Trans : Khanhkhanhlmao
-------------------------------------------
"Đừng có cười nhạo ta! Lũ bất kính!!"
"Dietrich-sama, ngài ổn chứ!? Rishe-sama, thật kinh khủng...!"
“Vừa đúng lúc, Marie-sama. Tôi đã luôn muốn nói chuyện với cô vào vào một thời điểm phù hợp đó.”
Khi cô quay lại nhìn Marie, đôi vai gầy của cô ta giật nảy lên. Ngay cả khi không làm vẻ mặt đáng thương đó thì Rishe cũng không có ý định bắt nạt Marie đâu.
"Cô không chỉ dễ thương mà còn là một người rất mạnh mẽ. Tôi luôn tôn trọng cô từ tận đáy lòng."
"Cái gì? Ý cô là sao?"
“Mặc dù cô lớn lên trong một môi trường đầy áp lực, nhưng cô là một người tuyệt vời luôn vượt qua những khó khăn với cười ấm áp trên môi. Cô không bao giờ dựng lên những bức tường vô hình đối với những người xung quanh mà luôn cố gắng làm cho những người xung quanh bạn cảm thấy thoải mái. --Ngay cả bây giờ. Cô đang đứng trước mặt tôi để bảo vệ Vương Tử ở phía sau.”
Đôi mắt của Marie nhấp nháy bối rối.
Rishe đang lựa lời để nói, để khiến cô ta cảm thấy bớt tội lỗi hơn.
“Việc này không phải là vì lợi ích của gia đình cô sao? —Ngay cả khi điều đó có nghĩa là loại bỏ tôi, cô vẫn phải kết hôn với Điện hạ Dietrich.”
"A……"
Đã bao nhiêu lần trong đời cô đã nghe về sự thật đó?
Marie sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo, có những đứa em nhỏ quan trọng cần chăm sóc.
Marie học tập một cách tuyệt vọng và vào học viện để cho họ một bữa ăn đầy đủ, cô rất cần tìm một người bạn đời có thể nuôi sống gia đình cô ở đó.
''Nhưng hãy nhớ rằng, chính cô mới là người nắm quyền kiểm soát cuộc sống của mình chứ không phải ai khác.''
Cô không thể tin rằng một gã đàn ông đã cắt đứt với hôn phu, người ở bên hắn ngay từ khi còn nhỏ sẽ tiếp tục bảo vệ cô đến hết cuộc đời. Hắn có thật sự làm được việc đó không chứ?
Marie có vẻ ngạc nhiên và quay lại nhìn Dietrich.
Gã đàn ông được bảo vệ phía sau cô ta vẫn ngồi bệch dưới đất như thường lệ.
“Nếu cô muốn nắm bắt tương lai của bản thân, điều đó chỉ ý nghĩa nếu đó là điều bạn muốn chứ không phải ai khác.”
"Điều tôi muốn?"
"Vâng. Hãy cố sống một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc với cả gia đình và bản thân cô nhé."
Rishe nói điều này và cúi đầu.
Marie sửng sốt nhìn Rishe một hồi lâu, như thể cô vừa nghe thấy điều gì đó khó tin lắm vậy.
(Quyết định phải làm gì tiếp theo là tùy thuộc vào cô đấy.)
Trên thực tế, một năm nữa, Dietrich sẽ mất ngôi Vương Tử và bị hắt hủi trong triều.
Tính cách dễ gần của anh ta thu hút sự chú ý, và với sự nịnh bợ của bọn cận thần, anh ta đã lên kế hoạch cho một cuộc đảo chính liều lĩnh chống lại nhà vua.
Kế hoạch kết thúc một cách tệ hại vì nó dễ dàng bị vạch trần ngay từ đầu và trở thành trò cười cho cả nước.
Sở dĩ Rishe biết được hoàn cảnh của Marie là vì cô đã nghe được những tin đồn về cô ta.
“Rishe-sama, tôi…”
Ngay cả Marie, người không biết số phận tương lai của chính mình, dường như cũng có điều gì đó phải suy nghĩ khi nghe những lời của Rishe.
“Tôi luôn được dặn dò: ‘con là chị cả nên phải quan tâm những đứa em của mình’. Dù khó khăn hay đau đớn đến đâu, tôi cũng phải kiên nhẫn vì những đứa trẻ đó. Đây là lần đầu tiên tôi nghe được lời động viên từ người khác…”
“Hãy cố gắng làm cho những đứa em của cô và bản thân hạnh phúc nhé”
"..."
Cổ họng Marie run lên, cô ấy thốt lên một tiếng thì thầm như sắp bật khóc. Đôi mắt ẩm ướt của cô ấy đẹp như ngọc.
Cổ thật dễ thương, Rishe nghĩ. Việc bản thân muốn cô ấy hạnh phúc không phải là lời nói dối.
Tuy nhiên, vì mạng sống của mình, cô phải đi nhanh thôi.
"--Này!"
Dietrich chuẩn bị tinh thần khi Rishe đột nhiên mỉm cười.
“Xin tạm biệt, thứ phiền toái như em sẽ đi khuất mắt hai vị ngay.”
Mặc dù rất hối hận về căn phòng của mình nhưng cô biết rằng cặp phụ huynh đó sẽ không bao giờ cho cô vào nửa bước. Rishe quay lưng lại với họ, tự hỏi phải làm gì tiếp theo.
“Khoan…đợi đã, Rishe-sama…!”
"Này, đợi đã, Rishe! Ta sẽ không tha thứ cho cô. Sao cô lại hành động như vậy mặc dù cô vẫn còn tình cảm với ta!"
"A, phiền phức quá! Em không còn gì để nói với ngài nữa, thế thôi! Hết rồi!"
“Hiệp sĩ đâu, hãy bắt Rishe lại cho ta!”
Các hiệp sĩ miễn cưỡng đuổi theo Rishe khi cô cố gắng bỏ đi nhanh chóng. Dù đây là công việc nhưng đối với họ thì điều này cũng thật khó khăn.
Rishe cố gắng rẽ vào góc đường với vẻ thông cảm, nhưng ngay sau đó cô cảm nhận được một dấu hiệu khó chịu.
"Tôi xin lỗi vì phải ra tay với ngài, Rishe-sama. Chuyện này sẽ nhanh thôi... Wa!?"
Với tay về phía hiệp sĩ đang chạy về phía cô, Rishe nắm lấy thanh kiếm anh ta đã giơ lên. Rút nó ra khỏi vỏ, cô quay lại và giơ nó lên trên đầu.
Vào lúc đó, một âm thanh kim loại chói tai vang lên.
Thanh kiếm của Rishe đã chặn đòn tấn công từ thanh kiếm của ai đó.
(Arnold Hein...!)
"Hả?"
Người đàn ông đang cười vui vẻ ở phía bên kia hai thanh kiếm chéo nhau chính là người đã từng giết Rishe.
cắn ít đá thôi bạn~~ đen thôi rồi