Trans: Chí mạng
_________________________
Khi bữa dạ hội được tổ chức tại lâu đài hoàng gia sắp kết thúc, có bóng một chàng trai đang đứng trong sân với ánh sáng lờ mờ của lâu đài.
Mái tóc đen mượt cùng với đôi mắt xanh tròn. Anh ta có vẻ đẹp hơi ái nam ái nữ và có lẽ không quá 16 tuổi, ánh mắt dán chặt lên ban công phía trên.
Có một cô gái đang đứng trước ánh mắt của chàng trai.
Cô ấy có mái tóc màu san hô mềm mại, mặc dù nhìn từ xa anh vẫn có thể khẳng định đó là một cô gái xinh đẹp.
Có vẻ như cô ấy đang đứng đợi ai ở đó một lúc, nhưng rồi người cô ấy đang đợi dường như gọi cô ấy và cô rời khỏi lan can.
Anh nhìn theo bóng cô dần khuất đi.
Một lúc sau, một người đàn ông xuất hiện ở nơi cô gái đang đứng.
Người đàn ông sau đó lặng lẽ trừng mắt nhìn anh, như thể hắn ta đã biết anh ở đó từ lâu. Điều này xảy ra bất chấp là anh ở xa ban công và xung quanh tối đen như mực .
"~~~~...!"
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng anh ta và khóe miệng anh bất giác nhếch lên theo phản xạ.
Sát khí đe dọa của người đàn ông là điều anh thích hơn bất cứ điều gì. Có vẻ như, bầu không khí đe dọa mãnh liệt là một lời cảnh báo rồi người đàn ông đột ngột quay gót và rời đi.
"Cái gì? Chúng ta không thể chơi cùng nhau à?"
Chàng trai nhìn xuống và lẩm bẩm với vẻ tiếc nuối. Chắc hẳn là chuyện này do cô gái xinh đẹp mà anh gặp lúc trước.
"Em nhớ anh. Hoàng huynh."
Kể từ ngày cô gái đó đến, đã biến cuộc sống của anh thành địa ngục.
Anh trai đã cấm anh tham dự một bữa tiệc. Tuy nhiên, điều hối tiếc duy nhất của anh là không có cơ hội nói chuyện trực tiếp với cô ấy.
“Nhưng chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi, phải không?... Chị dâu.”
Anh thì thầm với chính mình bằng giọng nhẹ nhàng.
***
"Tất cả các cô thật vô dụng."
Giọng một cô gái vang vọng trong phòng giặt đồ nhỏ bằng đá.
Cô hầu gái tóc đỏ tên Diana đang đứng hướng dẫn những cô hầu gái mới đến. Rishe, người đang giặt quần áo cùng những người khác, đang nhìn lên mà không ngừng làm công việc của mình.
Đã ba ngày kể từ khi Rishe sống một mình trong dinh thự, cô một lần nữa thay quần áo phù hợp với các cô hầu gái đến giặt đồ mà không có sự giám sát của các hiệp sĩ. Ngày nào cô cũng thấy Diana giận dữ, những người mới đến chỉ biết im lặng thu mình lại.
"Ngay cả việc giặt giũ đàng hoàng cũng không làm được sao? Công việc tôi yêu cầu cô làm buổi sáng mà giờ đến trưa vẫn chưa xong. Trong khi đó chúng tôi thậm chí có thể dọn dẹp xong toàn bộ tầng một dinh thự này trong một phần ba thời gian đó!"
“Tôi-tôi thành thật xin lỗi, chị Diana.”
Những cô hầu gái mới im lặng như thể đang sợ hãi. Trong số đó có Elise, người mà Rishe đã đứng ra giúp ngày hôm trước.
Rishe rút đôi bàn tay dính đầy bọt ra khỏi bồn, rửa sạch nó rồi nói với Elise và những người khác.
"Để tôi giúp. Còn việc gì nữa không?"
"...Lại là cô à?"
Diana quay lại và trừng mắt nhìn Rishe một cách dữ dội.
