Sau khi chia tay Elise, Rishe quay trở lại dinh thự và lại dùng nước cô đã múc để tiếp tục dọn dẹp.
Một lúc sau, các hiệp sĩ khiêng đến cho cô một chiếc giường. Chiếc giường lớn êm ái được trải ga sạch sẽ, trông có vẻ như đây sẽ là một nơi thoải mái để ngủ.
Sau khi Rishe dùng miếng giẻ lau hoàn tất lau chùi thêm một căn phòng, cô quyết định nghỉ ngơi ở khu vực này. Sau đó cô đi lên căn phòng trên tầng cao nhất, căn phòng nơi đã được kê giường cho cô và đi ra ban công.
Kinh đô nhìn từ đó đã bắt đầu chuyển sang màu vàng trong ánh chiều tà.
Cách đây không lâu trời đã mưa nên không khí rất trong lành, cô có thể nhìn thấy tít tận đằng xa. Làn gió mùa xuân thật dễ chịu trên làn da ướt đẫm mồ hôi của cô khi chuẩn bị đi tắm.
Rishe chống tay lên lan can ban công, tựa má vào đó và nhắm mắt lại.
Sẽ thật tuyệt nếu cô có thể thiếp đi như vầy, nhưng cô còn phải đi tắm. Tuy nhiên, thật khó để rời xa phong cảnh từ đây và làn gió xuân.
Khi đang nghĩ về điều này, lời dặn của mẹ đột nhiên vang lên trong đầu cô.
“Rishe. Ước muốn của mày không có chỗ trong cuộc sống này đâu.”
Cô nhớ lại những lời đã được dặn trước đây và cau mày.
"Đừng quên rằng. Sống một cuộc đời cống hiến và trung thành với hoàng gia là sứ mệnh của gia tộc công tước chúng ta!."
"Dù mày có giỏi đến đâu thì sinh ra là phụ nữ cũng chẳng có nghĩa lý gì cả. Mày chỉ cần sống đủ tốt để chăm sóc Vương tử điện hạ thôi!."
"Học? Chỉ cần có đủ kiến thức để ứng phó với các tình huống xã hội là đủ. Thay vì học linh tinh, mày hãy học tập cách làm một vị hôn thê đi. Mày sẽ học được cách mỉm cười tử tế hơn bây giờ đấy!.”
Đối với Rishe, cô nhớ những điều đó rất chi tiết. Rishe thở dài.
(Đúng vậy. Khi mình mười lăm tuổi, bản thân cứ nghĩ lại những lời cha mẹ đã dặn...)
Có lẽ cô không thể bỏ được thói quen đó, ngay cả sau khi hôn ước tan vỡ, Rishe vẫn thường xuyên ôn lại những kỷ niệm thời thơ ấu.
Cha và mẹ cô luôn thuyết giảng nhiều thứ cho Rishe khi cô còn nhỏ.
“Kết hôn với một người được cả thế giới kính nể. Hạnh phúc thực sự của mày là được ở bên một người như vậy và hạ sinh cho họ một đứa con."
"…Nhưng mẹ…"
Khi đó, Rishe không được phép có bất kỳ ý kiến nào.
Đầu tiên, không ai khác, chính cha mẹ cô chỉ cảm nhận được giá trị của Rishe ở một điểm: "Con gái họ một ngày nào đó sẽ trở thành hoàng hậu và sinh ra người thừa kế".
Giá trị không phải là thứ có thể được xác định bởi người khác hoặc được gán cho một chức danh.
"..."
Rishe từ từ mở mắt trong khi đầu ngón tay cô vô thức cử động.
Sau đó, cô đặt câu hỏi trong khi vẫn giữ nguyên tư thế.
"...Bỏ qua việc chính sự để mò tới đây, ngài thấy ổn với việc này hả?"
"Nàng không bao giờ ngưng làm ta ngạc nhiên cả đó."
Nghe thấy một giọng nói có phần vui vẻ, cô ngồi dậy và quay ngoắt lại.
Đúng như dự đoán, Arnold đang đứng đó. Anh ta đang tựa người vào lối vào ban công và cười nói.
“Ta tưởng bản thân đã che giấu sự hiện diện của mình khá tốt đấy chứ, nhưng ngay cả khi ta cách xa nàng thế này, nàng vẫn cảm nhận được ta.”
"Ngài nói gì vậy chứ? Chắc hẳn ngài đã điều chỉnh cường độ hiện diện của bản thân từng chút một để xem khi nào thần sẽ chú ý đúng không?"
"Hah!. Rốt cuộc thì nàng rõ tới vậy à?"
Arnold bước tới và đứng cạnh Rishe. Cô có chút cảnh giác, nhưng anh ta chỉ tò mò nhìn xuống thị trấn từ ban công của dinh thự.
