Phần Hai: Setsuna
Tôi khẽ thở dài, vận dụng những ký ức sẵn có để điền vào các mục trên tờ giấy.
Tên: Setsuna Tuổi: 18 Nghề nghiệp: Học giả, Ma pháp sư Thuộc tính: Phong Năng lực: Không có Kỹ năng: Thảo dược học, Dược lý học Ngôn ngữ: Phổ ngữ, Cổ ngữ, Phương ngữ miền Nam, Phương ngữ miền Bắc
Tôi quyết định khai mình mười tám tuổi. Ở thế giới cũ, tôi đã hai mươi lăm, nhưng dáng vẻ hiện tại chắc chắn không tương xứng với con số đó. Tôi ghi nghề nghiệp là học giả, bởi nó cho tôi một lý do chính đáng để chu du khắp chốn, một cách để thể hiện khao khát học hỏi và lòng hiếu kỳ của mình. Tôi hy vọng bản thân có thể tìm thấy một điều gì đó hoàn toàn mới mẻ để nghiên cứu. Do Hanai và Kyle đã sống một cuộc đời quá dài, kiến thức của họ bao trùm gần như mọi lĩnh vực. Việc tìm đến những nơi mình vốn đã tường tận, hay cứ thế rảo bước đến bất cứ đâu thấy thích, cũng chẳng phải là một ý tồi.
Riêng về năng lực, tôi đã quyết định sẽ che giấu chúng. Tôi không muốn thu hút những thành phần phiền phức mà Kyle từng đề cập.
Về phần kỹ năng, tôi viết ra những lĩnh vực mà mình thực sự hứng thú. Dù biết cơ hội thành hiện thực là mong manh, tôi đã từng ôm mộng trở thành một bác sĩ. Khoảnh khắc tìm thấy hai môn thảo dược học và dược lý học trong kho dữ liệu ký ức, trái tim tôi đã reo lên vì một niềm phấn khích âm thầm. Suy cho cùng, tôi vốn là con trai của những người làm ngành y. Tôi đã luôn lắng nghe lời cha mẹ và tự mình tìm tòi y học theo một cách riêng. Kiến thức từ kiếp trước liệu có còn hữu dụng ở thế giới này? Tôi không dám chắc. Dẫu vậy, tôi vẫn quyết định chọn thảo dược học và dược lý học. Cả Kyle và Hanai dường như đều không có hứng thú đặc biệt với chúng, nhưng ít nhất họ cũng đã nghiên cứu những kiến thức nền tảng. Phần còn lại, sẽ tùy thuộc vào nỗ lực của tôi.
Cuối cùng là mục ngôn ngữ. Ngôn ngữ chính được sử dụng ở thế giới này gọi là Phổ ngữ. Giới học giả cần thông thạo Cổ ngữ để giải mã những di vật trong các phế tích, nên tôi cũng điền cả nó vào. Tiếp đó, Thú nhân ở phương nam lại sử dụng rộng rãi một phương ngữ riêng, đôi khi được gọi là tiếng Thú Nhân. Trong khi đó, Đế quốc ở phương bắc lại có tầm ảnh hưởng sâu rộng, và người dân ở đó sử dụng phương ngữ miền Bắc, hay còn gọi là tiếng Đế Quốc. Biết chừng ấy thứ tiếng, chắc hẳn tư cách học giả của tôi sẽ trở nên đáng tin hơn nhiều.
Tôi trả lại tờ giấy cho người đàn ông. Ông nhìn vào những gì tôi viết, và một vẻ hoang mang hiện rõ trên mặt. Tôi đâu có định viết điều gì gây kinh ngạc đến thế…
“Cậu trai trẻ, cậu là học giả sao? Hay là nhà ngôn ngữ học chuyên nghiệp?”
“Dạ không, cháu chỉ học vì tò mò thôi ạ. Nhưng sách vở không bao giờ là đủ, nên cháu hy vọng có thể học hỏi thêm nhiều điều qua những chuyến đi.”
“Ra vậy. Giới học giả toàn những người lập dị. Chắc cậu cũng là một trong số đó, hử?”
“Trông cháu có vẻ kỳ lạ sao chú?” Tôi thực sự không hiểu tại sao.
“Cậu đang đặt cược cả tính mạng chỉ để thỏa mãn cơn khát tri thức của mình, đúng chứ?” ông hỏi.
Mãi đến lúc này tôi mới sực nhớ ra, du hành ở thế giới này là một việc hiểm nguy đến tính mạng. Chỉ cần bước chân ra khỏi tường thành, ta sẽ ngay lập tức tiến vào lãnh địa của quái vật rình rập khắp nơi. Bảo sao ông ấy lại thấy tôi kỳ lạ.
