Nogizaka Haruka no Himitsu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

(Đang ra)

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

Mê Mang Tiểu Trùng

Chú thích: Thiên tai thứ tư, không có CP, không có nam chính.

15 120

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

312 8939

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

(Đang ra)

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

Mishima Yomu

Liệu Liam có thể trở thành một lãnh chúa gian ác một cách bình an vô sự không?

52 46

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

(Đang ra)

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

Sagasaki Shigeru

Beryl, người không nhận thức được sức mạnh của mình, dần dần cho thế giới biết đến sức mạnh đó khi được bao quanh bởi các đệ tử biết về sức mạnh của anh. Đặc biệt là khi không có ý thức về nó.

10 12

Tập 03 - Chương 5

「Vậy thì sau đây, tôi xin phép được bắt đầu Bữa tiệc Mùa xuân Hạnh phúc do gia tộc Nogizaka tổ chức.」

Bên cạnh đài yết kiến, Hazuki-san xuất hiện với một chiếc micro nhỏ trên tay.

「Thưa quý vị, chân thành cảm ơn mọi người đã không quản ngại đường xá xa xôi và lịch trình bận rộn để đến với Đảo Mùa xuân Hạnh phúc ngày hôm nay. Tôi xin mạn phép được đảm nhận vai trò MC, Sakurazaka Hazuki, đội trưởng đội hầu gái nhà Nogizaka. Rất mong được mọi người giúp đỡ.」

Hazuki-san cúi đầu thật sâu.

Bên cạnh chị là một tấm bảng chương trình trông giống như loại được dùng trong các buổi kịch nghệ ở trường tiểu học (chính là cái loại có tấm rèm trắng, lật ra sau mỗi khi hết một tiết mục). Trên đó là dòng chữ 『Bảng tiến trình』 viết bằng bút lông… Khoan đã, cái thứ hoàn toàn không ăn nhập gì với không khí đậm chất châu Âu của đại sảnh này là gì vậy? Chẳng lẽ là đồ tự làm của Hazuki-san?

「Vậy, tôi xin phép được chuyển sang phần tiếp theo của chương trình.」

Dường như trong hội trường cũng có vài người nghiêng đầu thắc mắc về sự lệch tông này, nhưng khi thấy Hazuki-san chẳng hề bận tâm mà vẫn điềm nhiên đọc lời dẫn, có lẽ họ đã tự nhủ rằng chuyện nó là như vậy. Hội trường nhanh chóng trở lại yên tĩnh.

「Đầu tiên là chương trình số một, phụ huynh tiến vào.」

Hazuki-san lật một tờ trên bảng chương trình rồi tuyên bố. Không hiểu sao nội dung chương trình cũng mang hơi hướm của một buổi kịch nghệ, nhưng đến nước này thì mặc kệ đi.

「Xin mời ngài Gentou và phu nhân Akiho.」

Cùng với lời mời của Hazuki-san, hai bóng người xuất hiện từ phía sau đài yết kiến.

Một người cao lớn với thân hình vạm vỡ. Mái tóc bạc được chải chuốt gọn gàng ra sau và vết sẹo trên mặt. Đôi găng tay da màu đen bóng loáng đầy vẻ khả nghi cùng tướng mạo dữ dằn toát lên khí thế áp đảo.

Người đàn ông trông như một ông trùm mafia Nga đó không ai khác chính là cha của Haruka – ngài Nogizaka Gentou.

Và người còn lại.

Người phụ nữ nhỏ nhắn trong bộ kimono đang tươi cười đi sát bên cạnh ông, dĩ nhiên chính là vũ khí tối thượng bất khả chiến bại, mẹ của Haruka, Akiho-san. Nhưng dù nhìn bao nhiêu lần, trông cô vẫn trẻ trung đến mức không thể tin được là mẹ của hai đứa con.

Cha Haruka và Akiho-san khẽ cúi chào các vị khách mời, sau đó ngồi xuống hai chiếc ghế bên phải và bên trái trong ba chiếc được xếp trên đài yết kiến.

Sau khi xác nhận hai người đã an tọa, Hazuki-san tiếp tục.

「Tiếp theo là chương trình số hai. Xin mời nhân vật chính của ngày hôm nay, đồng thời là trưởng nữ nhà Nogizaka, tiểu thư Haruka tiến vào.」

Ngay khi giọng nói vừa dứt, bụp một tiếng, đèn trong đại sảnh tắt ngóm.

Tiếp đó, một ngọn đèn sân khấu chiếu rọi vào đài yết kiến.

Một vòng tròn màu vàng lơ lửng hiện ra trong bóng tối mờ ảo.

Ở trung tâm của nó… có lẽ vừa bước ra từ phòng chờ phía sau đài yết kiến, là Haruka trong bộ váy dạ hội, đang ngơ ngác nhìn quanh với vẻ mặt bối rối.

「Ơ, ừm, cái này là…?」

Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Haruka luống cuống như một chú cún con đi lạc. Gương mặt cô thể hiện rõ sự hoang mang tột độ.

*Pà pa pá pờ…♪*

Bất chợt, tiếng nhạc vang lên khắp không gian.

Một bản nhạc hoành tráng được trình diễn bởi dàn nhạc giao hưởng.

Đèn sân khấu chiếu rọi cả khu vực xung quanh đài yết kiến, và ở đó, chẳng biết từ lúc nào, một dàn nhạc giao hưởng thực thụ đang chơi violin, kèn trumpet và các nhạc cụ khác.

「…」

Chậc, phải nói là màn dàn dựng quá hoành tráng. Dù bản nhạc đang được chơi là ca khúc bắt đầu bằng giai điệu *“Happy Birthday to you~♪”* nổi tiếng có hơi kỳ cục một chút, nhưng không thể phủ nhận rằng nó cực kỳ ấn tượng.

「Ehehe, em là người nghĩ ra màn trình diễn đó đấy.」

Mika đứng bên cạnh nói.

「Sao nào, ngầu không? Ừm, em đã phân vân giữa dàn nhạc giao hưởng và đoàn xiếc, nhưng mà chọn cái này đúng là chuẩn rồi. Kìa kìa, chị em cũng đang vui lắm đó.」

Trông chị ấy có vẻ ngạc nhiên đến mức không hiểu chuyện gì đang xảy ra hơn là vui mừng thì đúng hơn.

…Nhưng ra là vậy. Cái màn này (Haruka tiến vào) trở nên hoành tráng đến thế, nếu thủ phạm là cô bé hai bím ồn ào này thì cũng dễ hiểu thôi. Nó phản ánh đúng một trăm hai mươi phần trăm cái tính cách ham vui của con bé.

Một lúc sau, màn trình diễn của dàn nhạc kết thúc.

Đèn lại được bật sáng, trả lại ánh sáng cho đại sảnh.

「À, ừm…」

Haruka vẫn đang đứng ngẩn ngơ giữa đài yết kiến.

「Chúc mừng sinh nhật, Haruka.」

「Ơ…」

Akiho-san đứng dậy từ ghế và mỉm cười dịu dàng.

「…Hừm, chúc mừng.」

「A…」

Tiếp đó, cha Haruka cộc lốc buông một câu,

「Chúc mừng!」

「Happy birthday!」

「Chúc mừng tiểu thư!」

Như để hưởng ứng, những lời chúc mừng liên tiếp vang lên từ phía các vị khách mời.

「Chị ơi~, chúc mừng sinh nhật~!」

Và như một đòn kết liễu, Mika đứng cạnh tôi hét lên với âm lượng to gấp năm lần người thường. *Mừng~ mừng~ mừng~*………… tiếng của con bé vang vọng khắp đại sảnh vốn không hề nhỏ này. Một âm lượng đáng kinh ngạc, hoàn toàn trái ngược với thân hình bé nhỏ của nó.

「Nè, anh rể cũng nói đi chứ.」

「À, ừ.」

Bị thúc giục, tôi vội vàng hét lên.

「Haruka, happy birthday!」

「Ừm, không được rồi. Phải lấy hơi từ bụng nữa chứ.」

「HAPPY BIRTHDAY!」

Có lẽ giọng tôi đã vọng tới nơi, Haruka nhìn về phía chúng tôi đang đứng ở hàng đầu của khu khách mời.

「A…」

Và đến lúc đó, có lẽ cô ấy mới nhận ra đây là bữa tiệc được tổ chức để chúc mừng sinh nhật mình. Haruka kinh ngạc đưa hai tay lên che miệng. …Tuy có cảm giác là nhận ra hơi chậm một cách khó hiểu, nhưng mà, đó mới là Haruka.

「Thưa tiểu thư Haruka, mời tiểu thư ngồi vào ghế.」

「A, v-vâng.」

Được Hazuki-san mời, Haruka ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế đã được chuẩn bị sẵn (giữa Akiho-san và cha Haruka).

「Vậy thì, một lần nữa… Chúc mừng sinh nhật tiểu thư Haruka.」

Hazuki-san nói như thể đại diện cho tất cả mọi người, và theo sau đó là một tràng pháo tay nồng nhiệt từ các vị khách mời.

Bữa tiệc sinh nhật đã mở màn như thế.

「Tiếp theo là chương trình số ba. Chúng ta sẽ chuyển sang phần tặng quà.」

Một tấm rèm nữa được lật ra, bữa tiệc chuyển sang chương trình tiếp theo.

「Những vị khách đã chuẩn bị quà cho tiểu thư Haruka sẽ được phát vé số thứ tự, xin vui lòng xếp hàng trước ghế của tiểu thư theo số thứ tự. Số của người tặng quà sẽ được hiển thị trên bảng điện tử theo từng lượt.」

Hazuki-san nói vậy, nhưng mà.

「…Vé số thứ tự?」

Tại sao lại có thứ đó chứ?

Mika liền giải thích.

「Nè, như lúc nãy em đã nói rồi đó, có rất nhiều người muốn lấy lòng chị em mà. Nên số người tặng quà cũng đông tương ứng thôi. Chắc phải tầm năm, sáu trăm người gì đó?」

「Nhiều đến thế cơ à…」

Với con số đó thì đúng là cần vé số thứ tự thật.

Nhưng mà số người tham gia khoảng một ngàn người, còn số người tặng quà khoảng sáu trăm người… Nghĩ lại thì, đúng là một bữa tiệc sinh nhật kinh khủng khiếp.

「Ừm, thôi thì em đã giữ vé cho chúng ta rồi, cứ từ từ chờ đến lượt đi. À, nhân tiện, số của mình là 592 nhé.」

「Xa tít mù khơi thế… Mà, em lấy nó lúc nào vậy?」

Tôi cứ có cảm giác Mika一直đứng bên cạnh tôi từ lúc bữa tiệc bắt đầu cơ mà.

「Ehehe, em nhờ Hazuki-san giữ trước cho rồi. Thôi thì đây coi như là đặc quyền của người nhà đi. Sở dĩ em xếp số ở cuối là vì như vậy sẽ ấn tượng hơn. Anh có biết hiệu ứng tân cận không?」

「…Không biết.」

「Nói đơn giản thì đó là hiện tượng mà những việc xảy ra sau sẽ để lại ấn tượng mạnh hơn những việc xảy ra trước. Là một thuật ngữ trong tâm lý học nhận thức đó~. Cũng có một hiệu ứng hoàn toàn trái ngược là hiệu ứng sơ khai, nhưng cái đó chỉ giới hạn trong thông tin về một cá nhân thôi, nên trong những trường hợp có nhiều người tham gia như thế này thì hành động sau sẽ hiệu quả hơn. Kiểu như, của để dành là của ngon ấy mà~. Anh hiểu chưa?」

「…」

Tôi chẳng hiểu gì sất.

Mà tại sao cô bé hai bím này (mười bốn tuổi, học sinh năm hai trung học cơ sở) lại biết những chuyện như thế này nhỉ. Một bí ẩn…

Dù sao thì, phần tặng quà đã bắt đầu.

Khắp đại sảnh, các cô hầu gái do Hazuki-san và Nanami-san dẫn đầu đang phát vé số thứ tự, và gần đài yết kiến, một hàng dài những vị khách mời (chủ yếu là đàn ông, toàn là những kẻ trông ra dáng công tử nhà giàu) đang chờ tặng quà. Hàng dài đó dễ cũng phải hơn năm mươi mét. Một hàng dài khủng khiếp khiến người ta liên tưởng đến hàng người ở Natsukomi mùa hè năm đó.

