"..."
Trước một đề nghị quá sức đột ngột như vậy, căn bản không thể đưa ra lời giải thích hợp lý nào.
Huống chi đối phương lại còn là người trong nghề.
Nishino phán đoán rằng lời đề nghị của cô ta chỉ là một trò đùa, là vì không tìm được chủ đề nên mới buột miệng nói ra để xoa dịu bầu không khí, kiểu xã giao cho có lệ.
"Nếu cô muốn trêu chọc người khác, thì nên học cách chọn đối tượng trước đi. Hơn nữa, tôi ghét nhất là những trò đùa kiểu này. Nếu bằng mọi giá cô muốn hâm nóng bầu không khí, xin lỗi, mời cô tìm người khác cao minh hơn."
Đáp trả lạnh lùng xong, cậu liền bước đi.
Trong đầu cậu bất chợt hiện lên hình ảnh Francisca cố tình khoe khe ngực. Điều này càng làm tăng thêm sự bực bội của cậu, dù biết rằng lỗi không nằm ở người trước mặt, nhưng cậu vẫn cứ ghét cô ta.
Nishino hướng đến mục tiêu là cánh cửa nối liền phòng khách và hành lang.
"Ơ, à! Đợi... Đợi một chút mà! Không phải vậy đâu! Đợi một chút!"
Cái gì "không phải vậy" thì Nishino căn bản không thể phán đoán được.
Chỉ là, đối với cậu, những tình huống đôi bên trao đổi lời xã giao như thế này đã quá quen thuộc. Dù sao thì vẻ ngoài của cậu quá đỗi châu Á, quá đỗi tầm thường, đi đến đâu cũng bị coi thường. Cũng nhờ vậy, cậu rất giỏi ứng phó với những trường hợp như thế này.
"Xin lỗi, tôi không có ý định để người khác sai khiến."
Sau khi từ chối ngắn gọn, dứt khoát, thiếu niên "Phàm Dung Diện" liền rời khỏi nhà Rose.
"À, đợi..."
Lời lẩm bẩm của gia chủ cũng không có tác dụng gì.
Cánh cửa phòng khách mở ra rồi đóng lại, phát ra tiếng "bịch" nhẹ nhàng.
◇ ◆ ◇
Ngày hôm sau, tiết học đầu tiên là giờ thể dục chung của các lớp.
Theo thông lệ của trường, mỗi khối lớp được chia đều cho các năm học, và có bốn lớp học chung. Giờ thể dục học kỳ này có các môn bóng đá, bóng rổ, bóng chuyền và bóng bàn để lựa chọn, tức là các môn bóng theo quy định trong hướng dẫn học tập do Bộ Văn hóa, Giáo dục, Thể thao và Khoa học-Công nghệ quy định.
Phần lớn nam sinh đều chọn bóng đá hoặc bóng rổ.
Còn nữ sinh thì phần lớn chọn bóng chuyền hoặc bóng bàn.
Một trong những lý do lớn nhất khiến giờ thể dục không chia lớp theo giới tính là do ý kiến của hiệu trưởng.
Người đàn ông hiện đang giữ chức hiệu trưởng của trường, xuất thân là thiếu gia học cao tài giỏi từ tầng lớp thấp nhất trong trường. Sau khi tốt nghiệp loại ưu từ một trường bình thường, anh học lên một trường đại học quốc lập nổi tiếng ở Tokyo, vốn dĩ có thể trở thành một người giỏi thăng tiến với mục tiêu đạt được vị trí cao hơn.
Đối với ngôi trường tầm thường này, sự tồn tại của anh chỉ đứng sau Rose về độ phi thường.
Tuy nói là vậy, nhưng chỉ có một số giáo viên, đứng đầu là hiệu phó, biết chuyện này. Đối với học sinh, anh ta chỉ là một ông chú hói đầu thường thấy. Cùng lắm thì chỉ có một số học sinh có kinh nghiệm xã hội cao hơn cảm thấy "Hình như ông hiệu trưởng này hơi trẻ so với chức vụ" mà thôi.
Chính vị hiệu trưởng như vậy đã nói rằng:
Bất kể nam hay nữ, đều có người giỏi thể thao, có người không giỏi. Hãy để những người giỏi cố gắng vươn lên, những người không giỏi thì cứ thoải mái học theo tốc độ của mình. Quan trọng là phải cho họ không gian để tự lựa chọn hướng đi. Cứ dạy thể dục theo kiểu như vậy đi.
Kết quả là có mô hình lựa chọn môn học như hiện tại.
