Nogizaka Haruka no Himitsu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

(Đang ra)

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

Mê Mang Tiểu Trùng

Chú thích: Thiên tai thứ tư, không có CP, không có nam chính.

15 120

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

312 8939

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

(Đang ra)

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

Mishima Yomu

Liệu Liam có thể trở thành một lãnh chúa gian ác một cách bình an vô sự không?

52 85

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

(Đang ra)

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

Sagasaki Shigeru

Beryl, người không nhận thức được sức mạnh của mình, dần dần cho thế giới biết đến sức mạnh đó khi được bao quanh bởi các đệ tử biết về sức mạnh của anh. Đặc biệt là khi không có ý thức về nó.

10 19

Tập 02 - Chương 4

0

Vừa qua khỏi cổng soát vé, tôi đã bị nhấn chìm trong biển người.

Mà thôi, đột ngột mở đầu bằng một câu văn chôm chỉa từ tác phẩm văn học thuần túy nào đó nghe cũng hơi kỳ, nhưng tình cảnh này thì quả thật không còn cách diễn đạt nào khác.

Ga Triển lãm Quốc tế trên tuyến Rinkai của Đường sắt cao tốc ven biển Tokyo.

Ngày mười bảy tháng Tám. Chín giờ sáng. Tôi đang đứng ở đó.

「Ghê thật…」

Bất kể nhìn đi đâu, xung quanh cũng chỉ toàn là người, người, và người. Không hiểu từ xó nào mà lại lôi ra được cả đống người thế này, khắp nơi đều chật ních người. Con phố đi bộ hôm trước đã đông, nhưng so với cảnh này thì vẫn còn non lắm. Cái cảnh hỗn loạn cực độ này khiến tôi cứ ngỡ mình đang lạc giữa bầy rồng đen, à không, bầy cự đà biển.

Thêm vào đó.

「...Nóng vãi.」

Dù mới là buổi sáng mà ánh nắng mặt trời đã chói chang như những tia laze bắn ra từ mọi phía. Hơi nóng từ mặt đường nhựa hầm hập bốc lên, cộng thêm hơi người nồng nặc tương ứng với số lượng khủng khiếp này──

Nói sao nhỉ… tóm lại một câu là ngột ngạt.

Cái nóng bức ngột ngạt này khiến tôi chỉ muốn xách vòi rồng trên xe cứu hỏa ra xịt cho tan tác hết cả lũ, nhưng tôi phải cố mà nhịn. Đã sống ở Nhật Bản, một trong những nước có mật độ dân số cao nhất thế giới, thì chỉ vì chút đông đúc mà ca thán thì chả làm được gì sất. Vả lại, nghĩ kỹ thì tôi cũng là một phần tạo nên cái sự hỗn loạn này. Chẳng có tư cách gì mà nói người khác.

「…Đi thôi.」

Xác định tư tưởng xong, tôi bắt đầu rảo bước, len lỏi qua đám đông đang lấp đầy xung quanh.

Tôi băng qua bến xe buýt chật ních người, vượt qua cây cầu vượt nhỏ đầy ắp người, rồi leo lên những bậc thang thoai thoải cũng ken đặc người.

Đích đến của tôi là một công trình kiến trúc khổng lồ có hình thù kỳ dị ở phía xa, trông như một kim tự tháp bị lật ngược cắm thẳng xuống đất.

Nơi đó được gọi là〝Tokyo Big Sight〟, vừa là điểm đến hôm nay, vừa là chỗ hẹn với Haruka.

Đúng vậy, chẳng hiểu sao lần này chúng tôi cũng hẹn gặp nhau tại chỗ.

Vì nhà cùng một hướng nên tôi đã đề nghị hẹn nhau ở giữa đường rồi đi cùng cho tiện, nhưng theo lời Haruka thì:

『Những sự kiện thế này phải bắt đầu từ lúc hẹn gặp nhau cơ. Anh xem, tập trung giữa không khí náo nhiệt của hội trường sẽ mang lại một cảm giác hồi hộp khó tả phải không? Cứ như thể sắp có chuyện gì đó xảy ra ấy (mỉm cười)』

Chắc là thế. Giống kiểu về đến nhà mới là kết thúc chuyến dã ngoại à? (Bó tay)

Mà thôi, suy nghĩ của Haruka thỉnh thoảng (…hay là thường xuyên nhỉ?) cũng khó hiểu, với lại hẹn gặp tại chỗ cũng chẳng có gì bất tiện cho tôi nên tôi cứ ngoan ngoãn nghe theo mà không nghĩ nhiều.

Và rồi, sau khoảng năm phút đi bộ trong biển người.

Cuối cùng tôi cũng đến được lối vào của Tokyo Big Sight, nhưng…

「…」

Ở đó đã có một hàng dài, dài dằng dặc.

Một dòng người uốn lượn như con trăn anaconda say xỉn, không thấy điểm đầu đâu cả. Nó chia thành nhiều hàng và kéo dài đến tận bãi đỗ xe.

…Ủa, không phải mười giờ mới mở cửa sao?

Tờ〝Bản đồ Natsukomi〟mà Haruka đưa cho tôi chắc chắn đã ghi như vậy. Thế nên ban đầu Haruka đã định hẹn nhau đúng mười giờ, nhưng vì sự cố lần trước ở Akihabara (hàng muốn mua đã bán hết), nên lần này, để chắc chắn mua được thứ mình cần, thay vì đến sớm năm phút, chúng tôi đã (do tôi đề xuất) quyết định đến sớm hẳn một tiếng──

「A-Anh Yuuto…」

──Có lẽ, tôi đã quá ngây thơ rồi.

Haruka đã đến điểm hẹn từ trước, mặt mếu máo chạy lại phía tôi.

「L-Làm sao đây, đã đông thế này rồi…」

Chào hỏi qua loa, cô nàng nhìn quanh rồi cất giọng thảm não.

「E-Em đã đến sớm một chút để chắc chắn không thất bại như lần trước, nhưng lúc đến nơi thì đã thế này rồi…」

「À…」

Chắc là vậy rồi. Nhìn quy mô của hàng người này thì không thể nào mới hình thành trong năm, mười phút được.

「N-Như thế này thì có lẽ không mua được sách của『Nekobasutei』mất… Em đã cất công nhờ anh Yuuto đi cùng mà──」

Giọng Haruka run rẩy.

Nhân tiện, cái gọi là〝Natsukomi〟này hình như là một dạng chợ trời bán sách, CD và những thứ tương tự, còn cuốn sách của『Nekobasutei』là mục tiêu số một của Haruka ngày hôm nay.

「E-Em phải làm sao đây…」

「Bình tĩnh đã nào.」

Tôi vội dỗ dành Haruka đang sắp sửa hoảng loạn. Cô nàng vẫn yếu bóng vía trước những tình huống bất ngờ như mọi khi.

「Nhưng mà…」

「…Tóm lại là cứ xếp hàng đã. Chắc chỉ có một lối vào này thôi.」

Tình hình thì tôi cũng chưa hiểu rõ lắm, nhưng có lẽ giờ chỉ còn cách đó thôi.

「…Vâng.」

Tôi và Haruka cùng nhau đứng vào cuối hàng người dài tưởng chừng như vô tận. Nhân tiện thì, tôi chẳng thấy đầu hàng đâu cả… Mấy người đứng đầu tiên đến từ lúc mấy giờ vậy trời? Đã thế, dù cái hàng dài một cách vô dụng, nó lại được sắp xếp rất trật tự, chẳng có ai chen lấn ra ngoài cả.

「Làm sao đây… Liệu có ổn không nhỉ,『Nekobasutei』liệu có ổn không nhỉ…」

Bên cạnh, Haruka cứ lẩm bẩm như đang niệm chú.

Hừm.

Tôi cũng muốn an ủi cô nàng, nhưng nhìn số người này thì nói gì cũng chỉ như muối bỏ bể. …Thật lòng mà nói, chính tôi cũng cảm thấy tuyệt vọng rồi.

Trong lúc tôi đang nghĩ cách an ủi.

「Này cậu,『Nekobasutei』mà cậu nói, có phải là Circle『Nekobasutei』không?」

Bỗng, người đàn ông đeo kính đứng phía trước (trang bị một cây quạt giấy sặc sỡ) quay lại nhìn tôi.

「A, v-vâng ạ.」

Haruka gật đầu.

「Hừm, đúng là ở vị trí này thì mua được ấn phẩm mới cũng hơi sát nút đấy. Chỗ này khá gần cuối rồi.」

「Quả nhiên là vậy…」

Haruka đưa tay lên trán, lảo đảo. Gương mặt tái nhợt của cô nàng trông chẳng khác nào một nhà tiên tri vừa chứng kiến ngày tận thế.

Thấy vậy, người đàn ông đeo kính vội nói thêm.

「K-Không, nhưng tôi nghĩ chắc là vẫn ổn thôi.」

「…Hả?」

「Ừ, tuy sát nút nhưng nếu nhanh chân thì vẫn kịp. Chỉ là không có thời gian để đủng đỉnh thôi.」

「Thật không ạ!?」

Haruka rướn người về phía trước. Người đàn ông đeo kính bị khí thế của cô nàng làm cho giật lùi một bước.

「À, ừm. Chắc là vậy. Nếu là trước đây một chút thì có lẽ không được, nhưng giờ họ là Circle siêu lớn rồi. Lượng hàng nhập về chắc cũng nhiều thôi.」

Thì ra là vậy. “Lớn” ở đây là lớn về cái gì thì tôi chịu. Siêu thị sách lớn à?

「T-Tốt quá…」

Haruka thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi phịch xuống đất.

Tôi cũng thấy nhẹ cả người. Ít nhất thì có vẻ như vết xe đổ ở Akihabara sẽ không lặp lại.

Tôi thở phào, và rồi sau một giờ đồng hồ ròng rã chờ đợi.

『Bây giờ, chúng tôi xin phép bắt đầu mở cửa cho khách vào. Kính mong quý vị tham gia di chuyển từ từ, không chạy.』

Tiếng loa từ phía xa thông báo.

Xem ra, cửa vào đã bắt đầu mở.

「Anh Yuuto, sắp đến rồi!」

「Có vẻ vậy.」

Dòng người xung quanh bắt đầu di chuyển chậm chạp như đàn rùa Châu Phi.

Cùng lúc đó, từ xa vọng lại tiếng động tựa như địa chấn, “Rầm rầm rầm rầm rầm”.

「──? Tiếng gì vậy ạ?」

「Không biết. Có công trường nào đang thi công à?」

Đó là một loại âm thanh kiểu như vậy. Trong lúc chúng tôi đang ngơ ngác.

「À, đó là cú nước rút khai mạc đấy.」

Người đàn ông đeo kính lại quay lại.

「Nước rút…」

「…khai mạc?」

Là cái gì vậy?

「Nói đơn giản thì đó là tiếng bước chân của những người đứng đầu hàng. Tiếng chân của mỗi người thì không đáng kể, nhưng vì ai cũng tranh nhau vào hội trường trước nên chúng hợp lại thành âm thanh giống như địa chấn vậy đó.」

「Ủa, nhưng lúc nãy loa vừa thông báo là không được chạy mà…」

「Chắc là ai cũng liều mạng để mua được ấn phẩm mới mình nhắm đến thôi. Thấy mọi người xung quanh đều chạy, mình mà đủng đỉnh đi bộ thì cũng không được.」

Người đàn ông đeo kính cười khổ.

Tức là một ví dụ xấu của câu “đèn đỏ cả đám cùng vượt thì sợ gì” đây mà (có lẽ hơi khác một chút). Nhưng mà dù thế nào đi nữa, cái âm thanh như thể có quái vật hay một người ngoài hành tinh màu bạc nào đó đang tàn phá gần đây mà lại chỉ là tiếng bước chân thôi ư?

