0
Giữa dòng người hỗn loạn, tôi thoáng thấy bóng một bộ trang phục hầu gái đen trắng đang tung bay ở phía xa.
「A, chị ấy vừa mới rẽ ở góc đường đằng kia kìa?」
Mika hét lên, chỉ tay về phía góc đường thứ ba. Quả thật, bóng hình cô hầu gái vừa mới đây còn thấy được đã biến mất khỏi tầm mắt tôi tự lúc nào. 「Nhanh lên, nhanh lên, không đuổi theo là mất dấu đó~」
Mika dậm chân tại chỗ bình bịch, nhưng Nanami-san đã ngăn cô bé lại.
「Không được đâu ạ, đi ngay là sẽ bị phát hiện mất~. Ít nhất chúng ta cũng phải đợi thêm mười giây nữa rồi hẵng đuổi theo.」
「Ể~, lâu thế~」
Mika cất giọng tỏ vẻ không hài lòng.
「Làm vậy liệu có mất dấu không ạ...?」
Đứng bên cạnh, Haruka đang nhón chân quan sát tình hình, dè dặt hỏi.
「Ừm~, khả năng đó không phải là không có ạ~」
Khoảng cách giữa chúng tôi và người mà chúng tôi đang theo dõi là khoảng năm mươi mét. Hơn nữa, đây lại là con phố đi bộ vào ngày nghỉ (mà còn ở trong nội thành Tokyo nữa chứ), đông nghẹt người như một tổ kiến vào mùa sinh sản. Cứ thế này thì đúng là mất dấu lúc nào không hay thật.
「...Không thể đến gần hơn một chút được sao?」
Đáp lại lời tôi, Nanami-san lại lắc đầu.
「Không được đâu ạ~. Nếu lại gần hơn nữa, Hazuki-san sẽ phát hiện ra ngay. Ngay cả bây giờ cũng đã là giới hạn lắm rồi đấy ạ~」
「Nhưng mà...」
Dù có thế nào đi nữa thì khoảng cách này cũng quá xa rồi. Nếu Hazuki-san không mặc đồ hầu gái thì gần như chịu chết, không thể nhận ra nổi.
「Yuuto-sama, ngài ngây thơ quá rồi. Chính vì đang ở giữa đám đông nên khoảng cách này mới tạm ổn đấy ạ~. Nếu ở một nơi quang đãng, dù có cách xa cả trăm mét thì Hazuki-san cũng sẽ cảm nhận được thôi.」
「...」
...Ủa khoan, rốt cuộc thì chị ta là ai vậy? Kỹ năng đó rõ ràng đã vượt xa trình độ của một cô hầu gái rồi thì phải.
「Tóm lại là xin mọi người hãy đợi thêm một chút nữa. Sau đó, tôi sẽ đi trước, rồi Haruka-sama và mọi người hãy đi theo sau nhé~」
Nói rồi, Nanami-san lách qua dòng người và di chuyển về phía trước một cách không tiếng động. Cái cách di chuyển của cô ấy cũng đã gần như không phải của người thường rồi.
「Mà công nhận, không biết chị ấy định đi đâu nhỉ~, Hazuki-san ấy.」
「Em cũng không biết nữa. Nhưng giá mà chúng ta có thể nắm được manh mối nào đó──」
Haruka đáp lại lời Mika.
「Manh mối, hử...」
Thì cũng chính vì để nắm được cái manh mối đó mà chúng tôi mới phải làm cái chuyện này đây.
Đúng lúc đó, Nanami-san đang đi phía trước quay lại vẫy vẫy tay với chúng tôi.
「A, có vẻ ổn rồi kìa. Đi thôi, chị hai, anh hai.」
「Vâng.」
「Ừ.」
Được Mika thúc giục, tôi và Haruka vội đuổi theo sau Nanami-san.
Vậy, rốt cuộc thì chúng tôi (tôi, Haruka, Mika và Nanami-san) đang làm cái quái gì ở đây──
1
「Hazuki-san... dạo gần đây cứ là lạ thế nào ấy ạ.」
Mọi chuyện bắt đầu từ câu nói đó của Haruka.
Năm ngày sau khi trở về từ London.
Một tuần trước sự kiện có tên là〝Natsukomi〟mà chúng tôi đã hứa sẽ đi cùng nhau, tôi ghé qua dinh thự Nogizaka để bàn bạc kế hoạch thì được Haruka tâm sự như vậy (buổi bàn bạc thực ra chỉ là xác nhận địa điểm và thời gian gặp mặt, rồi nhận lấy〝bản đồ Natsukomi〟do Haruka tự làm là xong ngay tắp lự).
「Chắc là khoảng ba ngày trước ạ. Chị ấy hay trầm tư suy nghĩ, hay có vẻ u sầu thế nào ấy...」
Haruka ngồi xuống chiếc giường (có màn che) của mình, lo lắng thì thầm.
「U sầu á, Hazuki-san mà?」
「...Vâng ạ.」
Nhân tiện, đây là phòng của Haruka, và vị hầu gái trưởng đang được nhắc đến đã xuống bếp lấy trà và bánh nên giờ không có ở đây. Chị ấy nói「Xin hãy đợi khoảng hai mươi phút」, nên chắc là phải đúng hai mươi phút sau chị ấy mới quay lại. Chị ấy là người như vậy đấy.
「Em không biết diễn tả bằng lời thế nào, nhưng cảm giác như chị ấy đang phiền não về điều gì đó... Mà em hỏi thì chị ấy chỉ nói là không có gì cả...」
Vẻ mặt Haruka thoáng buồn.
「Em lo lắm... Nếu có chuyện gì, em chỉ mong chị ấy có thể nói cho chúng em biết.」
「Ừm...」
Theo như những gì tôi thấy lúc gặp chị ấy ban nãy, tôi chẳng nhận ra điều gì cả. Nói đúng hơn là đến giờ tôi vẫn chưa thể phân biệt được những biểu cảm tinh tế trên gương mặt chị ấy. Vui, giận, buồn, vui ở mức độ đại khái thì tôi còn nhận ra được.
Cơ mà Hazuki-san mà cũng có phiền não à...
「Này, Haruka có nghĩ quá không đấy?」
「Nghĩ quá, ạ?」
「Ừ, biết đâu dạo gần đây Hazuki-san chỉ đang có tâm trạng hơi u sầu một chút thôi thì sao.」
Tôi hiểu cảm giác lo lắng của cô ấy, nhưng thật lòng mà nói, tôi không thể tưởng tượng nổi một Hazuki-san đang phiền não sẽ trông như thế nào. Dù có chuyện gì xảy ra, dù cho có tên lửa đạn đạo xuyên lục địa bay đến dinh thự Nogizaka đi chăng nữa, thì tôi vẫn thấy chị ấy có thể bình tĩnh xử lý mọi chuyện mà không chút do dự.
「Ừm~, em không nghĩ vậy đâu?」
Bất chợt, một giọng nói chen vào từ phía sau lưng tôi.
「Chắc không phải chị hai nghĩ quá đâu. Vì em cũng nghĩ vậy mà.」
「Hả?」
Tôi quay lại thì thấy em gái của Haruka – Nogizaka Mika, với mái tóc màu hạt dẻ nhạt buộc hai bên, đang đứng mỉm cười ngay cửa phòng. 「E hèm, anh hai, năm ngày không gặp.」
「Mika...」
「Nanami-san cũng ở đây ạ~. Chào buổi chiều, Yuuto-sama~」
Đứng cạnh cô bé là cô hầu gái thân thiện mà tôi vừa mới quen biết cách đây vài hôm, đang tươi cười rạng rỡ.
「Thiệt tình, khách sáo quá đi~. Đã đến nhà em rồi thì phải gọi bọn em một tiếng chứ. À, hay là anh muốn ở riêng với chị hai hả? Anh này anh này~♪」
「Oa~, Yuuto-sama biến thái quá đi~」
Vừa mới xuất hiện, hai người họ đã bắt đầu nói năng tùy tiện.
「Này hai người...」
「A, hay là chị hai cũng muốn thế? Ừm~, ra vậy~. Em làm phiền rồi à~」
「Bọn em có nên bị ngựa đá không nhỉ~?」
Hai người họ nhìn về phía Haruka đầy ẩn ý.
「Đ-đâu có... Hôm nay, chỉ là bàn công việc thôi── T-tất nhiên là em rất vui khi được ở riêng với Yuuto-san, nhưng không phải là Mika và mọi người ở đây thì sẽ phiền đâu ạ──」
Mặt đỏ bừng lên, Haruka lí nhí giải thích.
Thấy vậy, hai cô tiểu quỷ lại càng cười toe toét hơn.
「Đúng là chị hai không biết nói dối gì cả~. Nào nào, cứ thành thật đi chứ~」
「Đúng đó ạ~. Con người sống thật với lòng mình là tuyệt nhất.」
「Bởi, bởi vì──」
「Nào nào~」
「Ufufu~」
「──(Mặt vẫn đỏ bừng, hoàn toàn im bặt)」
...Haizz.
Sau khi dành ra một lúc (phải đến mười phút) để trêu chọc chúng tôi,
「──Thôi, chuyện đó để sau đi.」
Mika đột nhiên tỏ vẻ nghiêm túc.
「Đúng như lời chị hai nói... dạo này Hazuki-san lạ lắm.」
「...Thật sao?」
Mika gật đầu một cái.
「Ừm. Kiểu như không giống Hazuki-san mọi khi ấy, nhìn bề ngoài thì có lẽ không nhận ra đâu nhưng...」
「Chị ấy hay lơ đãng gấp ba lần bình thường ạ~. Lúc nãy em đi ngang qua hành lang, chị ấy cũng có vẻ mặt không vui.」
Nanami-san cũng nói thêm vào. Xem ra, việc Hazuki-san có biểu hiện lạ là sự thật rồi.
「Hazuki-san, rốt cuộc là chị ấy bị làm sao vậy ạ...」
Vẻ mặt Haruka càng thêm u ám. Mika liền nói với cô ấy.
「Ừm~, chị hai cũng tò mò đúng không? Vì sao Hazuki-san lại có vẻ kỳ lạ như vậy.」
「...Chuyện đó thì, vâng ạ.」
「───Vậy thì, chị không muốn biết lý do sao?」
「Lý do ạ?」
Haruka có vẻ hơi ngạc nhiên.
「Ừm, đúng thế. Hazuki-san đang phiền não về điều gì. Nếu biết được nguyên do thì chúng ta mới có cách xử lý được chứ.──Nè, mọi người cũng nghĩ vậy đúng không?」
Mika nhìn quanh mọi người rồi hỏi.
「Đúng là thế ạ~. Em cũng tò mò~」
「Ừm, nếu biết được thì tốt.」
「Đúng không, đúng không?」
Mika gật gù ra vẻ hài lòng.
「Thế nên, em đã nghĩ ra một ý rất hay~」
「Ý hay?」
Ý hay gì chứ? Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Mika. Đáp lại, Mika đắc ý mở lời.
「Fufu~, nghe này nghe này, thực ra Hazuki-san hôm nay──」
「...Tôi đã làm gì sao ạ?」
Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ đâu đó.
「Oa oa oa!?」「Kya!」「Uwa!」「~っ!」
Bốn tiếng hét thất thanh vang lên.
「...Bị cả bốn người phản ứng như vậy cùng một lúc, quả thật tôi cũng có hơi sốc.」
Từ lúc nào không hay, Hazuki-san đã lặng lẽ đứng ở một vị trí khuất tầm nhìn của cả bốn chúng tôi. Vẫn như mọi khi, không một chút sát khí, không một tiếng bước chân, thậm chí cả tiếng mở cửa cũng không có. ...Này, chị ta chắc chắn là cố tình làm vậy đúng không?
「C-có chuyện gì vậy ạ, Hazuki-san?」
Haruka hốt hoảng hỏi.
「Dù cô chủ có hỏi tôi có chuyện gì đi nữa thì... tôi chỉ mang trà và bánh mà mọi người đã gọi lên thôi ạ.」
「A, đ-đúng vậy ạ.」
Nói mới nhớ, vì sự xuất hiện của hai chị em Mika mà tôi quên béng mất, chị ấy rời đi là vì việc này mà.
「X-xin lỗi chị, em là người nhờ mà lại...」
「Không có gì đâu ạ...」
Hazuki-san lặng lẽ lắc đầu trước lời xin lỗi của Haruka rồi đặt chiếc khay đang cầm xuống bàn. Trên khay là một bình trà đang bốc hơi và thứ gì đó trông như bánh ngọt (cho ba người).
