Ở vòng lặp thứ 7, tôi sẽ tận hưởng cuộc sống làm dâu tự do ở cựu địch quốc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3531

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

WN Vol 1 - Chương 22 : Không thể chiến thắng được sếp cũ trước đây?

Trans : Khanhkhanhlmao

____________________________________________

Những cánh hoa tung bay trong gió rơi xuống quanh lâu đài ở Garkhain. 

Mặc một chiếc áo choàng bằng vải lanh, Rishe đang dùng một chiếc cuốc cào đất.

"Hây!" 

Cô đã dành vài ngày qua để xới đất khu vườn tương lai của mình, một góc sân nhỏ được Arnold cấp cho theo yêu cầu của cô. 

(Mình không có nhiều không gian nên mới đầu như vầy thì tạm thời sẽ ổn.) 

Rishe quan sát mảnh đất đã cày xới của mình với vẻ hài lòng. 

Những chiếc xô đặt gần đó chứa đầy nấm mốc. Đó là loại đất màu mỡ mà cô thu thập được từ những cây rụng lá trong vườn. 

Với một cú nhấc mạnh, cô xách một cái xô và bắt đầu rải đất lên mặt đất đã cày xới. Khi làm xong, cánh tay cô tê dại. 

(Mình thật sự nên bắt đầu rèn luyện cơ thể này một cách nghiêm túc...) 

Cơ thể này từng thuộc về một nữ tiểu thư ít vận động cho đến gần đây, không có chút sức mạnh thể chất hay cơ bắp nào cả. Cô thấy nó kém xa so với cơ thể cô đã trau dồi khi còn là một hiệp sĩ, thậm chí còn tệ hơn cả lúc mà cô làm dược sĩ. 

Ngay cả khi đầu cô hiểu được cơ thể cô chuyển động như thế nào thì cơ thể cô cũng không thể theo kịp. 

Tuy nhiên, cô vẫn muốn làm được nhiều việc hơn trước khi cơ thể đau nhức buộc cô phải nghỉ ngơi. 

Chậm rãi nhưng chắc chắn. Cô bắt đầu dùng cuốc xới đất, tạo độ thoáng cho đất bằng cách trộn đất và mùn. 

Cô loại bỏ bất kì rễ hay cỏ dại nào có thể nhìn thấy, nhưng không quá cầu toàn. Cô tò mò muốn biết những bông hoa kì lạ nào có thể nở nụ giữa những hàng cây của mình. 

Các hiệp sĩ của cô, người đứng canh gác cách đó không xa cũng đang quan sát tác phẩm của Rishe một cách thích thú.

Diana nhanh chóng tham gia cùng họ, đôi mắt cô ấy tròn xoe như cái đĩa. 

"Tiểu thư, người đang làm cái gì vậy chứ!?" 

"Ồ, cái này à? Ta đang xới đất." 

"Làm đồng? Nhưng người là Hoàng phi tương lai mà!" 

Khi Rishe trộn đất xong, cô ấy nặn đất thành những đường vân mềm mại. Nó đã sẵn sàng để trồng cây, nhưng Rishe quyết định tốt nhất là nên để nó thích nghi với ánh sáng mặt trời trong thời gian này. Cô lau mồ hôi trên trán, cười toe toét với Diana đang sửng sốt. 

“Xin lỗi đã để cô phải đợi. Bây giờ cô có thể nói cho ta điều cô đang muốn nói rồi đó?” 

“Ồ! Vâng, đây ạ!” 

Diana giơ tập tài liệu trên tay ra với vẻ mặt lo lắng. 

Tờ giấy có những dòng chữ viết tay gọn gàng và những hình vẽ nguệch ngoạc nhỏ xinh về chổi và khăn lau bụi. 

"Thần đang nghĩ rằng những từ đầu tiên mà mấy cô người mới nên học cách đọc là mấy từ chỉ những vật dụng vệ sinh." 

Diana vẫn đang mặc bộ váy hầu gái, mặc dù đã cởi bỏ tạp dề. Cô lo lắng kéo gấu váy mình lên, nói thêm.

“Đây là những từ họ thường sử dụng hàng ngày trong công việc. Thần nghĩ nó sẽ hữu ích." 