Khóe miệng ông khẽ nhếch lên. Đó không phải là một nụ cười trịch thượng, mà mang một vẻ gì đó rất đỗi trìu mến, như của một người cha.
“Đi đây đi đó, ngắm nhìn vạn vật khi còn trẻ không phải là ý tồi đâu. Cuộc đời còn dài lắm, cậu biết không? Vả lại, trông cậu cũng có vẻ mạnh mẽ đấy, cứ ra ngoài và cố gắng hết mình, miễn là đừng làm gì quá sức.”
“Cháu cảm ơn chú. Cháu sẽ ghi nhớ.”
“Nhân tiện, tôi là Nestor, Hội trưởng ở đây. Cậu cứ gọi tôi là Nes.”
“Cháu là Setsuna. Rất vui được gặp chú.”
Nestor gật đầu đầy vẻ hài lòng. “Có muốn tôi giới thiệu qua về Hội không?”
“Vâng, xin phiền chú ạ.”
“Được rồi, vậy tôi bắt đầu nhé. Trước hết, nhiệm vụ ở đây rất đa dạng, từ những việc cực kỳ đơn giản cho đến những việc đầy rẫy hiểm nguy.”
Tôi gật đầu ra hiệu mình đang lắng nghe. “Ở Hội, chúng tôi đề cử nhiệm vụ theo thứ hạng. Mà nói ‘đề cử’ cho sang, chứ thực ra là chúng tôi dán chúng lên tấm bảng thông báo đằng kia.” Ông chỉ tay về phía tấm bảng tôi đã thấy lúc trước. “Nhưng chúng tôi không dán các nhiệm vụ hạng Hắc ở đó, còn nhiệm vụ hạng Bạch thì cậu phải trực tiếp đến hỏi.”
“Nhiệm vụ hạng Hắc ạ?”
“Phải, các thứ hạng được phân chia theo màu sắc. Cậu bắt đầu từ hạng Vàng, rồi lên Lục, Lam, Tím, Đỏ, Bạch, và cao nhất là Hắc.”
“Cháu hiểu rồi.”
“…” Ông đưa mắt nhìn tôi. “Cậu là công tử bột nào mới ra đời à?”
“Dạ?”
“Chà, ngay cả lũ trẻ con cũng biết về các thứ hạng.” Ông có vẻ thất vọng vì tôi thiếu cả kiến thức sơ đẳng nhất.
Tôi thầm hối hận vì đã không tìm hiểu kỹ hơn.
“Thôi nào, đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Tôi không hỏi lý do đâu.” Nes cười gượng khi thấy tôi cứng họng, rồi tiếp tục giải thích như thể chẳng có chuyện gì to tát. “Được rồi, đăng ký cho cậu nào. Đặt tay trái của cậu lên ma cụ này đi.”
Ông lấy ra một vật mà tôi đoán là ma cụ ông vừa nhắc tới. Nó to bằng quả cầu pha lê mà tôi từng thấy các bà thầy bói sử dụng. Tôi làm theo lời ông, và cảm nhận được một luồng ma lực khẽ truyền qua. Tôi biết một loại ma thuật nào đó vừa được thực thi. Tôi đã ngạc nhiên vì mình có thể cảm nhận được một dòng chảy tinh vi đến vậy, nhưng còn ngạc nhiên hơn nữa khi nhìn xuống mu bàn tay mình.
Một biểu tượng màu vàng vừa hiện ra ở đó: hình một chú chim nhỏ đang dang cánh che chở cho một đóa hoa trà.
Tôi sững sờ ngắm nhìn hình ảnh ấy một lúc lâu, cho đến khi giọng nói của Nes kéo tôi về thực tại.
“Dấu hiệu của mỗi người mỗi khác. Màu sắc thể hiện thứ hạng, còn các biểu tượng thì liên quan đến nghề nghiệp của cậu. Ví dụ, kiếm sĩ thì có thể là một thanh gươm, ma pháp sư thì là linh thú của họ, học giả thì là một loài cây. Nhiều lắm. Nếu tò mò, cậu nên tìm đọc cuốn Bách khoa toàn thư về Biểu tượng.”
Tôi không hề biết có một cuốn sách như vậy tồn tại. Nhất định tôi sẽ đọc nó nếu có thời gian.
“Biểu tượng này rất riêng tư, nó thể hiện một điều mà cậu trân quý. Nếu muốn tìm hiểu cụ thể hơn, cậu nên đến trụ sở chính của Hội ở Lycia. Lĩnh vực này vẫn đang được nghiên cứu. Tôi chắc chắn ở đó họ sẽ có những thông tin mới nhất.”
