Trans: Khanhkhanhlmao
-----------------------------------------------
"Rishe Irmgard Wertsner! Người phụ nữ quỷ quyệt như cô mà lại trở thành hôn thê của Vương tử như ta. Kể từ hôm nay, ta tuyên bố hủy hôn ước với cô!!"
"Em đã hiểu rồi ạ."
"Hở??"
Bất chấp sự thất vọng của tên hôn phu cũ đang đứng như trời trồng ở đó, Vương Tử, tiểu thư Rishe vẫn đang cúi đầu một cách trang nghiêm.
Cử chỉ mang sự thanh lịch và tao nhã của cô khiến những người xung quanh không khỏi ngưỡng mộ.
Rishe xinh đẹp với mái tóc màu san hô mềm mại và đôi mắt màu ngọc lục bảo nhạt thu hút sự chú ý của mọi người trong sảnh tiệc. Nhưng ánh mắt mà những người xung quanh hướng vào cô lại không phải là loại ánh mắt hướng vào con gái của một công tước tội nghiệp đã bị hủy hôn ước.
Tên Vương tử vừa nãy vẫn còn chết lặng, nhưng ngay sau đó hắn đã trở về với thực tại, hét lên.
"Này, chờ đã! Hôn ước của cô vừa bị hủy bỏ đó!? Chắc hẳn cô phải rất tò mò về chuyện gì sẽ xảy ra với bản thân sau cái chuyện này đúng không!?"
“Không hề, em không có tò mò đến mức đó đâu ạ.”
Cô biết tỏng điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Bản thân Rishe sau đó bị buộc tội với nhiều cáo buộc sai trái và bị kết án lưu đày khỏi đất nước. Dễ dàng bị từ mặt bởi gia đình và phải tự thân bươn chải để sống một mình.
(Bởi vì đây đã là lần thứ bảy rồi.)
Đây không phải là lần đầu tiên Rishe gặp phải tình huống này.
(Từ giờ trở đi mình sẽ bận lắm. Nếu mình không đi lấy đồ của bản thân trước khi bố mẹ biết chuyện thì không đời nào họ sẽ cho mình vào nhà.)
Cô không thể đến kịp lần đầu tiên và lần thứ ba, vì thế nên trong người chả còn đồng nào để bắt đầu một cuộc sống mới cả.
"Ồ, này! Đợi đã, nghe ta nói đây! Ta có thể dành cả tuần để kể ra danh sách tội trạng của cô đấy!"
(À, đúng rồi! Mình cũng cần mang theo một số bộ váy. Mình cũng sẽ cần mang theo những thứ liên quan đến nghề nghiệp mình muốn làm trong kiếp này, nhưng không biết liệu mình có thể quyết định giữa ở đây và về nhà không. Ah , mồ! Dù sao thì mình cũng có thể quay ngược thời gian. ước gì bản thân quay lại vào thời điểm còn nhiều thời gian chuẩn bị hơn!)
“Má nó, đợi đã Rishe!!”
Đám đông xung quanh không thể nhịn nổi được nữa và bắt đầu cười sặc sụa trong khi tên Vương tử đang chực trào rơi nước mắt.
Rishe đột nhiên nghĩ tới một điều và quay lại. Đôi mắt to được bao bọc bởi hàng mi dài mềm mại nhìn thẳng vào vị “cựu” hôn phu của cô.
“Em quên chưa nói với ngài một điều quan trọng, thưa ngài.”
"Ồ, ồ, đúng rồi! Nói rằng cô cầu xin ta..."
"Không, không phải điều đó ạ."
Rishe vô tình lỡ miệng, nhưng không sao cả. Hôn ước đã bị hủy bỏ đến bảy lần thì bây giờ cô cũng không quan tâm nữa. Thực sự thì bản thân cô cảm thấy biết ơn vì đã để cô ra đi.
Thế nên cô mỉm cười.
"Em chúc ngài và Marie một cuộc sống hạnh phúc. Cả hai người hãy cùng nhau sống đến đầu bạc răng long nhé!"
"Haaaa…!?"
Rishe phất tung chiếc váy dạ hội và bắt đầu bước đi.
“C-c-cái-cái gì, tại sao cô lại biết chuyện của ta và Marie…!?”
Tiếng la hét chất vấn một cách thất thanh của hắn vang vọng phía sau cô, nhưng bây giờ cô thực sự rất bận.
Ở cuộc sống đầu tiên, cô đã rất sốc vì bị hủy hôn và dù cố gắng bào chữa bao nhiêu thì chỉ càng nhận lại những câu trả lời ngu ngốc.
(Mặc xác điều đó, mình chỉ bận tâm đến tương lai. Thật là phấn khích khi nghĩ về cuộc sống này của mình sẽ như thế nào)
Nhìn lại sáu kiếp trước, Rishe bật cười.
(Đây là lần thứ bảy mình "bắt đầu lại" cuộc đời. Lần nào cũng rất thú vị và có rất nhiều niềm vui... Nhưng lần này. Lần này mình sẽ sống lâu hơn và tận hưởng một cuộc sống tự do hơn nữa!)
Để làm được điều đó, Rishe phải đảm bảo rằng lần này cô sẽ không bị giết cái đã!
trung bình phụ huynh trung cổ