「…」

…Có lẽ nào, chúng ta đã đến một nơi kinh khủng rồi không?

Nói sao nhỉ, một màn mở đầu đầy gian nan, khiến người ta cảm thấy bất an vô hạn về tương lai.

Nhưng ngay sau đó, tôi đã phải nhận ra rằng sự bất an ấy hoàn toàn không phải là lo bò trắng răng.

1

「…C-Cuối cùng cũng vào được rồi.」

「…Ừm.」

Chúng tôi nhìn nhau thở dài.

Lúc chúng tôi vào được bên trong thì đồng hồ đã điểm gần mười một giờ.

…Cái trò〝nước rút khai mạc〟kia đã đủ sốc rồi, nhưng ai mà ngờ chỉ để vào cửa thôi cũng mất gần một tiếng đồng hồ chứ. Mà nhìn lượng người kia thì tôi cũng không mong vào được trót lọt, nhưng mất đến từng này thời gian thì thật sự nằm ngoài dự đoán của tôi. Hơn nữa, sau lưng chúng tôi vẫn còn một hàng người dài vô tận. …Đúng là một nơi kinh khủng, tôi phải công nhận lại.

「──Giờ sao đây?」

「Vâng. Trước tiên em muốn đi lấy sách của『Nekobasutei』ạ.」

Nghe tôi hỏi, Haruka đáp ngay tắp lự.

「Lần trước em để dành niềm vui đến cuối cùng nên đã thất bại thảm hại. Lần này phải ra tay trước thì mới thắng được!」

Trong mắt Haruka, ngọn lửa đỏ rực đang bùng cháy. Chuyện lần trước chắc hẳn đã khiến cô nàng ấm ức lắm.

「Và, địa điểm là…」

Haruka mở tờ〝Bản đồ Natsukomi〟ra.

Trên đó, giống như〝cuốn sổ tay mua sắm〟lần trước, là một danh sách những nơi cần đến và lịch trình được ghi chép cẩn thận.

「Chắc là hướng này ạ.」

Tôi theo sau Haruka đang lon ton đi về phía thang cuốn.

Theo〝Bản đồ Natsukomi〟, điểm đến đầu tiên là một nơi gọi là Khu Đông 1. Nhân tiện thì tôi chẳng biết cái Khu Đông 1 ấy nó nằm ở xó nào.〝Bản đồ Natsukomi〟có kèm một bản đồ chi tiết (theo Haruka nghĩ là vậy), nhưng… thật không may, với tôi, hay đúng hơn là với bất kỳ ai ngoài Haruka, nó là một thứ gần như không thể giải mã nổi. Nói thẳng ra thì nó trông chả khác gì bức tranh vẽ vô số con〝nurikabe〟đứng trong nghĩa địa.

「À mà, vào đây không mất vé à?」

Vừa đi dọc hành lang, tôi chợt thắc mắc và hỏi. Một sự kiện hoành tráng thế này, bình thường thì phải thu một ít phí (khoảng một, hai nghìn yên), nhưng nãy giờ tôi không thấy có cổng thu phí hay thứ gì tương tự.

「À, vâng. Hình như là miễn phí ạ.」

Haruka vừa lật tờ〝Bản đồ Natsukomi〟vừa trả lời.

「Ừm, ngày xưa thì việc mua catalogue chính thức là điều kiện tham gia, nhưng giờ thì miễn phí rồi. Nghe nói đây là sự ưu ái của ban tổ chức để có thể có càng nhiều người tham dự càng tốt ạ.」

「Ồ, vậy à…」

「Niềm vui mà, chia sẻ với mọi người thì vẫn tốt hơn chứ ạ.」

Haruka hồn nhiên cười rồi nhảy tót lên thang cuốn. Chà, cá nhân tôi thì thích chia sẻ với ít người hơn một chút.

Xuống khỏi thang cuốn là một hành lang.

Nó rộng khoảng ba mươi mét và trần nhà cao một cách bất thường (ước chừng năm mươi mét), gọi là hành lang nhưng thực chất nó chẳng khác nào một sảnh lớn.

Hai bên hành lang được chia thành nhiều khu khác nhau. Từ lối vào, bên phải là Đông 1, 2, 3; bên trái là Đông 4, 5, 6. Có vẻ như khu vực sự kiện chính nằm trong các khu này.

「Mà công nhận người đông khủng khiếp…」

Bản thân hành lang đã rất rộng, vậy mà khắp nơi gần như không còn một kẽ hở nào vì bị người lấp kín. Có kẻ tất bật đi lại, có kẻ đang dùng điện thoại liên lạc, thậm chí có cả mấy nhóm ngồi bệt xuống sàn, mở một cuộc họp tác chiến gì đó.

Đúng nghĩa đen là chen chúc như cá mòi hộp.

Chỉ đi lại thôi cũng đã khó khăn, một cảnh tượng đông đúc đến mức chó chạy qua cũng bị đá cho túi bụi. Kiểu này mà không cẩn thận thì va vào người khác như chơi──

「Á!」

Vừa nghĩ đến đó, Haruka đã va phải một người trong nhóm ba thanh niên đi ngang qua và kêu lên một tiếng nhỏ.

「X-Xin lỗi, bạn có sao không?」

Gã đàn ông vội vàng quay lại.

「V-Vâng, em không sao ạ. Anh có bị thương ở đâu không ạ?」

「À, bọn này không sao.」

「Vậy ạ… Thực sự xin lỗi anh.」

Haruka cúi đầu rối rít. Mấy gã thanh niên kia tỏ vẻ áy náy rồi vội vàng rời đi.

「Em không sao chứ, Haruka?」

「Vâng. Chừng này thì chẳng hề hấn gì đâu ạ.」

Cô nàng đáp lại với nụ cười tươi tắn như một chú cún con đang tuổi ăn tuổi chơi. Tôi cứ tưởng va chạm khá mạnh chứ. Cô nàng khỏe ngoài dự kiến à? Nhớ lại thì có lần, lúc biến thư viện thành một đống đổ nát, bản thân Haruka cũng chẳng bị một vết xước nào.

「Vậy mình đi thôi, anh Yuuto.」

「Ừ.」

Nhưng Haruka vừa cất bước.

「Oái!」

Lần này, cô nàng suýt nữa thì đâm sầm vào một cây cột (bằng bê tông) bị biển người che khuất.

「X-Xin lỗi ạ! Do em không chú ý phía trước. Em xin lỗi ạ!」

Hơn nữa, cô nàng còn không nhận ra đó là cây cột mà cứ cúi đầu xin lỗi lia lịa.

「…」

Hừm.

Chuyện này không hẳn là do Haruka bất cẩn mà nguyên nhân chính là do quá đông người, nhưng cứ thế này thì nguy hiểm quá. Hơn nữa, trong biển người kinh khủng này, bị lạc nhau lúc nào không hay. Haruka lại không có điện thoại, một khi lạc thì gần như không thể gặp lại được. …Lần này còn không có chị Nanami (người sở hữu chức năng tìm kiếm bí ẩn) nữa chứ.

Nếu vậy thì.

「À, Haruka này.」

Phải dùng một biện pháp đối phó thôi, ừm.

「Vâng? Có chuyện gì vậy ạ?」

「──Đây.」

Hơi do dự một chút, tôi chìa tay phải ra trước mặt Haruka. Cái này, cái này tuyệt đối không phải vì ý đồ đen tối gì đâu, mà hoàn toàn là để đề phòng lạc nhau thôi, ừm.

Haruka nhìn bàn tay phải tôi chìa ra một cách khó hiểu, như thể đang nhìn một viên đá mặt trăng, rồi một lúc sau mới thong thả nói một câu.

「Ừm… Bắt tay ạ?」

「Sai rồi!」

Tôi gắt lên khi Haruka đặt bàn tay trái của mình lên tay tôi.

「?」

Haruka nghiêng đầu một cách dễ thương.

「Không phải thế… À thì, tay, kiểu như…」

「? Cho nữa ạ?」

Lần này cô nàng đặt tay phải lên. 「…Gâu?」

…Làm ơn bỏ cái trò cún con đi giùm.

「Đã bảo không phải. Cho nên là, à, đi riêng lẻ có thể bị lạc, nên để đề phòng thì…」

「…A.」

Đến lúc này, có lẽ Haruka đã hiểu ý tôi, hai má cô nàng ửng hồng.

「À, c-chuyện này không có ý gì sâu xa đâu nhé, c-chỉ, chỉ đơn thuần là để không bị lạc thôi đó.」

「……………………V-A, v-vâng.」

Haruka rụt rè nắm lấy bàn tay tôi chìa ra.

「N-Nhờ anh giúp đỡ ạ…」

Cảm giác mềm mại truyền đến từ lòng bàn tay cô. Ấy vậy mà nó lại mịn màng như đá cẩm thạch. Tôi bất giác siết chặt tay mình hơn. Thế rồi Haruka cũng nắm lại, tuy không mạnh nhưng chắc chắn là có nắm lại.

「T-Tay anh Yuuto to thật đấy.」

Cô nàng cười “e he” rồi nói vậy.

D-Dễ thương quá…

Tôi chợt dâng lên một thôi thúc muốn ôm chầm lấy cô nàng ngay lập tức, nhưng tôi không thể làm thế, cũng không được phép làm thế, và cũng chẳng có gan làm thế. Chắc sẽ bị bắt mất. Mà không, có bị bắt không nhỉ? A, rối quá đi mất.

「V-Vậy đi thôi. Không nhanh là có khi hết hàng đấy, phải không?」

「V-Vâng.」

Để che giấu sự ngượng ngùng, tôi nói vậy.

Và rồi chúng tôi bước vào hội trường (khu Đông 1)──

「Woa…」

「Ồ…」

Nói sao nhỉ, một thế giới khác theo một nghĩa nào đó đang mở ra trước mắt chúng tôi.

Trong một sảnh lớn bằng khoảng năm cái nhà thi đấu, vô số gian hàng (hình như gọi là không gian Circle) được tạo nên từ những chiếc bàn giấy và ghế gấp hình chữ nhật được xếp san sát nhau. Chỉ cần liếc qua thôi cũng thấy số lượng phải hơn một nghìn. Trên mỗi chiếc bàn, có lẽ là hàng bán, là hàng đống sách và CD.

「Xin mời vào ạ!」

「Ấn phẩm mới đây, mời mọi người xem qua!」

Xung quanh các gian hàng, có người cầm biển hiệu tự chế để quảng cáo, người phát tờ rơi, người thì tích cực mời chào khách qua lại.

「A, cho tôi một bản này.」

「Vâng, năm trăm yên ạ.」

Còn tại gian hàng chính, người ta đang giải thích về sản phẩm cho khách hàng đến tới tấp, hoặc đưa tiền thừa cho khách. Có những nơi đã xếp hàng dài.

「Đây là…〝Natsukomi〟à…」

Cảm giác giống như lễ hội văn hóa hay lễ hội trường học, những thứ gì đó khá nhẹ nhàng. Toàn bộ không khí cứ như một lễ hội. Cả người bán lẫn người mua, ai nấy đều có vẻ bận rộn như bị thứ gì đó thôi thúc, nhưng có một điểm chung là tất cả đều mang gương mặt vui vẻ.

「…」

Trong giây lát, tôi bị choáng ngợp bởi bầu không khí đặc biệt này.

〝Natsukomi〟… vì được tổ chức ở một nơi trang trọng thế này (Trung tâm Triển lãm Quốc tế Tokyo), nên ban đầu tôi cứ tưởng nó sẽ mang tính thương mại hơn, hoặc là cứng nhắc hơn cơ.