「Tiểu thư Haruka, chúc mừng sinh nhật tiểu thư. Xin hãy nhận lấy, đây là chiếc túi Boston mới nhất của Vuitton.」

「Đây là chiếc vòng cổ King Pearl, chỉ có năm mươi chiếc trên toàn thế giới. Xin tiểu thư vui lòng nhận cho.」

「Một chiếc Rolls-Royce Phantom. Chìa khóa đã được khắc tên tiểu thư Haruka.」

「Ơ, ừm, xin cảm ơn.」

Giống như những chư hầu dâng lễ vật cho vua, từng người một tiến đến trao quà cho Haruka đang ngồi trên chiếc ghế trung tâm của đài yết kiến.

「Tôi đã mang đến một chiếc du thuyền kiểu mới nhất. Tiểu thư Haruka có thích biển không ạ?」

「Đây là chiếc Cessna được chế tạo đặc biệt cho ngày này. Động cơ đã được cải tiến theo một thông số đặc biệt đấy ạ.」

「Ha ha. Thưa quý vị. Tặng những món quà tầm thường như vậy cho tiểu thư Haruka thì thật là thất lễ. Đây, món quà của tôi là quyền sở hữu một mỏ dầu ở Trung Đông. Đây là giấy chứng nhận quyền sở hữu, à, tôi còn tặng kèm năm trăm công nhân làm tùy chọn nữa.」

「A, v-vậy ạ. Tôi xin cảm tạ tấm lòng của ngài.」

…Mà nói gì thì nói, nội dung quà tặng đúng là không giống những món quà dành cho một nữ sinh trung học mười bảy tuổi chút nào. Hàng hiệu nổi tiếng, xe ngoại sang trọng, thậm chí cả quyền sở hữu mỏ dầu. Chỉ cần lấy một món thôi cũng đủ khiến cho một thường dân như tôi phát điên vì sự xa xỉ rồi.

「…」

Đối lập với những món quà đó, trên tay chúng tôi là một chiếc hộp dài rộng khoảng ba mươi centimet được gói trong giấy bọc màu hồng xinh xắn. Bên trong dĩ nhiên là mô hình nhân vật đó (với tư thế độc đáo) mà chúng tôi đã mua ở Akihabara khoảng hai tuần trước.

…Liệu có nên tặng cái này thật không nhỉ?

So với những món quà siêu sang trọng đã xuất hiện từ nãy đến giờ, tôi không thể không cảm thấy món quà này có một sự chênh lệch quá lớn. Cảm giác như đang đặt một món ăn kèm tầm thường lên một bàn tiệc đầy những món Pháp hảo hạng vậy…

Trong lúc tôi đang mải suy nghĩ.

「Hừm, đúng là không được mà. Mọi người chẳng hiểu gì về sở thích của chị ấy cả.」

Mika vừa ăn miếng bánh gato trên bàn vừa nhún vai chán nản.

「Chị ấy đời nào lại vui vì mấy thứ hàng hiệu hay xe cộ đó chứ. Đâu phải cứ đắt tiền hay hào nhoáng là được đâu. Anh rể cũng nghĩ vậy đúng không?」

「…」

Đúng là vậy thật.

Dù nghĩ thế nào đi nữa, Haruka cũng không có vẻ gì là thích những món đồ hiệu đó. Bất kỳ ai biết dù chỉ một chút về tính cách thật của Haruka chắc chắn sẽ không lựa chọn như vậy, nhưng hầu hết khách mời ở đây có lẽ chỉ nhìn Haruka qua vẻ bề ngoài – hay nói đúng hơn là với tư cách “trưởng nữ nhà Nogizaka” mà thôi. Vì thế mà nơi này đã biến thành một hội chợ triển lãm hàng hiệu và đá quý cao cấp.

Thực tế, trước những đợt tấn công quà cáp đó, Haruka trên đài chỉ nở một nụ cười gượng gạo, trông cô có vẻ bối rối không biết phải phản ứng thế nào hơn là vui mừng. …Nhưng mà, dù thế đi nữa, việc mô hình nhân vật (với tư thế độc đáo) có phải là một lựa chọn quà tặng đúng đắn hay không lại là một vấn đề khác.

Thời gian cứ thế trôi qua.

「Nào. Hay là chúng ta cũng đi xếp hàng thôi nhỉ?」

Mika nói.

Tôi bất giác nhìn lên, số vé trên bảng điện tử đã vượt qua con số 550. Sắp đến lượt chúng tôi rồi.

Tôi kiểm tra lại gói giấy chứa chiếc hộp nhạc trong túi, rồi cùng Mika đi đến cuối hàng.

「Phì phì~, chị ấy chắc chắn sẽ rất vui cho mà xem, với cái này nè.」

Mika nhìn vào gói giấy bọc mô hình nhân vật (với tư thế độc đáo) rồi cười vui vẻ.

「Nếu vậy thì tốt quá…」

Mika nói vậy chứ tôi vẫn không thể xua đi nỗi bất an.

「Không sao đâu mà~. Thật tình, anh rể lo xa quá đi~. Anh cũng hiểu rõ sở thích và gu của chị ấy mà, đúng không? Tuyệt đối không sao hết. Thậm chí phải là cái này mới được ấy chứ.」

Mika cười đầy tự tin. Hừm…

Và cuối cùng, cũng đã đến lượt chúng tôi.

Tôi và Mika cùng nhau bước trên tấm thảm đỏ rực, tiến đến chỗ Haruka.

「A, Yuuto-san, Mika.」

Thấy chúng tôi, Haruka vui mừng nở nụ cười.

「Yaho~, chúc mừng sinh nhật, chị nhé♪」

「À, chúc mừng.」

「A, em cảm ơn ạ!」

Trước những lời chúc mừng, Haruka cúi đầu lia lịa với vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

Nhân tiện, Haruka lúc này đang mặc một bộ váy dạ hội trắng tinh.

Đó là một bộ váy khác với bộ cô ấy đã mặc ở London. Thiết kế lần này mang lại cảm giác trưởng thành và điềm đạm hơn một chút. Nhưng mà, Haruka dù mặc gì cũng vẫn xinh đẹp như thường. Đúng là người đẹp vì lụa mà (có hơi sai sai).

「Ara, Yuuto-san, chào mừng cháu.」

Akiho-san, người ngồi bên trái Haruka, lên tiếng chào.

「Cảm ơn cháu đã không quản ngại đường xa đến đây vì Haruka. Đây có phải là sức mạnh của tình yêu không nhỉ? Ufufu.」

「…」

Vẫn với nụ cười dịu dàng như mọi khi, cô ấy lại buông ra một câu nói gây hiểu lầm.

「…Hừm. Đến rồi à.」

Ở phía đối diện, cha Haruka (trông đáng sợ) với vẻ mặt cau có, vừa lườm tôi qua cặp kính râm bằng ánh mắt sắc lẹm, vừa đưa ra cánh tay to như khúc gỗ của mình. Trông không giống như ông ấy đang ra lệnh, “Mau quỳ xuống và hôn tay ta ngay, con chó này!”, nên có lẽ đây là một lời đề nghị bắt tay.

「L-Lâu rồi không gặp bác ạ…」

Tôi vừa chào vừa run rẩy nắm lấy tay ông, cha Haruka nhếch mép cười.

「…Thôi, cứ tự nhiên tận hưởng đi. Chào mừng.」

Lực siết vào bàn tay tôi mạnh đến bất thường, đúng là màn chào hỏi quen thuộc rồi.

「Woa, anh rể. Thân với ba em ghê nhỉ.」

「…」

…Tôi nghĩ đó là một nhận định hoàn toàn sai lầm đấy.

Nhưng những người xung quanh cũng,

「Này, gã đó là ai vậy? Sao lại thân thiết với ngài Gentou và phu nhân Akiho đến thế?」

「Không thể tin được, ngài Gentou, người được mệnh danh là ‘Sát Hùng’, lại chủ động bắt tay…」

「Không lẽ hắn định chào hàng dự án gì đó à?」

「Là ai vậy? Người của tập đoàn nào? Điều tra ngay!」

Không biết họ đã hiểu lầm chuyện gì mà cả hội trường bắt đầu xôn xao. …Đâu có phải như thế đâu chứ.

「Nào chị ơi, đây là quà của em và anh rể tặng chị nhé.」

「Woa, cảm ơn hai người.」

Mika mỉm cười đưa món quà ra, gương mặt Haruka liền rạng rỡ hẳn lên.

「Ừm, em mở ra xem được không ạ?」

「Ừ, được chứ. Nhỉ, anh rể?」

「Ừ.」

Dù sao cũng là quà tặng Haruka mà.

「Vậy thì, em xin phép…」

Haruka cẩn thận mở từng lớp giấy gói,

「Woa…」

Nhìn thấy mô hình nhân vật (với tư thế độc đáo) bên trong, cô ấy reo lên một tiếng đầy vui sướng.

「Đây là mô hình ‘Bé ngốc Aki-chan’ trong ‘tư thế Hani Tora’ phải không ạ?」

À, hình như cái tư thế độc đáo đó có tên như vậy thì phải.

「Dễ thương, đáng yêu và xinh xắn quá… Em cảm ơn hai người nhiều lắm. Em sẽ trân trọng nó!」

Với nụ cười rạng rỡ nhất, Haruka ôm mô hình nhân vật (với tư thế độc đáo) vào lòng một cách trân trọng.

…Thở phào nhẹ nhõm.

Nụ cười đó khiến tôi tạm thời có thể thở phào. Dường như ý kiến của Mika đã đúng, còn nỗi lo của tôi chỉ là lo bò trắng răng.

Trong khi đó, những vị khách mời khác khi thấy cảnh này thì.

「Tiểu thư Haruka có vẻ vui…」

「Cái đó là gì vậy? Búp bê à? Là một con búp bê cổ quý giá nào đó sao?」

「Nhưng mà màu sắc sặc sỡ quá…」

「Không hiểu. Tại sao tiểu thư Haruka lại thích một thứ như vậy?」

Họ lại càng xôn xao hơn trước. Xôn xao cực độ.

Đặc biệt là.

「Vô lý… Tại sao một thứ do một gã như thế tặng lại…」

Gã đàn ông đã tặng giấy chứng nhận quyền sở hữu mỏ dầu đang nhìn chúng tôi với vẻ mặt chết lặng như thể bị diều hâu cắp mất miếng mồi ngon. Chà, tôi cũng hiểu cảm giác khó hiểu của anh ta lắm.

「Thưa tiểu thư Mika, thưa ngài Yuuto, vì vẫn còn những vị khách khác đang chờ, nên xin hai vị tạm dừng ở đây… Hai vị có thể nói chuyện thêm sau ạ.」

「A, vâng. – Lát nữa gặp lại nhé, Haruka.」

「Vậy nhé, chị.」

Được Hazuki-san nhắc nhở, chúng tôi rời khỏi đài yết kiến.

「Đấy, chị em vui lắm đúng không?」

「Ừ…」

「Thế nên em mới bảo anh đừng lo mà. Mấy thứ như vậy mới đúng gu của chị ấy. Vả lại~」

「?」

Mika cười toe toét.

「Với lại nhé, nếu là đồ anh rể tặng, thì dù là gì chị ấy chắc chắn cũng sẽ vui thôi. Gọi là gì nhỉ, là *love*?」

「Cái…」

「Hay là *love love*? Thiệt tình, nồng cháy quá đi~, ehehe♪」

Con bé nói những lời như vậy đấy.

Nhân tiện.

Phải một lúc sau, khi phần tặng quà cuối cùng đã kết thúc, tôi mới nhận ra rằng vì quá chú tâm vào mô hình nhân vật mà tôi đã quên béng mất việc trao món quà chính (chiếc hộp nhạc).

Sau phần tặng quà là bài phát biểu của cha Haruka và vũ điệu của đội hầu gái.

Cha Haruka, vẫn đeo kính râm, dùng khí thế áp đảo kinh người như muốn tiêu diệt tất cả những ai chạm mắt với ông để thao thao bất tuyệt về sự đáng yêu của Haruka, đẩy các vị khách mời xuống tận cùng của sự sợ hãi. Sau đó, các cô hầu gái do Nanami-san dẫn đầu đã xoa dịu mọi người bằng những điệu múa và bài hát duyên dáng. Trải qua khoảnh khắc không tốt cho tim mạch, như thể địa ngục và thiên đường cùng lúc ập đến.