“Ở đây chú không thể cho cháu biết sao?”
“Cậu là học giả mà, đúng không? Kiến thức của tôi không đủ sâu để làm một nhà nghiên cứu như cậu hài lòng đâu.”
“Chú nói chí phải.”
“Tốt,” Nes gật đầu quả quyết. “Tiếp theo, tôi sẽ chỉ cậu cách nhận nhiệm vụ. Cứ nhìn vào các bảng thông báo kia, và nhớ kỹ màu sắc thứ hạng của mình.”
À, ra là vậy. Tôi nhìn quanh phòng. Có tất cả sáu tấm bảng, mỗi tấm một màu.
“Như cậu có thể đoán, cậu được phép nhận các nhiệm vụ tương ứng với màu sắc thứ hạng của mình. Hãy lựa chọn thật cẩn thận một nhiệm vụ vừa sức.”
“Vâng ạ.”
“Nếu không hoàn thành, đôi khi cậu sẽ bị giáng hạng đấy.”
Tôi hỏi nếu một mạo hiểm giả hạng Vàng mà làm hỏng nhiệm vụ thì sẽ ra sao. Ông cau mày đáp rằng những người như vậy thường được khuyên nên tìm một công việc khác.
“Giờ thì, chắc cậu cũng muốn biết làm sao để thăng hạng. Mỗi nhiệm vụ đều có ghi số điểm. Hoàn thành xuất sắc thì cậu sẽ nhận được điểm. Nếu làm đặc biệt tốt, cậu còn có thể được thưởng thêm điểm. Theo kịp chứ?”
“Vâng ạ.”
“Điểm thưởng sẽ do khách hàng và thành viên của Hội quyết định. Chỉ hoàn thành nhiệm vụ thôi thì chưa đủ để có điểm thưởng đâu. Cậu phải cho chúng tôi thấy thực lực của mình, phải làm tốt hơn cả mong đợi.”
“Vâng.”
“Nếu muốn biết số điểm hiện tại và số điểm cần để lên hạng, cậu cứ đến hỏi quầy tiếp tân. Chúng tôi chỉ tiết lộ thông tin này cho chính chủ thôi.”
“Chắc hẳn rất mất công khi phải làm việc với từng người một ạ.”
“Cũng không hẳn. Hầu hết mọi người đều chán việc đó sau một thời gian.”
“Ý chú là sao ạ?”
“Số điểm cần để lên hạng tăng theo cấp số nhân. Rất nhiều mạo hiểm giả thấy nản lòng trên con đường đó. Họ nhận ra rằng cứ bình thản sống qua ngày, hoàn thành nhiệm vụ của mình thì đầu óc nhẹ nhõm hơn nhiều so với việc cứ phải canh cánh một đống con số.”
Tôi đoán điều đó cũng có lý. Dù cá nhân tôi lại khá thích nhìn các con số cộng dồn lên.
“Này, tôi thấy cậu cứ tủm tỉm cười với cái dấu màu vàng trên tay đấy, nhưng nói cho mà biết, cậu sẽ còn bị trêu dài dài cho đến khi lên được hạng Lục.”
“Bị trêu chọc ạ?”
“Cậu có quan tâm đến mấy con số đến mấy cũng mặc kệ. Cho đến lúc đó, cậu cũng chỉ là một con gà con còn dính vỏ trứng trên mông mà thôi.”
…
“Phần giải thích của tôi đến đây là hết. Ồ, suýt nữa thì quên. Chuyện này chắc không cần nói cậu cũng biết, nhưng dấu hiệu trên tay cậu sẽ tự đổi màu khi cậu thăng hạng. Chúc may mắn nhé.”
“Cháu cảm ơn chú.” Tôi cố gắng ghi tạc những thông tin ông vừa nói vào tâm trí.
“Cuối cùng, tôi sẽ đưa cậu mười ma cụ gọi là Khối Lập Phương. Khi hạ gục một con quái vật, hãy bỏ nó vào đây. Cậu chỉ cần kích hoạt Khối Lập Phương trước xác quái vật, nó sẽ được thu vào bên trong. Nhờ vậy, cậu có thể tận dụng mọi bộ phận của quái vật mà không lãng phí chút nào. Cậu có thể mang chúng đến đây đổi lấy tiền và điểm, thế nên cứ mang về đây nhiều nhất có thể.”
Tôi thấy thật thú vị. Những con quái vật vốn tấn công con người lại có thể trở nên hữu ích đến vậy sau khi bị đánh bại. Tôi đã đọc không biết bao nhiêu câu chuyện về việc xác chết quái vật phân hủy thành độc tố, biến cả một vùng đất xung quanh thành nơi không thể sinh sống.
