0
Thứ Hai, đầu tháng Tám.
Bên ngoài, ve sầu kêu inh ỏi điên cuồng như thể sắp đến ngày tận thế. Chẳng còn là mưa ve nữa mà phải gọi là bão ve mới đúng. Nói thẳng ra là ồn đến không thể chịu nổi, ồn đến mức khiến người ta nảy sinh ý nghĩ vác vòi nước đi xịt hết vào mấy cái cây quanh đây cho bõ tức. Một ngày hè oi ả như thế đấy.
Tôi nằm ườn một mình trên ghế sô pha trong phòng khách, uể oải xem TV.
「Oáp...」
Chán quá.
Chán như một bà mệnh phụ phu nhân lắm tiền nhiều của, dành gần hết thời gian trong ngày để chăm sóc thú cưng cho đỡ thừa thời gian.
Nghỉ hè cũng được hai tuần rồi. Kể từ ngày đầu tiên đến nhà Haruka chơi, những chuỗi ngày lười biếng chẳng có sự kiện gì đặc biệt cứ thế tiếp diễn.
Những việc tôi làm gần đây có thể kể đến như: bị thằng bạn thuở nhỏ Asakura Nobunaga lôi đi mua game, bị lôi đi mua manga, rồi lại bị lôi đi mua DVD. …Sao trông toàn mấy vụ liên quan đến Nobunaga thế nhỉ?
Ủa hè đâu phải như thế này, phải không?
Chẳng phải nên có những sự kiện đậm chất thanh xuân phơi phới hơn sao? Như là đi biển hay đi hồ bơi với mấy bạn nữ, đi lễ hội, đi xem pháo hoa chẳng hạn?
Tôi nghĩ vậy, nhưng dù có nghĩ thế nào đi chăng nữa thì hiện thực cũng chẳng thay đổi.
Thực tế, kỳ nghỉ hè của tôi có đến tám phần là bị Nobunaga lôi đi khắp nơi, làm việc nhà như nấu cơm, giặt giũ, dọn dẹp, và chăm sóc con rùa tai đỏ đang nuôi (tên: Big Gamera). Tự nói ra cũng hơi kỳ, nhưng nó đúng là một kỳ nghỉ hè cực kỳ giản dị… Cả Haruka nữa, từ dạo đó cũng không thấy liên lạc gì. Mà thôi, một tiểu thư tài sắc vẹn toàn được mệnh danh là 『Nuit Étoile – Vụn Sao Bạc』 như Haruka thì dù là nghỉ hè chắc cũng bận rộn đủ thứ, làm gì có thời gian rảnh mà quan tâm đến đứa như tôi.
「Oáp...」
Tôi lại ngáp một cái thật dài trên sô pha.
So với bên ngoài nóng như phòng xông hơi, trong nhà bật điều hòa đúng là thiên đường.
Trên TV đang chiếu chương trình đặc biệt về những câu chuyện kỳ bí thường lệ mỗi năm. Ông MC trung niên đang hăng say nói về độ tin cậy của UFO với giọng điệu sôi nổi quá mức cần thiết. 「──Và vì vậy ở Mỹ, hễ có ai chạm trán với người ngoài hành tinh, các đặc vụ áo đen sẽ xuất hiện từ đâu không biết và xóa sạch ký ức của người đó──」
Ngay lúc đó.
Cúc cù… đù… đu… đù~~~~~~~~.
Từ phía cửa ra vào, một âm thanh kỳ quặc vang lên.
Một thứ âm thanh ngớ ngẩn đến mức nghe bao nhiêu lần cũng thấy nản bấy nhiêu.
Mà… giải thích ra cũng thấy ngớ ngẩn, nhưng đó là tiếng chuông cửa nhà tôi. Là thành quả sau khi bà chị đại nhân của tôi tuyên bố “Chán tiếng chuông bình thường rồi. Tao thích tiếng gà nước ngoài gáy cơ”, rồi ra lệnh cho tôi thay cái mới cách đây không lâu. …Thật tình, bả nghĩ cái quái gì trong đầu vậy không biết. Mà đã muốn thay thì tự đi mà thay đi chứ.
Thôi, chuyện xấu trong nhà thì bỏ qua một bên.
Hiện tại, trong nhà chỉ có một mình tôi.
Bố mẹ tôi bận bịu công việc nên hầu như chẳng mấy khi về nhà, còn “ai đó” đã bắt tôi thay chuông cửa thì đã đi chơi nhà ông thầy dạy nhạc nào đó từ sáng và vẫn chưa về.
Cúc cù… đù… đu… đù~~~~~~~~.
Thế nên đương nhiên, nghĩa vụ ra mở cửa đổ lên đầu tôi. Chắc lại là chào mời gì đó thôi, nhưng cũng không loại trừ khả năng là giao hàng nên không thể không ra được.
Cúc cù… đù… đu… đù~~~~~~~~.
Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ, thứ âm thanh ngớ ngẩn ấy vẫn vang lên từng hồi. Aaa, phiền chết đi được. Ra ngay đây, đợi chút coi.
Để đi ra cửa, tôi uể oải ngồi dậy khỏi sô pha như một con gấu trắng no căng bụng──
RẦM!
Cánh cửa phòng khách đột nhiên bị bật tung ra.
「Cá…!?」
Ngay trước mắt tôi, kẻ còn đang ngớ ra, cánh cửa bay vút lên không trung như một miếng xốp, rồi đập thẳng vào TV và cả hai cùng rơi xuống sàn.
「Chào anh lần đầu gặp mặt~, anh là Ayase Yuuto-sama phải không ạ?」
Và xuất hiện ở nơi cánh cửa vừa biến mất, cùng với một giọng nói cực kỳ vui vẻ… là một cô hầu gái (phiên bản bình thường) đeo kính râm đen. Trên tay cô ấy cầm một vật gì đó trông như một cây búa khổng lồ.
「Anh có ngoan ngoãn đợi không nào~? Nanami-san đến đón anh đây~」
「…」
「Tôi đã bấm chuông mấy lần nhưng không thấy ai trả lời nên đành hơi thô bạo một chút, cạy cửa vào ạ~」
「…」
Cạy cửa… Này, nhìn kiểu gì thì đây cũng không phải là hành động “dễ thương” như thế đâu. Rõ ràng là nó bị thổi bay mà?
Cô hầu gái (đeo kính râm) nhìn tôi.
「Ừm, anh đã nghe chuyện rồi phải không ạ? Xin lỗi nhưng bây giờ mời anh đi cùng tôi một chuyến~」
「…Chuyện gì?」
Chuyện quái gì vậy? Trí nhớ của tôi tuy chỉ tốt cỡ con gà chọi, nhưng tôi dám chắc mình chưa bao giờ nghe nói đến chuyện bị một cô hầu gái lạ hoắc (đeo kính râm) đột nhập trái phép vào tận phòng khách nhà mình. Hơn nữa, cô hầu gái này còn lờ tịt vụ phá cửa đi nữa chứ.
Thấy phản ứng của tôi, cô hầu gái (đeo kính râm) nghiêng đầu.
「Ủa? Lạ nhỉ~. Hừm. Có nhầm lẫn ở đâu sao ta? ──À, mà thôi kệ đi. Cũng không có nhiều thời gian nên mời anh đi ngay cho ạ.」
Cô hầu gái (đeo kính râm) búng tay một cái tách, và hai bóng đen đột nhiên lao tới từ hai bên. Váy tạp dề đen trắng… ủa, cũng là hầu gái!? Trong lúc tôi còn đang kinh ngạc, cơ thể tôi đã bị hai cô hầu gái nhấc bổng lên trong nháy mắt. Chẳng biết họ dùng mánh khóe gì mà tôi không thể chống cự được.
「Đã, đã bắt được mục tiêu. X-xin chỉ thị ạ, Nanami-san.」
Cô hầu gái (A) tóc dài đeo kính, trông có vẻ nhút nhát, hỏi cô hầu gái (đeo kính râm).
「Ừm, để xem nào… Cứ khiêng ra xe thôi. Nhớ phải thật lịch sự nhé.」
「R-rõ ạ.」
「Yuuto-sama, xin thất lễ.」
Cô hầu gái (B) còn lại, tóc đuôi ngựa, vừa nói vừa bước đi.
Cứ thế, tôi bị khiêng đi như một món đồ chuyển nhà.
C-cái quái gì đang xảy ra thế này? Bắt cóc? Buôn người? MIB – Maid In Black?
Trong lúc tôi còn đang chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì sất, nơi tôi bị dẫn (khiêng) đến là──
──Một chiếc Rolls-Royce đen bóng.
Một chiếc xe hạng sang, thuộc top đầu trong bảng xếp hạng (của riêng tôi) về những chiếc xe dễ bị rạch chìa khóa nhất. Một chiếc xe này có lẽ mua được hơn trăm chiếc xe cà tàng của Ruko.
「Vậy mời anh lên xe ạ~」
Cô hầu gái (đeo kính râm) mở cánh cửa đen bóng, và tôi bị đẩy vào trong xe mà không có quyền từ chối. Rầm. Cùng lúc đó, chiếc Rolls-Royce bắt đầu chuyển động với tiếng pô êm ru.
Toàn bộ quá trình chỉ mất vỏn vẹn ba phút.
Đúng là một màn bắt cóc chuyên nghiệp.
「Rốt cuộc là chuyện quái gì thế này…」
Trong lúc tôi hoàn toàn không nắm bắt được tình hình, hỗn loạn như một con chim hải âu ngớ ngẩn bị ném vào bóng tối.
「Chào anh, onii-san♪」
Một giọng nói bất ngờ vang lên.
「Lâu quá không gặp~, chắc cũng khoảng một tháng rồi nhỉ? Anh vẫn khỏe chứ?」
Một giọng nói ngọng nghịu quen thuộc đến lạ.
Tôi quay lại nhìn và ở đó──
「M-Mika?」
Là hình ảnh cô con gái thứ hai của nhà Nogizaka đang mỉm cười và nháy mắt với tôi.
「Hửm? Gì thế, cái mặt như ông mục sư vừa thấy ma cà rồng giữa ban ngày ban mặt vậy. Hừm, em biết là anh vui khi gặp được Mika-chan đáng yêu rồi, nhưng phản ứng hơi lố thì phải~」
「…」
──Ủa, sao Mika lại ở đây?
Mặc kệ tôi đang đơ ra vì chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, Mika vẫn tiếp tục.
「Mà em nghe rồi đó nha~, hôm trước lúc em đi săn ở Nara, anh đã đến nhà em chơi đúng không~. Còn ở trong phòng với chị hai, không khí lãng mạn lắm phải không? Chà chà~, onii-san cũng ghê gớm ra phết.」
「…」
「Cứ đà này thì ngày onii-san trở thành anh rể của em cũng không còn xa nữa đâu nhỉ~. À, nhân tiện đây là quà lưu niệm hồi đó này.」
Cô bé đặt vào tay tôi một thứ, là bánh quy hươu, đặc sản Nara. …Bánh quy hươu?
「…」
「Ừm, onii-san, em nghĩ nhận quà thì ít nhất cũng nên nói lời cảm ơn chứ nhỉ?」
「…………Hả? À, ừm, cảm ơ── Khoan đã, không phải!」
Cuối cùng cũng hoàn hồn, tôi vặn lại Mika đang lắc lắc ngón trỏ.
Cô bé ở đây, nghĩa là chủ mưu của vụ bắt cóc (cũng như xâm nhập gia cư bất hợp pháp, phá hoại tài sản) này chính là Mika. Tự dưng cho hầu gái đến bắt cóc người ta rồi còn bánh quy hươu cái nỗi gì chứ.
Thế nhưng Mika vẫn tỉnh bơ.
「Hửm? Sao anh lại kích động thế? Vui vì được tặng bánh quy hươu đến mức phải hét lên à? Ừm ừm, em đã phân vân mất cả tiếng đồng hồ không biết có nên chọn yatsuhashi không, nhưng chọn cái này đúng là sáng suốt mà~」
「…Không, anh nghĩ trong trường hợp đó thì nên chọn yatsuhashi không cần suy nghĩ mới đúng.」
Chuyện đó chỉ cần ba giây là quyết được rồi.
「Vậy sao~. Bánh quy hươu ngon lắm đó?」
「Vấn đề không phải ở đó… Mà khoan, đừng nói là em ăn rồi đấy nhé?」
「Vâng. Nhìn ngon quá nên em ăn thử.」
Mika nở một nụ cười rạng rỡ.
Tôi bất giác hình dung ra cảnh tượng đó. Tại công viên toàn hươu ở Nara (tôi quên mất tên chính thức rồi), Mika đang say sưa nhai bánh quy hươu cùng với bầy hươu.