「Và bây giờ, dù bữa tiệc vẫn đang diễn ra, nhưng chúng tôi có sự hiện diện của một vị khách mời đặc biệt, tôi xin được giới thiệu với quý vị.」

Chương trình đã chuyển sang tiết mục số sáu, 『Lời phát biểu của khách mời đặc biệt』.

「…Khách mời đặc biệt?」

Tôi bất giác nghiêng đầu thắc mắc.

Vốn dĩ những người tập trung ở đây toàn là giám đốc của công ty này, chủ tịch của tập đoàn nọ, hay vua của một tiểu quốc, toàn những nhân vật mà trong mắt người thường đã quá đủ “đặc biệt” rồi. Vậy mà trong số đó, lại có một sự tồn tại được gọi bằng danh xưng “khách mời đặc biệt”…

Nhưng thắc mắc đó đã nhanh chóng được giải đáp.

「Hôm nay, chúng tôi vinh dự có sự hiện diện của ông nội tiểu thư Haruka, hiện là cố vấn của tập đoàn Nogizaka, ngài Nogizaka Ouki.」

Nghe những lời đó, cả hội trường bùng lên một làn sóng xôn xao dữ dội chưa từng có.

「N-Này, chuyện vừa rồi là thật sao?」

「Ai cũng tưởng Lão ông Nogizaka hiếm khi xuất hiện ở những nơi công cộng mà…」

「Dù đã giao lại công việc cho ngài Gentou, nhưng Lão ông vẫn nắm giữ quyền lực tuyệt đối sau lưng. Vậy mà Lão ông lại đến một nơi hẻo lánh thế này…」

「Chỉ cần một tiếng nói của ngài ấy là ba giờ sau có thể tổ chức một hội nghị thượng đỉnh ngay tại chỗ mà…」

Dường như “khách mời đặc biệt” chính là ông nội của Haruka.

Hừm, nếu vậy thì việc ông được xem là “đặc biệt” giữa những vị khách mời toàn giới thượng lưu này cũng là điều dễ hiểu.

「Vậy, xin mời ngài tiến ra. Kính mời ngài Ouki.」

Theo tiếng gọi của Hazuki-san, một bóng người khổng lồ khẽ lay động ở phía sau đài yết kiến.

Người xuất hiện là… một ông lão đầu trọc, cơ bắp cuồn cuộn, cao chắc cũng phải đến hai mét. Ánh mắt sắc như tia chớp mùa hè, bộ ria mép hoàng đế được cắt tỉa gọn gàng như sắp chọc thủng trời. Một dáng vẻ bạo lực đến mức nếu ai đó nói ông là đế vương của một đế chế cổ đại nào đó, người ta cũng sẽ tin ngay lập tức.

Với thân hình to như gấu xám, ông lão bước những bước chân nặng nề, dậm xuống sàn, tiến đến giữa đài yết kiến.

「Các khanh vất vả rồi.」

Ông gầm lên một tiếng như động đất.

「Hỡi các khanh, cảm ơn đã đến chúc mừng sinh nhật cháu gái ta, Haruka! Tấm lòng đó của các khanh, ta đây vui mừng khôn xiết!」

Không khí rung lên bần bật.

Chiếc đèn chùm khổng lồ đường kính khoảng ba mét treo trên trần nhà rung lắc dữ dội.

Một chiếc ly trên bàn gần đài yết kiến nứt toác.

「…」

…Này Mika.

Cái con người trông như một hung khí sống này, rốt cuộc em nhìn vào đâu mà bảo ông ấy dễ gần hay suy nghĩ thoáng hả? So với cha Haruka, ông ấy khó gần hơn gấp ba mươi tám lần (theo ước tính của tôi) ấy chứ. Hơn nữa, nếu mà cãi lại thì có bị chém làm đôi bằng rìu chiến cũng chẳng có gì lạ.

「Ủa, sao thế anh rể? Trông mặt anh xanh xao quá.」

「Thì tại…」

Chả xanh xao.

Em có bảo là lát nữa sẽ giới thiệu, nhưng nếu để một người như thế biết đến sự tồn tại của tôi, tôi có cảm giác điều đó đồng nghĩa với cái chết ngay lập tức.

「? – À, phải rồi. Anh rể không biết nhỉ.」

「Không biết cái gì?」

「Ừm. Chuyện là…」

Đúng lúc Mika định nói gì đó.

「Lão ông Nogizaka!」

Có bóng một người đàn ông trung niên đang chạy về phía đài yết kiến.

「Xin lỗi vì đã làm phiền ngài ngay khi ngài vừa kết thúc bài phát biểu. Lần đầu được diện kiến, thưa ngài Ouki. Tôi là Takashima Masakazu, giám đốc tập đoàn Takashima. Thật là đường đột, nhưng mong ngài có thể nhớ tên tôi…」

Ông ta rụt rè đưa danh thiếp ra.

Thấy vậy, những vị khách mời khác.

「Không cho phép ngươi đi trước đâu! Đâu phải chỉ mình ngươi muốn chào Lão ông Nogizaka.」

「Đúng vậy! Tránh ra!」

「Chính các ngươi mới là kẻ ngáng đường!」

Họ chen lấn, tranh nhau xông lên đài yết kiến. Cảnh tượng xấu xí không khác gì một bầy khỉ trong núi khỉ đang tranh giành một quả chuối duy nhất.

「A, ừm, mọi người ơi, xin hãy bình tĩnh…」

Trước sự hỗn loạn bất ngờ, Haruka lo lắng đứng dậy.

Thấy vậy, đôi mắt của ông nội Haruka nheo lại.

「À, anh rể, bịt tai lại đi thì hơn đó.」

「Hả?」

「Thôi, cứ làm đi.」

Tôi chẳng hiểu gì sất, nhưng vẫn làm theo lời Mika, dùng hai tay bịt tai lại.

Khoảnh khắc tiếp theo.

「—LŨ NGU NGỐC CÁC NGƯƠI!!」

Một chấn động như thể có một tia sét khổng lồ đánh xuống ngay bên cạnh vang dội khắp đại sảnh.

「Lại dám lựa đúng ngày sinh nhật của Haruka, ngay trước mặt nó mà lôi mấy chuyện trần tục thấp kém này ra, cái thần kinh hạ đẳng của các ngươi… để ta đập cho nát ra rồi rèn lại từ đầu! Đứng yên tại chỗ cho ta!」

Nguồn phát ra là từ trên đài yết kiến.

Ông ngoại Haruka gầm lên, toàn thân tỏa ra luồng khí hừng hực như ảo ảnh trong nắng hè. Trong tay ông, không biết từ lúc nào đã lăm lăm một chiếc rìu khổng lồ. ......Này, ông lôi cái thứ đó ra từ đâu vậy chứ?

「H-híiii!」

「X-xin lỗi ngài. Chúng tôi không có ý đó...」

「C-cứu với...」

Mấy gã đàn ông nằm rạp xuống sàn xin tha mạng, trông chẳng khác nào mấy con chuột đồng bị sư tử lườm.

Nhưng.

「Không được!」

Sau khi bác bỏ lời van xin của họ bằng một tiếng quát, ông ngoại Haruka vừa vung rìu vừa tiến lại gần đám người với ánh mắt tựa dã thú.

「Hãy nhận lấy sự phán xét!」

Và ngay khoảnh khắc chiếc rìu sắp bổ xuống đầu họ──

Keng!

Một tiếng kim loại khô khốc vang lên.

「......Xin người hãy dừng lại ở đây thôi ạ.」

「...Hừm.」

Người chặn đứng ông ngoại Haruka ngay trước khi ông kịp "xử trảm" lại là cô trưởng hầu gái ít nói, một điều thật bất ngờ. Cô dùng chiếc cưa máy có hoa văn vân gỗ đỡ lấy chiếc rìu, rồi nhìn thẳng vào mắt ông.

「...Tôi tin rằng những vị đây đã biết hối lỗi rồi ạ. Haruka-sama cũng đang hoảng sợ, hành động quá trớn hơn nữa sẽ phá hỏng bữa tiệc sinh nhật quý giá của tiểu thư mất.」

「Hazuki...」

「Xin người, hãy nguôi giận.」

「......Được thôi.」

Cánh tay phải (kèm theo chiếc rìu) của ông ngoại Haruka đang giơ cao từ từ hạ xuống.

「C-cứu rồi...」

「Ha, ha ha...」

「...(Có vẻ như người này sợ đến không nói nên lời).」

Mấy gã đàn ông xoa ngực thở phào, mặt mày như vừa thoát chết trong gang tấc (mà thực tế đúng là vậy).

Quay lại phía họ, Hazuki-san nói.

「...Các vị cũng nên cẩn trọng trong hành vi của mình. Cách cư xử vừa rồi, dù nhìn thế nào cũng là vô cùng khiếm nhã. May mắn là lần này mọi chuyện đã ổn thỏa── nhưng sẽ không có lần sau đâu.」

Đôi mắt sau cặp kính của cô lóe lên một tia sắc lạnh.

「V-vâng. Dĩ nhiên rồi ạ.」

「X-xin lỗi cô.」

「...(Vẫn không nói nên lời).」

Nói rồi, mấy gã đàn ông vội vã rời khỏi bục yết kiến như thể đang chạy trốn.

「...Vậy thì, bài phát biểu của vị khách mời đặc biệt, ngài Nogizaka Ōki, xin được kết thúc tại đây. Xin chân thành cảm ơn.」

Hazuki-san nói như thể chưa có chuyện gì xảy ra, rồi cúi đầu chào.

「...」

Tuy không hiểu rõ lắm.

Nhưng tóm lại, có một điều tôi đã hiểu rất rõ, đó là Hazuki-san thật sự rất lợi hại về nhiều mặt.

***

**3**

Cứ như vậy, hai tiếng đồng hồ kể từ khi bữa tiệc bắt đầu đã trôi qua trong nháy mắt.

Chương trình có vẻ vẫn đang diễn ra suôn sẻ, và hiện tại là tiết mục số chín, 『Tự do trò chuyện』.

Khách mời tụ tập trò chuyện, cười nói khắp nơi.

Giữa khung cảnh đó, tôi lại đang lủi thủi một mình ăn thịt bò nướng.

Haruka thì bận rộn chào hỏi khách mời, còn Mika, người đi cùng tôi, cũng phải đi chào hỏi riêng nên đã đi đâu đó từ lúc nãy. Hazuki-san và Nanami-san thì có vẻ tất bật với công việc của hầu gái, chạy đi chạy lại khắp nơi trong sảnh tiệc, trông chẳng có lúc nào rảnh rỗi để nói chuyện.

Thế là, tôi, một kẻ chẳng quen biết ai khác, tất yếu bị bỏ lại một mình như con chim di trú lỡ quên mất mùa đổi thay.

「...」

Chẳng có gì để làm.

Để xua đi cơn buồn chán, từ nãy đến giờ tôi chỉ biết cắm đầu vào các món ăn trên bàn, nhưng cũng bắt đầu thấy ngán rồi. Hay nói đúng hơn là, dù món ăn có ngon đến mấy thì dạ dày con người cũng có giới hạn của nó thôi.

Muốn bắt chuyện với các vị khách khác thì cũng chịu, vì hầu hết họ là người nước ngoài nên phương tiện giao tiếp (tiếng Anh) của tôi thiếu một cách trầm trọng. Mà giả sử tôi có nói được tiếng Anh đi nữa, thì tôi cũng chẳng biết phải nói gì với những người thuộc tầng lớp siêu giàu như thế này.

「...」

Chẳng có gì để làm cả.

Thật sự là chẳng có gì sất.

Đành chịu, tôi ngồi xuống một chiếc ghế nghỉ gần lối vào sảnh tiệc và lơ đãng nhìn xung quanh.

「Hey. Cậu kia, cậu đeo kính ấy.」

Tôi đột nhiên bị gọi.

Một giọng tiếng Nhật trôi chảy không chút vấp váp.

Nhìn lại, ở đó là một gã đàn ông tóc vàng mắt xanh, với nụ cười nhếch mép dán trên mặt.