「Tuyệt quá…」

Bên cạnh, Haruka cũng đang mang vẻ mặt của một người sống ở xích đạo lần đầu nhìn thấy tuyết.

Đối với Haruka, bầu không khí khó tả này dường như cũng là một điều xa lạ.

Cứ như thế, hai chúng tôi đứng ngẩn ngơ như dân nhà quê mới lên tỉnh ở gần lối vào được vài phút.

Tôi chợt nhớ ra một điều.

「──Mà này, Haruka. Không đi nhanh là không ổn đâu.」

Theo lời người đàn ông đeo kính kia, vị trí của chúng tôi là vừa sát nút. Nếu vậy, chúng ta không có thời gian để mà đứng ngẩn ngơ ở đây.

「! Đ-Đúng rồi ạ!『Nekobasutei』!」

Nghe lời tôi nói, Haruka như bị điện giật, bắt đầu lật giở các trang của tờ〝Bản đồ Natsukomi〟với tốc độ chóng mặt (khéo léo dùng một tay).

「Ừ-Ừm, đây là lối vào khu Đông 1 nên…」

Vẫn trong tư thế nắm tay, cô nàng đảo mắt nhìn quanh. Dáng vẻ đó, hệt như một chú sóc đang tìm quả, dù không phải thiên vị nhưng cũng phải công nhận là rất đáng yêu.

Dù hơi áy náy với Haruka đang vội vã, tôi không khỏi ngắm nhìn cô nàng một cách say sưa.

Thực tế là, từ nãy đến giờ, ánh mắt của những người xung quanh đổ dồn về đây hơi bị – không, phải nói là rất kinh khủng. Có kẻ liếc trộm từ xa, có kẻ đi ngang qua rồi ngoái lại nhìn, có kẻ thì nhìn chằm chằm một cách trắng trợn. Bất kể nam nữ, mọi ánh mắt xung quanh đều tập trung vào đây. Đương nhiên, mục tiêu của những ánh mắt đó không phải là tôi mà là Haruka.

Nhân tiện, trang phục của Haruka hôm nay là một chiếc váy hè trắng tinh khôi, khoác ngoài là một chiếc áo cardigan mỏng cùng màu, trên đầu đội một chiếc mũ rơm xinh xắn, một phong cách tiểu thư có hơi hướng cổ điển.

Mà, với vẻ ngoài siêu mỹ少女 của Haruka, việc cô nàng nổi bật ở bất cứ đâu cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Không đáng ngạc nhiên, nhưng… trong không gian có phần thoát ly khỏi thực tại này, sự nổi bật đó dường như còn rõ rệt hơn bình thường.

──Như một con thiên nga giữa bầy chim sáo? Không, giống như một đóa bách hợp trắng nở giữa cả một rừng bồ công anh thì đúng hơn (mà hình như cái nào cũng vậy).

Ngay lúc tôi đang nghĩ vẩn vơ.

「A, kia là!?」

Bất thình lình, tay phải tôi bị một lực mạnh kéo đi.

Tiếp đó là Haruka bắt đầu lao đi như vũ bão.

「Ê-Ê!」

「Em tìm thấy rồi! Ở đằng kia chính là『Nekobasutei』ạ! A, đã có nhiều người xếp hàng thế kia rồi──. P-Phải nhanh lên, chúng ta cũng phải xếp hàng thôi!」

Tay tôi bị kéo đi mạnh bạo, như thể một cần thủ câu được cá mú.

「Này, từ từ đã!」

「Nhanh lên, nhanh lên!」

──À-À phải rồi, Haruka còn có cái tật này nữa chứ.

Đến giờ tôi mới nhớ ra. Thói quen tấn công đặc biệt của Haruka: khi tìm thấy thứ mình thích, cô nàng sẽ không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì xung quanh nữa. Ở một nơi có thể xem như kho báu đối với Haruka, việc cái tật này đến giờ mới phát tác có lẽ đã là một kỳ tích rồi.

「H-Haruka, anh hiểu cảm giác của em, nhưng không cần phải vội đến thế đâu.」

「K-Không được. Không nhanh là sẽ hết hàng mất!」

Haruka vẫn nắm tay tôi mà chạy như một con báo Gêpa. Với tốc độ nhanh gấp khoảng tám phẩy năm lần bình thường, cô nàng khéo léo lách qua đám đông đang đi lại, xăm xăm tiến về phía trước. Không thể cản lại.

「Đ-Đi đến đâu vậy!?」

「Ở đằng kia ạ, cái cửa hàng ở sát tường ấy ạ!」

Nơi Haruka chỉ là một góc của hội trường, cách đây khoảng năm mươi mét nữa.

「…」

…Ủa, giữa đám đông thế này mà cô nàng nhìn thấy được cuốn sách ở khoảng cách đó sao? Tôi còn chẳng nhìn ra được là có sách nữa là?

Tôi liếc nhìn Haruka.

「P-Phải nhanh lên…」

Đôi mắt cô nàng lúc này hoàn toàn là đôi mắt của một con diều hâu đang nhắm con mồi. Mà lại là đại bàng. Con sóc lúc nãy đi đâu mất rồi?

Vừa bị kéo đi một cách nửa vời, vừa cố hết sức để theo kịp Haruka, tôi thầm nghĩ.

──Cái tình huống gì đây trời?

Kỳ nghỉ hè. Được một siêu mỹ少女 nắm tay dắt đi mua sắm.

Chỉ nhìn mặt chữ thì có vẻ lãng mạn vô cùng, nhưng thực tế lại là thế này đây. Chẳng có chút lãng mạn nào sất… Mà thôi, chỉ cần được nắm tay Haruka là cũng thấy hạnh phúc rồi, ừm (đơn giản thật).

Cuối cùng, khi chúng tôi đến được nơi gọi là〝Nekobasutei〟, thứ chờ đợi chúng tôi là… lại một hàng người nữa.

「…Không lẽ, lại phải xếp hàng à?」

「Ừm, có vẻ là vậy ạ.」

Một hàng dài khoảng ba mươi mét.

Tuy không bằng hàng lúc vào cửa, nhưng nếu chỉ xét riêng thì đây cũng là một hàng rất dài. Hơn nữa, nó không chỉ nằm trong nhà mà còn vắt qua cả một cửa ra vào khổng lồ (dùng để vận chuyển hàng hóa?) và kéo dài ra ngoài trời. Nghe nói những gian hàng (Circle) nổi tiếng thường có hàng dài dằng dặc, và vì chúng gây cản trở giao thông trong nhà nên bị đẩy ra ngoài. Chà, đúng là một hàng người dài như con trăn anaconda con thế này mà ở trong nhà thì vướng lối thật.

Thế là, chúng tôi ra ngoài và đứng vào nơi có vẻ là cuối hàng.

「…Nóng vãi.」

Như mọi khi, cái nắng tháng Tám vẫn gay gắt đến mức chết người.

Ánh nắng như thiêu như đốt chói chang rọi thẳng từ trên đỉnh đầu xuống. Tầng ôzôn suy yếu khiến những tia nắng mặt trời chứa đầy tia cực tím có hại này quả thực khá là khắc nghiệt với cái cơ thể trẻ con thời hiện đại của tôi, vốn đã quen với máy lạnh và có chức năng tản nhiệt suy giảm đáng kể.

Haruka ngước lên nhìn tôi với vẻ mặt hơi lo lắng, giống như đang nhìn một đứa bạn cùng lớp huyết áp thấp sắp ngất xỉu giữa buổi chào cờ.

「Yuuto-san, anh có sao không ạ? Trông sắc mặt anh không được tốt lắm…」

「Không, anh ổn. Chỉ là hơi nóng thôi.」

「…Vậy, ạ? Nếu thế thì tốt rồi──」

「Ừm.」

Mà vấn đề chính là cái nóng này đấy.

Dù sao thì, với hàng người thế này, chắc chỉ cần đợi khoảng mười phút là ổn thôi… tôi nghĩ vậy (phỏng đoán). Ước tính lâu nhất cũng không quá hai mươi phút… chắc thế (dự đoán). Cái nóng này hơi khó chịu thật, nhưng nếu chỉ trong khoảng thời gian đó thì vẫn chịu được──

「A, hai vị khách đằng kia ơi!」

──Tôi đã nghĩ thế.

Nhưng tôi đã quá ngây thơ.

Ngây thơ như con ve sầu nghĩ rằng mình có thể qua đông mà chẳng cần tích trữ hay tiết kiệm gì.

Theo lời của nhân viên điều phối dòng người chạy lại chỗ chúng tôi thì,

「Chỗ đó không phải là cuối hàng đâu ạ!」

「…Hả?」

「Ừm, là thế này ạ. Để không cản trở người đi lại, chúng tôi đã chia hàng thành nhiều nhóm. Vì vậy đây không phải là cuối hàng. Nhân tiện thì đây là nhóm đầu tiên ạ.」

「…Vậy, cuối hàng là ở đâu ạ?」

「Ở đằng kia ạ.」

Nơi mà nhân viên chỉ tay… là một chỗ cách đây khoảng sáu mươi mét nữa. Nhìn từ xa, tôi có thể thấy một tấm biển ghi chữ 『Cuối hàng』. Dĩ nhiên, để đến được đó là một hàng người dài đặc kịt như xúc xích.

「……………Thật không vậy?」

「Thật ạ.」

Anh nhân viên nở một nụ cười rạng rỡ. Tôi cảm thấy toàn thân mình rã rời. …Ước gì anh ta nói đó chỉ là đùa thôi.

Trong khi đó, Haruka thì.

「A, ra là vậy ạ. Em hiểu rồi, vậy chúng ta chỉ cần ra đằng kia xếp hàng là được đúng không ạ?」

Cô ấy đáp lại, sắc mặt không hề thay đổi.

Thậm chí, còn hăm hở chuẩn bị đi xếp hàng.

「Đúng, vậy đó anh. Chúng ta đi thôi, Yuuto-san.」

「…………Ừm.」

Đến nước này, có lẽ chỉ còn cách chấp nhận số phận.

Với tâm trạng như cá nằm trên thớt, tôi gật đầu một cách yếu ớt.

Và thế là, chúng tôi trở thành một phần của hàng người (tổng cộng dài chín mươi mét).

「Nóng quá…」

Cái nóng này đúng là không thể chịu nổi.

「Yuuto-san, anh có sao không ạ? Mồ hôi ghê quá…」

Haruka dùng khăn tay lau mồ hôi đang tuôn ra như thác trên mặt tôi.

Phẩy phẩy.

Chiếc khăn tay có mùi hương dịu nhẹ, với chất vải cao cấp chạm vào má tôi. Cảm giác hơi mát lạnh từ bàn tay Haruka truyền qua lớp vải… dễ chịu không sao tả xiết.

「A, cảm ơn em. Mà Haruka có sao không?」

「Vâng. Em không sao ạ.」

Haruka gật đầu, chiếc mũ rơm khẽ rung rinh. Rồi cô ấy nói với vẻ hơi đắc ý.

「Em chịu nóng giỏi lắm ạ. Vì bói động vật của em là gấu koala mà.」

「…Hả?」

「Koala sống ở Úc, Nam Bán cầu đó anh.」

「…」

…Khoan, chuyện đó thì có liên quan gì chứ?

「Bói động vật là koala thì có nghĩa là thể chất của em gần giống koala, đúng không ạ? Hay là không phải?」

Haruka chớp chớp mắt. …Có vẻ như cô ấy đã hiểu sai cơ bản về bói động vật rồi.

