Trans : Khanhkhanhlmao
---------------------------------------------
Thuốc giải độc của Rishe đã được sử dụng cho những hiệp sĩ bị thương, sau khi bôi nó lên vết thương thì chỉ còn đợi cho đến khi cảm giác tê của anh ta không còn nữa, họ quyết định rằng sẽ giữ nguyên vị trí và để ngựa nghỉ ngơi.
Rishe đã có thể xuống xe ở một nơi không ngờ tới, và rất vui khi có thể nhặt được những dược liệu mà cô ấy đã ngắm nhìn từ trong xe.
Dược liệu ức chế viêm, hoa làm dịu dạ dày và thuốc đau đầu. Đồng thời, cô thu thập nấm ngủ và những thứ khác và bọc chúng trong một chiếc khăn tay.
Arnold dường như đã sắp xếp cử một sứ giả đến biên giới đất nước này về vấn đề liên quan đến việc xử lí với những tên cướp bị bắt.
***
Arnold bàn bạc lại với Oliver, cho đến một lúc sau, anh đến bờ hồ nơi Rishe đang thu thập dược liệu.
“Có phải sở thích hái hoa của nàng không chỉ là để trang trí mà là có mục đích sử dụng nhỉ?”
Arnold có vẻ đang có tâm trạng vui vẻ khi thấy Rishe đang sắp xếp những bông hoa đã thu hoạch.
Rishe hơi cảnh giác khi Arnold ngồi xuống bên cạnh. Tuy nhiên, vì anh ta dường như không làm gì đặc biệt nên cô lại tiếp tục công việc của mình.
Loại bỏ những lá không cần thiết khỏi các loại dược liệu có thân cây hữu ích. Lá tuy không có tác dụng chữa bệnh nhưng lại tạo thêm hương vị và rất ngon khi thêm vào súp. Nấm ngủ có bào tử khó xử lý nên phải phơi thật khô dưới nắng.
(Liệu anh ta có tức giận không nếu mình buộc nấm vào nóc xe ngựa và phơi khô chúng? Sẽ không hay lắm nếu để một chiếc xe ngựa cho Hoàng tử ngồi trong đó trông như thế. Nhưng, nếu mình chỉ hỏi thì sao...?)
Khi cô đang làm việc và suy nghĩ một cách nghiêm túc, cô cảm nhận thấy ánh mắt của Arnold đang nhìn mình.
Có vẻ như anh ta đang quan sát bàn tay của Rishe. Anh ta đang ngồi khoanh chân, tựa cằm vào lòng bàn tay, nhìn chằm chằm một cách tập trung nhưng lại có phần lơ đãng.
(Một đứa trẻ thích thú xem đàn kiến hành quân...?)
Có gì vui thế? Khi đang thắc mắc, mắt cô chạm mắt Arnold.
"Ta xin lỗi. Nàng có khó chịu cái nhìn của ta không?"
"Không ạ. Có điều gì khiến ngài bận tâm sao?"
"Không có gì, chỉ là ta cho rằng thật khó nắm bắt trái tim nàng thôi."
Arnold mỉm cười.
"Ta nóng lòng muốn xem lần sau nàng sẽ mua vui cho ta như thế nào... Nghĩ đến mà ta thấy háo hức."
(Anh ta làm như thể con người là động vật quý hiếm hay gì vậy...)
Điều đó thật thô lỗ. Rishe mới chỉ sống bảy kiếp và chỉ là một con người bình thường.
“Việc thần làm lúc nãy không phải thực hiện để mua vui cho ngài đâu.”
“Ta biết mà~”
Arnold hít một hơi thật sâu và xóa nụ cười khiêu khích trên khuôn mặt của mình .
“—Hiệp sĩ mà nàng yêu cầu đưa ra sự lựa chọn gần như tống tiền lúc trước, là một kẻ có xuất thân từ khu ổ chuột.”
“T-Thần không nghĩ đó là một lời đe dọa. Ý ngài là sao?”
