Sau ba ngày thực tập, hôm sau mọi người lại đến trường như thường lệ.
Như để bù đắp cho ba ngày vắng mặt trong lớp, Takeuchi, Lớp trưởng Shimizu, Risa và nhiều bạn bè khác đã tụ tập xung quanh, khung cảnh hết sức náo nhiệt. Cậu bạn "cây hài" cũng đang vui vẻ đùa giỡn với nhóm bạn của mình.
Trái lại, chỗ ngồi của Nishino lại trống trải, vắng tanh.
Sau khi chào buổi sáng, cậu đi thẳng về chỗ mà không nói chuyện với bất kỳ ai. Cậu đặt cặp sách lên bàn, rồi ngồi xuống ghế, nhưng không một ai đến bắt chuyện. Tuy nhiên, thi thoảng vẫn có những ánh mắt liếc nhìn, tập trung vào cậu.
Chính vì vậy, những bạn học cùng lớp của "Khuôn mặt tầm thường" cũng nhận ra một vật lạ đang được cậu cầm trên tay. Đó là một cuốn tạp chí tuyển dụng được phát miễn phí ở các cửa hàng tiện lợi và siêu thị.
Nishino lấy cuốn tạp chí từ trong cặp ra đặt lên bàn, rồi từ tốn lật xem.
Cậu ngồi trên ghế, vắt chéo chân, dáng vẻ có vẻ cao ngạo.
Vừa lật được vài trang, cuối cùng cũng có một học sinh đến bắt chuyện với cậu. Đó là một người từ lớp bên cạnh, sau khi xác nhận đối thủ (có lẽ là Rose) không có trong lớp, cô nở một nụ cười đầy ẩn ý và hỏi:
"...Cái gì đó?"
Là Gabriella.
Sự chú ý của cô bé bị cuốn hút bởi cuốn sách nhỏ trong tay Nishino.
"Tạp chí tuyển dụng."
"Chẳng lẽ cậu định đi làm à?"
"Ừm, muốn thử tìm việc làm thêm xem sao."
Học kỳ hai của năm cấp ba cũng dần chuyển sang mùa đông. Ai nấy khi nghe đoạn đối thoại này đều nghĩ, một người vài ngày trước còn tuyên bố sẽ tập trung vào việc học để thi đại học, giờ lại muốn đi làm thêm thì rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Thời điểm này, thường là có những người bỏ việc làm thêm để ôn thi, chứ người bắt đầu đi làm thêm thì chắc là hiếm lắm.
"Vậy việc học ở trường thì sao?"
"Chỉ vào thời gian rảnh sau giờ học, nếu làm hai ba ngày một tuần thì chắc không sao đâu."
"Ra vậy."
Mặc dù cũng có lý do từ Gabriella, nhưng không thể phủ nhận rằng sự chú ý của các học sinh đều đổ dồn về phía này.
Cả lớp 2-A cũng không hẳn là muốn biết tình hình gần đây của Nishino, nhưng từ sau Lễ hội văn hóa, sự xa lánh dành cho cậu đã vô tình trở nên nghiêm trọng hơn, đến mức dù không muốn thì mọi người cũng sẽ để ý đến động tĩnh bên này. Những tiếng ồn không mong muốn, tựa như một thông tin, vẫn lọt vào tai rồi truyền đến não bộ.
Điều này cũng giống như việc bạn không muốn nhưng chẳng hiểu sao vẫn ngửi thấy mùi tất bẩn vậy.
Sự tồn tại của "Khuôn mặt tầm thường" cứ như vết tích của miếng dán bị dán rồi bóc ra trên tủ lạnh.
"Hôm qua sau khi thực tập xong, tôi đã nghĩ rất nhiều. Một khi lên năm ba, chắc sẽ bận rộn chuẩn bị thi cử lắm. Nếu muốn trải nghiệm làm thêm thì chỉ còn thời gian mùa đông này thôi."
Nghe có vẻ là những lời nói "ngầu lòi", nhưng thực ra Nishino có mưu đồ riêng.
