Những Mối Quan Hệ Bí Mật Dần Xuất Hiện Khi Một Otaku Hướng Nội Như Tôi Bị Bao Vây Bởi Các Mĩ Nhân Hạng S

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thiên Đường Ngày Tận Thế

(Tạm ngưng)

Thiên Đường Ngày Tận Thế

须尾俱全 - Tu Vĩ Câu Toàn

Nhưng cô không ngờ rằng vẫn còn những nguy hiểm lớn hơn đang chờ cô trên con đường phía trước. Bởi vì Lâm Tam Tửu đột nhiên phát hiện ra rằng thế giới đã trở thành một địa ngục tận thế nóng bỏng.

78 1070

After I Picked Up a Black Cat, My House Became a Hangout Spot For Two Beautiful Girls

(Đang ra)

After I Picked Up a Black Cat, My House Became a Hangout Spot For Two Beautiful Girls

マナシロカナタ

Đáng ghen tị tới nhưng không thể nào thật hơn—câu chuyện rom-com tình tay ba cao trung bắt đầu!

4 28

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

40 367

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

41 304

Hôn nhân ngọt ngào với kẻ thù truyền kiếp

(Đang ra)

Hôn nhân ngọt ngào với kẻ thù truyền kiếp

Uzo Toshimichi(有象利路)

Đây là câu chuyện về một người chồng không ngừng vướng vào rắc rối, nhưng vẫn ngày ngày cố gắng tiếp cận vợ, từng bước chinh phục trái tim của cô vợ nghiêm túc lạnh lùng này.

7 26

Tập 01 - Chương 1: Đổi chỗ đổi đời

Sáng nay, vừa mở mắt là tôi đã có một linh cảm rất xấu.

Đầu tiên, tôi bị bóng đè, thế là mất trắng ba mươi phút nằm bẹp trên giường.

Sau đó, chương trình tử vi trên TV xếp Xử Nữ – cung hoàng đạo của tôi – ở vị trí cuối cùng.

Và tôi rời nhà muộn đến mức suýt thì không vào lớp kịp.

Tôi vốn đã bị coi là một otaku u ám cô độc trong lớp nên nếu còn đến muộn thì hôm nay tôi nằm ngủ dưới ba tấc đất mất.

Tiết sinh hoạt chắc là bắt đầu rồi… đời mình đến đây là hết mất thôi!

Thầy chủ nhiệm của chúng tôi, thầy Yamada, là một lão già lỗi thời, dễ nổi nóng, luôn mang theo một thanh kiếm tre mọi lúc. Nếu tôi đến muộn và làm thầy phật ý… mọi chuyện sẽ không kết thúc tốt đẹp đâu.

Hoảng loạn thực sự, tôi lao vào lớp của mình – lớp 2-B.

Và ở đó – mọi người đang đổi chỗ ngồi.

Như thể đang len lỏi qua một ngã tư đông đúc, tất cả đều di chuyển theo những hướng khác nhau.

Họ mang theo đồ đạc từ bàn của mình và chuyển đến vị trí mới.

“Lần đầu tiên lớp mình làm chuyện này nhỉ?”

“Ừ, đúng thế. Tớ cứ nghĩ thầy Yamada nghiêm khắc sẽ chẳng bao giờ cho phép đổi chỗ chứ.”

Đổi… chỗ?

“Nghe nói là lớp trưởng Kuroki đã thuyết phục được thầy Yamada cho phép đổi chỗ đấy.”

Việc bốc thăm có vẻ đã xong, và mọi người giờ đang chuyển đến chỗ mới.

Trên bảng, tên của các học sinh được viết ngay ngắn bằng phấn trắng. Và đúng như dự đoán, tên tôi cũng ở đó: Izumiya Ryouta.

Đổi chỗ ngồi hả? Với một kẻ cô độc hướng nội như tôi thì chuyện này chả có gì hay ho cả.

Một người như tôi không quan tâm đến việc ngồi gần người mình thích hay gần anh em chiến hữu gì hết. Tôi thậm chí còn chẳng có lấy một mống bạn.

Được rồi, để xem… chỗ ngồi của mình ở đâu nhỉ—khoan. Hả?

Không… thể… nào.

Tôi ngây người nhìn vào khu vực xung quanh tên mình trên bảng.

Bên trái tôi: Ichinose Yuria.

Bên phải tôi: Kuroki Rui.

