Trans: Khanhkhanhlmao
Từ giờ Arnold có thiện cảm hơn với Rishe rồi nên xưng là ta - nàng nhé
_____________________________
Khi nhảy như thế này, tất nhiên cơ thể không được phép tiếp đất vuông góc với mặt đất. Mặc dù bãi cỏ nơi cô nhảy xuống rất mềm mại nhưng chân cô vẫn một chịu áp lực quá mức.
Sau khi tiếp đất bằng lòng bàn chân trước, cô lăn từ cẳng chân đến đùi như đang lăn tròn trên mặt đất. Cô lăn người bằng hông quay lại theo thứ tự đó, rồi đứng dậy trong bộ váy.
(Bây giờ thì mình phải nhanh lên nào!)
Với những chiếc lá dính trên mái tóc màu san hô, Rishe nhìn vào đôi giày cao gót của mình. Đột nhiên cô nảy ra một ý tưởng, tìm một hòn đá lớn gần đó và dùng nguyên lý đòn bẩy để bẻ gãy gót giày một cách mạnh mẽ nhất có thể.
Điều này làm cho việc chạy dễ dàng hơn một chút. Hài lòng với điều đó, Rishe mang giày vào và bắt đầu chạy tiếp.
***
Trên ban công, Hoàng tử Arnold của Garkhain đang theo dõi toàn bộ sự việc.
Đôi mắt của Arnold dán chặt vào bóng lưng của cô gái có mái tóc màu san hô.
Thoạt nhìn, cô chỉ là một cô tiểu thư quý tộc bình thường, nhưng cách cô thể hiện bản thân và gọi Arnold là “Hoàng đế” rồi lại còn để lộ những động tác của một kiếm sĩ điêu luyện.
Cú hạ cánh hoàn toàn xuất sắc sau khi nhảy ra khỏi ban công.
Cô ấy không chỉ làm bẩn chiếc váy dạ hội với khuôn mặt không hề biến sắc mà còn bẻ gãy gót giày rồi bỏ chạy mất tăm, đó là một hành vi nhìn kiểu gì thì cũng vô cùng bất thường.
"Fu……"
Arnold nhớ lại những điều này liền bật cười.
"F-uhahahha..."
Khi Arnold cười đến mức vai run rẩy, một người hầu tiến đến từ phía sau.
"Thưa Hoàng tử, ra là ngài ở đây? Xin ngài hãy quay lại hội trường càng sớm càng tốt. Thần hiểu rằng tạm thời ngài không có ý định kết hôn, nhưng ngài nên bắt đầu tìm đối tượng thích hợp ngay bây giờ... Thưa Hoàng tử?”
Đôi mắt của người hầu mở to ngạc nhiên. Chủ nhân của họ, người thường cau mày nhiều và luôn trong trạng thái buồn chán, bây giờ đang mỉm cười với tâm trạng vui vẻ.
“C-có chuyện gì vậy, thưa Hoàng tử?”
"Oliver, lấy xe ngựa ra... Không, phiền phức quá. Lấy một con ngựa ra khỏi xe rồi treo lên cho nó một cái yên."
"Rốt cuộc là chuyện gì..."
Arnold nở một nụ cười hung hãn dữ tợn, giống như một con sói đã tìm được con mồi của mình.
***
Rishe lao tới chiếc xe ngựa đang đợi trước lâu đài hoàng gia và vội vã đi về nhà, cô dừng xe khi nhìn thấy dinh thự cách đó vài trăm mét.
"Tiểu thư? Tôi sẽ chở cô đến tận dinh thự, thế..."
"Không sao đâu, ở đây tôi ổn! Daniel, cảm ơn anh vì tất cả!"
Cô chào tạm biệt người đánh xe, người đã quen biết từ khi còn nhỏ, và quay lại vẫy tay khi chạy.
Khu vực trước nhà lầy lội vì cơn mưa sáng nay, nếu cứ đi như thế này thì xe sẽ bị kẹt. Lần thứ hai, cô đã mất rất nhiều thời gian do việc này nên cô đã quyết định chạy qua khu vực này.
"À ha..."
Không giống như cuộc sống mà cô đã rèn luyện như một hiệp sĩ, cơ thể hiện tại của cô không có đủ sức chịu đựng. Rishe đến dinh thự, cô quyết tâm rèn luyện cơ thể của mình ở một mức độ nào đó trong kiếp sống này.
Và cô đã thất vọng.
"Ah..."
Trước cổng chính có thể thấy một đám đông đang loay hoay.
Đêm nay trăng tròn nên cô có thể nhìn rõ dù đứng cách xa. Những người cầm đèn lồng đó đang tò mò nhìn cỗ xe ngựa.
Những gì bạn có thể nhìn thấy ở giữa đám đông là một chiếc xe ngựa với lá cờ có biểu tượng hoàng gia đang tung bay.
