Ở vòng lặp thứ 7, tôi sẽ tận hưởng cuộc sống làm dâu tự do ở cựu địch quốc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3531

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

WN Vol 1 - Chương 34 : Vòng tuần hoàn của đồng vàng

Trans : Khanhkhanhlmao

________________________________________

Sau khi nhận tài liệu từ Elise, Rishe bảo những người hầu rời khỏi phòng tiếp khách. 

"Vậy thì..." 

"Tiểu thư Rishe. Điều này có thể hơi tự phụ, nhưng thần sẽ bắt đầu với vài lời khuyên cho ngài." 

Tully giơ một tay lên ngăn anh ta lại và cười toe toét. 

"Cô có chắc chắn không phiền khi thêm bất kỳ đề xuất bổ sung nào không? Sản phẩm này thật tuyệt vời. Nếu đồng ý với chiến lược bán hàng ''Đây là xa xỉ phẩm giá cao dành riêng cho quý tộc'' thì tôi sẽ chấp nhận lời đề nghị của cô." 

“Không, thưa hội trưởng.” 

Rishe đối mặt và nói rõ ràng với anh ta. 

"Cuộc thảo luận sẽ tiếp tục, thưa anh Tully." 

"Vậy thì xin hãy tiếp tục nói phần của cô." 

Cô gật đầu và đưa một tài liệu khác cho Tully. 

"Đây là bản sao của chính sách mới được ban hành gần đây. Ba năm trước, Garkhain đã thiết lập thứ gọi là ‘mức lương tối thiểu’ trên toàn quốc." 

"Ồ, thú vị đó." 

Tully nhìn vào nội dung tài liệu với sự thích thú. 

"Tôi hiểu rồi. Người sử dụng lao động phải trả cho nhân công của mình ít nhất số tiền đã nêu, bất kể họ là ai. Còn không là sẽ vi phạm pháp luật nhỉ?" 

Rishe gật đầu. 

"Kể từ khi chính sách này được thông qua ở đế quốc Garkhain, người dân không còn phải lo lắng về việc không đủ sống dù có làm việc chăm chỉ đến đâu và giờ đây họ có đã có được thu nhập ổn định hơn. Đây là chính sách đã thúc đẩy nền kinh tế của Garkhain .” 

“Tuy nhiên, những người duy nhất được hưởng lợi từ việc này là những người có việc làm.” 

"……Đúng vậy." 

Lời nói của Tully rất chính xác. 

Nhờ biện pháp đó của Arnold, thu nhập của người lao động đã tăng lên. 

Nhưng chính vì vậy, gánh nặng về mức lương cao hơn trước lại đè lên vai người sử dụng lao động. 

Bọn họ sẽ cố gắng giữ số lượng người được thuê ở mức tối thiểu. 

Do đó, số trường hợp người dân có việc làm nhưng không kiếm đủ tiền ăn đã giảm, nhưng số lượng người đói khổ vì thất nghiệp thậm chí còn tăng lên. 

“Tiếp theo, xin hãy nhìn vào đây.” 

Rishe cho Tully xem tài liệu thứ hai. 

“Nhà cung cấp nguyên liệu và xưởng sản xuất hay tuyến phân phối. Đây là tất cả thông tin mà anh cần để sản xuất hàng loạt. Chi phí sản xuất như anh thấy, nó có thể giữ được ở mức khá thấp. -Tuy nhiên, ngoại trừ chi phí nhân công.” 

“...Ôi trời.” 

Tully cúi người về phía trước và chống khuỷu tay lên đầu gối. 

“Tôi hiểu những điều cô muốn nói, nhưng dù sao hãy để tôi hỏi điều này” 

“Tiểu thư đây muốn bọn tôi làm gì?” 

"Tuyển những người đang gặp khó khăn từ khu ổ chuột vì không có việc làm." 

Rishe thẳng lưng lên và tiếp tục nói. 

"Tôi sẽ chỉ cung cấp công thức cho sản phẩm này nếu anh có thể hứa với tôi điều này." 

"..." 

Ánh sáng trong mắt Tully vụt tắt ngay lập tức.

"Thật là một yêu cầu cao quý." 

Anh thở dài và nhìn Rishe bằng ánh mắt lạnh lùng. 

“Tôi rất thất vọng về cô.” 

"Kaine Tully!” 

“Coi chừng lời nói của ngươi với hoàng phi tương lai của bọn ta!" 

"Không sao đâu." 

Cô ngăn các hiệp sĩ vừa thể hiện bộ mặt khác với vẻ vui tươi như mọi ngày và quay sang tully. 

"Tôi tin rằng ngay cả với đề xuất như thế, sản phẩm này sẽ mang lại đủ lợi nhuận. Phải thừa nhận rằng, số tiền anh kiếm được sẽ ít hơn so với khi bán nó như một mặt hàng xa xỉ." 