Và phía trước tôi… Miyama Airi!?

Bao quanh tôi ba phía không ai khác ngoài ba cô gái xinh đẹp hàng đầu của lớp.

Những nữ hoàng thống trị lớp 2-B, những cô gái hạng S nổi tiếng: Ichinose Yuria, Kuroki Rui, và Miyama Airi. Ba người họ luôn đi cùng nhau, trở thành bộ ba lộng lẫy nhất cái trường này.

Ichinose Yuria có mái tóc nâu sáng và phong cách gái xinh thời thượng.

Kuroki Rui, lớp trưởng, có mái tóc đen mượt mà và vẻ ngoài thanh lịch, tinh tế, vừa thông minh vừa xinh đẹp.

Còn Miyama Airi là kiểu em gái dễ thương, năng động, với giọng nói ngọt ngào và cặp đào siêu to khổng lồ, không hề khớp với vẻ ngoài ngây thơ của cô ấy.

Họ không chỉ là những cô gái nổi tiếng nhất lớp mà còn là những người khiến cả trường phải ngoái nhìn—những mỹ nhân hạng S không cần bàn cãi.

Còn tôi? Tôi gần như ở đáy xã hội. Tôi chưa từng nói chuyện với bất kỳ ai trong số họ, thậm chí còn chẳng dám nhìn vào mắt họ.

Giờ đây, khi đối mặt với sự thật phũ phàng rằng mình sẽ bị bao vây bởi họ ở mọi phía, tôi phải liên tục chớp mắt nhìn lại bảng, hy vọng có sự nhầm lẫn gì đó ở đây.

Nhưng dù nhìn bao nhiêu lần, nó vẫn ở đó: Izumiya Ryouta, ngay giữa trung tâm của Bộ ba Mỹ nhân.

Chỗ ngồi của mình xấu nhất luôn ạ!

Ba người họ có ngoại hình thu hút mọi ánh nhìn mà chẳng cần phải làm gì. Họ là trung tâm của mọi thứ.

Bị đặt ngay giữa họ – giống như bị ném vào địa ngục vậy.

Tất cả những gì tôi muốn là được ngồi yên lặng ở góc lớp và đọc light novel với nụ cười đơ đơ ngơ ngơ trên mặt thôi mà…

Nhưng chẳng đời nào tôi có thể đọc sách yên bình ở một chỗ như thế này!

Tôi không thể giấu nổi sự lo lắng, nhưng cũng phải di chuyển sớm kẻo ngáng đường người khác. Thế là tôi lấy đồ đạc và miễn cưỡng tiến đến chỗ ngồi địa ngục.

Khi tôi đến đó, Miyama Airi đã ngồi ở phía trước tôi.

Miyama gần như là hiện thân của định nghĩa “dễ thương”. Mọi thứ về cô ấy đều đáng yêu và dĩ nhiên là cổ được mọi người yêu mến.

Mái tóc đuôi gà đôi sáng bừng, đôi mắt to tròn, đôi môi mím nhẹ – tất cả đều tỏa ra một sức hút như được thần sắc đẹp sắp xếp cho.

Các chàng trai trong lớp không chỉ bị thu hút vì vẻ dễ thương, mà còn là vì vòng một bự chảng của cổ nữa. Dù có vòng eo nhỏ nhắn, nhưng cô ấy lại sở hữu những đường cong đầy đặn ở ngực và đùi - một thân hình bốc lửa như mấy hot girl trên mạng. Đúng là ăn gian mà.

“Chào buổi sáng, Airi.”

“Ôi, Yuria! Chào buổi sáng~”

Tiếp theo là thành viên thứ hai của bộ ba: Ichinose Yuria đến và ngồi xuống, đặt cặp của mình lên ghế bên trái tôi.

“Chỗ ngồi của chúng ta gần nhau thật nhỉ?”

“Đúng vậy. Tớ chẳng biết liệu Rui có cố ý sắp xếp như vậy không nữa.”

“Nếu không thì làm sao chúng ta lại gần nhau thế này chứ? Mà thôi kệ đi.”

Còn tôi thì gần địa ngục lắm nè… ác mộng quá trời ơi!

“Yuria, móng tay của cậu hôm nay đẹp thật đấy. Cậu đổi lớp sơn bóng à? Hay dùng loại dầu nào đó?”

“Tớ chẳng làm gì cả.”

