Trans : Khanhkhanhlmao
_______________________________
***
Vào một buổi tối sau sự việc ở nhà thờ.
Rishe bây giờ đang ở trong căn bếp nhỏ của dinh thự, bận bịu làm điều gì đó.
Một hương thơm tràn ngập khắp căn bếp, nhưng nó không phải là mùi thơm từ thức ăn. Mùi thơm ngọt ngào đó đã thu hút sự chú ý của các cô hầu gái, họ rón rén đến gần căn bếp rồi lén nhìn vào, thốt lên kinh ngạc.
“Tiểu thư Rishe!? Còn đống hoa đó là...?”
Đúng như họ nói, trên bàn trong bếp đang chất đầy hoa.
Rishe, người đang ngắt những cánh hoa hồng, mỉm cười lúng túng trước câu hỏi.
Bông hồng này bị héo ở phần rìa, cô đã yêu cầu Elise và những người hầu khác mua càng nhiều càng tốt những bó hoa chưa bán được từ những người bán hoa trong khắp thủ đô.
“Xin lỗi vì sự lộn xộn này. Ta sẽ dọn sạch nó ngay thôi.”
“K-Không, ý thần không phải vậy…”
Cô ấy nhìn chằm chằm vào tay Rishe, bối rối.
Bông hồng đỏ này không phải là loại hoa duy nhất trong bếp. Còn có hoa đồng tiền màu cam, hoa khổ sâm màu tím, ... Đầy ắp bông hoa đủ màu sắc khác, những cánh hoa hồng đang sôi sùng sục trong chiếc nồi trên bếp.
Chiếc nồi này chính là nguyên nhân chính tạo nên mùi hương nồng nàn bay khắp nơi.
"Ồ! Ngài định nhuộm thứ gì đó à?"
“Hehe, bí mật.”
Rishe mỉm cười trước vẻ mặt sáng bừng lên của cô.
“Ta muốn mấy cô thử nó sau khi hoàn thành. Mà, nếu cô không muốn thì ta sẽ không ép.”
“Vâng! Tuy không rõ, nhưng thần rất vui khi được giúp đỡ tiểu thư Rishe.”
“Cảm ơn.”
Người giúp việc quay lại làm việc, trong lòng chắc chắn đang đoán Rishe định làm gì với thứ gì trong nồi.
Cô gái có vẻ tự tin, nhưng Rishe không chắc cô ấy có thể đoán được cái chai đặt ở góc bàn chứa gì. Cô bắt đầu lau sạch lá và thân cây.
(Có lẽ mình nên đun nồi này lâu thêm chút nữa. Mình đã xử xong mấy cái cánh hoa rồi...)
Rishe ngồi trên ghế và nhặt tờ giấy đặt dưới cái chai lên.
Rishe ngồi xuống, kiểm tra lại mảnh giấy chứa tất cả thông tin cô đã sao chép từ nhiều tài liệu khác nhau sau một buổi sáng nhốt mình trong thư viện.
Sự phân bố dân số của thủ đô Galkhein. Những thay đổi trong điều kiện kinh tế. Tình hình các khu vực xung quanh và thông tin chi tiết về thương nhân và khách du lịch.
Khi nhìn vào những số liệu đó, cô chìm vào suy nghĩ.
(Mình ít nhất đã nghĩ ra một cái thỏa thuận để đề nghị với Tully.)
Cô chỉ còn vỏn vẹn năm ngày nữa.
Đến lúc đó các sản phẩm mẫu của cô sẽ được hoàn thành. Cô cũng thu thập đủ tất cả tài liệu, công thức tính lãi suất cũng như các yếu tố khác để thuyết phục tully rằng sản phẩm này sẽ sinh lời.
Sau khi dành cả buổi sáng ở thư viện và buổi chiều loay hoay thu thập nguyên liệu. Có vẻ sẽ không còn có vấn đề gì nữa.