Với bối cảnh này, hàng năm, những nữ sinh không giỏi thể thao và những nam sinh "mọt sách" yếu đuối từ bỏ quan hệ với nữ giới đều đổ xô vào bóng bàn, đặc biệt là những người sau có niềm đam mê đặc biệt với bóng bàn. Bóng bàn là trên hết, yêu bóng bàn nhất, bóng bàn siêu dễ. Vì xung quanh không có ai "riachuu" (người có cuộc sống thực tế viên mãn) nên có thể trải qua những giây phút bình yên tột độ.
Bóng bàn chính là ốc đảo của những kẻ thất bại trong trường học, đại loại là vậy.
Và Nishino cũng chính là một thành viên của nhóm thất bại này.
Đối với thiếu niên "Phàm Dung Diện" không có ý định cố gắng vươn lên trong giờ thể dục, đây là một lựa chọn không thể bỏ lỡ. Dù sao thì làm sao mà cậu có thể chơi bóng đá, bóng rổ với người ta được, ngay cả luật lệ cũng chẳng nắm rõ, đi bóng mà dính lỗi "bước hai" thì có mà vừa ý lắm. Căn bản là không có cơ hội chọn môn khác.
Huống chi cậu còn là một người ít khi ra khỏi nhà, ít vận động, cả ngày còng lưng. Trong tương lai gần, cột sống có thể bị cong vẹo, cộng thêm bệnh sa dạ dày, nội tạng đau đớn không biết đi đâu về đâu càng bị đẩy xuống, khiến vóc dáng nghèo nàn trở nên tồi tệ hơn trong vài năm tới. Khả năng dự đoán này trở thành sự thật là không hề thấp.
"..."
Nhà thi đấu số 2, tại một góc khuất nơi kê những bàn bóng bàn, cậu đang ngồi bó gối một cách dũng cảm.
Trên bàn bóng bàn đang diễn ra những pha bóng qua lại "ping pong" của các bạn học lớp khác.
Hai nam sinh mà đến tên cậu cũng không nhớ.
Chỉ cần nhìn cảnh này, nghĩ xem làm sao để thời gian tiết học trôi qua nhanh hơn, là có thể trải qua một khoảng thời gian bình yên. Nếu học trên lớp thì còn có thể nhìn sách giáo khoa để giết thời gian, chỉ có giờ thể dục là hết cách, chỉ có thể nhàn rỗi mà thôi.
Đó là cuộc sống hàng ngày của cậu.
Đó là một phần nhỏ trong cuộc sống cao trung mà cậu đã tích lũy được hai năm kể từ khi nhập học vào năm ngoái, và cũng là quang cảnh lớp học của khóa học kỹ năng chơi bóng vào đầu mùa thu mà cậu đã trải qua theo cách tương tự vào năm ngoái. Nhớ lại khi mới nhập học, so với những bạn nam sinh khác ồn ào về bóng rổ hay bóng đá, cậu cũng không phải là hoàn toàn không có ý tưởng gì, thậm chí còn có chút động lòng.
Chỉ là, một khi đã quen với sự an toàn của bóng bàn, kết quả là bóng bàn là trên hết.
Tinh thần của cậu đang bị nuốt chửng bởi không gian bóng bàn an toàn.
"..."
Vậy nên hôm nay cậu cũng không khác gì tuần trước, vẫn như thường lệ ngồi bó gối ở góc nhà thi đấu số 2, định bụng sẽ trải qua một cách yên ổn, nhàn nhã cho đến khi tiếng chuông tan học vang lên.
Thế nhưng, đúng vào ngày hôm nay, một vị khách đã xuất hiện trước mặt cậu.
"Ôi chà, rõ ràng là có ở đây mà."
Vị khách không hiểu sao lại mặc áo bóng rổ này đã tìm thấy cậu và lên tiếng bắt chuyện.
"Sao lại ngồi ngẩn ngơ ở chỗ này vậy, chẳng lẽ không khỏe trong người à?"
"...Không có."
Nishino trả lời với vẻ hơi ngạc nhiên.
Xuất hiện ngay trước mặt cậu, là một nữ sinh mặc áo bóng rổ bên ngoài bộ đồ thể dục, đứng dạng hai chân.
Chính là Rose.
"Phản ứng đó dù nói thế nào cũng quá lạnh lùng rồi đấy."
"..."
Không chỉ cậu, mà tất cả những người đang tận hưởng giờ chơi bóng bàn trong nhà thi đấu số 2, ý thức của họ giờ đều tập trung vào cô gái mặc áo bóng rổ này. Mái tóc dài vàng óng ngang eo hôm nay được cột thành kiểu tóc hai bím bằng dây buộc tóc, để chiêm ngưỡng hình ảnh giới hạn thời gian này, thậm chí còn có những học sinh lớp khác xin phép thầy cô đi vệ sinh trong giờ học.
Hình ảnh đuôi tóc rung rinh theo từng cử động của cô, thật sự chỉ có thể diễn tả bằng hai từ "xinh đẹp".