「Cho tôi xin ít phút được không?」

「Vâng...」

Gã tóc vàng này toát ra cái vẻ công tử bột chính hiệu, cũng là kẻ đã tặng giấy chứng nhận quyền sở hữu mỏ dầu trong phần trao quà lúc nãy. Xung quanh hắn còn có vài tên trông như đàn em. ...Một kẻ như vậy tìm tôi có chuyện gì chứ? Hơn nữa, hình như tôi đã gặp hắn ở đâu đó rồi...

Trong lúc tôi đang vắt óc suy nghĩ, gã lên tiếng:

「Tôi là Shoot. Shoot Sutherland. Rất vui được gặp.」

Hắn vừa đưa một tay vuốt tóc, vừa chào hỏi bằng một nụ cười khó ưa.

──À, tôi nhớ ra rồi.

Gã này là tên ngoại quốc lăng nhăng giống hệt Sasakura, đã từng tán tỉnh Haruka ở London. Cái cử chỉ màu mè điệu bộ như diễn kịch của hắn đã để lại ấn tượng sâu sắc (theo nghĩa xấu), nên tôi nhớ rất rõ. ...Nhưng cái gã Sasakura phiên bản lỗi này tìm tôi có việc gì? Tôi có linh cảm rất xấu.

「...Anh tìm tôi có việc gì sao?」

「Ồ, cũng không có gì to tát đâu.」

Gã Sasakura phiên bản lỗi nở một nụ cười khẩy,

「Tôi chỉ muốn đến xem mặt tên nghèo hèn đang lén lút tiếp cận Haruka-sama như con dế trũi trong nhà vệ sinh là kẻ thế nào thôi.」

Linh cảm của tôi đã đúng.

「...Quả là một sở thích tao nhã.」

Tên này không chỉ có khuôn mặt mà cả tính cách cũng giống hệt Sasakura. Không biết là do những kẻ có khuôn mặt như thế này sẽ có tính cách như thế, hay là những kẻ có tính cách như thế sẽ có khuôn mặt như vậy, nó cũng giống như vấn đề con gà hay quả trứng có trước, nhưng dù thế nào thì bản chất tồi tệ của hắn cũng không thay đổi.

「Hừ, không biết cậu dùng thủ đoạn gì, nhưng có vẻ cậu khá thân thiết với ngài Gentou, phu nhân Akiho và cả tiểu thư Mika nhỉ? Dùng mấy cái figure kỳ quặc đó để câu dẫn à? HAHA. Đúng là thủ đoạn hèn hạ của người Nhật đến từ vương quốc OTAKU. Haruka-sama rất hiền lành nên dù nhận phải thứ đó cũng không tỏ vẻ khó chịu, nhưng cả cái sảnh tiệc này thừa biết rằng nhận được món quà như thế thực chất là phiền phức lắm đấy. HEY. Mọi người cũng nghĩ vậy phải không?」

「Đúng vậy, Shoot.」

「Chính xác, HAHAHA!」

「Fuck'in!」

Đám lâu la đồng loạt cười phá lên.

「...」

...Haizz.

Sao xung quanh tôi cứ toàn tụ tập mấy loại người thế này nhỉ.

「Chuyện của anh chỉ có thế thôi à? Vậy tôi đi đây.」

Tôi đứng dậy khỏi ghế.

Kinh nghiệm với Sasakura đã cho tôi biết rằng nói chuyện với loại người này chẳng có gì tốt đẹp. Tốt nhất là chuồn khỏi đây càng nhanh càng tốt.

Nhưng.

「Này, khoan đã. Tôi có một điều muốn nói với cậu.」

「...Nói ngắn gọn đi.」

Tôi đã đoán được hắn định nói gì, nhưng vẫn lên tiếng thúc giục.

「...Đơn giản thôi. Cậu, hãy ngừng bám theo Haruka-sama đi. Một kẻ nghèo hèn chẳng biết là xương ngựa hay xương lừa từ đâu ra như cậu hoàn toàn không xứng với Haruka-sama đâu. Cậu hợp với việc mặc bộ đồ thể thao như lần trước, lảng vảng như một con cua trên bãi cát nào đó hơn đấy.」

Nói xong, gã Sasakura phiên bản lỗi lại nở một nụ cười khó ưa. Xem ra hắn cũng nhớ về tôi.

「...Tôi hiểu ý kiến của anh rồi.」

Tôi nhìn vào mặt hắn.

「Ồ, vậy là cậu sẽ không đến gần Haruka-sama nữa?」

「Tôi từ chối.」

「Sure. Hiểu là tốt rồi... cái gì, từ chối!?」

Đến cả phản ứng cũng y hệt Sasakura.

「Tôi hiểu điều anh muốn nói, nhưng tôi không có nghĩa vụ phải tuân theo.」

「Cái gì...」

「Vậy nhé.」

Tôi định rời đi, nhưng,

「Ch-chờ đã!」

「Còn gì nữa?」

Có lẽ vì câu trả lời của tôi khiến hắn phật lòng, mặt gã Sasakura phiên bản lỗi đỏ bừng lên.

「C-còn gì nữa là sao! Thái độ đó là sao hả!」

Lần đầu tiên, hắn có phản ứng khác với Sasakura.

Hắn tóm lấy vai tôi khi tôi định đi qua, rồi đẩy tôi vào tường. Cùng lúc đó, đám lâu la tóc vàng của hắn bao vây xung quanh tôi. ...Khỉ thật, trông thì yếu ớt mà không ngờ lại thuộc dạng võ biền sao?

「Tôi đã cố gắng thuyết phục cậu một cách lịch lãm để tránh làm to chuyện... Đồ nhà nghèo, đừng có được đằng chân lân đằng đầu!」

Hắn gọi cái thái độ vô lễ và khinh người đến cực điểm đó là lịch lãm sao. Nếu thế là lịch lãm, thì khoảng tám mươi phần trăm dân số thế giới này đều là những quý ông lịch thiệp rồi.

Dù sao thì, tình hình có vẻ không ổn.

Gã Sasakura phiên bản lỗi và đám lâu la của hắn đã sôi máu lên đầu.

Xem ra không thể dễ dàng nói lời tạm biệt được rồi.

Trong lúc tôi đang phân vân không biết phải đối phó thế nào──

「Hử, cậu là?」

Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên như thể xen vào giữa chúng tôi.

Ở lối vào đại sảnh... là ông lão người bản địa tôi gặp lúc trưa.

「Yo, cậu trai. Sao lại ở đây thế này?」

「Sao lại ở đây...」

Câu đó tôi mới là người muốn hỏi.

Tại sao ông lão đó lại ở đây (phòng Siegfried, lâu đài Valhalla)? Hơn nữa, ông còn đang kéo lê một con cá khổng lồ bằng một tay. Thân cá tuyệt đẹp lấp lánh bảy sắc cầu vồng dưới ánh đèn chùm. Lẽ nào đây chính là con rắn cầu vồng trong truyền thuyết?

「Hừm, tuy ta không hiểu rõ lắm nhưng có vẻ như đang có rắc rối. Nguyên nhân là gì vậy?」

Ông lão bước về phía chúng tôi. Thân hình khổng lồ của con rắn cầu vồng cũng trườn theo sau.

「Ông là ai?」

Gã Sasakura phiên bản lỗi liếc nhìn ông lão.

「Tôi không biết ông là ai, nhưng người không liên quan thì biến đi. Mà tại sao một lão già ăn mặc bẩn thỉu như ông lại ở đây? Đây là lâu đài thuộc sở hữu của nhà Nogizaka đấy. Không phải nơi người bản địa có thể vào. ...Hừ, mà bạn của kẻ nghèo hèn thì cũng chỉ là kẻ nghèo hèn thôi.」

Đám lâu la lại cười phá lên HAHAHA.

「Miệng lưỡi cũng ghê gớm đấy nhỉ. Này chàng trai trẻ, cậu là người nhà nào?」

「Hừ, tôi không cần phải xưng danh với hạng người như ông, nhưng tôi sẽ đặc biệt cho ông biết. Tôi là Shoot Sutherland. Con trai của chủ tịch tập đoàn Sutherland, Connery Sutherland. Chắc ông cũng từng nghe đến tên tập đoàn Sutherland rồi chứ? Chỉ cần tôi nhờ ba tôi một tiếng, thì muốn luộc hay nướng ông cũng được hết. Hiểu rồi thì biến đi. Lần này tôi sẽ bỏ qua cho ông đấy. Understand?」

「Ồ...」

Thế nhưng, ông lão không hề nao núng, chỉ nheo mắt lại.

「Tập đoàn Sutherland sao. Đúng là một doanh nghiệp không tồi... nhưng với người thừa kế thế này, tương lai e là mờ mịt lắm đây?」

「C-cái gì!」

Mặt gã Sasakura phiên bản lỗi nhăn lại vì tức giận.

「Đấy, cứ dễ dàng nổi nóng như vậy thì với tư cách một nhà kinh doanh, đó là một điểm yếu chí mạng đấy.」

「...Thằng nghèo kia, đứng yên đó!」

Hắn trông như thể sắp lao vào đánh ông lão.

「──Chết tiệt!」

Không ổn rồi. Dù ông lão có khỏe mạnh thế nào đi nữa, cũng khó mà đối phó với gã Sasakura phiên bản lỗi và đám lâu la của hắn (khoảng năm tên). Thà rằng để tôi, một kẻ chẳng tự tin gì về đánh đấm, ra tay còn hơn.

「Chờ đã. Người anh có việc là tôi đây này. Ông lão này──」

Tôi định chen vào giữa gã Sasakura phiên bản lỗi và ông lão.

「Shoot, con đang làm ồn gì vậy.」

Một giọng nói trầm vang lên, cắt ngang lời tôi.

「Ba!」

「Ba vừa mới chào hỏi xong ngài Gentou, vừa đến đây thì... con đang làm cái gì thế này. Ba đã dặn đi dặn lại là không được gây chuyện lôi thôi trong lãnh địa nhà Nogizaka rồi mà.」

Mái tóc nâu chải ngược, thân hình vạm vỡ, bộ râu rậm rạp, ánh mắt sắc lẹm. Người đàn ông này trông cực kỳ hợp với điếu xì gà và cặp kính râm, có vẻ là cha của gã Sasakura phiên bản lỗi, nhưng nhìn qua thì y hệt một ông trùm mafia New York. Hay là những người đứng đầu các tập đoàn khổng lồ như cha của Haruka đều như thế này cả?

「Không phải là gây chuyện đâu ba. Con chỉ đang dạy dỗ cho mấy kẻ nghèo hèn không biết điều một chút về lễ nghi thôi mà.」

「...Mấy kẻ nghèo hèn?」

「Vâng, đúng vậy. Hai người trông nghèo rớt mồng tơi kia kìa.」

「Hừm...?」

Người đàn ông (ông trùm mafia New York) quay sang nhìn chúng tôi.

Lúc đầu ông ta không có phản ứng gì đặc biệt, nhưng khoảnh khắc ánh mắt ông ta dừng lại trên người ông lão, sắc mặt ông ta liền thay đổi đột ngột.

「──N-này, Shoot, lẽ nào kẻ nghèo hèn mà con nói là...」

「Hử? Đúng vậy. Mấy người này, không biết là dân bản địa từ đâu ra mà dám cãi lại con──」

「Đ-đồ ngu này!」

「B-bốp!」

Chưa kịp để gã nói hết câu, người đàn ông đã tát một cú trời giáng vào mặt gã Sasakura phiên bản lỗi.

Xoay vài vòng như một con quay vụng về, gã Sasakura phiên bản lỗi ngã lăn ra sàn một cách thảm hại.

「N-này, ba? Ba làm gì...」

「M-mày muốn tập đoàn Sutherland sụp đổ à! Xin lỗi đi, dập đầu xin lỗi ngay lập tức!」

「Hả? X-xin lỗi...」

「Cúi đầu xuống!」

「Á!」

Ông ta túm lấy đầu gã Sasakura phiên bản lỗi, ép hắn dập đầu xuống sàn.

「Xin lỗi ngài, lão nhân Nogizaka! Thằng con ngu ngốc của tôi đã vô cùng thất lễ... Nhưng lỗi lầm của con là trách nhiệm của người làm cha như tôi... Xin ngài hãy tha thứ cho──」

Người đàn ông cũng cúi đầu thật sâu trước ông lão.

「...」

Hình như ông ta vừa nói "lão nhân Nogizaka" thì phải?