──Mà, thôi bỏ qua chuyện đó (koala) đi.

Đúng như lời cô ấy nói, gương mặt Haruka vẫn rất mát mẻ. Dù đã phơi nắng cùng một khoảng thời gian như tôi, nhưng làn da trắng muốt như đá bào của cô ấy không hề có một giọt mồ hôi nào. Hơn nữa, hình như chỉ có khu vực quanh Haruka là nhiệt độ thấp hơn những chỗ khác. …Chẳng lẽ nào, đi kèm với cái định lý 『Tiểu thư không đổ mồ hôi』 còn có một định lý khác là 『Tiểu thư luôn mát mẻ』, và nó đã được thiết lập thành quy luật của thế giới rồi sao?

「? Sao vậy, Yuuto-san?」

Haruka nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ như một chú chim cánh cụt Rockhopper ở Nam Cực.

「…Không có gì.」

「?」

Có lẽ, đây là chuyện không nên đào sâu vào thì hơn, chắc vậy. Hay nói đúng hơn là, trên đời này có rất nhiều bí ẩn cứ để nó là bí ẩn thì sẽ tốt hơn.

Khi tôi vừa quyết định như vậy (cũng có thể gọi là trốn tránh), và định uống chai nước ngọt mua ở quầy hàng lúc nãy (giá khu du lịch 200 yên một chai).

「Ủa, người ở đằng kia có phải là…」

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc lọt vào tai tôi. Một giọng nói to một cách vô ích, dù giữa đám đông ồn ào vẫn nghe rõ mồn một.

「…」

Đây, chẳng lẽ là…

Trong số những người tôi quen, người có giọng nói mặc định to như thế này, ngoài Ruko ra thì chỉ có thêm một người nữa thôi.

Với một dự cảm chẳng lành, tôi liếc mắt về phía giọng nói phát ra──

「Nè, có phải là Yuuto không? Yuuto đó hả?」

Đứng ở đó là bóng dáng của thằng bạn thân mười năm (♂) đang xách lỉnh kỉnh mấy cái túi giấy trên cả hai tay.

Tôi vội vàng quay mặt đi, nhưng đã quá muộn.

Vừa vung vẩy mấy cái túi giấy vừa tiến lại gần, thằng bạn thân (♂)──Asakura Nobunaga──vui vẻ hét lớn.

「A, đúng là Yuuto rồi. Ê, sao thế, Yuuto mà cũng đến chỗ như này à? Hay là cuối cùng cậu cũng giác ngộ con đường này rồi?」

「À, không, chuyện này là…」

Trong lúc lúng túng, tôi giấu Haruka ra sau lưng để cô ấy không lọt vào tầm mắt của Nobunaga.

Bị bắt gặp đi cùng Haruka đã đủ phiền rồi, nhưng quan trọng hơn là địa điểm này. Còn có bí mật của Haruka nữa, nên nếu tránh được những sự tò mò và hiểu lầm không cần thiết thì vẫn tốt hơn.

「Ngại ngùng gì chứ. Ra là thế, ra là thế, cuối cùng Yuuto cũng hiểu được cái hay của thế giới này rồi nhỉ.」

Thật may trong cái rủi là có vẻ như Nobunaga không hề để ý đến Haruka.

「Ừm, tớ đã nghĩ là kiểu gì rồi cậu cũng sẽ như vậy thôi, nhưng không ngờ lại sớm thế này, tớ thực sự xúc động lắm đấy. Nè nè, cậu mua được gì chưa?」

Nó vẫn như mọi khi, theo nhịp điệu của riêng mình, nói liến thoắng một cách đơn phương. Hình như nó đang tự hiểu lầm chuyện gì đó, nhưng sửa lại cũng phiền phức nên tạm thời tôi cứ để vậy.

「Tớ ấy hả, lúc nãy vừa mới mua ấn phẩm mới của 『Fujitsubo Kikai Matsu-in』 và 『Twinkle Heart.』 đấy. Dĩ nhiên là tớ cũng mua của 『Neko Bus Tei』 rồi. Mà này, để mắt tới chỗ này thì kể cả là người mới cũng có gu phết đấy nhỉ. Ừ ừ, quả không hổ là Yuuto.」

Nobunaga thao thao bất tuyệt.

「A, mà cậu biết không? Đây là chuyện cơ bản thôi, nhưng những cuốn sách được bán ở đây đều là làm thủ công cả đấy. Gọi là doujinshi, là do những người có cùng sở thích làm ra nên mới có tên như vậy. Và đương nhiên là nó khác hoàn toàn so với tạp chí thương mại──」

Nobunaga vẫn tiếp tục nói. Dù tôi chẳng hỏi nhưng nó vẫn giải thích cặn kẽ.

「──Thế nên, mục tiêu chính của tớ lần này có lẽ là sách về 『HaniTora』. Dù còn nhiều thứ khác nữa, nhưng quan trọng nhất vẫn là cái đó. À, 『HaniTora』 là viết tắt của 『Hanikami Triangle』 đấy,〝Hanikami〟là viết bằng hiragana còn〝Triangle〟là katakana, đừng có nhầm đấy nhé. HaniTora có mùa 1 và mùa 2, cá nhân tớ thì không thể bỏ qua cả 『Dojikko Aki-chan』 hay 『Damekko Megu-chan』 trong mùa 1, nhưng gần đây tớ lại thấy 『Nekomata Mia』 của mùa 2 cũng hay ra phết. Đúng là tai mèo, đuôi mèo là mô-típ đã quá cũ rồi, nhưng ngược lại tớ lại thấy nó có cái hay riêng. Gọi là gì nhỉ, trở về với nguyên bản? Nghi phạm quay lại hiện trường vụ án? Mà, đại loại thế, tóm lại là tớ thích nhất nhân vật đó. À, nhưng mà chưa hết đâu nhé. Còn có cả 『Kamisama Youjo Sakura』 nữa, nhân vật này thì ngoại hình trông non nớt nhưng bên trong lại đã ba trăm tuổi, cũng là một kiểu nhân vật khuôn mẫu thường thấy, nhưng quả tóc hai bím đáng yêu lắm. Lại còn hơi tsundere nữa chứ. Có cảm giác muốn bị mắng ấy nhỉ? Rồi còn một người không thể quên nữa là 『Reichou Onee-san no Chizuru』, là một nhân vật chị gái ngây thơ đó. Cảm giác rất hiền hòa, dễ thương. Ừm, chị gái xinh đẹp đúng là tuyệt vời nhỉ. Tớ cũng muốn có một người chị gái thay vì đứa em gái độc mồm độc miệng như thế. Ghen tị với Yuuto ghê. Hơn nữa──」

Nobunaga cứ thế nói không ngừng (chế độ thuyết giảng).

Đã gần ba phút trôi qua.

Chẳng hề để tâm đến phản ứng của tôi, cũng gần như không lấy hơi, Nobunaga nói liến thoắng với tốc độ của một con ngựa thấy củ cà rốt trước mắt. Cứ thế nói, nói mãi. …Khoan, dung tích phổi của thằng này bị sao vậy? Chẳng lẽ nó thở bằng mang à.

Thêm vào đó, tôi hoàn toàn không hiểu nội dung câu chuyện của nó. Mà tự dưng tuôn ra một đống danh từ riêng khó hiểu không giải thích thì ai mà biết được. Chắc tôi chỉ hiểu được mỗi đoạn về chị gái này nọ thôi. …Dù có hiểu thì cũng không thể nào tin được cái thần kinh của thằng này lại muốn một người chị như thế.

「Nè nè, chuyện đó vẫn còn tiếp đấy──」

「A, dừng lại, dừng lại!」

Tôi vội vàng ngăn Nobunaga lại khi nó định vào chế độ thuyết giảng một lần nữa.

「Hửm, sao thế? Đang đến đoạn hay mà.」

Nobunaga làm vẻ mặt bất mãn. Không được, nếu để nó tiếp tục thì tôi sẽ bị nó giữ lại nghe cho đến tối mịt mất (kinh nghiệm xương máu).

「À, cậu giải thích nhiều thứ như vậy cũng tốt thôi, nhưng mà chẳng phải cậu vẫn còn chỗ phải đi sao?」

「Chỗ phải đi──A, đúng rồi!」

Nobunaga hét lên một tiếng.

「Đúng, đúng rồi, thực ra tớ còn muốn kể cho Yuuto nghe nhiều hơn về 『HaniTora』, nhưng tớ vẫn còn phải mua đồ của mình nữa. Lát nữa còn phải đến chỗ 『Shuraba Keikaku』 nữa chứ.」

「Không, cậu không cần lo cho tớ đâu.」

Nói đúng hơn là mau đi đi cho khuất mắt.

「A, vậy à? Nếu thế thì xin lỗi nhé, tớ không khách sáo đâu.」

「Ừ, vậy nhé.」

「Ừm, vậy hẹn gặp lại sau nhé, Yuuto, Nogizaka-san.」

「Hả…」

「Bái bai!」

Nói rồi, Nobunaga nhanh chóng biến mất vào đám đông.

「A, này…」

Khoan, hình như lúc nãy nó có nói 『Nogizaka-san』 thì phải…

Tôi định xác nhận lại nhưng bóng dáng Nobunaga đã chẳng còn đâu.

「…」

Phải nói sao nhỉ.

Dù đã chơi với nhau hơn mười năm, nhưng riêng thằng đó thì tôi vẫn không thể hiểu nổi…

Trong lúc đó, hàng người đã tiến lên.

Cuối cùng, chỉ còn khoảng bốn, năm người nữa là đến lượt chúng tôi mua hàng.

「Sắp đến rồi…」

Haruka trông có vẻ bồn chồn từ nãy đến giờ.

「Khi nào mới tới nhỉ… còn mấy người nữa ta… có mua được sách không đây…」

Cô ấy vừa chắp tay trước ngực vừa sốt ruột ngóng lên phía trước, hệt như một đứa trẻ đang chờ ông già Noel. Có vẻ như cô ấy mong đợi lắm. Không biết có lý do gì đặc biệt không?

Tôi hỏi thử thì.

「Em rất thích tác giả này ạ. Ngày xưa em từng thấy tranh minh họa của chị ấy trên một tạp chí và đã trở thành fan từ lúc đó… Vì vậy, hôm nay em rất mong chờ ạ.」

Cô ấy trả lời như vậy. Hóa ra là có một sự gắn bó sâu sắc đến thế. Vậy thì cũng có thể hiểu được sự háo hức này của cô ấy.

Rồi, sau khi xếp hàng thêm năm phút nữa.

Cuối cùng hàng người dài dằng dặc cũng kết thúc.

「Đ-đến lượt chúng ta rồi ạ!」

Ngay khi gian hàng của 『Neko Bus Tei』 hiện ra trước mắt chúng tôi──

Một bóng người lướt qua từ bên hông, lợi dụng điểm mù của người bán hàng, nhanh như một ninja chen vào trước mặt chúng tôi.

「Hả…」

「A…」

Đó là một gã đàn ông mập mạp mặc áo phông, đội mũ lưỡi trai sùm sụp.

Gã đó, với sự nhanh nhẹn trái ngược với thân hình, tựa như một bà thím trong đợt giảm giá, vớ lấy ba cuốn sách trên bàn, dúi 1.500 yên vào tay người bán rồi chạy biến.

Tất cả chỉ diễn ra trong vòng chưa đầy hai mươi giây.

Vì quá nhanh gọn, trong một khoảnh khắc tôi đã không thể hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra trước mắt mình.

「…」

「…」

Trước diễn biến đột ngột, chúng tôi đứng chết trân tại chỗ một lúc lâu.

「A…!」

Cuối cùng, Haruka giật mình kêu lên.

