Ở vòng lặp thứ 7, tôi sẽ tận hưởng cuộc sống làm dâu tự do ở cựu địch quốc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

44 336

Repeat Vice – The Villainous Noble Doesn’t Want to Die, So He Swore to Not Die As One of The Four Heavenly Kings

(Đang ra)

Repeat Vice – The Villainous Noble Doesn’t Want to Die, So He Swore to Not Die As One of The Four Heavenly Kings

Yukitsugu Kurokawa

Và từ đây, hành trình của một kẻ phản diện thấp kém vươn lên làm anh hùng chính thức bắt đầu.

4 28

The Thrawn Trilogy

(Đang ra)

The Thrawn Trilogy

Timothy Zahn

Nhưng cách đó hàng nghìn năm ánh sáng, Thống soái Thrawn, tư lệnh cuối cùng của Hoàng đế, đã nắm quyền chỉ huy Hạm đội Đế chế, chuẩn bị cho chiến tranh và chĩa mũi nhọn vào trung tâm mong manh của Tân

2 43

After I Picked Up a Black Cat, My House Became a Hangout Spot For Two Beautiful Girls

(Đang ra)

After I Picked Up a Black Cat, My House Became a Hangout Spot For Two Beautiful Girls

マナシロカナタ

Đáng ghen tị tới nhưng không thể nào thật hơn—câu chuyện rom-com tình tay ba cao trung bắt đầu!

5 52

Tổng hợp ngoại truyện - Rishe suy nghĩ về việc hòa giải cho em chồng và người hầu

*Dòng thời gian được tính từ tập 4 trở đi. Vui lòng đọc truyện ngắn "Câu chuyện về hiệp sĩ cận vệ hoàng gia và cận thần Oliver" và "Câu chuyện về người hầu, nhị Hoàng tử và Hoàng tử" trước khi đọc. 

___________________________ 

Chiều hôm đó, Rishe và Oliver cùng nhau đi bộ trên hành lang, bàn bạc chi tiết về lễ cưới.

"Cảm ơn anh, Oliver-sama!" 

Là người hầu của Arnold, đáng lẽ anh phải bận rộn không kém gì chủ nhân của mình. Mặc dù vậy, anh vẫn mỉm cười trả lời các câu hỏi và lắng nghe những đề xuất của Rishe.

"Tôi sẽ dựa trên những thông tin này để đến gặp Arnold điện hạ xem sao. Tôi cũng sẽ bàn bạc với thương hội Aria xem có thể tổ chức yến tiệc như thế nào." 

"Rishe-sama, cảm ơn ngài đã vất vả. Nhưng chủ nhân của thần cũng..." 

Oliver dường như muốn than phiền về Arnold, người không có mặt ở đây. Ngay lúc đó.

"Tỷ!" 

"!" 

Thấy bóng người lao đến đúng như nghĩa đen của từ "bay vào", Rishe mở to mắt kinh ngạc.

Mặc dù đã cảm nhận được sự hiện diện của "cậu". Tuy nhiên, không ngờ cậu lại hành động như vậy, Rishe gọi với theo bóng lưng trước mặt. 

"Theodore điện hạ." 

"..." 

Giống như để bảo vệ Rishe khỏi "nanh vuốt" của Oliver, Theodore chen vào giữa hai người. 

"Hoàng tỷ không sao chứ? Tên này không làm gì khó chịu với tỷ chứ!?" 

"Oliver-sama sao? Không, sao có thể! Không những không có mà anh ấy còn giúp tôi bàn chuyện lễ cưới nữa." 

"…Vậy thì tốt…" 

Theodore thở phào nhẹ nhõm, rồi lại lườm Oliver. Về phần Oliver, anh vẫn giữ nụ cười và nhẹ nhàng chào Theodore.

"Buổi trưa tốt lành, không biết tâm trạng của ngài thế nào? Theodore điện hạ?"

"Chỉ cần nhìn thấy ngươi là ta đã thấy khó chịu rồi. Nói trước, trong lâu đài này, người mà hoàng tỷ có thể dựa vào, ngoài hoàng huynh ra thì chỉ có ta thôi!" 

"Vâng, tất nhiên rồi. ngài nói rất đúng." 

"Ư...!"

Lời khẳng định thản nhiên của Oliver dường như càng khiến Theodore bực bội hơn. Cậu vội quay lại nhìn Rishe, giọng hờn dỗi: 

"Hoàng tỷ! Tỷ đâu cần phải hỏi tên này chứ? Sao không tìm đệ mà bàn bạc?" 

"Nhưng mà, Theodore điện hạ, bàn với ngài về trang phục cưới của Arnold điện hạ… chẳng phải sẽ khiến ngài phải bận tâm quá sao?"

"Hoàng huynh thì mặc cái gì chả hợp, có gì đâu mà bàn!!" 

"Hahahaha!" 