「Là Tè Romano và bánh cà rốt, đúng không ạ?」
「A, vâng.」
「Mika-sama cũng dùng món này chứ ạ?」
「Ư-ừm, phiền chị.」
Có lẽ vì chưa quen với thuật di chuyển không tiếng động của Hazuki-san, giọng của Mika có chút run rẩy. Vẻ mặt cô bé cũng trông hơi gượng gạo.
「──Xin phép.」
Cộp cộp, Hazuki-san rót trà vào từng tách và cắt bánh cho mọi người.
Trong lúc đó, cả căn phòng chìm trong một sự im lặng khó tả.
Chỉ có tiếng lách cách khi Hazuki-san di chuyển tay là đều đều vang lên.
Chẳng mấy chốc, trà đã được rót đủ cho mọi người và những miếng bánh đã cắt được đặt trước mặt từng người.
「Vậy tôi xin phép quay lại nhà bếp vì có chút việc. Nếu có chuyện gì, xin hãy gọi tôi.──Nanami-san, phần còn lại nhờ cô nhé.」
Hazuki-san cúi đầu chào rồi rời khỏi phòng.
*Cạch*, tiếng cửa đóng lại.
「Hú hồn, hết cả hồn.」
Ngay sau đó, Mika thở phào một hơi thật dài rồi nằm vật ra bàn. 「Bất thình lình xuất hiện như thế là không được đâu~」
「Vâng ạ, em hoàn toàn không cảm nhận được chút sát khí nào. Quả không hổ danh là Hazuki-san ạ~」
Xem ra ngay cả Nanami-san cũng không thể cảm nhận được sự tiếp cận của chị ấy. Nhưng không biết đó có phải là điểm đáng khen không nữa.
「T-trước mắt thì, chúng ta uống trà kẻo nguội đi ạ? Dù sao cũng là Hazuki-san đã cất công pha cho chúng ta mà.」
「...Ừ, cũng phải.」
Nghe lời Haruka, mọi người (trừ Nanami-san đang đứng sau lưng Haruka) đều với tay lấy tách trà trên bàn.
Thời gian trò chuyện tạm thời.
Trong lúc mọi người đang vui vẻ nói chuyện,
「──À mà chị hai, nãy giờ em cứ thắc mắc, cái đó là gì vậy?」
「Ể?」
Mika tinh mắt phát hiện ra quyển sổ đặt ở góc bàn và hỏi. 「Sách hướng dẫn gì à? Hay là hai người định đi đâu đó? Cho em xem với, cho xem với!」
「A, c-cái này thì...」
Mặt Haruka đột nhiên cứng đờ.
Đó chính là〝bản đồ Natsukomi〟(hình như là một tác phẩm tâm đắc) do Haruka tự làm mà cô ấy đã cho tôi xem lúc bàn bạc ban nãy. ...Lại quên cất đi rồi, Haruka.
Dù sao đi nữa, lúc này tôi nên nhanh chóng nói đỡ cho cô ấy.
「À-hèm, hèm.」
Tôi cố tình ho khan rồi liếc mắt ra hiệu cho Mika.
「Đó là quyển vở ghi chép bài tập đạo đức hè, chủ đề『Truyện về những vĩ nhân trên thế giới』đó. Có xem cũng chẳng có gì thú vị đâu.」
「? Sao thế anh hai, tự dưng...」
「Hèm, hèm.」
「Gì vậy? Anh bị cảm à? Viêm phổi Mycoplasma hả?」
Mika ngơ ngác một lúc, rồi nhỏ giọng lẩm bẩm, 「──A, ra là vậy.」
「Hừm, tưởng gì, hóa ra chỉ là quyển vở thôi à. Thế thì không cho xem cũng được.」
「A, v-vậy sao?」
Haruka thở phào nhẹ nhõm một cách rõ rệt.
「Ừm. Nhưng nếu là bài tập về nhà thì nên cất đi chứ? Để trên bàn thế này có thể bị bẩn đấy.」
「A, v-vâng ạ.」
Haruka vội vàng cất vật thể khả nghi vào ngăn bàn, tay che đi bìa sách. Mika nhìn cảnh đó với một nụ cười khổ. Haizz, xem ra đã giải quyết ổn thỏa.
「Thế, Mika.〝Ý hay〟mà lúc nãy em đang nói dở là gì thế?」
Khi Haruka quay lại, tôi liền lảng sang chuyện khác.
「A, ừm. À thì──」
Chắc là do chấn thương tâm lý từ lúc nãy, Mika ngó nghiêng xung quanh một cách cẩn trọng.
「Rồi, lần này không có ai hết.──À thì, thực ra Hazuki-san đã xin nghỉ vào chiều nay.」
「Nghỉ phép?」
「Đúng không, Nanami-san?」
「Ể? A, vâng~. Hôm nay là Chủ Nhật nên hình như chị ấy có nói là sẽ đi đâu đó...」 Nanami-san ngơ ngác đáp. 「Nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đến〝ý hay〟ạ~?」
Tôi cũng hoàn toàn đồng tình. Haruka ngồi cạnh cũng đang cầm tách trà, nghiêng đầu thắc mắc「?」.
Mika (người nhỏ tuổi nhất trong nhóm) làm vẻ mặt "đúng là chẳng ai hiểu gì cả~".
「Ừm~, thì nhé, nguyên nhân của những phiền muộn thường nằm ở chuyện riêng tư. Cho nên, nếu điều tra chuyện riêng tư của người đó, chúng ta sẽ biết được họ đang phiền não về điều gì. Hiểu chửa?」
「Chuyện... là thế sao?」
「Ừm, là thế đấy.〝Bí mật của phụ nữ nằm ở đời tư của họ〟mà.──Đúng không, chị hai?」
「Ể? A, v-vâng, đ-đúng vậy ạ.」
Bị em gái đột ngột hỏi xoáy, cô chị đang (tự cho là) ôm giữ một bí mật đời tư khủng khiếp, mắt đảo lia lịa trả lời.
「Và hôm nay Hazuki-san được nghỉ làm từ buổi chiều. Mà nghỉ làm cũng có nghĩa là bắt đầu cuộc sống riêng tư, đúng không?」
「...Không lẽ nào.」
Tôi lờ mờ đoán được những gì cô bé sắp nói.
Có lẽ là do đã quen biết cô em gái này của Haruka được khoảng hai tháng, tôi đã phần nào hiểu được lối suy nghĩ "độc lạ" theo nhiều nghĩa của cô bé. Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng... Chẳng vui vẻ gì cho cam.
Mika nháy mắt một cái thật đáng yêu.
「Đúng thế. Tức là bây giờ, chúng ta sẽ cùng nhau bám theo Hazuki-san♪」
2
──Và thế là, chúng tôi quyết định bám đuôi Hazuki-san.
Nhưng chẳng mất bao lâu để chúng tôi nhận ra rằng, việc này khó hơn tưởng tượng rất nhiều.
Cách di chuyển nhẹ nhàng như một cơn gió xuân, lướt đi nhanh nhẹn giữa đám đông mà không gặp chút khó khăn nào.
Khả năng dò tìm như radar, phản ứng ngay lập tức khi chúng tôi đến gần hơn một khoảng cách nhất định.
Thêm vào đó là thính giác nhạy bén như chó nghiệp vụ đối với những tiếng động và giọng nói xung quanh.
Nói tóm lại, chỉ việc bám theo mà không bị Hazuki-san phát hiện thôi cũng đã là cả một kỳ công. Dù chị ấy đang mặc đồ hầu gái, một bộ trang phục không thể nổi bật hơn giữa phố, nhưng chỉ cần lơ là một chút là có thể mất dấu ngay lập tức (theo đúng nghĩa đen là trong nháy mắt).
Thực tế, nếu chỉ có chúng tôi thôi, chắc chắn đã bị mất dấu hoặc bị phát hiện từ lâu rồi.
Việc chúng tôi có thể bám theo an toàn đến tận bây giờ là nhờ có Nanami-san (nhân tiện, cô ấy hôm nay mặc một chiếc áo hai dây màu hồng và chân váy ngắn màu đen, một bộ trang phục hết sức bình thường), người sở hữu những kỹ năng gần như tương đương với Hazuki-san.
「Rồi, ổn rồi ạ~. Mọi người đến đi.」
Nanami-san sẽ đi trước để kiểm tra an toàn, sau đó chúng tôi mới đi theo. Cách làm này cho đến giờ vẫn khá hiệu quả.
「Ủa, Hazuki-san đâu rồi?」
「Em không thấy chị ấy đâu cả...」
Hazuki-san đáng lẽ đã rẽ ở góc đường thứ ba đằng kia. Nhưng quả thật, bóng dáng chị ấy đã đột ngột biến mất.
「À, hình như chị ấy đã vào cửa hàng kia rồi ạ~」
「Cửa hàng?」
「Vâng~」
Nanami-san chỉ vào một tấm biển hiệu sặc sỡ và lòe loẹt ở phía xa.
「Đó là một cửa hàng thú nhồi bông ạ~. Trên đó có ghi là『Alice in Wonderland』.」
「Th-thú nhồi bông?」
「Vâng ạ, đúng vậy.」
「...」
Ủa khoan, Hazuki-san, tại sao chị lại vào một cửa hàng vừa dễ thương vừa cổ tích như thế...
「Vì Hazuki-san rất thích thú nhồi bông ạ...」
Haruka khẽ thì thầm.
「Trong phòng của chị ấy cũng có rất nhiều thú nhồi bông dễ thương đó. Nào là chó con, mèo con, rồi cả chim cánh cụt nữa.」
「...」
À...
Tôi gần như đã quên mất, nhưng hình như tôi đã từng nghe chuyện đó ở đâu rồi. Có lẽ vì nó quá bất ngờ nên lý trí của tôi đã kiên quyết từ chối ghi nhớ.
「Ừm~, trước mắt thì chúng ta nên đến gần hơn một chút rồi đợi chị ấy ra là an toàn nhất ạ~. Nếu đến quá gần, chị ấy có thể phát hiện ra chúng ta ngay cả khi đang ở trong cửa hàng đấy.」
「...Từ trong cửa hàng?」
「Vâng~」
「Dù có thế nào đi nữa thì chuyện đó──」
Điều đáng sợ là tôi không thể quả quyết rằng "không thể nào". Hay nói đúng hơn, từ những ví dụ trước đây, tôi cảm thấy vị hầu gái trưởng đó hoàn toàn có thể làm được điều đó. Chị ấy có vẻ như là người có thể nghe thấy tiếng một cây kim rơi cách xa cả trăm mét trong bóng tối.
Thế nên, tôi quyết định ngoan ngoãn nghe theo lời Nanami-san.
Và sau mười phút chờ đợi trong một góc khuất cách cửa hàng không xa.
「A, chị ấy ra rồi kìa~」
Hazuki-san bước ra khỏi cửa hàng, trên tay cầm một chiếc túi giấy. Nhìn vào đôi tai dài màu trắng đang hơi lòi ra ngoài, thứ bên trong là...
「Là một con thỏ ạ~. Xét theo kích thước của đôi tai đó thì chắc là một con khá lớn đấy.」
...Chắc là vậy rồi. Mà nếu đó thực ra là một phần của bộ trang phục thỏ bunny girl thì đúng là khó đỡ thật.
「Thỏ con... sao ạ. Không biết Hazuki-san có ôm nó ngủ cùng không nhỉ?」
Haruka lẩm bẩm.
「...」
...Chắc là không đâu.
Đây chỉ là tưởng tượng của tôi thôi, nhưng khi hình dung Hazuki-san và một con thỏ nhồi bông, tôi chỉ có thể nghĩ đến cảnh chị ấy túm gáy nó nhấc lên với vẻ mặt vô cảm (như đi săn hoặc chuẩn bị nấu nướng) mà thôi. Hừm.
Trong lúc tôi đang mải suy nghĩ, Mika vỗ vào vai tôi từ bên cạnh.
「Nào nào anh hai, sao anh lại cau có nhăn nhó như con cú khó tính thế? Đi thôi~」
「A, ừ.」
Tôi bị thúc giục và bắt đầu bước đi.
Nơi tiếp theo Hazuki-san hướng đến là một cửa hàng thú cưng.
