Trans : Khanhkhanhlmao
-----------------------------------------------
“Đúng như ta nghĩ, nàng quả nhiên là biết dụng kiếm nhỉ, khá tốt đấy chứ.”
Âm thanh của những lưỡi kiếm cọ vào nhau vang vọng một cách lạnh lẽo.
Sau khi cả hai tách ra Arnold tra kiếm vào vỏ, Rishe cũng từ từ hạ mũi kiếm xuống.
Tuy nhiên, cả hai đều không rời mắt khỏi đối phương.
“Nhà ngươi là ai!?” Một hiệp sĩ lên tiếng.
“Các vị hiệp sĩ, xin hãy lùi lại. Nếu các anh bước ra, tình hình sẽ càng trở nên phức tạp hơn”
Các hiệp sĩ có vẻ bối rối trước lời nói của Rishe.
Tuy nhiên, cô không thể để các hiệp sĩ của đất nước này đối đầu với Hoàng tử của của một đế quốc quân sự như thế được.
(Hơn nữa, mình chắc chắn rằng ngay cả khi tất cả hiệp sĩ ở nơi này hợp sức lại mà đánh, thì cũng không thể đánh bại được người này.)
Đường kiếm đó chính xác đến đáng sợ. Bàn tay sau khi dùng kiếm chặn nó của Rishe vẫn còn đang run rẩy kịch liệt.
Năm năm nữa, hắn sẽ còn ở đẳng cấp hơn thế này, hắn thực sự là một kẻ đáng sợ.
“Kiếm pháp đó... Nàng học nó ở đâu thế?”
“Đó là bí mật. Hơn nữa, thần không xứng đáng nhận được bất kỳ lời khen nào từ ngài. Huống hồ vừa rồi ngài còn không hề nghiêm túc tấn công.”
“Haha. Nàng phát hiện rồi à?”
(Cười... tên Arnold Hein đó ư... )
Nhìn thấy Arnold dường như đang vui vẻ, Rishe tỏ ra bối rối.
Khi cô nhìn thấy anh ta ở những kiếp trước, trên khuôn mặt anh ta đều mang một vẻ mặt vô cảm đến đáng sợ hoặc một biểu cảm rất tàn nhẫn. Tuy nhiên, khí chất hiện tại của anh ta hình như có phần mềm mỏng.
(Hoàng đế Arnold mà mình biết là hai mươi bốn tuổi, vậy bây giờ anh ấy mười chín tuổi?...Cảm giác hơi kỳ lạ. Vì lý do nào đó, vẫn còn chút nét trẻ con trên khuôn mặt anh ấy, hay đúng hơn là cách anh ấy cười. Có vẻ như một đứa trẻ tinh nghịch...)
Đòn kiếm trước đó giống như một hành động thăm dò hơn là một cuộc tấn công nghiêm túc. Có một chút sát ý lẫn trong đó, nhưng có lẽ không phải vì anh ta nghiêm túc mà vì anh ta đang cố gắng khiến Rishe phải phản kháng theo. Tuy nhiên, sẽ thật quá đáng nếu anh ta có thể bộc lộ ý định giết người chỉ để cho vui.
Khi cô đang quan sát Arnold như thế, Marie và Dietrich, những người đang choáng váng sau lưng, dường như đã tỉnh táo trở lại.
“Um! T-T-Tôi không biết ngài là ai, nhưng làm ơn xin hãy tránh xa Rishe-sama!”
“Đúng thế! Ngươi là ai?”
(Tên Vương tử ngu ngốc này thậm chí còn không biết mặt vị khách tầm cỡ quốc gia ư!?)
Rõ ràng mọi người đã có thời gian để gặp mặt nhau trước bữa tiệc tối? Mặc dù cô có nghi ngờ về điều đó nhưng Dietrich cơ bản là không có hứng thú với ngoại giao nên có thể là do bản thân hắn.
Mặt khác, Marie dường như có thể cảm nhận được Arnold đây không phải là một người bình thường.
Giọng cô ấy run lên vì sợ hãi, nhưng dường như cô ấy đang lấy hết can đảm vì Rishe. Nếu không phải là vì mối quan hệ giữa “vị hôn thê của Vương tử” và “cô gái phải cưới Vương tử bằng mọi cách cần thiết”, thì có lẽ cô đã có thể tránh được xung đột với cô ấy.
Arnold hất cằm về phía Dietrich.
“Gã đàn ông đằng kia là hôn phu của nàng à? Coi bộ hắn ta còn ngu ngốc hơn ta tưởng tượng”
“C-cái gì?! Ngươi muốn bị xử tử à!?”
“Dietrich-sama, xin ngài hãy im lặng.…Điện hạ Arnold, ngài đã biết rằng anh ta là Vương tử của đất nước này mà vẫn khiêu khích anh ấy, phải không?”
“Ý nàng là gì? À Ta hiểu rồi, ta đây không hề biết quý ngài đây chính là 'Vương tử điện hạ' ”
Lời nói dối trắng trợn !!!
Mặt khác, khi Dietrich và những người xung quanh của anh ta biết được người đàn ông tóc đen này là ai, khuôn mặt của họ cùng lúc trở nên tái nhợt.
“A, Arnold!? Người này có phải là Hoàng tử của Garkhain không?”
“H-HII...!!”
Các hiệp sĩ đằng sau thì dừng lại như thể chết đứng. Người dân trong thị trấn tụ tập để theo dõi vụ náo động cũng kinh ngạc nhìn Arnold.
“Đó có phải là Hoàng tử quái vật đã một mình quét sạch cả đoàn hiệp sĩ địch không?”
“Nói nhỏ thôi, đồ ngốc! Nếu bị nghe thấy, ngươi có thể sẽ bị giết đó!”