"Nàng đang nhìn gì vậy?"
"Thành phố... đằng kia là gì vậy?"
“Đó là một thư viện. Nó được hoàng gia tài trợ và lưu trữ sách được sưu tầm từ khắp nơi trên thế giới.”
"Chà! Một tòa nhà lớn như vậy à?"
Có lẽ nơi đây có một bộ sưu tập sách rất phong phú. Đôi mắt Rishe lấp lánh khi cô ấy nói rằng cô ấy muốn đến đó sớm.
Sau đó, cô ấy chỉ vào một thứ khác mà cô tò mò.
“Còn ngọn tháp đó thì sao? Đó là một tòa tháp rất đẹp.”
"Đó là một nhà thờ. Nó cũng phục vụ như một tháp đồng hồ, chuông reo để báo giờ vào buổi sáng và buổi tối."
"Woaa, thật tuyệt vời...! Nhìn mà xem, có vẻ như có cả một khu chợ lớn ở khu vực đó.”
"Đó là con phố mua sắm lớn nhất ở Đế đô. Có những quầy hàng xếp hàng để bán từ sáng sớm, bán những món hàng vừa được thu hoạch ngay hôm đó.”
"Thật tuyệt vời! Điện hạ, những ngọn núi đẹp đẽ đằng kia..."
Mỗi lần Arnold giải thích điều gì cho cô, Rishe không khỏi phấn khích.
Trí tưởng tượng của cô lớn dần trong đầu và cô muốn tận mắt kiểm tra nó. Có một thư viện rộng lớn, một nhà thờ xinh đẹp dùng để báo thời gian và một khu chợ buổi sáng, nơi bạn có thể mua bán trái cây tươi.
Arnold nhìn chằm chằm Rishe đang có vẻ thích thú.
"C-cái gì?"
"Không, nhưng ta chỉ đang tự hỏi điều đó có gì thú vị. Liệu nàng thực sự có thể quan tâm đến một đất nước mà nàng bị bắt đến và phải kết hôn tại đó trong hoàn cảnh bất đắc dĩ không?"
"Ưmm……"
Khi được hỏi câu hỏi này, cô bối rối không biết trả lời thế nào.
(Mình nên làm gì đây? Trả lời câu hỏi này một cách bình thường có được không?)
Đó không phải là điều đáng để nói dối, vì vậy có lẽ cô chỉ còn cách nói sự thật thôi.
Tuy nhiên, Rishe cảm thấy thật kỳ lạ khi nói chuyện với Arnold, kẻ thù của cô ở kiếp trước. Và sự khó chịu đó dẫn đến một mức độ bối rối nhất định.
Kết quả là Rishe hơi đỏ mặt và phải lắp bắp trả lời.
"Đ-Đó là điều mà thần khao khát.."
Nhìn vào khuôn mặt đó, Arnold có vẻ ngạc nhiên.
"Khao khát?"
"Vâng. Thần đã luôn muốn đến thăm đất nước này từ lâu lắm rồi."
Trong cuộc đời đầu tiên làm thương nhân, Rishe có một ước mơ.
Cô muốn đến thăm mọi quốc gia trên thế giới này. Tuy nhiên, giấc mơ đó đã kết thúc khi chỉ còn lại một quốc gia cuối cùng.
Đất nước cuối cùng đó chính là ở đây, Đế quốc Garkhain.
Không chỉ cuộc sống thương nhân đã ngăn cản cô đặt chân lên đất nước Garkhain.
Trong bất kỳ cuộc sống nào, Rishe trước tiên phải kiếm được nghề nghiệp để tồn tại. Tuy nhiên, vào thời điểm cuộc sống của cô trở nên ổn định, tình hình đã thay đổi đến mức việc ra vào đất nước Garkhain không còn dễ dàng nữa.
Cuộc hôn nhân này là cơ hội đầu tiên để Rishe đến thăm đất nước Garkhain.
“Lý do cuối cùng khiến thần quyết định kết hôn với ngài có lẽ là vì sự ngưỡng mộ đối với đất nước này.”
"..."
Arnold cau mày, sau đó nhìn xuống phía dưới thành phố và nói.
"Không có điều gì đặc biệt hay tốt đẹp ở đất nước này mà nàng đang ngưỡng mộ đâu."
"Không, điều đó không đúng! Ngay cả khi ngài chỉ nói sơ với thần về những nơi đó, vẫn có rất nhiều địa điểm hấp dẫn. Khuôn mặt của người dân trong thị trấn đều tỏa sáng và các hiệp sĩ đều tốt bụng. Và......"
Thật thú vị khi nghĩ về những điều tuyệt vời, bất kể chúng là gì.