「Có vẻ như chị ấy đang chơi đùa với một chú chó Chihuahua trước cửa hàng ạ~」
Chúng tôi không thể nhìn rõ, nhưng theo lời Nanami-san thì là như vậy. Nhưng mà Hazuki-san và Chihuahua thì lại là một sự kết hợp...
「Thích quá đi~, Chihuahua. Em cũng muốn chơi nữa~」
「Đôi mắt long lanh của chúng thật đáng yêu.」
Hai chị em nhà Nogizaka nhìn về phía cửa hàng thú cưng với ánh mắt thèm thuồng.
Bên cạnh đó, bài tường thuật về Hazuki-san của Nanami-san vẫn tiếp tục.
「Chị ấy đang bế nó lên và xoa đầu ạ~. Chú chó đang liếm láp mặt chị ấy. Nhưng có vẻ Hazuki-san cũng không phiền lòng, chị ấy đang nở một nụ cười rất vui vẻ~」
「...」
「A, có lẽ chị ấy sắp đi rồi. Chị ấy đang nhìn chú Chihuahua với vẻ mặt vô cùng luyến tiếc~. Ôi chà, chị ấy còn vẫy tay nữa kìa~」
「...」
...Có lẽ, tôi nên thay đổi một chút nhận thức của mình về Hazuki-san thì hơn.
「Chắc là chị ấy không nỡ rời đi lắm nhỉ~, chị ấy cứ vẫy tay mãi mà vẫn đứng yên tại chỗ. A, cuối cùng chị ấy cũng di chuyển rồi. Chị ấy đang chạy đi như thể để rũ bỏ sự lưu luyến.」
「...」
「Nào nào, chúng ta cũng đuổi theo thôi ạ~」
Và rồi chúng tôi lại tiếp tục chế độ theo dõi.
「Tiếp theo chị ấy định đi đâu nhỉ, Hazuki-san.」
「...Tôi chịu, không đoán được nữa.」
Tiếp sau cửa hàng thú nhồi bông là cửa hàng thú cưng. Cả hai nơi này đều khác xa một trăm tám mươi độ so với hình ảnh của Hazuki-san. Xin lỗi chứ tôi không thể tưởng tượng nổi một chút nào.
「Sắp đến lúc chị ấy đến một nơi nào đó có thể tìm thấy manh mối chưa nhỉ. Nhưng theo đà này thì có vẻ chị ấy sẽ đến một cửa hàng bán đồ nhân vật nào đó thôi... Hừm.」
Mika đưa ngón tay lên miệng, lẩm bẩm.
Mà nãy giờ đông người thật. Có sự kiện gì à? Mà thôi, phố đi bộ ngày nghỉ thì cũng thế này thôi, nói vậy cũng đúng. Nhìn quanh, trái phải toàn là người, nếu không cẩn thận thì không chỉ mất dấu Hazuki-san mà còn có thể lạc cả Haruka và mọi người nữa. Nhất là trong nhóm này có nhiều người dễ bị lạc, phải cẩn thận mới được──
Trong lúc tôi đang nghĩ vậy, khi chúng tôi đi ngang qua một tiệm bánh ngọt,
『Sau đây, chúng tôi sẽ bắt đầu chương trình giảm giá đặc biệt hàng tháng!』
Một giọng nói đột ngột vang lên từ trước cửa tiệm.
『Bắt đầu từ bây giờ, trong vòng ba mươi phút, tất cả các loại bánh ngọt tại Ginkadou sẽ được giảm giá từ năm mươi đến tám mươi phần trăm. Nhanh chân thì còn, chậm chân thì hết, quý vị hãy nhanh tay lên nhé. Nào── Bắt đầu!』
Cùng với hiệu lệnh đó, dòng người đột ngột thay đổi hướng.
Làn sóng người đang chảy cùng chiều với chúng tôi đột ngột đổi hướng ngược lại.
「Oái!」
Một làn sóng người ập đến.
Tôi, Haruka và Nanami-san vội vàng né sang một bên và thoát khỏi dòng người thành công, nhưng có một người, vì đang mải suy nghĩ nên đã không nhận ra.
「Ừm~, cửa hàng thời trang cũng có thể, cửa hàng đồ lặt vặt cũng có khả năng... A, hay là bất ngờ hơn, một cửa hàng trang sức...──Ấy, á!」
Bị cuốn thẳng vào dòng người, bóng dáng Mika biến mất.
「Chị hai ơi~!」
Một tiếng hét vang lên.
Tôi thấy Mika bị xô đẩy giữa vòng xoáy người, và nhanh chóng bị cuốn trôi về phía sau.
「A, á á á, chị hai ơi, anh hai ơi~, Nanami-san~!」
Vì thân hình nhỏ bé (chiều cao 147cm, dù bản thân cô bé khăng khăng là 150cm), nên một khi đã bị cuốn vào dòng người thì việc thoát ra là vô cùng khó khăn. Có thể thấy cô bé đang vùng vẫy tay chân một cách tuyệt vọng, nhưng hoàn toàn không có tác dụng. Ôi, thoáng chốc, bóng dáng Mika đã xa dần như chàng tí hon Issun-boshi trên chiếc bát... Mà khoan, giờ không phải là lúc để bình tĩnh nghĩ vớ vẩn như thế!
「Mika!」
Tôi vội vàng đuổi theo, nhưng lượng người đông như một đàn bọ ngựa non mới nở. Đã thế lại còn phải đi ngược dòng──
「Chết tiệt!」
Không thể tiến lên được!
Trong lúc tôi đang vật lộn như một con cá hồi cố gắng bơi ngược dòng về quê hương để đẻ trứng,
「Haruka-sama, Yuuto-sama, ở đây cứ giao cho tôi ạ~」
「Ể?」
Từ bên cạnh, Nanami-san lao ra với tốc độ của một chiếc máy bay Concorde. Cô ấy lướt đi như múa, né tránh dòng người đang ập đến, tà váy tung bay, và hướng về phía có tiếng gọi của Mika (lúc này đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt).
「Hai người cứ tiếp tục theo dõi Hazuki-san đi ạ. Tôi sẽ cứu Mika-sama xong rồi sẽ đuổi kịp sau~」
Nói xong, trong nháy mắt, bóng dáng Nanami-san đã biến mất vào trong đám đông.
Chúng tôi chỉ còn biết đứng sững sờ nhìn theo. Mà nói thật, đi ngược dòng người với tốc độ đó là điều mà người thường không thể làm được.
「...Chúng ta, phải làm sao đây ạ?」
Chỉ còn lại hai người, Haruka thì thầm.
「…Trước mắt, chúng ta cứ tiếp tục bám theo Hazuki-san chứ? Nếu Naba-san đã đi rồi thì Mika chắc sẽ ổn thôi…」
Với cô hầu gái đó, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, chắc chắn cũng sẽ bảo vệ Mika một cách vẹn toàn, sau đó sẽ hội quân với chúng ta. Dù tôi không biết cô ấy sẽ dùng thủ đoạn gì, nhưng riêng về khoản đó thì tôi có thể tự tin khẳng định.
「V-vậy ạ. Nếu bỏ cuộc ở đây thì sự hy sinh của Mika sẽ trở nên vô ích mất. ──Vì con bé, chúng ta phải cố gắng thôi.」
Haruka siết chặt hai tay với vẻ mặt nghiêm túc.
Hy sinh gì chứ, có chết đâu mà.
3
Thế là, thành viên đội truy đuổi từ đây chỉ còn lại tôi và Haruka.
Việc主力であった那な波なみさんがいなくなった (chủ lực Naba-san không còn ở đây) đã khiến độ khó tăng lên đáng kể (từ độ lệch chuẩn năm mươi lăm lên khoảng bảy mươi), nhưng có lẽ nhờ xung quanh vẫn đông người, chúng tôi đã thành công tiếp tục việc theo dõi mà không bị Hazuki-san phát hiện.
Hiện tại, Hazuki-san vừa bước vào một quán cà phê ở tầng một của trung tâm thương mại. Dù là trong nhà, nhưng quán có mặt tiền hướng ra đại lộ và được lắp kính toàn bộ, nên dù đứng ở một vị trí hơi xa cũng có thể nắm được tình hình bên trong. Chúng tôi nấp sau một máy bán hàng tự động bên kia đại lộ, đối diện quán, để theo dõi hành tung của Hazuki-san.
「Thế nào rồi?」
「Ừm, có vẻ chị ấy đang gọi món ạ.」
Đúng như lời Haruka nói, Hazuki-san đang cầm thực đơn và nói gì đó với cô phục vụ. …Cảnh một cô hầu gái gọi món với một cô phục vụ thật sự có quá nhiều điểm để bắt bẻ, nhưng mà, thôi kệ đi.
「Cũng không có vẻ gì là đang đợi ai cả…」
Cho đến tận lúc này, Hazuki-san không có hành động nào đặc biệt đáng ngờ. À không, với tôi thì việc mua một con thỏ nhồi bông (cỡ lớn) ở cửa hàng chuyên thú nhồi bông hay vui vẻ nô đùa với một chú chó Chihuahua ở cửa hàng thú cưng đã đủ đáng ngờ lắm rồi, nhưng ý tôi không phải thế. Tóm lại là không có bất kỳ hành động nào liên quan đến lý do chúng tôi phải bám đuôi Hazuki-san thế này──tức là nguyên nhân cho những phiền muộn của chị ấy.
Lúc này đây, Hazuki-san vẫn đang nhấp môi vào tách trà với vẻ mặt vô cảm như thường lệ, trông chẳng có gì khác lạ cả.
「Ưừm…」
Rốt cuộc là do tôi quá đần độn, hay là do Hazuki-san chưa bộc lộ ra hành động nào… Tôi có cảm giác khả năng cao là vế đầu. Bình thường ngay cả thằng Nobunaga cũng hay nói 「Yuuto đúng là thế mà nhỉ, siêu đần như nhân vật chính trong galge ấy nhỉ〜」. Mà thôi, cái ví dụ đó thì tôi cũng chịu, chả hiểu gì sất.
Dù sao thì.
Với bộ dạng thong thả kia, có vẻ như Hazuki-san sẽ không rời khỏi đây một lúc lâu (ít nhất là cho đến khi uống xong trà).
Tôi khẽ thả lỏng, đưa mắt nhìn dòng người qua lại. Những người hối hả ngược xuôi như bầy ong thợ. Ở cái đất Nhật Bản chật chội này, mọi người vội vã đi đâu thế nhỉ… Tôi vừa nghĩ vậy, vờ như quên mất chính mình vừa mới bám theo Hazuki-san một cách cuống cuồng hết mức có thể, thì.
──Cộc cộc.
Bất chợt, vai tôi bị vỗ từ phía sau. Hửm?
Cộc cộc.
Lại bị vỗ lần nữa. Gì thế, Haruka à?
「Hửm, có chuyện gì──」
Nhưng thứ lọt vào tầm mắt tôi khi quay lại không phải là nụ cười đáng yêu của cô con gái cả nhà Nogizaka.
「──────Ể?」
Trước mặt tôi là một gương mặt quen thuộc, hay nói đúng hơn là một gương mặt đã nhìn đến phát ngán. Thêm nữa, đó là gương mặt nằm trong top 3 những người tôi không muốn gặp nhất ở đây.
「S-sao lại…」
Tôi bất giác muốn vờ như không thấy gì cả và lẳng lặng rời khỏi đây.
「Ồ, đúng là Yuuto rồi. Đang đi thì thấy bóng dáng quen quen, ta đã nghĩ biết đâu lại là mi.」
Vì lý do nào đó, bà chị nhà tôi đang đứng đó trong một bộ vest. Chị ta khoanh tay, nhìn xuống tôi với vẻ trịch thượng như một lãnh chúa nào đó. ──Khoan, khoan đã, sao Ruco lại ở đây? Rõ ràng lúc tôi ra khỏi nhà, chị ta vẫn còn đang cầm chai rượu sake 1.8 lít ngủ khò khò ngoài phòng khách mà… (Đúng là đồ vô dụng)
「Vậy, mày đang làm gì lén la lén lút ở đây thế? Không phải đang làm chuyện gì mờ ám đấy chứ?」
Chị ta ném cho tôi một cái nhìn sắc lẻm.
「A, à, chuyện này có nhiều lý do lắm…」
Tôi nói lấp lửng.
Không đời nào tôi lại nói là ‘vì một vài lý do bất khả kháng nên em đang bám đuôi chị quản gia trưởng nhà Nogizaka’ được.