Cậu làm theo lời Rose gợi ý, tích cực cân nhắc các phương pháp làm thêm (và giao lưu với người khác giới).
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chỉ cần lật qua một trang lịch, cụm từ "Giáng sinh" đã hiện ra ngay trước mắt. Khát khao có người yêu của "Khuôn mặt tầm thường" cũng tự nhiên mà tăng vùn vụt. Đề xuất từ cô nàng loli tóc vàng lúc này đối với cậu mà nói, vô cùng hấp dẫn.
Mục tiêu của kẻ trai tân là tia hy vọng từ nơi làm thêm.
Cái lý do "vì trải nghiệm thực tập nên nhận ra điều gì đó" chỉ là một cái cớ tiện lợi mà thôi.
"Nhân tiện nói, hôm nay trên đường đến trường, tôi nhận được cái này. Người Nhật hay phát những thứ lạ trên phố nhỉ. Chắc vì bên trong là tờ rơi nên họ không lấy tiền."
Đáp lời Nishino, Gabriella lấy ra một gói khăn giấy bỏ túi từ túi váy. Khác với loại khăn giấy bán trên thị trường, mặt lẽ ra phải in tên sản phẩm lại chi chít quảng cáo.
"Ồ, khăn giấy quảng cáo trên đường phố à..."
"Trên đó có ghi thông tin tuyển dụng."
Nội dung là một nhà hàng sắp khai trương gần đó đang tuyển nhân viên bán thời gian. Theo những gì được ghi lại, có vẻ như có nhiều cửa hàng cùng khai trương trong một tòa nhà. Có vẻ như các đơn vị thuê mặt bằng bên trong cùng hợp tác kinh doanh. Cũng vì lý do này mà họ đang tuyển dụng nhân viên một cách rộng rãi.
"Cậu cũng hứng thú với việc làm thêm sao?"
"Chỉ là anh ta đưa thì tôi nhận thôi."
"Vậy à."
"Nhưng nếu cậu làm, tôi cũng muốn thử."
"...Cậu nói thật đó hả?"
Nghe thấy lời nói bâng quơ của Gabuchan, "Khuôn mặt tầm thường" sững sờ.
Các học sinh đang lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người cũng vô thức phấn chấn hơn sau khi nghe lời của cô bé. Đặc biệt là các nam sinh đã đổ dồn ánh mắt đầy nhiệt huyết về phía này. Không chỉ Nishino mà nhiều người khác cũng mơ ước gặp gỡ người khác giới ở nơi làm thêm.
Tuy nhiên, phần lớn những người đó đều từ bỏ trước khi kịp thực hiện.
Xét về điểm này, khả năng hành động "nghĩ là làm" của cậu ta quả là phi thường.
"Không được sao?"
"À không, không phải là không được..."
Liệu có lại biến thành chuyện gì đó không hay không, đó là suy nghĩ trực tiếp nhất của Nishino sau khi gạt chuyện của mình sang một bên. Lần đầu gặp mặt, cô bé loli tóc bạc này đã ngang ngược giết chết khách hàng chỉ vì lý do bị chạm vào người mà.
"Đã quyết định được chỗ làm thêm chưa?"
"Chưa, vẫn chưa quyết định được. Vì những công việc phù hợp với điều kiện làm việc mong muốn quá ít. Tuyển dụng toàn thời gian thì ở đâu cũng có, nhưng nếu chỉ giới hạn vài tiếng sau giờ học thì rất ít nơi phù hợp."
"Vậy thì làm công việc này đi."
"..."
Nishino nhận gói khăn giấy mà Gabriella đưa.
Xem xét yêu cầu tuyển dụng chi tiết, cậu thấy thời gian làm việc có thể thỏa thuận. Hơn nữa, trên đó cũng ghi rõ học sinh cấp ba cũng có thể làm thêm. Ngoài ra, vì có nhiều cửa hàng cùng tuyển dụng, dự kiến sẽ có nhiều người được nhận.