“Đất nước Garkhain ủng hộ chế độ nhân tài, nhưng những người xuất thân thấp kém thường không được đánh giá công bằng do nguồn gốc của họ. Dù vậy, người đó vẫn không nhượng bộ trước áp lực bên ngoài và làm việc chăm chỉ để trở thành hiệp sĩ.”
Rishe ngừng nhặt hạt từ bông hoa và ngước nhìn Arnold.
"Hiệp sĩ bị tê liệt nặng nhất và được giao cho hiệp sĩ khác chăm sóc trong một thời gian ngắn, anh ta đã luyện tập ngày đêm để thực hiện nhiệm vụ này. Anh ta là một hiệp sĩ già, cái người đã cúi đầu trước nàng và cảm ơn ấy."
"Anh ta là một người đàn ông chu đáo nhưng đã bị thương khi cố gắng bảo vệ đoàn xe và những người lính mới."
“Ngài biết rất nhiều về những hiệp sĩ của mình nhỉ?”
"Bởi vì chính bản thân ta đã chọn họ, là những thuộc hạ thân cận của ta."
Arnold dừng lại, chỉnh lại tư thế một chân khuỵu gối, tay chống xuống đất và cúi đầu trước Rishe.
"Cảm ơn nàng vì đã cứu họ."
"..."
Cô hiện tại còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.
Phải chăng đây là vẻ ngoài giả tạo của Arnold Hein, vị Hoàng đế phản quốc, người đã từng là Hoàng đế độc ác khơi nào chiến tranh trong suốt tất cả các cuộc đời của Rishe? Hay đó là bộ mặt thật của anh ta?
Khi chĩa kiếm vào tên trộm, Arnold như đang nhìn một món đồ chơi với ánh mắt khó chịu.
“Thần không làm điều gì đặc biệt để điện hạ phải cúi đầu trước bản thân. Thần chỉ là tình cờ sử dụng kiến thức mà bản thân có thôi.”
"Hể. Ta không nghĩ có nhiều tiểu thư tình cờ có được những kiến thức cần thiết về dược học đâu."
"Nhắc mới nhớ! Ngay khi thần cắt tay, ngài đã định nắm lấy cổ tay thần đúng không? Lần này, ngài chắc chắn đã cố phá bỏ lời hứa không chạm vào thần."
“Đó là một trường hợp bất khả kháng thôi.”
Nói chuyện một lúc, cô thở dài.
"Nhân tiện. Tại sao tất cả các hiệp sĩ đều cảnh giác với thần vậy ạ?"
"Cảnh giác? ...À. Tất cả các hiệp sĩ đang ở lâu đài hoàng gia với tư cách là vệ sĩ của ta đều nghe nói về việc lễ đính hôn của nàng bị hủy bỏ. Ta đoán nó đã khuấy động những tưởng tượng không mong muốn về việc nàng là người phụ nữ không đủ phẩm giá nào đó sẽ cưới ta."
"Thần hiểu rồi."
Chắc chắn, nếu một người như thế đột nhiên tuyên bố rằng cô ta đã tạo ra thuốc cho người bị thương, sẽ không ai có thể tin cô.
"Ngoài ra, hãy để ta nói với nàng điều này. Ở đất nước Garkhain, có thể có một số người sẽ thô lỗ với nàng. Ta sẽ làm mọi thứ có thể để ngăn điều đó xảy ra, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, hãy cho ta biết ngay lập tức."
“Có lý do nào khiến ngài cần đưa ra cảnh báo đó không?”
“Việc lựa chọn Hoàng phi tương lai được giao cho ta, nhưng họ đã quyết định rằng người ta chọn sẽ là thành viên của hoàng gia nước khác. Gia đình công tước của nàng có lẽ cũng là một gia đình có liên hệ với hoàng gia, nhưng nó chưa đáng kể lắm.”