…Tiểu thư kiểu gì thế này.
Mà thôi, lại lạc đề rồi, điều tôi muốn hỏi không phải là mấy chuyện này (nghiên cứu về bánh quy hươu).
「Tại sao đột nhiên lại làm chuyện này──?」
「Chuyện này?」
「Ừ, cái vụ bắt cóc này…」
Hay nói đúng hơn, nhìn một cách khách quan thì đây chính xác là bắt cóc.
Trước câu hỏi của tôi, Mika trả lời một cách ngây thơ.
「Hừm, em không hiểu onii-san đang nói gì lắm… Em chỉ đến đón onii-san thôi mà? Chúng ta sắp đến xem cuộc thi piano của chị hai.」
「Cuộc thi, piano?」
Khoan đã, của Haruka á?
「Vâng, đúng rồi. Tất nhiên là onii-san cũng sẽ đến cổ vũ chứ?」
「Cái đó thì…」
Là cuộc thi piano của Haruka cơ mà. Nếu nó sắp diễn ra thì dù có phải bỏ hết mọi việc, thậm chí là phải đem bà chị và bạn thân của bả đi cầm cố, tôi cũng sẽ có mặt. Chuyện đó là đương nhiên rồi. Hoàn toàn là chuyện đương nhiên.
Thế nên bản thân chuyện đó thì không sao. Không sao cả, nhưng…
Vấn đề duy nhất là… tôi lần đầu tiên nghe đến chuyện này chính là tại đây (trong chiếc Rolls-Royce), vào lúc này (buổi chiều ngày thi). Quá đột ngột. Bình thường thì những chuyện thế này ít nhất cũng phải báo trước ba ngày chứ?
Khi tôi bày tỏ ý kiến đó, Mika phụng phịu ra vẻ bất mãn.
「Ể~, em nói rồi mà? Ừm, hình như là trưa hôm kia thì phải, chị hai có vẻ bận nên em đã gọi điện đến nhà onii-san thay chị ấy.」
「Hôm kia?」
Tôi lục lại trí nhớ. Hình như hôm đó, tôi bị Nobunaga lôi đi Shinjuku để tìm mua cái gì mà 『Phiên bản DVD Mùa 2 Hanikami Triangle Tập 1 Bản Giới Hạn Kèm Figure - Type N Nekomata』 (dài vãi…).
「Vâng, nhưng onii-san không có ở nhà. Thế nên em đã nhờ chị gái bắt máy chuyển lời lại giúp. Rằng là ‘Ngày mốt có cuộc thi piano của chị hai em, khoảng trưa em sẽ qua đón anh nhé ♪’.」
「…Chị gái?」
「Vâng. Người nói chuyện cứ như võ sĩ ấy.」
…Là Ruko à.
Nhưng tối qua và sáng nay tôi có gặp bả, mà bả chẳng nói một lời nào. Trên cái bảng trắng dùng để liên lạc trong gia đình ở nhà bếp cũng không viết gì, email cũng không có nội dung nào như thế──
Reng reng rengggg♪
Ngay lúc đó, điện thoại di động của tôi reo lên một âm thanh rợn người, báo có tin nhắn đến. 『Hành khúc Valkyrie』. Nội dung trong đó là──
『Giờ mới nhớ ra, hình như trưa nay có người đến đón mày đấy.』
Muộn quá rồi!
Tôi chỉ muốn đập nát cái điện thoại xuống sàn. …Bà chị ngốc này.
Hơn nữa, bà này còn chẳng thèm nhận ra ai là người gọi điện đến. Cái kiểu trả lời điện thoại này đúng là tệ của tệ, tệ nhất quả đất. Trình độ này thì đến đứa trẻ mẫu giáo còn trả lời tốt hơn. …Tại sao một người như bả lại có thể làm thư ký giám đốc được nhỉ? Bộ công ty đó thiếu nhân tài đến thế sao?
Và đỉnh điểm là.
『Tái bút. Tối nay muốn ăn lẩu. Lẩu cua. Cua Matsuba. Sẽ dẫn cả Yukari đến, chuẩn bị xong trước bảy giờ.』
Đoạn này càng khiến tôi tức điên lên. Mà cái mùa hè nóng chảy mỡ này thì kiếm đâu ra cua chứ!
Nhìn tôi siết chặt điện thoại, run lên vì bất lực, Mika nói một câu.
「Hừm, onii-san cũng vất vả nhiều nhỉ…」
Bị một đứa nhỏ cấp hai thương hại. Cái ánh mắt đó, cứ như đang nhìn một sinh vật vô cùng đáng thương vậy. Huhu…
「Thôi, nhưng chuyện đó để sau đi.」
Cô bé làm điệu bộ dọn đồ sang một bên.
「Tóm lại, vì thế nên bây giờ chúng ta sẽ đến cuộc thi của chị hai, được chứ?」
「…Rõ.」
Thôi, bây giờ có nói gì về bà chị ngốc đó cũng chẳng ích gì. Nếu nói mà giải quyết được thì tôi đã làm từ lâu rồi. Trước mắt, cứ coi như may mắn là hôm nay tôi có ở nhà đi.
…Hay đúng hơn, phải nghĩ như vậy thì mới chịu nổi.
Cứ thế, sau mười lăm phút ngồi trên chiếc Rolls-Royce.
「──Thế, còn cô này là?」
Thay vì cô hầu gái ít nói thường ngày, tôi đưa mắt nhìn sang cô hầu gái từ nãy đến giờ vẫn luôn mỉm cười bên cạnh Mika. Nhân tiện, cô này cũng là kẻ chủ mưu trong đội thực thi nhiệm vụ bắt giữ và áp giải tôi.
「À, phải rồi nhỉ. Onii-san vẫn chưa biết Nanami-san sao?」
Mika vỗ tay một cái bốp.
「Nanami-san?」
Hình như lúc nãy cô ấy có tự giới thiệu tên đó. Nhưng những hầu gái tôi từng gặp chỉ có cô hầu gái tai mèo ở Akihabara và chị hầu gái trưởng ít nói của nhà Nogizaka, nên làm sao tôi biết được.
「Vâng, cô ấy là Nanashiro Nanami──」
「A, phần sau để tôi tự giới thiệu ạ~。 Ayase Yuuto-sama, một lần nữa, rất hân hạnh được gặp mặt~。 Tôi là Nanashiro Nanami, xếp hạng ba trong đội hầu gái nhà Nogizaka.」
Dù đang ở trong chiếc xe đang di chuyển, cô hầu gái vẫn xoay một vòng làm tung tà váy rồi thanh lịch cúi chào. …Đội hầu gái?
「Tôi đã nghe rất nhiều về Yuuto-sama từ Haruka-sama, Mika-sama và Hazuki-san đó ạ.」
Cô ấy cười khúc khích. Tôi rất tò mò không biết họ đã nghe những gì.
「Nanami-san thường ngày là phụ tá cho Hazuki-san đấy. Cô ấy là một trong những người làm lâu năm nhất ở nhà em, chúng em cũng được cô ấy chăm sóc từ nhỏ. Hazuki-san từ hôm qua đã đi theo chị hai rồi, nên Nanami-san đi cùng em~」
Mika nói thêm.
Xem ra trái với vẻ ngoài vô tư lự, cô này cũng là một người có chức vị khá cao.
「Từ nay mong được anh chỉ giáo ạ~。 Cứ tự nhiên gọi tôi là Nana-chan cũng được ạ.」
「…Mong được cô giúp đỡ. Nanami-san.」
Quả nhiên là tôi không thể gọi một người phụ nữ lớn tuổi hơn mình bằng “-chan” được. Đến cả ông thầy dạy nhạc vô dụng kia tôi còn phải gọi bằng “-san” cơ mà.
「Hừm, Yuuto-sama, anh cứng nhắc quá đấy. Khắc kỷ thì tốt, nhưng không linh hoạt một chút thì sẽ không được các cô gái yêu thích đâu~」
Cô ấy cười tinh nghịch.
Mà khoan, sao cô hầu gái này lại thân thiện quá mức thế này. Hoàn toàn trái ngược với chị hầu gái trưởng không thân thiện, người mà có lẽ dù cướp ngân hàng xả súng loạn xạ ngay trước mặt cũng không biến sắc. Đúng là hai thái cực.
「Onii-san dù sao cũng khá là nghiêm túc mà~. Mà, đó cũng là điểm tốt của anh ấy. À đúng rồi, nhân tiện chúng ta cùng ăn bánh quy hươu đi. Vẫn còn lâu mới tới nơi mà. Có đồ uống gì không nhỉ?」
「Vâng ạ~。 Từ nước đường đến Romanee-Conti, có đủ cả ạ~」
Nước đường á, ai uống chứ? Dế à? Mà trước hết, định ăn bánh quy hươu thật sao?
「Vậy thì~, ừm, cho em một ly ca cao. Bánh quy hươu hơi mặn nên uống với đồ ngọt chắc sẽ hợp.」
「Rõ ạ~」
…Xem ra họ định ăn thật.
「Còn onii-san thì sao?」
「…Tôi chỉ uống trà thôi.」
Dứt khoát không ăn bánh quy hươu.
Cứ thế, trong một lúc, ba chúng tôi ngồi trong chiếc Rolls-Royce thưởng thức bữa ăn nhẹ với món chính là bánh quy hươu.
「──Này, nói mới nhớ.」
「Hửm?」
Tôi chợt nảy ra một ý, liền ghé tai hỏi nhỏ Mika.
「…Nanami-san có biết về sở thích của Haruka không?」
Sở thích của Haruka.
Một sở thích hoàn toàn không thể tưởng tượng được nếu chỉ nhìn vào một Haruka thường ngày, cũng chính là thứ đã đưa tôi và cô ấy đến với nhau. Việc Nanami-san có biết chuyện này hay không có thể sẽ ảnh hưởng một cách tinh tế đến cách tôi đối xử với cô ấy sau này.
Vì vậy, tôi đã thận trọng hỏi.
「Vâng, cô ấy biết mà.」
Mika gật đầu một cách thản nhiên. 「Phải không, Nanami-san?」
「Vâng? Chuyện gì thế ạ?」
「À, chuyện về sở thích của chị hai.」
「Aà~. Vâng, tôi biết rất rõ ạ.」 Nanami-san gật đầu lia lịa. 「Rất là đáng yêu phải không ạ~, fufufu.」
「Chứ với cái kiểu hành xử của chị hai thì làm sao mà giấu được chứ. Cả ông nội cũng biết, chắc là tất cả những người làm trong nhà đều biết hết rồi ấy. Người không biết chắc chỉ có bố và mẹ thôi. ──Mà, chị ấy thì vẫn cứ tưởng mình che giấu thành công.」
…Ra vậy. Ừ, cũng phải. Cái cách che giấu mà như không che giấu của Haruka thì có giấu đằng trời cũng không xong (khó hiểu ghê…). Việc chuyện đó vẫn chưa bị lộ ở trường học có thể xem như một phép màu. …Chắc chắn từ giờ trở đi, tôi sẽ phải cố gắng nhiều hơn nữa mới được.
Với tâm trạng giác ngộ lạ lùng, tôi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
「Hửm?」
Tôi nhận ra chiếc Rolls-Royce đã lên đường cao tốc từ lúc nào.
Nó đang vun vút vượt qua những chiếc xe khác, lao đi với tốc độ kinh hoàng như một chiếc xe drift đang làm mưa làm gió trên đèo.
…Định đi đâu thế này?
Tôi bắt đầu cảm thấy hơi bất an.
Nghe nói là cuộc thi, tôi cứ ngỡ là đi đâu đó trong Tokyo, nhưng với tình hình này thì có lẽ sẽ đi đến tỉnh khác, hoặc thậm chí là một vùng khác. Nếu vậy thì việc có thể về nhà trong ngày hay không là một câu hỏi lớn. Đêm nay có vẻ sẽ có hai con chó con đói bụng đến nhà (thực tế thì không đáng yêu như vậy), nên nếu được thì tôi vẫn muốn về trước lúc đó.
「Này, cuộc thi piano tổ chức ở đâu vậy?」
「Ủa, anh chưa nghe chị hai nói à?」
Tôi hỏi, Mika vừa nhai bánh quy hươu rôm rốp vừa chớp mắt.
Và rồi, với một nụ cười rạng rỡ rất giống Haruka, cô bé nói.
「Ở London đấy ạ♪」
1
Tôi chưa bao giờ dám mơ rằng lần đầu tiên trong đời đi du lịch nước ngoài và trải nghiệm khoang hạng nhất lại là trong bộ dạng dân dã đến mức này: một bộ đồ thể thao mặc ở nhà cùng với đôi dép lê. …Hay đúng hơn, tôi đã ước gì đây chỉ là một giấc mơ.