(Có lẽ mình nên quay lại...)
Khi Rishe dừng lại, hiệp sĩ đang kiểm soát đám đông lên tiếng.
"Vương tử điện hạ! Phu nhân Rishe đang ở đó!"
"Tránh xa ra! Này, để Ta đi qua!!"
Cô giật mình khi nghe thấy tiếng một người đàn ông hét lên từ phía bên kia của đám đông. Thực sự không cần phải xác nhận danh tính thực sự của người đó.
“Cô đến muộn quá đấy, Rishe!”
Người xuất hiện khi đang được một hiệp sĩ bảo vệ chính là chồng sắp cưới của cô, Thái tử Dietrich.
"Ta hiểu rằng cô không muốn nghe thêm bất kỳ lời lên án nào từ miệng người cô yêu. Nhưng điều đó sẽ không xảy ra! Vai trò của Ta với tư cách là vị vua tiếp theo là sẽ giáng chiếc búa công lý xuống người phụ nữ độc ác như cô!!"
"Ahhhh vậy là mình đã không đến kịp... là thời điểm tồi tệ nhất từ trước đến nay luôn chứ. Nếu mình đến muộn hơn lần đầu, mình có thể tránh được việc nhìn thấy cái bản mặt ngu ngốc của tên Vương tử này..."
"...? Cô đang lẩm bẩm cái gì vậy?"
Dietrich nhìn vào mặt Rishe và mỉm cười nham hiểm.
"Ta biết mà. Dù vừa rồi cô đang làm bộ mặt tươi tắn và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng ta biết chắc rằng trong lòng cô đang rất u sầu đúng không!"
"—Vâng??"
"Ta đoán là cô không thể tránh khỏi việc cảm thấy trống rỗng vì ta đã hủy bỏ hôn ước của cô."
Cái vẹo gì đã xảy ra để hắn đi đến cái kết luận đó vậy chứ? Cô nghi ngờ, nhưng Dietrich trưng ra một bộ mặt tự tin.
“Ta nhìn thoáng qua là thấy cô lang thang khắp nơi với trái tim tan nát! Áo đầm lấm bùn, giày rách nát, người đầy vết thương. Cô như thế này là vì đau buồn vì hôn ước bị phá vỡ ư. Cô..."
"Ngài bị đần hay sao thế?"
"Không"
Ngạc nhiên trước câu khẳng định lại ngay của hắn, đôi mắt Rishe mở to một cách nửa vời.
"Nỗi buồn sẽ không làm bẩn váy hay làm hỏng giày của em. Và, có thể ngài không biết điều này, nhưng em sẽ không buồn nếu ngài hủy bỏ hôn ước của chúng ta."
"C-c-c-ái gì cơ chứ!?"
Những người xung quanh cô cười lớn trước lời nói của Rishe.
"Này, đó là Vương tử phải không? Phu nhân Rishe đã bỏ rơi anh ta à?"
“Chà, tôi thực sự không biết nữa, nhưng chẳng phải tiểu thư Rishe đã khẳng định lại với ngài ấy rằng việc đính hôn đã bị hủy bỏ sao?”
"Không biết chuyện gì đang xảy ra vậy, tiểu thư tựa đã hoàn toàn không còn luyến tiếc gì, Vương tử trông có vẻ đau khổ hơn nhiều ấy chứ."
"Các... các người!! Thái độ trịch trượng của các người là xúc phạm đến Vương tộc!!"
Dietrich hét lên, hắn có khuôn mặt khá đẹp trai, có vẻ ngoài tươi tắn với mái tóc vàng và đôi mắt xanh đẹp như tranh vẽ, và có lẽ vì thân phận Thái tử nên nhiều phụ nữ đã đổ xô theo đuổi anh ta.
Lớn lên như bướm và hoa từ khi còn nhỏ, anh ta là người đầy tự tin và luôn đối xử với những người xung quanh bằng thái độ kiêu ngạo.
Ví dụ, khi anh ta đang có tâm trạng tồi tệ, không có gì lạ khi anh ta đánh người quản gia của mình và nghiêm túc nói: “Ta thật đáng kinh ngạc khi có thể quở trách thần dân của mình một cách chính xác như vậy”.
Dù Rishe có mắng anh bao nhiêu lần thì thái độ của anh vẫn không bao giờ thay đổi.
(Thực ra, mình mừng vì đã không phải mất cả đời để kết hôn với người này.)
Lý do khiến cô bị sốc khi hủy bỏ hôn ước với anh ấy trong kiếp đầu tiên là vì cô đã tự nhủ: "Việc phục hồi anh ấy sẽ là vì lợi ích của đất nước này. Đó là vai trò và sứ mệnh của tôi".
Tuy nhiên, kể từ khi bước ra thế giới bên ngoài và biết được sự việc không phải như vậy, dù rất biết ơn vì lời đính hôn đã bị hủy bỏ nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy buồn.