“Còn câu hỏi nào nữa không?” Nes hỏi. Tôi nêu ra một vài điều mình còn thắc mắc, rồi cúi đầu cảm ơn ông.
“Công việc của tôi thôi mà!” Ông cười lớn, đoạn đưa cho tôi một cuốn sổ tay nhỏ ghi lại các quy tắc và quy định của Hội.
Tôi cất cuốn sổ vào túi. Đúng lúc đó, dấu hiệu trên tay trái lại lọt vào mắt tôi. Hình ảnh đóa hoa trà khiến trái tim tôi se thắt lại khi nhớ về hai lời hứa mình đã lập ra. Tôi nhắm mắt, cố nén những cảm xúc đau đớn vào sâu trong lồng ngực, rồi bước về phía bảng thông báo để chọn một nhiệm vụ.
Tôi đứng trước tấm bảng. Để không lặp lại sai lầm ngớ ngẩn lúc trước, tôi chủ động lục tìm trong ký ức những thông tin cơ bản liên quan đến các nhiệm vụ được ghi trên bảng. Sau khi đã chuẩn bị kỹ càng, tôi mới bắt đầu tìm một nhiệm vụ mà tôi nghĩ mình có thể đảm đương. Các nhiệm vụ được đăng rất đa dạng: thu hái thảo dược, tiêu diệt quái vật, giao hàng, thu hoạch nông sản, thậm chí là phụ giúp người khác dọn đồ.
Vừa xem xét các nhiệm vụ, tôi vừa sàng lọc lại khối thông tin mà Kyle và Hanai để lại. Tôi đã có một cái nhìn tổng quan về sở trường của cả hai. Từ đó, trong kho kiến thức mênh mông mà mình được thừa hưởng, tôi tập trung chủ yếu vào các lĩnh vực học thuật, ngôn ngữ, và thảo dược học – những gì tôi đã khai báo với Hội. Khi đào sâu vào mảng học thuật, tôi tìm thấy vô số kiến thức về các di tích cổ. Dường như Kyle rất hứng thú với những nơi này và thích khám phá chúng một cách tỉ mỉ. Tôi có cảm giác hầu hết những món đồ kỳ lạ có vẻ là ma cụ trong cái túi lộn xộn của Kyle—à không, cái túi mà Kyle đã trao cho tôi—đều là những thứ ông tìm thấy từ đó. Tuy nhiên, tôi lại không thể xác định được mục đích thực sự của ông trong những chuyến thám hiểm ấy là gì. Phải chăng đây chính là điều ông muốn nói khi bảo rằng tôi sẽ không thể thấy được những ký ức liên quan quá sâu đến cá nhân ông?
Hanai, có vẻ như, lại là người đã quan tâm và nghiên cứu về ngôn ngữ. Một khi được tái sinh đến thế giới này, bạn sẽ tự động thông thạo Phổ ngữ, nhưng các ngôn ngữ khác thì phải tự mình học hỏi. Vì vậy, Hanai đã học cả phương ngữ miền Bắc, miền Nam, cùng nhiều phương ngữ địa phương khác. Vốn là người nghiên cứu ma thuật, ông cũng học cả Cổ ngữ, Linh ngữ và Long ngữ (hay còn gọi là tiếng Rồng). Nhờ đó, tôi có thể đọc và viết hầu hết các ngôn ngữ được sử dụng ở đây, và cũng có thể giao tiếp được, ít nhiều. Tôi nói “ít nhiều” là bởi vì sau khi Kyle thừa hưởng cơ thể của Hanai, ông đã không thực sự sắp xếp lại mớ kiến thức về ngôn ngữ. Ngôn ngữ luôn biến đổi, và tôi không biết chúng đã thay đổi đến mức nào trong suốt cuộc đời của Kyle. Điều đó khiến tôi có chút lo lắng.
Về thảo dược học, Hanai đã nghiên cứu những kiến thức nền tảng, và Kyle đã bổ sung những phần còn thiếu. Tôi chưa từng biết đến các loài thực vật của thế giới này, vậy mà giờ đây, chỉ cần nhìn thấy một cái cây, tôi có thể ngay lập tức nhận ra nó qua hình dáng, màu sắc và biết rõ công dụng của nó. Cảm giác này thật kỳ lạ.