"Khá tốt đấy chứ, ta đồng ý." 

Rishe nói.

Vẻ mặt của Diana thoáng sáng lên trước khi lại chìm vào u ám. 

Có lẽ cô ấy không cảm thấy tự tin như lần đầu xuất hiện.

“Thành thật mà nói… ta tự hỏi liệu họ có vui hơn khi học cách đọc và viết tên của chính mình trước không.” 

“Đúng vậy. Việc kết hợp thứ họ thích vào như vậy chắc chắn sẽ có hiệu quả, nhưng...” 

Rishe nhớ lại cậu trai trong lâu đài mà cô đã chăm sác trong suốt cuộc đời làm hầu gái. 

Cậu ấy học cách viết tên mình từ một gia sư riêng, luyện tập chăm chỉ và chạy đến đưa cho Rishe xem. Nhớ lại khung cảnh đầy hoài niệm mà mỉm cười, cô truyền đạt lại suy nghĩ của mình cho Diana. 

“Nhưng nếu học tên trước họ sẽ không thể ôn lại cùng nhau, cũng như không thể giúp đỡ lẫn nhau nếu có ai đó quên mất. Và cô sẽ phải dạy từng người một thay vì tất cả cùng nhau. Đúng chứ?" 

“Vâng, thần hiểu ạ!” 

Nghe những lời của Rishe, Diana thở phào nhẹ nhõm. 

Có vẻ như cô đã thắc mắc điều này từ lâu. 

"Ta nghĩ dạy họ cách đọc và viết những từ mà họ có thể sử dụng ngay trong công việc là một ý tưởng tuyệt vời. Bản thân ta sẽ rất vui nếu ta là học trò của cô." 

"Người tốt bụng quá." 

Diana rạng rỡ ôm tờ giấy vào lòng. 

"Thần thực sự rất thích công việc này. Nó tuyệt vời hơn việc đi kiếm lời lăng mạ người khác." 

“Fufu, Tất nhiên rồi.” 

"Tại sao người phải bận tâm đến những chuyện nhỏ nhặt thế này?" 

“Chà……” 

Rishe do dự đủ lâu để họ bị ngắt lời bởi Elise, người vừa lặng lẽ bước tới. 

"Thưa tiểu thư, đã đến lúc rồi ạ." 

Rishe gật đầu. 

"Xin lỗi, Diana. Ta bận việc khác rồi, hãy tiếp tục làm tốt công việc nhé!" 

“Vâng! Hãy để việc đó cho thần!” 

"Ah, chị Diana! Chúng ta có thể ôn lại sau bữa tối hôm nay được không?" 

“Tất nhiên rồi! Hôm nay chị sẽ không để mấy em ngủ cho đến khi trả lời được hết đâu, chuẩn bị đi nhé!” 

Elise cười khúc khích, vẫy tay chào Diana khi cô và Rishe quay trở lại khu biệt thự.

“Bồn tắm đã sẵn sàng rồi thưa tiểu thư.” 

“Cảm ơn cô, trước tiên ta phải rửa sạch mồ hôi và bùn đất. Cũng cần phải gội đầu nữa. Elise, cô có thể chuẩn bị bộ váy đắt nhất cho ta và giúp ta làm tóc được không?” 

Rishe phấn khích đến mức muốn bỏ qua mấy điều này khi nghĩ về người mình sắp gặp mặt. 

Elise đi theo sau cô, bối rối.

"Thần nghe nói người đó là một thương nhân bình thường. Tiểu thư có thực sự cần mặc bộ váy đắt nhất của mình không?" 

"Hmm, ta đoán cô cũng có lý. Mà hãy tin ta vào điều này, nó khá cần thiết đấy." 

“Vâng..?” 

Chủ của thương hội Aria, một người tên là Tully, sẽ đến trong vài giờ nữa. 

Đây là thương hội đã giúp đỡ Rishe trong cuộc đời đầu tiên của cô. Mọi thứ cô biết về kinh doanh đều do học được từ Tully. 

Giá trị hàng hóa, cách đánh giá đối tác kinh doanh. Anh dạy cô tiêu tiền để kiếm được nhiều tiền hơn, hay cảnh báo cô về việc đừng trở nên giàu có quá nhanh chóng.

