Ở vòng lặp thứ 7, tôi sẽ tận hưởng cuộc sống làm dâu tự do ở cựu địch quốc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3529

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

WN Vol 1 - Chương 38 : Cánh cửa hỏng

Trans : Khanhkhanhlmao

________________________________

Theodore đối mặt với anh trai mình trong một căn phòng đơn giản được thuê ở ngoại ô thủ đô.

Arnold đang ngồi trên ghế, một tay chống cằm. Theodore không thể nhìn ra bất kì biểu cảm nào trên khuôn mặt thờ ơ của anh ấy, nhưng tùy thuộc vào cách nhìn nhận, có vẻ anh ấy đang có tâm trạng tồi tệ.

Mong rằng điều đó đúng, Theodore mở miệng.

"Em rất hạnh phúc. Anh trai yêu dấu đã đi tới tận nơi này để gặp em cơ mà."

Mặc dù mỉm cười chân thành là như vậy nhưng người anh trai trước mặt cậu vẫn không nói gì. Theodore không để điều này làm mất đi tinh thần phấn chấn của mình.

"Và cũng không có bất kỳ người vệ sĩ nào luôn! Cho dù em có yêu cầu 'muốn gặp và nói chuyện' với anh bao nhiêu lần đi chăng nữa, anh cũng hoàn toàn không chịu nghe.”

“Đã bao lâu rồi chúng ta chưa ngồi nói chuyện như thế này chứ? Không, có lẽ đây là lần đầu tiên đấy chứ!? Thật sự là không có ai khác, chỉ có anh em mình ở đây!"

"..."

Cười lớn xong, sắc mặt Theodore có chút vặn vẹo.

“…Nếu là vì chị ấy, thì anh sẽ nghe em nói, phải không?”

Khi nghĩ về điều đó, cảm giác như có một cái gì đó đang thiêu đốt trong lòng cậu.

"Lãng phí thời gian."

Những lời nói của Arnold, nó vô cùng lạnh lùng.

“Nếu đã gọi ta đến đây, thì hãy nhanh chóng nói ra cái lý do của ngươi đi.”

"Thật kinh khủng phải không? Đây là cuộc trò chuyện quý giá của hai anh em sau biết bao lâu vậy mà. "

"Không có lý do gì ta cần phải nói chuyện với ngươi."

Theodore tặc lưỡi trước những lời đó.

"Này, anh có hiểu tình hình hiện tại không đó? Anh không có tư cách để chống lại em đâu đó. Sau khi để mất hôn thê yêu quý của mình, thì anh nên trưng ra cái bộ mặt lo lắng nhiều hơn đi chứ!! Ồ, hay là anh thực sự không quan tâm đến chị ấy?"

Dù nói như vậy để khiêu khích, nhưng Theodore biết rõ không phải vậy.

Ngay từ lúc đầu, Theodore đã nghĩ đây chỉ là ‘một vở kịch nhạt nhẽo’. Dù sao thì người anh trai đó của cậu lại tự nhiên mang cô đâu từ nước ngoài về.

Các quý tộc cấp cao kết luận rằng việc đó là để làm "con tin". kết luận đó là vì từ trước, hoàng đế đã ra lệnh cho anh ấy kết hôn với một nàng công chúa từ một quốc gia khác.

Lấy một công chúa từ một quốc gia khác và đưa vào hoàng tộc Galkhain để kiểm soát.

Đây là chủ trương của hoàng đế và cũng là điều ông đã tự mình thực hiện. Người mẹ quá cố của Theodore cũng là công chúa của một đất nước thịnh vượng một thời.

Để thực hiện mệnh lệnh đó, có lẽ anh trai đã chọn một người phụ nữ phù hợp từ quốc gia khác và đưa cô ấy về. Ban đầu, Theodore cũng đồng tình với quan điểm của các quý tộc.

Tuy nhiên Theodore cảm thấy có gì đó không ổn, vì một người đưa tin đã đến trước khi anh trai trở về với lệnh “tập hợp hầu gái cho hoàng phi tương lai”.

Cậu để Elise lẻn vào với tư cách là một ứng cử viên hầu gái và điều tra hành tung của anh ta. Sau đó, Arnold nói rằng anh ấy dự định chuẩn bị một dinh thự cho vị hôn thê đó và dự định sống chung với cô ấy khi mọi thứ đã sẵn sàng.

Chuyện như vậy là không thể nếu anh ấy có ý định lấy vợ làm vật trang trí. Anh ấy có thể tạo ra một lồng chim ở một góc của lâu đài và chỉ cần cho cô ấy ăn mà không cần quan tâm nhiều hơn.

Nhưng anh không làm như vậy, thay vào đó, anh muốn sống cùng cô ấy?

(Điều đó thật khiến người khác phải ghen tị đấy.)

