Trans : Khanhkhanhlmao
______________________________________________
Trong căn bếp nhỏ của dinh thự, Rishe đang thái nhỏ thảo mộc. Chúng được các hiệp sĩ đi tuần tra bên ngoài dinh thự sáng nay mang về đây.
Sau khi thái nhanh, cô lấy dao gom chúng lên thớt, dùng một tay cho vào nồi. Sau khi thêm gia vị, cô trộn nó với thịt xông khói và hành tây đã được nấu chín vừa.
Mùi thơm của món ăn tràn ngập khắp căn bếp, nơi đây chỉ là một căn bếp đơn giản. Được dùng làm bữa sáng nên ban đêm không có ai đến đây.
"Ừm..."
Bên trong căn bếp nhỏ đó, Rishe liếc qua vai nhìn lại.
“Em nghĩ là sẽ tốt hơn nếu ngài đợi em trong phòng…”
Arnold ngồi trên chiếc ghế gỗ trong góc, cằm tựa vào tay khi nhìn Rishe nấu súp.
"Không cần đâu, ta ổn ở đây."
“…Nếu ngài đã nói vậy.”
Mấy chuyện này không thể nào thú vị được, phải không?
Giờ nghĩ lại, Arnold cũng chỉ chăm chú quan sát khi Rishe tẩy thuốc nhuộm trên tóc của mình bằng nước nóng và một chiếc khăn.
(Có lẽ anh ta thích quan sát người khác.)
Trong khi nghĩ vậy, cô tiếp tục khuấy súp. Cảm thấy nó đã gần chín, cô múc một ít ra đĩa và ăn thử.
“……”
Sau một lúc im lặng, cô thêm muối vào. Rishe lại khuấy nó lần nữa và nếm thử.
Cô nhắm chặt mắt lại, vội vàng đổ thêm nước vào nồi, đun sôi rồi thêm hạt tiêu. Sau đó, thêm một số loại thảo mộc xắt nhỏ để đề phòng trước nếm thử lại lần nữa.
Sau khi nếm cái hương vị của súp, cô nhanh chóng tỉnh ngủ, chớp mắt lia lịa.
(Mình đã làm cái gì vậy chứ...!?)
Sự hối hận dâng trào trong cô vì đã đưa ra quyết định lúc nãy. Dù là do mệt mỏi nhưng việc mời Arnold đi ăn tối và nấu súp cho anh ấy là quả là một việc khó khăn.
"Ừm... điện hạ."
Rishe vừa cầm chiếc đĩa đựng món súp còn lại trên tay vừa lẽn bẽn mở miệng.
"Thật ra có chuyện em muốn xin lỗi ngài."
"Sao? Lại về chuyện em lang thang quanh thủ đô một mình vào ban đêm à?"
“Em cũng sẽ xin lỗi về điều đó!! Chỉ là… đáng lẽ em nên nghĩ kỹ trước khi làm điều này, món này có hơi....”
Cô hít một hơi thật sâu, tự hỏi làm thế nào để thừa nhận.
Việc thừa nhận điểm yếu trước kẻ thù cũ rất khó. Nói đơn giản thì việc này quá xấu hổ, cô ấy chỉ làm vậy để ngăn chặn những điều bất trắc lớn hơn về sau.
Cô cố gắng tìm từ ngữ thích hợp và tự hỏi bản thân nên làm gì. Rishe cuối cùng cũng quay lại.
Cuối cùng, cô cố gắng nhìn vào mắt Arnold và thốt lên nghẹn ngào.
"Em nấu ăn không tốt cho lắm...!"
"Ồ..."
Trong một khoảnh khắc, cô nghĩ rằng Arnold đang làm một biểu cảm mà cô chưa từng thấy trước đây, nhưng có lẽ đó chỉ là trí tưởng tượng của cô.
"Em mời ngài đến đây vì em đói và mệt, nhưng mà đây hoàn toàn là một sai lầm. Em rất xin lỗi."
“Chà, thật ra ngay từ đầu ta còn thắc mắc tại sao em lại biết nấu ăn đấy. Theo lẽ thường, ta không nghĩ rằng lại có tiểu thư công tước nào biết nấu ăn đâu.”
"Điều đó cũng đúng, em chỉ là ngoại lệ thôi."
Trong những kiếp trước, tiêu chuẩn thức ăn của cô chỉ nằm ở mức “có thể bỏ vào bụng”.
Tất nhiên, cô thích đồ ăn ngon, nhưng cô sẽ dành thời gian để ngủ thay vì chuẩn bị một bữa ăn tươm tất .
Ở kiếp làm hiệp sĩ, cô cùng lắm là sẽ luộc một củ khoai và rắc thêm chút muối lên.
Khi còn là dược sĩ, cô đã từng nghĩ rằng việc pha thuốc và nấu ăn cũng không khác gì nhau lắm. Cô được bảo rằng tất cả những gì cô cần phải làm là bỏ vào đúng lượng nguyên liệu.