Mặc dù bây giờ họ đã làm đồng minh nhưng đối thủ của họ lại là một hoàng tử đáng sợ đến từ một quốc gia từng là kẻ thù.
Dù bây giờ hắn không có nổi tiếng như ở tương lai 5 năm sau nhưng Arnold vẫn là nỗi sợ hãi tại đây cùng với những tin đồn đẫm máu. Mọi người có vẻ sợ hãi quay lưng lại với Arnold và bỏ chạy ra phía sau lưng những hiệp sĩ.
(Thật là rắc rối...)
Rishe hít một hơi thật sâu, gần giống như một tiếng thở dài và ngước nhìn Arnold.
“Hoàng tử Arnold. Xin hỏi cơn gió nào đã đưa ngài đến đây, chắc ngài hoàng tử đây không rút kiếm ra chỉ để cho vui đâu nhỉ?”
“……À”
Arnold có vẻ đồng ý.
“Ta nghĩ ta nên nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề... Hay đúng hơn là xin lỗi vì ta đã cư xử thô lỗ trước đó.”
(Cái gì vậy chứ? Tên này có thể xin lỗi người khác một cách đàng hoàng ở tuổi 19 ư?)
Rishe rất ngạc nhiên. Bởi ở những kiếp trước cô nghe nói rằng sau khi trở thành hoàng đế, hắn đã chặt đầu tất cả cấp dưới của mình, những người cố gắng khiển trách hắn vì hành động xâm lược liều lĩnh ngay tại chỗ.
Chưa dừng lại ở đó cô còn ngạc nhiên hơn trước hành động của hắn.
“E……”
Bất ngờ thay, Arnold lại quỳ trước mặt Rishe.
(Đùa nhau hả!?!?)
Tương lai năm năm sau sẽ có một vị hoàng đế độc ác, người mà sẽ chỉ huy một đội quân tinh nhuệ đi xâm lược các nước khác.
Một Arnold kiêu ngạo, ngạo mạn và coi thường người khác. Đối với Rishe, người đã đứng trên chiến trường với tư cách là kẻ thù của hắn, đây là một cảnh tượng khó tin.
Hơn nữa, hắn còn đang cúi đầu và làm tư thế của một hiệp sĩ cam kết trung thành với chủ nhân của mình.
Nếu không phải là Arnold đang làm việc này, cô sẽ coi đó là một cảnh tượng rất đẹp như tranh vẽ. Trên thực tế, ngay cả những người vừa mới sợ hãi Arnold cũng phải tập trung chiêm ngưỡng khung cảnh này.
Tuy nhiên, đối với Rishe đây là tình huống không ổn tí nào.
“Ngài đang làm gì vậy!? Hoàng tử điện hạ, sao ngài lại quỳ ở một nơi như thế này!”
“Ta xin lỗi vì sự thất lễ đường đột này. Và nếu có thể ta đang mong muốn rằng...”
Arnold nhìn lên và nắm lấy tay Rishe.
Bị kéo hơi mạnh và cuối cùng cô hơi cúi người về phía trước. Sau đó Arnold nhìn cận cảnh khuôn mặt xinh đẹp của Rishe.
(Uwaa...)
Dù cô có nhìn bao nhiêu lần đi chăng nữa thì khuôn mặt của anh ta ấy vẫn đẹp đến mức gần như làm cô lóa mắt.
Lông mày đẹp, mũi thẳng và lông mi dài.
Đôi mắt xanh của anh ta nhuốm màu ánh sáng, sắc nét khiến cô nhớ đến những tảng băng trôi mà bản thân nhìn thấy từ một con tàu ở một đất nước phương bắc xa xôi.
Có phải đây là một kiểu trốn chạy khỏi thực tế khiến cô nghĩ về những điều đó không?
Trong khi cô đang lúng túng Arnold nói với Rishe.
“ -rằng nàng hãy trở thành vợ của ta!”
“…………Vâng?”
Hắn vừa nói gì vậy?
Khi cô nhìn xung quanh, mọi người đều đang nhìn với ánh mắt kinh ngạc. Rishe lại hướng mặt về phía trước và nhìn xuống Arnold đang quỳ.
“……Vợ?”
“Ờ, đúng vậy.”
“Thần, vợ của Ngài?”
“Chính xác.”
"…………"
Một lời khẳng định rõ ràng làm cho tình trạng không thể nào là thực này trở thành hiện thực.
Đúng như dự đoán, Rishe hắng giọng ngay khi nhận ra diễn biến hoàn toàn bất ngờ này.
(Đợi đã, đúng cái vẹo gì chứ. Cái chuyện này là sao vậy trời?!)
Cô bực bội đến nỗi mắt lóe lên.
Nó có nghĩa là cô sẽ kết hôn. Rishe và Arnold.
Sống một cuộc sống hạnh phúc, với người đã giết cô.
(Mình không thể hiểu nổi tình cảnh này chút nào. Mình không hiểu ý nghĩa hay mục đích... Nhưng phải trả lời nhanh...)
Trong khi những người xung quanh nín thở quan sát thì Rishe kiên quyết nói với anh.
“Thần xin phép từ chối.”
"………"
Không có thắc mắc gì hết.
Cô đã quyết định từ chối cái điều lố bịch này. Rishe thề rằng lần này cô sẽ sống sót và sống một cuộc sống bình yên, vô tư.
--Nhưng tại sao?
“H-haha!”
(...Tại sao hắn lại cười một cách vui vẻ như thế?)
Nụ cười trên mặt Arnold, điều đó không mang lại cho Rishe điều gì ngoài một cảm giác tồi tệ.
làm sao mà thoát đc khỏi a đây :)) khoái nói đại đi :>