Khu vực khoang hạng nhất, nơi đến cả không khí dường như cũng toát lên vẻ sang chảnh.
Nhìn xung quanh, toàn là những quý ông lịch lãm trong bộ vest sành điệu và những quý bà trong trang phục đắt tiền. Đương nhiên, kẻ ăn mặc xuề xòa, hay nói đúng hơn là toát ra mùi đời sống sinh hoạt như tôi, với bộ đồ thể thao và dép lê, thì chỉ có một. Ngay cả con chó được dắt theo cũng khoác trên mình bộ trang phục có lẽ còn xịn hơn cả bộ đồ đi tiệc của tôi, điều này càng khơi dậy cảm giác tự ti khó chịu.
Trong đám đông này, chỉ có mình tôi lạc lõng như một con cá bị bơm quá nhiều không khí vào bong bóng, buộc phải nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Nổi bần bật. …Không, đây đã gần như là một màn tra tấn xấu hổ rồi.
「Thôi, thôi nào, bộ đồ của onii-san cũng… độc đáo và ổn mà?」
Chắc không nỡ nhìn tôi ủ rũ, Mika lên tiếng.
「Độc đáo?」
「Vâng, rất độc đáo. Cứ như một con chó Bull Pháp lạc giữa bầy chó Dachshund mini ấy.」
「…」
Chẳng an ủi được chút nào. Chó Bull Pháp á…
Và có một điều bí ẩn.
Thông thường, để đi ra nước ngoài, dù là du lịch hay định cư, đều cần một thứ gọi là hộ chiếu, và một kẻ chưa từng xuất ngoại như tôi thì đương nhiên không có thứ đó.
Vậy mà không hiểu sao, hiện tại trên tay tôi lại có cái gọi là hộ chiếu. …Kèm theo một tấm ảnh mà tôi không nhớ đã chụp bao giờ.
Nguồn gốc của tấm ảnh đó là một bí ẩn lớn, và hơn nữa, tôi nhớ là để làm hộ chiếu cần phải có thủ tục khá nghiêm ngặt (như xác minh danh tính) và từ lúc nộp đơn đến lúc cấp phải mất ít nhất hai tuần…
Khi tôi thử hỏi Nanami-san.
「Đó là bí mật kinh doanh ạ~」
Đó là câu trả lời tôi nhận được. Này, bí mật kinh doanh cái gì chứ…
「Là bí mật kinh doanh ạ~」
「Này, tôi…」
「Là bí mật kinh doanh ạ~」
「Nhưng mà…」
「Là bí mật kinh doanh ạ~」
「…Thôi được rồi.」
Xem ra là vậy.
Tôi đã hiểu ra một điều, đó là giữa các hầu gái nhà Nogizaka có một vùng xám đen không nên chạm vào.
Chẳng mấy chốc, máy bay đã hạ cánh xuống sân bay Heathrow ở Anh.
Từ đó, chúng tôi lại di chuyển đến London bằng chiếc limousine của nhà Nogizaka đã được chuẩn bị sẵn.
Trên đường đi, chúng tôi đi qua một vài địa danh nổi tiếng mà tôi chỉ mới nghe tên, và mỗi lần như vậy Mika lại giải thích cho tôi.
「Ừm, cái kia là Cầu Tháp đó. Là nguồn gốc của chiêu tất sát của một siêu nhân đeo mặt nạ nào đó. Còn cái kia là Bảo tàng Anh. Nổi tiếng với phiến đá Rosetta chẳng hạn~. Rồi, rồi, cái tòa nhà trông có vẻ bề trên kia là Cung điện Buckingham──」
「Em rành thật đấy…」
Cái trình độ giải thích này đến hướng dẫn viên du lịch cũng phải chào thua.
「Tất nhiên rồi~. Vì đây là lần thứ mười một em đến Anh mà.」
Mika thản nhiên nói.
Ủa, con số đó gần bằng tổng số lần tôi đi du lịch trong nước (bao gồm cả các chuyến đi của trường) luôn đấy…
「Em còn đi nhiều nơi khác nữa. Ý thì 15 lần, Pháp 12 lần, Đức 9 lần, Áo thì 19 lần… À, Mỹ hình như là 37 lần thì phải~. Ngoài ra còn nhiều nơi khác nữa──」
「…」
Mika (14 tuổi) tự hào kể lể.
Đúng là tiểu thư nhà Nogizaka danh giá có khác. Ở tuổi này mà việc đi du lịch nước ngoài đối với cô bé đã gần như là đi ra xóm chơi vậy.
──Dù vậy, không ngờ lại đến tận nước Anh xa xôi thế này.
Ngắm nhìn cảnh sắc trôi bên ngoài cửa sổ, tôi thầm nghĩ. Vài tiếng trước, tôi cũng chẳng thể nào tưởng tượng nổi mình sẽ được ngồi trên một chiếc limousine, tận mắt chiêm ngưỡng những danh lam thắng cảnh vốn chỉ thấy trên bưu thiếp hay TV. Kể từ khi quen biết Haruka, những trải nghiệm mới mẻ mà tôi chưa từng nếm trải cứ liên tiếp ập đến. Hầu như không có lúc nào để thở. Mà thôi, vui là được rồi.
Victoria Hall, nơi diễn ra cuộc thi, nằm ở trung tâm thành phố London.
Bao quanh bởi những tòa nhà tuy cổ kính nhưng vẫn đậm nét duyên dáng, sảnh hòa nhạc khổng lồ tựa như một tòa thành đang cúi xuống nhìn chúng tôi vừa bước ra khỏi chiếc limousine.
Nhân tiện, tổng thời gian di chuyển đến đây là khoảng mười bốn tiếng.
Ấy thế mà, chẳng hiểu sao tôi lại không có chút cảm giác thực tế nào là mình đã đến London cả… Có lẽ, à không, chắc chắn là do bộ dạng chẳng khác gì lúc đi ra cửa hàng tiện lợi gần nhà của tôi rồi.
「Xin mời lối này ạ~」
Theo sự dẫn dắt của Naba-san, chúng tôi bước vào trong sảnh.
Dù đã phần nào đoán được khi nhìn từ bên ngoài, nhưng bên trong sảnh quả thực còn choáng ngợp hơn nữa.
Trần nhà cao vút. Hàng ghế khán giả chắc chứa được cả ngàn người. Vô số đồ nội thất sang trọng được bài trí khắp nơi. Hơn nữa là những vị khách thượng lưu trong trang phục tuxedo và váy dạ hội đang trò chuyện, cười nói bằng tiếng Anh lưu loát. Tất cả đều là những thứ hoàn toàn xa lạ với con người thường ngày của tôi.
Đã vậy, chúng tôi còn được dẫn đến một vị trí nổi bật nhất trong cái sảnh thượng hạng đó, một nơi có thể gọi là ghế VIP.
「Ghê thật…」
Chỗ ngồi được thiết kế nhô ra từ tầng ba của sảnh. Cảm giác gần giống như một lô độc quyền dành cho vua chúa, một vị trí tuyệt hảo có thể bao quát toàn bộ khán phòng.
「Ừm, ghế của anh~ là ở đó nhé. Cạnh em này.」
「Ồ.」
Nơi Mika chỉ tay có khoảng ba chiếc ghế kiểu tư sản trông như dành cho vua chúa quý tộc. Ngồi thử xuống, tôi cảm thấy nó mềm mại như thể được lót bằng cả chục tấm chăn lông vũ vậy.
「Nếu ngài thấy khó nhìn sân khấu, chúng tôi có thể chuẩn bị ống nhòm ạ~」
「Ừm, chắc là không sao đâu nhỉ? Anh~ thì sao?」
「Bên này cũng không sao.」
Dù thị lực không tốt lắm, nhưng từ đây tôi vẫn có thể nhìn rõ sân khấu đặt đàn dương cầm. Đúng là một cảnh tượng tuyệt vời.
「Yuuto-sama, ngài có muốn dùng chút đồ uống gì không ạ~?」
Khi tôi đang nhoài người ra khỏi lan can ngắm nhìn xuống tầng dưới, Naba-san đã hỏi vậy.
「Ể, được mang đồ ăn thức uống vào sao?」
Thông thường ở những nơi sang trọng thế này, tôi nghĩ đồ ăn, thức uống và cả thú cưng đều bị cấm mang vào chứ.
Naba-san gật đầu.
「Vâng ạ, vốn dĩ là không được, nhưng ghế này là trường hợp đặc biệt. Dù gì đây cũng là ghế EXSSS (Executive Triple S) ạ. Có cả quầy bar chuyên dụng nữa đấy~」
「E-Executive Triple S?」
「Vâng, là Executive Triple S ạ~」
「…」
…Trên đời này lại tồn tại cái loại ghế nghe như một câu nói líu lưỡi vậy sao? Mà chúng tôi lại đang ngồi ở chính cái nơi đó à?
Nửa thán phục, nửa sững sờ, tôi một lần nữa nhìn quanh nơi mình đang ngồi.
Một chỗ ngồi có thể nói là đang thẳng thừng gây chiến với ghế hạng C đứng – người bạn của giới bình dân.
Có lẽ cả đời này tôi cũng chẳng có cơ hội nào khác được ngồi ở một nơi như thế này nữa. Nếu vậy, ít nhất hãy tận hưởng cảm giác làm vua chốc lát, tôi bèn đặt tay lên thành ghế và vắt chéo chân thật oách. Ồ, cảm giác thế giới trông khác hẳn.
Trong một lúc, tôi đang tận hưởng cái cảm giác tư sản giả hiệu thoáng qua này (cũng khá vui).
Thì đột nhiên, tôi nhận ra một điều.
「Ủa, Naba-san, chị không ngồi à?」
Tôi để ý từ nãy đến giờ, cô hầu gái vui tính này cứ đứng cạnh Mika mà không hề có ý định ngồi xuống. Có ghế sẵn rồi thì cứ ngồi đi chứ.
Nghe vậy, Naba-san mỉm cười và trả lời.
「Xin ngài đừng bận tâm~. Hầu gái không thể ngồi ngang hàng với chủ nhân được ạ. Đây là quy tắc cơ bản nhất trong các quy tắc của hầu gái ạ~」
「…Chuyện là vậy sao?」
「Vâng, chuyện là vậy đó ạ~」
Thì ra là thế.
Nói mới nhớ, tôi quả thực chưa từng thấy Hazuki-san ngồi trước mặt Haruka và mọi người bao giờ. Hóa ra là vì lý do này.
Vừa thông suốt, một thắc mắc khác lại nảy ra trong đầu tôi.
「—Hửm, nhưng nếu vậy thì, số ghế không khớp à?」
「Ể, sao vậy ạ?」
「Không, tại vì có đến ba ghế lận? …À, hay là Haruka cũng đến đây?」
「Ưm~, em nghĩ là không đâu.」
Mika vừa xoay tròn lọn tóc bằng đầu ngón tay vừa lắc đầu.
「Chị ấy là thí sinh nên có phòng chờ riêng mà. Chắc bây-giờ-cũng-đang ở đó cùng Hazuki-san rồi?」
「Vậy thì—」
Số ghế này vẫn cứ sai sai thế nào ấy nhỉ?
Nếu Haruka không đến, Naba-san cũng không ngồi, thì chỉ cần hai ghế cho tôi và Mika là đủ.
Vậy mà, lại có đến ba ghế.
「…」
Một linh cảm chẳng lành chợt dấy lên.
Kiểu như điềm báo, hay như dự báo thời tiết chỉ đúng vào những ngày mưa… tóm lại là loại cảm giác như thế. Và lần nào cũng vậy, buồn thay là chỉ có những linh cảm kiểu này lại trúng với một tỷ lệ chính xác đến đáng kinh ngạc.
Không ngoài dự đoán của tôi.
「A, cái đó, là ghế của bố em.」
Trước câu hỏi của tôi, Mika đã trả lời một cách thản nhiên, nhẹ nhàng như thể đang thông báo thời tiết hôm nay trời đẹp.
「…Bố em?」
「Vâng, bố của bọn em. A-wa-fa-zờ~」 (*Our father)
「…」
Tôi hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của việc cố tình dịch sang tiếng Anh, nhưng cứ thử suy ngẫm về ý nghĩa của từ mà Mika vừa nói. Bố. Bố tức là cha, và cha của Mika cũng có nghĩa là cha của Haruka, và cha của Haruka thì…
—Khoan đã, chẳng lẽ là, vị phụ thân đã vài lần xuất hiện trong những câu chuyện của Haruka!? Vị phụ thân đó, sẽ đến đây sao!?