「Hừm... ngẩng đầu lên đi, ngài Connery Sutherland.」

Ông lão chậm rãi nói.

「Cũng không cần phải quá câu nệ như vậy. Dù gì cũng chỉ là chuyện con nít, ta đây không để bụng đâu.」

「V-vậy thì...」

「Nhưng mà ta thì không sao... còn có người khác mà cậu nên xin lỗi thì phải?」

「Người khác... ạ?」

「Ừ. Hãy xin lỗi cậu thiếu niên đang đứng đó── người bạn quan trọng của Haruka. Vốn dĩ mọi chuyện bắt đầu từ việc cậu ta bị gây sự mà.」

「Ể, bạn của Haruka-sama...? V-vâng. Dĩ nhiên rồi ạ──」

Người đàn ông xoay người lại phía tôi.

「Cậu trai, thằng con ngốc của tôi đã gây phiền phức cho cậu, thật sự xin lỗi... Tôi sẽ răn dạy nó nghiêm khắc để không tái phạm nữa, xin cậu hãy tha thứ. Tôi xin cậu đấy. Này, mày cũng xin lỗi đi!」

「T-thật sự, xin lỗi...」

Bị đánh vào gáy thêm một lần nữa, gã Sasakura phiên bản lỗi dập đầu xuống sàn với vẻ mặt gần như sắp khóc.

「À, không, chỉ cần anh hiểu ra là được rồi, tôi không sao đâu...」

「V-vậy sao. Tôi đội ơn cậu...」

Người đàn ông nói với vẻ nhẹ nhõm từ tận đáy lòng.

「Vậy thì, thưa lão nhân Nogizaka, chúng tôi xin phép... Thực sự xin lỗi ngài... Chúng tôi sẽ chính thức đến tạ lỗi sau.」

「Đã bảo không cần xin lỗi ta rồi mà...」

「Không, không thể như vậy được... Vậy, chúng tôi xin phép.」

Sau khi cúi đầu thật sâu thêm một lần nữa trước ông lão đang tỏ vẻ ngán ngẩm, ông ta nói.

「Này, đi thôi.」

「C-chờ đã ba.」

Người đàn ông dắt theo gã Sasakura phiên bản lỗi (và đám lâu la) rời đi.

「Cậu có sao không, cậu trai?」

Ông lão chìa tay ra hỏi.

「A, vâng...」

Thực ra thì tôi cũng không bị gì cả, nên không sao, nhưng...

「Dạ, ông là...」

Rốt cuộc chuyện này là sao?

Cha của gã Sasakura phiên bản lỗi gọi ông lão này là lão nhân Nogizaka. Hơn nữa, ông lão còn gọi thẳng tên Haruka. Hai điều đó có nghĩa là──

「Hừm, chuyện đó thì──」

Ông lão có vẻ hơi khó xử, vừa định mở miệng thì,

「Anh ơi!」

Một giọng gọi vang lên.

Quay lại, tôi thấy Mika đang chạy đến cùng Hazuki-san và Nanami-san.

「Anh có sao không? Em nghe nói anh bị ai đó gây sự nên vội vàng quay lại...──Ủa? Sao ông ngoại lại ở đây?」

Nhìn thấy ông lão, Mika lộ vẻ ngạc nhiên.

「Sao lại ở đây là sao, cháu lạnh lùng thế... Ta đến để chúc mừng sinh nhật Haruka chứ sao. Này, đây là quà, con rắn cầu vồng đây. Đẹp chứ, phải không? Theo truyền thuyết của vùng đất này, người nào được tặng rắn cầu vồng vào sinh nhật tuổi mười bảy sẽ sống lâu, khỏe mạnh và hạnh phúc──」

「Không phải ý đó, ý em là sao ông ngoại lại ở cùng với anh trai...」

Mika nghiêng đầu nhìn qua lại giữa tôi và ông lão.

「Ông ngoại...?」

「Ừ? Đúng vậy, là ông ngoại của tụi em. Tiếng Anh gọi là à-woa-gờ-ren-pha-dờ~. Cũng là ba của mẹ em nữa đó.」

Mika nói như thể đó là chuyện hiển nhiên.

Nhưng mà.

「Ch-chờ đã. Vậy người phát biểu lúc nãy là...」

Rốt cuộc là ai chứ.

「À~, người đó là thế thân thôi.」

Mika thản nhiên trả lời.

「Là ông Heizō── tên thật là Heizō Sebastian Sakurazaka. Ông ấy là bạn thân của ông ngoại, trước đây từng làm tổng quản gia cho nhà em đó~. Trông ông ấy hơi đáng sợ, nhưng thực ra là một người rất hiền.」

「...」

...Thế thân ư.

Đâu phải thời Chiến Quốc, thời nay mà vẫn còn tồn tại thứ đó sao? Mà thôi, qua nửa năm qua lại với Haruka, tôi đã thấm thía đến phát ngán cái sự "cái gì cũng có thể xảy ra" ở nhà Nogizaka này rồi.

「Xin lỗi cậu nhé, cậu trai. ──À không, Ayase Yuuto-kun, phải không?」

Ông lão──ông ngoại của Haruka (bản thật) mở miệng với vẻ áy náy.

「Ta không có ý định giấu giếm, nhưng vì địa vị của mình, ta không thể tùy tiện tiết lộ thân phận được. Có rất nhiều kẻ tiếp cận với mục đích không tốt. ──Hơn nữa, ta nhận ra cậu chính là Yuuto-kun đó là lúc chúng ta chia tay. Nhớ không, lúc đó cậu đang nói chuyện về Haruka qua điện thoại. Nhờ đó mà ta biết.」

「...」

Là lúc Hazuki-san gọi điện. Đúng là tôi có nhắc đến tên Haruka thì phải.

Nhưng mà 『Yuuto-kun đó』, rốt cuộc tôi đã được kể lại như thế nào nhỉ. Vì nguồn tin có lẽ là từ cô nàng hai bím hay quậy, cô trưởng hầu gái ít nói hay cô hầu gái luôn mỉm cười, nên tôi tò mò kinh khủng.

「Mà, dù sao thì──」

Ông ngoại Haruka trịnh trọng hắng giọng.

「Xin được chính thức giới thiệu, Yuuto-kun. Ta đã nghe nhiều chuyện về cháu rồi. Cảm ơn cháu đã luôn chăm sóc cho Haruka và các cháu gái ta. Ta là Nogizaka Ōki đời thứ bảy. ──Cháu gọi ta là ông ngoại cũng được đấy?」

「...」

「Hay là 'Grand-pappy' nhỉ? Ha ha ha ha.」

Ông nói với một nụ cười tinh nghịch, gợi nhớ đến Akiho-san và Mika.

Và thế là.

Bữa tiệc sinh nhật nhiều sóng gió của Haruka đã kết thúc trong tiếng cười vui vẻ của ông ngoại cô.

***

**4**

Một tiếng sau.

Bối cảnh chuyển đến phòng Walküre, lâu đài Valhalla.

「Nào~, một lần nữa, chúc mừng sinh nhật chị gái, cạn ly~♪」

「Cạn ly!」

Theo lời hô của Mika, tiếng ly chạm vào nhau và tiếng nói của mọi người vang lên.

「A, em cảm ơn ạ.」

Haruka, trong bộ đồ mặc nhà thoải mái, cầm ly (đựng rượu sâm panh trẻ em) trước ngực và cúi đầu chào.

Không khí ấm cúng, thân thiện như nắng xuân.

Việc dọn dẹp sau bữa tiệc đã hoàn tất, và bây giờ là một bữa tiệc nhỏ ấm cúng chỉ dành cho những người thân thiết.

Những người tham gia chính gồm Haruka, Mika, Hazuki-san, Nanami-san, Ruko & Yukari-san (cuối cùng cũng dậy), cha Haruka, Akiho-san, ông ngoại Haruka (bản thật), ông ngoại Haruka (thế thân), ba chị em tài xế hầu gái Ayame-san, Sara-san, Juri-san, và tôi, tổng cộng mười bốn người.

Căn phòng này nhỏ hơn phòng Siegfried── nhưng cũng rộng đến ba mươi chiếu, mọi người tự do ăn uống, trò chuyện, tận hưởng bữa tối muộn.

「A~, nhưng mà tiếc ghê~. Không được chứng kiến cảnh hay ho như vậy~」

「Đúng vậy. Nếu lúc đó có ta ở đó, ta đã chém phăng mấy kẻ đó bằng một nhát kiếm rồi.」

Hai người ngủ say như lợn vào lúc quan trọng nhất giờ lại lên tiếng. Dù vậy, tôi nghĩ nếu có hai người họ ở đó, tình hình chỉ càng thêm rắc rối chứ chẳng tốt đẹp gì hơn.

「Ồ, một thanh kiếm tốt.」

Người nói khi nhìn vào thanh katana của Ruko (Ruridokuro) chính là ông ngoại Haruka (thế thân), Heizō Sebastian Sakurazaka, trong trang phục quản gia.

「Hừm, ông cũng biết sao?」

「Vâng. Một vũ khí tốt sẽ tự toát ra một luồng khí đặc biệt chỉ bằng sự hiện diện của nó. Thanh kiếm của cô tỏa ra luồng khí đó rất mạnh. Có lẽ đây là một thanh danh đao, hoặc là một thanh yêu đao lừng lẫy.」

Rõ ràng là vế sau rồi, nghe cái tên là biết.

「Nhưng có thể sử dụng được một thanh kiếm như vậy, hẳn là cô có võ nghệ cao cường lắm nhỉ? Tôi rất muốn được một lần giao đấu với cô.」

「Ừm, được thôi. Ta sẵn sàng tiếp chiêu bất cứ lúc nào.」

「Ồ, hứa nhé.」

Hai người họ có vẻ khá hợp ý nhau. Ừm, đúng là một cặp đôi bất ngờ.

「Mà nè, chị gái cũng mười bảy tuổi rồi nhỉ~. Đã là người-lớn rồi đó. Hi hi~♪」

Mika, một tay cầm ly, một tay gắp thức ăn, bỗng cười một cách đầy ẩn ý.

「Ể? À, v-vâng.」

Haruka gật đầu.

「Thế nên là, nói đến người-lớn, mối quan hệ giữa chị và anh trai thế nào rồi~? Ít nhất cũng đã nắm tay nhau chưa? Hôn chưa? Hay là sắp cưới luôn rồi?」

Con bé lại phát huy hết khả năng hóng hớt của mình, vừa cười nham hiểm vừa dồn ép.

「Đúng đó ạ~. Dạo này hai người trông tình cảm lắm~」

「Hai người còn ăn bento cùng nhau nữa đó~. Chắc là có đút cho nhau ăn 'a~n' nữa nhỉ. Ngại quá đi~♪」

Nanami-san và Yukari-san lập tức bắn yểm trợ.

「À, à, cái đó thì...」

Dù sao thì, bị hỏi những câu nhạy cảm như vậy, tôi cũng chẳng biết trả lời thế nào.

「A, a-a-a, c-c-chuyện đó............」

Còn Haruka thì đã đỏ bừng như quả sơ ri chín muồi, toàn thân đông cứng.

Nhưng có một người còn phản ứng dữ dội hơn cả chúng tôi.

「T-tôi không cho phép!」

Bốp! người đập bàn là cha của Haruka, trán nổi đầy gân xanh.

「N-nắm tay, h-hôn, những chuyện vô liêm sỉ như vậy, tôi tuyệt đối không cho phép! H-huống chi là, c-c-cưới xin...」

「Ara, có sao đâu anh.」

Akiho-san nhẹ nhàng nói.

「Nếu bọn trẻ yêu thương nhau thì chúng ta không có quyền ngăn cản... Vả lại em cũng muốn sớm được thấy mặt cháu ngoại. Ufufu.」

「N-này Akiho, em nói gì vậy...」

「Chẳng phải anh từng nói muốn có một đứa con trai sao? Nếu hai đứa đến với nhau, Yuuto-san sẽ trở thành con trai của chúng ta. Chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao?」

「Đ-đó không phải là vấn đề...」

「Ừm, tên cháu nên đặt là gì nhỉ? Nếu là con trai thì──」

「A, khoan, khoan đã, cho nên là…」

「…」

Chẳng hiểu sao, câu chuyện cứ thế ngày một đi xa.