Khi nghe rằng cô ấy được tự do và được cấp cho một mảnh đất, cậu tự dưng cảm thấy muốn giẫm đạp lên nó.

Tuy nhiên, bản thân phải kìm nén cái cảm giác ghen tị trẻ con của mình. Bởi vì cậu tin rằng Rische Irmgard Werzner có thể được sử dụng cho mục đích của cậu.

Thực tế là bây giờ cậu đã có thể nói chuyện với anh trai mình như thế này.

Được ra lệnh đừng bén mảng đến gần, dù ngay cả khi gặp mặt trong lâu đài, cậu vẫn không thể trò chuyện với anh trai mình. Nhưng bây giờ, cậu đã có thể trực tiếp nói chuyện với anh ấy.

"Những gì ngươi đang làm là vô nghĩa."

“vô nghĩa, à?”

Theodore cười khúc khích.

"Suy cho cùng, đối với anh, em chỉ là một kẻ vô dụng và không có giá trị, chỉ là một kẻ lạ mặt có quan hệ huyết thống thôi. Em nghĩ rằng qua sự kiện này, anh đã hiểu rằng một đứa em trai vô dụng cũng có thể gây tổn hại cho anh, phải không? ...Nhưng giờ thì hãy vào vấn đề chính."

Theodore bắt chước anh trai mình tựa cằm vào tay và nói lớn.

"Những gì em muốn, dĩ nhiên là ngôi vị hoàng đế kế tiếp."

Liệu anh ấy đã dự đoán được yêu cầu này từ trước? Hay là chỉ đơn thuần cảm thấy nó không quan trọng? Dù sao đi nữa, biểu cảm của anh ấy vẫn không đổi.

Theodore cảm thấy điều đó thực sự nhàm chán.

(Cái đêm mình gọi cô ấy đến nhà thờ, anh ta cũng nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng đó...)

Suy cho cùng, cậu không đời nào có thể lay động trái tim anh trai mình bằng mấy yêu cầu về quyền thừa kế.

Theo như Theodore biết, Rishe là điểm yếu duy nhất của anh ấy. Và bây giờ cô ấy đang bị cậu giam giữ.

Cậu đoán bây giờ bản thân sẽ phải nhắm vào đó.

Theodore đứng dậy và tiếp tục đe dọa Arnold.

"Anh có nghe thấy không đó? Nếu muốn hoàng tỷ bình yên trở về, anh phải từ bỏ ngai vàng và giao lại cho em. Nếu anh không đồng ý, em không biết bản thân sẽ làm gì với cô ấy đâu đó."

"..."

"Anh không muốn như vậy phải không? Dù anh cố giả vờ bình tĩnh, nhưng anh lo lắng lắm phải không? "

Theodore bước một bước về phía anh trai mình.

"Em hiểu mà. Cô ấy rất quan trọng với anh, đúng không? Thậm chí còn hơn cả đứa em trai bất tài mà anh xa lánh, hay những đứa em gái mà anh đã vứt khỏi kinh đô! Anh nâng niu, quan tâm và muốn giữ cô ấy bên cạnh, em hiểu điều đó rất rõ. Bởi vì em đã luôn quan sát anh...! "

Lại một bước nữa, Theodore tiến gần hơn đến anh trai. Đến một khoảng cách mà bình thường là không thể chấp nhận.

"Mạng sống của một người quan trọng như vậy giờ đang nằm trong tay em. Anh cảm thấy lo lắng chứ? Anh chắc chắn không thể bình tĩnh! Việc anh đến đây vào buổi tối như vậy mà không có vệ sĩ, và chấp nhận lời mời của em chứng tỏ điều đó là hoàn toàn đúng!”

Khi nghĩ về việc nói những điều này trước anh trai của mình, cậu cảm thấy mắt mình như đang mờ đi. Theodore đến gần hơn nữa với anh trai, nhìn xuống.

“Nè, nói gì đó đi! Hãy thừa nhận rằng em đã thắng đi chứ! Hãy nói 'Được lắm, Theodore' và đưa cho em cái danh hiệu của anh đi chứ! "

Cậu đặt tay lên ngực và nói với Arnold.

"Đó là tất cả những gì em cần! Chỉ cần như vậy thôi và em sẽ hạnh phúc đến hết đời này!

"..."

Sự im lặng bao trùm trong phòng trong vài giây.

Cuối cùng, Arnold từ từ mở miệng.

"Theodore"

"!"

Theodore vui mừng khôn xiết khi nghe anh trai gọi tên mình, nhưng trên mặt anh vẫn không có biểu hiện gì. Không giận dữ hay khinh thường—thậm chí không có chút ác cảm nào.

(Tại sao……)

Arnold mỉm cười chậm rãi, nhàn nhã, khi tựa đầu vào ghế.