Ánh mắt của phần lớn nam sinh đều không thể cưỡng lại sức hút của dáng vẻ này.
Còn các nữ sinh thì mang trong mình lòng đố kỵ không hề nhỏ, nhưng cũng dâng trào sự ngưỡng mộ còn lớn hơn cả sự đố kỵ.
Vừa mới xuất hiện đã thu hút mọi sự chú ý xung quanh, đó chính là vị trí của Rose Rippman trong ngôi trường này. Và cô ấy, có vẻ như có việc cần tìm Nishino. Chỉ thấy cô đứng trước mặt thiếu niên "Phàm Dung Diện" đang ngồi bó gối nghỉ ngơi, và bắt đầu lên tiếng nói chuyện.
"Chơi vài ván bóng bàn không?"
Ánh mắt kiên định không hề lay chuyển dù chỉ một milimet, nhìn thẳng vào Nishino.
Trên tay còn cầm hai cây vợt bóng bàn dùng cho kiểu đánh ngang.
"Mặc cái áo bóng rổ đó mà đánh à?"
"Nếu vướng víu thì tôi cởi ra cho."
"Không, không phải ý đó..."
Cô ấy rất hoạt bát. Hoạt bát hơn cậu gấp nhiều lần.
Hoạt bát đến mức bắt đầu cởi áo bóng rổ ngay tại chỗ. Nếu là nữ sinh có bộ ngực đầy đặn hơn, hẳn là có thể tranh thủ lúc vạt áo rời khỏi ngực để chiêm ngưỡng cảnh bầu ngực rung rinh rồi. Nhưng cô ấy lại là một cô bé Lolita cấp siêu cao trung, thứ có thể thấy chỉ là hình ảnh quần áo lướt qua bộ ngực phẳng lì.
Khi hai tay cô túm lấy áo rồi kéo lên, cả bộ đồ thể dục cũng bị vén lên theo, khiến rốn xuất hiện ngay trước mặt cậu, trong tầm tay với. Vùng bụng săn chắc, vừa vặn với những múi cơ bụng, cùng với chiếc rốn ngay ngắn điểm xuyết ở trung tâm, cho thấy cuộc sống hàng ngày chăm chỉ vận động của cô.
Sau khi cởi áo bóng rổ, Rose ném chiếc áo về phía tường, rồi một lần nữa đưa ra lời mời với cậu.
"Nào, cùng nhau chơi bóng bàn đi."
"...Bỏ mặc bóng rổ không sao à?"
"Hôm nay chỉ muốn chơi bóng bàn thôi."
"..."
Rốt cuộc là muốn chơi bóng bàn đến mức nào chứ -- Nishino nghĩ thầm trong lòng.
Thiếu nữ Rose, là nhân vật có mức độ nổi tiếng cao nhất trong ngôi trường này. Là một sự tồn tại được gọi là "thần tượng học đường" cũng không ngoa. Hoặc nên nói là đã được tôn thờ như vậy nhiều lần rồi. Vì vậy, mọi hành động của cô đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của các học sinh khác. Đối với Nishino ghét sự phô trương, điều này thật sự khiến cậu hơi bối rối.
"Đằng kia cũng có không ít đám nữ sinh đấy, thử mời họ xem sao?"
Nishino dùng ánh mắt chỉ về phía một nhóm nữ sinh đang tụ tập lại với nhau chơi bóng bàn. Ánh mắt của họ cũng đang dừng lại trên Rose bất ngờ ghé thăm.
Tuy nhiên, những người quan tâm đến Rose hơn cả, lại là đám nam sinh.
Việc "thần tượng học đường" ghé thăm hang ổ của những kẻ không ai biết đến, sự thật này đã gây ra sự dao động cho tất cả mọi người.
"Ê, Rose-chan sao lại chạy đến đây vậy?" "Cô ấy chọn lớp bóng rổ mà đúng không?" "Trước đây tao có chạy đến nhà thi đấu số 1 để xem cô ấy đó." "Cô ấy mặc quần short thể thao siêu dễ thương đúng không." "Mà là, cô ấy làm gì mà nói chuyện với thằng Nishino đó vậy?" "Nishino mà mày nói là ai?" "Thì cái thằng lớp A đó." "Cái thằng lúc nào cũng ngồi ở góc đó hả."
Nhìn cảnh Nishino và Rose nói chuyện với nhau, bốn phương tám hướng bắt đầu xì xào bàn tán. Phần lớn đều xoay quanh chuyện tại sao "thần tượng học đường" lại nói chuyện với một học sinh nam không ai chú ý.
Còn ý thức của các bạn nữ, thì phần lớn đều tập trung vào cá nhân Rose.