Oliver vui vẻ cười, trên khuôn mặt thể hiện sự khéo léo và ôn hòa. Thái độ gần như hoàn hảo đó chắc hẳn khiến Theodore rất bất mãn. Khi Rishe đang nghĩ như vậy, Theodore, người đang chắn trước mặt để bảo vệ cô, nói với vẻ mặt như một chú mèo con đang đe dọa.

"Tỷ không được coi Oliver là người một nhà đâu."

"Ngài không nên nói như vậy, Theodore điện hạ."

"Vì những gì đệ nói đều là sự thật... Tên này vì hoàng huynh mà có thể làm mọi thứ, nhưng theo một hướng khác với đệ."

Đôi mắt của Theodore, giống với Arnold nhưng xanh hơn, phóng ra sự thù địch rõ rệt về phía Oliver.

"Thứ mà hoàng huynh muốn bảo vệ, chưa chắc đã là thứ mà tên này muốn bảo vệ đâu."

"Ôi chao."

Nghe lời cảnh báo của Theodore, nụ cười hiền lành của Oliver càng trở nên sâu hơn. Vừa quan sát, Rishe vừa suy nghĩ.

(Nụ cười thật lòng của Oliver-sama chắc chắn chỉ xuất hiện trong những khoảnh khắc hữu hạn.)

Ngay cả trong kiếp làm thương nhân trước đây, cô cũng chưa từng gặp một người khéo léo đến mức hoàn hảo như vậy.

"Hoàng tỷ, tên này..."

"Chính vì vậy." 

Rishe mỉm cười thật lòng, trước tiên nói với Theodore. 

"Với tôi, Oliver-sama là một người hầu cận xuất sắc của Arnold điện hạ." 

"!"

Đôi mắt tròn xoe của Theodore mở to. Đồng thời, nụ cười của Oliver cũng giãn ra một chút, ngạc nhiên nhìn Rishe. 

"Rishe-sama." 

"Là một bề tôi tuyệt đối trung thành với Arnold điện hạ, chỉ điều đó thôi chẳng phải đã rất quan trọng sao? Hơn nữa, nếu là vì chủ nhân mà phải làm trái mệnh lệnh của ngài..."

Rishe quả thực biết rằng cũng có một loại kiêu hãnh như vậy. 

"Đó chính là một tinh thần hiệp sĩ cao đẹp." 

"... Hiệp sĩ..." 

Oliver lẩm bẩm từ đó trong miệng. 

"..." 

Một lúc sau, anh ấy bật cười như thể vừa trút được một gánh nặng. Với một nụ cười nhẹ nhàng hơn nụ cười hoàn hảo thường thấy, như thể vô tình bộc lộ cảm xúc, Oliver nói với Rishe.

"… Thần không dám nhận, Rishe-sama."

"Fufu." 

Cô rất hiểu cảm giác này, nhưng tất nhiên tuyệt đối sẽ không nói ra. Từng là một hiệp sĩ, giờ đây Rishe phải đứng ở một vị thế khác để sống tiếp lần thứ bảy của cuộc đời mình.

"Vậy thì, Theodore điện hạ." 

"!!"

Vừa nghe gọi tên, đôi vai của người em chồng lập tức co lại.

"Việc cư xử không tốt với Oliver-sama là không hay đâu nhé."

"Đ-Đệ đâu có cư xử không tốt...!! Đệ cũng đâu có nghĩ mình nói hơi quá, cũng đâu có nghi ngờ rằng tên đó không đặt anh hai lên hàng đầu... Khoan đã, hoàng tỷ nhìn đệ kiểu gì thế? Sao tỷ cứ quan sát đệ hoài vậy!?"

"Tôi đang suy nghĩ xem liệu trong tương lai có cần thiết phải giúp Theodore điện hạ và Oliver-sama làm hòa hay không. Trong trường hợp đó, tôi phải nhờ đến sức mạnh của Arnold điện hạ, nên tôi đang nghĩ xem nên dùng cách nào..."

"Tuyệt đối không!!"

Theodore hét lên hết sức, rồi quay sang cầu cứu Oliver, người đáng lẽ là kẻ thù của mình.

"Oliver, ngươi cũng nói gì đi chứ!"

"Hahaha, thần thế nào cũng được, tất cả đều tùy thuộc vào chủ nhân của thần."

"Chính cái kiểu đó của ngươi mới thật đáng ghét…!"

Mặc dù nói vậy, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, một suy nghĩ chợt nảy ra trong đầu Rishe.

(... Có lẽ, theo một nghĩa nào đó, quan hệ của họ cũng khá tốt…?) 

Khi đến văn phòng của Arnold, báo cáo tình hình này và nhờ anh đưa ra phán quyết có lẽ cũng không tồi. 

(Arnold điện hạ sẽ nói gì đây nhỉ?)

Rishe tưởng tượng ra vị hôn phu với vẻ mặt thờ ơ và khẽ mỉm cười.

Dù sao đi nữa, tạm thời, cô cứ đứng một bên và lặng lẽ quan sát sự tương tác đáng mừng này theo một nghĩa nào đó.