Ichinose lạnh lùng đáp, mắt dán vào điện thoại.

Ichinose Yuria là một cô nàng u ám, nổi tiếng với ánh mắt sắc sảo và tính cách thẳng thắn.

Không giống Miyama, cô ấy mang vẻ đẹp theo kiểu cổ điển chứ không phải dễ thương — và ngoài vòng một ấn tượng thì cặp đùi của cô ấy cũng đầy đặn đến mức khó tin.

Dĩ nhiên là tôi thích gái gyaru trong anime, nhưng ngoài đời thật thì nope.

Lý do rất đơn giản: trong thế giới này, không tồn tại gyaru nào tử tế với otaku.

Tôi chắc chắn một người như Ichinose sẽ khinh thường những kẻ như tôi. Tôi muốn tránh xa cô ấy càng xa càng tốt.

Một gyaru tử tế với otaku chỉ có trong truyền thuyết thôi.

“Này, Rui muộn thế nhỉ? Lại đi nhà vệ sinh à?”

“Cũng có thể. Ôi, thầy Yamada đến kìa Airi. Quay lên đi.”

Ngay khi Ichinose cảnh báo, thầy chủ nhiệm Yamada đã lù lù xuất hiện từ hành lang, theo sau là lớp trưởng Kuroki.

“Mọi người về chỗ ngồi đi.”

Thầy Yamada – một con ác quỷ đời thực – tay lăm lăm thanh kiếm tre và nhắc nhở, khiến mọi người sợ hãi, nhanh chóng ngồi vào chỗ.

Kuroki, người bước vào sau thầy, ngồi xuống chỗ của cô ấy – ngay bên phải tôi.

Kuroki, cô… chính cô là nguyên nhân khiến tôi bị kẹt trong cái chỗ địa ngục này…

“Có vẻ việc đổi chỗ ngồi đã xong. Mấy đứa đừng vội mừng.”

Đôi mắt sắc bén của thầy Yamada lướt qua lớp học.

“Tôi chỉ cho phép đổi chỗ ngồi lần này vì lớp trưởng Kuroki khăng khăng đòi thôi. Đừng mong sẽ có lần thứ hai. Vì hôm nay không có gì để thông báo nên buổi sinh hoạt sáng kết thúc tại đây.”

Gõ mạnh thanh kiếm tre xuống sàn, thầy Yamada bước ra khỏi phòng.

Phù… buổi sinh hoạt ngắn tới bất ngờ… khoan đã.

Thầy vừa nói “Đừng mong sẽ có lần thứ hai” à?

Nghĩa là… tôi sẽ bị kẹt ở chỗ này cho đến hết năm hai!?

Cuộc sống yên bình của tôi… chính thức tiêu tùng.

“Izumiya à… cũng lâu rồi nhỉ…”

Khi tôi tuyệt vọng đến cùng cực, một giọng nói nhẹ nhàng và duyên dáng vang lên từ bên phải.

“Từ hôm nay chúng ta là hàng xóm rồi nhỉ? Rất mong được giúp đỡ.”

G-Giọng nói đó… Kuroki Rui… Nguyên nhân của toàn bộ sự hỗn loạn này—và là lớp trưởng.

K0uZ7W5A_o.jpg

Với mái tóc đen dài mượt mà như một Yamato Nadeshiko thực thụ, Kuroki Rui có gương mặt thanh lịch và ánh mắt dịu dàng.

Cô ấy là thành viên đội điền kinh. Và nhờ vóc dáng cao, mảnh mai mà cô ấy trông như một người mẫu.

Vì thế, khi lớp trưởng tuyệt đẹp này bất ngờ bắt chuyện với tôi, tôi thực sự sốc.

Năm năm qua, tôi chưa từng nói chuyện với Kuroki một lần nào cả.

“Rui nói cái gì vậy?”

“Rui, cậu quen anh bạn này à?”

Hai thành viên còn lại của bộ ba mỹ nhân tiến đến bàn của Kuroki và đặt câu hỏi.

Đặc biệt là Ichinose, cô ấy chỉ tay vào tôi và gọi tôi là “anh bạn này.”

“Ừm… Izumiya và tớ học cùng trường cấp hai, nhưng bọn tớ chưa từng nói chuyện lần nào.”

Đúng vậy – Kuroki và tôi học cùng trường cấp hai.