"...Ừm, lựa chọn này không tệ."
Và, đối với "Khuôn mặt tầm thường", một khi đã quyết định, mọi chuyện sau đó diễn ra rất nhanh chóng.
Thêm cả Gabuchan đầy nhiệt huyết nữa thì mọi việc đã như "mũi tên đã lắp vào dây cung" (sẵn sàng hành động).
"Đi phỏng vấn thế nào?"
"Cũng phải thôi nhỉ..."
Sự hiện diện của mỹ nhân Gabriella cũng không phải là điều tệ hại đối với Nishino. Nếu đồng nghiệp nam trong cùng chỗ làm đều đổ dồn ánh mắt vào cô bé, thì đánh giá của các nam đồng nghiệp đó đối với những người khác giới tự nhiên sẽ giảm xuống.
Đây là một cơ hội tuyệt vời đối với cậu.
Những toan tính hèn hạ như vậy cứ liên tục vang lên trong đầu óc trai tân của cậu.
"Vậy thì hôm nay sau giờ học chúng ta đi xem thử đi."
"Được, cứ vậy đi."
Lời nói tùy hứng của Gabriella khiến các học sinh lớp 2-A đang dựng tai nghe lén cuộc trò chuyện đều kinh ngạc. Mặc dù cô bé đã thường xuyên xuất hiện gần Nishino từ trước, nhưng không ai ngờ mối quan hệ của cô bé và Nishino lại đến mức có thể giới thiệu địa điểm làm thêm. Hầu hết các học sinh còn nghĩ cô bé chỉ đi theo Rose thôi.
Lúc này, trong lớp lại có thêm một học sinh nữa bước vào.
Là Rose.
Dáng đi uyển chuyển với mái tóc vàng óng ả tung bay thu hút mọi ánh nhìn.
"Ôi, Nishino-kun. Đang nói chuyện gì với con bé vậy?"
"Chuyện tối qua, đang bàn về chỗ làm thêm."
"À à, ra vậy."
"Hơn nữa, chúng tôi đã nhanh chóng tìm được một chỗ tuyển dụng khá tốt."
Nishino đưa cho cô xem gói khăn giấy mà cậu nhận được từ Gabuchan.
Các bạn học cùng lớp đang nghiêm túc nghe lén, sau khi nghe đoạn đối thoại của họ cũng sực nhớ ra đêm Giáng sinh chỉ còn tháng nữa là đến, cảm giác khủng hoảng bỗng nhiên trỗi dậy. Đối với những nam nữ sinh chưa có đối tượng, sự lo lắng (chưa có người yêu) của Nishino hoàn toàn không phải là chuyện không liên quan đến họ.
"Hôm nay sau giờ học, chúng tôi sẽ đi phỏng vấn."
Lời nói vô tình của Nishino khiến Rose càng thêm sốt ruột. Cô không ngờ rằng mới hôm qua mình vừa gợi ý, hôm nay cậu đã quyết định được địa điểm làm thêm rồi. Cô thậm chí còn chưa kịp đưa ra những "quân bài" mà mình đã chuẩn bị. Trong tình huống này, dù thế nào cô cũng phải theo kịp.
Tất cả những điều này đều là lỗi của "Khuôn mặt tầm thường", người đã vô cớ đẩy cao khả năng phán đoán và hành động.
"Nếu vậy, cho tôi tham gia với nhé."
Trong lúc trò chuyện phiếm như vậy, kế hoạch sau giờ học của cả ba đã được định đoạt.
◇ ◆ ◇
Cùng ngày, Nishino, Rose và Gabriella, sau khi kết thúc tiết học gia chánh, đã theo bản đồ trong tờ rơi của gói khăn giấy để đến địa điểm phỏng vấn làm thêm. Địa điểm phỏng vấn nằm trong khu phố thương mại sầm uất, không xa nhà ga gần nhất. (Người dịch: Thực ra đây chính là Akihabara, tất cả các mô tả cảnh sau đó đều giống Akihabara, bạn có thể hình dung theo Akihabara, tham khảo "Akiba Maid War")
Tầng trên cùng của tòa nhà năm tầng này được chỉ định làm địa điểm phỏng vấn. Các tầng khác đã được công ty nội thất trang trí xong, có thể sử dụng làm cửa hàng. Chỉ còn việc đón khách vào nữa thôi, đại khái là cảm giác như vậy.