Tuy nhiên, Rishe vẫn cảm thấy chưa ổn. Có một lý do nào đó khiến cô không thể rũ bỏ được cảm giác “Đây có thực sự có phải là hướng đi đúng đắn không?”
Rishe một lần nữa nhìn vào những thông tin mà cô đã chép lại.
(Có rất nhiều điều mà mình không biết.)
Rishe cảm nhận được điều đó một cách sâu sắc khi đọc tài liệu.
Cô biết rằng Arnold đã tích lũy được quyền lực chính trị nhờ những chiến công khác nhau của anh ta trong cuộc chiến ba năm trước.
Điều đầu tiên anh ấy làm là dùng số tiền bồi thường chiến tranh từ các quốc gia khác để mua nông sản và đặc sản từ các vùng nông thôn với số tiền khổng lồ.
Mặc dù Galkhein đã giành chiến thắng trong cuộc chiến nhưng chỉ một tỷ lệ nhỏ người dân có thể hưởng lợi ngay lập tức từ điều đó.
Những người lính được gọi để tham chiến, những người thợ rèn chế tạo áo giáp và kiếm với số lượng lớn. Hay số công việc lao động tạm thời tăng lên do nhu cầu quân sự, chẳng hạn như người bào chế thuốc cho chiến trường, toàn bộ bọn họ sẽ mất việc làm khi chiến tranh kết thúc.
Nhiều người trong số họ ở lại để tìm việc làm trong thành phố —và khi không tìm được việc, họ sẽ phải sống trong các khu ổ chuột.
Các vùng nông thôn bị chiến tranh tước đi nguồn nhân lực không chỉ trước mà cả sau chiến tranh, chỉ có một số ít người quay lại nơi đó tìm việc làm.
Tỷ lệ sản xuất sẽ giảm ở các vùng nông thôn nơi không có nhân lực, cuối cùng đẫn đến giá lương thực leo thang trên cả nước.
Tuy nhiên, nếu họ nghe tin chính phủ sẽ mua nông sản và hải sản với giá cao, những người lao động thất nghiệp ở thủ đô sẽ ào ạt về lại nông thôn.
Trên thực tế, từ việc đọc các ghi chép về những thời kỳ như thế này, có vẻ như một số lượng lớn người dân sẽ đi từ thủ đô đến các vùng nông thôn để làm nông và các công việc khác.
Hơn nữa, Arnold còn phân phát thực phẩm mình mua đến nhiều nơi, hỗ trợ cho tình trạng đói khổ do chiến tranh.
Có vẻ như một số tiền nhất định đã được đầu tư vào chính sách này, và kết quả là đất nước Garkhain thậm chí còn trở nên giàu có hơn, năng suất và tỷ lệ sinh cũng tăng lên.
Điều này làm tăng vọt khoảng thu thuế và tăng cường sức mạnh quốc gia.
Rishe đã phát hiện được tất cả những điều này chỉ từ tài liệu.
(Một sự thật mà mình sẽ không bao giờ biết nếu bản thân sống bên ngoài Garkhain.)
Cảnh tượng tối hôm qua tiếp tục hiện về trong tâm trí cô.
Arnold đã nói với Rishe.
“Em không cần phải có quyết tâm để làm vợ ta đâu.”
“...”
Điều đó có nghĩa là gì?
Cô đáng lẽ phải hỏi đàng hoàng? Những cô không dám. Biểu cảm trên khuôn mặt anh ta lúc đó mang một vẻ cô độc nặng nề.
Rishe biết cái khuôn mặt và ánh mắt đó.
(Là khuôn mặt khi anh ta giết mình...)
Có quá nhiều điều cô muốn biết.
Dù vậy, cô thậm chí còn không thể cất tiếng gọi Arnold khi anh bước đi.
Khi cô cố nhớ lại khoảnh khắc đó, những ký ức khác lại ùa về. Rishe quay đi rồi nằm gục xuống bàn.
