Hè đã hết.
Tháng Chín.
Mà thật ra, theo khí tượng học thì mùa hè vẫn chưa kết thúc đâu (dù trên lịch là vậy), nhưng với lũ học sinh cao trung như bọn tôi, hết nghỉ hè cũng có thể coi là hết hè rồi. Cuối tháng Tám là cuối hè, mà đầu tháng Chín cũng là đầu thu.
Một thời khắc chuyển giao bốn mùa (về mặt tinh thần) là như vậy đấy.
Ngoài phố, học kỳ mới bắt đầu. Ai nấy vừa hoài niệm về những ký ức mùa hè vui vẻ đã qua, vừa dần dần quay trở lại với cuộc sống thường nhật bình lặng.
Và lẽ ra, tôi cũng không phải là ngoại lệ...
Ấy là bởi, tôi vốn chẳng có lấy một kỷ niệm nào gọi là ra dáng mùa hè cả—ví như đi bơi, tắm biển, hay xem pháo hoa—(duy chỉ có cái gọi là “Natsukomi” thì phải), nhưng có một cụm từ còn đáng bàn hơn thế.
Cuộc sống thường nhật bình lặng.
Trong đó, phần đáng chú ý nhất là 『bình lặng』.
Kể từ ngày gặp Haruka, cái thứ đó đã bay vút lên tận trời xanh như một quả tên lửa chai nhựa làm sai cách vậy.
Những chuyện xảy ra trong năm tháng cộng thêm kỳ nghỉ hè vừa qua.
Tôi nghĩ chẳng có chuyện nào trong số đó có thể xếp vào mục 『bình lặng』 được, và có lẽ đứng trên góc độ khách quan thì cũng vậy thôi.
Mà đừng hiểu lầm, tôi không có ý nói là mình ghét chuyện đó.
Ở bên Haruka rất vui, thậm chí tôi còn thấy thú vị vì được trải nghiệm đủ chuyện khác thường. Đó là cảm xúc thật lòng của tôi.
Chỉ là sao nhỉ, sức ảnh hưởng của mỗi một sự việc xảy ra đều quá lớn, khiến tôi có hơi hoang mang như người nguyên thủy lần đầu nhìn thấy lửa. Cảm giác như sự kinh ngạc ập đến quá nhanh, còn cảm xúc của tôi thì vẫn chưa theo kịp.
—Chà, màn dạo đầu vòng vo cũng hơi dài rồi.
Tóm lại, điều tôi muốn nói là…
Mùa thu bắt đầu từ tháng Chín này, và cả mùa đông nối tiếp sau đó, đối với tôi đều trở thành những mùa đầy tác động và chưa từng có tiền lệ. Chỉ vậy mà thôi.