Vì đã phát nhiều tờ rơi nên trong tòa nhà vẫn có thể thấy những người khác. Vì đúng lúc tan trường nên còn thấy lác đác vài thanh thiếu niên mặc đồng phục học sinh, có lẽ số lượng cũng ngang ngửa với số lượng người làm tự do.
"Tôi đã liên hệ vào buổi trưa rồi thì phải..."
Bàn tiếp tân được đặt không xa lối vào tầng.
Một nữ nhân viên mặc đồng phục nhỏ nhắn ngồi sau chiếc bàn dài tạm thời, tiếp đón những người đến phỏng vấn tại trung tâm. Mỗi người sau khi đọc tên sẽ được hướng dẫn vào sâu bên trong tầng. Có thể thấy cô ấy đang cầm một danh sách nhân sự trong tay. Có vẻ như cô ấy dự định tiếp đón khá nhiều người.
Cả ba người đi theo chỉ dẫn của nữ nhân viên, tiến sâu vào bên trong tầng.
Cấu trúc tòa nhà giống như những tòa nhà thương mại – dân cư thông thường. Qua cửa là một hành lang ngắn, hai bên hành lang có cửa, đi xa hơn là không gian văn phòng riêng biệt. Rộng khoảng 50-60 mét vuông.
Tầng trên cùng của tòa nhà dường như là văn phòng. Có thể nhìn thấy một khu vực phỏng vấn được ngăn cách và một dãy bàn làm việc phía sau khu vực phỏng vấn. Trong hành lang có vài chiếc ghế, trên tường bên cạnh treo tấm biển "Xin vui lòng đợi ở đây".
Trong khu vực phỏng vấn, dường như đang diễn ra phỏng vấn, có thể nghe thấy tiếng người.
Trên ghế đã có hai người phụ nữ khoảng hai mươi tuổi đang ngồi. Khi nhìn thấy bóng dáng của Nishino và hai cô gái mới đến, vẻ mặt của họ trở nên cứng đờ. Ánh mắt của họ đổ dồn vào Rose và Gabriella. Từ khu vực phỏng vấn vọng ra tiếng nói nhỏ nhẹ, dường như cũng là giọng nữ trẻ.
"Có vẻ như có rất nhiều phụ nữ trẻ."
"Chắc là họ đều muốn làm việc ở quán cà phê hầu gái tầng một nhỉ?"
"Ra vậy."
Rose đáp lời khi Nishino vô tình thì thầm.
[IMAGE: ../Images/..]
Ba người ngồi xuống ba chiếc ghế trống vừa vặn, theo thứ tự Rose, Nishino và Gabriella. Nishino định bụng bắt chuyện với hai ứng viên đã đến trước, nhưng lại bị hai cô nàng Lolita tóc vàng (Rose) và bạc (Gabriella) nhanh chân hơn ngáng đường.
Trong tình huống này, Rose và Gabriella lại thể hiện sự ăn ý đến bất ngờ.
"Các bạn muốn ứng tuyển vào cửa hàng nào vậy?"
"Dạ, là quán Izakaya ở tầng ba ạ."
"Vậy thì tôi cũng muốn ứng tuyển vào quán Izakaya ở tầng ba."
"Tôi cũng vậy."
Nghe Rose và Gabriella nói thế, Nishino thầm nghĩ: "Ôi trời, sao lại thành ra thế này chứ!?" Hai người đến trước tròn mắt kinh ngạc nhìn về phía họ, vẻ mặt như thể muốn nói: "Các người đang nói cái quái gì vậy?" Sự ngỡ ngàng này thậm chí còn lớn hơn cả sự bất ngờ khi đối thủ cạnh tranh đột nhiên giảm bớt.