「Đ-đúng rồi, phải mua sách chứ…」

Như sực nhớ ra, cô ấy chạy lại gian hàng và lấy ví từ trong túi ra. Nhưng──

「A, xin lỗi. Ấn phẩm mới đã được người vừa rồi mua hết rồi ạ.」

「…Hả?」

Nghe lời của người bán, vẻ mặt Haruka cứng đờ.

「Chuyện, chuyện đó là sao ạ…」

「Ừm, tức là đã bán hết rồi ạ. Rất xin lỗi vì đã để quý khách phải xếp hàng chờ đợi…」

「B-bán hết…」

Nhìn vào gian hàng, đúng như lời người bán nói, trên bàn không còn một cuốn sách nào. Chỉ còn lại tấm biển quảng cáo và một cuốn mẫu nằm trơ trọi. Những người khác trong hàng cũng bắt đầu tản đi.

「…」

Tôi dần dần hiểu ra tình hình.

Một gã đàn ông đột nhiên chen vào hàng. Mua hàng một cách vội vã bất thường. Sách đã bán hết.

Tóm lại là… chúng tôi vừa bị chen ngang sao? Và bị cuỗm mất những cuốn sách cuối cùng ngay trước mắt? Hừm hừm, ra là thế………… Khoan, cái quái gì vậy!?

Tôi bất giác tiến đến chất vấn người bán.

「Xin lỗi, không còn sách nữa thật sao ạ!? Mà, chúng tôi vừa bị chen ngang!」

「…Chen ngang, ạ?」

「Đúng vậy, cái gã đội mũ lưỡi trai vừa chạy đi lúc nãy…」

「Haizz…」

Nhưng tôi không nhận được câu trả lời thỏa đáng. Cũng phải thôi. Cái gã chen ngang đó đã rất khéo léo lợi dụng điểm mù của người bán mà…

「Rất xin lỗi, nhưng lần này mong quý khách vui lòng ra về cho…」

「Sao lại thế, nhưng…」

「Xin hãy ra về cho.」

「Chết tiệt…」

「…Yuuto-san, được rồi ạ.」

Haruka ngăn tôi lại khi tôi vẫn định đôi co.

「Được rồi… ạ. Em… bỏ cuộc.」

「Nhưng mà…」

Đó là cuốn sách em muốn đến thế cơ mà? Đáng lẽ ra em đã có thể mua được nó, sao lại để nó tuột mất một cách vô lý như vậy, thế mà cũng được sao?

Trước lời nói của tôi, Haruka lắc đầu nguầy nguậy.

「Đúng là rất tức ạ. Em rất tức, nhưng… nếu cứ thế này thì Yuuto-san sẽ trở thành người xấu mất.」

「Ực…」

Đúng là, khi không thể chứng minh được sự thật bị chen ngang, hành động của tôi, trong mắt người ngoài, chỉ giống như một kẻ ăn vạ vì không mua được sách. Nhưng cứ thế này mà bỏ đi thì…

「…Không sao đâu ạ. Chỉ cần tấm lòng của Yuuto-san là em đã đủ vui rồi.」

「…」

「Yuuto-san.」

「…Anh hiểu rồi.」

Dù vẫn chưa cam tâm, nhưng khi chính Haruka đã nói vậy thì tôi cũng đành phải rút lui.

「…Xin lỗi vì đã nói những lời kỳ quặc.」

Tôi xin lỗi người bán hàng đang nhìn tôi với vẻ mặt nghi ngờ, rồi chúng tôi rời khỏi gian hàng của 『Neko Bus Tei』.

「A, hai bạn đằng kia! Chờ đã, chờ đã!」

Khi tôi và Haruka đang lững thững đi dọc theo khu vực bên ngoài của hội trường, đột nhiên có tiếng gọi từ phía sau.

Quay lại, tôi thấy một người đàn ông tóc nâu, trông có vẻ lớn tuổi hơn chúng tôi một chút, đang chạy tới.

Người đàn ông chạy đến chỗ chúng tôi, thở hổn hển rồi nói.

「A, may quá, đuổi kịp rồi. Suýt nữa thì mất dấu.」

「…Anh tìm chúng tôi có việc gì ạ?」

Có vẻ như anh ta đuổi theo chúng tôi, nhưng ít nhất thì tôi không hề quen biết người này. Dựa vào phản ứng, có lẽ anh ta cũng không phải người quen của Haruka.

Trước sự bối rối của chúng tôi.

「À. Cũng không hẳn là có việc gì, mà là… cái này.」

「?」

Nói rồi, người đàn ông chìa ra một cuốn sách. Ba cuốn sách có bìa vẽ một cô gái tóc xanh. Gì đây, cuốn sách này thì có vấn đề gì à?

「C-cái này là…」

Bên cạnh tôi, Haruka thốt lên một tiếng kinh ngạc.

「C-cái này… là ấn phẩm mới ạ. Của 『Neko Bus Tei』.」

「Hả?」

Cái đó…

Tôi nhìn người đàn ông. Anh ta có vẻ hơi ngượng ngùng.

「Lúc nãy, mình tình cờ thấy hết. Có một gã kỳ lạ đã chen vào trước mặt hai bạn. Chuyện đó hai bạn không có lỗi. Phải nói là xui xẻo thì đúng hơn. Ở đó, vì còn những khách hàng khác nên bọn mình đành phải đối xử như vậy, nhưng cứ để hai bạn về tay không thì cũng thấy áy náy. Hai bạn đã mất công xếp hàng giữa trời nóng như thế này mà.」

Vì vậy, anh ta nói tiếp.

「Cái này, coi như là lời xin lỗi vì đã để hai bạn có trải nghiệm không vui… Ừm, nếu hai bạn nhận nó thì mình sẽ rất vui.」

Nói rồi, anh ta đưa sách cho Haruka.

「Anh ơi, hả, hả?」

Với vẻ mặt như bị ma trêu, Haruka nhìn đi nhìn lại cuốn sách trên tay và gương mặt của người đàn ông.

「Ừm, ừm, tiền thì…」

「A, không sao đâu. Đó là một trong những bản dự phòng thôi.」

Người đàn ông nháy mắt một cái.

「Nhưng, nhưng mà…」

「Không sao, không sao mà.」

Anh ta nói một cách thản nhiên.

Vậy thì, người này chắc là người có liên quan đến gian hàng đó. Trông không giống người bán hàng… Nhưng dù sao đi nữa, đã cất công đuổi theo chúng tôi để làm việc này thì chắc chắn anh ta là một người tốt.

「A, em cảm ơn anh nhiều ạ! Em sẽ giữ gìn nó cẩn thận.」

「Ừ, được vậy thì mình vui lắm.」

「A, anh ơi, nếu được thì cho em xin tên được không ạ──」

Bỗng, tiếng chuông điện thoại cắt ngang lời Haruka.

「Ừm, xin lỗi một chút nhé.」

Người đàn ông lấy điện thoại từ trong túi ra và áp vào tai.

「A lô? Ừ, mình đây. A, ra thế. Ừm… ừm… hiểu rồi, mình sẽ quay lại ngay.」

Người đàn ông cất điện thoại đi.

「Xin lỗi nhé, có vẻ mình phải quay lại ngay nếu không sẽ phiền phức.」

「A, vậy ạ.」

「Ừ, vậy mình đi đây.──Mình sẽ tiếp tục cố gắng vẽ, mong hai bạn ủng hộ nhé.」

「? Dạ… vâng. Thực sự cảm ơn anh rất nhiều ạ.」

Haruka cúi đầu thật sâu.

Vẫy tay nhẹ đáp lại, người đàn ông rời đi. Cuối cùng, chúng tôi vẫn không biết anh ta là ai. Thật sự, anh ta là ai vậy nhỉ?

2

Ba tiếng đã trôi qua kể từ khi chúng tôi vào cửa.

Sau đó, chúng tôi lại tiếp tục xếp hàng thêm năm lần nữa, cũng đi thử sang khu phía Tây, và Haruka, với vẻ mặt hớn hở vì đã thu thập được phần lớn những món đồ đã định từ đầu, giờ đang thong thả đi xem các gian hàng khác để tìm kiếm những món đồ thú vị (dĩ nhiên là tôi cũng đi cùng).

「Yuuto-san, cái này có dễ thương không ạ?」

「Ừm, à, cũng được.」

Tôi gật đầu một cách mơ hồ. Hỏi tôi mấy chuyện này thì tôi biết trả lời sao đây.

「Đúng không ạ?──Ừm, em quyết định rồi. Xin lỗi, cho em lấy cái này ạ.」

Haruka đổi một đồng 500 yên để lấy cuốn sách bìa hình một cô bé mặc váy đầm. Cảnh tượng này đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần từ nãy đến giờ.

「Cảm ơn quý khách ạ.」

Được người bán hàng tiễn, chúng tôi rời khỏi gian hàng đó.

「Mua được món hời rồi.」

Haruka nói với nụ cười rạng rỡ. Đó là một gương mặt thỏa mãn từ tận đáy lòng.

「…Tốt quá nhỉ.」

Thật tình thì tôi chẳng hiểu nó tốt ở chỗ nào. Hơn nữa cuốn nào trông cũng na ná nhau, nhưng mà thôi, thấy Haruka vui là được rồi (khá là qua loa).

「Ủa, cái ở đằng kia là──」

Lại phát hiện ra thứ gì đó, Haruka lon ton chạy đi. Trời ạ, lại nữa rồi.

Vừa thong thả đi theo sau cô ấy, tôi vừa lơ đãng nhìn xung quanh.

Dù đã một khoảng thời gian kể từ khi mở cửa, nhưng lượng người trong các khu nhà vẫn không hề có dấu hiệu giảm đi. Thậm chí có vẻ còn tăng lên. Nơi đây náo nhiệt chẳng khác gì một công viên chủ đề nổi tiếng nào đó có nhân vật chính là một con chuột khổng lồ.

Người thì ôm túi giấy đi lại vội vã, người thì im lặng xếp hàng, người thì cầm những tấm biển quảng cáo mời gọi, và… những cô hầu gái.

Những cô hầu gái.

À, từ cuối cùng nghe có vẻ hơi lập dị và phi thực tế, nhưng đây không phải là một cách nói tu từ hay một biểu hiện chính trị cao siêu gì cả.

Thực sự có những cô hầu gái đang đi lại.

Nhân tiện thì không chỉ có hầu gái. Còn có cả những cô miko mặc hakama, những cô phục vụ bàn tay bưng khay, một người đàn ông mặc đồ bay vừa hạ cánh từ trên trời xuống hay một người mặc đồ đen như Kẻ Hủy Diệt, từ nãy đến giờ tôi đã đi lướt qua rất nhiều người với đủ loại trang phục khác nhau. Chắc đây cũng là loại hình giống như mấy cô hầu gái tai mèo ở Akihabara thôi.

Lúc đầu tôi còn ngạc nhiên, nhưng giờ thì quen rồi. Đúng là khả năng thích ứng của con người thật tuyệt vời.

Với tâm trạng vừa giác ngộ vừa có chút buông xuôi, tôi lại nhìn quanh một lần nữa.

Kìa, ở đằng kia lại có một cô hầu gái mặt cười toe toét quen thuộc đang cầm máy quay phim──

「…Hả!?」

──Khoan, kia chẳng phải là.

