Trans: Chí mạng
Diana tưởng mình không được chọn nên vài chỗ xưng tôi nhé.
__________________________________________
"…Từ đầu tôi không biết phải làm thế nào."
Cô bắt đầu bình tĩnh liệt kê từng cái một khi bản thân cố gắng nhớ lại những chuyện đó.
“Trước đây, khi gia đình tôi chưa rơi vào tình trạng nợ nần tôi chỉ giặt áo sơ mi và ga trải giường. Nên tôi không biết cách giặt những chiếc váy và nhũng bộ quân phục mà tôi chưa từng thấy trước đây.”
“Điều đó là tất nhiên."
"Các đàn chị của tôi đều bận rộn và luôn nói với tôi rằng: 'Bọn chị không có thời gian để dạy em. Hãy nhìn theo những gì bọn chị đã làm và ghi nhớ nó'. Ngay cả khi tôi thắc mắc về điều gì đó mà tôi không hiểu, thì đó cũng là điều mà bản thân không thể làm được và chẳng có ai để hỏi cả."
"Vậy à, cô còn gặp vấn đề gì khác không?"
"Có rất nhiều điều cần nhớ. Các loại xà phòng và bàn giặt khác nhau để sử dụng tùy thuộc vào chất liệu của vải, sử dụng các dụng cụ khác nhau tùy thuộc vào chất liệu của khu vực cần làm sạch. Không chỉ phải nhớ các loại dụng cụ mà còn phải nhớ cả vị trí đặt mỗi dụng cụ. Và tôi không được phép đặt câu hỏi về những gì mình đã được dạy."
Những người mới đến trao nhau những ánh nhìn ngạc nhiên. Rishe dường như hiểu tại sao.
Những gì Diana vừa nói cũng chính là điều khiến các cô gái mới đến gặp rắc rối.
Họ luôn dành nhiều thời gian tìm kiếm các dụng cụ mà không biết chúng ở đâu, thật ngại để hỏi ai đó và cảm thấy nản lòng khi thấy mọi người luôn trông rất bận rộn. Tất cả những người mới đến đều phải đối mặt với những rắc rối như vậy.
"Mặc dù vậy! Tôi đã tự vươn lên để có thể trở thành một người chính thức trong hoàn cảnh đó! Ngay sau khi tôi đến dinh thự này, tôi đã có thể làm được những gì tôi được dạy ngày hôm trước. Không giống như bọn họ!"
“Đúng là có một sự khác biệt lớn giữa cô và những người hầu gái mới.”
Khi Diana phản đối, Rishe đã nói với cô ấy.
“Đó là cô có khả năng đọc và viết.”
“A…!”
Cùng lúc Diana đảo mắt ngạc nhiên, Elise nhìn xuống sàn nhà.
Tỷ lệ biết chữ của thường dân ở tất cả các nước là tương đối thấp. Đặc biệt là đối với phụ nữ, có rất ít gia đình đủ điều kiện để bỏ ra chi phí cho việc đi học.
Diana, sinh ra trong một gia đình thương nhân, nên có khả năng cô được đi học vì cô biết đọc và viết. Những người giúp việc xung quanh mà cô thân thiết có thể cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự.
Tuy nhiên, phần lớn những người hầu gái còn lại không được may mắn như vậy.
"Chỉ cần được nghe giải thích công việc bằng lời một lần. Cô có thể ghi chú và đọc lại để nhắc nhở bản thân bao nhiêu lần cũng được, còn những người không biết viết thì sao? Liệu cô có còn tự tin rằng mình có thể hoàn thành công việc nếu không ghi chú lại không?"
"Tôi không..."
Diana vô thức đút tay vào túi tạp dề. Nơi cô ấy giữ những ghi chú của mình bao gồm nhiều kế hoạch khác nhau trong ngày ở đó và sử dụng chúng để hỗ trợ công việc của mình.
Hi vọng bây giờ Diana phải hiểu việc bản thân có thể đọc và viết sẽ giúp ích đến mức nào.
Và nếu để ý, cô ấy có thể dễ dàng hình dung ra những người người hầu gái mới đến không thể sử dụng những phương pháp này sẽ gặp khó khăn như thế nào.
"Tất cả mọi người đều làm việc chăm chỉ nhất có thể giống như cô vậy. Ta hi vọng cô sẽ ghi nhớ điều này."
“Giống như tôi hồi đó…”
Cơ thể như không còn sức lực Diana ngồi bệt xuống,.
“Thành thật xin lỗi…"
“Chị Diana?”
"Tôi xin lỗi mọi người. Tôi chẳng là gì cả. Tài sản của gia đình không còn nữa, tôi không còn sự hỗ trợ từ gia đình và tôi phải tự cố gắng! Tôi đã bắt đầu lại từ đầu. Tôi đã có thể làm được đến mức này, nên tôi tỏ ra giận dữ với những người mới đến vì không thể làm được điều đó...!"