Hồi đó cô ấy đã nổi bật rồi. Chủ tịch hội học sinh, đội trưởng đội điền kinh, xếp hạng nhất trong các kỳ thi thử quốc gia – cổ vừa nổi tiếng vừa được kính trọng.

Đó chính là lý do tại sao tôi ngạc nhiên khi một người như Kuroki Rui lại nhớ tên một kẻ thuộc đáy xã hội như tôi.

Tại sao cô ấy lại thân thiện với tôi thế này?

Chỉ vì chúng tôi tình cờ ngồi cạnh nhau sao?

Dù thế nào thì tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho cô đâu…

Khi tôi lườm cô ấy, Kuroki đáp lại bằng một nụ cười tinh quái có phần tự mãn.

C-Cái ánh mắt đó là sao!?

Vô tình chạm mắt với cô ấy, tôi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác và lấy light novel ra đọc thay vì tiếp tục cuộc trò chuyện.

Có gì đó rất không ổn với ả ta. Phải tránh càng xa càng tốt.

“Ôi, đọc ecchi à.”

Khi tôi đang đọc, Miyama tò mò nghiêng người qua và liếc nhìn cuốn truyện của tôi.

“Này, Yuria! Truyện ecchi này!”

“…………”

“Yuria?”

“Trêu chọc sở thích của người khác như vậy không hay đâu. Cứ để cậu ấy yên đi.”

“Ỏ, Yuria, cậu tốt bụng quá đi~”

“Đừng có tưởng bở.”

Thật bất ngờ, nhờ sự can thiệp của Ichinose mà Miyama dừng việc trêu chọc ngay.

Vậy là Ichinose… vừa bênh vực tôi sao?

Không đời nào. Không thể nào. Đừng vội kết luận. Đó chỉ là kiểu ảo tưởng mà otaku thiếu hơi gái hay mắc phải thôi.

Ba cô gái lại ra bàn Kuroki để chém gió tiếp.

“Này, hôm nay tớ sẽ đi mua đồ trang điểm. Hai cậu có đi không?”

“Hôm nay tớ được nghỉ chạy nên khá rảnh! Còn cậu thì sao, Airi?”

“Ư-Ừm, Airi thì… ừ…”

Miyama đột nhiên lảng tránh.

“Xin lỗi! Hôm nay tớ bận rồi! B-Bạn trai tớ nói muốn đi Starbucks sau giờ học, haha…”

“Ra là thế. Thôi, không sao đâu.”

“Ừ, xin lỗi nhé!”

Hmm… vậy là Miyama có bạn trai.

Cũng hợp lí thôi. Không đời nào đám đực rựa, đặc biệt là mấy thằng trai đẹp, lại bỏ qua một cô nàng ngực to bốc lửa như này.

Cảm giác cấm kỵ mà gã may mắn đó có được khi chạm vào cặp đào ấy chắc chắn vượt quá sự hiểu biết của loài người.

“Được rồi, mọi người về chỗ đi. Lớp học bắt đầu nào.”

Khi giáo viên tiết đầu bước vào, cuộc trò chuyện giữa ba cô gái kết thúc và họ trở về chỗ ngồi của mình.

——————————————————————————————————————————

Sau giờ học.

Tắm trong ánh hoàng hôn, tôi bước ra khỏi cổng trường và thở dài một tiếng.

“Ugh hôm nay đúng là một ngày tồi tệ.”

Suýt nữa thì muộn giờ sinh hoạt, bị kẹt giữa bộ ba mỹ nhân thần thánh, bị găm bởi ánh mắt ghen tị cháy bỏng từ những thằng đực khác…

Tổng kết lại thì hôm nay đúng là một thảm họa.

“Thôi kệ. Ghé Animate để xả stress vậy…”

Tôi còn khoảng 2000 yên. Đủ để mua vài cuốn manga hoặc light novel.

Sau khi kiểm tra ví, tôi bắt đầu đi bộ về phía gần ga, và đụng phải một cặp đôi lòe loẹt.

“Này, hôm nay anh qua nhà em được không?”

“Ehh, phòng em hơi bừa bộn đấy~”

“Không sao. Anh sẽ làm nó bừa hơn nữa, đặc biệt là cái giường.”

“Trời ơi, anh đúng là đồ hư hỏng~”

Tch. Đám normie chết tiệt.

Màn thể hiện tình cảm công khai của họ làm tôi cáu, nhưng không sao. Chẳng quan trọng.