“Nào nào. Đối với những thương nhân tham lam như tôi, nhiêu đó là chưa đủ. Nếu muốn mở tổ chức từ thiện thay vì buôn bán, hãy đợi cho đến khi tôi đổi nghề thành linh mục.” 

Rishe đã mong đợi phản ứng này. Tully không phải là người độc ác, nhưng anh ấy đánh giá cao tính thẩm mỹ của một thỏa thuận tốt.

Đó là lý do Rishe nói với anh ta. 

“Tôi không yêu cầu anh điều hành một tổ chức từ thiện mà là việc kinh doanh.” 

"Cái gì?" 

Tully cau mày. Các cấp dưới của anh cũng nhìn cô bối rối. 

“Cách đây rất lâu, có một người đàn ông đã nói với tôi rằng những thương nhân giỏi nhất đều tự chọn khách hàng của chính mình.” 

Chính cái người đã từng dạy cô những lời đó hiện đang nhìn Rishe với vẻ mặt khó khăn. 

“Vài ngày trước, tôi đã được biết về việc Garkhain đã chi một lượng lớn ngân sách quốc gia để đầu tư cho người nghèo.” 

"Chuyện đó tôi biết, bản thân tôi tin rằng đó là một chính sách do hoàng tử đưa ra. Rất nhiều người đã được hỗ trợ và trở nên giàu có, khiến nó trở thành chủ đề nóng hổi trong giới thương gia." 

"Đúng vậy, nhưng nếu hoàng tử không đưa biện pháp như vậy, rốt cuộc sau đó sẽ chỉ có quý tộc hưởng lợi, người dân thì chết đói." 

Trong suốt cuộc đời làm thương gia, Rishe đã đi đến nhiều nơi khác nhau. 

Các đồng minh của Garkhain trong cuộc chiến cũng đã giành được chiến thắng, nhưng gần như không khá giả bằng. Một vài trong số họ thậm chí còn ở tình trạng tồi tệ hơn mấy quốc gia ở bên thua cuộc. 

"Khi chi tiêu giảm, nền kinh tế trì trệ. Khi điều đó xảy ra, người lao động không còn nơi nào để làm việc và lại nghèo đi. Nếu cái việc này xảy ra, ngay cả hoàng gia và quý tộc sống nhờ tiền thuế của người dân cũng sẽ chung số phận." 

Tully cười mỉa mai. 

"Cô đang cố nói với tôi rằng một quốc gia không thể trở nên giàu có nếu họ tích trữ tất cả của cải vào một nơi. Sự giàu có đó nên được phân phát lại với người nghèo?'' 

"Không, tôi thích nghĩ theo cách khác hơn." 

Rishe nói, rồi mỉm cười với Tully. 

"Hội trưởng, thay vì chọn khách hàng thì sao ta không tạo ra khách hàng bằng chính đôi tay của mình nhỉ? " 

"...!" 

Ngay lúc đó, đôi mắt anh ta trợn tròn ngạc nhiên, Rishe tiếp tục. 

"Hầu hết các thương gia không coi những người trong mấy khu ổ chuột đó là khách hàng tiềm năng, phải không? Rốt cuộc thì họ không thể mua bất cứ thứ gì ngoài những nhu cầu thiết yếu cơ bản." 

Đây là điều Elise đã nói với cô hôm nọ. 

Những người ở đó thậm chí còn không có đủ tiền để mua thức ăn, bữa no bữa đói. 

Ở kiếp trước, Rishe cũng gặp khó khăn trong việc lấp đầy dạ dày cho đến khi công việc của cô trở lại ổn định. 

“Nhưng anh hãy nghĩ xem -thị trường sẽ như thế nào nếu ngày mai tất cả những người đó tìm được việc làm và họ không còn phải vật lộn với cuộc sống nữa?” 

"Ừm……" 

"Tất cả những người đó sẽ trở thành khách hàng tiềm năng. Bằng cách tăng lượng khách hàng, anh thậm chí sẽ bán được nhiều hơn trước. Một vòng tuần hoàn ổn định." 

Rishe vẽ một vòng tròn trong không khí bằng ngón trỏ và nụ cười của cô ấy càng tươi hơn. 

“Điều đó sẽ mang lại những điều kiện vời cho các sản phẩm mà thương hội Aria cung cấp, phải không? Bằng cách mở rộng phạm vi khách hàng, thương hội của anh sẽ thu được lợi nhuận cao nhất có thể.” 

"Ha..." 

Ngay lúc đó. Tully, người nãy giờ vẫn nghe câu chuyện với khuôn mặt lạnh lùng, đột nhiên bật cười. 