Không, đây chẳng phải là một tình huống không thể đùa được nữa rồi sao... Ít nhất, đây không phải lúc để ung dung ngả ngớn trên ghế mà vắt chân đâu.
「Mika, con đến rồi à.」
Ngay lúc tôi nhận ra tình cảnh hiện tại của mình là gì, thì một giọng nói từ sau lưng vang lên, gần như cùng một lúc.
「Cả Naba-kun nữa, đã vất vả cho cô rồi.」
Một giọng nói trầm, đầy uy áp.
—Cái, cái này…
Cứng đờ như một con robot hỏng, tôi quay đầu lại và đập vào mắt tôi là—một người đàn ông trung niên, với mái tóc được chải chuốt gọn gàng ra sau, đôi mắt sắc bén, và một thân hình cao lớn, rắn rỏi không hề có dấu hiệu tuổi tác.
「À, cậu có phải là Ayase-kun không nhỉ. —Ta đã nghe chuyện từ Hazuki-kun và mọi người.」
Người đàn ông hướng đôi mắt tựa Lôi Thần về phía tôi, rồi đột ngột đưa cánh tay rắn chắc ra.
「Lần đầu gặp mặt. Ta là Nogizaka Gentou. Cha của Haruka và Mika.」
Cha của Haruka, đang ở ngay đó.
**2**
Vị trí ngồi, nhìn từ sân khấu đặt cây dương cầm, theo thứ tự từ trái sang là cha Haruka, Mika, (Naba-san đứng chéo sau lưng cô ấy), và tôi.
Dù có Mika và mọi người ở giữa cũng là một sự cứu rỗi… nhưng không khí vẫn vô cùng căng thẳng. Căng thẳng như thể đang cầm thịt tươi trên cả hai tay và bước vào lồng của một con thú ăn thịt vậy. Vì chỉ cần thái độ của tôi có gì không phải, thì việc ngày mai tôi trở thành rong rêu dưới eo biển Dover cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Tốt nhất lúc này là nên ngoan ngoãn, im lặng và phục tùng như một con chó hoang thua trong cuộc chiến tranh giành lãnh thổ, và chỉ biết chờ đợi thời gian trôi qua. Ít nhất là khi Mika còn ở đây, sự chú ý của cha Haruka sẽ không dồn thẳng vào tôi (đó là một phỏng đoán đầy hy vọng).
Tôi đang nghĩ vậy thì—
「A, vậy em đi xem tình hình chị một lát nhé.」
「!?」
—Đột nhiên, Mika lại nói một câu không thể tin nổi.
「Em hơi lo cho chị ấy. Vẫn còn khá nhiều thời gian trước khi bắt đầu, nên em sẽ đến phòng chờ.」
「V-Vậy anh cũng…」
「A, anh~ cứ thong thả nghỉ ngơi đi nhé. Dù gì anh cũng là khách mà.」
Mika mỉm cười ngăn lời tôi, rồi bật dậy khỏi ghế. Naba-san cũng lẽo đẽo theo sau như một chú vịt con.
Này, khoan đã. Làm ơn hãy đọc vị không khí giùm cái…
Tiếng gào thét từ tận đáy lòng tôi dường như vô ích.
「Lát nữa gặp lại nha, anh~」
「Xin tạm biệt ngài ạ~」
Bóng lưng hai người họ biến mất sau cầu thang.
「…」
「…」
Đương nhiên, người ở lại chỉ còn tôi và cha Haruka.
「…」
「…」
「…」
「…」
Không khí nặng trịch như một con gấu xám đã tích đủ mỡ trước kỳ ngủ đông.
Nó đè nặng lên đôi vai tôi. Nếu mô phỏng bằng âm thanh, nó sẽ là 「Hừng hực hừng hực hừng hực!」
「…」
「…」
…Trời ạ, bắt tôi phải làm gì đây?
Tôi thực sự muốn khóc.
Giữa sự im lặng như địa ngục, tôi thành tâm cầu nguyện với Chúa rằng Mika (nhân tiện thì Hazuki-san hay Naba-san cũng được) sẽ quay lại càng sớm càng tốt.
Khoảng thời gian đó kéo dài bao lâu nhỉ?
Có lẽ một cách khách quan thì chỉ năm, mười phút gì đó, nhưng đối với tôi, nó dài tựa như vĩnh cửu, như thiên thu vậy.
「…Ayase-kun, phải không?」
「V-vâng.」
Cha Haruka cất tiếng, phá vỡ sự im lặng nặng nề.
「Ta có vài điều muốn—」
*Reng reng reng reng reng.*
Nhưng ngay khi ông định nói tiếp, điện thoại di động của ông lại đổ chuông đúng lúc (hay không đúng lúc?).
「Xin lỗi một chút.」
Với vẻ mặt có phần khó chịu, cha Haruka áp điện thoại lên tai.
「—Tôi đây.」
Ông bắt đầu nói chuyện gì đó với giọng trầm mà vang.
「Cái gì? Chuyện cỏn con thế mà cũng phải hỏi tôi à, tự bên đó xử lý đi!」
…X-Xử lý sao?
「À, à, đúng vậy. Những thứ không cần thiết thì cứ loại bỏ (khỏi danh sách sản phẩm) đi, không sao đâu. Tôi vẫn luôn nói rồi, chỉ cần giữ lại những gì cần thiết là được.」
…Những kẻ không cần thiết, thì thủ tiêu?
「Giải quyết sau khi loại bỏ ư? Mấy thứ đó, cứ tìm chỗ nào đó mà dìm (xuống góc nhà kho) đi là được.」
…D-Dìm xuống? Vịnh Tokyo sao?
「—Thế thôi. Đừng làm phiền tôi nhiều.」
Vị phụ thân thở dài một tiếng rồi cất điện thoại.
「Xin lỗi cậu. Có vẻ như bên Nhật có chút lộn xộn.」
「D-dạ không…」
…Là thanh trừng băng đảng sao? Tôi quả thực không dám hỏi.
「…」
「…」
Và rồi, sự im lặng lại bao trùm.
Nhưng lần này, nó không kéo dài.
「—Vậy, Ayase-kun nhỉ.」
Cha Haruka nhìn thẳng vào mặt tôi với ánh mắt của một nhà giám định đang thẩm định một món đồ cổ không rõ thật giả,
「V-vâng.」
「Ta có vài điều muốn hỏi cậu—」
「Anh~ ơi!」
Ông lại định nói gì đó, nhưng lần này lại bị một giọng nói đột ngột chen vào.
Là Mika.
Không biết đã quay lại từ lúc nào, Mika chạy ào tới như một con thỏ rừng lanh lợi rồi vừa kéo tay áo khoác của tôi vừa nói.
「Anh~ ơi, chị gọi anh đấy~. —Ủa? Bố, không lẽ con làm gián đoạn cuộc nói chuyện ạ?」
「—Không.」
Cha Haruka lắc đầu. 「Ta không sao. Mà… Haruka gọi nó sao? Gọi Ayase-kun?」
「Vâng. Chị ấy có vẻ đang căng cứng hết cả người vì sắp đến giờ diễn, nên chắc là muốn gặp anh~ để bình tĩnh lại. Mà, phòng chờ cấm người không liên quan vào, nhưng anh~ thì chắc không sao đâu nhỉ… Dù gì cũng không phải là không liên quan mà ♪」
Mika nhìn tôi đầy ẩn ý.
「Ê hê hê~, vì anh~ là ứng cử viên anh rể của em mà~」
「………………Anh rể?」
K-không… ánh mắt của vị phụ thân sắc như của Diêm Vương khiến tôi sợ quá đi mất.
「Nào nào~, đi nhanh lên~. Anh~ ơi~」
Mika gần như ôm chầm lấy tôi, kéo toàn thân tôi đi. Một cảm giác mềm mại chạm vào vùng hông, và mái tóc mượt mà của cô bé tỏa ra một mùi hương ngọt ngào, dịu dàng lướt qua mũi tôi…
「…」
Và ánh mắt của vị phụ thân càng trở nên gay gắt hơn, gần như mang theo một áp lực vật lý như một khẩu pháo khí nén đè nặng lên tôi.
………………Có lẽ sáng mai, tôi sẽ không còn trên cõi đời này nữa rồi.
**3**
Phòng chờ của Haruka nằm ở cuối tầng hầm một của sảnh hòa nhạc.
Được Mika và Naba-san dẫn đến đó, tôi thấy một cô hầu gái ít nói quen thuộc đang đứng bất động trước cửa phòng như một bức tượng.
「Em dẫn anh ấy đến rồi đây~, Hazuki-san.」
「…Lâu rồi không gặp, Yuuto-sama.」
Hazuki-san nhận ra tôi và cúi đầu chào, vẻ mặt vẫn không chút biểu cảm như mọi khi. Đứng cạnh Naba-san, vẻ lạnh lùng của cô càng nổi bật hơn. Dù thực chất cô không phải người xấu.
「Không, tôi mới phải chào chị. —Mà thôi, Haruka gọi tôi sao?」
「Vâng. Cô chủ nói nhất định muốn gặp Yuuto-sama trước khi biểu diễn. Có vẻ như cô chủ đang rất căng thẳng…」
「Căng thẳng?」
「Mà, cũng là chuyện thường ngày thôi~」
Mika nhún vai.
「Đấy, chị ấy là kiểu người hay suy nghĩ lung tung và chuẩn bị rất kỹ lưỡng trước mỗi sự kiện mà, phải không? Như vụ "sổ tay đi mua sắm" ấy. Nên trước những cuộc thi như thế này, chị ấy lúc nào cũng suy nghĩ quá nhiều rồi lại căng thẳng suốt. Chứ với trình độ của chị ấy, một cuộc thi tầm cỡ hôm nay thì cứ chơi bừa cũng thừa sức về nhất.」
Ừm, tôi cũng phần nào hiểu được điều đó. Tóm lại, Haruka là người luôn nỗ lực hết mình trong mọi việc, và theo một nghĩa tốt, cô ấy không giỏi trong việc thả lỏng. Trông có vẻ khéo léo nhưng thực ra lại khá vụng về.
「Nhưng lần này có vẻ nặng hơn mọi khi. Không hiểu sao chị ấy lại có vẻ quyết tâm khác thường, nên thành ra lại càng căng cứng hơn thì phải. Mà, dù vậy em vẫn nghĩ chị ấy sẽ ổn thôi.」
Mika gật đầu.
「Nhưng mà em không hiểu~, sao riêng lần này chị ấy lại hăng hái thế nhỉ?」
Chuyện đó thì tôi không biết, nhưng chắc hẳn Haruka có lý do riêng của mình.
Dù sao đi nữa, điều tôi có thể làm lúc này là…
「Vậy, tôi chỉ cần nói vài câu chuyện phiếm để giúp Haruka bớt căng thẳng là được chứ gì?」
「Vâng.」
Hazuki-san gật đầu. 「Xin nhờ cả vào ngài. Chúng tôi sẽ quay lại tầng ba.」
「Là ngài được chỉ định mà~, anh~ ơi.」
「Nồng cháy quá đi ạ~. Cảm ơn vì bữa ăn. Hú hú~」
Mika và Naba-san đồng thanh nói những lời như vậy. …Giờ tôi mới nhận ra, tính cách hai người này có vẻ giống nhau nhỉ.
「Chỉ có hai người trong phòng kín, đừng làm chuyện gì bậy bạ đấy nhé~」
「Dù gì thì cũng có gắn camera giám sát đấy ạ~」
Ai mà làm chuyện đó chứ.
Lắng nghe những lời cổ vũ vô cùng vô trách nhiệm đó sau lưng, tôi định bước vào phòng chờ thì Hazuki-san khẽ gọi tôi lại.
「Yuuto-sama.」
Với vẻ mặt nghiêm túc khác hẳn hai người kia, cô cúi đầu thật sâu.
「Haruka-sama, xin hãy chăm sóc cho cô chủ.」
「A, Yuuto-san!」
Vừa bước vào phòng chờ, Haruka đã chạy lon ton về phía tôi với vẻ mặt như một chú cún con tìm thấy mẹ.
「Oa~, anh đã đến rồi. Cảm ơn anh nhiều ạ.」
Cô ấy nắm chặt lấy tay tôi.
「Xin lỗi anh, dạo này em bận luyện tập cho cuộc thi nên không liên lạc được… Thật ra em đã rất muốn nói chuyện với Yuuto-san.」
Haruka mà tôi gặp lại sau khoảng hai tuần, đang mặc một chiếc váy trắng tinh khôi.