Như thể muốn nói, ‘Ta không thấy sự đe dọa ở đâu cả.’

"Để ta hỏi lại một chút. ...Ngươi nói bản thân đã nhốt cô ấy, đó có phải là một cái nhà ngục đàng hoàng không?"

"Cái gì?"

Theodore hơi khó chịu trước câu hỏi đó.

Nhà ngục không phải là thứ bạn có thể tìm thấy ở bất cứ đâu. Anh ấy không ngu ngốc đến thế. Các nhà ngục trong thành phố nằm dưới quyền quản lý của các hiệp sĩ -chắc chắn Arnold sẽ khám xét tất cả.

Nếu Arnold đã biết câu trả lời rồi, vậy tại sao anh ấy lại nữa hỏi?

Theodore trả lời một cách mỉa mai.

"Em nhốt đã cô ấy vào một căn phòng chật hẹp, bẩn thỉu. Không đời nào cô ấy có thể trốn thoát được. Về cơ bản nó là một phòng giam biệt lập được khóa từ bên ngoài."

"Ôi trời, vậy là ngươi đã khóa nó." Arnold nói.

"Gì nữa?"

"Có mấy tên lưu manh đến canh giữ cô ấy, vũ trang đầy đủ. Phòng của cô ấy ở trên cao nên cô ấy không thể trốn thoát theo đường cửa sổ. Nếu cô ấy cố gắng kêu cứu, lính canh sẽ khiến cô ấy im lặng ngay lập tức."

"Ồ, còn có cửa sổ à?"

"..."

Theodore thậm chí còn khó chịu hơn trước câu trả lời thoải mái đó của Arnold.

"Anh có nghe thấy em nói không đó? Phòng ở lầu cao và cửa bị khóa, không có cách nào có thể trốn thoát cả."

“Không thể trốn thoát sao?”

"Đúng vậy. Dù cô ấy có trốn ra ngoài thì cuối cùng cũng sẽ bị bắt lại bởi mấy tên canh gác thôi."

Đó là một câu chuyện hiển nhiên. Dù vậy, anh ấy vẫn giữ nguyên sự bình tĩnh của mình.

"Thông thường thì ta sẽ đồng ý với ngươi."

"...?"

Anh ta đang nói về cái quái gì vậy?

Sự khó chịu của Theodore bắt đầu chuyển sang lo lắng. Lỡ như bản thân cậu đã tính toán sai lầm khi chọn cô làm con tin thì sao?

(Không đời nào. Không thể được....!)

Theodore biết anh đã hiểu đúng cảm xúc của anh trai mình. Anh ấy thực sự quan tâm đến Rishe —điều đó rõ ràng như ban ngày trong ánh mắt anh ấy khi anh ấy nhìn cô ấy. Vậy tại sao anh ấy không tức giận? Tại sao anh ta không nhìn Theodore với ánh mắt căm thù và trút xuống cậu những lời lẽ gay gắt?

"...Có lẽ em nên cắt một ngón tay của cô ấy và mang đến cho anh nhỉ? Bây giờ cũng chưa quá muộn đâu. Lính canh sẽ làm theo bất kì theo lệnh gì của em, không đùa đâu."

“Đứa em trai ngốc nghếch của ta.”

Arnold mỉm cười khinh thường.

Theodore vừa ném mọi thứ có thể để khiến Arnold phản ứng, nhưng đây không phải là điều anh muốn. Anh trai cậu đang nhìn xuống với ánh mắt thương hại, khinh thường sự ngu ngốc của cậu, không phải vì việc bắt được hôn thê đã khiến anh bất lực.

"Ngươi đã thua rồi, Theodore. Ngay lúc bản thân nghĩ mình đã bắt được cô ấy, ngươi đã thua rồi."

"Cái gì cơ?"

Arnold liếc nhìn cánh cửa. "Thấy chưa? Cô ấy đã quyết định tham gia cùng chúng ta đấy."

"Anh bị cái quái gì vậy? Thật lố bịch—"

Ngay lúc Theodore đang nói thì cánh cửa đột nhiên bung ra.

"Ể?"

Cậu đã khóa cách cửa đúng cách. Lẽ ra nó phải như vậy, vậy tại sao nó lại như thế?

Theodore không thể tin được và quay lại.

Và những gì cậu thấy thậm chí còn đáng kinh ngạc hơn.

"...Đùa nhau phải không?"

Ở đó, có một cô gái đang đứng.

Cô ấy cầm một con dao găm trong tay, mái tóc màu san hô và đuôi váy bay phấp phới.

Rishe, hôn thê của anh trai, nhìn sang phía hai người với gương mặt xinh đẹp, cười nhẹ khi vén tóc ra sau tai.

"Tôi đến để giải quyết chuyện này, Hoàng tử Theodore."