Đối với Rishe, Tully là bậc thầy trong kinh doanh của cô. 

Với thương hội Aria đứng về phía mình, Rishe sẽ mở rộng đáng kể lựa chọn của mình. 

Họ có thể hỗ trợ cô nếu cô cần một lối thoát nhanh chóng khỏi Galkhain, chạy trốn khỏi cuộc ly hôn hoặc bị trục xuất.

Họ có thể củng cố tuyến đường tiếp tế cho chiến tranh. Tất nhiên là nếu Rishe có thể trả mức giá xứng đáng với công sức của họ. 

(Nếu mình có thể thực hiện thỏa thuận này, điều đó sẽ kéo được một mối quan hệ với họ. Bây giờ, làm cách nào để bắt Tully vào móc của mình đây?)

Rishe bước ra khỏi bồn tắm, cân nhắc về điều đó trong khi lau khô người và mặc chiếc váy sang trọng nhất của mình. 

(Thương hội Aria lúc này chỉ mới được thành lập và chưa lớn mạnh đến thế. Bất kỳ thương hội bình thường nào cũng sẽ cố gắng hết sức để giành được một đám cưới hoàng gia. Nhưng với Tully thì mình không chắc lắm.) 

Cô thở dài khi Elise buộc mái tóc khô của cô lại. Cuối cùng, khi đã sẵn sàng cô kiểm tra mình trong gương. 

Tóc cô được uốn thành những lọn mềm mại, chiếc váy cô mặc có màu đỏ máu tuyệt đẹp. Lần này cô có đeo thêm đồ trang sức —rất nhiều —và mang theo một chiếc quạt lông vũ. 

(Hmm... Có lẽ nếu mình làm cho nó hào nhoáng hơn một chút, mình sẽ trông giống như một “quý cô ngốc nghếch thích mua sắm". Mình chỉ đang cố gắng thể hiện và tỏ vẻ sẽ nói mấy câu như “Chi nhiều nhất có thể cho ta’’ thôi.) 

Elise nhìn cô đầy nghi ngờ.

“Thưa tiểu thư, thần đã cố gắng hết sức để buộc tóc người lên cho phù hợp với chiếc váy, với uốn một vài lọn tóc để hoàn thiện vẻ ngoài, nhưng… 

Elise rất xuất sắc trong việc lựa chọn trang phục và phối hợp phong cách —có vẻ cô ấy đã làm điều này cho các em gái của mình trong nhiều năm. 

Mặc dù Rishe có thể tự mình chuẩn bị nhưng từ giờ trở đi cô đang nghĩ đến việc dựa vào cô ấy. 

“Cảm ơn Elise. Nhưng hôm nay, đây là trang phục cho cuộc chiến của ta.” 

“...?” 

Trong khi đó, thông báo về sự có mặt của thương hội Aria đã đến. 

Bỏ lại cô hầu gái đang bối rối ở phía sau, Rishe tiến đến gặp chủ thương hội Aria. Cùng với hai hiệp sĩ hộ tống, cô đi đến phòng tiếp khách của lâu đài hoàng gia. Dinh thự riêng của Arnold vẫn chưa có được phòng tiếp khách nào ra hồn cả. 

Khi cô đến trước phòng tiếp khách, người quản gia lịch sự cúi chào rồi mở cửa. Hai người hiệp sĩ bước vào trong trước, đảm bảo an toàn rồi cúi chào Rishe. 

Khi cô đáp lễ và bước vào phòng tiếp khách thì có một người đàn ông đang đứng đó. 

“Đây là lần đầu tiên tôi gặp mặt tiểu thư. Tên tôi là Kaine Tully, hiện đang là hội trưởng của thương hội Aria. Tôi xin được chúc mừng cuộc hôn lễ của tiểu thư.” 

Tully, người có nụ cười thân thiện cúi đầu chào Rishe. 

Anh ta đã cạo sạch râu, chải lại mái tóc nổi tiếng bù xù của mình, anh bây giờ trông rất khác với người đàn ông mà Rishe từng biết . 

Có vẻ như hôm nay anh ta không say rượu. 

“Tên tôi là Rishe Irmgard Wertsner. Tôi đánh giá cao việc anh đã dành thời gian lặn lội đến đây. Xin mời ngồi.” 