Có lẽ vì vừa tập đàn xong, gương mặt cô hơi ửng hồng. Hơn nữa, chiếc váy đó (dường như được đặt may riêng cho cuộc thi) được thiết kế hở vai để dễ cử động tay, lại còn có kiểu dáng làm nổi bật đường cong vòng một… nên, ừm, nói sao nhỉ, trông có chút gợi cảm.
Tim tôi tự dưng bắt đầu đập thình thịch. …Không được, không được, thế này thì tôi còn tư cách gì mà nói Mika và mọi người chứ.
「? Ừm, em có gì lạ lắm sao anh?」
Haruka nghiêng đầu nhìn lên tôi.
「K-không, không có chuyện đó đâu.」
Nếu có ai lạ thì người đó là tôi mới đúng.
「?」
「T-tóm lại là, đừng để ý.」
Cảm thấy hơi ngượng, tôi đảo mắt nhìn xung quanh.
Phòng chờ rộng khoảng hai mươi chiếu. (*Khoảng 33 mét vuông)
Từ lối vào nhìn sang, bức tường bên trái căn phòng được ốp gương toàn bộ, trước đó là một cây đại dương cầm.
「À, à, cây đàn piano tuyệt thật.」
「? Vâng, đúng vậy ạ.」
Haruka trả lời với vẻ hơi khó hiểu.
Trong phòng còn có tủ quần áo và vài thứ khác, có vẻ là đồ dùng cá nhân của Haruka.
Và rồi, tôi phát hiện ra một thứ gì đó quen thuộc.
Trên chồng bản nhạc được xếp chồng lên nhau. Ở vị trí đối diện thẳng với phím đàn piano.
Một cô bé tóc xanh da trời, đường kính khoảng mười centimet, đang dùng ngón tay nhón nhẹ gấu váy và cúi đầu chào. Tôi nhớ cái này là…
「A.」
Nhận ra ánh mắt của tôi, Haruka vội vàng che giấu mô hình đi với vẻ ngượng ngùng.
「A, ừm, cái này là… em mang theo để làm bùa may mắn thôi ạ—」
Không hiểu sao, Haruka đỏ mặt như một quả mâm xôi.
「V-vậy nên là, nó không có ý nghĩa gì sâu xa đâu ạ… à-à không, không phải là hoàn toàn không có ý nghĩa…」
「À, tôi hiểu mà.」
「Ể?」
「Haruka thích mô hình của, ừm, cái gì ấy nhỉ, "Hanitorapōzu" đúng không?」
「A, vâng, vâng ạ.」
Chắc là với tính cách của Haruka, cô ấy chỉ muốn có món đồ yêu thích bên cạnh trong những lúc căng thẳng thế này thôi. Chẳng cần phải giải thích nhiều như vậy đâu.
Khi tôi nói vậy, Haruka lại có một vẻ mặt vô cùng phức tạp.
「…Không chỉ có vậy đâu ạ. Tại vì cái này là do Yuuto-san—」
「?」
「K-không có gì đâu ạ!」
Haruka lắc đầu lia lịa. 「X-xin anh đừng để ý. Anh đừng để tâm ạ!」
「? Mà, sao cũng được.」
Chẳng hiểu sao cô ấy lại cuống quýt lên như thế.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế gấp đặt ở góc phòng.
Mà công nhận Haruka trông khỏe khoắn và bình thường hơn tôi nghĩ. Cũng không có vẻ gì là căng thẳng lắm. Thế này thì có lẽ tôi đã không cần phải lo lắng quá nhiều.
—Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra rằng, suy nghĩ đó là một sai lầm lớn.
Năm phút sau.
「Ư, ừm, chỗ này là thế này…」
Trước bàn phím, Haruka đang gầm gừ như một họa sĩ truyện tranh sắp đến hạn chót.
「C-còn bên này là thế này…」
Những ngón tay mảnh mai của cô lướt một cách thiếu chắc chắn trên phím đàn.
Haruka đã bắt đầu luyện tập được một lúc rồi… nhưng trông cô ấy có vẻ không ổn chút nào.
Ngay cả một người nghiệp dư như tôi cũng có thể nghe ra những lỗi sai rõ rệt. Chuyển động cơ thể của cô ấy cũng cứng đờ, như một món đồ chơi bằng thiếc sắp hết dây cót lại còn thiếu dầu.
「A, ủa, chỗ này là sao nhỉ? Ừ, ừm…」
Ánh mắt nhìn vào phím đàn hoàn toàn hoang mang. …Thật sự là có ổn không đây?
『Ổn mà, ổn mà. Chị ấy trước giờ diễn lúc nào cũng vậy, nhưng lần nào cũng giật giải nhất thôi.』
Mika đã nói vậy, nhưng nhìn bộ dạng kia của Haruka, tôi lại thấy vô cùng bất an.
Có lẽ tôi nên kể một câu chuyện cười tinh tế nào đó để giúp Haruka thư giãn, hay là nên trổ tài bắt chước đười ươi (một kỹ năng bị Ruko ép học hồi tiểu học), tôi đang phân vân thì.
「X-xin lỗi Yuuto-san. Anh có thể lấy giúp em tập nhạc ở đằng kia được không ạ?」
「Hửm, cái này à?」
「A, vâng. Chính nó ạ.」
Mấy tập bản nhạc được xếp chồng lên nhau ở góc phòng. Tôi nhặt những tập nhạc không rõ tiêu đề vì đã được bọc lại và đưa cho Haruka.
「Làm phiền anh quá ạ…」
Haruka cầm lấy một tập trong số đó, định đặt lên giá nhạc và—
「A, a a!!」
Cô ấy thốt lên một tiếng thét thảm thiết như lúc phát hiện ra con hamster mua của bạn với giá hai nghìn yên thực ra là một con chuột cống.
「S-sao vậy?」
「B-bản nhạc… em mang nhầm mất rồi.」
Tôi nhìn lên giá nhạc, ở đó là một tập bản nhạc có ghi 『Tuyển tập BGM Hanikami Triangle』 (Bên cạnh tiêu đề là một hình vẽ tay của một cô bé? tóc xanh đang có những chuyển động kỳ quái, rõ ràng là vượt qua giới hạn của cơ thể người… à, thôi, về chuyện này thì không nên bàn sâu làm gì).
…À.
Đúng là tôi nhìn cũng hiểu. Chỉ cần liếc qua là biết ngay. Rõ ràng là cô ấy đã mang nhầm rồi.
「L-làm sao bây giờ ạ?」
Haruka nhìn tôi với vẻ mặt sắp khóc.
「Không có nó thì gay go lắm à?」
「D-dạ không, em cũng đã thuộc lòng rồi, nên em nghĩ là không sao đâu ạ. Chỉ là em hơi không chắc chắn về đoạn cadenza mở đầu một chút thôi…」
…Chẳng phải thế thì cuối cùng vẫn là gay go lắm sao.
「…Haruka, bản nhạc đó tên là gì?」
「Dạ, là 『Tuyển tập các bản luyện ngón siêu kỹ thuật』 ạ…」
Là cái tập có cái tiêu đề khủng khiếp không giống một bản nhạc chút nào mà tôi từng thấy trong phòng Haruka.
「Hiểu rồi. Haruka cứ ở đây đợi một chút nhé.」
「Ể, Yuuto-san? A-anh đi đâu vậy!?」
「Tôi sẽ quay lại ngay!」
Tôi để lại Haruka với gương mặt lo lắng và lao ra khỏi phòng chờ.
Tôi quyết định trước hết phải đi hỏi Hazuki-san, Naba-san, hoặc Mika. Biết đâu họ có bản nhạc dự phòng. Nếu không được, thì vẫn còn cách tìm ở các cửa hàng nhạc cụ hay cửa hàng âm nhạc. Tiếng Anh của tôi không tốt lắm… nhưng chắc sẽ xoay sở được bằng ngôn ngữ cơ thể.
Nhưng dù sao thì, việc đầu tiên vẫn là tìm Hazuki-san và những người khác.
Hazuki-san nói cô ấy đã quay lại ghế VIP ở tầng ba. Mika và Naba-san chắc cũng ở đó.
Vì vậy, để nhanh chóng lên tầng ba, tôi chạy hết tốc lực dọc hành lang và định rẽ ở góc cua trước cầu thang.
「—Ể?」
Tôi nhận ra có một bóng người ở đó.
Một cô gái trong bộ váy dạ hội.
Tôi vội vàng cố tránh, nhưng theo định luật vật lý, một vật thể đã có đà thì không thể dừng lại đột ngột.
Kết quả là.
「Uwa!」
「Kya!」
Tôi đã va phải cô gái đó một cách ngoạn mục. Cô gái ngã ngửa ra sau, làm rơi tung tóe đồ đạc đang cầm trên tay, còn tôi thì đập đầu khá mạnh xuống hành lang.
「Aida da da da… C-cái gì vậy trời, đột ngột quá đi.」
Cô gái vừa ngồi dậy vừa nhăn mặt.
「Lao hết tốc lực vào một góc cua… không thể tin nổi.」
Đúng là cô ấy nói không sai chút nào. Chắc là tôi nên thẳng thắn xin lỗi.
「Xin lỗi. Tại tôi đang vội… à không, ừm thì—」
Nói dở, tôi mới nhớ ra đây là Anh chứ không phải Nhật.
「A, I'm sorry? Hurry up?」
「Hả? "Nhanh lên"?」
「A, k-không phải à.」
Để tham khảo, điểm tiếng Anh của tôi là 3… trên thang điểm 10.
「À, trong trường hợp này thì phải nói sao nhỉ. Hold up… chắc chắn là không phải rồi.」
「Ừ, chắc chắn sai bét.」
「Đúng là vậy nhỉ. Vậy thì—Ủa, tiếng Nhật?」
Và, lúc này đây tôi mới nhận ra đối phương đang nói tiếng Nhật (nhận ra muộn quá rồi).
「Ể, vậy ra bạn cũng là người Nhật à? ——Á!」
Nhìn thấy mặt tôi, cô gái tỏ vẻ hơi ngạc nhiên.
「Này này, không lẽ cậu là người quen của Nogizaka-san à?」
「? Đúng vậy nhưng……」
「A, đúng thật kìa. Lúc nãy mình thấy cậu đi vào phòng chờ nên đã nghĩ có khi là vậy. Hê, hai người có quan hệ gì thế? Không phải em trai đâu nhỉ, mặt chẳng giống nhau tí nào.」
Cô gái lẩm bẩm tự kết luận điều gì đó. Người quen của Haruka... chăng?
Tôi bèn hỏi thử.
「À, không phải vậy đâu. Nogizaka-san là người nổi tiếng nên mình chỉ đơn phương biết thôi.」
Câu trả lời là như vậy. Ra là thế.
「Mà này, mình tên là Shiina. Amamiya Shiina. Còn cậu?」
「Hửm, tôi á? Là Ayase Yuuto nhưng mà……」
「Vậy à. Thôi thì, va phải nhau ở đây cũng là một cái duyên. Yuuto... gọi thế được nhỉ? Rất vui được làm quen.」
Mái tóc ngắn tỉa layer của cô gái khẽ rung lên khi cô mỉm cười và đưa tay ra. Vừa gặp đã gọi thẳng tên, xem ra cô ấy thuộc tuýp người khá thân thiện.
「Rất vui được làm quen.」
Tôi nắm lấy tay Shiina, thuận thế kéo cô ấy đứng dậy. Shiina cười một cách mãn nguyện.
「Shiina cũng tham gia cuộc thi à?」
「Hửm? Ừ. Nếu không thì mình đã chẳng ăn mặc thế này và ở một nơi như thế này đâu.」
Cô gái nhón vạt váy lên rồi nháy mắt. Cũng phải.
「Với mình thì, một người ăn mặc như Yuuto mà lại ở đây mới đáng ngạc nhiên ấy. Hiếm có ai mặc đồ thể thao với đi dép lê lượn lờ trong Phòng hòa nhạc Victoria đâu.」
「Chuyện này có uẩn khúc sâu xa lắm……」
Tôi bèn giải thích sơ qua cho Shiina quá trình tôi đến được đây (bị bắt cóc → ra thẳng sân bay → quá cảnh ở khoang hạng nhất → đến phòng hòa nhạc).
「A ha ha, toàn nói dối không à.」
Cô ấy gạt phắt đi. ...Mà, phản ứng như vậy cũng phải thôi.