Tôi có manga và light novel để cứu rỗi cuộc đời mà.

Gái 3D là kẻ thù của dân hướng nội – nhưng gái 2D luôn ở bên tôi.

Khi đang tự trấn an trong đầu, một cô gái bất ngờ chạy bộ vụt qua tôi.

Hả? Mùi nước hoa ngọt ngào này… là Miyama Airi sao?

“Chết rồi chết rồi… quản lý sẽ mắng mình mất!”

Vòng một bổ khúng của cô ấy nảy tưng tưng khi chạy.

Quản lý…?

Tôi không hiểu lắm, nhưng chẳng phải cô ấy nói gì đó về việc đi Starbucks với bạn trai sau giờ học sao…?

Từ từ đã. Có gì đó không đúng ở đây.

Hướng cô ấy vừa chạy làm quái gì có tiệm Starbucks nào.

Học sinh trường tôi thường sẽ đến Starbucks ở khu mua sắm ngay cạnh trường. Nhưng cô ấy chạy theo hướng ngược lại.

Ừ thì, có thể bạn trai cô ấy học ở trường khác, và cô ấy đang đi về phía anh ta.

Dù sao thì đó không phải việc của tôi.

Tôi ngừng nghĩ về Miyama và tiếp tục đi về phía tiệm Animate.

––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––

Tôi đến tiệm Animate gần ga, cách trường khoảng 15 phút đi bộ, để mua một cuốn light novel mà tôi rất muốn đọc, nhưng…

“Rất tiếc, ‘Ở Thế Giới Mới, Tôi Bú Vếu Các Mỹ Nhân Hạng S và Hấp Thụ Kỹ Năng Siêu Cấp Của Họ’ hiện đã bán hết do nhu cầu quá lớn.”

Nhân viên thu ngân thông báo tin tức đau lòng.

Tôi đã hy vọng mua được một cuốn vì nó vừa được xuất bản từ web thành sách… nhưng họ đã bán hết.

Ừ thì đó là một series isekai nổi tiếng trên mạng với hàng chục ngàn người theo dõi. Hết hàng cũng không ngạc nhiên lắm.

Tôi quay về nhà, trĩu vai thất vọng.

Animate có các phần thưởng độc quyền của cửa hàng nên tôi rất muốn mua ở đó… haiz.

“Hôm nay đúng là ngày hủy mà…”

Tôi có thể mua bản ebook, nhưng tôi thích đọc trong giờ nghỉ và sách giấy thì tiện hơn cho việc đó.

Tôi lấy điện thoại ra và bắt đầu tìm kiếm các hiệu sách gần đây.

Ồ—có một tiệm Tsutaya trong ngõ… có lẽ vẫn còn cơ hội.

Ngay cả Animate cũng hết hàng. Khả năng cao Tsutaya cũng vậy.

Để chắc chắn, tôi sẽ gọi điện kiểm tra trước khi qua.

Tôi bước ra khỏi tiệm Animate và gọi cho bên Tsutaya trong khi đi về phía đó.

“Alooo, Tsutaya đây~!”

“À, ừm, xin lỗi. Tôi muốn hỏi xem cửa hàng còn có… ừm… ‘Ở Thế Giới Mới, Tôi Bú Vếu Các Mỹ Nhân Hạng S và Hấp Thụ Kỹ Năng Siêu Cấp Của Họ’ không…”

“V-vếu của…? Ừ-Ừm, đợi một chút~”

Giọng cô ấy thoải mái ghê. Và giọng nói… sao quen thế nhỉ. Hay chỉ là do tôi tưởng tượng?

“Để xem– vâng, chúng tôi còn khoảng bốn bản của cuốn sách vếu-gì-gì đó.”

“Được rồi. Cảm ơn đã kiểm tra– Tôi sẽ tới ngay bây giờ.”

“Okayyy~”

Tạch.

Chẳng phải họ nên đợi khách hàng cúp máy trước sao?

Nghe giọng có vẻ vẫn là một cô gái trẻ, có lẽ là nhân viên bán thời gian mới.

Tôi chưa từng làm việc bán thời gian nên không có quyền phán xét quá khắt khe – tôi biết nó khó mà. Hơn nữa, trường chúng tôi thậm chí còn không cho phép làm thêm nếu không được phép.

Tôi đến tiệm Tsutaya và đi thẳng vào trong.