"Rose quả nhiên là siêu cấp đáng yêu luôn." "Mái tóc vàng đó ghen tị chết người ta rồi." "Đúng đó. Cho người ta cảm giác thấy rõ giới hạn của người Nhật Bản ở đâu luôn á." "Ể~? Vậy hả? Đáng yêu thì đáng yêu, nhưng đâu đến mức khoa trương vậy đâu." "Mày nhìn cái đùi kia kìa, có muốn sờ một cái không?" "Tao có lẽ không giỏi đối diện với kiểu ngoại quốc cho lắm." "Muốn có một cô em gái như vậy ghê." "À, tao cũng vậy tao cũng vậy."
Nội dung trao đổi với nhau, cũng phần lớn xoay quanh chủ đề về bản thân cô. So với các bạn nam sinh có mặt ở đó, thái độ của họ đối với các mối quan hệ xã giao có phần nghiêm khắc hơn một chút, vì vậy họ hoàn toàn không cho rằng giữa Nishino và Rose sẽ có gì đó.
[IMAGE: ../Images/..]
Hơn nữa, dù sao cũng là con gái, họ ít nhiều cũng có chút ghen tị lẫn ngưỡng mộ.
[IMAGE: ../Images/..]
Màu da, màu tóc, màu mắt, do có sự khác biệt rõ rệt về màu sắc nên dù tốt hay xấu, ở ngôi trường này, cô ấy luôn thu hút mọi ánh nhìn. Đó chính là Rose Rippman.
[IMAGE: ../Images/..]
“...Xin lỗi, cho phép tôi ra ngoài một lát.”
[IMAGE: ../Images/..]
Có lẽ Nishino Itsusato đã nhận ra nếu cứ tiếp tục thế này sẽ không ổn.
[IMAGE: ../Images/..]
Người giơ cờ trắng đầu hàng ngay tại chỗ chính là cậu.
[IMAGE: ../Images/..]
Cậu vội vã đứng dậy, bước nhanh về phía lối ra vào của Nhà thi đấu số Hai.
[IMAGE: ../Images/..]
“À, đợi chút đã!”
[IMAGE: ../Images/..]
Rose theo phản xạ cũng lập tức đuổi theo sau cậu.
[IMAGE: ../Images/..]
Nishino quay lại, thì thầm với cô bằng âm lượng mà người khác không thể nghe thấy:
[IMAGE: ../Images/..]
“…Nếu có chuyện quan trọng muốn nói, đợi tan học rồi hãy tính.”
[IMAGE: ../Images/..]
“Ưm…”
[IMAGE: ../Images/..]
Đó là giọng điệu cậu tự nhận là “giọng làm ăn”, có phần trầm xuống mấy tông.
[IMAGE: ../Images/..]
◇◆◇
[IMAGE: ../Images/..]
Cũng trong ngày hôm đó, vào buổi họp lớp trước khi tan học—
[IMAGE: ../Images/..]
“Tuần tới sẽ bắt đầu thời gian chuẩn bị Lễ hội trường. Thầy nghĩ sẽ có trường hợp các em ở lại muộn sau giờ học để chuẩn bị, nhưng tuyệt đối không được ngủ lại trường. Hãy nhớ rằng các thầy cô sẽ đi tuần tra vào khoảng chín giờ tối. Ngoài ra, khi sử dụng dụng cụ, đặc biệt là lửa và hóa chất, phải hết sức cẩn thận.”
[IMAGE: ../Images/..]
Đó là lời dặn dò của thầy Otake Seiji, giáo viên chủ nhiệm lớp 2-A, trước khi rời khỏi lớp học.
[IMAGE: ../Images/..]
Đúng như lời thầy nói, hai ngày đầu của tuần sau nữa chính là thời điểm Trường cao trung Tsunuma dự kiến tổ chức Lễ hội trường. Để chuẩn bị cho sự kiện này, thời gian sau giờ học trong tuần tới sẽ được dùng làm thời gian chuẩn bị. Thông thường, các khối lớp sẽ lấy đơn vị là lớp hoặc câu lạc bộ để tiến hành các hoạt động chuẩn bị.
[IMAGE: ../Images/..]
Đối với một trường cao trung bình thường, đây là một trong những hoạt động thường thấy.
[IMAGE: ../Images/..]
“…Lễ hội trường à?”
[IMAGE: ../Images/..]
Nishino lẩm bẩm.
[IMAGE: ../Images/..]
Năm ngoái, cậu đã vắng mặt vì có việc quan trọng.
[IMAGE: ../Images/..]
Vậy thì năm nay, mọi người định tổ chức cái gì đây?
[IMAGE: ../Images/..]
Ngay khi câu hỏi đó nảy ra trong đầu cậu, một nữ sinh cùng lớp bước lên bục giảng, nơi thầy Otake vừa đứng. Cô ấy là người trung tâm của lớp, đồng thời cũng là người gánh vác trách nhiệm của một lớp trưởng gương mẫu.