「À, mà còn chị nữa, Ruco, sao chị lại ăn mặc thế kia──」
「Hử, à…」
Ruco nhăn mặt.
「Cái gọi là đi làm ngày nghỉ ấy mà. Ta đang ngủ thì bị giám đốc gọi dậy. Nghe đâu sản phẩm mới của công ty bị phát hiện là dính phải đăng ký thương hiệu của bên nào đó, sắp bị kiện tới nơi rồi. Thế nên ông ta nhờ ta gấp rút tìm đối sách hay gì đó… Thiệt tình, giữa trời nóng nực thế này.」
Đối sách ư, mà lại nhờ bà chị này á? Có nhầm lẫn gì không vậy? Đúng là trông chị ta đáng tin hơn khối bọn xã hội đen doanh nghiệp quèn thật (lưu ý: chỉ giới hạn trong trường hợp chú trọng vào vũ lực), nhưng dù thế nào thì rõ ràng là có quá nhiều yếu tố tiêu cực đi.
「Thì bên ta là thế đó. Vậy còn… hửm?」
Lúc này có lẽ mới để ý (chậm thật), Ruco nhìn Haruka đang đứng cạnh tôi, len lén liếc nhìn tình hình như một con thú nhỏ.
「Mà này, em là ai?」
「A, em…?」
Bị hỏi đột ngột, Haruka bối rối.
「Là người quen của Yuuto à? Mà trông lạ mặt quá…」
「À, em là, ờm…」
Haruka nhìn tôi như cầu cứu.
「À, cô ấy là…」
「──À, ra là vậy.」
Nhưng không đợi tôi nói hết câu, Ruco gật đầu lia lịa với vẻ mặt như đã hiểu ra mọi chuyện.「Hay con bé này chính là cái vụ đó? Cái vụ mà Yukari kể hồi trước, rằng mày phát tình giữa giờ sinh hoạt lớp rồi bất thình lình đè con bé xuống ấy──」
「KHÔNG PHẢI!」
Bà chị này vẫn còn tin cái tin đồn nhảm đó sao.
「Ưừm, cũng có những mối quan hệ bắt đầu từ dục vọng và mặc cảm… nhưng ở tuổi của mày thì ta không khuyến khích đâu. Dù có bùng cháy nhất thời nhưng chẳng bền lâu được. Mà thôi, vẫn còn đỡ hơn là đi theo dõi người khác…」
「NGHE NGƯỜI TA NÓI ĐÃ!」
Ruco lại nhăn mặt.
「──Đừng có hét to thế, ồn ào quá. Giữa thanh thiên bạch nhật mà mày mất mặt thật đấy.」
「TẠI AI HẢ!」
Mà chị nói ai chứ. Về khoản giọng to bẩm sinh thì chị cũng ngang ngửa thằng Nobunaga đấy.
「Haizz… thiệt tình.」
Đối phó với bà chị ngốc này mệt thật. Mệt từ tận đáy lòng. Tôi đang thở dài với tâm trạng ảm đạm thì.
「À, ừm…」
Bên cạnh, Haruka đang nhìn chúng tôi với vẻ mặt lúng túng. Gương mặt của cô ấy như thể đang nói ‘em hoàn toàn không biết phải làm sao nữa’. Thì cũng phải thôi, đột nhiên trước mắt lại diễn ra một màn đối đáp khó hiểu thế này cơ mà.
「À, bà chị này là…」
「A, phải rồi, xin lỗi nhé. Quên mất chưa tự giới thiệu.」
Ruco lại ngắt lời tôi và gật đầu. Bà chị ngốc này… thật sự không có ý định nghe tôi nói mà.
「Rất vui được gặp em, nói thế không sai chứ nhỉ? Chị là Ayase Ruco. Chị gái của thằng này.」
「Ể, là chị gái ạ?」
Haruka ngạc nhiên nhìn sang phía tôi.
「…Ừm, đại loại là thế.」
Cá nhân tôi thì việc có quan hệ huyết thống với người này là một trong những sự thật mà tôi muốn phủ nhận nhất có thể.
「Vậy sao ạ… À, rất vui được gặp chị, em là Nogizaka Haruka. Ừm, em học cùng lớp với Yuuto-san từ năm hai ạ──」
「Là bạn cùng lớp đấy.」
Tôi chặn họng trước khi bà chị ngốc kịp nói thêm điều gì thừa thãi.
「Hô, bạn cùng lớp, à…」
Đột nhiên, Ruco bắt đầu nhìn chằm chằm từ đầu đến chân Haruka với ánh mắt của một bà mẹ chồng đang xét nét con dâu tương lai.
「Ơ, ờ…?」
「Hừm…」
「À, ừm…」
Vì ánh mắt đó quá sức khiếm nhã, tôi bèn đứng chen vào giữa Haruka và Ruco.
「A, Y-Yuuto-san…」
Haruka lộ rõ vẻ mặt nhẹ nhõm. Chắc cô ấy đã sợ lắm. Nơi khóe mắt còn hơi ngấn lệ nữa.
Nhìn chúng tôi như vậy, Ruco cười toe toét.
「──Ra là vậy.」
「…Cái gì ra là vậy chứ.」
「Không, ý là ta đã hiểu đại khái rồi. Người xưa có câu, hành động đáng giá hơn vạn lời nói. ──Ta không phải là kẻ vô duyên đến mức muốn moi móc chi tiết. Dù có lẽ Yukari sẽ thích làm thế.」
Với người đó thì, không phải là thích, mà gần như là lẽ sống rồi.
Ruco vuốt ngược mái tóc đang xõa xuống vai (chị ta để tóc xõa khi làm việc).
「Hừm, Nogizaka-san nhỉ?」
「V-vâng?」
Bị gọi tên, Haruka giật nảy mình như một con robot hết pin bị chích điện cho hoạt động trở lại.
「Nhờ em chăm sóc thằng em của chị nhé.」
「Ể…?」
Bất ngờ bị cúi đầu, Haruka ngây người, miệng hơi hé mở.
「Thằng này vừa thiếu quyết đoán, vừa không đáng tin lại còn ngốc nữa, nhưng nó vẫn là đứa em trai quan trọng của chị. Nếu không có nó… có lẽ chị sẽ không sống nổi.」
Nghe thì có vẻ như đang nói một điều gì đó rất hay ho, nhưng thực chất đây không phải là lời nói ẩn dụ gì sất, mà là tiếng lòng thống thiết từ con tim của Ruco, người có năng lực làm việc nhà như dọn dẹp, giặt giũ, nấu nướng──đặc biệt là khả năng nấu nướng, thứ nếu thiếu sẽ trực tiếp đe dọa đến tính mạng──ở mức con số không, hay đúng hơn là gần như đạt đến độ không tuyệt đối (-273.15).
Nhưng Haruka, người không biết sự tình đó, lại đang nhìn bà chị vô dụng nhà tôi với ánh mắt của một chú chim non mới nở nhìn chim mẹ.
「Chị thật sự rất thương em trai mình nhỉ…」
…Tôi nghĩ là khác xa lắm đấy. Tôi đã định chen vào sửa lại, nhưng rồi lại thôi. Không cần thiết phải vạch áo cho người xem lưng, mà nếu nói ra điều gì thừa thãi, chắc chắn cú đấm sắt (hoặc cú đá sắt) của Ruco sẽ bay tới ngay lập tức, chẳng khó để tưởng tượng.
Ruco tiếp tục.
「Và trông thế thôi chứ nó cũng không phải là không có điểm tốt. Ví dụ như──」
「…」
「Ví dụ như…」
「…」
「Ví dụ như…………………」
「…」
「À, ừm, mấy cái ví dụ cụ thể cũng chẳng có ý nghĩa gì to tát.」
…Này.
「──Tóm lại là, nhờ em cả nhé. Có một cô gái chỉn chu như Nogizaka-san ở bên cạnh nó, chị cũng yên tâm rồi.」
「À, v-vâng ạ.」
「Ừm.」
Chị ta mỉm cười hiền dịu và đặt hai tay lên vai Haruka. Với một người có yêu ghét mãnh liệt như sói hoang và sẽ tấn công đến cùng những kẻ mình ghét như bà chị này, đây là một hành động hiếm thấy. Có vẻ như chị ta rất quý Haruka.
「Vậy chị đi đây. ──À, hôm nay không cần nấu bữa tối đâu. Chị sẽ bắt giám đốc khao món cá nóc. Hai đứa cứ thong thả nhé.」
Nói rồi, Ruco sải những bước chân rộng đầy sảng khoái như một ông chú vừa tắm xong, dù đang mặc váy bút chì, rồi rời đi. Đây là chuyện mỗi năm chỉ xảy ra một lần, có lẽ chị ta đã để tâm một cách kỳ lạ nào đó.
「E-ehehe, chị ấy đã nhờ em rồi.」
Haruka cười vui vẻ. Có vẻ như cô ấy hoàn toàn không nhận ra những ẩn ý đủ mọi tầng nghĩa gói gọn trong từ ‘nhờ’ của bà chị kia.
Không những thế, cô ấy còn nói thế này.
「Nhưng mà… chị ấy là một người thật tuyệt vời nhỉ.」
「Hả?」
Trong một khoảnh khắc, tôi không tin vào tai mình nữa.
Tuyệt vời ư… Cái người đó á?
「Vâng ạ, chị ấy vừa xinh đẹp, mặc vest lại rất hợp, trông thông minh, mà lại còn rất thương Yuuto-san nữa… Em ngưỡng mộ chị ấy quá. Cảm giác đúng là một người phụ nữ tài giỏi.」
「…」
Mà, tôi là em trai nói thì cũng kỳ, nhưng con người đó chỉ được mỗi cái mã ngoài thôi. Nói ngược lại thì, chị ta chính là ví dụ điển hình cho loại người không nên đánh giá qua vẻ bề ngoài.
「Em cũng muốn trở thành một người như thế… Liệu có được không nhỉ? Yuuto-san thấy sao?」
Haruka hỏi tôi điều đó với ánh mắt khá là nghiêm túc.
Trước cả vấn đề có thể hay không thể, làm ơn đừng làm thế…
4
Một lúc sau khi chia tay Ruco, Hazuki-san lại bắt đầu di chuyển.
Chị ấy rời khỏi quán cà phê, băng băng tiến qua khu phố đi bộ vẫn đông đúc như một khu chợ cá buổi sớm. Chúng tôi bám theo sau, giữ một khoảng cách vừa phải.
Luồn lách qua đám đông, rẽ qua bốn góc phố, đi xuyên qua khu mua sắm có mái vòm.
Và rồi Hazuki-san dừng lại trước một cửa hàng.
「Cửa hàng gì vậy ạ?」
「Anh không biết.」
Đó là một cửa hàng có ô cửa kính trưng bày lớn. Nhưng không may, do sự phản chiếu của ánh sáng, từ vị trí của chúng tôi không thể nhìn rõ bên trong.
Trước ô cửa kính đó, Hazuki-san đứng bất động một lúc lâu như một bức tượng điêu khắc Hy Lạp cổ đại. Chị ấy dường như đang nhìn chằm chằm vào bên trong cửa kính với ánh mắt rất nghiêm túc. Thỉnh thoảng cũng thoáng thấy dáng vẻ như đang thở dài.
「Chị ấy đang nhìn gì vậy nhỉ………… Á!」
「Sao thế?」
「Anh nhìn kìa.」
「Hửm?」
Tôi nhìn theo hướng của Haruka──và thấy một người đàn ông đang chạy về phía Hazuki-san.
Anh ta có tướng mạo của một vận động viên với mái tóc ngắn gọn gàng. Nụ cười thân thiện tạo ấn tượng tốt, kiểu người mà khi mở miệng ra là răng sẽ sáng lấp lánh, một người được gọi là thanh niên tốt.
Người đàn ông có vẻ đang nói chuyện gì đó với Hazuki-san.
「Anh ấy… là ai vậy ạ?」
Haruka lo lắng hỏi. Nhưng tất nhiên là tôi không thể nào biết được.
Hazuki-san đứng đó nói lí nhí một lúc, rồi khẽ gật đầu và cùng người đàn ông đi vào trong cửa hàng.
「Yuuto-san, chuyện này…」
「──Ừ.」
Vừa rồi trông rất đáng ngờ.
Phản ứng của chị ấy khi nhìn vào ô cửa kính, thêm vào đó là sự xuất hiện của gã thanh niên bí ẩn kia.