Có một nhân viên đang làm gì đó ở quầy thu ngân, nên tôi đi thẳng đến đó.

“Ừm, tôi là người vừa gọi hỏi về— hả!?”

“Ô! Anh là khách hàng hỏi về ‘Ở Thế Giới Mới, Tôi Bú Vếu Các Mỹ Nhân Hạng S và Hấp Thụ Kỹ Năng Siêu Cấp Của Họ’, đúng không—?”

Cô nhân viên ở quầy, mặc tạp dề xanh navy bên ngoài áo sơ mi trắng, nhìn thấy mặt tôi và lập tức trông như vừa cắn phải chanh.

Mái tóc đuôi gà, đôi sáng bừng, vòng ngực đè nặng lên chồng sách đang ôm.

Vòng ngực đó… không thể nhầm được.

“M-Miyama?”

“Ugh… bạn ngồi sau mình…”

Vì lý do nào đó, Miyama Airi đang làm bán thời gian ở Tsutaya.

Chẳng phải cô ấy nói sẽ đi hẹn hò với bạn trai sao?

Cô ấy đã từ chối lời mời của Ichinose và Rui sau giờ học vì nói rằng sẽ gặp bạn trai ở Starbucks. Vậy sao cô ấy lại làm việc ở đây…?

Đơ người trước cảnh cô ấy mặc đồng phục Tsutaya và ôm sách trong tay, tôi chỉ biết đứng đó, sững sờ.

Chắc cô ấy có lý do để nói dối, nhưng tôi chỉ là người ngoài, chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi.

Được rồi. Tôi sẽ giả vờ như không thấy gì và—

Ngay khi tôi quay gót để bỏ chạy, Miyama đặt sách xuống quầy và giật mạnh vai tôi.

“Này. Cậu làm gì ở đây thế?”

Miyama nhìn tôi đầy nghi ngờ, lông mày cau lại.

T-Tôi chỉ đến mua sách thôi mà!

“Chờ đã… cậu định kể với mọi người rằng Airi đang làm bán thời gian à?”

“Hả?”

“Nghe này, tớ được trường cho phép đấy nhé! Tớ làm đúng số giờ cho phép theo quy định của trường đấy! Chẳng có gì mờ ám cả… chẳng có gì hết…”

Giọng cô ấy bắt đầu run, khuôn mặt sầm lại— cho đến khi nước mắt chực trào ra.

Hình như cô ấy nghĩ tôi sẽ đi mách lẻo về công việc bán thời gian của cổ và bung bét mọi chuyện.

Tôi muốn bảo cô ấy ngừng phân biệt đối xử và nghĩ xấu về otaku đi… nhưng xét lại cách tôi thường hành xử thì có lẽ điều đó cũng dễ hiểu.

“Ừ… nghe này. Tớ nghĩ có chút hiểu lầm ở đây rồi.”

Tôi bắt đầu lắp bắp.

“T-tớ chỉ đến mua một cuốn light novel thôi. Tớ không định nói gì về—”

“Xin đừng!!”

“Hả…?”

“Đừng nói với Yuria hay Rui-chan về chuyện này – làm ơn mà!”

Miyama bám lấy tôi với vẻ mặt tuyệt vọng, nước mắt chảy dài trên má.

“Làm ơn… làm ơn, cầu xin cậu…”

7Ou5bjoo_o.jpg

Cô ấy khóc lắm thế!? Làm sao giờ!?

Một otaku hướng nội như tôi hoàn toàn không biết cách đối phó với một đứa con gái khóc tu tu như này!

“—Thôi, người yêu cãi nhau thế là đủ rồi.”

Một người phụ nữ tóc ngắn vàng bất ngờ bước ra – chắc hẳn là quản lý cửa hàng.

“Miyama, cãi nhau với người yêu trong giờ làm là không được đâu nhé.”

“…!”

Miyama hức nhẹ một cái mà không hề phản bác.

Không, không, không. Cô cần nói với chị ấy rằng chúng ta không phải người yêu, nếu không chuyện này sẽ càng đi xa hơn nữa…

“Trời ạ, thôi được rồi. Miyama, vào phòng nhân viên nghỉ một lát đi. Còn cậu, anh bạn trai, đi theo luôn.”

“Ư, v-vâng…”

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngoan ngoãn vâng lời chị đại.