Khi lục lại kho ký ức, tôi nhận ra mình, Hanai và Kyle có một vài điểm chung. Chẳng hạn, chúng tôi đều là những kẻ “ăn tạp” khi đối diện với tri thức. Chúng tôi sẵn sàng đào sâu vào cả những chủ đề mình không mấy hứng thú cho đến khi hiểu chúng ở một mức độ nhất định. Chúng tôi đều mang trong mình một cơn khát trí tuệ không bao giờ nguôi. Tôi suy ngẫm về lý do, và rồi nhận ra một điều khác: động lực tìm kiếm tri thức của chúng tôi hoàn toàn khác nhau. Với tôi, đó là cách dùng kiến thức để khỏa lấp những ham muốn và khao khát mà bản thân sẽ không bao giờ có thể chạm tới. Còn họ, họ làm điều đó để bảo vệ sự tự do của mình khi phải tồn tại trong thế giới này.
“Hay là mình thử đi hái thuốc?” tôi tự nhủ khi cẩn thận đọc mô tả của các nhiệm vụ.
Tên nhiệm vụ: Thu thập Thảo dược Tên thảo dược: Phyllanthus Địa điểm thu thập: Rừng Lan Bình Hạn chót: Ngày 2 tháng Silkis năm 26 Thù lao: 3 bán bạc Mô tả: Vui lòng thu thập ít nhất hai mươi cây Phyllanthus. Mục đích: Nghiên cứu thực vật Cảnh báo: Quái vật tên Metis xuất hiện trong khu vực. Điểm thưởng: 30 điểm
Nhiệm vụ là thu thập một loại thảo dược tên Phyllanthus. Nó thường mọc ở những nơi nhiều nắng và được cho là có tác dụng với các vết cắn của côn trùng và các vết thương hở. Khi giã nát lá và đắp lên vùng bị thương, nó có thể hút sạch mủ bên trong.
Hạn chót là ngày 2 tháng Silkis năm 26. Hôm nay là ngày 20 tháng Silkis năm 2, vậy là tôi còn sáu ngày. Mỗi tháng ở thế giới này có ba mươi ngày, và một năm có mười lăm tháng. Có bốn mùa: Xuân (Silkis), Hạ (Salkis), Thu (Manakis), và Đông (Wilkis). Các mùa dường như được đặt theo tên của các nữ thần cai quản. Silkis, Salkis, và Wilkis mỗi mùa kéo dài bốn tháng. Riêng Manakis chỉ có ba tháng. Cứ thế, một năm có mười lăm tháng. Sau ngày 30 tháng Silkis thứ tư, sẽ đến ngày 1 tháng Salkis thứ nhất, và một năm mới lại bắt đầu.
Địa điểm nhiệm vụ là Rừng Lan Bình. Nơi đó ở đâu nhỉ? Tôi tra cứu trong kho dữ liệu nội tại của mình. Từ thị trấn lâu đài đi bộ tới đó mất khoảng bốn tiếng. Tôi tin chắc với cơ thể này, việc đi lại sẽ không thành vấn đề. Con quái vật được cảnh báo tên là Metis, và nó thường xuất hiện trong khu rừng đó. Đó là một loài vật trông giống thỏ. Dù vậy, hình ảnh con quái vật hiện lên trong đầu tôi không thực sự giống một con thỏ cho lắm…
Vì đã có kiến thức cơ bản về cả thảo dược lẫn quái vật, tôi quyết định nhận nhiệm vụ này. Tôi gỡ tờ giấy khỏi bảng và mang đến quầy tiếp tân.
“Cháu nghĩ cháu sẽ nhận nhiệm vụ này.”
Nestor nhận lấy và hoàn tất thủ tục cho tôi.
“Hạn chót là sáu ngày nữa. Nhiệm vụ không khó, nhưng vẫn phải cẩn thận đấy nhé.”
“Cháu cảm ơn chú.”
Sau đó, tôi bị thu hút về phía góc phòng bày bán sách. Chỉ muốn được chạm vào một cuốn sách, tôi nhặt lên một cuốn bách khoa toàn thư minh họa về thảo dược. Chà, đúng như tôi dự đoán, nó khá đắt, tận tám đồng bạc. Dù biết mình có thừa tiền, tôi vẫn có chút do dự khi phải chi một khoản lớn như vậy. Tôi thò tay vào túi, định lấy ra một cuốn sách về thảo dược, nhưng thứ nằm trong tay tôi lại là một đồng vàng. Tôi có cảm giác như Kyle đang gửi gắm một thông điệp—một món quà bảo tôi cứ thoải mái mua sắm. Tôi quyết định thuận theo tấm lòng hào phóng của anh, mua cuốn sách đó cùng một tấm bản đồ đơn giản của khu vực. Với số tiền còn lại, tôi mua thêm ít lương thực, cất tất cả vào túi rồi trở về quán trọ.