"Tôi không biết cô thuộc bộ phận nào, nhưng tôi rất ngạc nhiên khi thấy cô có thời gian để mà làm việc giúp người khác. Tôi ước gì mình cũng có nhiều thời gian rảnh giống như cô vậy."
Nói xong Diana với vẻ bực tức nhanh chóng quay đi.
"Hãy để những người mới vô dụng này một mình và đi thôi, Laura và Maya. Để được chọn làm hầu gái cho Hoàng phi điện hạ, chúng ta không nên lãng phí nhiều thời gian của mình ở một nơi như thế này."
Diana lấy từ trong túi tạp dề ra một mảnh giấy ghi chú nhỏ và nhìn những dòng chữ viết trên đó.
"Hôm nay, có vẻ như ga trải giường trong dinh thự sẽ đến. Nếu chúng ta giúp mang chúng trước khi nhận lệnh và đảm bảo mọi thứ hoàn hảo, thứ hạng chắc chắn sẽ tăng lên!"
“Đợi chút, Diana!”
Hai cô hầu gái vội vàng theo Diana rời khỏi tiệm giặt.
Sau khi cánh cửa đóng lại, Rishe mỉm cười quay sang Elise và những người khác.
"Bây giờ chúng ta hãy tiếp tục. Nếu có việc gì quá lớn và cần nhiều thời gian, hãy chuyển nó cho tôi."
"C-Cảm ơn cô rất nhiều!"
Mặc dù những người giúp việc mới rất sợ hãi nhưng sau khi nghe những lời đó họ có vẻ nhẹ nhõm. Ngoài ra còn có một cô gái sắp khóc thậm chí còn cúi đầu trước Rishe.
Elise, người đang tỏ ra buồn bã.
"Tôi xin lỗi. Đó là vì chúng tôi chậm học và nhớ được công việc của mình..."
"Mọi người ở đây, đều mới đến dinh thự này thôi phải không? Cần có thời gian để học một công việc mới, bất kể bạn là ai."
Rishe động viên Elise và mọi người trong khi kì cọ và giặt mấy tấm ga trải giường.
“Ngay từ đầu, Elise, cô không phải là người thiếu kinh nghiệm giặt giũ, phải không?”
"!"
Elise rụt rè gật đầu lo lắng trước quan điểm của Rishe.
Rishe đã nhận ra trong vài ngày vừa qua khi giặt đồ chung với họ rằng không phải tất cả những người mới đến đều là những người nghiệp dư.
Rõ ràng là các cô gái đã biết làm việc nhà hoặc việc gì đó tương tự. Nhưng khi đặt ra một nhiệm vụ cụ thể, họ không thể thực hiện nó một cách hoàn hảo.
Tuy nhiên, những lời phàn nàn của Diana cũng đúng.
Họ đã mất quá nhiều thời gian hơn bình thường cho việc giặt giũ.
(Nhưng nguyên nhân thì quá rõ ràng...)
Rishe hỏi Elise về một thắc mắc mà cô đang tò mò.
"Các cô có nghe câu chuyện nào về Diana trước khi cô ấy đến đây không? Ví dụ như cô ấy có xuất thân từ một gia đình giàu có chẳng hạn."
"Tôi nghe nói bố cô ấy là chủ nhiều cửa hàng và Diana cũng đang làm việc ở đó."
"Tôi cũng có nghe nói vậy. Tôi còn nghe được ba của cô ấy nợ nần nên phải bán hết tất cả."
Sau khi nghe câu chuyện từ những người hầu gái, Rishe ngừng chà ga trải giường và suy nghĩ về điều đó.
Những người hầu mới đến và những người hầu cũ với thái độ hống hách. Rishe quyết định phải làm gì đó với họ.
"Ừm. Có chuyện gì à?"
Elise lo lắng hỏi Rishe, cô mỉm cười và lắc đầu.
"Không có gì đâu. Bây giờ hãy tập trung giặt xong đống này đi đã."
***
Chiều hôm đó, ba mươi hầu gái đã tập trung tại một phòng tiếp khách trong dinh thự của Arnold.
Mười người trong số bọn họ là những người đã làm việc lâu năm tại dinh thự này, trong khi hai mươi người còn lại thì mới được tuyển dụng. Từ đây, cô phải chọn những người làm hầu gái của mình trong số 30 người này.