Cứ thế, sau một hồi trò chuyện với họ, một lúc sau…
Hai ứng viên phía trước đã phỏng vấn xong, đến lượt Rose.
"Vậy tôi đi đây một lát rồi về nhé." Cô nàng chỉ chào gọn lỏn như thế rồi bước vào phòng phỏng vấn. Mỗi người chỉ mất vài phút phỏng vấn. Vì mục đích là tuyển dụng số lượng lớn lao động, nên thời gian dành cho mỗi ứng viên rất ngắn.
Tuy nhiên, Rose lại mất hơn mười phút mới xong.
Rồi, khi Rose xuất hiện trở lại ở hành lang, vẻ mặt cô nàng có vẻ không vui.
"…Sao vậy? Cái mặt này?"
"Không có gì đâu. Chỉ là bị ra sức mời mọc vào quán cà phê hầu gái thôi."
"À…"
"Với ngoại hình của cậu thì cũng đành chịu thôi mà," Nishino thầm nghĩ trong lòng, nhưng câu nói chân thật ấy lại mắc kẹt trong cổ họng gã Phàm Dung Diện. Tại sao lại mất nhiều thời gian hơn hai người trước, Nishino dễ dàng hình dung được cảnh tượng trong phòng phỏng vấn lúc bấy giờ.
"Tôi vào đây."
Đi lướt qua Rose vẫn đang lầm bầm phản đối, Nishino bước vào phòng phỏng vấn. Ở đó, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, tóc nhuộm màu nâu nhạt, mặc quần jean và áo phông đang chờ gã. Khuôn mặt ông ta góc cạnh, trông cũng khá ưa nhìn. Trong phòng phỏng vấn kê một chiếc ghế sofa, ngoài Nishino và người đàn ông này, không thấy một ai khác. Cuộc phỏng vấn xin việc làm thêm bắt đầu bằng câu chào hỏi khách sáo: "Chào bạn, rất vui được gặp bạn."
"Ra vậy, bạn muốn làm ở quán Izakaya tầng ba à."
"Trông tôi thế này thôi, nhưng tôi có rất nhiều kinh nghiệm làm đủ thứ việc lặt vặt rồi, đương nhiên là cả việc bếp núc ở nhà hàng nữa."
"…Kinh nghiệm?"
"Vâng, từ tiền sảnh đến hậu bếp, tôi đều có thể đảm nhiệm."
"Hừm?"
"Vì vậy, không biết ngài có thể cân nhắc nhận tôi không?"
Trước đây, Nishino từng giả làm đầu bếp khi làm nhiệm vụ chính. Việc này có thực sự được gọi là kinh nghiệm làm nhà hàng hay không thì rất đáng nghi ngờ. Nhưng lúc này, Phàm Dung Diện đang khao khát tìm được nơi làm thêm để có cuộc gặp gỡ định mệnh, nên vô thức đã tự tô vẽ cho bản lý lịch của mình.
Tuy nhiên, với bản tính bồng bột, gã đã mắc lỗi rất sớm.
"Không dùng kính ngữ với người lớn tuổi, tôi nghĩ chỉ điểm đó thôi là cậu đã trượt rồi."
"…Tôi thành thật xin lỗi."
Và thế là, đòn tấn công phủ đầu của gã đã phải nhận một thẻ vàng.
Sự khao khát mạnh mẽ đối với nơi làm thêm đã khiến gã sôi máu. Tự nhiên, giọng điệu của gã trở nên cứng rắn, khiến người phỏng vấn có ấn tượng rất xấu. Người đàn ông nhìn Nishino với vẻ chán ghét, bình thản nói:
"Cuộc phỏng vấn kết thúc rồi. Không nhận, cậu có thể về."
"…………"
Nếu tuổi của gã tương đương với người phỏng vấn, có lẽ còn được chấp nhận; hoặc nếu gã là một người đàn ông trung niên vạm vỡ, hành vi kiêu ngạo (cứng rắn) này cũng có thể được coi là một điểm quyến rũ tích cực.