[IMAGE: ../Images/..]
Tên cô ấy là Shimizu Chikako.
[IMAGE: ../Images/..]
“Nào, các bạn ơi, nghe tớ nói, nghe tớ nói nè~!”
[IMAGE: ../Images/..]
Trong lớp học khi thầy giáo chủ nhiệm đã rời đi và mọi người đang chuẩn bị về nhà, cô ấy tiếp tục nói:
[IMAGE: ../Images/..]
“Như thầy giáo đã nói, tuần tới chúng ta sẽ bắt đầu chuẩn bị cho Lễ hội trường. Hoạt động mà lớp mình định làm năm nay cần khá nhiều thời gian chuẩn bị, nên tớ muốn nhân cơ hội này kêu gọi những ai tình nguyện, chúng ta sẽ bắt tay vào làm sớm ngay từ cuối tuần này, tức là từ ngày mai, thứ Bảy luôn nha!”
[IMAGE: ../Images/..]
Giọng nói tràn đầy năng lượng vang vọng khắp phòng.
[IMAGE: ../Images/..]
Vẻ ngoài dễ thương của cô ấy có thể xếp vào top năm trong khối. Cô để kiểu tóc thẳng dài ngang vai đen nhánh, một kiểu tóc điển hình của nữ sinh cao trung. Hàng mi dài cong vút kết hợp với đôi mắt to tròn, cùng vóc dáng thon gọn, thanh mảnh, tạo nên một hình ảnh thiếu nữ đầy ấn tượng. Hoạt động ngoại khóa cô ấy tham gia là câu lạc bộ bơi lội.
[IMAGE: ../Images/..]
“Vậy nên, có bạn nam nào muốn chủ động giúp đỡ không? Lực lượng nữ đã đủ rồi, còn lại là những công việc nặng nhọc hơn, nên tớ cần ba bốn bạn nam giúp đỡ. Chủ yếu là di chuyển đồ đạc các kiểu, đại loại vậy thôi!”
[IMAGE: ../Images/..]
Shimizu tiếp tục giải thích bằng giọng điệu rõ ràng.
[IMAGE: ../Images/..]
“Làm luôn cuối tuần này cậu nói thật hả?!”
[IMAGE Images/..]
Một bạn nam lên tiếng hỏi.
[IMAGE: ../Images/..]
“Thật đó!”
[IMAGE: ../Images/..]
Cô ấy vẫn đầy năng lượng đáp lại.
[IMAGE: ../Images/..]
“Là tổ chức quán cà phê hóa trang đúng không?”
[IMAGE: ../Images/..]
“Đúng rồi đúng rồi! Nên có nhiều chi tiết chúng mình muốn làm cho thật chỉnh chu đúng không nào!”
[IMAGE: ../Images/..]
Nghe bạn cùng lớp hỏi, Shimizu vẫn hăng hái trả lời.
[IMAGE: ../Images/..]
Có lẽ vì đối phương là một thiếu nữ đáng yêu cả về ngoại hình, các bạn nam vốn định đứng dậy ra về đều ngoan ngoãn ngồi lại nghe cô ấy phát biểu. Còn các bạn nữ thì dường như đã âm thầm thỏa thuận từ trước, chỉ im lặng theo dõi diễn biến.
[IMAGE: ../Images/..]
“Quán cà phê hóa trang ư…”
[IMAGE: ../Images/..]
Nghe cuộc đối thoại giữa Shimizu và các bạn nam, Nishino đã hiểu được hoạt động mà lớp cậu sẽ tổ chức năm nay.
[IMAGE: ../Images/..]
Tổ chức quán cà phê hóa trang trong Lễ hội trường là một trong những hoạt động truyền thống kinh điển. Nó có thể thỏa mãn cùng lúc nhiều mong muốn của cả nam lẫn nữ, từ khao khát thể hiện bản thân, biến hóa, đến sự hứng thú với người khác giới, v.v… Có thể nói đây là một lựa chọn vô cùng tuyệt vời.
[IMAGE: ../Images/..]
“Vậy thì, bạn nam đẹp trai nào sẵn lòng giúp đỡ, xin hãy giơ tay lên nhé!”
[IMAGE: ../Images/..]
“Uầy—Đừng đột nhiên nâng cao tiêu chuẩn vậy chứ~”
[IMAGE: ../Images/..]
“Thật hả? Vậy thì… Ôi~ Loại như mình sao mà đăng ký được chứ~”
[IMAGE: ../Images/..]
“À, Tanabe và Suzuki sẵn lòng giúp đỡ à? Cảm ơn nhé~”
[IMAGE: ../Images/..]
Hai bạn nam được xướng tên.
[IMAGE: ../Images/..]