Vai Diana run lên như thể sắp khóc và cô vội lấy hai tay che mặt.
"Nhưng tôi đã nhầm! Tôi không bắt đầu từ con số 0! Những gì tôi học đến bây giờ vẫn còn in sâu trong tôi. Tôi đã không nhận ra mình may mắn đến thế nào. Tôi tự hỏi đáng lẽ bản thân phải hiểu những gì mọi người phải trải qua và dạy họ cho tử tế vậy mà... ”
“Chị Diana…”
"Tôi xin lỗi. Tôi thật sự xin lỗi mọi người."
Những người hầu gái mới, ngạc nhiên trước lời xin lỗi thẳng thắn của cô. Họ chạy đến và ngồi xuống xung quanh cô.
"Điều đó không đúng, chị Diana. Chúng em mới là người phải xin lỗi vì đã không thể ghi nhớ nhanh được.”
"Tiểu thư Rishe. Chị Diana mặc dù hơi đáng sợ, nhưng chị ấy luôn hoàn thành công việc của mình một cách hoàn hảo! Các tiền bối khác cũng vậy. Vì vậy, làm ơn..."
"Không sao đâu. Việc tôi không được chọn làm hầu gái riêng cho tiểu thư Rishe là điều đương nhiên thôi. Đừng cầu xin..."
"Diana."
Rishe mỉm cười khi nhẹ nhàng gọi tên và đưa tay về phía cô.
"Ta đã nói với cô rồi. Ta có một chuyện muốn nhờ cô."
"Hả……?"
“Ta muốn biến dinh thự này thành nơi dạy học cho những cô hầu gái mới.”
Khi Rishe nói vậy, những người hầu gái ở đó bắt đầu ngạc nhiên. Không chỉ các cô gái mà ngay cả Oliver cũng bất ngờ.
“Những người chưa có kinh nghiệm sẽ được dạy công việc của một người hầu gái sẽ làm ở lâu đài. Tất nhiên, chúng ta sẽ không học bằng cách mỗi quan sát mà bằng cách thực hành trực tiếp và nhận được những lời giải thích kỹ lưỡng. Hãy tạo ra một hệ thống cho phép mọi người có thể đặt câu hỏi, thực hiện đi thực hiện lại bao nhiêu tùy thích cho đến khi có thể ghi nhớ được. Và một khi mọi người đã có được các kỹ năng để trở thành một hầu gái, mọi người có thể sẽ được thăng chức làm việc trong lâu đài hoàng gia nơi các thành viên của gia đình hoàng gia sinh sống.”
Những vấn đề mà Diana, Elise và những người khác gặp phải cũng đang xảy ra ở các lâu đài và nhà quý tộc khác.
Những người có việc làm hàng ngày không có thời gian để dạy người mới làm công việc tương tự. Những người mới đến không có lựa chọn nào khác ngoài việc học các kỹ năng làm việc theo cách riêng của họ hoặc bỏ việc trước khi có cơ hội.
Có lẽ ngay cả những người bỏ cuộc như vậy cũng có thể chứng tỏ được khả năng của bản thân nếu được ai đó chỉ dạy đúng cách.
Hơn nữa, khi họ học được bằng việc quan sát thay vì các kĩ năng cơ bản, khả năng mắc sai lầm sẽ cao hơn rất nhiều.
Vì vậy, nếu việc dạy học thích hợp được cung cấp ở đâu đó, vấn đề này sẽ được giải quyết.
Nếu không đủ nhân lực hoặc thời gian để dạy người mới đàng hoàng tại dinh thự, Rishe phải tự mình gánh vác.
“Như Diana đã nói, một khi mọi người đã học được các kỹ năng, mọi người sẽ không bao giờ mất chúng, cho dù đó là kỹ năng đọc và viết, cách làm một công việc và ghi nhớ. Một khi có được những kỹ năng này, mọi người sẽ có thể sử dụng chúng ở bất cứ đâu. Cho dù không làm ở đây hay phải sống một cuộc sống khác, nó chắc chắn sẽ có ích."
Trước đó, những người hầu gái sợ bị từ chối trước dinh thự này đều sáng mắt lên khi nghe những lời của Rishe.
"Đó là lý do tại sao ta nhận 20 người mới đến làm hầu gái cho ta. Và Diana, ta muốn cô trở thành trợ lý riêng."
“Tôi làm trợ lý của tiểu thư Rishe!?”
“Từ giờ trở đi, ta muốn tất cả những người hầu gái có thể đọc và viết, dự định sẽ cho những hầu gái đến dinh thự này học chữ viết khoảng một giờ mỗi ngày là đủ. Ta muốn Diana và những hầu gái tiền bối khác làm giáo viên của họ. Ta mong cô có thể chuẩn bị tài liệu giáo dục cho họ cũng như một cuốn sổ tay dành cho mỗi người để tập viết.”
“Chúng tôi dạy đọc và viết… tạo ra tài liệu giáo dục…?”