「Vậy, tại sao Yuuto lại vội vàng đến thế?」
「A.」
Bị nhắc tôi mới nhớ ra. Đúng rồi, đây đâu phải lúc để ung dung tán gẫu ở đây. Phải nhanh chóng đến chỗ Hazuki-san và những người khác để giải quyết vụ bản nhạc mới được──
「Xin lỗi, tôi có việc phải đi── Hửm?」
Nói mới nhớ, cô gái cực kỳ thân thiện trước mặt mình cũng là người trong giới âm nhạc. Hừm, chắc là không phải đâu, nhưng──
「Này, Shiina này……」
「Hửm?」
Tôi quyết định cứ hỏi thử xem sao, dù biết là chẳng hy vọng gì.
Tôi nói ra tên bản nhạc mà Haruka đã nhắc đến. Ngay lập tức.
「Ừm, mình có đây. Mà nói đúng hơn thì, chính là cái này đây.」
Shiina nhặt một trong những bản nhạc đang vương vãi trên sàn lên cho tôi xem.
「Gì chứ, chẳng lẽ cậu đang tìm cái này à?」
「Ừ, à... ừ.」
「Hừm, muốn mượn sao?」
「Chuyện đó thì…」
Shiina nhếch mép cười rồi nhìn vào mặt tôi. 「Để cho Nogizaka-san à?」
「Ực……」
Mới quen nhau mà linh cảm tốt thật. Hay là vẻ mặt mình dễ đoán đến vậy sao?
Dù sao thì, nói dối lúc này cũng sẽ bị nhìn thấu thôi, nên tôi ngoan ngoãn gật đầu. Shiina cười đầy ẩn ý, 「Hê, ra là vậy à.」
「Được thôi, cho mượn này.」
Cô ấy đưa bản nhạc ra một cách dễ dàng.
「……Ổn chứ?」
「Ừ. Đây không phải là bản nhạc mình sẽ chơi hôm nay.」
「Nhưng mà……」
Nếu đã tham gia cuộc thi thì cô ấy cũng là đối thủ của Haruka. Vậy mà lại dễ dàng giúp đỡ đối thủ như thế có ổn không, tôi có hơi hoài nghi. Mà thôi, người nhờ vả là mình mà.
「Không sao, không sao đâu. Nếu chỉ vì chuyện này mà không thắng được, thì vốn dĩ đó đã là một đối thủ mình không thể thắng nổi rồi.」
Shiina huơ huơ tay trước mặt.
「Hơn nữa, cơ hội được cho Nogizaka-san mượn bản nhạc cũng hiếm có lắm chứ bộ.」
Cô ấy nói một cách thản nhiên, khiến tôi có chút hụt hẫng.
「──Thế à. Vậy thì tôi xin nhận.」
「A ha ha, xin mời nhận cho.」
Shiina cười.
Cô ấy đúng là người tốt.
「Thật sự cảm ơn nhé.」
Tôi cảm ơn Shiina rồi vội vã quay trở lại phòng chờ.
Khi trở lại phòng chờ, Haruka đang ngồi một mình trước cây đàn piano, cô ấy chào tôi.
「A, Yuuto-san……」
Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt cô đơn như một con chim di trú bị bỏ lại phía sau bầy đàn. Ư… để cô ấy một mình đúng là có chút tội lỗi. Nhưng để lấy được thứ này thì cũng đành chịu thôi.
「Đây.」
Tôi đưa bản nhạc ra. Haruka nhận lấy, đôi mắt tròn xoe.
「C-cái này… làm sao anh có được ạ?」
「Ừm, tôi mượn được. Là cái này đúng không?」
「V-vâng. Nhưng bằng cách nào……」
「Thôi thì, cũng có nhiều chuyện……」
Chuyện tôi mượn nó từ một thí sinh khác, tốt nhất là bây giờ chưa nên nói. Có thể cô ấy sẽ lại để tâm một cách không cần thiết rồi lại căng thẳng.
「Tạm thời cứ đừng để ý đến tiểu tiết nhé?」
「……」
Haruka có vẻ đang chìm trong suy tư một lúc, nhưng rồi có lẽ đã chấp nhận nên cô ấy gật đầu một cái.
「……Em hiểu rồi. Nếu Yuuto-san đã nói vậy, bây giờ em sẽ không bận tâm nữa.」
「Em làm vậy thì tốt quá.」
「Vâng. Nhưng mà──」
「Hửm?」
Haruka liếc nhìn tôi.
「──Nhưng mà, Yuuto-san đúng là người đáng tin cậy. Mỗi khi em gặp khó khăn, anh đều giúp đỡ.──Cứ như là, hoàng tử vậy.」
「E-em nói gì thế……」
「Phì phì.」
Haruka cười một cách đáng yêu. Thôi rồi…
Dù sao đi nữa, có vẻ như sự căng thẳng của Haruka cuối cùng cũng đã vơi đi phần nào.
Sau đó, thời gian cứ thế trôi đi trong lúc chúng tôi đàn piano, tập dượt cách bước vào sân khấu, hay nói những chuyện phiếm.
Và rồi, chỉ còn bốn mươi lăm phút nữa là đến giờ biểu diễn.
「Xin lỗi cậu chủ. Sắp tới còn nhiều việc phải chuẩn bị, nên cậu Yuuto có thể vui lòng ra ngoài một chút được không ạ?」
Nghe Hazuki-san vừa quay lại nói vậy, tôi rời phòng chờ, ngồi xuống một chiếc ghế dài ngay bên ngoài, lật xem tờ chương trình được phát trong lúc chờ Haruka chuẩn bị xong.
Cuộc thi lần này có tám thí sinh, và Haruka sẽ biểu diễn ở lượt thứ năm. Tôi đã nghĩ một cuộc thi mà sao ít người tham gia thế, nhưng có vẻ như đã có một vòng sơ khảo diễn ra trước đó, và số lượng lớn thí sinh đã bị loại ở vòng này.
「Đương nhiên là không thể nào có chuyện chỉ có tám người tham gia từ đầu rồi…」
Đây đâu phải đại hội cờ tướng cho trẻ con ở sân thượng trung tâm thương mại. Đó là khoảnh khắc tôi tự xác nhận lại sự ngớ ngẩn của bản thân.
Bỗng, giọng của Hazuki-san từ bên trong vọng ra.
「Xong rồi ạ. Cậu chủ có thể vào được rồi, thưa cậu Yuuto.」
Tôi mở cửa phòng chờ và bước vào.
Và ở đó là──
「A, Y-Yuuto-san.」
Haruka phiên bản nâng cấp cho buổi biểu diễn chính thức.
Mái tóc được búi cao. Từ đó tỏa ra một hương thơm dịu dàng. Chiếc váy trắng được đính thêm phụ kiện trang trí, lấp lánh phản chiếu ánh đèn.
Và trên hết là chính bản thân Haruka.
Haruka với vẻ mặt hơi ửng hồng và quyến rũ lúc nãy cũng rất tuyệt, nhưng… Haruka của hiện tại, đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại và được trang điểm kỹ càng, với vẻ đẹp trong trẻo, cũng cực kỳ đẹp.
Trái tim tôi một lần nữa bắt đầu đập thình thịch như một đầu máy xe lửa hơi nước vừa được đổ thêm đầy than. Bình tĩnh nào, trái tim của tôi.
「Thưa tiểu thư Haruka, tôi xin phép ra ngoài.」
Có lẽ vì muốn ý tứ, Hazuki-san nói vậy rồi rời đi.
Tiếng cửa đóng lại vang lên, rồi sự im lặng bao trùm căn phòng.
「……」
「……」
「Ư-ừm… có kỳ lạ không ạ?」
Người mở lời là Haruka.
「À thì, em ít khi búi tóc lên lắm, nên cũng không rõ trông thế nào……」
「K-không, hợp lắm.」
Đúng hơn là vì quá hợp nên tôi mới đang bối rối thế này đây.
「V-vậy ạ? E-ehehe, em vui quá──」
Gương mặt Haruka rạng rỡ, cô ấy lắc lư phần thân trên, lần này là để khoe chiếc váy.
「Nè nè, anh xem đi. Chiếc váy này phía trước đã đẹp rồi, nhưng thiết kế phía sau cũng dễ thương lắm đó.」
Nói rồi cô ấy cười và định xoay một vòng,
「Á!」
Giữa chừng, cô ấy đạp thẳng lên vạt váy dài thườn thượt của mình một cách ngoạn mục.
「Kyaa!」
Cơ thể Haruka vẽ một vòng cung lớn trên không trung trong phòng chờ.
「Haruka!」
Tôi phản xạ lao tới, bay người về phía Haruka đang xoay một vòng và sắp ngã xuống sàn. Ngay trước khi rơi xuống, tôi đã kịp thời đỡ được cô ấy.
「A, nguy hiểm quá…」
Tôi quỳ một chân xuống để giữ thăng bằng, thở phào nhẹ nhõm.
「X-xin lỗi anh.」
「Không sao, Haruka không bị gì là──」
Đến đây, lời nói của tôi chợt dừng lại.
Không thể không dừng lại.
Lý do rất đơn giản.
Tôi đỡ Haruka đang sắp ngã. Haruka được đỡ. Tình huống được suy ra từ hai điều đó là──
「?」
Haruka ngước lên nhìn tôi với đôi mắt ngơ ngác như một chú nai con mới sinh, nhưng rồi có lẽ cô ấy đã nhận ra tình hình hiện tại.
「A.」
Trong tư thế được tôi bế như một nàng công chúa trong vòng tay, Haruka đỏ bừng mặt và cúi xuống. Phản ứng đó cũng thật đáng yêu và dễ thương, khiến trái tim tôi càng đập mạnh hơn──
「À, ừm…」
「Ư…」
Và rồi, cả hai chúng tôi đều cứng đờ.
Mà này, rốt cuộc chúng tôi đang làm gì thế này?
Một thường dân mặc đồ thể thao và đi dép lê, và một tiểu thư trong bộ váy lộng lẫy. Một người thì đơ ra như chiếc máy tính cũ đã dùng mười năm trong tư thế gần như ngã sõng soài trên sàn.
Nhìn từ ngoài vào, chắc chắn chúng tôi là một cặp đôi kỳ quặc không thể hiểu nổi.
Nhưng.
Trước mắt tôi, gần hơn bất kỳ lúc nào tôi từng trải nghiệm, là khuôn mặt của Haruka.
Trong vòng tay là cảm giác mềm mại và ấm áp của cô ấy. Mái tóc thoảng hương thơm dịu nhẹ ngay trước mũi tôi. Tôi có cảm giác như thể còn nghe được cả tiếng tim cô ấy đang đập thump thump. Và rồi lý trí của tôi dần tan chảy như một con sên bị rắc đầy muối…
Không được, không được!
Tôi lắc mạnh đầu, và may mắn khôi phục lại được lý trí ngay trong gang tấc.
──Bây giờ phải bình tĩnh suy nghĩ xem nên làm gì.
Tạm thời tôi nghĩ ra được ba lựa chọn.
① Coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nhẹ nhàng đỡ Haruka dậy và hỏi một cách bình thường 「Em ổn chứ?」 ② Cứ để mặc thời gian trôi qua. ③ Cứ thế thuận theo đà mà ôm chầm lấy cô ấy.
...Trước hết, ③ là không được. Không thể nào lại có hành động bộc phát như vậy ngay trước buổi biểu diễn và làm Haruka rối loạn được. Nói không chừng còn thành tội phạm nữa.
Vậy thì còn lại hai lựa chọn. ① và ②.
Nhưng ② thì cũng không ổn, còn ①, nếu có thể làm được một cách khéo léo như vậy thì tôi đã làm từ đầu rồi.
──Tất cả các lựa chọn bỗng dưng biến mất.
Tôi vắt óc suy nghĩ.
Suy nghĩ muốn nổ cả đầu.
...Sao tôi có cảm giác mỗi khi ở riêng với Haruka, tôi toàn gặp phải những chuyện như thế này nhỉ.
Tôi liếc nhìn Haruka.
Cô ấy vẫn đang cứng đờ.
Trong suốt thời gian tôi vò đầu bứt tai, cô ấy vẫn giữ nguyên tư thế y hệt lúc nãy, không hề nhúc nhích, với khuôn mặt đỏ như quả cà chua Ý, nằm gọn trong vòng tay tôi.
Chỉ có đôi mắt là vẫn đang hướng về phía tôi──
「……Ư.」
「……A.」
Đúng lúc đó, mắt chúng tôi chạm nhau.
Ánh mắt giao nhau. Khoảng cách chỉ vỏn vẹn chừng mười centimet.
Trong đôi mắt to tròn của Haruka phản chiếu hình ảnh khuôn mặt căng thẳng co quắp của tôi, và trên bề mặt cặp kính của tôi có lẽ cũng đang phản chiếu khuôn mặt đáng yêu của Haruka dù đang đỏ bừng.
Tình trạng đó kéo dài khoảng mười giây.
Và rồi Haruka... từ từ nhắm mắt lại.