Cả hai đều là những chàng trai đẹp trai thuộc tầng lớp trên trong hệ thống phân cấp ở trường. Họ là những chàng trai đẹp trai tự nhận thức được và được công nhận. Chính vì bản thân cũng hiểu rõ vị thế của mình, họ mới có thể lớn tiếng đáp lời như vậy, thể hiện với các bạn nữ rằng ‘hãy chọn tôi, một người đẹp trai như thế này đây’.
[IMAGE: ../Images/..]
Shimizu cũng tỏ vẻ đúng ý mình, viết tên của hai người lên bảng đen.
[IMAGE: ../Images/..]
“Chỉ hai người thì vẫn chưa đủ, làm ơn thêm hai người tình nguyện nữa!”
[IMAGE: ../Images/..]
Cô ấy nhìn quanh lớp một lượt, sau đó chắp hai tay trước mặt, bày ra bộ dạng cầu xin.
[IMAGE: ../Images/..]
Còn ánh mắt của cô ấy, thì luôn hướng về phía những chiếc ghế của các chàng trai đẹp trai nhất trong lớp. Lướt qua một cách nhẹ nhàng, thoáng nhìn đến hai ba người mà cô đã nhắm đến ngoài Tanabe và Suzuki.
[IMAGE: ../Images/..]
Việc làm này không chỉ là ý muốn của riêng cô ấy, mà còn là ý chí thống nhất của các bạn nữ dự định cùng tham gia chuẩn bị công việc từ ngày mai.
[IMAGE: ../Images/..]
“…………”
[IMAGE: ../Images/..]
Nói cách khác, đối với Nishino, đây là chuyện xảy ra ở một thế giới hoàn toàn không liên quan đến cậu.
[IMAGE: ../Images/..]
Sau khi nhanh chóng hiểu rõ ý đồ của cô ấy, ý thức của Nishino đã rời khỏi lớp học. Cậu ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa suy nghĩ xem tối nay nên mua bữa tối ở đâu. Cậu đã chán cơm hộp ở cửa hàng tiện lợi rồi, nên giờ là lúc tìm thêm những quán cơm hộp khác, v.v…
[IMAGE: ../Images/..]
Trong khoảng thời gian đó, thêm vài người trong số những “chiến hữu” được tuyển chọn đã đứng ra.
[IMAGE: ../Images/..]
“Vậy thì, Tanabe, Suzuki, Yamada, và Takeuchi-kun, rất mong mọi người giúp đỡ! Sau đó chúng ta sẽ cùng họp bàn, nên nếu mọi người có thể quay lại lớp sau khi kết thúc câu lạc bộ thì tớ rất vui. À, nếu về muộn thì làm ơn báo cho tớ biết nhé!”
[IMAGE: ../Images/..]
Chắc chắn là cô ấy đã thành công trong việc giữ lại những chàng trai đẹp trai mà mình mong muốn. Trên gương mặt Shimizu hiện lên nụ cười rạng rỡ, thỉnh thoảng còn có thể thấy vài bạn nữ giơ tay ăn mừng chiến thắng. Trên thực tế, vụ việc này còn ẩn chứa một nhiệm vụ bí mật hoàn toàn không liên quan gì đến Lễ hội trường, đó là giúp các bạn nữ trong lớp đơm hoa kết trái tình yêu, mà mục tiêu chính là Takeuchi-kun.
[IMAGE: ../Images/..]
Takeuchi-kun là chàng trai đẹp trai số một của lớp.
[IMAGE: ../Images/..]
Kiểu tóc sói dài ngang vai được nhuộm màu trà là thương hiệu của cậu ấy. Gương mặt góc cạnh cùng chiều cao hơn một mét tám mươi khiến cậu trông uy nghiêm và trưởng thành hơn so với tuổi thật học sinh năm hai cao trung của mình.
[IMAGE: ../Images/..]
Cậu ấy cũng là nam sinh được khác giới yêu thích nhất trong cùng khối.
[IMAGE: ../Images/..]
Vì vậy, không ít bạn nữ ôm lòng ngưỡng mộ cậu ấy. Với tình hình đó, nhiệm vụ bí mật này được thực hiện theo phong cách “săn bắn tự do”, cho phép nhiều bạn nữ cùng tham gia. Bản thân Shimizu cũng là một trong những người tham gia hàng đầu. Ngay đêm qua, nhiều bạn nữ đã ký một điều khoản bí mật: “Dù ai là người giành được cuối cùng, cũng không được ôm lòng oán hận.”
[IMAGE: ../Images/..]