Trong khi Rishe đang mỉm cười và ngắm nhìn bàn tay bản thân, Arnold lại nhìn chằm chằm vào Rishe trước khi cô kịp nhận ra.
Cô cảm thấy vẻ mặt anh ta hiền lành đến kỳ lạ, cô bối rối không hiểu tại sao.
“Thần đang nói điều gì đó kỳ lạ phải không?”
"Đó sẽ là một vấn đề lớn nếu nàng không nhận thức được điều đó."
(X-xin lỗi, được chưa...)
"Ta chưa bao giờ thấy một người phụ nữ như nàng. Những lời nàng nói, kiến thức và khả năng thể chất của nàng. Hoàn toàn không cần thiết với một cô tiểu thư bình thường."
Lời nói của Arnold khiến Rishe cảm thấy khó chịu.
“Rishe. Ước muốn của mày không có chỗ trong cuộc sống này đâu.”
Cô không khỏi bất giác chán nản đến mức đờ đẫn khi nhớ lại những lời mẹ nói hôm nọ.
"...Mọi thứ đều là kho báu của thần, ngay cả khi nó không cần thiết đối với người khác. Đó là tài sản mà thần sẽ không bao giờ đánh mất, và là một phần quý giá trong cuộc đời thần. Ngay cả khi ai đó nói rằng nó vô nghĩa."
Rishe quay mặt về phía Arnold và ngước nhìn chiều cao của anh.
“Thần sẽ tự quyết định điều gì có giá trị trong cuộc đời của bản thân.”
Rishe sẽ không bao giờ chấp nhận lời nguyền cha mẹ cô đã từng giáng xuống, một lần nữa .
Dù sinh ra là phụ nữ nhưng Rishe có thể làm bất cứ điều gì và cô sẽ không bao giờ sống chỉ để trở thành vương phi và từ bỏ những gì mình muốn học.
Cô nhìn chằm chằm vào Arnold với ngọn lửa đó trong mắt. Rồi với vẻ mặt tử tế đến ngạc nhiên, anh nói:
"-Ta hiểu"
Sau đó, anh chạm vào má Rishe bằng bàn tay to lớn của mình.
Ngón tay cái của anh nhẹ nhàng lướt trên má cô. Sau khi chớp mắt, Rishe nhận ra mặt mình đã dính bụi bẩn vì việc lau chùi hồi nãy đã được lau sạch.
"Từ giờ trở đi, nàng có thể tự do làm những gì mình muốn ở đất nước này. Ta thề sẽ ủng hộ mong ước của nàng và tiếp tục là sức mạnh của nàng."
"Eh……"
Rishe ngạc nhiên trước sự chấp nhận bất ngờ.
Dù nói như vậy nhưng Arnold có quyền yêu cầu Rishe phải hành xử giống như "một Hoàng phi". Suy cho cùng, đây là một cuộc hôn nhân vì lợi ích chính trị, trong đó có sự chênh lệch quyền lực cực lớn giữa hai quốc gia và Rishe về cơ bản chỉ là một con tin thôi.
Tuy nhiên, thay vì chỉ cho phép Rishe tự do, Arnold lại đi xa đến mức ủng hộ nó?
"Tại sao ngài lại làm vậy?"
"Ta đã nói với nàng rồi mà. Ta đã lỡ yêu nàng mất rồi."
Arnold lặp lại những lời dối trá đầy mật ngọt như trước đó.
“Ngoài ra, nàng có thể không muốn nghe ý kiến của người khác, nhưng ta thực sự cảm thấy những tiềm năng không thể đong đếm được của nàng, những điều đó không phải là vô nghĩa, và ta thực sự thích chúng.”
"..."
“Ta nghĩ rằng hôm nay ta đã truyền đạt được đủ nhiều cho nàng tâm tư của ta rồi.”
Nói vậy, anh tách khỏi Rishe và quay lưng bước đi.
Khi anh ta dừng lại ở lối vào, anh quay lại nhìn Rishe, người đang choáng váng và nói:
"Hãy nghĩ về điều nàng muốn. Lần này, ta đã lỡ vi phạm lời hứa 'không được chạm vào nàng dù chỉ một ngón tay' mất rồi."
"..."
Sau khi Arnold biến mất, không hiểu sao Rishe lại cảm thấy như cơ thể mất hết sức lực và ngồi bẹp xuống bên ban công.
(..Mình hoàn toàn không thể đọc được! Rốt cuộc thì người đàn ông đó, Arnold Hein, đang âm mưu gì vậy?)
Khi những tia nắng cuối cùng trong ngày dần lụi tàn một màn đêm yên tĩnh sắp bao trùm lấy Đế quốc Garkhain.
Làm gì có mà đọc được :> Trung bình phụ huynh trung cổ