"Haha, hahahahaha! Tôi thích nó, tôi thích nó!! Nói cách khác, cô đang muốn nói là 'Đừng chọn khách hàng của mình, hãy tạo ra khách hàng của chính mình' đúng không?" 

“Lợi nhuận lúc đầu có thể khiêm tốn, nhưng tốc độ tăng trưởng sẽ theo cấp số nhân. Kết quả là doanh thu của Garkhain cũng sẽ tăng lên. Và vì tôi là hoàng phi tương lai nên điều này cũng đang khiến tôi lo lắng đó.” 

Cô ấy đã nói điều đó khá thẳng thắn, nhưng Rishe đang thành thật. 

Lúc đầu, Rishe đã xem xét giao dịch của mình từ góc nhìn của một thương gia. Cô đã hành động với quan điểm rằng nhiệm vụ của cô là thiết kế một sản phẩm mang lại lợi nhuận cao. Tuy nhiên, khi biết được chính sách mà Arnold đưa ra, cô đã nghi ngờ về kế hoạch của mình. 

Sau khi nghe được những tâm sự của Elise, cô mới nhận ra mình đã thiếu suy nghĩ đến mức nào. 

Cô không nên suy nghĩ như một thương gia mà là một hoàng phi. 

Một cái gì đó mang lại lợi nhuận và thịnh vượng cho đế quốc và sự giàu có cho người dân. 

Và để thịnh vượng, phát triển mạnh mẽ, con người cần nhiều thứ hơn là chỉ có thức ăn và chỗ ở. Họ phải sống mà không vứt bỏ ước mơ và khát vọng của mình. Họ cần hy vọng. 

"Tôi không nghĩ điều này là lý tưởng nhất. Tuy nhiên, đó là phương pháp duy nhất tôi có thể đề xuất vào thời điểm này." 

"Thực ra, tôi nghĩ đây là một kế hoạch khá hay. Tiểu thư rất xuất sắc trong việc tiếp thu những suy nghĩ và niềm tin của tôi. Tôi rất thích thú với điều này đó. " 

Vẻ mặt chán nản đờ đẫn lúc nãy của Tully đã biến thành niềm vui.

“Tuy nhiên, cô vẫn còn non nớt lắm.” 

Cô nhớ nụ cười này. 

Đây là nụ cười mà Tully thường trưng ra mỗi khi Rishe thất bại trong lúc làm cấp dưới của anh. 

"Còn nhớ những gì tôi đã nói với cô trước đây không? Ngài cư xử quá căng thẳng trước mấy tên thương nhân tầm thường như chúng tôi. Đó là điều mà mấy tên vô đạo đức có thể lợi dụng." 

"Tôi... đánh giá cao lời khuyên của anh." 

"Tuy tôi không biết tại sao, nhưng có vẻ là cô rất muốn tôi và và cái thương hội này. Và thật sự thì trong lòng tôi đang lên kế hoạch để lợi dụng triệt để cái sự mong muốn đó của cô đấy." 

“Ê, thói xấu của hội trưởng lại lòi ra kìa.”

mấy người cấp dưới của anh đang xì xầm với vẻ mặt kinh ngạc. Tất nhiên, Rishe cũng đang nghĩ điều tương tự trong lòng. 

"Này, hội trưởng. Ngài ấy là hoàng phi đấy, tém tém lại tí đi." 

"Vậy, cô sẽ làm gì? Tôi có thể chọc ra hàng trăm lỗ hổng trong thỏa thuận mà cô vừa đưa ra cho tôi đấy. Tôi cá là cô sẽ nghĩ ra thứ gì đó thậm chí còn tuyệt hơn nếu bây giờ tôi từ chối nó nhỉ?" 

"..." 

Rishe từ từ nhắm mắt lại. 

“Chà, Tôi không mong đợi anh thừa nhận nó một cách thoải mái như vậy.” 

"Huh. Dù chúng ta chỉ gặp nhau có vài lần nhưng tôi rất vui vì tiểu thư đã hiểu rõ tôi như vậy." 

“…Nếu có thể, tôi muốn tránh điều này, nhưng anh cho tôi rất ít sự lựa chọn.” 

Cô thở dài và đưa tài liệu cuối cùng. 

"Ồ. Không biết điều gì sẽ xuất hiện tiếp theo đây, cái này..." 

Khoảnh khắc đó, ánh mắt của Tully thay đổi ngay lập tức. 

"Cái quái..." 

"Có chuyện gì vậy, hội trưởng? " 

Sự sốc hiện rõ trên mặt anh ấy. Vẻ xa cách của anh biến mất, thay vào đó sự hoảng loạn tràn ngập giọng nói của anh ấy. 

"Tiểu thư Rishe, làm thế quái nào mà cô biết được chuyện này?!"