Ngay cả các công việc liên quan đến chuẩn bị Lễ hội trường, bản chất thực ra cũng là sản phẩm được cụ thể hóa sau khi giải quyết các mâu thuẫn nảy sinh do các bạn nữ trong lớp tranh giành cậu ấy. “Takeuchi-kun không phải bạn trai cậu.” “Cậu cũng vậy thôi mà.” “Vậy thì đấu một trận đi.” “Được thôi, vậy thì không có lý do gì để bỏ qua Lễ hội trường cả.” Đại khái là cảm giác như vậy.
[IMAGE: ../Images/..]
Và âm mưu này của các bạn nữ trong lớp, đương nhiên là những bạn nam “không được lòng” khác giới, đặc biệt không giỏi nhận ra những tâm tư tế nhị của họ, không thể phát hiện ra. Chỉ có một số thành viên thuộc tầng lớp cao trong trường, những người đặc biệt tinh ý, mới có thể hiểu được suy nghĩ của các bạn nữ. Họ đều trưng ra vẻ mặt “Đủ rồi đó, lại là Takeuchi nữa à”, có vẻ hơi bất mãn mà theo dõi mọi việc. Điều đáng nói là, Takeuchi, nhân vật chính của sự việc, thì vẫn luôn duy trì thái độ giả vờ không biết gì.
[IMAGE: ../Images/..]
Cuộc thảo luận về Lễ hội trường diễn ra sôi nổi.
[IMAGE: ../Images/..]
Đúng lúc cuộc thảo luận đang diễn ra hào hứng nhất, đột nhiên có người mở cửa sau lớp học.
[IMAGE: ../Images/..]
“Ôi chao…”
[IMAGE: ../Images/..]
Người thò đầu từ hành lang vào không ai khác chính là Rose.
[IMAGE: ../Images/..]
Khi cô ấy "cà lạch cà lạch" kéo cánh cửa sau lớp, cô ấy chợt nhận ra dù đã tan học, nhưng không hiểu sao các bạn học vẫn ngồi yên vị trí, mà trong lớp cũng không thấy bóng dáng giáo viên đâu. Vì vậy, đương nhiên rất nhiều ánh mắt bắt đầu đổ dồn về phía cô, khiến cô hơi lúng túng.
[IMAGE: ../Images/..]
Bị nhiều người trong lớp chú ý như vậy, cô ấy có chút do dự không biết nên phản ứng thế nào.
[IMAGE: ../Images/..]
Đương nhiên, ngay cả Shimizu, người đang đứng trên bục giảng, cũng đã chuyển sự chú ý sang Rose. Đứng ở hai đầu lớp học, ánh mắt của họ giao nhau. Đối mặt với Rose đang phân vân không biết làm sao, Shimizu đã chủ động mở lời, giúp cô ấy giải vây:
[IMAGE: ../Images/..]
“Ơ, Rose-chan? Có chuyện gì sao?”
[IMAGE: ../Images/..]
“Xin lỗi, các bạn vẫn đang họp lớp sao?”
[IMAGE: ../Images/..]
“Không, không phải thế đâu.”
[IMAGE: ../Images/..]
“Vậy sao? Nhưng tôi cứ thấy…”
[IMAGE: ../Images/..]
“Đừng bận tâm đừng bận tâm! Chúng tớ chỉ đang bàn chuyện Lễ hội trường thôi. Chuông tan học cũng đã reo rồi, thầy cô cũng về phòng làm việc hết rồi. Vậy thì, có chuyện gì sao? Hay là cậu tìm ai à?”
[IMAGE: ../Images/..]
Shimizu hỏi Rose bằng giọng điệu thoải mái.
[IMAGE: ../Images/..]
Thế là Rose cũng khẽ liếc nhìn Nishino một cái rồi đáp:
[IMAGE: ../Images/..]
“Tôi có chút chuyện muốn tìm Nishino-kun.”
[IMAGE: ../Images/..]
“Ơ?”
[IMAGE: ../Images/..]
Cái họ không quen tai khiến đầu óc Shimizu đột nhiên ngừng hoạt động.
[IMAGE: ../Images/..]
“Cậu ấy ở lớp này đúng không? Khoan đã, cậu ấy ở kia kìa.”
[IMAGE: ../Images/..]
Cô ấy không hề ngần ngại bước vào lớp, ung dung đi qua lối đi giữa các bàn học, tiến về phía người mà cô vừa gọi tên. Khung cảnh Nishino đang ngồi trên ghế và Rose đứng bên cạnh đối mặt nhau hiện ra.
[IMAGE: ../Images/..]
Các bạn học khác đều tỏ vẻ căng thẳng.
[IMAGE: ../Images/..]
Tất cả mọi người trong lớp nhìn cảnh này đều không giấu nổi sự ngạc nhiên. Tại sao cô ấy lại có chuyện muốn tìm một người tầm thường như Nishino? Dù không nghe được tiếng nói, chỉ cần nhìn biểu cảm thôi cũng có thể hiểu rõ trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ đó, ngay cả nhóm "trai đẹp" vừa được nhắc tới cũng không ngoại lệ.