「!?」
...Chuyện này nên giải thích thế nào đây?
Nếu nghĩ một cách bình thường, thì đây có thể coi là một sự biểu thị cho chuyện *kia*, nhưng với Haruka thì khả năng cô ấy đang hiểu lầm nghiêm trọng chuyện gì đó là hoàn toàn có thể xảy ra. Cực kỳ có thể. Nếu tôi hành động một mình lúc này, có nguy cơ sẽ gây ra một tình huống không thể cứu vãn nổi (Haruka hét toáng lên → Cha cô ấy xuất hiện → tôi phải nhảy xuống eo biển Dover tự tử).
Tuy nhiên, một phần khác trong trái tim tôi lại nói.
Trong tình huống này, liệu còn lý do nào khác để nhắm mắt lại ngoài chuyện *kia* không? Hai người ở riêng. Thời gian như ngừng lại. Cô gái nhắm mắt. Dường như tất cả các từ khóa đều đã đủ. Chẳng lẽ Haruka buồn ngủ nên ngủ thiếp đi... cũng không thể nào. Vậy thì, nếu không làm gì cả, ngược lại có phải là bất lịch sự với Haruka không? Nhưng mà...
Aaa, chẳng hiểu gì cả!
Đã đến nước này thì… hôm nay tới đâu thì tới!?
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng kéo dài (theo cảm nhận chủ quan của tôi), suy nghĩ của tôi gần như quá tải, lấn át chút lý trí còn sót lại và nghiêng hẳn về lựa chọn ③──.
「Xin lỗi vì đã làm phiền không khí dâu tây ngọt ngào này.」
「!?」
Giọng nói phẳng lặng như mặt hồ vang lên từ phía sau lưng, kéo tôi trở về thực tại ngay lập tức.
「Oái!」「Kya!?」
Quay lại nhìn thì Hazuki-san đã đứng đó từ lúc nào.
「……Tôi đã quen với phản ứng này của hai vị rồi, nên sẽ không nói nhiều về chuyện đó nữa.」
Không, tại sao… tại sao người này lúc nào cũng có thể xóa đi sự hiện diện của mình mà tiếp cận thế nhỉ? Lại còn luôn từ phía sau. Đúng là một người giống như sát thủ.
Thấy tôi có vẻ bất mãn, Hazuki-san làm một vẻ mặt hơi có lỗi.
「……Xin lỗi. Tôi không có ý định làm phiền hai vị… nhưng vì thời gian sắp hết rồi ạ.」
「Thời gian?」
「Vâng. Vừa rồi, phần trình diễn của thí sinh số ba đã kết thúc. Sắp đến lượt của tiểu thư Haruka rồi, nên tiểu thư phải di chuyển ra phía cánh gà sân khấu ngay ạ…」
Đã đến giờ đó rồi sao. Tôi nhìn đồng hồ treo trên tường, quả thật còn bảy phút nữa là đến giờ biểu diễn dự kiến của Haruka. Có vẻ như chúng tôi đã đứng cứng đờ một khoảng thời gian khá lâu, cả về mặt khách quan.
「A, vâng. Em hiểu rồi.」
Vội vàng đứng dậy, Haruka chỉnh lại chiếc váy của mình.
「Xin lỗi anh, vì vậy nên em phải đi ngay…」
「À, anh hiểu rồi. Cố lên nhé. Anh sẽ cổ vũ từ hàng ghế khán giả.」
Tôi định rời phòng chờ thì Haruka gọi lại.
「Y-Yuuto-san.」
「Hửm?」
Nhìn lại, Haruka đang đứng đó với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
「À, là thế này…」
Những lời ngập ngừng. Chuyện gì vậy nhỉ? Rồi Haruka từ từ lại gần, đứng đối diện với tôi. Và rồi cô ấy siết chặt tay tôi bằng cả hai tay.
「Anh hãy xem nhé. Em… hôm nay, em sẽ đàn vì Yuuto-san.」
4
Nói một cách ngắn gọn, màn trình diễn của Haruka thật sự là một tuyệt tác.
Thật lòng mà nói, khi thấy Haruka bước ra từ cánh gà sân khấu với những bước đi loạng choạng, không vững vàng, tôi đã rất lo rằng cô ấy sẽ lại vấp ngã một cú ngoạn mục hay mắc phải một lỗi lầm ngớ ngẩn nào đó, nhưng những lo lắng ấy đã bị thổi bay đến tận sao Diêm Vương xa xôi ngay khi màn trình diễn bắt đầu.
Cảm giác như, ngay cả âm thanh cũng đã khác biệt.
Những người biểu diễn trước đó hẳn cũng là những tay cự phách mới có thể vượt qua vòng sơ khảo, nhưng trước màn trình diễn của Haruka, tất cả đều trở nên lu mờ như một con bọ hung Nhật Bản bình thường đứng trước một con bọ hung Hercules. Xin lỗi, nhưng tôi không thể tin rằng họ đang dùng cùng một cây đàn piano.
「Tuyệt vời…」
Gương mặt nghiêm túc.
Mười ngón tay lướt trên phím đàn nhanh như một cơn gió lốc.
Cơ thể uyển chuyển theo điệu nhạc.
Và từ đó tuôn ra những âm thanh vừa mạnh mẽ lại vừa tinh tế.
Tôi đã vô thức bị cuốn hút.
Một Haruka mà tôi chưa từng thấy đang ở đó.
Nói mới nhớ, đây là lần đầu tiên tôi thực sự xem Haruka biểu diễn… nhưng tôi cảm thấy như mình vừa được thức tỉnh, nhận ra sự phi thường của cô ấy từ tận đáy lòng.
Theo chương trình, Haruka sẽ biểu diễn ba bản nhạc sau:
『Piano Sonata No. 2 cung Sol thứ (R. Schumann)』
『Mephisto Waltz No. 1 (F. Liszt)』
『Études d'exécution transcendante No. 4 “Mazeppa” (F. Liszt)』
Nhân tiện, bản nhạc Haruka đang chơi là bản thứ ba, bản cuối cùng. Sau khi hoàn thành xuất sắc hai bản đầu tiên, cô ấy đã bước vào bản nhạc này như một lời kết.
「……Mazeppa?」
Tên lạ thật. Có ý nghĩa gì không nhỉ?
「Hửm, anh không biết sao, anh hai.」
Thấy tôi đang xem chương trình và nghiêng đầu thắc mắc, Mika đã giải thích.
「Mazeppa là một vị anh hùng của người Cossack Nga có thật vào thế kỷ XVII đó. Chuyện ông ta ngoại tình với người tình của một vị quan trong triều bị phát hiện, rồi bị phạt bằng cách bị trói vào một con ngựa hoang và bị kéo lê khắp thảo nguyên Ukraina là khá nổi tiếng đó~? Nè, anh nghe đoạn này xem, âm thanh có giống tiếng vó ngựa không?」
Đúng là có nghe giống thật… nhưng chuyện đó thì có gì là anh hùng chứ, tôi hoàn toàn không hiểu. Nói đúng hơn, nghe cứ như một kẻ vô dụng…
Thôi thì, bỏ qua nhân cách của ông Mazeppa (thật lòng thì cũng khá là không quan tâm), đây cũng là một bản nhạc cực kỳ phi thường.
Mãnh liệt, mạnh mẽ và nặng nề, tôi phải thán phục khi một cơ thể nhỏ bé như Haruka lại có thể tạo ra những âm thanh đầy uy lực đến vậy.
Trong chốc lát, cả phòng hòa nhạc chìm trong một dòng lũ âm thanh áp đảo.
Bản nhạc thứ ba có thời lượng không dài bằng hai bản trước, nhưng về uy lực và sự hiện diện thì không hề thua kém.
Và rồi── màn trình diễn kết thúc.
Haruka từ từ đứng dậy khỏi ghế, cúi chào trước cây đàn piano.
Những tràng pháo tay như bão tố từ hàng ghế khán giả trút xuống, xen lẫn những tiếng hô 「Bravo」. Thậm chí có cả những người đứng dậy vỗ tay (cũng khá nhiều).
Với một vẻ mặt hơi bối rối, Haruka bước về phía cánh gà sân khấu.
Dáng đi có phần không vững vàng, nhưng trong mắt tôi, tấm lưng ấy lại toát lên một sự tự tin vô hạn.
──Kết quả, không có gì ngạc nhiên, là Haruka giành chiến thắng.
Trên sân khấu, Haruka nhận một vật gì đó giống như chiếc cúp, trông cô ấy thật rạng rỡ (dù giữa chừng lại suýt vấp phải váy và ngã). Rạng rỡ như sao Kim lúc bình minh.
Sao thế nhỉ.
Nhìn thấy hình ảnh đó của Haruka… không hiểu sao tôi lại cảm thấy có chút phức tạp.
「Hừm, cũng phải thôi.」
Sau khi xem xong lễ trao giải, cha của Haruka nói một câu tỉnh bơ.
「Một cuộc thi cỡ này, Haruka dù ngủ gật cũng có thể giành chiến thắng. …Nhưng thôi, cứ chuyển lời tới Haruka là nó đã làm rất tốt.」
「Tôi đã rõ.」
Nanami-san gật đầu. Người này cũng vậy, trước mặt cha Haruka thì lại ngoan ngoãn lạ thường như một con mèo rừng Iriomote đi mượn (loài ăn thịt).
「Bố không gặp chị hai ạ?」
「Tiếc là ta không còn thời gian. Ta có cuộc hẹn với người của Cục Tình báo MI5 Anh quốc.」
「Hừm, v-vậy ạ.」
Mika nói với giọng có chút bất mãn.
Về điểm này thì tôi cũng đồng ý. Nơi đến và nhiều thứ khác có quá nhiều điểm để thắc mắc, nhưng tạm bỏ qua (càng nghĩ sâu càng thấy đáng sợ thôi), đã cất công đến đây rồi thì gặp Haruka một chút cũng có sao đâu.
Như thể biết được suy nghĩ của tôi, cha Haruka lặng lẽ đứng dậy và bước về phía lối ra.
Nhưng giữa đường ông ấy quay lại một vòng.
「À, phải rồi. Ta quên mất. ──Ayase-kun.」
Cha Haruka cố tình quay lại, dùng cánh tay to như khúc gỗ của mình vỗ vào vai tôi một cái.
「Một ngày nào đó, ta muốn nói chuyện riêng với cậu một cách thong thả.」
……VỀ CHUYỆN GÌ CƠ Ạ?
5
Đêm đó.
Tại một đại sảnh của khách sạn liền kề phòng hòa nhạc, một bữa tiệc hậu chương trình hoành tráng đã được tổ chức cho các thí sinh, giám khảo và các bên liên quan khác.
「Yuuto-san cũng đến nhé.」
Nghe Haruka nói vậy nên tôi cũng tham gia, nhưng… thật lòng thì bây giờ tôi đang hơi hối hận.
À, một phần nguyên nhân là do bộ trang phục (đồ thể thao & dép lê) lạc quẻ hết chỗ nói của tôi, nhưng lý do lớn nhất thì không phải vậy.
Tôi hướng mắt về phía nơi náo nhiệt nhất trong sảnh tiệc.
Haruka đang ở đó. Haruka trong một bộ váy dạ hội trang trọng hơn bộ lúc thi.
Xung quanh cô ấy là vô số người, già trẻ trai gái đủ cả.
Một ông chú râu ria có vẻ là giám khảo trông rất ra vẻ. Một anh chàng lịch lãm mặc tuxedo, một bà cô người nước ngoài với kiểu tóc sặc sỡ như thể có một con vẹt Nam Mỹ làm tổ trên đó, một thí sinh nữ khác của cuộc thi.
Tất cả đều không ngừng bắt chuyện với Haruka, và Haruka cũng đáp lại bằng một nụ cười.
Với tư cách là người chiến thắng cuộc thi, đó là một cách đối đãi đương nhiên.
Nhưng nhìn cảnh tượng đó, tôi lại cảm thấy như được nhắc nhở về khoảng cách giữa mình và Haruka, và tâm trạng trở nên hơi chùng xuống.
Vì nhiều chuyện xảy ra nên tôi gần như đã quên mất, nhưng Haruka là một tiểu thư, một người nổi tiếng trong giới piano mà không ai không biết, là 『Tinh tú Bạc - Nuit Étoile』 tài sắc vẹn toàn đến mức có cả câu lạc bộ hâm mộ ở trường… vốn dĩ cô ấy là cư dân của một thế giới khác với tôi.
「Phù…」
Tôi từ một góc đại sảnh bước ra sân thượng nhìn ra sông Thames, thở dài một hơi não nề.