Bộ tứ mạnh nhất (hung tợn nhất) gồm Mika, Nanami-san, Yukari-san và Akiho-san đang cực kỳ vui vẻ bàn về bức tranh tương lai của chúng tôi (một cách tự tiện). Người trong cuộc (là tôi và Haruka) đã hoàn toàn bị cho ra rìa, bốn người họ cứ thế rôm rả cả lên.

「Haizz…」

Giờ nói gì với mấy người đó cũng vô ích thôi. Hay đúng hơn, nếu tôi dại dột xen vào thì chỉ tổ bứt dây động rừng, có khi còn lôi ra cả con quái vật Hydra.

Tôi thở dài, nhìn sang phía đối diện của chiếc bàn.

「Sao thế Hazuki, cô không ăn à?」

「…Thưa không, tôi còn phải…」

Ở đó, ông của Haruka (ông ngoại thì phải) và Hazuki-san đang nói chuyện gì đó.

Trước mặt hai người là một con cá khổng lồ nướng vàng ruộm, lấp lánh bảy sắc cầu vồng. Chính là hình dạng thảm hại của con Rắn Cầu Vồng.

「Khó khăn lắm mới bắt được nó về mà. Mọi người đều ăn rồi, chỉ còn mỗi cô là chưa đụng đũa thôi phải không? Nếm thử một chút xem nào?」

「Nhưng tôi còn công việc…」

Ông của Haruka thở hắt ra một hơi.

「…Với lão thì cô cũng như cháu gái thôi. Những lúc thế này thì đừng có câu nệ chuyện hầu gái hay công việc nữa, cứ thoải mái nghỉ ngơi đi. Cứ coi như là một bữa tiệc thân mật không câu nệ lễ tiết đi.」

「Nhưng mà…」

Thấy Hazuki-san vẫn còn do dự,

「Hazuki-san, mấy việc lặt vặt cứ để chúng tôi lo cho, thỉnh thoảng chị cũng nên nghỉ ngơi đi ạ.」

「Đúng đó. Hazuki-san hơi cố sức quá rồi.」

「Vâng, cứ để đó cho bọn em!」

Ba chị em hầu gái lái xe đồng thanh nói với nụ cười rạng rỡ.

Trước sự nhiệt tình đó, có lẽ ngay cả Hazuki-san cũng phải chịu thua.

「…Tôi hiểu rồi. Vậy tôi xin phép.」

Hazuki-san đưa miếng cá Rắn Cầu Vồng vào miệng, nhai nhóp nhép như một chú dê con.

「Ngon quá…」

「Phải không?」

Ông của Haruka hài lòng ngắm nhìn cảnh đó.

Xem ra giữa hai người này có một mối quan hệ đặc biệt nào đó vượt trên cả chủ nhân và người hầu.

Vừa nghĩ vẩn vơ, tôi vừa nhìn hai người họ thì,

「──Hửm, Yuuto, cậu cũng ăn chứ?」

Ông của Haruka để ý thấy tôi và hỏi.

「A, không, cháu…」

「…Nếu cậu không phiền, tôi có thể đút cho cậu bằng một tiếng “a~n” đấy ạ.」

「…」

「…A~n.」

Hazuki-san đưa đôi đũa ra với vẻ mặt nghiêm túc. Này, đây là một kiểu gây sự à…

「Hừm… Không chỉ thân với Haruka và Mika, mà ngay cả Hazuki cũng thân thiết sao.── Cậu đào hoa quá nhỉ?」

Về phần ông của Haruka, ông nheo mắt cười đầy ẩn ý với vẻ thích thú không hề che giấu.

…Tôi chợt có cảm giác mình đã hiểu ra một chút về nguồn gốc bộ gen của mấy người như Akiho-san hay Mika rồi.

「Này~, Yuuto-kun, đừng có nói chuyện ở xó đó nữa, lại đây uống cùng bọn chị đi~」

Một thành viên của bộ tứ mạnh nhất (hung tợn nhất) gọi tôi.

「Bọn chị đang nói chuyện của Yuu-kun với Haruka-chan mà, nhân vật chính không có ở đây thì mất vui. À, Hazuki-chan với ông của Haruka-chan cũng qua đây luôn đi~?」

Ủa chứ nãy giờ mấy người chưa đủ vui sao…

「Đúng đó~. Em cũng muốn nghe ông đánh giá về anh rể tương lai xem sao nữa~. Vả lại chị Haruka mà không có anh ở cạnh là buồn lắm đó ♪」

「Chị, chị đâu có…」

「Bố, mời bố qua đây ạ.」

「Hazuki-san cũng qua đây đi~」

Bốn bàn tay vẫy gọi trông chẳng khác nào bàn tay của ác quỷ đang dẫn dụ tôi xuống địa ngục. Chắc chắn đây không phải là ảo giác của tôi đâu.

「Vậy nhé, anh rể. Bọn em sẽ hỏi・đủ・thứ・chuyện đó nha ♪」

「…」

Và thế là, suốt khoảng thời gian còn lại của bữa tiệc.

Khỏi phải nói, tôi và Haruka đã bị bộ tứ mạnh nhất (hung tợn nhất) cùng với ông của Haruka và Hazuki-san trêu chọc đủ mọi chuyện trên đời.

5

Xoà… tiếng sóng biển êm đềm vỗ về.

Màn đêm đã buông xuống, ngoài ánh trăng, ánh sao và thứ ánh sáng hắt ra từ lâu đài Valhalla, chẳng còn gì có thể soi rọi xung quanh.

「Phù…」

Bữa tiệc náo nhiệt vừa mới kết thúc khoảng ba mươi phút trước.

Bức tranh tương lai vô trách nhiệm tột cùng của bộ tứ mạnh nhất (hung tợn nhất) bắt đầu bằng đám cưới của tôi và Haruka, rồi đến chuyện xây nhà, sinh ba đứa con (một trai, hai gái), và nuôi hai con chó Labrador Retriever trong một khu vườn rộng lớn, cuối cùng cũng đã kết thúc. Hay nói đúng hơn, Ruko và Yukari-san vì cao hứng nên lại uống thốc uống tháo như thể chẳng còn ngày mai, rồi say đến mức mất kiểm soát và gục luôn tại chỗ; thêm vào đó, bố của Haruka cũng say bí tỉ, gào khóc la lối 「Tôi không cho phép hai đứa kết hôn đâu!」, khiến bữa tiệc bị buộc phải giải tán.

Thế là, trong lúc Hazuki-san và các cô hầu gái khác dọn dẹp.

Tôi một mình ra bãi biển đi dạo để giải tỏa tinh thần mệt mỏi rã rời.

Biển đêm trên hòn đảo nhiệt đới.

Khác với những bãi biển về đêm ở các khu du lịch Nhật Bản lúc nào cũng như đang trong kỳ động dục, nơi đây hoàn toàn không một bóng người, chỉ có tiếng sóng lặng lẽ xô vào bờ.

Nhìn ngắm khung cảnh có phần huyền ảo và thần bí này, tôi cảm thấy mọi chuyện xảy ra ban ngày cứ như một giấc mơ.

「Rốt cuộc vẫn không tặng được…」

Tôi lấy một gói quà nhỏ ra khỏi túi.

Đó là chiếc hộp nhạc, món quà mà tôi đã lỡ mất cơ hội tặng trong bữa tiệc sinh nhật. Giữa không khí của bữa tiệc tổng kết vừa rồi mà đưa nó cho Haruka thì chẳng khác nào ném một con cá hồi hồng tươi sống vào giữa bầy gấu chó đang đói cồn cào (chắc chắn sẽ bị xâu xé ngay lập tức), nên tôi lại không tặng được, và kết quả là nó vẫn nằm trong tay tôi.

Giờ phải làm sao đây?

Cũng có cách là đợi đến mai, lúc Haruka ở một mình rồi lén đưa cho cô ấy, nhưng nếu được thì tôi muốn tránh làm vậy.

Mấy thứ như thế này, tôi vẫn muốn tự tay trao trong ngày hôm nay. Không phải là tôi câu nệ, có lẽ chỉ là tự tôi thỏa mãn, nhưng tôi nghĩ một món quà chỉ thực sự có giá trị khi nó được trao đúng vào ngày sinh nhật. Dùng người đúng việc? Hổ mọc thêm cánh? Chắc là sai bét rồi. Nhưng mà thôi, dù sao thì ý tưởng cũng tương tự như vậy.

Nếu thế thì, giờ gọi Haruka ra đây rồi lén tặng cô ấy ư?

Nhưng sau khi mọi người (trừ tôi và Haruka) đã bàn tán sôi nổi về bức tranh tương lai của chúng tôi, thì một hành động đầy ẩn ý như vậy (gọi riêng ra) cũng đáng để suy nghĩ. Làm thế chẳng khác nào cung cấp thêm chủ đề mới cho những con quỷ mặt cười kia.

Ừm.

Khó nghĩ thật…

Trong lúc tôi đang mải nghĩ,

「Yuuto-san~」

Bất chợt có tiếng gọi.

Tôi quay lại.

Ở đó, Haruka đang lon ton chạy về phía tôi từ hướng lâu đài Valhalla.

「Haruka…」

「Anh ở đây à. Em tìm mãi.」

Cô ấy vừa nói vừa thở hổn hển.

「Có chuyện gì vậy?」

「A, vâng. Em đang đứng ở ban công ngắm biển thì thấy anh Yuuto đi ra ngoài, nên em nghĩ nếu anh đi dạo thì em muốn đi cùng…」

「À…」

Nếu là vậy thì tôi vô cùng hoan nghênh. Hay đúng hơn, đây là cơ hội ngàn vàng.

「Vậy, mình ngồi ở kia đi.」

「A, vâng.」

Tôi và Haruka ngồi cạnh nhau trên một khúc gỗ lũa có kích thước vừa vặn trên bãi cát.

「Biển đêm yên tĩnh thật nhỉ…」

Có lẽ cô ấy vừa mới tắm xong, từ mái tóc Haruka thoang thoảng một mùi hương hoa cỏ dịu nhẹ. Mùi hương như phản chiếu chính tính cách của cô ấy, vô cùng dễ chịu, chỉ cần ngồi cạnh thôi cũng đủ khiến tôi cảm thấy bình yên một cách lạ lùng… mà khoan, giờ không phải lúc để nghĩ vẩn vơ như thế.

「Haruka.」

「Vâng?」

「──Đây, cho em.」

Vì hơi ngượng nên tôi cứ nhìn ra phía biển và chìa gói quà chứa hộp nhạc ra.

「Ơ…?」

Haruka nhìn món đồ được đưa cho và mặt tôi, vẻ mặt đầy khó hiểu.

「À, thì, quà của anh. Cái figure tặng lúc tiệc là anh mua chung với Mika, còn cái này là của riêng anh.」

「Ể?」

Dường như vẫn chưa nắm bắt được tình hình, Haruka đứng hình khoảng năm giây như đang suy nghĩ điều gì đó,

「Trời!? Có, có được không ạ?」

Cuối cùng cũng hiểu ra, cô ấy biểu lộ sự ngạc nhiên với một phản ứng khiến chính tôi cũng phải giật mình.

「Ừ.」

Mà, tôi nghĩ cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên đến thế.

「A, cảm ơn anh. Em vui lắm…」

Với vẻ mặt ngập tràn hạnh phúc, Haruka nhận lấy món quà.

「Em mở ra xem được không ạ?」

「Tất nhiên rồi.」

Khi tôi gật đầu, Haruka cẩn thận mở lớp giấy gói như thể đang cầm một báu vật. Và khi nhìn thấy thứ bên trong, mắt cô ấy tròn xoe như hai chiếc bánh pancake.

「Đây là── đàn piano ạ?」

「Ừ, nghe nói nó là một chiếc hộp nhạc.」

「A, phần nắp có thể mở được này.」

Haruka “tách” một tiếng, mở nắp hộp nhạc ra, một giai điệu du dương liền theo gió lan tỏa.

Một bản nhạc du dương, tiết tấu chậm rãi.

「A──」

Nghe thấy nó, Haruka khẽ thốt lên kinh ngạc.

「? Sao thế?」

「Là bài hát kết thúc phim…」

「Ể?」

「Là bài hát kết thúc của phim『Ngại ngùng Tam giác tình yêu bản điện ảnh phần 1~Phép thuật bí mật là tổng ba góc nội tiếp 180 độ~』đó ạ…」

Cô ấy vui vẻ nói.