Chi tiết thì vẫn chưa rõ, nhưng ít nhất, có vẻ như chắc chắn có mối liên quan nào đó giữa nguyên nhân phiền muộn của Hazuki-san và cửa hàng này.
Trước mắt, chúng tôi quyết định đợi Hazuki-san và người kia ra khỏi cửa hàng.
Chịu đựng cái nóng, chúng tôi đứng ở một góc của khu phố đi bộ đông nghẹt người (trên lề đường), chăm chú quan sát cửa hàng.
──Hai mươi phút trôi qua.
…Vẫn chưa ra.
Tôi đã nhìn suốt, nhưng không có dấu hiệu gì cho thấy Hazuki-san và người kia sẽ ra cả.
Bị ánh mặt trời mùa hè, khỏe khoắn như một con chó được thả rông, chiếu rọi rát bỏng, cả người tôi đã ướt đẫm mồ hôi. So với lúc di chuyển, việc đứng yên một chỗ dường như khiến mức độ tập trung của tia nắng mặt trời cao hơn. Chết tiệt, nóng quá…
「Yuuto-san, anh có sao không ạ?」
「A, cảm ơn em.」
Haruka lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán cho tôi. Nhưng bản thân Haruka thì lại có vẻ mặt mát mẻ. Đây là cái đó sao, cái định luật của thế giới ‘tiểu thư thì không đổ mồ hôi’ ấy hả?
──Sau đó thêm hai mươi phút nữa trôi qua, nhưng Hazuki-san và người kia vẫn chưa ra.
「…Thế này thì, hay là chúng ta đến gần hơn một chút xem sao.」
Cuối cùng, không thể chịu nổi nữa, tôi lên tiếng.
「Ể, nhưng mà…」
Không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Với năng lực cơ bản của Hazuki-san, tôi biết rõ rằng càng đến gần thì nguy cơ bị phát hiện càng cao, nhưng cứ đứng đây mãi cũng chẳng đi đến đâu. Hơn nữa tôi cũng tò mò không biết thứ bên trong ô cửa kính mà Hazuki-san chăm chú nhìn như vậy là gì.
「…Vâng ạ.」
Haruka lúc đầu còn do dự, nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý.
Hai chúng tôi tiến lại gần cửa hàng.
「A…」
Đó là một cửa hàng đồ cưới. Ở lối vào cửa hàng có treo một tấm biển đề, ‘Cửa hàng chuyên đồ cưới Fortune Tails’.
Và bên trong ô cửa kính mà Hazuki-san đã chăm chú ngắm nhìn.
「Cái này…」
──Ở đó, dưới ánh đèn, là một bộ váy cưới trắng tinh lấp lánh. Lẽ nào Hazuki-san, đã nhìn cái này mà thở dài sao?
「Hazuki-san…」
Haruka trông có vẻ hơi phức tạp.
「Quả nhiên là, Hazuki-san cũng có ao ước được kết hôn phải không ạ?」
「Ừm…」
Không biết nữa.
Tuy không rõ lắm nhưng Hazuki-san cũng là một phụ nữ đến tuổi rồi. Việc chị ấy ao ước những thứ như vậy cũng không có gì lạ… chăng? (Hơi nghi ngờ)
Thường thì phụ nữ đến một độ tuổi nhất định sẽ ý thức được những chuyện đó, nhưng chuyện này cũng tùy người. Thực tế thì Ruco hay Yukari-san cũng sắp đến tuổi đẹp rồi mà chẳng có vẻ gì là để tâm cả. Cá nhân tôi thì chỉ mong hai người đó mau chóng kết hôn và ổn định lại một chút…
「…Hazuki-san đã luôn chăm sóc em và Mika từ khi chúng em còn nhỏ.」
Haruka thì thầm nói.
「Em không nhớ rõ là từ khi nào nữa. Nhưng khi em bắt đầu có nhận thức, Hazuki-san đã làm việc ở nhà em rồi… Vì tuổi tác tương đối gần nhau nên chị ấy cũng thường chơi với chúng em.」
「Từ hồi đó cơ à…」
Vậy nghĩa là, Hazuki-san có lẽ đã làm hầu gái ở nhà Nogizaka từ khi còn ở độ tuổi thiếu niên. Ở tuổi đó mà đã có kinh nghiệm làm hầu gái hơn mười năm. Không phải là cốt cán nữa, mà là hầu gái cốt kim cương rồi.
Haruka tiếp tục.
「Đến khi em vào tiểu học, Hazuki-san đã một mình lo liệu hết mọi việc xung quanh chúng em. Chắc hẳn chị ấy còn bận rộn với những công việc khác nữa. Hồi đó mẹ em bận nên ít khi gặp được… nên Hazuki-san giống như một người mẹ thứ hai vậy.」
Nhắc mới nhớ, nhà Haruka bố mẹ cũng hầu như không về nhà thì phải.
「Chúng em rất yêu quý Hazuki-san. Đi đâu chúng em cũng muốn chị ấy đi cùng, và người đọc truyện cho chúng em nghe trước khi ngủ cũng là Hazuki-san. Chị ấy cũng đã đến dự buổi họp phụ huynh cho chúng em. Chúng em đã gây ra rất nhiều phiền phức, và em nghĩ bây giờ vẫn đang gây ra nhiều phiền phức ở nhiều mặt. Hazuki-san rất hiền nên chị ấy không bao giờ tỏ vẻ khó chịu…」
Nói đến đó, Haruka hơi cúi mặt xuống.
「…Hay là, chúng em đang là vật cản ạ?」
「Ể?」
Đó là một câu nói bất ngờ.
「Hazuki-san, có lẽ thật sự muốn kết hôn đúng không ạ? Nhưng vì có chúng em nên chị ấy không thể thực hiện được điều đó chăng?」
「Haruka…」
「Chúng em vẫn còn dựa dẫm vào Hazuki-san trong rất nhiều việc. Naba-san và những người khác cũng đối xử rất tốt với chúng em… nhưng mà, với em thì Hazuki-san vẫn là người quan trọng nhất. Là người đáng tin cậy nhất, là người có thể tâm sự mọi chuyện nhất, và là người em tin tưởng nhất──. Nhưng nếu điều đó lại trở thành gánh nặng cho Hazuki-san thì…」
Haruka nhắm chặt mắt lại.
「Nếu đúng là vậy thì em… Em muốn Hazuki-san không cần phải bận tâm đến chúng em, mà hãy sống hạnh phúc theo cách chị ấy muốn. Dù có phải nghỉ việc đi nữa, em nghĩ cũng không thể tránh được. Dù sẽ hơi buồn một chút…」
Những lời đó chứa đựng một sự chân thành. Một sự chân thành và thành thật. Haruka thật sự rất trân trọng Hazuki-san…
Thành thật mà nói, tôi không thể biết được ý định thực sự của Hazuki-san là gì.
Tôi hoàn toàn không biết liệu chị ấy có thật sự ao ước kết hôn, hay có cảm thấy việc chăm sóc cho chị em Haruka là gánh nặng hay không.
Nhưng có một điều tôi biết chắc.
Chuyện cô quản gia trưởng ít nói đó coi chị em Haruka là vật cản, tuyệt đối không thể xảy ra.
Chỉ cần nhìn cách Hazuki-san đối xử với họ hàng ngày, thì đến cả một đứa đần độn như tôi cũng có thể hiểu được điều đó.
「Haruka.」
Vì vậy, dù ý nghĩa hành động của Hazuki-san là gì đi nữa, ít nhất tôi cũng nên nói ra điều đó. Ngay khoảnh khắc tôi quyết định như vậy và định mở miệng với Haruka.
Vùiiiiin──
Trước mắt chúng tôi, cánh cửa tự động của cửa hàng mở ra cùng với một âm thanh có phần ngớ ngẩn.
「──Ồ?」
Người bước ra từ bên trong là một phụ nữ trẻ, trạc tuổi Ruco và Yukari-san.
「Hửm, hai em có việc gì ở cửa hàng của chị à?」
Có vẻ cô ấy là nhân viên của cửa hàng này. Cô nở một nụ cười chuyên nghiệp và hỏi.
「A, không ạ.」
「Ơ, ừm…」
「A, sao cả hai lại có vẻ mặt nghiêm trọng thế. ──À há. Chị hiểu rồi nha.」
Trong lúc chúng tôi đang lúng túng không biết trả lời sao, cô nhân viên nhìn chúng tôi rồi lại nhìn vào bên trong cửa kính trưng bày, và nở một nụ cười ranh mãnh. …Sao tôi có cảm giác chẳng lành thế này.
「Này em gái, em có muốn mặc thử cái này không?」
「Ể?」
Cô nhân viên chỉ vào bộ váy cưới trắng tinh đang tỏa sáng trong ô cửa kính.
「Này, em dễ thương thế này, chắc chắn sẽ hợp lắm đấy.」
「Ể, ể? À, nhưng mà…」
Trước lời đề nghị quá đột ngột, Haruka chớp chớp mắt.
「Nhưng mà, đây là hàng trưng bày mà ạ…」
「Không sao không sao, coi như là dịch vụ đặc biệt. Dù gì thì vào cái mùa hè nóng như điên thế này, cũng chẳng có mấy kẻ rỗi hơi nào chịu dừng chân lại để ngắm váy cưới đâu.」
Cô ấy nói thẳng thừng.
Với một nhân viên của cửa hàng đồ cưới thì đây là một phát ngôn khá có vấn đề.
「Thôi, cứ vậy đi nhé. Vào trong đi, vào trong đi.」
「Ể, ể?」
「Này, cậu bạn trai kia cũng vào luôn đi.」
「Kh-khoan, chúng tôi…」
Mà khoan, bên trong có thể có Hazuki-san mà cứ thế này hiên ngang đi vào thì tình hình có vẻ rất không ổn. Tôi cố gắng chống cự──
「Này, còn trẻ mà đừng có ngại ngùng thế. Chị đây đã nói là được thì cứ nghe lời ngoan ngoãn đi.」
Chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, chúng tôi bị kéo vào trong cửa hàng với một khí thế chẳng khác gì mấy ông khách say bị lôi vào một quán bar lừa đảo.
Bên trong cửa hàng có một không khí vô cùng trang nhã.
Không gian rộng rãi chiếm trọn cả tầng một của một tòa nhà ba tầng. Nội thất sang trọng, ánh sáng dịu nhẹ không quá sáng cũng không quá tối. Trong không gian đó, một bản nhạc cổ điển quen thuộc nào đó đang được phát với âm lượng vừa phải, không gây khó chịu, tạo nên một phong cảnh tựa như một không gian thư giãn.
「A, đây là bản ‘Hành khúc đám cưới’. Của nhà soạn nhạc Mendelssohn ạ.」
「Ồ, em biết rõ nhỉ. Hiếm có bạn trẻ thời nay nào biết đấy.」
Được cô nhân viên khen, Haruka trông có vẻ hơi vui.
Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của Hazuki-san hay người đàn ông kia đâu cả.
Tạm thời thì có vẻ an toàn.
Dường như tầng một chỉ là khu vực trưng bày, còn tầng hai là nơi giới thiệu lễ đường và thảo luận về nội dung buổi lễ──cái gọi là quầy tư vấn cưới. Nếu không ở đây (tầng một), thì có lẽ Hazuki-san đang ở trên đó. Dù sao thì cũng phải cẩn thận để không bị phát hiện…
「Vậy nhé em gái, ở đằng kia có phòng thử đồ đó. Còn cách thay đồ và những chi tiết khác thì… ừm, Tanaka-san.」
「A, vâng?」
Một nữ nhân viên khác (tóc ngắn, đeo kính) đang lau tủ kính ở phía trong ngưng việc và chạy lại.
「Có chuyện gì vậy ạ?」
「Xin lỗi nhé, em giúp cô bé này thay đồ một chút được không? Cách sửa soạn cứ giao cho em đấy.」
「Được rồi, thưa Chủ tiệm.」
Sự thật đã được làm sáng tỏ, thân phận thật sự của cô nhân viên vui tính này chính là chủ tiệm.
「Ồ, một cô bé dễ thương quá nhỉ. Thế này mới đáng làm chứ. Hì hì.」
「X-xin nhờ chị ạ…」
Bị cô nhân viên đeo kính với nụ cười có phần điên đảo dẫn đi, Haruka mang vẻ mặt hơi bất an biến mất vào khu vực thử đồ.