Arnold đã đúng. Nếu nhìn theo nghĩa rộng hơn, người ta thực sự không thể coi gia đình Rishe là thành viên của hoàng gia được.
“Lý do tại sao cha ta, Hoàng đế, lại ra lệnh cho ta lấy một công chúa từ đất nước khác thay vì một cô con gái quý tộc từ đất nước mình…”
"...Tức là một con tin."
Đất nước Garkhain là một quốc gia đã mở rộng lãnh thổ của mình rất nhiều thông qua chiến tranh.
Mặc dù các hiệp ước hòa bình hiện đã được ký kết với các nước láng giềng nhưng mối quan hệ này đang rất mỏng manh. Nếu Garkhain yêu cầu bất kì quốc gia nào giao nộp công chúa, không quốc gia nào có thể từ chối.
Bằng cách lôi kéo một công chúa từ một quốc gia khác vào hoàng gia, Garkhain có thể giành được lợi thế trước quốc gia đó. Nói một cách cực đoan, anh ta có thể đe dọa họ bằng cách nói: “Nếu ngươi từ chối, ta sẽ không đảm bảo an toàn cho con gái ngươi”.
“Ta đã gửi một tin nhắn cho cha ta, rằng “Hoàng phi tương lai sẽ là thành viên của một gia đình công tước, có quan hệ với hoàng gia, Cô ấy là một cô gái trẻ và cũng là vị hôn thê của Vương tử cho nên cô ấy là một trong những người rất quan trọng, do ta thích nên cướp về mặc cho tên Vương tử đã chống cự đến cùng."
“Cướp về...”
Quả thực, Dietrich luôn phàn nàn và làm ầm ĩ lên. Hắn không có quyền nói bất cứ điều gì về cuộc hôn nhân của Rishe.
“Nàng được cha ta công nhận vì ông cho rằng nàng xứng đáng làm con tin. Tuy vậy sẽ có người trong nước tỏ ra thái độ bất kính với nàng."
"Điện hạ. Cái đó."
“Tuy nhiên, ta sẽ khiến những người như vậy im lặng. Với tư cách là Hoàng phi, nàng sẽ rất yên ổn…”
"Con tin... cái đó. Điều đó thực sự tuyệt vời!”
Arnold cau mày nhìn Rishe, người đang nghiêng người về phía trước theo bản năng.
"……Gì?"
“Nếu thần bị đối xử như là 'một con tin', thần sẽ không bị gọi ra làm bất kỳ nhiệm vụ chính thức nào với tư cách là Công chúa, phải không!? Thần sẽ bị bắt sống ở một góc của cung điện và chỉ ra ngoài khi cần thiết nên thần sẽ không bị gọi đi làm bất cứ nhiệm vụ chính thức nào, phải không? Thần sẽ không có tiếng nói gì trong quan hệ ngoại giao!”
"Ahhhh... có lẽ vậy."
“Thần đã làm được…! Bây giờ thần có thể làm được rồi…!”
Rishe run rẩy khi tận hưởng niềm vui.
Thực sự thì cô khá lo lắng về điều đó.
Làm hoàng phi hay thậm chí là hoàng hậu là một công việc cực kỳ khắt khe. Rishe, người đã được huấn luyện cho mục đích này, biết rằng hoàng hậu bị buộc phải làm việc theo một lịch trình khiến cô ấy ngủ rất ít.
Nhưng nếu bị coi như con tin, thì cô sẽ không bị buộc phải làm công việc quan trọng như vậy.
"Gánh nặng đã được trút bỏ khỏi vai thần. Cảm ơn vì đã giữ lời hứa, thưa điện hạ!"
"……KHOAN……"
"À, tất nhiên rồi, đừng lo lắng. Thần hiểu rằng ngài sẽ rất bận rộn cho đến khi lễ cưới kết thúc."
Rishe cảm thấy nhẹ nhõm và quay lại chuẩn bị dược liệu.
là bth dữ chưa :> ngay phỏm liền:))