Ra là đồ vật như thế à. Tôi chỉ chọn vì thấy nó là một bản nhạc hay, nhưng nghĩ lại thì tôi đã mua nó ở cửa hàng mô hình, nơi bán cả cái figure kia (với tư thế độc đáo), nên sự trùng hợp này có lẽ cũng không có gì lạ. Chó ngáp phải ruồi à?

「Bài này, em rất thích. Nó thật hay, thật yên bình và dịu dàng… Em cũng thường chơi nó trên piano đó ạ.」

Rồi Haruka bắt đầu ngâm nga theo giai điệu của chiếc hộp nhạc.

Dưới ánh trăng soi rọi, hòa cùng tiếng sóng vỗ về, giai điệu dịu dàng khẽ vang vọng khắp không gian.

Giọng hát trong trẻo như tiếng chuông ngân.

Nhắm mắt lại, mái tóc gợn sóng nhẹ nhàng bay trong gió, Haruka cứ thế lặng lẽ hát.

「…」

Đẹp quá…

Dáng vẻ ấy tựa như một nữ thần từ mặt trăng giáng trần, và khỏi phải nói, tôi đã ngây ngốc ngắm nhìn cô ấy. Mà cô ấy đẹp thật…

Chẳng mấy chốc, bản nhạc kết thúc.

「Em… bây giờ, em rất hạnh phúc.」

Haruka khẽ thốt lên.

「Ể?」

「Mọi người chúc mừng sinh nhật em, tặng em những món quà tuyệt vời… Hạnh phúc đến mức em tự hỏi liệu mình có xứng đáng nhận nhiều điều tốt đẹp như vậy không.」

Cô ấy ngước nhìn bầu trời đêm với vẻ mặt mãn nguyện. Rồi sau đó nhìn tôi.

「…Tất cả là nhờ có anh Yuuto đó ạ.」

「Nhờ anh?」

Không, về bữa tiệc sinh nhật lần này, tôi cảm thấy mình gần như chẳng giúp được gì…

「Vâng.」

Nhưng Haruka vẫn gật đầu quả quyết.

「Nếu không có anh Yuuto, em nghĩ mình đã không thể đón một sinh nhật vui vẻ và ấm cúng như thế này. Em cũng sẽ không thể thân thiết với Ruko-san và cô Yukari, và có lẽ cũng sẽ không thể cởi mở nói chuyện với bố và mọi người như vậy──. Cho nên, tất cả là nhờ có anh Yuuto.」

Cô ấy mỉm cười và nói những lời như vậy.

Ừm, những lời đó đáng lẽ tôi mới là người phải nói với Haruka thì đúng hơn. Khoảng nửa năm kể từ khi gặp Haruka, tuy cũng có nhiều chuyện vất vả, nhưng những chuyện vui còn nhiều hơn thế. Nếu tính tổng lại thì chắc chắn vẫn là một con số dương.

「Với lại──」

「Hửm?」

「V-Với lại…」

Haruka ngập ngừng một lúc rồi nói,

「Ở bên cạnh anh Yuuto, em cảm thấy rất an tâm…」

“Cộp”, một sức nặng nhẹ nhàng đè lên vai tôi.

Tôi nhìn sang… mái tóc thơm dịu của Haruka đã ở ngay trước mắt.

「H-Haruka!?」

Trong thoáng chốc, tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra và bất giác hét lớn.

Haruka giật mình.

「A, em, em xin lỗi! Em hơi phấn khích quá! Chắc là do em uống hơi nhiều rượu táo mừng rồi…」

「K-Không…」

Đúng hơn là tôi mong cô ấy cứ phấn khích nhiều hơn nữa.

「T-Thật sự xin lỗi anh!」

Với gương mặt đỏ bừng, Haruka vội vàng ngẩng đầu dậy.

「À, cứ để yên vậy cũng được.」

「Ể, n-nhưng mà…」

「Không sao đâu.」

「………Vâng, ạ.」

Một cách rụt rè, nhưng với một cử chỉ đầy chủ ý, Haruka lại tựa đầu lên vai tôi.

「…」

「…」

Cứ thế, cả hai chúng tôi đều im lặng.

「…」

「…」

Trên trời, những vì sao lấp lánh như muốn khẳng định sự tồn tại của mình.

Xung quanh chỉ vang lên nhịp điệu nhẹ nhàng của sóng vỗ và tiếng xào xạc của bóng dừa lay trong gió.

Một khung cảnh lãng mạn đến không tưởng.

Mà, tự mình nói lãng mạn thì xấu hổ chết đi được, nhưng với vốn từ vựng nghèo nàn của tôi thì chẳng tìm được từ nào khác để diễn tả không khí lúc này.

…Ừm.

Có lẽ lúc này nên vòng tay qua vai cô ấy nhỉ?

Nhìn một cách khách quan, đây là một tình huống mà làm vậy cũng không có gì quá đáng. Cá nhân tôi cũng muốn làm thế, và với tư cách là một người đàn ông, tôi nghĩ mình nên làm vậy.

Đ-Được rồi. Cứ liều một phen──

Ngay lúc đó, tôi chợt nghĩ đến một điều.

──Mà khoan, những lúc như thế này, chắc chắn sẽ…

Thường thì vào những lúc như thế này, cô hầu gái trưởng ít nói, cô hầu gái luôn tươi cười, hay cô nàng hai bím tóc ồn ào sẽ đột ngột xuất hiện từ phía sau.

Tôi ngoảnh đầu nhanh như đà điểu để quan sát xung quanh, nhưng không có bóng người nào. Lẽ nào không phải lúc nào cũng bị phá đám theo cùng một kịch bản như vậy chứ?

Dù sao thì, đây là một bãi biển thoáng đãng. Nếu có ai đó tiếp cận, kiểu gì tôi cũng sẽ nhận ra ngay lập tức.

──Vậy có nghĩa là.

Tôi liếc nhìn sang bên cạnh.

Lần này, sẽ không có sự cản trở (?) nào giữa chừng sao?

Ngay bên cạnh tôi là Haruka đang tựa đầu vào vai, gương mặt bình yên như một chú cún con đang say ngủ.

Tôi nuốt nước bọt.

Vậy thì, đây chính là lúc phải liều mình tấn công rồi.

Tôi quyết tâm, đặt bàn tay đang run lên vì căng thẳng nhẹ nhàng vòng qua vai Haruka──

「Ể, Yuuto-san?」

Cơ thể Haruka khẽ run lên.

「A, a a…」

「À, ừ, không…」

Trước phản ứng thái quá ngoài dự đoán, tôi vội rụt tay lại. Chết rồi, chỉ vì không khí có hơi tốt một chút mà mình đã quá trớn rồi sao?

「X-Xin lỗi. Em không thích à? Cái này là do…」

Tôi lắp bắp định giải thích,

「…Không phải, là không thích ạ.」

「Ể?」

「V-Vì, vì đột ngột quá nên em hơi giật mình thôi… chứ hoàn toàn, không phải là không thích đâu ạ.」

「Haruka…」

「V-Vậy nên… cái đó, anh cứ, cứ tự nhiên làm đi ạ.」

Cô ấy nắm chặt hai tay và nói như vậy. Mà, cách diễn đạt này nghe có vẻ hơi có vấn đề thì phải…

Dù sao thì, sự cho phép (?) đã được ban ra.

Nếu vậy, việc còn lại chỉ là hành động thôi.

「V-Vậy anh làm nhé.」

「V-Vâng.」

Tôi từ từ vòng tay qua vai Haruka. Dù có vẻ căng thẳng, nhưng Haruka đã chấp nhận nó.

「T-Tay anh Yuuto… ấm quá.」

「V-Vậy à?」

「Vâng, rất ấm…」

Bàn tay Haruka nhẹ nhàng đặt lên tay tôi. Cảm giác mềm mại, ấm áp ấy khiến lồng ngực tôi bất giác rung lên. Không khí lúc này có vẻ rất tốt thì phải.

Đúng lúc đó.

「Á!」

Bất chợt, một cơn gió mạnh thổi qua.

Một cơn gió mạnh đến mức cuốn tung cả cát và làm rối mái tóc Haruka.

Tôi theo phản xạ che chở cho Haruka, ôm lấy đầu cô ấy.

「Em ổn không?」

「A, vâng. Em không sao…」

Trong vòng tay tôi, Haruka ngẩng mặt lên──

「Ối!」

「A…」

Ánh mắt của chúng tôi giao nhau một cách hoàn hảo.

Trong mắt mỗi người chỉ có hình ảnh của mắt và khuôn mặt người kia. Không có gì khác.

「Haruka…」

「Y-Yuuto-san…」

Mặc dù đây là một tình huống vô cùng ngượng ngùng, nhưng không hiểu sao cả hai chúng tôi đều không thể rời mắt.

Như những con bọ hung bị thu hút bởi đèn bắt côn trùng trong cửa hàng tiện lợi, ánh mắt của chúng tôi cứ thế dán chặt vào đồng tử, võng mạc và thủy tinh thể của đối phương, không hề suy suyển.

Không biết chúng tôi đã ở trong tình trạng đó bao lâu.

「…………… À, ừm.」

「A, à…」

「E-Em, cái đó…」

Sau khi thì thầm, Haruka như đã quyết tâm điều gì đó, cô ấy ngượng ngùng gật đầu.

「──!?」

Và như một hành động dứt khoát, mí mắt cô ấy nhắm chặt lại.

Bàn tay thon thả đang níu lấy áo tôi siết nhẹ, sức nặng đè lên lồng ngực tôi cũng tăng lên một chút.

「…」

N-Này, đây chính là cái đó đúng không, là, OK đúng không?

Tôi tự hỏi lòng.

Dù nghĩ thế nào đi nữa, thì đây chắc chắn không thể là gì khác ngoài cái đó (OK).

Khác với những tình huống không rõ ràng trước đây (như buổi học ở nhà Nogizaka, hay trong phòng chờ ở London), lần này, thời điểm để tấn công đã rõ như ban ngày, chắc chắn không thể sai được như việc một con chó đi dạo sẽ nhặt một cây kẹo mút rơi bên đường mà ăn. Mà thôi, chính tôi cũng không hiểu mình đang nói gì nữa, nhưng tóm lại, mọi tình huống hiện tại đều đang bật đèn xanh cho tôi.

Đ-Được rồi!

Lúc này không tiến tới thì không phải là đàn ông. Không, không phải là đấng nam nhi.

Với một quyết tâm không lùi bước, tôi nắm lấy đôi vai mỏng manh của Haruka.

Khi tay tôi chạm vào, cô ấy khẽ run lên trong giây lát, nhưng rồi nhanh chóng thả lỏng, ngoan ngoãn như một chú cún con được gãi dưới cằm.

「…」

Trước mắt tôi là gương mặt của Haruka.

Làn da trắng nõn, mịn màng. Hàng mi dài cong vút. Và… đôi môi màu hoa anh đào.

「…」

Gương mặt Haruka đang tiến lại gần.

Hay là gương mặt tôi đang tiến lại gần Haruka?

Ba mươi centimet.

Mười lăm centimet.

Và… năm centimet.

Ngay trước khoảnh khắc quyết định, khi tôi cũng vừa nhắm mắt lại.

VÙ!

Một cơn gió mạnh lại một lần nữa thổi qua.

「!?」

Một cơn gió mạnh hơn lúc nãy rất nhiều.

Cây dừa oằn mình, cát bay mù mịt, mặt biển vốn êm đềm bỗng nổi sóng dữ dội.

Và rồi──

「…Xin thứ lỗi, nhưng đã hết giờ rồi ạ.」

「Oái!?」

Một giọng nói tĩnh lặng như mặt hồ vang lên từ trên đầu.

Tôi ngẩng đầu nhìn theo nơi phát ra giọng nói… ở đó, một chiếc trực thăng khổng lồ được bao bọc bởi gió đang bay lơ lửng gần như không một tiếng động, và bên trong, cô hầu gái trưởng trong bộ trang phục tạp dề đang đứng trong tư thế nghiêm trang.

「…………」

Tôi kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời.

Haruka trong vòng tay tôi cũng đã hoàn toàn hóa đá, mắt vẫn ngước nhìn lên không trung.