——————————————————————————————————————————

Chúng tôi được đưa vào một phòng nghỉ nhỏ phía sau quầy và bị bắt ngồi đối diện nhau trên những chiếc ghế gấp bằng kim loại.

Cách làm này… cứ như thể tôi vừa bị bắt vì ăn cắp vặt hay gì đó.

“Nếu hai đứa muốn cãi nhau thì cứ từ từ trong này nhé~ Nhưng mà, thời gian nghỉ sẽ bị trừ vào lương đấy.”

Chị quản lý tóc vàng rời đi với nụ cười tinh nghịch.

Thật luôn? Chị ấy cứ thế bỏ đi khi Miyama vẫn đang khóc à?

“Tớ… xin lỗi. Tất cả là lỗi của tớ…”

“K-Không… tớ mới là người nên xin lỗi.”

Chẳng có lý do để tôi xin lỗi nhưng không khí cứ khiến tôi làm thế.

Tại sao cô ấy lại khóc dữ dội chỉ vì nguy cơ bị lộ công việc của mình?

Miyama dần bình tĩnh, rồi cô ấy lau nước mắt và nhìn lên tôi.

Cổ nhìn thẳng vào tôi.

Nếu phải diễn tả ấn tượng của tôi trong mười ký tự hoặc ít hơn thì sẽ là: vếu to điên.

Gương mặt và kiểu tóc của cô ấy đẹp như người mẫu thời trang, nhưng vòng ngực đó ở mức– thậm chí vượt xa người mẫu.

Không, không, không! Tôi đang nghĩ gì trong tình huống này vậy!?

Tôi vội vàng nhìn ra chỗ khác, ngó nghiêng căn phòng.

Một kẻ hướng nội như tôi không thể nào chịu nổi khoảng cách này!

“Cậu biết không… tớ đột nhiên thấy sợ.”

Chúng tôi chưa nói gì nhiều kể từ khi vào phòng nghỉ, và Miyama bắt đầu mở lòng chậm rãi.

“Tớ sợ mọi người sẽ lại gọi mình là nghèo kiết xác như trước đây.”

“N-Nghèo…? Ý cậu là sao?”

Cô ấy cắn môi và tiếp tục.

“Sự thực là gia đình tớ rất nghèo. Bố tớ mất khi tôi còn nhỏ, và mẹ đã một mình nuôi nấng tớ. Mọi thứ luôn khó khăn. Tớ chẳng bao giờ có tiền tiêu vặt hay gì cả, và… đã có rất nhiều lúc gia đình tớ lâm vào cảnh khốn cùng.”

Bất ngờ thay, Miyama bắt đầu kể về cuộc sống của cô ấy.

Câu chuyện thực sự hoàn toàn khác với hình ảnh hào nhoáng mà tôi từng nghĩ về cô ấy.

Chuyện này vượt xa cả trăm lần so với bất cứ điều gì tôi tưởng tượng…

“Hồi cấp hai, mọi người bắt đầu dùng mỹ phẩm xịn xò các thứ các thứ, nhưng tớ không theo kịp. Tớ cảm thấy như bị bỏ lại phía sau. Tớ không muốn cảm thấy như vậy ở cấp ba nữa, nên tớ cố gắng thắt lưng buộc bụng, học về thời trang và trang điểm, rồi biến mình thành một người dễ thương. Tớ thậm chí bắt đầu tin rằng mình là người dễ thương nhất. Nhưng… như vậy thì tốn tiền lắm, cậu hiểu không?”

Vậy nên cô ấy làm việc bán thời gian.

Tôi cứ tưởng Miyama là người dẫn đầu xu hướng. Cô ấy luôn mặc quần áo và phụ kiện thời thượng, thay đổi liên tục với gu thẩm mỹ hoàn hảo.

Nhưng tôi không hề biết cô ấy đã phải trải qua nhiều như vậy để đạt được điều đó.

Một người làm bán thời gian không có nghĩa là họ nghèo. Nhưng với cô ấy, công việc này có nhiều ý nghĩa hơn thế.

“T-Tớ không quan tâm mọi người gọi tớ là nghèo đâu! Tớ đã quen rồi… n-nhưng tớ không muốn Yuria hay Rui, những người bạn từ năm nhất biết chuyện! Vì thế—!”

Có vẻ cô ấy vẫn nghĩ tôi sẽ chế nhạo cổ.

Hoàn toàn sai nhé. Vì tự hào mình là một otaku nên tôi phải làm rõ chuyện này.