Tuy nhiên, người đang nói chuyện ở đây lại là một học sinh.
Và là một Phàm Dung Diện thân hình gầy gò, ốm nhom như cây giá đỗ.
Ngay từ đầu cuộc phỏng vấn, Nishino đã bị loại ngay lập tức.
◇ ◆ ◇
Sau cuộc phỏng vấn, Rose đợi Nishino ở hành lang nơi đặt những chiếc ghế. Nishino, sau khi được gọi tên và bước vào phòng phỏng vấn, chỉ mất hai ba phút đã quay lại. Và gã trông có vẻ thẫn thờ.
"…Sao vậy?"
Gabriella đã vào phỏng vấn sau khi Nishino ra.
Cô bé vừa ngân nga một điệu nhạc vui vẻ vừa thẳng tiến vào phòng phỏng vấn.
Nhìn bóng lưng cô bé, Nishino lẩm bẩm trả lời:
"Phỏng vấn thất bại rồi. Có vẻ là không được nhận."
"…………"
Không ngờ lại bị báo kết quả trượt ngay tại phòng phỏng vấn, điều này khiến Rose cũng phải im lặng. Để dành thời gian cho quá trình tuyển chọn và để thuận tiện cho người nộp đơn, hầu hết các kết quả tuyển dụng làm thêm đều được thông báo qua điện thoại hoặc email.
"À, thì, cũng có thể xảy ra trường hợp như vậy mà."
"Cậu thì sao?"
"Tôi được báo nhận ngay tại chỗ, nhưng mà, không biết phải làm sao đây…"
Nếu không làm việc cùng nơi với Nishino, đối với cô nàng sẽ chẳng có ý nghĩa gì.
Ngoài những suy nghĩ thật lòng của cô, đây còn là sự cân nhắc về lời hứa mà cả hai đã trao đổi trước đó, tức là hỗ trợ cho chuyện tình cảm của Nishino. Nói như vậy thì chỉ còn cách xin lỗi gã Phàm Dung Diện thôi. Vì sự sai lầm của chính mình, tên trai tân còn chưa ra trận đã bị buộc phải rời đi.
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên từ phòng phỏng vấn.
"À, khoan, khoan đã! Khoan đã khoan đã!"
Đó là giọng của người đàn ông làm giám khảo phỏng vấn. Chỉ nghe giọng điệu của ông ta thôi cũng đủ nhận ra sự hoảng loạn. Âm lượng lớn đến mức những lời trò chuyện trước đó chỉ vang vọng nhẹ nhàng giờ lại truyền rõ mồn một ra hành lang. Sự chú ý của mọi người tự nhiên đổ dồn về phía phát ra tiếng động.
Một lát sau, Gabriella bước ra từ phòng phỏng vấn.
"Ôi chà, nhanh thật đấy."
"Nếu anh ấy không được nhận thì phỏng vấn cũng chẳng có ý nghĩa gì."
Có vẻ như cô bé đã nghe từ người phụ trách phỏng vấn rằng Nishino đã bị từ chối. Gabriella giải thích lý do với vẻ chán nản. Sự chú ý của cô bé đã hoàn toàn không còn ở việc làm thêm này nữa.
"Chỗ này không được rồi. Chúng ta tìm chỗ làm thêm tiếp theo thôi."
Tuy nhiên, người phỏng vấn nhanh chóng chạy ra từ phòng phỏng vấn.
Ông ta dường như đang lăn lộn trên hành lang.
"Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi! Xin chờ một chút!"
Người đàn ông tìm thấy Rose và Gabriella, hét lớn.
"…Chuyện gì vậy?"
"À, xin lỗi, mời bạn cũng quay lại luôn. Tôi muốn phỏng vấn lại bạn."
"…………"
Ánh mắt Nishino di chuyển qua lại giữa Gabriella và người đàn ông.
Có vẻ như cuộc phỏng vấn của cô bé đã xảy ra vấn đề gì đó.