Tully cảm ơn Rishe và ngồi xuống.

Rishe ngồi xuống ghế của mình với vẻ trang nghiêm. Mặc dù đang mỉm cười, cô cảm thấy anh đang đánh giá cô bằng đôi mắt đen quyến rũ khiến các cô gái quán rượu khắp nơi ngất ngây. 

(Cảm giác như anh ta có thể nhìn thấu mình chỉ bằng một cái liếc. Mà mình không mong đợi thấp hơn thế..) 

Ngay từ đầu đó không phải là cái nhìn chằm chằm, nếu cô không cảnh giác và nghĩ rằng mình đang bị soi xét thì không đời nào cô sẽ nhận ra điều đó. 

"Tôi nghĩ đây là khoảng thời gian tuyệt vời trong năm phải không?" 

Tully bắt đầu một tràng nói. 

"Tôi tin rằng đám cưới của tiểu thư được lên kế hoạch vào giữa tháng tám, phải không? Một cô dâu mùa hè. Thật tuyệt vời!"

"Người dân Galkhain hẳn phải vui mừng khôn xiết khi có được một người xinh đẹp như vậy làm hoàng hậu tương lai của họ." 

Tully cười toe toét. 

“Không đâu, anh đã nói quá rồi.” 

Ngay cả khi cô mỉm cười và né tránh những lời tâng bốc xã giao, những cảnh tượng trong quá khứ vẫn hiện lên trong tâm trí Rishe. 

“――Buhahahaha!! Đúng như dự đoán, nhỏ ngốc này không thể biết được viên sapphire đó là giả! Bọn tôi đã cá xem cô có bị người trung gian đó bịp hay không đó. Nhờ có cô, tôi là người chiến thắng oanh liệt nhờ cấp dưới non nớt của mình, được bộn tiền luôn đó!’’ 

"Rishe! Đây là bài kiểm tra cuối cùng của cô. Nếu từ giờ cô muốn tiếp tục làm việc trong thương hội của tôi, hãy lấy lại 5 triệu vàng mà cấp trên của cô đã đánh mất. Ồ, để tôi nói cho cô biết, chỉ trong vòng một tuần thôi đó! " 

"Làm ơn, Rishe, tôi cầu xin cô! Hãy giải thích với Aria rằng người phụ nữ mà tôi gặp tối qua chỉ là một người bạn đi!" 

Trong mắt cô ánh lên cái nhìn xa xăm. Điều đó ổn thôi, Hãy để Tully nghĩ rằng cô đang mơ tưởng về tương lai tươi sáng của mình. 

“Tôi nghĩ màu trắng của váy cưới sẽ tôn lên màu tóc của tiểu thư. Có lẽ một bộ váy từ nhiều lớp lụa mỏng chăng?" 

“!” 

Trước khi cô kịp nhận ra điều đó, Tully đã chuyển từ nói chuyện thăm dò sang kinh doanh một cách suôn sẻ.

Rishe cảm thấy nhẹ nhõm vì đã vượt qua bài đánh giá của anh ta. 

"Điều đó nghe thật tuyệt vời, hội trưởng Tully. Tôi chắc chắn rằng anh đã được thông báo, tôi muốn những vật dụng dùng cho lễ cưới sẽ được cung cấp bởi thương hội Aria danh tiếng"

“Vâng! Thật cảm ơn vì những lời tốt đẹp của tiểu thư đây dành cho một công ty nhỏ bé như chúng tôi!” 

"Nói tóm lại, hôm nay anh có mang theo thứ gì để cho tôi xem không? Tôi rất muốn xem chúng." 

Người đưa tin đã nói với họ rằng cô muốn bàn công việc liên quan đến hôn lễ. Cô có thể tưởng tượng rằng Tully đã mang cả một đoàn xe chở đầy đồ đạc để bán cho cô. 

(Nếu mình thực hiện được thỏa thuận này, mình sẽ có một mối quan hệ vững chắc với họ. Chỉ cần hoàn thành việc này nhanh chóng....) 

“Tiểu thư Rishe!” 

Tully nhìn Rishe và cười. 

“Thật không may, tôi không có gì để bán cho người hết.”

“...” 

câu cá ấy=) ngờ mầu