“Tớ… tớ nghĩ cậu thật tuyệt vời. Không bao giờ có chuyện tớ giễu cậu đâu.”

“…Hả?”

“Vì một người như tớ… chưa từng mua bất cứ thứ gì bằng tiền tự kiếm được. N-Nên, kiểu như, cậu trưởng thành hơn tớ rất nhiều. Không đời nào tớ lại coi thường cậu cả.”

Đây là lời an ủi tốt nhất tôi có thể làm.

Hy vọng cô ấy hiểu tôi không phải loại người sẽ nhạo báng những người như cổ.

“Wow. Cậu… đúng là tốt bụng.”

Một nụ cười nhỏ cuối cùng trở lại trên gương mặt Miyama.

Có vẻ đã thông suốt rồi… cảm ơn trời.

“Tớ nên quay lại làm việc thôi. Cậu đến mua cuốn sách đó đúng không? Cuốn vếu-gì-gì-đó ấy?”

“Ôi—đúng rồi, tớ quên mất!”

Tôi lao ra khỏi phòng và chạy thẳng đến khu vực bán hàng.

––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––

Ôi không… hết rồi!

Cuốn ”Ở Thế Giới Mới, Tôi Bú Vếu Các Mỹ Nhân Hạng S và Hấp Thụ Kỹ Năng Siêu Cấp Của Họ” của tôi đã biến mất rồi!

Khi tôi đến khu light novel, cuốn sách tôi đến để mua đã không còn.

Lúc trước còn hàng mà… haiz.

Có lẽ vận xui của mình vẫn chưa kết thúc rồi.

“Này, cậu tìm được thứ mình muốn chưa?”

“…Không. Đã bán hết rồi.”

“Pfft—pffhaha! AHAHA!”

Khi tôi ủ rũ nói vậy, Miyama bật cười lớn.

Ugh. Cười cái gì mà cười— cô nghĩ lỗi này tại ai hả!?

Thôi được, có lẽ tôi nên đi kể bí mật của cô ấy để trả đũa—khoan đã?

“Cái gì đây, hmm?”

Miyama đưa ra một cuốn sách cho tôi.

Gì thế?

Tôi miễn cưỡng cầm lấy—và khoảnh khắc thấy bìa sách, mắt tôi mở to.

“Đây là… Tập 1 của ‘Ở Thế Giới Mới, Tôi Bú Vếu Các Mỹ Nhân Hạng S và Hấp Thụ Kỹ Năng Siêu Cấp Của Họ’!”

“Cậu muốn cái này đúng không? Chỉ còn vài bản nên tớ để dành cho cậu đấy.”

Không thể tin nổi. Cô ấy quả thực là thiên thần.

Tôi muốn tự đấm mình vì vài giây trước còn nghĩ đến việc leak tin xấu về cô ấy…

“Thế lời cảm ơn của tớ đâu?”

“C-Cảm ơn… rất nhiều.”

Lời cảm ơn chân thành đến mức tôi chuyển sang kính ngữ luôn.

“Ý tớ không phải thế.”

“Hả?”

“Cái này là đặc ân nên cậu nợ tớ. Sao không đãi tớ cái gì đó nhỉ?”

“Hả—?”

“Vì cậu biết bí mật của tớ rồi nên tớ sẽ nói thẳng – Airi này là một cô gái cuồng vật chất. Thế nên mai mua gì đó cho tớ ở căng tin nhé?”

Cô gái này… không phải thiên thần, mà là ác quỷ! Một con quỷ ngực bự! Một succubus dâm tặc!

“Mà tên cậu là gì vậy?”

“Ừm, Izumiya Ryouta…”

“Ryouta hả? Được rồi. Ryouta – đưa LINE cho tớ đi.”

“L-LINE? Ừ được thôi.”

Tôi đưa mã LINE của mình theo lời cổ.

“OK, kết nối rồi. Cảm ơn Ryouta! Tớ đợi bữa trưa ngày mai nhé~”

Với cái vẫy tay từ Miyama, tôi rời khỏi cửa hàng…

Khoan. Khoan, khoan, khoan!

Chả hiểu sao tôi đã có số LINE… và ngày mai tôi sẽ đi ăn trưa với Miyama Airi, mỹ nhân ngực bự cháy bỏng ư!?

Cuộc sống yên bình của tôi… chính thức kết thúc rồi.