Các cô gái lộ ra vẻ lo lắng khi nghe tin kết quả tuyển chọn sẽ được công bố vào ngày hôm nay.
"Này. Có tin đồn rằng dinh thự đã bị bỏ hoang và trong tình trạng tồi tệ, sao nó sạch sẽ và lấp lánh thế này?"
"Đúng là có tin đồn như vậy. Chắc chắn ai đó đã đến dọn dẹp trước khi chúng ta đến."
“Tôi không biết tiểu thư Rishe là người như thế nào? Ah, tôi lo quá…”
Trong khi những người hầu gái lén lút thì thầm, các cô gái đang lo lắng tìm kiếm một người.
"Này Elise. Cô gái luôn giúp đỡ chúng ta không có ở đây."
"Đúng vậy……". Elise chớp mắt đáp.
"Nhìn kìa, Diana. Cô nàng mới ngạo mạn đó có vẻ như thậm chí còn không được chọn làm ứng cử viên ngay từ đầu."
Trước câu nói đó Diana tỏ vẻ hài lòng.
"Đúng vậy, dù sao muốn làm hầu gái cho Hoàng phi điện hạ, phải có lễ nghi nhất định, tôi cá là cô ta đã bị đuổi khỏi cuộc tuyển chọn!"
Đôi mắt Diana sáng lên với niềm tin rằng cô sẽ được chọn.
Cuối cùng, có tiếng gõ cửa vang lên trong căn phòng nơi người những người hầu gái được gọi đến.
“Tiểu thư Rishe đã đến. Tất cả hãy cúi đầu.”
Theo lệnh của Oliver, các cô gái nhanh chóng vào tư thế và cúi đầu. Ngực của Diana cảm thấy đau nhức vì tiếng gót giày chạm sàn, trong lòng dâng trào chờ mong.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần và dừng lại khi tiến đến trước mặt Diana và những người bạn của cô. Từ khóe mắt, cô nhìn thấy một chiếc váy bồng bềnh, nó có mùi gì đó nhẹ nhàng và thoải mái.
Ngay cả trước khi gặp cô ấy, cô đã biết rằng tiểu thư Rishe là một người phụ nữ tuyệt vời. Diana và những người bạn của cô cảm thấy tràn ngập niềm tự hào khi nghĩ rằng từ giờ trở đi người như thế sẽ trở thành chủ nhân của họ.
Đột nhiên, Laura, người đứng cạnh Diana, lại thì thầm với cô.
"Này Diana. Cậu có thấy mùi hương này quen không?"
"Im lặng, đừng nói chuyện với tôi bây giờ."
Đây rõ ràng là mùi hương của người phụ nữ sẽ trở thành phu nhân của Hoàng tử sử dụng. Chắc hẳn là một loại nước hoa cao cấp nào đó. Đó là những gì Diana nghĩ, nhưng cô chợt nhận ra đó là gì và buột miệng thốt ra.
"...Xà bông tắm"
"Hả? Diana, cậu vừa nói gì thế?"
"Đó là xà phòng. Loại mà chúng ta thường dùng để giặt giũ..."
Cùng lúc cô chắc chắn về điều này, cô nghe thấy một giọng nói.
“Mọi người hãy ngẩng đầu lên.”
"!!"
Không thể nào, điều này không thể là sự thật được.
Điều đó không thể nào là sự thật, tại sao giọng nói này lại nghe quen đến thế?
Diana và những người khác ngước lên nhìn về phía trước, cảm thấy vô cùng lo lắng. Một linh cảm đáng sợ bao trùm lấy cô. Và nó làm cô thở hổn hển.
"Ơ..."
“Tên ta là Rishe Irmgard Wertsner.”
Trước mặt cô là cô gái xinh đẹp —cái gai làm chướng mắt cô mấy ngày qua.
Nụ cười cô ấy mang trên mình thật bình yên và vô cùng dịu dàng.
Bất ngờ chưa༼ つ ◕‿◕ ༽つ Tôi cũng ước như vậy Chắc lại cờ bạc rồi=)