(Hoàn toàn không có ý nghĩa sâu sắc nào đằng sau hành động đó. Chắc chắn không, mình hiện tại không nên quan tâm đến điều đó...)
Cô đã quyết định rồi.
Không phải đó là một điều tốt nghĩ rằng bản thân đã quyết định sao?
Rishe nhắm chặt mắt lại và đứng dậy, vỗ nhẹ vào má và tập trung trở lại điều quan trọng.
(Trước tiên, mình cần phải hoàn thành cái này!)
Có vẻ như đã đến lúc để chuyển sang bước tiếp theo.
Rishe nhấc nồi ra khỏi bếp, lọc những cánh hoa đã đun sôi ra khỏi nước, để chúng nguội rồi chuẩn bị một nồi khác. Khi những cánh hoa không còn nóng nữa, cô bọc chúng trong một miếng vải và vắt khô.
Tiếp theo, cô lấy chiếc lọ thủy tinh trên bàn lên. Bên trong là một chất lỏng trong suốt, sền sệt lấy từ nhựa cây mà cô có thể tìm thấy ở bất cứ góc nào của lục địa này.
Cô trộn nó cùng với thuốc nhuộm hoa, cẩn thận để không tạo thành bong bóng. Khi nó đã có màu đồng nhất, cô đổ chất lỏng trở lại vào lọ, lắc nó từ bên này sang bên kia để lắng xuống.
Kết quả là một cái lọ nhỏ màu hồng đậm.
Rishe mở một lọ thủy tinh khác, nhúng một chiếc bàn chải nhỏ đã chuẩn bị sẵn vào trong.
Chất bên trong có màu trắng sữa, được làm bằng cách trộn nhựa cây của nhiều loại thảo mộc khác nhau. Một cách cẩn thận, cô thoa hỗn hợp đó lên móng tay. Trên cùng, cô sơn chất lỏng màu hồng đó lên, đảm bảo nó không bị lem ra ngoài.
Mười giây sau, chất lỏng bắt đầu ấm lên.
Cô đợi vài phút, cẩn thận không làm bất cứ điều gì với ngón tay của mình. Cuối cùng, khi chạm vào móng tay, cô nhận thấy lớp sơn đó bóng và cứng. Mọi chuyện diễn ra đúng như cô mong đợi.
(Hoàn hảo luôn.)
Rishe hài lòng nhìn những móng tay màu hồng của mình. Nhựa cây cứng lại tỏa sáng như những viên đá quý lấp lánh trên đầu ngón tay cô.
Đây là kiến thức mà Rishe đã phát hiện ra khi còn làm dược sĩ. Cô đã dùng hỗn hợp này để làm chắc móng tay bị nứt của những người bị thương. Nó được làm từ nhựa cây Corini, trộn với ba loại thảo mộc nghiền nát. Lớp sơn đó sẽ đông lại chỉ trong vài phút.
Bây giờ cô chỉ cần thử nghiệm xem liệu nó có cứng lại đúng cách ngay cả khi trộn vào các loại hoa khác ngoài hoa hồng hay không.
Khi cô đang nghĩ thầm thì cô hầu gái Elise xuất hiện.
“Tiểu thư Rishe… Em đã bảo rằng ngài nên nghỉ ngơi mà.”
Elise, người đã gọi cô nhiều lần, thút thít không hài lòng khi thấy Rishe vẫn còn ở trong bếp.
“Em sẽ pha một ít trà cho tiểu thư. Lần này xin ngài hãy đi nghỉ ngơi một chút nh—”
Cô ấy dừng lại, có vẻ như đã nhìn thấy móng tay của Rishe. Đôi mắt cô lấp lánh lên như những vì sao.
“Lấp lánh quá...”
Giọng nói độc thoại đó đáng yêu đến nỗi Rishe không khỏi mỉm cười.
“Đến đúng lúc lắm Elise.”