「A, không xong rồi, chúng ta trốn thôi.」

「Ể, đã bị phát hiện rồi sao? Oa oa oa.」

Cô hầu gái quen thuộc đó, khi nhận ra ánh mắt của tôi, đã vội vàng lẩn vào đám đông. Bên cạnh cô ấy, hình như còn có bóng dáng một cô bé tóc hai bím nhỏ xinh rất giống Haruka…

…………

…………

…Mà hình như, hai người đó biết về sự tồn tại của tấm "bản đồ Comiket mùa hè" thì phải…

Vậy thì, việc họ đánh hơi được sự tồn tại của "Comiket mùa hè" này cũng chẳng có gì lạ. Hay đúng hơn là xác suất họ đánh hơi được là một trăm sáu mươi phần trăm. Và một khi đã biết trước, hành động của hai người họ cũng dễ dàng tưởng tượng được. Nói cách khác, giống như vụ của Hazuki-san hôm nọ──

「…Thôi, kệ đi.」

Càng nghĩ sâu càng thấy như sa vào vũng lầy, nên lần này, tôi quyết định cho rằng đó là ảo giác. Thật tình, nếu không nghĩ vậy thì không xong. Với đám đông này cộng thêm năng lực phi thường của cô hầu gái đích thực kia, tôi cũng chẳng làm gì được.

Lắc đầu, tôi chuyển tầm mắt sang hướng đối diện──

「…Ồ?」

Ở đó, lại có một cặp nam nữ trông quen quen.

Một gã đàn ông có khuôn mặt hoang dã, trái ngược với Haruka, không hề hợp với nơi này, và bên cạnh anh ta là một cô gái lẽo đẽo theo sau như một chú cún con.

Kia chẳng phải là bạn cùng lớp──Chiyo và Yatsusaki-san sao?

Tuy nhìn từ xa, nhưng gương mặt đó thì không thể nhầm được.

Nóng nảy và hung bạo. Luôn sẵn sàng gây gổ và hiếu chiến. Kẻ thù không đội trời chung của dân Akiba. Keiji Chiyo, kẻ đáng sợ với biệt danh "Chó điên Matsudo".

Hậu đậu và nhút nhát. Vụng về và sống nội tâm. Một chân sai vặt tiện lợi cho mọi nhà. Setsuna Yatsusaki, người được yêu mến (?) với biệt danh "Chú chó trung thành Hachiko".

Trong cái lớp học đầy cá tính với Haruka và bộ ba ngốc nghếch dẫn đầu, hai người này cũng là những 존재 nổi bật không kém ai. Theo cả nghĩa tốt và xấu.

Hai người họ có vẻ đang nói chuyện gì đó, rồi nhanh chóng biến mất vào đám đông.

「…」

...Đây cũng là ảo giác thôi, phải không?

Tôi chỉ có thể nghĩ như vậy.

Việc hai con người hoàn toàn trái ngược nhau về mọi mặt đó đi cạnh nhau thôi đã là một cảnh tượng đủ kỳ lạ rồi, ấy thế mà địa điểm lại càng khiến nó trở nên khó tin hơn. Yasaki-san thì không nói làm gì, nhưng Chiyo, “Chó điên Matsudotsugu”, kẻ thù truyền kiếp của dân Akiba, lại ở một nơi như thế này, quả là một cảnh tượng khó tin như thể thấy một con ma cà rồng cầm thánh giá hát thánh ca trong nhà thờ vậy.

「Hừm…」

Chắc vì đến một nơi phi thường thế này nên não mình cũng bị sốc, dẫn đến rối loạn chức năng đây mà, ừm. Chắc chắn là vậy. Mà không, mình quyết định là vậy.

Ngay khi tôi vừa tự thuyết phục bản thân mình (một cách cực kỳ gượng ép) thì.

「Yuuto-sa~n」

Haruka gọi tôi. Cô ấy đang vẫy tay rối rít về phía này. Có vẻ như lại tìm thấy món hời nào rồi.

「Bên này, bên này ạ」

「À à」

Tôi tiến lại gần Haruka.

「Anh thấy sao, cái này cũng tuyệt chứ──」

Động tác lật xem cuốn tạp chí mẫu của Haruka đột nhiên dừng lại.

「Haruka?」

Tiếp đó, mắt cô ấy như hóa thành hai dấu chấm tròn, rồi mặt bốc hơi nghi ngút như cái ấm đun nước. C-Cái gì vậy? Hỏng rồi à?

「Haruka, em sao thế──」

Tôi vội vàng chạy lại và nhìn xuống cuốn sách trên tay Haruka──

「…À」

Và rồi, tôi lập tức hiểu ra lý do.

Đó là một cuốn sách có quá nhiều màu da.

Phải nói là lượng quần áo được vẽ trên người các nhân vật cực kỳ ít ỏi, hay toàn là dân tộc khỏa thân, hay là cấm trẻ em... Ừm, nó là loại đó đấy.

「A, a oa oa oa oa…」

Haruka đã hoàn toàn rơi vào trạng thái tê liệt. Quả đúng là tiểu thư, có vẻ như cô ấy hoàn toàn không có khả năng miễn dịch với những thứ như thế này. Khác một trời một vực với cô giáo dạy nhạc quấy rối tình dục nào đó, người đã tặng tôi cả tá sách khiêu dâm làm quà sinh nhật.

「...T-Trước hết, đi đến một nơi nào đó yên tĩnh đã」

Nhìn kỹ lại thì cả khu này toàn sách thuộc hệ thống đó. Hình như chúng tôi đã lạc vào nhầm khu rồi.

Tôi lấy cuốn sách từ tay Haruka đang đứng hình, gật đầu xin lỗi người bán hàng đang nhìn chúng tôi với vẻ mặt khó hiểu, rồi cả hai vội vàng rời khỏi nơi đó.

Dù đã thử ra khỏi hội trường, nhưng lối đi vẫn đông nghẹt người, đừng nói đến ngồi xuống ghế dài mà ngay cả việc đứng lại cũng khó khăn, nên hoàn toàn không phải là một môi trường có thể bình tĩnh nghỉ ngơi.

Vì vậy, nơi chúng tôi hướng đến là bên ngoài── một quảng trường nằm ở vị trí như trên một khu đồi cao (nghe nói là khu triển lãm trên sân thượng).

Tất nhiên, người nghĩ rằng nếu đã ra ngoài nghỉ ngơi thì ở nơi cao sẽ thoải mái hơn chính là tôi, nhưng tôi muốn tin rằng điều này không liên quan gì đến câu ngạn ngữ cổ rằng “khói với kẻ ngốc thích trèo cao”.

「Em ổn không, Haruka?」

「V-Vâng ạ...」

Khi tôi cất tiếng hỏi, một giọng nói yếu ớt như chú thỏ con vang lên đáp lại. Hơn nữa, thỉnh thoảng cô ấy còn lẩm bẩm những câu như 「C-Cái đó thì thế này, c-cái này thì thế kia, a, a oa oa...」. ...Xem ra là bị nặng rồi đây.

「...Dù sao thì em nên uống gì đó đi. Nước cam được không?」

Tôi lấy chai nước trái cây vừa mua (giá du lịch 200 yên một chai) từ trong túi ra. Thật ra thì nên mua một chai lạnh sẽ tốt hơn, nhưng tôi khá do dự khi để Haruka trong tình trạng này một mình, nên đành chịu vậy.

「Đây, cầm lấy」

「X-Xin lỗi anh...」

Cô ấy nhận lấy chai PET tôi đưa, rồi bắt đầu uống, cổ họng khẽ kêu lên những tiếng ừng ực. Có vẻ như việc “bốc hơi” vừa rồi đã khiến cô ấy mất khá nhiều nước.

「Ngon quá ạ...」

Uống hết khoảng hai phần ba, Haruka rời miệng khỏi chai nước.

「Cảm ơn anh. Nhờ anh mà em cảm thấy khá hơn nhiều rồi」

「Vậy à. Thế thì tốt rồi」

Tôi nhận lại chai nước, và vì cũng đang khát nên định uống luôn thì.

「...」

「Sao thế ạ, Yuuto-san?」

「K-Không có gì...」

Nghĩ kỹ lại thì, đây là chai Haruka vừa mới uống phải không? Điều đó có nghĩa là môi của Haruka vừa mới chạm vào đây, và nếu tôi uống nó thì, tức là, gián tiếp── là thế đấy...

Tôi bất giác nhìn vào miệng chai và chìm vào suy nghĩ. Hừm, uống hay không uống, đó mới là vấn đề──

Trong lúc tôi đang phân vân như một nhà viết kịch nào đó, thì.

「Ơ?」

Haruka kêu lên, như thể vừa phát hiện ra điều gì.

「Yuuto-san, ở đằng kia, sao có nhiều người tụ tập thế ạ?」

「À, ừ, đúng vậy nhỉ」

Tôi tạm thời đậy nắp chai nước lại (đồ nhát gan), rồi nhìn về phía Haruka đang chỉ.

Nơi Haruka đang nhìn. Đó là khu trung tâm của quảng trường. Nhìn không rõ lắm, nhưng đúng là có rất nhiều người đang lúc nhúc ở đó.

「Họ đang làm gì vậy nhỉ? Chắc là sự kiện gì đó...」

Có vẻ bị thu hút, Haruka bắt đầu đi về phía đó. Dù có linh cảm chẳng lành, tôi vẫn đi theo.

Và ở đó là──

「Oa...」

「Cái này...」

...Biết nói sao đây nhỉ.

Cảnh tượng ở đó, theo một nghĩa nào đó, không giống như là ở thế giới này. Một nữ ác quỷ có cánh (độ hở cao) đang ngồi vắt chéo chân trên ghế, một cô hầu gái tai mèo tay cầm chổi sải bước hiên ngang, và một cô gái tóc hồng đang giơ hai tay làm dấu “peace”. Bên cạnh đó, một nữ kỵ sĩ trong bộ giáp thời trung cổ đang tạo dáng, và một nữ sinh trung học (?) mặc bộ đồng phục thủy thủ với màu sắc tự nhiên không thể có trong thực tế đang mỉm cười rạng rỡ. Hơn nữa, xung quanh họ là vô số người đàn ông cầm máy ảnh, vừa vây quanh nói gì đó vừa liên tục bấm máy.

「...」

Một không gian cô đọng những điều phi thường, đến mức tôi còn lầm tưởng rằng đầu óc mình đã bị hỏng vì cái nóng này.

「Oa~, kia là 『Công chúa Echarotte』 trong 『Magical☆Dinner』, còn đằng kia là 『Trung sĩ Cinnamon』 trong 『Đại chiến trà chiều Ngân Hà』 đấy ạ!」

Bên cạnh tôi đang đứng ngây ra, Haruka lại phấn khích đến mức mắt lấp lánh sáng ngời. Rõ ràng đến đây để nghỉ ngơi, mà ngược lại có vẻ như tôi đã châm lửa cho cô ấy rồi.

「À, ừm, em ra xem gần một chút có được không ạ?」

Cô ấy tiến lại gần tôi với vẻ mặt đầy mong đợi, như một con mèo đứng trước cỏ bạc hà. Trước vẻ mặt đó, tôi không thể nào nói không được.

「...Đừng cố quá nhé. Anh sẽ đợi ở quanh đây」

「Vâng! Cảm ơn anh. Em đi đây!」

Haruka vừa đáp lời vừa chạy đi.

「A」

Như chợt nhận ra điều gì, cô ấy lon ton quay lại.

「Xin lỗi anh, ừm, anh cầm giúp em cái này được không ạ?」

Chắc là cô ấy quyết định rằng mũ cói và chiếc áo cardigan đang mặc sẽ vướng víu khi xông vào đám đông đó, nên đã cởi ra và đưa cho tôi.

「Ừm, có thể sẽ hơi nặng ạ...」

「Không, không sao đâu」

Chừng đó cũng chẳng phải là hành lý gì to tát. ...So với ba cái túi giấy nặng trịch chứa đầy đồ đang ở bên cạnh tôi.