[IMAGE: ../Images/..]
“…Có chuyện gì?”
[IMAGE: ../Images/..]
“Vì cậu không phải bảo đợi tan học rồi nói sao?”
[IMAGE: ../Images/..]
“Cũng đúng…”
Tại sao không lúc nào khác lại cứ phải là ngay lúc này? Thiếu niên mang biệt danh "Khuôn mặt tầm thường" không khỏi thầm than thở trong lòng.
Việc bị tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt khiến Nishino cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nếu là những người như Tanaka, Suzuki, hay Yamada – những cái tên mà Shimizu có thể đề xuất – thì chắc chắn họ sẽ dễ dàng ứng phó với tình huống này. Dù sao, họ cũng là những chàng trai nổi bật, thuộc tầng lớp "soái ca" của lớp 2-A, và có thừa năng lực giao tiếp để xứng tầm với địa vị của mình.
Thế nhưng, với một thiếu niên mang "Khuôn mặt tầm thường", chẳng khác nào đang đẩy cậu vào một ván cược khó nhằn, buộc phải liều mình vậy.
"Giờ có được không?"
"…Biết rồi."
Khẽ gật đầu, Nishino đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Có vẻ như cậu đã phán đoán rằng lựa chọn này sẽ giúp giảm thiểu thiệt hại xuống mức thấp nhất. Cậu tùy tay nhấc chiếc cặp sách đang treo ở mép bàn rồi cùng Rose rời khỏi lớp học. Két két, sột soạt. Cánh cửa sau lớp vốn đang mở toang, tự động khép lại ngay khi hai người vừa bước ra.
Ngay sau đó, tiếng xì xào bàn tán lan khắp cả hành lang.
"Khoan đã, khoan đã, vừa rồi là chuyện gì vậy??" "Tại sao Rose lại đi cùng cái loại như Nishino chứ?" "Không thể nào!" "Chắc là cùng câu lạc bộ thôi mà?" "Không đời nào, tớ nhớ Nishino là thành viên của câu lạc bộ về thẳng nhà cơ mà!" "Thật hả? Sao cậu biết rõ vậy? Cậu với cậu ta thân à?" "Xì, làm gì có, tớ chỉ thấy cậu ta lúc nào cũng chạy về nhà tốc độ bàn thờ ấy mà, tớ cũng là dân về nhà mà." "Ôi trời, tò mò quá đi mất –"
Khác với lần gặp gỡ ở nhà thi đấu số Hai trong giờ học, lần này Rose lại đích thân đến đón cậu ngay tại lớp học sau giờ tan trường. Vì vậy, không chỉ các bạn nam mà cả các bạn nữ cũng bị cuốn vào cuộc bàn tán sôi nổi, đủ mọi lời đồn đoán cứ thế râm ran khắp phòng học.
Dù là nam hay nữ, tất cả đều đang tự vẽ nên đủ loại viễn cảnh về những gì sẽ diễn ra bên ngoài cánh cửa sau đang khép hờ.
Phe nữ, vốn đặc biệt quan tâm đến chuyện trai gái, phần lớn tỏ ra rất muốn dò la xem Rose rốt cuộc nghĩ gì. Bởi lẽ, việc một cô gái cùng giới xinh đẹp hơn mình lại sẵn lòng kết đôi với một người đàn ông có "đẳng cấp" thấp hơn cả bạn trai của họ, đối với các cô mà nói, quả là một chuyện "đắc ý" không gì sánh bằng, đáng để hả hê.
Còn đối với phe nam, những người tư duy bằng "nửa dưới" thì lòng đố kỵ trỗi dậy ngút trời, đặc biệt là những thành viên cùng "tầng lớp khuôn mặt tầm thường" với Nishino thì công kích càng mạnh mẽ hơn. Ngược lại, tầng lớp "soái ca" có lẽ do lòng tự trọng, không nói đến ý nghĩ thật sự trong lòng, nhưng ít nhất bề ngoài trông họ khá điềm tĩnh, chỉ buông ra vài câu hỏi đầy nghi vấn.
Ngoài những đối tượng trên, có một nhóm người, không phân biệt giới tính, cũng là tầng lớp "ăn đủ đau khổ vì ngoại hình". Nhóm thiện nam tín nữ này, vốn đã từ bỏ tất cả, lại tỏ vẻ hoàn toàn không bận tâm, mải mê với trò chơi điện thoại hoặc tiểu thuyết. Cũng có không ít người đang lập nhóm trên mạng di động, bàn luận về việc "săn" những chuyện chính sự.
Dù tốt hay xấu, ngày mai cũng là thứ Bảy, là ngày cuối tuần rồi.