「Rồi, đằng nào cũng thế rồi, bạn trai cũng mặc tuxedo luôn đi nhỉ? Ừm, hình như trong kho còn hàng thì phải.」
「Ể, tôi cũng mặc ạ?」
「Đúng vậy đó. Bạn gái một mình mặc váy cưới thì trông đâu có ngầu phải không? Vẫn là phải có chú rể mới được chứ.」
「Ch-chú rể…」
「Hửm? Chú rể là chú rể chứ sao. Là người chồng tương lai đó. Nhân tiện không phải là mệt tim đâu nhé?」
「Không phải ý đó…」
Điều tôi muốn nói là, từ lúc nào mà mọi chuyện lại trôi theo cái chiều hướng khó hiểu thế này (thử váy cưới và tuxedo).
Thấy tôi đang bối rối, cô nhân viên – à không, chị chủ tiệm lén thì thầm vào tai tôi.
(Chị cũng không hiểu rõ lắm, nhưng mà hai đứa đang cãi nhau đúng không? À, ừm ừm, không cần nói hết chị cũng hiểu mà. Chẳng có tình huống nào khác mà lại phải bàn chuyện với vẻ mặt nghiêm trọng như thế đâu. Nên là, chị muốn tạo cơ hội cho hai đứa làm lành đó.)
(…)
(Chị cũng mới chia tay bạn trai tháng trước, nên là không thể làm ngơ được ấy mà…. Có lẽ hơi nhiều chuyện một chút.)
Chị chủ tiệm cười khổ.
Tạm thời, có thể chắc chắn một trăm phần trăm là chị ấy đang hiểu lầm cực kỳ nghiêm trọng, nhưng xem ra không phải người xấu. Hay đúng hơn có khi còn là một người rất tốt. Dù khá là tùy hứng.
「Rồi, lại đây nào. Xin lỗi nhé nhưng chỗ thử đồ chỉ có một phòng thôi, nên em thay ở kia giúp chị được không? Một mình được chứ nhỉ.」
Nghe vậy, tôi được dẫn đến một không gian để đồ ở góc tiệm. Không hiểu sao tôi có cảm giác cách đối xử với tôi và Haruka khác nhau một trời một vực, hay chỉ là do tôi tưởng tượng? …Phản đối phân biệt giới tính.
Giữa những vật thể có phần kinh dị như con ma-nơ-canh gãy chân hay tấm ảnh mẫu bạc màu trông như cô dâu đang khóc, tôi thay bộ tuxedo được đưa cho. Chất vải có vẻ đắt tiền được là phẳng phiu. Ồ, còn cẩn thận đính kèm cả một chiếc nơ bướm trắng tinh nữa. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi đeo thứ này.
「Ồ, bạn trai, hợp ra phết đấy chứ.」
Khi tôi quay lại, chị chủ tiệm vỗ tay chào đón.
Không thấy bóng dáng Haruka hay cô nhân viên đeo kính đâu cả. Chỉ có một mình chị chủ tiệm. Rõ ràng là họ đã vào phòng thử đồ trước cả tôi mà…
「Nghe này, con gái chuẩn bị lâu lắm đó. Bạn gái em có tố chất rất tốt, nên chắc người phụ trách trang điểm bên chị đang tha hồ trổ tài đấy.」
Như đọc được suy nghĩ của tôi, chị chủ tiệm giải thích. Ra là vậy.
「Thôi, cứ như vậy đi, mình vừa uống trà vừa kiên nhẫn đợi nhé.」
Thế rồi, tôi và chị chủ tiệm ngồi tán gẫu (「Nè, em với bạn gái tiến tới đâu rồi?」「…Xin phép giữ im lặng.」「Nắm tay chưa?」「…Xin phép giữ im lặng.」「Hôn rồi chứ? Còn xa hơn nữa thì sao? Hi hi hi.」「…」Toàn những câu hỏi quấy rối tình dục nghe quen quen ở đâu đó…) và chờ đợi khoảng mười phút.
「Chủ tiệm ơi, xong rồi ạ.」
Cô nhân viên đeo kính bước ra trước. Trông cô ấy có vẻ vô cùng mãn nguyện. 「Chà, tôi đã có một trải nghiệm quý giá. Da thì mịn màng, tóc thì óng ả, lông mi thì dài, dáng người lại chuẩn nữa chứ… Một cô bé thế này, đến người mẫu cũng khó tìm được đấy.」
「Đúng không? Chắc là hạng SSS rồi.」
「Cho năm sao cũng được ấy chứ. Tôi còn muốn biến cô bé thành búp bê rồi trưng trong phòng mình nữa cơ.」
Cô nhân viên lẩm bẩm điều gì đó thật đáng sợ.
「Nào nào, thôi, dạo đầu đến đây là đủ rồi. Giờ thì xin mời công chúa của chúng ta xuất hiện nào. Tanaka-san.」
「Vâng ạ. Nào mọi người, xin hãy chú ý về phía này.」
Được chị chủ tiệm thúc giục, cô nhân viên cất tiếng trước khu vực thử đồ.
Dù nói là mọi người nhưng cũng chỉ có ba người chúng tôi… Mà nói đúng hơn là từ nãy đến giờ chẳng có khách nào vào cả. …Có lẽ là lo chuyện bao đồng, nhưng mà cửa tiệm này liệu có ổn không vậy?
「Vậy bắt đầu nhé. 3… 2… 1…」
Cùng với tiếng hô「Nào!」, tấm rèm của khu vực thử đồ được kéo toạc ra. Người bước ra từ phía sau đó là──
「A, a-anh Yuto…」
「…」
Tôi bất giác nín lặng.
Haruka trong bộ váy cưới trắng tinh, được bao bọc bởi chiếc khăn voan cùng màu, ngượng ngùng mỉm cười với đôi má ửng hồng.
Chà── phải nói sao đây, đẹp kinh khủng.
Bộ váy cưới tựa như lớp tuyết mới vừa rơi, làn da trắng trong không hề kém cạnh, mái tóc suôn mượt được chiếc khăn voan mềm mại điểm tô một cách dịu dàng──
Haruka trong bộ váy thường và váy dự tiệc mà tôi thấy hôm trước cũng đã rất đẹp rồi, nhưng bộ này thì ở một đẳng cấp khác hẳn. Đây là phạm quy. Gần như là một vũ khí tầm xa rồi.
Mấy câu cuối chính tôi cũng không hiểu mình đang nói gì nữa, nhưng tóm lại, Haruka lúc này chắc chắn là một Temptator quyến rũ và chết người.
「Nào nào, đừng có nhìn nhau đắm đuối như Romeo và Juliet nữa, đứng cạnh nhau đi, cạnh nhau đi.」
「Ư.」
「A.」
Bị chị chủ tiệm kéo, chúng tôi bị xếp đứng cạnh nhau ở một không gian chụp ảnh trong góc tiệm.
「Hú hú, hai đứa đẹp đôi lắm đó.」
「…」
「…」
Cả hai chúng tôi đều không nói nên lời. Cứ gượng gạo ý thức thì lại càng kỳ cục, nhưng mà, chỉ cần nghĩ đến việc Haruka trong bộ váy cưới đang đứng cạnh mình, nhịp tim tôi đã nhảy loạn lên như chân ếch bị sốc điện vậy.
Haruka có vẻ cũng thế, với gương mặt đỏ bừng lần thứ ba và cũng là đỏ nhất trong ngày hôm nay, cô ấy liếc nhìn tôi rồi nói bằng giọng lí nhí như tiếng nai con mới đẻ.
「À, ừm, anh Yuto, bộ tuxedo đó hợp với anh lắm. Rất ngầu ạ.」
「C-cảm ơn. Haruka cũng… ừm, sao nhỉ… đẹp lắm.」
「A, cảm ơn anh ạ.」
「K-không có gì.」
「…」
「…」
…Cuộc trò chuyện không thể tiếp tục.
「Ừm, tuổi trẻ thật là thích nhỉ. Đúng là tuổi dậy thì.」
「Vâng, thật đáng ghen tị.」
Nhìn chúng tôi, chị chủ tiệm và cô nhân viên (có lẽ cả hai đều ngoài hai mươi) nở một nụ cười như thể đang nhìn một thứ gì đó đáng yêu. Thay vì nói thế thì làm ơn cứu vãn tình hình giùm đi.
「Được rồi, hai đứa đứng song song ở kia đi. Chị chụp ảnh cho.」
「Chụp ảnh?」
Sao lại đột ngột thế?
「Đúng vậy. Hai đứa đã mất công ăn mặc bảnh bao thế này, không ghi lại thì lãng phí lắm, đúng không? Kiểu như chụp ảnh kỷ niệm hay sao đó… Ừm, gọi là bức tranh tương lai của hai đứa chăng?」
Thấy chúng tôi nghiêng đầu thắc mắc, chị chủ tiệm mỉm cười và nói ra một câu động trời.
「B-b-bức tranh tương lai?」
Giọng Haruka vọt lên đến hai quãng tám. 「B-bức tranh tương lai, là, là, là của chúng em ạ?」
Haruka vung vẩy hai tay, hốt hoảng cuống cuồng.
Cũng phải thôi. Bởi vì nếu dáng vẻ này của chúng tôi (tuxedo và váy cưới) là bức tranh tương lai, có nghĩa là trong tương lai chúng tôi sẽ đứng cạnh nhau trong dáng vẻ này (tuxedo và váy cưới), và khi một nam một nữ đứng cạnh nhau trong dáng vẻ này (tuxedo và váy cưới), trừ khi có hoàn cảnh đặc biệt nào đó, thì chính là như vậy──
「…」
「…」
Chúng tôi nhìn nhau, rồi lại cùng chìm vào im lặng.
「A, trời ơi, hai đứa đáng yêu quá đi. Ừm ừm, đúng là cảm giác của tuổi trẻ, thanh xuân. Good job!」
Với chúng tôi đang im bặt, chính thủ phạm làm chúng tôi im lặng là chị chủ tiệm lại vui vẻ giơ ngón cái lên. …À, giờ tôi mới nhận ra. Cứ thấy mấy câu hỏi quấy rối tình dục này có cảm giác déjà vu ở đâu đó, thì ra người này giống hệt Yukari-san. Không phải ngoại hình, mà là tính cách.
「Rồi, nhìn bên này cười lên nào. Hửm, vẫn còn cứng quá. …………Đúng rồi, bạn trai, thử choàng vai đi.」
「…Hả?」
Lại một yêu cầu đột ngột nữa.
「Như thế mới ra dáng vợ chồng mới cưới chứ? Bạn gái ôm cũng được. Nào, đừng ngại bọn chị, cứ mạnh dạn lên, mạnh dạn lên.」
Chị chủ tiệm thốt ra những lời vô trách nhiệm và vô cùng có vấn đề về mặt đạo đức. Mà chúng tôi có phải vợ chồng mới cưới đâu.
「Nào, nhanh lên. Bên này chuẩn bị xong hết rồi đấy.」
Chị chủ tiệm thúc giục. Hừm, làm sao bây giờ? Hay là nhân cơ hội này cứ làm theo lời chị ấy, choàng vai luôn nhỉ? Nhưng nếu là tình huống bất ngờ thì không nói, chứ trong trạng thái tự ý thức thế này mà làm vậy thì cứ thấy ngại ngại thế nào ấy…
Trong lúc tôi đang phân vân như con tinh tinh đứng trước quả chuối treo trên dây, Haruka liếc nhìn tôi. Gương mặt cô ấy đỏ như quả táo Fuji. Rồi cô ấy nói một cách khá ngập ngừng.
「À, ừm, ôm thì quả là, vẫn còn hơi… Nhưng mà──」
「Ể…」
「Nhưng mà, n-nếu chỉ thế này, thì, thì em nghĩ là được ạ…」
Cô ấy nhẹ nhàng khoác tay mình vào cánh tay trái của tôi.
「…」
Cùng với mùi hương dịu dàng, một cảm giác đầy đặn đến bất ngờ ép vào cánh tay tôi. Lẽ nào, đây là…!? Tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng lên như thể vừa ăn một nồi mì udon giữa mùa hè──
*Tách!*
Ngay khoảnh khắc đó, một ánh đèn flash lóe lên trước mặt chúng tôi.
「Ừm, góc chụp đẹp đấy! Cái cảm giác khoảng cách tinh tế đó lại càng làm nổi bật sự ngây thơ, rất tốt!」
*Tách, tách!*
Tiếng nói hài lòng của chị chủ tiệm và tiếng màn trập vang lên.
