình.)

Cô nhớ lại cuộc trò chuyện tối qua. Nghe anh gọi tên mình với tư cách là một người vợ, nghe anh hứa hẹn về tương lai, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ và hạnh phúc.

(... Tại sao, mình lại, hạnh phúc đến vậy chứ...)

Nhưng trước khi cô kịp tìn ra câu trả lời, người đó dường như cũng đã tỉnh. Anh trở mình và từ từ mở mắt. Rồi anh ngước nhìn Rishe đang ngồi bên cạnh.

"...Rishe?" 

"Vâng."

Ánh nắng ban mai xuyên qua tấm rèm trắng, chiếu sáng sau lưng Rishe. Rishe mỉm cười nhẹ nhàng, không che giấu niềm vui khi có thể nói với Arnold ngay khi anh vừa mở mắt. 

"Chào buổi sáng... phu quân của em."

"..." 

Arnold khẽ cau mày, nheo mắt lại vì chói.

"Có chuyện gì sao?" 

"...Không có gì." 

Anh vươn tay về phía Rishe, chạm vào mái tóc màu san hô ánh lên dưới nắng, rồi từ từ vuốt ve nó. Mái tóc mà Arnold đã giúp cô lau khô tối qua, giờ đây dường như mượt mà hơn bình thường. Cảm giác được vuốt ve hơi nhột nhột, Rishe mỉm cười.

Nhận ra mình cuối cùng cũng đã tỉnh, cô gọi tên anh. 

"Arnold điện hạ."

Rồi cô thở phào nhẹ nhõm nói.

"---Tên thương nhân buôn đồ ăn cắp hình như đã bị bắt rồi!"

"Ừm."

Arnold ngồi dậy vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh khi nghe câu nói lạc đề của Rishe. 

Điều này cũng dễ hiểu, vì mục đích họ đến thị trấn này chính là để làm việc đó. 

"Vì đã dặn dò rằng nếu thất bại thì phải đến quán trọ báo cáo ngay. Vì chúng ta đã đón chào buổi sáng như thế này, nên những người ở quầy hàng mà chúng ta theo dõi hôm qua chắc hẳn đã giải quyết ổn thỏa rồi."

"Mong là mọi người đã trở lại chỗ trọ ban đầu và nghỉ ngơi thật tốt... Đồ ăn cắp từ Vương quốc thánh Domana, lại còn có cả bảo vật liên quan đến giáo đoàn Kurshade, thật là đau đầu."

Rishe nhìn chiếc máy chiếu thiên văn tuyệt đẹp tối qua với một cảm xúc phức tạp.

Món đồ được mua từ bọn trộm không biết giá trị thật, và đã được xác nhận là hàng thật, nhất định phải sớm trả lại cho giáo đoàn.

"Nhưng mà, thật may là đã không làm lớn chuyện. Và càng tốt hơn nữa là không cần phải dùng đến vũ khí đã cất giấu để đề phòng."

"...Không ngờ từ một cọng thảo dược rơi ra từ đoàn trộm mà em đã đoán được đó là một băng nhóm bất hợp pháp đấy."

"Đ-Điện hạ đang nói về em sao!?"

Rishe giật mình vì những lời thì thầm bên hồ vào ngày hôm qua giờ mới được nhắc đến.

"Nếu nói như vậy, thì Điện hạ cũng đã nói 'vết chân ngựa còn lại trong bùn, quá bất thường so với ngựa của một đoàn buôn'. Con ngựa bị cột ở chợ ngày hôm qua, cách phát triển cơ bắp của nó quả thực giống với ngựa chiến hơn..."

Sự khác thường mà Rishe và Arnold cảm nhận được không đủ để các hiệp sĩ hành động ngay lập tức. Chính vì vậy, họ mới phải đích thân đến chợ để xác nhận, và cả hai đã đến thị trấn này để có thể điều động một số ít hiệp sĩ một cách chính xác.

(Thật tốt vì đã giải quyết được. Dù sao thì, cảm giác cứ như đang tận hưởng một chuyến du lịch thực sự vậy.)

Với một chút cảm giác tội lỗi về điều đó, Rishe đề nghị với Arnold.

"Mặc dù có chút luyến tiếc, nhưng chúng ta phải nhanh chóng hội hợp với mọi người thôi. Em sẽ chuẩn bị ngay..."

"---Khoan đã."

Bị ngăn lại khi đang định xuống giường, Rishe nghiêng đầu khó hiểu.

"Chưa cần đâu."

"Nhưng mà..."

Rồi Arnold nháy mắt một cách trêu chọc, lặp lại y nguyên những lời Rishe đã nói ngày hôm qua.

"Là vợ chồng, chúng ta cùng ăn sáng nhé?"

"!!"

Ngồi cạnh Arnold, vai Rishe bất giác rụt lại. Khi nhận ra tình hình hiện tại, má cô càng nóng hơn.

(Dù là diễn kịch với chủ quán trọ, nhưng mình cũng đã mặt dày mà nài nỉ rồi! Mà rốt cuộc, chẳng lẽ tối qua mình đã ngủ trong vòng tay của Arnold điện hạ sao...)

Vì trong lòng bối rối, miệng cô cứ mấp máy. Arnold, người đã nhìn thấu suy nghĩ của Rishe, đặt tay lên đầu gối cô vừa định nhấc lên và nói.

"---Đã ngủ chung giường với nhau không biết bao nhiêu lần rồi, đến giờ em vẫn làm cái vẻ mặt đó à?"

"Bị một người như ngài ôm chặt, ai mà quen được chứ...!"

"Ha."

Nụ cười mỉm đó là một biểu cảm mà ngay cả Rishe cũng ít khi thấy. Thật xảo quyệt, tuy có chút không cam lòng, nhưng cô cũng chẳng còn tâm trạng để phản bác nữa.

"Em thay đồ trước đi. Ta sẽ ra ban công."

"Cảm, cảm ơn... Arnold điện hạ."

Rishe nhẹ nhàng gọi theo bóng lưng Arnold đang bước xuống giường.

"Sau này, chúng ta có thể cùng nhau đi chơi nữa không?"

"..."

Arnold quay lại, bàn tay to lớn dịu dàng vuốt ve đầu Rishe.

"---Được thôi."

Niềm vui khi nhận được lời hứa tràn ngập lồng ngực trái của Rishe một cách rõ ràng.

(Không phải vì mục đích hay sự kiện gì cả. Chỉ đơn giản là để tận hưởng thế giới, những khoảng thời gian bình yên và lười biếng... Để đưa Arnold điện hạ đến một tương lai như vậy.)

Giờ đây, cô chỉ có thể không ngừng tiến về phía trước. Với quyết tâm đó, Rishe bước xuống giường.

Còn một tháng nữa là đến lễ cưới.

Chac la doi voi moi Rishe:>