Đúng là thao tác cắt nguyên liệu và hầm trong nồi có thể giống với trong cốc thủy tinh.
Tuy nhiên, theo quan điểm của Rishe, nấu ăn còn phải dựa vào mấy yếu tố như “hương vị của nguyên liệu” và “cách nấu”, về cơ bản nó khác với việc chuẩn bị thuốc.
Cô sẽ không quan tâm nếu bản thân là người duy nhất ăn món súp này.
Mặc dù đã đi xa đến mức nấu xong súp rồi nhưng cô cảm thấy quá xấu hổ khi đưa nó cho Arnold.
“Em xin lỗi đã để ngài đợi, nhưng em không nghĩ món súp này sẽ ổn để ngài dùng.”
"..."
Arnold không nói gì.
“Em sẽ đi lấy cho ngài thứ gì đó dễ ăn hơn từ bếp chính, chỉ cần đợi em thêm một chút. Sau đó chúng ta có thể bàn về thương h—”
Trước khi cô kịp nói xong, Arnold đã đứng dậy, giật lấy chiếc đĩa từ tay Rishe và nếm thử món súp một cách mượt mà.
"A!!"
Sự ngạc nhiên của Rishe khiến cho tốc độ phản ứng của cô trở nên chậm trong giây lát.
Phớt lờ Rishe, người nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và trở nên hoảng sợ. Arnold lẩm bẩm,
“… Nó không ngon ư?”
"Ể!?"
Cô trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Mặt khác, Arnold uống hết chỗ súp còn lại trên chiếc đĩa.
"Thấy chưa? Món súp này ổn mà."
“Không đời nào, làm gì có chuyện đó chứ!”
Rishe cũng nếm thử lần nữa, rốt cuộc thì nó quá mặn, chả thể khen chỗ nào được.
Và chắc chắn không phải là thứ để phục vụ một Hoàng tử —hay bất kỳ ai khác.
(Sao anh ta lại giả vờ khen món này chứ...?)
Khi đang nghi ngờ, cô cảm thấy như hiểu được phần nào.
Nghĩ lại thì, Arnold chính là người đã uống ly rượu với ớt hôm nọ. Cái vị cay tệ hại đó chắc chắn không hề bình thường tí nào.
(Chẳng lẽ vị giác của anh ta có vấn đề à...?)
"Này. Chắc chắn em đang nghĩ điều gì đó không hay ho về ta đúng không."
Arnold bĩu môi. Rốt cuộc Rishe nhận ra rằng Arnold đang cố tỏ ra tử tế.
"……Cảm ơn ngài."
"Em làm ta đói quá. Ta sẽ giúp nên hãy nhanh chóng dọn bát đĩa ra nào."
Arnold bước đi và Rishe nhanh chóng dọn bàn. Sau đó, không còn gì để làm ngoài việc thưởng thức món súp… độc đáo.
Thông thường, Rishe sẽ dùng bữa một mình. Cô chưa bao giờ ăn cùng Arnold trước đây, kể cả trong chuyến hành trình đến thủ đô của họ.
Anh ấy luôn bận rộn với việc này hay việc khác, có thể là công việc giấy tờ hoặc chỉ đạo các hiệp sĩ.
Điều này mang lại cảm giác không thực tế tí nào, ăn món súp dở ẹt với Hoàng tử vào nửa đêm.
"Bây giờ..."
Ăn xong, Rishe lấy lại chút năng lượng và cuối cùng cũng đi vào vấn đề.
“Nói một cách đơn giản, em đang lên kế hoạch bắt họ thực hiện ‘những mệnh lệnh vô lý’ của mình để đổi lấy việc mang lại lợi nhuận cho thương hội Aria.”
"..."
Một lời giải thích khá mơ hồ về kế hoạch của cô, nhưng chắc chắn điều đó sẽ tốt hơn một lời giải thích dài dòng và nhàm chán.
“Thương hội Aria sẽ tiếp tục mở rộng tầm ảnh hưởng của mình và trở thành một trong những thương hội hàng đầu thế giới. Trong tương lai, chúng ta chắc chắn sẽ thấy nhiều sản phẩm mà chỉ họ mới có thể trao đổi, những sản phẩm độc quyền và các tuyến giao thương độc đáo sẽ được mở ra."
"Sau khi nghe thành tích của họ trong hai năm qua, ta đồng ý rằng họ đáng đầu tư."
"En muốn sức mạnh của thương hội đó. Đó là lý do tại sao em liên hệ với họ, nhưng lại bị từ chối. Nói rằng họ không thể làm ăn với em trừ khi em tiết lộ kế hoạch của mình. Điều đó không ổn nên em đã đưa ra yêu cầu khác."
"Yêu cầu đó là..."