Miệng Diana há hốc, dường như hoàn toàn choáng váng khi được cho một cơ hội mà cô ấy chưa bao giờ tưởng tượng. Rishe lấy ra tờ giấy ghi chú của Diana mà cô đã bí mật giữ trong túi.
"Ta đã vô tình xem được cái này."
“T-Tại sao tiểu thư Rishe lại có được thứ này?”
Rishe phớt lờ câu hỏi đó. Cô không thể nói với Diana rằng sáng nay cô đã nhờ những người hầu gái dọn dẹp lâu đài hoàng gia cùng tìm kiếm tờ giấy này.
“Chữ viết của cô đẹp rõ ràng. Những công việc được tóm tắt hoàn hảo, ngắn gọn, dễ hiểu. Nếu cô có khả năng viết ra những gì đã học được từ những gì đã thấy và nghe thì ta nghĩ việc tạo ra tài liệu giáo dục là công việc phù hợp với cô.”
"..."
Khi cô nói điều này từ tận đáy lòng, khuôn mặt của Diana vốn đang choáng váng cho đến giờ đã chuyển sang màu đỏ như bạch tuộc chín.
"Người đang khen ngợi t-thần như thế à? Trong khi thần vô lễ như thế ư?"
"Ý cô là khi nào vậy nhỉ?"
Diana cắn chặt môi và nắm lấy bàn tay đang đưa ra của tiểu thư Rishe.
Khi đứng dậy, cô cúi đầu thật sâu và nói:
“Thần sẽ cố gắng hết sức mình để xứng đáng với niềm tin của tiểu thư.”
"Ta rất mong đợi đấy."
Sau đó Rishe quay sang Elise và những người hầu gái mới khác.
"Ta nghĩ đối với mọi người có thể sẽ bận rộn với việc này một chút. Nếu gặp khó khăn, hãy nói cho ta biết."
“Dạ vâng thưa tiểu thư!"
***
Oliver quay trở lại lâu đài hoàng gia, chủ nhân Arnold của anh, người đang ngồi ở bàn làm việc trong phòng của mình, nói điều này mà không hề nhìn lên.
“Rishe đã quyết định ai là người hầu gái cho bản thân chưa?”
“Về chuyện đó thưa điện hạ...”
Oliver bước về phía chủ nhân của mình và ngập ngừng nói.
"Ngài còn nhớ không? Trước đây, lâu đài này có một vấn đề là những người hầu mới có xu hướng nghỉ việc nhanh chóng, dẫn đến thiếu nhân lực."
"À. Để giảm tỷ lệ thôi việc, ta đã tăng lương cho họ. Tuy nhiên, tình hình hiện tại chỉ tốt hơn một chút so với lúc đó."
“Tiểu thư Rishe có thể giải quyết được vấn đề này hoàn toàn.”
Khi nghe báo cáo đó, Arnold ngẩng đầu lên mắt rời khỏi đống giấy tờ của mình.
“Người tuyên bố rằng những người hầu gái biết chữ tạo ra tài liệu giáo dục, và một hệ thống giáo dục những người mới sẽ được thiết lập xung quanh họ. Hơn nữa, tiểu thư Rishe đã giải thích rằng những kỹ năng có được từ việc học sẽ trở thành vĩnh cửu không mất đi, thu hút những người mới.”
"..."
"Các cô hầu gái đều hào hứng và rất vui vẻ. Đáng lẽ giữa những hầu gái mới đến và những hầu gái ban đầu sẽ có phe phái, nhưng tiểu thư Rishe đã xóa bỏ điều đó, và giờ họ đều giống nhau."
"...Hahaha. Ta hiểu rồi."
Arnold mỉm cười hài lòng và lại bắt đầu di chuyển cây bút để xử lí đống giấy tờ của mình.
"Vậy đó có phải là điều ngài dự đoán không? Nhìn ngài có vẻ không ngạc nhiên mấy."
"Làm sao ta có thể đoán được chuyện như thế này? Ta chỉ biết rằng rằng cô ấy sẽ làm điều gì đó thú vị."
“Tỏ ra thích thú như vậy là khiếm nhã với phu nhân tương lai đấy ạ…”
Sau khi nhún vai, Oliver thở dài.
"Nhưng thật lòng thần cũng tò mò. Thần muốn xem kể từ bây giờ tiểu thư Rishe sẽ làm gì tiếp theo ở đất nước này."
"Oliver!"
Arnold hạ mắt xuống và nói với giọng hơi trầm hơn bình thường.
"Rishe không phải là một người vợ ta đưa về vì lợi ích của hoàng gia hay lợi ích quốc gia."
"..."
Sau khi đứng hình một lúc, Oliver trả lời: “Xin thứ lỗi, thưa điện hạ.” và tiếp tục giúp đỡ chủ nhân của anh.
***
Lúc đó, ở một góc sân của dinh thự.
"Được rồi làm thôi!"
Rishe đang cào đất bằng cuốc.
??? Vợ mình đang làm cái quái gì vậy nhỉ?