◇ ◆ ◇
Nishino và hai cô nàng được người phỏng vấn mời quay lại phòng phỏng vấn.
Và trong cách sắp xếp chỗ ngồi, Nishino ngồi giữa chiếc ghế sofa ba chỗ, Rose và Gabriella ngồi hai bên gã. Người đàn ông đối diện ngồi trước chiếc bàn thấp, đối mặt với họ để phỏng vấn.
Từ góc nhìn của người đàn ông tóc nâu, không có cảnh tượng nào khó tin hơn thế này. Đây chẳng phải là một hậu cung lấy Phàm Dung Diện làm trung tâm sao? Cảnh tượng này kích thích lòng tự trọng của ông ta với tư cách một người đàn ông. Nhưng trên thực tế, hai cô gái không hề phản đối cách sắp xếp này.
Bởi vì nếu không như vậy, Rose và Gabriella sẽ lại cãi nhau.
Mặc dù rất khó chấp nhận, người phỏng vấn vẫn giữ nguyên trạng thái đó và nói chuyện với họ.
"Tức là nếu các bạn không làm việc cùng chỗ với cậu ấy thì không muốn làm việc phải không?"
"Đương nhiên rồi. Vì chúng tôi đâu có thiếu tiền."
Nghe người đàn ông nói, Gabriella ngay lập tức bày tỏ sự đồng tình.
Rose gần đây có một khoảng cách nhất định với Nishino, nên không nghĩ ra được lời thoại nào phù hợp. Chắc chắn không thể nói thật lòng là vì để hỗ trợ chuyện tình cảm công sở của gã được. Gabriella đã thay cô nàng kiên quyết nói ra.
"Thỉnh thoảng cũng có ích đấy chứ," Rose thầm nghĩ trong lòng, cô nàng vẫn đang che giấu tình yêu của mình dành cho Nishino.
"Cô Rose, cô cũng là bạn của hai người này phải không?"
"Vâng, chúng tôi là bạn cùng trường."
"À, à, thì ra là vậy. Đúng là như thế."
Điều này khiến người đàn ông bắt đầu sốt ruột. Lý do là vì với tư cách người phỏng vấn, ông ta phải bằng mọi giá giữ Rose và Gabriella ở lại làm việc tại đây. Với vẻ ngoài đáng yêu khác xa người Nhật, nếu họ đứng ở sảnh chính, có thể dự đoán chắc chắn sẽ thu hút được rất nhiều khách.
Tầng một của tòa nhà này dự định mở một quán cà phê hầu gái. Người đàn ông tóc nâu tin chắc rằng, nếu muốn quán thành công, sự hiện diện của hai cô gái sẽ là một động lực vô cùng mạnh mẽ. Vì vậy, ông ta không thể để họ tuột mất.
Nhưng, hai người quan trọng nhất lại nói rằng không có Nishino thì không được.
Chỉ vài phút trước, ông ta đã thẳng thừng thông báo cho chàng trai rằng gã đã bị loại.
Sự hiện diện của gã đã thay đổi cán cân quyền lực tại hiện trường.
"Tôi đã được ngài thông báo là không được nhận…"
Đến nước này, Phàm Dung Diện mới bắt đầu dùng kính ngữ để trả lời.
Điều này ngược lại càng kích thích thần kinh của người đàn ông.
Lần này tuyệt đối không thể đuổi gã đi được nữa.
"Ấy, ấy, nếu bạn chịu suy nghĩ lại chuyện này thì tôi rất lấy làm vui mừng…"
Miệng người đàn ông không ngừng giật giật, nói với Nishino.
Ông ta đã từng chủ trì hàng chục, hàng trăm cuộc phỏng vấn tuyển dụng trong quá khứ. Nhưng đây là lần đầu tiên ông ta gặp phải một cuộc phỏng vấn như thế này. Với kinh nghiệm thao túng người khác và tự hào về công việc của mình, ông ta chưa bao giờ cảm thấy bực bội đến vậy.