"Vương tử. Người dân là người ngài nên bảo vệ và trân trọng. Ngài không thể nói những lời như vậy"
Cô không thực sự quan tâm đến người này nữa, nhưng cô sẽ ghi nhớ điều này để đề phòng. Không phải dành cho Dietrich mà là dành cho người dân và các hiệp sĩ ở đây.
"Nếu nói về thái độ của mình thì người cần thay đổi là chính cô! Cô không có ý định xin lỗi, đuổi theo ta và cầu xin sự tha thứ của ta sao?"
"Không, cảm ơn ạ. Nếu có thì em muốn nói lời cảm ơn vì đã hủy bỏ hôn ước..."
"Cái gì!?"
Không chỉ những người xung quanh mà ngay cả các hiệp sĩ cũng bắt đầu cười. Trong trường hợp của họ, họ không thể cười thoải mái nên cố gắng hết sức để che miệng, mặc dù vai họ đang run rẩy.
Mặt Dietrich đỏ bừng khi nhìn thấy điều này.
"Đừng có đùa với ta!"
"Đúng vậy. Thật kinh khủng, tiểu thư Rishe..."
Rishe thở dài trước giọng nói ngọt ngào theo sau.
Bước ra từ phía sau đám đông là một cô gái thanh tú, nhỏ nhắn, đáng yêu. Cô gái có đôi mắt to đẫm nước bước tới như muốn bảo vệ Dietrich.
"Cho dù có đau lòng đến đâu, cô cũng không thể nói những lời như vậy với Điện hạ Dietrich...! Xin đừng làm tổn thương người quý giá của tôi thêm nữa!"
"Cô Marie. Vậy là cô cũng ở đây à?"
Marie, người yêu của Dietrich, trừng mắt nhìn Rishe với đôi mắt đẫm lệ.
Nếu hắn ta đang theo đuổi một người phụ nữ đã mà bản thân đã hủy hôn ước, tại sao hắn lại mang theo người yêu hiện tại của mình? Cô không thể tin được cô ấy lại lo lắng đến thế nhưng Dietrich vẫn tiếp tục hét lên sau lưng Marie.
"Rishe, cô lại làm Marie yêu dấu của ta khóc nữa à!? Ta đã nghe mọi chuyện từ Marie rồi. Cô bắt nạt cô ấy ở trường, trêu chọc cô ấy và đôi khi còn nhốt cô ấy trong lớp vào ban đêm! Là đồ khốn vặn vẹo nhà cô. Phải không? Bản thân cô nghĩ rằng một người phụ nữ như cô có thể trở thành nữ hoàng của đất nước này ư!?”
(Chààà, mình thực sự không muốn làm điều đó...)
Khi cô liếc nhìn Marie, cô ta nhìn đi chỗ khác, có vẻ hơi khó chịu.
"Không hề có chuyện đó đâu, thưa Vương tử. Còn nữa, ngài đã nói với bố mẹ em về việc hôn ước tan vỡ chưa?"
"Còn gì nữa!? À, Ta đã nói rồi! Công tước và Nữ công tước tức giận đến mức thề sẽ đuổi cô đi!"
(À... Mình đoán là đã quá muộn rồi...)
Đây là những bậc cha mẹ coi trọng thể diện hơn tất cả. Bây giờ cô không thể hy vọng lấy được bất kỳ tài sản nào ra khỏi phòng của mình.
"Phản ứng đó là gì vậy? Không phải bầu không khí của cô khác hẳn trước kia sao!? Cô có lẽ vẫn còn sốc sau khi lễ đính hôn bị hủy bỏ..."
“Được rồi, thưa ngài Dietrich?”
Rishe chán việc gọi anh là Vương tử nên mở miệng.
"Em chấp nhận yêu cầu hủy bỏ hôn ước của ngài. Em sẽ không xuất hiện trước mặt ngài nữa. Giờ ngài hài lòng rồi chứ."
"Cái quái gì...?"
“Ngay từ khi còn nhỏ, em đã nghĩ rằng vị trí ''Vị hôn thê của Vương tử'' là giá trị duy nhất mà em có và là ý nghĩa của cuộc đời mình. Tuy nhiên, đó là một sai lầm và em nhận ra rằng em có thể tìm thấy giá trị của riêng mình. Thế là đủ, quá đủ rồi.”
Nhìn vào mắt Dietrich, Rishe nói rõ ràng với anh.
"Em không cần sự hiện diện của ngài trong cuộc sống của em."
"Cái quái gì thế..."
Dietrich loạng choạng vài bước và ngã uỵch xuống đất.
Chứng kiến cú sốc đẹp như tranh vẽ, các hiệp sĩ không thể chịu đựng được nữa và bắt đầu cười theo những người xung quanh.
:))) tôi cũng muốn có sức tưởng tượng như thế này mô típ điển hình hay do con gái ai cũng thế ~~