「…Tôi xin lỗi vì đã làm phiền từ trên cao. Nhưng vì không còn thời gian nữa ạ.」

「G-Giờ?」

「…Vâng.」

Gật đầu, Hazuki-san cứ thế nhảy khỏi trực thăng không một tiếng động, xoay ba vòng rưỡi trên không trung, rồi đáp xuống bãi cát với một tư thế hoàn hảo.

「…Đã đến giờ trở về Nhật Bản. Vì còn vấn đề chênh lệch múi giờ, nên nếu trễ hơn nữa sẽ không kịp giờ đến trường vào ngày mai. Kết quả là đã làm phiền hai vị, tôi thực sự rất áy náy…」

「Nhật Bản…」

Chẳng lẽ định đi về trong ngày sao? Từ hòn đảo Happy Spring ngay xích đạo này ư?

「Ruko-sama và Yukari-sama đã trở về bằng chiếc “Lục Thiên Ma Vương” của Juri-san. Haruka-sama và Yuuto-sama, xin hãy dùng chiếc “Thủy Hoàng Đế” của Ayame-san cùng với Mika-sama. Chiếc đó khác với “Đông Tướng Quân”, nó có tám chỗ ngồi và còn được trang bị ghế ngả lưng đặc biệt, nên hai vị có thể tận hưởng một chuyến đi thoải mái trên không.」

「…」

Nói vậy tức là “Đông Tướng Quân” không thoải mái và dễ chịu à?

Ngay lúc đó, cô hầu gái trưởng thản nhiên nói.

「“Đông Tướng Quân” là loại máy bay ưu tiên tốc độ tối đa ạ.」

6

Và thế là, sau bốn giờ đồng hồ bay trên không.

「V-Vậy, Yuuto-san, hẹn gặp lại ở trường nhé.」

「Bái bai, anh rể~」

「…Tôi xin phép.」

Tôi tiễn chiếc máy bay chiến đấu (Thủy Hoàng Đế) cất cánh thẳng đứng từ con đường ngay trước nhà tôi rồi rời đi.

Lúc tôi bước qua cửa chính của ngôi nhà thân yêu sau đúng một ngày xa cách, bầu trời ở phía đông đã hửng sáng.

「Oa…」

Dù đã ngủ một chút trên máy bay chiến đấu, nhưng cũng chỉ được khoảng bốn tiếng. Đối với một người luôn đặt mục tiêu ngủ tám tiếng một ngày như tôi, như vậy là hoàn toàn không đủ.

Tôi vừa ngáp vừa bước vào nhà, trên ghế sofa phòng khách là bóng dáng của bà chị vô dụng và cô bạn thân của chị ta vẫn đang say ngủ như chết.

「…」

Có lẽ họ đã được đội hầu gái vận chuyển đến đây. Tôi thực lòng muốn nói lời cảm ơn và an ủi các cô hầu gái đã phải vác những món hàng nặng nề này.

「Này, dậy đi.」

Tôi lay chiếc ghế sofa và gọi.

Hôm nay hai người này đều phải đến công ty và trường học. Nếu không dậy ngay thì không ổn đâu.

「Ư, ưm… không ngờ lại tung ra chiêu chém từ dưới lên ở đó…」

「Ừm, ư… chỗ đó không được, nhầm chỗ rồi…」

Họ vừa nói mớ những điều vô nghĩa, nhưng sau một lúc bị lay, có vẻ như ý thức của họ đã quay trở lại. Cả hai uể oải cử động như những con lợn rừng vừa tỉnh giấc sau kỳ ngủ đông.

「…Ừm, ư~, chào buổi sáng, Yuu-kun…」

「…Sáng rồi à…」

Cả hai ngồi dậy với vẻ mặt cực kỳ mệt mỏi.

「Ừm… chị có cảm giác như vừa mơ thấy mọi người cùng đi đến một hòn đảo phía nam, chắc là chị tưởng tượng thôi nhỉ~…」

「Hử? Thật trùng hợp, tôi cũng mơ một giấc mơ như vậy. Tôi nhớ là mình đã có lời hẹn giao đấu với một vị lão nhân cơ bắp cuồn cuộn…」

「…」

Không phải mơ đâu.

Thêm vào đó, hai người này, không biết có phải do lúc ngủ đã thành ra như vậy không, mà quần áo trên người họ xộc xệch đến mức gần như mặc mà như không.

「Trước hết mặc lại quần áo cho tử tế đi…」

Dù tôi đã quen nhìn thấy bộ dạng này của hai người họ, nhưng vào buổi sáng sớm thì quả thật là quá kích thích, hay nói đúng hơn là một cảnh tượng khó coi.

「À~, ừm. Nhưng trước đó chị mượn phòng tắm được không… để giải rượu.」

「…Cũng phải. Tôi cũng đang định làm thế…」

Hai con trăn khổng lồ này (dài khoảng hai mươi mét), có vẻ lần này cũng không thể không bị tổn hại gì được.

Với khuôn mặt xanh xao, họ lảo đảo bước về phía phòng tắm rồi biến mất.

「…………Thôi làm bữa sáng vậy.」

Dù sao thì một trăm hai mươi phần trăm là họ tự làm tự chịu.

Thôi thì tôi sẽ làm cho họ món củ cải mài (nghe nói có tác dụng giải rượu), còn lại thì tự lo lấy vậy.

Rồi tôi đến trường.

「A, ch-chào buổi sáng, Yuuto-san.」

Khi tôi bước vào lớp, Haruka đã đến từ trước và chào tôi.

「H-Hôm nay trời cũng đẹp nhỉ.」

「À, ừ, đúng vậy.」

Dù vẫn là dáng vẻ yêu kiều như mọi khi, nhưng nét mặt cô ấy trông có phần hơi gượng gạo, hẳn là do ảnh hưởng từ chuyện trên bãi biển khoảng năm tiếng trước. Cái sự cố suýt thành công đó, khi chỉ còn thiếu một bước, chỉ còn vài centimet nữa thôi. Nếu Hazuki-san đến muộn chỉ một phút nữa thôi thì... Nghĩ lại mà sao chính tôi cũng thấy ngượng ngùng thế này.

「...」

「...」

Một bầu không khí thật khó tả, vừa ngượng ngùng vừa khó xử, bao trùm lấy chúng tôi.

「...」

「...」

「── À, ờm, hôm qua thực sự cảm ơn anh rất nhiều ạ.」

Như thể muốn xua tan bầu không khí đó, Haruka mỉm cười nói.

「Mô hình và hộp nhạc, em thật sự rất vui. Em đã lập tức trân trọng trưng bày chúng trong phòng mình rồi ạ.」

「À, à, em thích là tốt rồi.」

「Vâng, em thích lắm ạ♪」

Cô ấy cười tinh nghịch một chút rồi nhón lấy gấu váy của mình. Cái hành động thoáng qua trông có vẻ khó hiểu đó chính là tư thế của mô hình kia (hình như là "tư thế Hani-Tora" thì phải).

Chỉ với một tư thế đó thôi, tôi có cảm giác như bầu không khí đã trở lại như cũ.

Mà... chắc cũng không cần phải suy nghĩ phức tạp làm gì.

Chuyện đó (sự việc trên bãi biển) không phải là do bốc đồng hay thuận nước đẩy thuyền gì, nhưng càng để tâm đến nó thì mọi chuyện lại càng rối tung lên mà thôi. Mọi việc rồi sẽ đâu vào đấy, nên cứ thoải mái bình thường là được, chắc vậy.

Kính coong keng coong...

Đúng lúc đó, chuông báo hiệu vang lên.

「Ồ, đã đến giờ này rồi sao.」

「Sắp đến giờ sinh hoạt lớp rồi nhỉ.」

「Ừ, gặp lại sau nhé, Haruka──」

Khi tôi định về chỗ ngồi,

「A, phải rồi, Yuuto-san.」

Haruka vỗ tay một tiếng như thể vừa nhớ ra điều gì đó.

「Nếu... nếu được thì hôm nay anh có muốn ăn trưa cùng em nữa không ạ?」

「Hả?」

「À, c-chuyện đó, dĩ nhiên là chỉ khi anh có thời gian thôi ạ...」

Cô ấy vừa hỏi vừa có chút ngượng ngùng.

Ăn trưa sao, không lẽ cô ấy lại làm bento mang đến nữa à? Nhưng mà Haruka về nhà muộn hơn cả tôi cơ mà, làm sao có thời gian được nhỉ...

Ngay sau đó.

「Thật ra thì hôm nay, Hazuki-san và Nanami-san đã hẹn sẽ làm bento và mang đến cho em vào buổi trưa. Em nghĩ chắc chắn họ sẽ làm rất nhiều, một mình em không thể ăn hết được... nên anh thấy sao ạ?」

「À, nếu vậy thì」

Tôi rất sẵn lòng tham gia. Đằng nào thì trưa nay tôi cũng định ăn ở căng-tin trường, dù việc hai cô hầu gái kia mang cơm đến có hơi phiền một chút (thế nào cũng bị họ trêu cho xem), nhưng bỏ qua chuyện đó thì khoảnh khắc được ăn trưa cùng Haruka vẫn là thứ khó mà từ bỏ được.

「Thật không ạ? May quá, chắc chắn Hazuki-san và Nanami-san cũng sẽ vui lắm.」

「Vậy hẹn giờ nghỉ trưa nhé.」

「Vâng ạ!」

Tôi vẫy tay với Haruka đang tươi cười rạng rỡ rồi trở về chỗ của mình.

「...Nào các em... Bắt đầu giờ sinh hoạt lớp nào... Oẹ...」

Yukari-san cất giọng như một con cá trê sắp chết.

Đây là giờ sinh hoạt lớp kéo dài của tiết một.

Cô ấy đã cố gắng đến được trường, nhưng xem chừng đó cũng là giới hạn rồi. Với vẻ mặt như sắp gục ngã đến nơi, cô yếu ớt tựa vào mép bàn giáo viên.

「...Hôm nay~... chúng ta sẽ có nhiều việc phải quyết định, như chọn ủy ban tổ chức cho lễ hội văn hóa sắp tới, hay quyết định tiết mục của lớp~... Nhưng trước đó, cô có một thông báo quan trọng... ọe...」

Yukari-san lấy tay che miệng, trông như đang cố nén lại thứ gì đó đang chực trào lên từ bên trong cơ thể. Có lẽ dạ dày và đường ruột bị hành hạ đến giới hạn của cô ấy đang nổi loạn. Một bầu không khí u ám hoàn toàn không phù hợp với cảnh sắc tươi sáng của buổi sáng đang bao trùm lấy riêng nơi đó.

Cơn sóng qua đi, Yukari-san lại ngẩng mặt lên.

「À~, cô có một thông báo quan trọng. ...Kể từ hôm nay, lớp chúng ta sẽ có thêm một thành viên mới. Nói thẳng ra thì là học sinh chuyển trường đó...」

Ồ! – Những tiếng reo hò đầy mong đợi vang vọng khắp lớp học.

Nhưng có lẽ tiếng reo hò quá lớn đã ảnh hưởng đến dạ dày của cô, Yukari-san lại nhăn mặt kêu lên「...Ực...」.

「...Rồi, em vào đi...」

Cùng với giọng nói gần như sắp tắt thở đó, cánh cửa lớp được kéo ra. Người học sinh chuyển trường bước vào với những bước chân nhẹ nhàng là──

「...Hửm?」

Gương mặt này, trông có vẻ quen quen.

Đôi mắt thân thiện cùng mái tóc tém được tỉa layer. Cô ấy vừa tò mò nhìn quanh lớp, vừa nở một nụ cười vui vẻ.

「...」

Chắc là do mình vẫn còn mệt.

Nói là quen mặt, nhưng tôi có cảm giác như mới gặp người này cách đây khoảng mười ngày thì phải.

「...Vậy em tự giới thiệu sơ qua đi...」

「Vâng ạ!」

Nhưng mặc kệ sự bối rối của tôi.

Cô bạn học sinh chuyển trường đó đã tự giới thiệu bản thân bằng một giọng nói dõng dạc.

「Mình là Amamiya Shiina. Chữ 天 trong thời tiết, 宮 trong tỉnh Miyagi, 椎 trong cây dẻ gai và 菜 trong rau. Sở thích của mình là piano và naginata, còn châm ngôn là 『Tiên hạ thủ vi cường』. Rất vui được làm quen!」

(Còn tiếp)