Tôi quyết định sẽ khởi hành vào sáng hôm sau. Với ý định đó, tôi ngồi xuống, chậm rãi đọc cuốn sách vừa mua. Tôi đang bước những bước đầu tiên trên hành trình phiêu lưu của mình, những bước đầu tiên trong cuộc đời mới tại nơi này. Lòng tôi vừa lo lắng, dĩ nhiên, nhưng cũng tràn ngập một niềm phấn khích tột độ.
Sáng hôm sau, tôi rời quán trọ từ sớm. Tôi đã phân vân giữa việc dùng ma thuật dịch chuyển đến Rừng Lan Bình và đi bộ, nhưng cuối cùng, tôi chọn cách thứ hai. Tôi ngập tràn vui sướng khi có thể tự do vận động cơ thể mình.
Rừng Lan Bình sáng sủa hơn tôi tưởng. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, vẽ nên một khung cảnh tuyệt đẹp. Một nơi chan hòa ánh nắng thế này chắc chắn sẽ là môi trường lý tưởng cho Phyllanthus sinh trưởng. Vừa cảnh giác quái vật, tôi vừa tìm kiếm loài cây mình cần, và tôi đã tìm thấy nó nhanh hơn dự kiến. Có lẽ các nhiệm vụ hạng Vàng quả thực rất dễ dàng. Khu rừng này rất rộng, và càng đi sâu vào trong, sẽ có những nhiệm vụ với thứ hạng cao hơn.
Tôi cẩn thận hái từng cây Phyllanthus để giữ chúng nguyên vẹn, vừa hái vừa đếm. “Mười tám, mười chín, hai mươi…” Sau khi đã đủ số lượng, tôi chia chúng thành các bó năm cây. Nhân tiện ở đây, tôi cũng hái thêm một ít cho bản thân, cùng vài loại cây khác có trong cuốn sách thảo dược của mình. Mọi việc diễn ra suôn sẻ, không một bóng quái vật. Tôi đã an toàn thu thập đủ số thảo dược được giao, cộng thêm một vài loại hữu ích khác. Nếu trở về bây giờ, tôi có thể về tới thị trấn trước khi trời tối. Thật may vì tôi đã khởi hành từ sớm.
Tôi nhanh chóng bước về phía bìa rừng, nhưng đột nhiên, một thứ gì đó lọt vào mắt tôi. Nhìn từ xa, nó giống như một người. Tôi thận trọng tiến lại gần và nhận ra đó là một người đàn ông trạc ba mươi tuổi. Dựa vào trang phục và dấu hiệu trên tay trái, anh ta cũng là một mạo hiểm giả. Tôi tự hỏi liệu anh ta có bị quái vật tấn công không. Tôi cố gắng dò xét xung quanh nhưng không cảm nhận được sự hiện diện nào khác. Dù sao thì, có vẻ cũng không nguy hiểm, tôi bèn cất tiếng gọi. “Này anh? Anh có sao không?”
Tôi gọi anh ta vài lần nhưng không có hồi âm. Anh ta vẫn thở đều, và trông không có vẻ gì là đau đớn. Tôi đã nghĩ anh ta bất tỉnh, nhưng dáng vẻ lại chỉ như đang ngủ say. Không có vết thương, không chảy máu, xương cốt cũng không có dấu hiệu bị gãy. Dựa theo kiến thức của Hanai, có một cách chẩn đoán nội thể bằng Phong ma thuật kết hợp với Cổ ngữ, nên tôi quyết định thử thi triển. Cơ thể anh ta phát ra một quầng sáng xanh lam, và dường như không có gì bất thường. Vài chỗ lóe lên ánh vàng, nhưng đó chỉ là những vết xước nhỏ.
Nếu anh ta chỉ đang ngủ, tôi sẽ mặc kệ. Nhưng tôi lại lo rằng anh ta thực sự đã ngất đi và cần được giúp đỡ. Theo lẽ thường ở thế giới này, chắc chẳng ai lại chọn ngủ ở một nơi đầy rẫy quái vật như thế này… Chắc là vậy. Chắc họ sẽ không làm thế, phải không?
“Đành phải đợi ở đây cho đến khi anh ta tỉnh lại vậy,” tôi tự quyết.
Nhưng tôi không biết khi nào anh ta mới tỉnh, nên có lẽ tôi nên di chuyển khỏi đây. Lúc trước, tôi đã chọn sẵn một chỗ để hạ trại phòng trường hợp không tìm thấy thảo dược trong ngày, vì vậy tôi quyết định đưa người đàn ông đến đó. Tôi vác anh ta lên vai và đưa đến khu cắm trại, nhưng anh ta vẫn ngủ li bì. Tôi nhìn người đàn ông đang say ngủ, và bất giác thở dài.