「Đẹp thật đấy. Hay là mình lấy một tấm để quảng cáo cho cửa hàng nhỉ?」
「Hay đó ạ. Chắc chắn sẽ rất nổi tiếng.」
「Hay mình bán luôn đi, mỗi tấm khoảng năm trăm yên.」
「Tám trăm yên chắc cũng được mà chị?」
Cứ như vậy, chúng tôi ồn ào thêm khoảng mười lăm phút.
──Chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào, buổi chụp ảnh (?) đã kết thúc tốt đẹp.
「Rồi, đây là phần của hai đứa nhé.」
Sau khi đã thay lại thường phục, chúng tôi được tặng mỗi người một tấm ảnh chụp đẹp nhất làm kỷ niệm.
「Mà, đây chỉ là ảnh lấy liền thôi. Mấy tấm đẹp chị sẽ in ra cẩn thận, nên lần sau quay lại lấy nhé.」
Vừa mặc lại váy cưới cho ma-nơ-canh, chị chủ tiệm vừa cười nói thêm.
「Ừm, cảm ơn chị đã giúp đỡ ạ.」
Haruka cúi đầu thật sâu.
「Ừ, đừng bận tâm. Bọn chị cũng vui mà.」
「Đó là một khoảng thời gian ý nghĩa đấy.」
Quả thật, da dẻ của cả hai người họ đều bóng bẩy một cách kỳ lạ.
「Vậy thì, chúng em xin phép đi trước. Thực sự cảm ơn hai chị rất nhiều.」
「…Cảm ơn chị ạ.」
Ngay khi chúng tôi nói lời cảm ơn và định rời khỏi tiệm.
「À, phải rồi, bạn gái.」
Chúng tôi bị gọi lại.
「? Vâng?」
「Cho em này.」
「Ể, a.」
Nói rồi, chị chủ tiệm ném về phía chúng tôi bó hoa trắng tinh mà lúc nãy Haruka còn cầm trên tay.
Haruka tròn mắt ngạc nhiên.
「À, ừm, em nhận có được không ạ? Đây là đồ quan trọng mà──」
「Không sao, không sao, coi như là kỷ niệm. Hơn nữa,」
Nhìn chúng tôi, chị chủ tiệm tinh nghịch nháy mắt.
「Nếu sau này hai đứa có thành đôi, thì nhất định phải ủng hộ『Fortune Tales』của chị nhé. Chị sẽ phục vụ hết mình luôn♪」
Được chị chủ tiệm và cô nhân viên tươi cười tiễn ra khỏi『Fortune Tales』, một giọng nói quen thuộc và đầy năng lượng vang lên từ phía bên kia đường.
「A, có thật kìa. Chị ơi, anh ơi! Bên này, bên này!」
「Mika, Nanami-san.」
「A, cuối cùng cũng đuổi kịp. Mệt quá đi…」
Mika xụi lơ, ngồi bệt xuống đất như một con gấu trúc rũ rượi nào đó.
「Mika, em không sao chứ?」
「A, vâng, không sao hết. Sau đó, em bị dòng người cuốn đi khoảng một trăm mét rồi mới thoát ra được, đang nghỉ ở ven đường thì có mấy người lạ mặt tới tán tỉnh, phiền quá nên em tặng cho một cú dropkick, thế là một trong số chúng nó nổi điên gọi thêm khoảng mười đứa nữa đến bảo là『Tao sẽ dạy cho mày biết thế nào là lễ nghĩa với người trên, con ranh!』hay mấy câu ngu ngốc gì đó, đúng lúc đó thì Nanami-san đuổi kịp và hạ gục tất cả trong vòng tám giây.」
「…」
「À, hình như là khoảng sáu giây thì phải.」
「…」
Vấn đề không phải là cái đó.
Hay đúng hơn, đó hoàn toàn không phải là "không sao". Xã hội người ta gọi tình huống đó là ngàn cân treo sợi tóc đấy. Thiệt tình cái cô nàng bom nổ chậm này…
「Hửm? Sao thế anh, trông anh mệt mỏi quá vậy?」
Mika nghiêng đầu như một chú chim nhỏ, với vẻ mặt hoàn toàn không hiểu chuyện gì. Về cơ bản tính cách hai chị em hoàn toàn trái ngược, nhưng ở những điểm này (ngây thơ cục bộ) thì lại giống hệt chị gái mình.
「Haizz…」
Thôi, chuyện đã qua rồi, có nói ra nói vào cũng chẳng được gì.
Quan trọng hơn là.
「Mà sao hai người biết bọn tôi ở đây hay vậy? Bọn tôi đã đi khá xa rồi mà.」
「Ừm, em thì không biết đâu ạ. Chỉ là Nanami-san bảo là hướng này nên em đi theo thôi, thì đúng là thấy hai anh chị thật.」
「…Nanami-san?」
「Vâng. Nhưng chị ấy không nói lý do.」
「…」
「…」
「Ufufu~」
Nhìn sang, tôi thấy Nanami-san đang im lặng nheo mắt cười. Dù có hỏi lý do thì chắc chắn chị ấy cũng sẽ trả lời kiểu「Bí mật kinh doanh ạ~」và không bao giờ nói ra. …Không lẽ nào mình đã bị gắn máy phát tín hiệu (mà còn là GPS) lúc nào không hay? Với người này thì có vẻ chị ấy thừa sức làm điều đó mà mặt không biến sắc.
「A, nè, cái đó là gì vậy?」
Mika cất tiếng khi nhìn thấy tấm ảnh (tuxedo và váy cưới) cùng bó hoa mà Haruka đang cầm.
「A, ừ, cái này…」
「Hay là hai người tìm được manh mối gì rồi? Ảnh chụp được khoảnh khắc quyết định của Hazuki-san chẳng hạn? Cho em xem, cho em xem!」
「A!」
Mika giật lấy tấm ảnh từ tay Haruka với một lực gần như là cướp.
「Để xem nào, ừm──」
Nhưng ngay khi nhìn vào tấm ảnh, ánh mắt Mika trở nên sắc lẹm.
「………………Hai anh chị rốt cuộc đã làm gì vậy? Không phải đang đi theo Hazuki-san sao?」
「K-không, cái này là…」
「Ừ-ừm thì…」
Biết giải thích thế nào đây. Tuy không phải là hoàn toàn không liên quan đến việc theo dõi Hazuki-san, nhưng nhìn một cách khách quan thì không ai nghĩ vậy cả.
「…Thôi thì, anh đang tiến gần hơn đến vị trí anh rể một cách thuận lợi, nên cũng được thôi~」
Mika nhún vai một cách cường điệu rồi cười toe toét. Tôi rất muốn phản bác lại cái âm điệu đầy ẩn ý trong cách phát âm của cô bé, nhưng bằng chứng (tấm ảnh) đang bị nắm trong tay nên cũng đành chịu. Hừ…
「Ufufu, anh rể~♪」
「Không biết trong tương lai gần tôi có được phục vụ cả Yuto-sama không nhỉ~」
Cứ như vậy, tôi bị Mika (cùng với Nanami-san) mặt mày hớn hở trêu chọc một lúc lâu.
「──Thế, vụ của Hazuki-san cuối cùng vẫn không biết gì à?」
「Ể…」
「Chuyện đó thì…」
Bị Mika hỏi, tôi và Haruka nhìn nhau. Không chắc là đã hiểu hoàn toàn hay chưa, nhưng ít nhất chúng tôi có thể đã nắm được manh mối nào đó.
Haruka khẽ gật đầu.
「…Không, về chuyện đó thì chúng em đã hiểu được đại khái rồi ạ.」
「Ể, thật sao?」
Mika tròn mắt ngạc nhiên. Xem ra cô bé đã không mong đợi gì nhiều. …Mà, sau khi xem tấm ảnh kia (tuxedo và váy cưới) thì cũng là điều đương nhiên.
「Vâng, thật ra là…」
「A, mọi người, trốn đi ạ~」
Đúng lúc đó, Nanami-san bất ngờ khẽ kêu lên. Chị ấy chỉ tay qua vai về phía sau chúng tôi, 「Hazuki-san ở đằng kia ạ~」
「Ể?」
Nhìn lại, tôi thấy bóng dáng chị quản gia vừa mới bước ra khỏi cửa tự động của cửa hàng (『Fortune Tales』). Không thấy gã đàn ông bảnh bao kia đâu. Chỉ có một mình Hazuki-san.
Chúng tôi vội vàng nấp sau một vật cản.
May mắn là Hazuki-san không để ý đến chúng tôi, và cứ thế biến mất vào đám đông.
「Thì ra hai anh chị cũng theo dõi Hazuki-san thật à.」
「T-thì, cũng có.」
Chỉ là giữa chừng mọi chuyện lại rẽ sang một hướng hoàn toàn khó hiểu (bị lôi vào tiệm → tuxedo và váy cưới → buổi chụp ảnh) mà thôi. …Không, không phải chỉ là một chút.
「Ừm, giờ Hazuki-san có về nhà không nhỉ?」
「Chắc là vậy? Hướng đó là ga tàu mà.」
Hơn nữa, có lẽ mục đích cuối cùng của Hazuki-san hôm nay chính là đến『Fortune Tales』. Nếu vậy, sau khi xong việc thì chắc chị ấy chỉ còn đường về dinh thự thôi. Điều đó cũng có nghĩa là màn theo dõi dở dở ương ương của chúng tôi đến đây là kết thúc.
「Vậy Haruka, chúng ta cũng nên──」
「…Chúng ta cũng về dinh thự thôi.」
Trước khi tôi kịp nói, Haruka đã thì thầm như vậy.
Vẻ mặt của cô ấy tràn đầy quyết tâm hơn bao giờ hết. Có chuyện gì vậy?
「Haruka?」
「Chị?」
「Haruka-sama?」
Nhận được ánh mắt của cả ba người là tôi, Mika và Nanami-san, Haruka từ tốn nói tiếp.
「Có chuyện em phải nói với Hazuki-san. Có lẽ, phải nói trực tiếp từ miệng của chúng em…」
***
**5**
「…Mọi người tập trung lại, có chuyện gì muốn nói với tôi sao?」
Hazuki-san nhìn chúng tôi với vẻ mặt khó hiểu.
Đây là phòng của Haruka.
Sau đó, khi trở về dinh thự Nogizaka, chúng tôi đã gọi Hazuki-san, người đã về trước và đang chuẩn bị bữa tối trong bếp. Chị quản gia mẫn cán có vẻ khá lo lắng cho món bò Stroganoff và súp củ dền (bữa tối hôm nay) đang nấu dở, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời gọi của chúng tôi.
Và hiện tại, chúng tôi (tôi, Haruka, Mika, Nanami-san) đang vây quanh Hazuki-san trong phòng của Haruka.
「Ừm…」
Haruka phá vỡ sự im lặng khó xử, đi thẳng vào vấn đề.
「Hazuki-san… Gần đây, chị có chuyện gì phiền lòng đúng không ạ?」
Nghe những lời đó, Hazuki-san giật mình.
「…Tại sao, cô chủ lại biết chuyện đó?」
「Quả nhiên là vậy đúng không ạ?」
「…」
Dù không nói ra thành lời, nhưng vẻ mặt của Hazuki-san đã khẳng định đó là sự thật.
「Hazuki-san, khách sáo quá đi. Có chuyện gì phiền lòng thì cứ nói với bọn em là được mà.」
Mika nói với vẻ không hài lòng.
「…………Không, chuyện này…」Hazuki-san lắc đầu. 「Không phải là chuyện gì to tát đáng để nói cho các tiểu thư nghe đâu ạ──」
「Không phải thế đâu ạ!」
Hiếm khi, Haruka lại nói lớn tiếng như vậy.
「Không phải là chuyện không to tát, không phải đâu ạ. Chuyện đó, đối với Hazuki-san, em nghĩ là một chuyện rất quan trọng. Cho nên, em không muốn chị nói như vậy.」
Haruka rướn người về phía trước.
Bị vẻ mặt như một chú hamster đang hăng hái của cô ấy làm cho có phần ngạc nhiên, nhưng Hazuki-san vẫn nói.
「Đúng là đối với cá nhân tôi thì đây là một việc vô cùng trọng đại… nhưng nếu nhìn một cách khách quan thì──」
「Khách quan hay không, cái đó không quan trọng. Nếu là chuyện quan trọng với Hazuki-san, thì chắc chắn đó cũng là chuyện quan trọng với chúng em.」
「Haruka-sama…」
Hazuki-san chớp mắt.