「Vậy thì, nhờ anh cả ạ」

「Ừ」

Tôi nhận lấy. Chiếc áo cardigan vừa cởi ra vẫn còn hơi ấm của Haruka, khiến tim tôi co thắt một cách kỳ lạ.

「Em đi đây!」

Và rồi Haruka, như một con cá ngừ vây vàng gặp nước, vừa nhảy chân sáo vừa hăng hái xông vào không gian kỳ lạ đó──

「──Hử?」

Trong nháy mắt, cô ấy đã bị những người đàn ông cầm máy ảnh vây quanh.

「N-Này, em ơi, một chút thôi」

「Cho anh chụp vài tấm được không?」

「...(Im lặng)」

「À, ừm...」

Haruka lộ vẻ bối rối, và những người đàn ông càng tiến lại gần hơn.

「Ơ, chẳng lẽ em mới làm việc này lần đầu à?」

「Ra mắt Comiket mùa hè hả? À, nhưng không sao đâu, nhanh thôi. Không đau đâu」

「...(Im lặng tiến lại gần)」

Tại sao những lời thoại đó lại khiến tôi cảm thấy sát khí ngùn ngụt thế nhỉ? Mà tại sao Haruka lại đột nhiên bị vây quanh như vậy? Đúng là Haruka là một siêu mỹ少女 và là một sự tồn tại nổi bật, nhưng trước đây chưa từng có chuyện này.

──Và rồi.

「Ồ, kia chẳng phải là cosplay 『Haruruna-sama』 trong 『CLB Bóng vợt Nữ học viện Nocturne』 sao.」

「Hê, hiếm nhỉ. Nhân vật tiểu thư đó đúng không?」

Tôi nghe thấy những người đàn ông xung quanh nói vậy.

「Nhưng hợp ghê ha」

「Ừ. Bộ cosplay đó nổi tiếng là khó mà. Thỉnh thoảng cũng có người làm nhưng hầu hết đều kém xa, hay đúng hơn là toàn hàng nhái rẻ tiền.」

「Biết đâu lại là tiểu thư thật thì sao?」

「Haha, làm gì có chuyện đó. Tiểu thư thật sao lại đến nơi này. Mà thôi, bọn mình cũng ra xem đi.」

Họ cười và cũng tiến lại gần Haruka.

「...」

………………Tôi có cảm giác như mình đã hiểu ra rồi.

Nói cách khác, bộ trang phục (quần áo thường) của Haruka sau khi cởi áo cardigan ra giống với một nhân vật nào đó (tiểu thư) trong anime hay manga, nên bị nhầm lẫn, có phải không? Hừm. Thông thường thì đây là một sự trùng hợp không thể xảy ra, nhưng nếu là Haruka thì dù cô ấy vô tình làm thế cũng không có gì lạ.

Trong lúc đó, số lượng máy ảnh và người (hầu hết là đàn ông) vây quanh Haruka ngày càng tăng.

Trong số đó, ba người đàn ông bắt chuyện đầu tiên có vẻ là dai dẳng nhất.

「Này này, em tên gì thế? À, cho anh biết cosplay name cũng được.」

「Nếu rửa ảnh xong anh sẽ gửi cho, nên cho anh địa chỉ được không?」

「...(Lẳng lặng tiến sát lại gần)」

「Không, ý tôi là, cho nên...」

「Ồ, cái cách bối rối đó cũng giống hệt Haruruna-sama!」

「Ừ, tuyệt vời!」

「...!(Im lặng tỏ vẻ cảm kích)」

Mà thực ra, vấn đề dường như chỉ nằm ở ba người đó. Những người khác, sau khi nhận ra Haruka có vẻ không muốn, đã không cố tiến xa hơn mà lặng lẽ rời đi.

「Đ-Được mà. À, anh tên là──」

「Tiện thể cho anh xin số điện thoại di động thì tốt quá. À, email cũng được」

「...(Im lặng đưa điện thoại ra)」

Ba người đó, giống như những nhân viên bán hàng đeo bám khó chịu, cứ mãi không chịu rời khỏi Haruka.

...Thôi đủ rồi, đến đây là giới hạn.

Tôi không rành về các quy tắc hay lễ nghi của thế giới này, và cũng không muốn gây ra ồn ào không cần thiết khi Haruka đang vui, nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó. Tôi không phải là người tốt đến mức có thể làm ngơ khi thấy Haruka đang khó chịu ngay trước mắt.

「──À, xin lỗi một chút」

Tôi chen mạnh vào giữa ba người đang vây chặt Haruka như bầy linh cẩu dồn một chú nai con lạc mẹ. Bọn chúng lườm tôi với vẻ mặt khó chịu ra mặt, nhưng tôi cứ lơ đi.

「A, Yu-Yuuto-san」

Haruka lộ vẻ mặt nhẹ nhõm từ tận đáy lòng. Hơn nữa, mắt cô ấy còn hơi ngấn nước. ...Nếu vậy thì lẽ ra mình nên can thiệp sớm hơn. Hơi hối hận.

「──Đi thôi」

「A...」

Tôi nắm lấy tay Haruka và bắt đầu bước đi để rời khỏi đó.

Thế rồi.

「Này, đợi đã. Anh là cái thá gì vậy? Tụi này đang chụp ảnh mà. Đ-Đừng có tự tiện làm thế」

「Phiền cậu đừng cản trở chúng tôi được không?」

「...Biến đi (nói nhỏ)」

Tất nhiên, ba người đó đã lên tiếng phàn nàn.

Tôi nghĩ, mấy người có tư cách gì mà nói người khác, nhưng dựa vào cách nói chuyện từ nãy đến giờ, họ không giống những người có thể nói chuyện phải trái, nên tôi định lơ đi và đi thẳng luôn, nhưng.

「Đ-Đã bảo đợi đã mà!」

「A...」

Mọi chuyện không dễ dàng như vậy.

Một trong ba người đàn ông nắm lấy vai Haruka, khiến cô ấy phải dừng lại.

Bọn này dai như đỉa thật.

Tôi đã muốn giải quyết chuyện này một cách êm đẹp, nhưng hết cách rồi. Vì lợi ích của cả hai, và tuyệt đối không thể để họ động tay vào Haruka, tôi định vung cao chiếc túi giấy (chất đầy sách, tờ rơi, poster) đang cầm trên tay phải lên thì.

「Mấy người làm ơn có chừng mực đi!」

Một giọng nói vang lên từ xung quanh.

「Nhìn là biết con bé không thích rồi còn gì. Các người vi phạm quy tắc quá đáng rồi đấy」

Không biết từ lúc nào, rất nhiều người đã tụ tập xung quanh. Không chỉ có những người đứng xem, mà cả cô hầu gái tai mèo và nữ kỵ sĩ đang tạo dáng gần đó cũng có mặt. Mọi người đều nhìn ba kẻ đang vây quanh Haruka bằng ánh mắt lạnh lùng, chán ghét.

「Đúng đó đúng đó, từ nãy đến giờ cứ làm phiền mãi. Tôi thấy hết rồi đấy」

「Có cần gọi nhân viên đến không?」

「Kh...」

Ba người đó, lúc trước còn hùng hổ như gián mùa hè, giờ đã nhận ra thế yếu của mình.

「C-Chết tiệt, cứ đợi đấy!」

「Tao nhớ mặt mày rồi đấy!」

「...Thù này không trả không xong (nói nhỏ)」

Họ để lại những câu thoại như của một nhân vật phản diện hạng xoàng từ thập kỷ trước rồi vội vàng bỏ chạy khỏi đó. Chạy thì nhanh thật đấy, thật là.

「...Phù」

Dù sao thì, có vẻ mọi chuyện đã được giải quyết mà không to chuyện.

Tôi đang thở phào nhẹ nhõm thì.

「Mấy tên đó là những nhân vật cần chú ý trong danh sách đen đấy」

Một trong những người tụ tập lại (cô hầu gái tai mèo) nói với chúng tôi.

「Nổi tiếng là chuyên nhắm vào những cosplayer nữ có vẻ hiền lành」

「Nhưng mà ít ai dám từ chối thẳng mặt. Cậu giỏi thật đấy. Tôi thấy hả hê ghê」

「Đúng đúng, đáng đời lắm」

「Mà thôi, ở đây không phải ai cũng như thế đâu, nên mong là cậu đừng nản lòng mà hãy tiếp tục cosplay nhé」

Ừm thì, của Haruka không phải là cosplay, nhưng tấm lòng của họ thật đáng quý. Haruka cũng có vẻ mặt cảm kích.

「Vậy gặp lại sau nhé. Nếu được thì lần sau chúng ta cùng cosplay nhé」

「Tạm biệt」

「Vậy nhé」

Nói rồi, các cô hầu gái tai mèo rời đi.

「Họ là những người tốt bụng nhỉ...」

「Ừ, đúng vậy」

Tôi thực lòng nghĩ vậy.

Trong thời đại này, có khi ngã gục giữa đường đông người cũng bị làm lơ và bỏ mặc.

Khoảnh khắc vừa rồi, tôi có cảm giác như được trải nghiệm lại tình người và tinh thần tương trợ, những thứ đang dần mất đi ở Nhật Bản hiện đại (nói hơi quá).

Sau đó, chúng tôi dành thời gian thong thả, lúc thì đi mua sắm, lúc xem sự kiện, lúc lại ngắm biển.

Bốn giờ chiều.

“Comiket mùa hè” đã kết thúc một cách tốt đẹp.

『Vào thời điểm này, toàn bộ lịch trình ba ngày của sự kiện xin được kết thúc. Xin chân thành cảm ơn』

Giữa tiếng thông báo vang vọng khắp tòa nhà, chúng tôi chuẩn bị ra về, nhưng.

「...」

「...」

「...Lại phải xếp hàng nữa à」

「...C-Có vẻ là vậy ạ」

Trước nhà ga Kokusai-tenjijō của tuyến đường sắt cao tốc ven biển Rinkai Fukutoshin (tuyến Rinkai).

Nơi đó chật kín người, không kém gì, thậm chí còn hơn cả lúc chúng tôi đến.

Nghĩ kỹ lại thì cũng là điều hiển nhiên.

Dù đã được phân tán ra hai tuyến Yurikamome và Rinkai, nhưng khi tất cả những người lấp đầy hội trường đó gần như đồng loạt ra về, thì việc xảy ra tình trạng kẹt xe nhỏ như thế này là điều chắc chắn.

「...Đi thôi」

「...V-Vâng ạ」

Mất mười lăm phút ở quầy bán vé, hai mươi phút từ cổng soát vé xuống sân ga, và thêm hai mươi phút nữa để lên được chuyến tàu đang hạn chế số lượng người. Cuối cùng, chúng tôi mất tổng cộng năm mươi lăm phút mới rời khỏi ga Kokusai-tenjijō.

「Ực...」

「A...」

Hơn nữa, sau khi bị đẩy, bị ép, suýt bị nghiền bẹp mới lên được tàu, một đám đông còn khủng khiếp hơn đang chờ đợi chúng tôi.

「H-Haruka, em ổn không?」

「E-Em vẫn ổn... ạ...」

Haruka khó nhọc đáp lời.

Không, cái này rõ ràng là đã vượt quá sức chứa của tàu rồi.

「Ặc...」

Tôi cố gắng chống tay để Haruka đang đứng gần cửa không bị đè lên, nhưng một mình tôi chống lại đám đông này là điều không thể.

Mỗi khi tàu rung lên, một làn sóng người lại ập tới.

Làn sóng thứ nhất, thứ hai tôi còn cố gắng chống cự được, nhưng đến làn sóng thứ ba thì cánh tay tôi đã đạt đến giới hạn.