Xem ra hôm nay tôi không thể về nhà được rồi. Dù với cơ thể này, tôi cá là mình có thể cõng anh ta về tận nơi mà không thấy mệt. Tôi cũng có thể dùng ma thuật, hoặc dịch chuyển. Nếu anh ta bị thương nguy hiểm đến tính mạng, có lẽ tôi đã làm vậy, nhưng vì tình hình có vẻ không nghiêm trọng, tôi không muốn làm bất cứ điều gì quá gây chú ý. Anh ta có thể đang làm dở một nhiệm vụ nào đó. Nếu hạn chót đang đến gần, tôi mà đưa anh ta về bây giờ có thể khiến anh ta thất bại. Hơn nữa, tôi vẫn chưa biết chắc là anh ta bất tỉnh hay chỉ đơn thuần là đang ngủ. Tôi biết thế giới này có những kẻ lập dị, nên tôi không thể loại trừ khả năng đó.
Dù sao đi nữa, tôi đã xác định là quá muộn để trở về, và bắt đầu lấy những vật dụng cần thiết ra khỏi túi. Tôi dựng một ma cụ gọi là Đá Kết Giới để tạo một hàng rào bảo vệ quanh khu trại. Cái này là do Kyle tự tay làm, nhưng chúng cũng được bán ngoài cửa hàng. Chúng khá đắt, nhưng là vật phẩm không thể thiếu cho bất kỳ mạo hiểm giả đơn độc nào. Dù tôi nghĩ, nếu chỉ có một mình, tôi có lẽ cũng chẳng cần đến kết giới. Tôi đã nghiền ngẫm rất kỹ những kiến thức liên quan đến ma thuật, nên tôi không cho rằng bất kỳ con quái vật nào trong khu vực này có thể làm tôi bị thương. Vấn đề duy nhất là, tôi chưa từng tận mắt thấy hay đối đầu với một con nào. Tôi không tự tin mình có thể vừa chiến đấu vừa bảo vệ một người đang bất động, vì vậy an toàn là trên hết, cứ làm theo những bước cơ bản.
Nói đến những điều cơ bản, không thể nào quên phần quan trọng nhất của việc cắm trại: lửa trại. Nó mang lại hơi ấm và cần thiết để nấu ăn. Tôi đã học cách nhóm lửa, nên tôi xếp đá thành một vòng tròn, rồi lấp đầy khoảng trống bằng lá khô và cành cây nhỏ. Tôi dùng ma thuật tạo ra một ngọn lửa nhỏ, đốt cháy đám lá. Những mạo hiểm giả không biết dùng ma thuật có lẽ sẽ dùng đá lửa, nhưng tôi là một Ma pháp sư. Tôi không cần dụng cụ để tạo ra lửa. Dù đã tự nhủ là sẽ tuân theo những điều cơ bản, tôi vẫn cảm thấy vô cùng phấn chấn khi dùng ma thuật để nhóm lửa. Đám lá bắt lửa, rồi lan sang cành cây. Thấy vậy, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Tôi tự hỏi liệu mình có thể tạo ra một kết giới bằng ma thuật thay vì dùng Đá Kết Giới không nhỉ.
Tôi khơi cho lửa cháy to hơn, đổ nước vào nồi và nấu một món súp đơn giản. Đây là lần đầu tiên tôi nấu nướng, nhưng nhờ kiến thức của Hanai và Kyle, tôi không gặp chút khó khăn nào. Khi nước sôi, tôi múc một ít ra để pha trà bằng những loại thảo dược vừa hái. Loại trà này có tác dụng phục hồi sinh lực. Tôi nhấp một ngụm, vị cũng không tệ. Bữa tối hôm nay là súp đơn giản ăn kèm bánh mì phết phô mai. Giờ thì chỉ việc chờ người đàn ông kia tỉnh dậy. Tôi trông chừng anh ta, lòng thấp thỏm lo rằng có khi nào anh ta sẽ không tỉnh lại không, nhưng đúng lúc đó, anh ta bắt đầu rên rỉ.
“Ngh…”
“Này? Anh ổn chứ?” Thấy anh ta có vẻ sắp tỉnh, tôi liền lên tiếng.
“Tôi… đang ở đâu đây…?”
“Ngay bìa Rừng Lan Bình,” tôi đáp. Anh ta nhìn tôi với đôi mắt mơ màng, như thể vẫn còn trong mộng. Rồi, sau một thoáng suy nghĩ, mắt anh ta mở trừng, và anh ta bật phắt dậy.