「Vì vậy, chúng em sẽ ủng hộ điều mà Hazuki-san mong muốn. Cho dù kết quả của việc đó, có khiến Hazuki-san trở thành một người xa vời… h-hay dù thế nào đi nữa, chúng em vẫn muốn Hazuki-san… hành động theo ý mình mà không phải hối tiếc…」
Càng nói, Haruka càng xúc động, giọng cô ấy bắt đầu nghẹn ngào.
「──Em cũng có cùng suy nghĩ với chị.」
Bên cạnh người chị đang rưng rưng nước mắt, Mika nói với vẻ mặt nghiêm túc.
「Em muốn Hazuki-san làm theo ý mình. Đúng là trong mắt Hazuki-san, bọn em có thể vẫn còn là trẻ con, nhưng ít nhất bọn em cũng có thể tự lo cho bản thân được rồi. Em không muốn… vì chuyện đó mà làm vướng chân Hazuki-san đâu.」
「Mika-sama…」
Trên đường về dinh thự, chúng tôi đã giải thích đại khái tình hình cho Mika và Nanami-san.
Khi nghe giải thích về chuyện váy cưới, cửa hàng áo cưới, và gã đàn ông bảnh bao đi cùng, họ đã rất ngạc nhiên, nhưng có vẻ cũng đã nhanh chóng chấp nhận.
『Ra vậy… Hazuki-san, chị ấy muốn kết hôn. Nhưng vì có chúng ta…』
Từ những gì nghe được, cô bé cũng đã đi đến kết luận giống như Haruka. Cô bé cúi đầu với vẻ mặt buồn bã mà thường ngày không bao giờ thấy.
「Chị không cần lo cho bọn em đâu. Hazuki-san cứ làm những gì chị thích đi. Nếu là quyết định của Hazuki-san, bọn em sẽ ủng hộ.」
「Hức… Em cũng xin chị.」
Bị hai chị em (trong đó một người đang khóc) dồn ép, ngay cả Hazuki-san cũng có vẻ hơi bối rối.
「…Tôi hiểu rồi.」
Một lúc sau, Hazuki-san khẽ gật đầu.
「Bản thân tôi cũng đang phân vân… nhưng những lời nói vừa rồi của hai tiểu thư đã giúp tôi quyết tâm. Tôi sẽ lựa chọn điều mà bản thân tôi cho là tốt nhất. Đó có lẽ là câu trả lời đúng đắn.」
「H-Hazuki-san…」
Haruka với đôi mắt long lanh bước lên một bước.
「Hức, e-em có thứ muốn đưa cho Hazuki-san.」
「Cho tôi ư? Là gì vậy ạ?」
「V-vâng. ──Cái này, xin chị hãy nhận lấy. Chỉ là chút quà mọn thôi ạ, nhưng mong chị nhận cho. Hức…」
Nói rồi, Haruka chìa ra bó hoa trắng tinh mà chúng tôi nhận được ở cửa hàng lúc ra về.
「Đây là…」
Hazuki-san chớp chớp mắt. Ồ, hình như đây là lần đầu tiên tôi thấy chị ấy ngạc nhiên đến thế.
「L-là bó hoa cưới ạ. Nếu được, em sẽ rất vui nếu chị dùng nó trong buổi lễ…」
「Buổi lễ…」
「Vâng, buổi lễ ạ.」
Haruka gật đầu thật mạnh.
Nhưng Hazuki-san chỉ「…」im lặng nhìn vào không trung khoảng năm giây, rồi từ từ nghiêng đầu.
「Ừm… buổi lễ là buổi lễ gì vậy ạ?」
Chị ấy nói ra một câu hoàn toàn ngoài dự đoán.
「Trong thời gian tới, tôi không nghĩ là có lịch trình nghi lễ nào cả…」
「Nghi lễ? Không, không phải, là hôn lễ ạ…」
「Hôn lễ? Có ai kết hôn sao ạ?」
「Có ai là sao, là Hazuki-san chứ ai…」
「Hả? Tôi ư…?」
Hazuki-san liên tục trả lời bằng những câu hỏi.
…Không hiểu sao, tôi có cảm giác cuộc nói chuyện này đang cực kỳ lạc đề.
「Nh-nhưng mà Hazuki-san, hôm nay chị đã vào cửa hàng đó mà, cửa hàng áo cưới…」
「Cửa hàng áo cưới…?」
「V-vâng, cùng với một người đàn ông…」
「…」
Vẻ mặt Hazuki-san càng thêm khó hiểu. 「…Xin lỗi. Tôi không nhớ gì cả──」
「Ể, ể, nhưng mà…?」
Haruka nhìn tôi với vẻ mặt bối rối.
Không nhớ gì hết á, rõ ràng là chúng tôi đã thấy Hazuki-san đi vào cửa hàng đó mà…
「Tôi không rõ vì sao hai vị lại nói như vậy… nhưng hôm nay những nơi tôi đã đến là cửa hàng thú nhồi bô… à không, cửa hàng chuyên búp bê may, cửa hàng trưng bày thú cưng, một vài nơi khác và cuối cùng là cửa hàng kim khí thôi ạ…」
Hazuki-san vừa nói, vừa chen vào vài cách diễn đạt có chút kỳ quặc.
「Cửa hàng kim khí?」
Cô ấy có đến nơi đó sao? Tôi nhìn sang Haruka, con bé cũng đang lắc đầu nguầy nguậy.
「Vâng, là cửa hàng kim khí ạ. Tôi có một chút việc riêng… Nhưng ngoài những nơi đó ra thì hôm nay tôi không hề đến bất cứ đâu khác, kể cả cửa hàng áo cưới. Điều đó là chắc chắn ạ.」
Hazuki-san quả quyết nói. Nhìn dáng vẻ đó, tôi không nghĩ cô ấy đang nói dối.
「N-Nhưng mà, nếu vậy thì, Hazuki-san, tại sao chị lại ở 『Fortune Tails』…?」
「『Fortune Tails』 ạ?」
「V-Vâng.」
「…」
Nghe thấy cái tên đó, Hazuki-san ngẩng mặt lên như thể vừa nhớ ra điều gì.
「…Có lẽ nào đó là cửa hàng nằm ở tầng một và tầng hai của tòa nhà ba tầng không ạ?」
「Ơ, vâng, đúng là thế nhưng…」
「…Thì ra là vậy.」
Trong khi chúng tôi đang rối bời chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, Hazuki-san lại gật đầu như đã hiểu ra mọi chuyện.
「Nếu là chuyện đó thì hẳn là Haruka-sama và mọi người đã nhầm lẫn rồi ạ. Cửa hàng kim khí mà tôi đến nằm ở tầng ba của tòa nhà có cửa hàng 『Fortune Tails』 đó… nhưng do kết cấu của tòa nhà nên chúng có chung một lối vào ạ.」
「…」
「…」
Nghe nói vậy mới thấy, hình như… có một tấm biển chỉ dẫn ghi là 「3F - Cửa hàng chuyên dụng kim khí Heaven's Door」 thì phải…
「N-Nhưng mà, chị đã nhìn chiếc váy cưới trong tủ kính rồi thở dài mà…」
「Có lẽ đó là do tôi nhìn thấy tấm ảnh trưng bày ở phía sau tủ kính thôi ạ. Vì thấy chú chó Chihuahua dưới chân cô dâu dễ thương quá, nên tôi bất giác…」
「V-Vậy còn người đàn ông kia thì sao? Người đã đi cùng chị vào cửa hàng ấy…」
「Vị đó là chủ cửa hàng kim khí ạ. Tình cờ tôi gặp ngài ấy ở trước cửa hàng nên đã đi cùng vào thôi ạ.」
Hazuki-san thản nhiên trả lời một loạt những thắc mắc của chúng tôi.
「…」
「…」
「…Nếu vậy thì có nghĩa là…」
「Tất cả mọi chuyện từ nãy đến giờ đều là do chúng ta hiểu lầm…」
…thôi sao.
「Chị ơi~, anh ơi~…」
「Ôi chao chao~」
Ánh mắt không lời nào tả nổi của Mika và Nanami-san như muốn xuyên thủng chúng tôi.
「X-X-Xin lỗi! Em cứ đinh ninh rằng Hazuki-san…」
「Không, là do anh đã vội vàng kết luận…」
Cả hai chúng tôi cùng cúi đầu. Oa, chuyện này không phải là xấu hổ lắm sao? Hơn nữa, điều này cũng có nghĩa là chúng tôi đã có những suy đoán vô cùng thất lễ với Hazuki-san. Dù sao thì lúc này chỉ còn nước xin lỗi mà thôi.
Thế nhưng, đáp lại chúng tôi đang rối rít cúi đầu,
「…Cảm ơn hai vị.」
Hazuki-san lại nở một nụ cười dịu dàng và không hiểu sao lại nói như vậy.
「Hai vị hãy ngẩng đầu lên đi ạ. Chỉ cần tấm lòng đó thôi… cũng đã quá đủ với tôi rồi.」
「H-Hazuki-san…」
「Haruka-sama đã vì nghĩ cho tôi nên mới nói những lời như vậy, phải không ạ? Điều đó thực sự khiến tôi rất vui. — Mika-sama và Yuuto-sama nữa, xin cảm ơn hai vị rất nhiều.」
「N-Nhưng mà…」
Hazuki-san nhẹ nhàng đưa ngón tay lên chặn môi Haruka, người vẫn còn định nói gì đó.
「Không sao đâu ạ. Hơn nữa, xin tiểu thư đừng khóc. Nhìn thấy gương mặt đẫm lệ của Haruka-sama còn khiến tôi đau lòng hơn nhiều. Bởi vì… nụ cười của các tiểu thư chính là niềm hạnh phúc lớn nhất của tôi mà.」
「H-Hazuki-san, Hazuki-san…」
Cuối cùng, tuyến lệ của Haruka cũng hoàn toàn vỡ đê, con bé lao vào lòng Hazuki-san như một chú bò tót trong lễ hội San Fermín ở Tây Ban Nha.
Hazuki-san nhìn Haruka bằng một ánh mắt vô cùng hiền từ. Như một người mẹ nhìn con gái, như một người chị nhìn em gái, một ánh nhìn dịu dàng đến thế.
Chắc hẳn khi nhìn thấy ánh mắt đó, Haruka cũng đã hiểu ra.
Rằng Hazuki-san tuyệt đối không bao giờ nghĩ các cô là gánh nặng, và càng không bao giờ coi họ là của nợ.
「Huhu… Thật là một câu chuyện cảm động quá đi…」
Bên cạnh, Nanami-san đang 「ôi ôi」 rồi lấy khăn tay chấm lên khóe mắt.
Và thế là, một loạt những ồn ào liên quan đến Hazuki-san đã lặng lẽ đi đến hồi kết.
***
Nhân tiện, vài ngày sau, khi tôi hỏi Hazuki-san rốt cuộc đã lo lắng về chuyện gì.
「…Là do chiếc cưa máy yêu quý của tôi không còn sắc nữa ạ.」
Cô ấy trả lời với vẻ mặt có phần ngượng ngùng. …Cưa máy ư, chẳng lẽ là cái cưa máy theo phong cách sát nhân hàng loạt mà tôi từng thấy lúc nào đó?
「Hình như phần lưỡi cưa đã bị mẻ, vì vậy hôm trước tôi đã đến cửa hàng kim khí để thay lưỡi mới, nhưng lại có hai lựa chọn ạ… Một là lưỡi cưa bằng thép không gỉ đa dụng, giá rẻ nhưng không sắc lắm. Hai là lưỡi cưa bằng thép Damascus đặt làm riêng, tuy đắt tiền nhưng lại cực kỳ sắc bén và còn có vẻ ngoài tuyệt đẹp nữa. Tôi đã phân vân mãi không biết nên chọn cái nào, nhưng nhờ những lời của các tiểu thư mà tôi đã quyết định rồi ạ. Để không phải hối tiếc, tôi sẽ chọn thép Damascus.」
「…」
Dùng thép Damascus (một kim loại huyền thoại) cho cưa máy để làm cái gì cơ chứ? Mà nói chung, một chiếc cưa máy có hoa văn vân gỗ thì về mặt thẩm mỹ cũng có vấn đề lắm thì phải…
…Quả nhiên, tôi vẫn không thể nào hiểu nổi lối suy nghĩ của người này.
Đó là một ngày hè mà tôi đã nghĩ như vậy từ tận đáy lòng mình.