Khoảng trống giữa tôi và Haruka không còn nữa──

「Uwa!」

「Kya!」

Một cách tất yếu, cơ thể tôi và Haruka ép chặt vào nhau── gần như là ôm nhau chính diện.

「A...」

「Ư...」

Trước mắt tôi là khuôn mặt nhỏ nhắn của Haruka.

Thêm vào đó, tôi cảm nhận được một vật thể cực kỳ mềm mại đang ép vào ngực mình. C-Cái này, chẳng lẽ là...

「À, ừm, xin lỗi anh」

「K-Không...」

Haruka nói với vẻ áy náy, nhưng xét về tình hình thì phía tôi mới là người đáng phải xin lỗi gấp vạn lần.

Và rồi, làn sóng thứ tư ập đến.

Một áp lực mạnh từ phía sau đẩy tới, khiến cánh tay tôi đang vòng sau lưng Haruka cũng phải dùng sức.

「A, đừng...」

「X-Xin lỗi!」

Nghe tiếng thốt ra từ môi Haruka, tôi phản xạ định buông tay ra, nhưng trước áp lực nặng trĩu từ phía sau, tôi không thể làm được. Ư ư, phải làm sao bây giờ.

Trong lúc tôi đang vùng vẫy như một con ve sầu sắp lột xác để tìm cách thoát ra thì.

「E-Em không sao đâu ạ...」

Haruka trong vòng tay tôi ngước lên nhìn tôi và nói.

「Hả?」

「E-Em không sao đâu. Vừa rồi chỉ là bất ngờ nên em hơi giật mình thôi, chứ h-hoàn toàn không thấy khó chịu chút nào ạ」

Một chuyến tàu đông nghịt như thế này, đối với một tiểu thư như Haruka chắc chắn là lần đầu tiên (mà ngay cả tôi cũng là lần đầu). Rõ ràng là không thể không khó chịu, nhưng cô ấy vẫn cố gắng mỉm cười.

「Haruka...」

Nụ cười đó khiến ngực tôi nhói lên như vừa được tiêm một liều thuốc trợ tim. Lẽ ra phải thả lỏng, vậy mà lực trong cánh tay tôi lại vô thức siết chặt hơn.

「Yu-Yuuto-san?」

Ban đầu Haruka có vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi cô ấy gật đầu, khẽ kêu lên 「Ei!」 rồi ôm chặt lấy ngực tôi.

Cảm giác mềm mại. Hương thơm ngọt ngào thoang thoảng.

Cơ thể Haruka nằm gọn trong vòng tay tôi.

A, sao cũng được.

Nếu có thể ở bên Haruka mãi như thế này, thì một chuyến tàu đông nghẹt thế này cũng có cái hay của nó... Khi tôi vừa nghĩ đến đó.

Đột nhiên, áp lực bao quanh chúng tôi biến mất.

『Ōsaki~, Ōsaki~, quý khách xuống tàu xin vui lòng bình tĩnh và không vội vã』

Không biết từ lúc nào, chúng tôi đã đến ga cuối (ga chuyển tàu).

「A──, x-xin lỗi!」

Tôi bừng tỉnh, vội buông Haruka ra.

「A, k-không, em mới phải xin lỗi ạ!」

Không... mình đang làm gì thế này? Dù thế nào đi nữa, đột nhiên ôm người ta trên tàu là... Bị ảnh hưởng bởi không khí phấn khích của hội trường “Comiket”── có lẽ đó cũng chỉ là một lời ngụy biện mà thôi.

「...」

「...」

Cả hai chúng tôi đều im lặng. Tiếng nói xung quanh và tiếng tàu điện vang lên bên tai to một cách lạ thường.

「N-Nhưng mà...」

Cuối cùng, Haruka lên tiếng.

「Nhưng mà em... không thấy ghét đâu ạ」

「Hả...」

「N-Nếu là Yuuto-san, thì chuyện như vừa rồi em không thấy ghét. Hay đúng hơn là, ngược lại, em còn thấy hơi──」

Cô ấy ngập ngừng, như đang xấu hổ.

「Hơi── tim đập thình thịch nữa ạ」

Cô ấy đã nói như vậy.

Vẻ mặt e thẹn của Haruka lúc đó là vẻ mặt đáng yêu nhất mà tôi từng thấy.

Trong khoảnh khắc, tôi cảm thấy mình thật hạnh phúc.

Và thế là, “Comiket mùa hè”, một sự kiện mà tám phần mười hoạt động gắn liền với hai chữ “đông đúc”, cuối cùng đã mang lại cho tôi một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi trước khi kết thúc.

Sau khi tiễn Haruka đến ga gần nhà nhất (tôi cũng định đưa về tận nhà, nhưng Haruka nói đến đây là được rồi và nhất quyết không chịu), lúc tôi định về nhà thì.

「A, trùng hợp quá nhỉ, onii-san」

「Chào buổi tối ạ~」

Như thể đã canh sẵn, có người gọi tôi.

Chào đón tôi là một cô bé hai bím tóc nhỏ xinh và một cô hầu gái luôn tươi cười.

「Anh đang làm gì ở đây thế~? A, hay là vừa đi hẹn hò với onee-chan về?」

「Ôi chao, tuổi trẻ thật là tuyệt~」

Tôi ném cho hai người đang giả vờ hỏi han đó một cái nhìn sắc lẹm.

「A, ủa, onii-san, sao mắt anh đáng sợ thế~? Bị sao vậy~?」

「Giống mắt của một chú chó bị bệnh dại ấy nhỉ~」

「...Hai người, cả ngày hôm nay vất vả rồi」

Tôi nói với giọng đầy mỉa mai, thì.

「Ể? C-Cái gì cơ? Naba-san có hiểu không?」

「Không ạ~, em chịu thôi~」

Hai người họ đảo mắt lia lịa. ...Đến nước này rồi mà vẫn còn giả nai à?

「──Ừm」

Cuối cùng, Mika ngước nhìn tôi với vẻ mặt khó xử.

「...Bị phát hiện rồi à?」

「...Thế em nghĩ là chưa bị phát hiện sao?」

Nếu nghĩ vậy thật thì theo một nghĩa nào đó, em cũng giỏi đấy.

「Ch-Chuyện đó thì~」

「Ừm, tại có một lần chúng ta chạm mắt nhau rõ mồn một mà~」

Cười gượng, Mika và Naba-san nhìn nhau. Có vẻ cuối cùng họ cũng chịu thừa nhận.

「...Giờ thì, nếu có gì để biện minh thì anh sẽ nghe」

「A~, ừm」

Mika làm một vẻ mặt hơi khó tả. 「Chỉ là── có một chuyện hơi bận tâm thôi」

「Chuyện bận tâm?」

Hoàn toàn không mong đợi gì, nhưng có vẻ như họ cũng có lý do.

「A, tất nhiên là em cũng rất tò mò xem onii-san có thể hộ tống onee-chan giỏi đến mức nào nữa」

「...」

「Ừm~, lần này cũng tạm được đi. Hình như cũng nắm tay onee-chan được rồi. Mà, đối với em thì em nghĩ anh nên tiến thêm chút nữa~」

「Đúng vậy ạ~. Ít nhất cũng phải khoác tay chứ ạ. Đó là yêu cầu tối thiểu~」

「...」

「Ở những sự kiện như thế, cảm xúc sẽ dâng cao, nên nếu anh mạnh bạo hơn một chút thì onee-chan chắc chắn sẽ không ghét đâu~」

「Cái đó gọi là hiệu ứng cầu treo đấy ạ~」

Hai người họ ríu rít phấn khích. Lại tự tiện nói rồi...

「──Thế, chuyện bận tâm là gì?」

Thôi thì, tôi biết rõ nếu để hai người này nói về chủ đề đó thì sẽ kéo dài vô tận, nên tôi nhanh chóng đưa câu chuyện về lại chủ đề chính.

「Hửm? A, phải rồi nhỉ」

Sau khi làm vẻ mặt ngơ ngác, Mika trở lại với vẻ mặt nghiêm túc. Vừa quên béng mất rồi...

「Ừm, chắc là do em nghĩ nhiều thôi, nhưng mà... onii-san, hôm nay anh có bị kẻ nào khả nghi bám theo không? Kiểu như SP, hay là một gã đàn ông lực lưỡng nào đó?」

「Không, ngoài Mika và Naba-san ra thì đặc biệt không có...」

Tôi nghĩ là không thấy. Mà, nói là khả nghi thì, vì hôm nay tôi đã thấy rất nhiều người ăn mặc theo kiểu mà bình thường không bao giờ gặp, nên cũng không thể khẳng định chắc chắn được.

Mika đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó.

「……Cũng phải nhỉ. Ai đời lại làm đến mức đó. Nhưng mà người bố đó thì~」

「……Bố cô?」

Một từ chẳng lành vừa xuất hiện. Bố á…… là cái người trông như ông trùm mafia mà mình mới gặp hôm trước đúng không?

「Ừm……」

Mika khẽ gầm gừ.

「──Thôi, kệ đi. Tạm thời anh cứ lơ nó đi nhé.」

「Gì vậy trời.」

Gợi chuyện đến thế rồi lại bảo tôi đừng bận tâm.

Thấy tôi sưng sỉa, Mika huơ huơ ngón tay, chặc lưỡi.

「Thôi mà thôi mà. Đàn ông mà để ý mấy chuyện vặt vãnh là không ai theo đâu đó~. Đã là con trai thì phải vững như bàn thạch, giống như con vịt quay Bắc Kinh sắp sửa ra lò ấy.」

「……」

Ví dụ cái kiểu gì thế.

「Mà thôi, giờ anh về nhà luôn đúng không? Để em đưa về nhé?」

「Tôi sẽ cho xe tới ngay ạ~」

Nanami-san vừa làm động tác xoay vô lăng vừa cười rạng rỡ. Dù có cảm giác họ đang cố tình lảng chuyện một cách lộ liễu… nhưng mà, chắc cũng không sao.

「Không, tôi ổn mà. Tôi đi bộ về được rồi.」

Từ đây đi tàu điện về cũng nhanh, với lại tôi còn phải ghé qua siêu thị mua nguyên liệu nấu bữa tối cho Ruko nữa nên tôi đã từ chối lời đề nghị của họ.

「Vậy à. Thế thì, onii-san, hẹn gặp lại nhé.」

「Tái kiến ạ~」

Hai người nói vậy rồi rời đi (không hiểu sao Nanami-san lại nói tiếng Trung).

Tôi đứng nhìn theo bóng lưng họ một lúc rồi cũng rảo bước về phía cổng soát vé nhà ga.

Chà, chuyện ông bố mà Mika nhắc tới cũng hơi đáng lo, nhưng chắc lần này vụ việc cũng coi như đã xong.

Dù sao thì lần này cũng khá mệt. Giờ chỉ cần về nhà nấu bữa tối cho Ruko, sau đó nghỉ ngơi cho khỏe thôi──

──Tôi đã nghĩ vậy.

Nhưng cuộc đời dường như chẳng bao giờ diễn ra suôn sẻ như thế.

Vừa mua được miếng thịt gà giảm giá tám mươi yên ở siêu thị gần nhà và đặt chân về tới cửa, chiếc điện thoại đặt ở tủ giày liền reo lên, cứ như thể đã chờ sẵn tôi về.

「A lô──」

「Onii-san!?」

Vọng ra từ đầu dây bên kia là giọng nói của cô gái năng nổ mà tôi vừa mới chia tay lúc nãy.

「Mika?」

「Onii-san, có chuyện lớn rồi! Chị em, chị em…」