Cảm giác như bị thực tại phũ phàng vả vào mặt.
Thứ giống như một bức tường vô hình giữa tôi và Haruka.
Khoảng cách với Haruka mà tôi nghĩ đã thu hẹp đi rất nhiều trong vài tháng qua, giờ lại cảm thấy như bị nới rộng ra. Kiểu như tiến ba bước, lùi tám mươi hai bước vậy.
Có lẽ vì thế mà nhìn Haruka từ ngoài cửa sổ, dù chỉ cách một tấm kính, tôi vẫn cảm thấy cô ấy thật xa xôi.
「Cô ấy nổi tiếng ghê nhỉ.」
Bỗng dưng, một cái vỗ nhẹ vào vai từ phía sau.
「Ya, chào buổi tối.」
Nhìn lại thì đó là Shiina, cô gái thân thiện với nụ cười và mái tóc ngắn.
「Oa,すごい. Ông chú kia là một bậc thầy người Đức đó. A, còn kia là anh chàng ngựa giống số một của giới trẻ Ý. Còn bên này thì──」
Shiina giải thích thân thế của những người vây quanh Haruka. Đúng là toàn những nhân vật tầm cỡ. … Dù chuyện bà cô vẹt Nam Mỹ kia được gọi bằng biệt danh 『Nữ hoàng Marie Antoinette của giới piano』 có hơi bất ngờ.
「Mà, cũng phải thôi. Nogizaka-san thực sự quá đỉnh. Dĩ nhiên là có cả sự nỗ lực, nhưng đó đúng là tài năng thiên bẩm. Tức thật, nhưng âm thanh của cậu ấy hoàn toàn khác hẳn với mình.」
「Không, Shiina cũng──」
「Rồi, dừng. Không cần những lời an ủi sáo rỗng đâu. Dù sao thì màn trình diễn của mình, chắc cậu cũng chẳng nhớ rõ đâu đúng không?」
「Ực……」
Đúng là trúng tim đen. Màn trình diễn của Haruka quá sức phi thường, đến mức tôi chẳng còn nhớ nổi màn trình diễn của những người khác nữa, chúng đã bay xa tít tắp tận phương trời nào rồi. Ngay cả phần thi của Shiina, người về nhì, cũng vậy.
「Cậu quan tâm làm mình vui lắm, nhưng chuyện của mình thì mình là người hiểu rõ nhất. Trình độ của mình vẫn chưa đủ tầm để đối đầu với Nogizaka-san đâu.」
Shiina cười khổ.
「Mà nói thẳng ra thì đẳng cấp của cậu ấy ở một chiều không gian khác rồi. Đừng nói là cùng thế hệ, có khi trong lứa tuổi dưới hai mươi cũng chẳng có đối thủ nào đâu? Thậm chí có nơi người ta còn gọi cậu ấy là『Công chúa trên phím đàn - Lumière du Clavier』đấy.」
Xem ra, trong mắt Shiina, sự tồn tại của Haruka cũng thật đặc biệt. Mà khoan,『Công chúa trên phím đàn - Lumière du Clavier』à... Tiếp nối『Bụi sao Bạc - Nuit Étoilée』, lại thêm một biệt danh kêu muốn chết. Chẳng hiểu ai là người đầu tiên nghĩ ra mấy cái tên này nhỉ?
「Chính vì thế nên mình của bây giờ còn chẳng với tới được gót chân cậu ấy. Dù không với tới... nhưng mình sẽ không thua đâu. Bây giờ không được thì một năm sau, hoặc hai năm sau. Nếu không thì một ngày nào đó nhất định mình sẽ chơi một bản nhạc làm rung động trái tim mọi người hơn cả cậu ấy cho mà xem.」
「Shiina...」
Trong đôi mắt màu hổ phách thân thiện ấy, lần này tôi có thể thấy rõ ngọn lửa quyết tâm đang bùng cháy dữ dội. Cả Haruka và Shiina đều thật sự nghiêm túc với cây đàn piano...
Sau đó, tôi và Shiina tán gẫu thêm đủ thứ chuyện một lúc.
「A, mình phải đi bây giờ. Còn phải đi chào hỏi thầy cô với ban giám khảo nữa.」
「Vậy à.」
Cá nhân tôi muốn nói chuyện thêm chút nữa, nhưng đã vậy thì cũng đành chịu.
「Ừm. Vậy nhé, Yūto.」
「À. Bản nhạc đó thật sự giúp ích rất nhiều. Cảm ơn cậu nhé.」
「Đã bảo là không có gì mà. Thôi, bai bai!」
Nói rồi, Shiina vẫy tay và hòa vào sự ồn ã trong phòng.
Một lần nữa chỉ còn lại một mình, tôi bâng quơ nhìn xuống dòng sông chảy bên dưới. Ban ngày chắc hẳn đây là một con sông đẹp, nhưng giờ đây nó bị bóng tối bao trùm, trông chỉ như một dòng nước đen ngòm.
── Hay là về phòng thôi nhỉ.
Vốn dĩ tôi đến bữa tiệc này vì mong rằng có thể thong thả nói chuyện với Haruka. Kể từ khi cuộc thi kết thúc, cô ấy cứ bận rộn như một con chuột chù, tôi vẫn chưa kịp nói lời chúc mừng tử tế, mà cũng còn nhiều chuyện khác muốn nói nữa.
Nhưng xem tình hình này thì có vẻ là bất khả thi rồi.
Tôi từ sân thượng bước vào trong phòng và một lần nữa nhìn về phía Haruka, nhưng lần này lại thấy mấy gã trai tóc vàng trạc tuổi tôi── chắc là thí sinh của cuộc thi? Thật ra ngoài Haruka và Shiina ra thì tôi gần như chẳng nhớ mặt ai cả── đang vây lấy cô ấy như một bầy sói đói vồ lấy chú thỏ con đi lạc, tên nào tên nấy cứ tíu tít lại gần với nụ cười nhạt nhẽo còn hơn cả khí hydro.
Tôi thấy mặt một trong số đó trông hơi giống thằng Sasaoka nên ngứa mắt, nhưng cũng phải nghĩ cho lập trường của Haruka, chẳng lẽ lại đột nhiên vác bức tượng piano bằng băng (tỷ lệ 1/8) đặt giữa bàn mà nện cho chúng nó một trận. Mà thôi, Hazuki-san cũng đang đứng gần đó nên chắc sẽ không có chuyện gì lạ xảy ra đâu, tôi (miễn cưỡng) tự thuyết phục mình như vậy rồi định rời khỏi sảnh tiệc, thì đúng lúc đó.
Tôi chợt bắt gặp ánh mắt của Haruka.
「A!」
Gương mặt Haruka lập tức bừng sáng, cô ấy lao như tên lửa về phía tôi, rồi cứ thế ôm chầm lấy tay tôi.
「N-Này!」
「Ehehe.」
Những ánh mắt sắc lẻm của đám con trai đồng loạt hướng về phía tôi. Toàn là tiếng Anh nên tôi không hiểu rõ lắm, nhưng hình như có nghe thấy tiếng tặc lưỡi kèm theo mấy từ ngữ đằng đằng sát khí như 「Fuck!」, 「Damn!」, và 「Kill!」.
「Yūto-san, cuối cùng em cũng tìm thấy anh.」
Haruka chẳng hề để tâm đến ánh mắt của đám con trai đó (hay đúng hơn là hoàn toàn không nhận ra), cô ấy vui vẻ ngước nhìn tôi.
「Từ nãy đến giờ em cứ tìm anh mãi. Nhưng vì bận chào hỏi những người có liên quan nên mãi mà không tìm được...」
Đúng là cô ấy gần như bị vây quanh như một idol nổi tiếng.
「Toàn là người không quen nên em hơi căng thẳng, cũng thấy hơi mệt... nhưng nhìn thấy gương mặt anh là em thấy an tâm rồi.」
“Ehe,” cô ấy cười một cách ngây thơ. Ư... Dễ thương quá.
Tôi cố gắng kìm nén sự thôi thúc muốn ôm chầm lấy cô ấy, và nhận ra Haruka đang nhìn chằm chằm vào mặt tôi với vẻ như muốn nói điều gì đó.
「Hửm, sao thế?」
「A, ờm──」
「Ừm?」
「Dạ, em có chuyện này muốn bàn với anh một chút...」
Haruka nhón chân lên và thì thầm vào tai tôi.
「Thật ra là, ở cửa hàng cạnh khách sạn, em đã tìm thấy một figure của『Cô bé hậu đậu Aki-chan phiên bản UK』. Nó đáng yêu lắm... Giờ em muốn đi mua, nhưng mà, nếu được thì anh đi cùng em được không ạ? Một mình em thấy hơi sợ...」
「...Cô bé hậu đậu Aki-chan?」
「Vâng, phiên bản UK ạ!」
Haruka nắm chặt hai tay, người rướn về phía trước.
「...Haha.」
Nhìn thấy dáng vẻ hết mình đó của cô ấy, tôi bất giác thấy buồn cười, đồng thời cũng nhận ra mình đang cảm thấy nhẹ nhõm ở đâu đó trong lòng.
──À, nói gì thì nói, Haruka vẫn là Haruka.
Haruka lộng lẫy chơi piano trên sân khấu, Haruka tỏa sáng trong lễ trao giải, Haruka vừa bị rất nhiều người vây quanh lúc nãy cũng là Haruka, nhưng Haruka đang nở một nụ cười đúng với lứa tuổi của mình ở đây, đôi mắt lấp lánh vui sướng từ tận đáy lòng khi nói về món đồ đậm chất Akiba được sản xuất tại Anh (thật phức tạp), cũng chắc chắn là Haruka.
「? A, ơ, em đã nói gì lạ lắm ạ?」
Thấy tôi đột nhiên bật cười, Haruka chớp mắt lia lịa. Vẻ mặt ngây thơ không chút phòng bị đó cũng là của Haruka mà tôi biết.
「Không, em không nói gì lạ cả.」
「??」
Haruka lại càng tỏ vẻ khó hiểu hơn.
「Em không hiểu lắm... nhưng mà, dạ──」
「À, đi thôi.」
Tôi trả lời ngay lập tức. Chẳng có một lý do nào để từ chối cả.
「Yeah! Vậy thì mình đi nhanh thôi anh! Nhanh lên, nhanh lên.」
Haruka kéo tay tôi đi một cách hăm hở như một đứa trẻ, nhưng tôi đã giữ cô ấy lại.
「Nhưng trước đó, anh có một điều muốn nói với em.」
「? Chuyện gì vậy ạ?」
Haruka nghiêng đầu như một chú chim nhỏ.
Dù sao đi nữa, trước tiên phải nói điều này đã.
「Ừm.── Chúc mừng em đã vô địch nhé, Haruka.」
Lúc đầu Haruka ngơ ngác, và rồi có lẽ cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa câu nói của tôi, cô ấy nhìn tôi, gật đầu thật mạnh, và mỉm cười.
「D-Dạ!」
Đó là một nụ cười rạng rỡ, đẹp như hoa nở, một nụ cười mà những từ ngữ ấy thật hoàn toàn phù hợp.
──Mà, lần này tuy xảy ra nhiều chuyện nhưng chỉ với nụ cười này thôi thì coi như huề cả làng.
*
Rồi, cứ tưởng thế là xong một chuyện... nhưng tôi lại có cảm giác như mình đã quên mất điều gì đó.
Cảm giác rất mơ hồ, có cái gì đó cứ vướng lại trong một góc ký ức.
Hừm.
Tôi nghĩ một lúc nhưng không thể nhớ ra.
...Mà thôi, nếu không nhớ ra được thì chắc cũng không phải chuyện gì to tát đâu, chắc vậy.
「Yūto-sa~n, nhanh lên, nhanh lên. Sẽ bị bán hết mất đó!」
「Rồi, anh tới ngay đây.」
Haruka đang giục giã ở sảnh khách sạn, nên tôi cứ kết luận đại như thế rồi đuổi theo sau cô ấy.
Hai mươi sáu giờ sau.
「Ư ư... Cua hoàng đế, vẫn chưa có cua hoàng đế sao...」
「...Em đói bụng quá... Yū-kun ơi...」
Khi tôi về nước và về đến nhà, tôi đã phát hiện ra cảnh tượng hai người phụ nữ trưởng thành (nghề nghiệp: thư ký và giáo viên) đang nằm vật vờ như zombie trong phòng khách nhà mình (không hiểu sao cái cửa và TV vốn đã bị phá hủy lại lành lặn như cũ), những người thậm chí còn không thể tự chuẩn bị bữa ăn cho mình một cách đàng hoàng, và cuối cùng tôi cũng nhớ ra điều mình đã quên mất là gì.