“Trong vòng một tuần, em sẽ đề ra một công việc kinh doanh mới có thể hoạt động ở thủ đô này. Nếu nó đáp ứng được mong đợi của hội trưởng, ông ấy sẽ bắt đầu hợp tác kinh doanh với em.”
Nghe lời giải thích thẳng thắn này, Arnold chìm vào im lặng.
Chắc chắn anh ta sẽ muốn hỏi thêm nhiều chuyện, nhưng cũng giống như với Tully, Rishe không thể kể cho anh mọi thứ. Arnold là người sẽ bắt đầu cuộc chiến mà cô tìm cách ngăn chặn, cô tuyệt đối không thể để anh ta nắm bắt được động cơ của cô.
Cô chuẩn bị tinh thần đón nhận phản ứng của anh, nhưng tất cả những gì anh nói chỉ là .
"Ta hiểu rồi."
"Ể?"
"Ta nói ta hiểu. Ta hiểu điều em muốn nói rồi."
Rishe sửng sốt trước câu trả lời đó.
"Điện hạ. Ngài không định hỏi em dự định sử dụng thương hội đó vào mục đích gì sao?"
"Nếu em giấu cái kế hoạch đó với họ. Ta không nghĩ em sẽ chịu nói cho ta biết."
"...Vâng."
“Quan trọng hơn, em có ý tưởng gì cho công việc kinh doanh chưa?”
Chọt đúng chỗ đau của cô.
"Em có một vài ý tưởng, nhưng không biết được liệu chúng có ổn không. Người dân sống ở thủ đô này như thế nào, những thứ gì phổ biến và được yêu thích. Em chưa ở đây đủ lâu để biết mấy điều đó."
Tôi phải biết được liệu điều đó có khả thi hay không.
Thông thường, đây sẽ là một cuộc tìm hiểu mất thời gian. Tully hẳn cũng biết điều này và đã cắt giảm thời hạn thành một tuần.
“Nói cách khác, có vẻ như em đang gặp khó khăn nhỉ.”
"Vâng"
“…Hmm.”
Giọng điệu của Arnold ẩn chứa điều gì đó mà cô không thể hiểu được, và cô nhìn sang thì thấy anh đang cười toe toét một cách ranh mãnh.
“Nhìn em luống cuống như này thú vị lắm đó.”
(Biết ngay mà...!)
Mặc dù cô không thể đọc được ý định thực sự của anh ta, nhưng có vẻ như cô đã bắt đầu hiểu được một số điều.
Điều khó chịu nhất là ngay cả khi nở cái nụ cười nhếch mép kiêu ngạo đó thì anh ta thế méo nào vẫn trông đẹp đến như thế chứ.
Rishe tỏ ra khó chịu khi Arnold đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
"Như ta đã nói với em lúc nãy, em có thể tự do làm bất cứ điều gì bản thân thích. Ta sẽ quay về lâu đài hoàng gia."
"Vâng, chúc ngài ngủ ngon"
"...Rishe"
Trước khi bước ra khỏi bếp, anh quay lại.
“Em đã gặp hoàng đệ của ta chưa?”
“Hoàng đệ của ngài ư?”
Đây là lần đầu tiên Arnold đề cập về người em trai của mình.
"Em nghĩ là chưa. Do em không biết mặt ngài ấy trông thế nào nên em cũng không chắc lắm."
"Vậy thì ổn thôi. Nhưng nếu nó cố gắng tiếp cận, tốt nhất là em đừng nên dính dáng tới nó."
"Hoàng đệ của ngài tên là Theodore, đúng không? Có chuyện gì với ngài ấy vậy ạ?"
Anh ta trông có vẻ không dễ chịu với em trai mình cho lắm.
Khi cô hỏi về điều này, Arnold thẳng thừng từ chối:
“Đó là điều em không cần biết.”
"……Vâng."
Và cánh cửa từ từ đóng lại.
***
Sáng ngày hôm sau.
Rishe đi ra vườn, tự hỏi bản thân phải làm gì với cái công việc kinh doanh ở thủ đô và cách nào để thu thập thông tin, nhưng cuối cùng lại cảm thấy vô vọng.
"Tiểu thư Rishe!! Làm ơn, xin ngài hãy quay về phòng đi ạ. "
"Hoàng tử điện hạ sẽ rất tức giận! Làm ơn, thần cầu xin ngài! "
"..."
Rishe quan sát các hiệp sĩ đang hoảng loạn.
(Cái này... mình phải làm gì đây.)
Có một cậu bé đang nằm trên mảnh vườn Rishe đã cày xới mấy hôm trước và có vẻ đang làm một giấc thư thả.
Cậu ta có một vẻ đẹp lưỡng tính với mái tóc đen giống Arnold. Một khuôn mặt đẹp đẽ mà bạn có thể nhận ra ngay cả khi không mở mắt.
bị điếc vị giác hoặc simp lỏ thương mấy a hiệp sĩ với