"Dù vậy thì, tôi vẫn muốn làm việc ở quán Izakaya tầng ba."
Dù khả năng giao tiếp của Nishino có kém đến mấy, gã vẫn hiểu rằng đối thủ trước mặt đang muốn Rose và Gabriella đến quán cà phê hầu gái. Nhưng mục đích của gã là thông qua việc làm thêm ở quán Izakaya để phát triển mối quan hệ với người khác giới, gã muốn nắm bắt cơ hội gặp gỡ định mệnh nơi công sở.
"Công việc bếp núc ở quán cà phê hầu gái cũng không khác gì lắm so với Izakaya đâu? Không, nói đúng hơn là còn vui hơn Izakaya ấy chứ. Và lương cũng cao hơn làm ở Izakaya nữa. Nhân cơ hội này, sao không thử cùng bạn bè đến làm ở quán cà phê hầu gái xem sao?"
"Ưm, nhưng mà…"
Phàm Dung Diện thể hiện một sự cố chấp kỳ lạ với việc làm ở quán Izakaya.
Người phỏng vấn càng thêm bực bội vì lời nói và hành động của gã. Tại sao lại muốn làm ở Izakaya đến thế chứ!? Cái loại người như cậu chắc chắn sẽ bị mọi người xa lánh, chắc chắn chưa được một tháng đã bỏ việc rồi còn gì!? – Ông ta muốn hét lên như vậy nhưng không thể. Ông ta đang dùng ý chí mạnh mẽ để kiềm chế mong muốn của mình.
"Quán cà phê hầu gái có rất nhiều cô gái dễ thương đấy, tôi nghĩ cái này chắc chắn vui hơn nhiều so với làm việc ở izakaya mà toàn bị đàn ông vây quanh chứ? Cậu không hứng thú với cái này sao? Bên tôi vì muốn thu hút khách nên việc tuyển chọn các cô gái cũng tốn kém hơn những chỗ khác, vậy nên cậu cứ việc mong chờ đi."
"Ừm..."
Rốt cuộc thì, lời nói của người đàn ông ấy đã đánh trúng yếu huyệt của Nishino.
Đúng là một đòn hiểm!
"Ở izakaya thì đàn ông sẽ nhiều lắm à?"
"Izakaya của chúng tôi không theo phong cách thời thượng mà hướng tới số đông, nên việc tuyển người thì ứng viên đến xin việc cơ bản đều là đàn ông thôi. Các cô gái thì cũng có đấy, nhưng không nhiều lắm, cho dù có làm ở đó thì chẳng mấy chốc cũng sẽ nghỉ việc thôi. Con gái người ta có những cơ hội việc làm tốt hơn nhiều mà."
"...Ra là vậy."
"Vì những lý do đã nêu ở trên, vậy có thể giới thiệu cho hai cô bé kia không?"
Từ câu hỏi không mấy để tâm của Nishino, người đàn ông phỏng vấn đã hiểu ra động cơ của cậu ta.
Chết tiệt, thằng nhóc đáng ghét! Vừa tích tụ oán hận trong lòng, ông ta vừa tiếp tục nói.
"Thấy sao? Vị trí làm bếp ở quán cà phê hầu gái chẳng hạn."
"Vâng, dù sao làm việc gì cũng là kinh nghiệm cả, làm ơn cho cháu làm ở quán cà phê hầu gái ạ."
"Được, được chứ! Vậy thì, xin mời cả hai cô bé đây cũng nhất định hãy tham gia nhé!"
Người đàn ông nặn ra một nụ cười méo mó, nói với hai cô gái – mục tiêu thực sự của ông ta.
Dù sao thì, cái thằng nhóc đáng ghét kia cứ việc ru rú trong góc bếp, rửa bát đĩa mãi mãi là được rồi. Cứ như thế, trong đầu ông ta hiện lên cảnh tượng ông ta vừa thúc giục Rose và Gabriella làm việc, vừa bàn bạc cách triển khai các hoạt động khuyến mãi cho quán cà phê hầu gái mới khai trương.