“Rừng Lan Bình?!”
“Đúng vậy. Tôi thấy anh ngất trong rừng. Anh không nhớ gì sao?”
“À, phải rồi… Tôi đang săn Metis,” anh ta nói, rồi cúi gằm mặt, im lặng.
“Anh bị nó tấn công à?” tôi hỏi.
Anh ta lộ rõ vẻ mặt tội lỗi. “Tôi chẳng tìm thấy con nào. Đang tìm thì hết sạch lương thực…”
Một bầu không khí nặng nề bao trùm lấy chúng tôi. Tôi quyết định tự giới thiệu trước.
“Tôi là Setsuna. Tôi mới trở thành mạo hiểm giả, đến đây để làm nhiệm vụ.”
“Tôi là Zigel. Lẽ ra tôi phải cảm ơn cậu sớm hơn. Thực sự cảm kích cậu rất nhiều.”
“Không sao đâu. Tôi mừng vì anh không bị thương. Tôi chỉ có chút súp đơn giản và bánh mì. Anh có muốn dùng bữa cùng không?”
Tôi hỏi, dù thừa biết lý do anh ta ngất xỉu. Vì vậy, không đợi anh ta trả lời, tôi đưa ngay cho anh ta một bát súp đầy và một mẩu bánh mì. Zigel cảm ơn tôi, nhận lấy, rồi lặng lẽ ăn. Tôi nhìn anh ta dần lấy lại sức sống, rồi cũng bắt đầu phần ăn của mình.
Sau khi chúng tôi ăn hết nồi súp, tôi dọn dẹp rồi đưa cho anh ta một tách trà nóng vừa pha. Chúng tôi ngồi quanh lửa trại, vừa nhấm nháp trà vừa trò chuyện.
Hôm nay tôi đã có quá nhiều trải nghiệm đầu tiên. Nhiệm vụ đầu tiên, chuyến hành trình và cuộc phiêu lưu đầu tiên, lần đầu hái thuốc, lần đầu tìm thấy một người bất tỉnh và chăm sóc họ. Và giờ đây, là lần đầu tiên tôi cùng ăn, cùng uống trà và trò chuyện với một người vừa mới quen. Tôi cảm thấy lòng mình như đang hé mở đôi chút. Tôi lấy ra một chai rượu, chia cho Zigel; đây cũng là lần đầu tiên tôi uống rượu. Ở vương quốc này, mười sáu tuổi là bạn đã được phép uống, dù luật lệ ở những nơi khác có thể khác.
Có lẽ vì men rượu, Zigel trở nên nói nhiều hơn hẳn. Mà đúng hơn là anh ta đang ca cẩm thì phải? Cứ như thế, đêm dài của tôi bên cạnh một gã mạo hiểm giả say xỉn đã bắt đầu.
“Nghe này, Setsuna. Trước đây tôi từng làm cho công ty Killena.” Anh ta vừa nhìn chằm chằm vào cốc rượu của mình, vừa bắt đầu kể lể.
“Ồ, anh từng có một công việc ổn định à?”
Tôi tự hỏi liệu anh ta có giống như một nhân viên công sở ở Nhật Bản không. Tôi nhấp một ngụm rượu, lắng nghe câu chuyện của anh ta.
“Tôi đã làm việc quần quật ngày đêm. Tôi đã đặt công việc lên trên cả thời gian dành cho vợ con.”
“Vâng.”
“Tôi đã nghĩ, nếu mình kiếm được nhiều tiền, cuộc sống gia đình sẽ dễ thở hơn, mình có thể mua cho con gái bất cứ thứ gì nó muốn. Và tôi đã nghĩ nếu mình càng chăm chỉ, công ty Killena sẽ càng lớn mạnh.”
Giọng Zigel đầy quả quyết. Tôi có thể thấy anh ta đã từng tự hào về công việc của mình đến nhường nào.
“Nhưng rồi… nhưng rồi! Một ngày nọ, họ sa thải tôi, không một lời báo trước!”
Ánh lửa bập bùng soi rõ khuôn mặt Zigel, khắc sâu thêm vẻ đau khổ tột cùng của anh ta.
“Anh có phạm sai lầm gì không?”
“Nếu có thì tôi đã chẳng có gì để nói. Nhưng không. Họ nói họ phải cắt giảm nhân sự.”
Nói cách khác, anh ta đã bị tinh giản biên chế.
“Tôi về nhà sau khi bị đuổi việc, nói với vợ tôi… và rồi cô ấy bỏ đi.”
Tôi lặng lẽ gật đầu, không biết phải nói gì để an ủi.
“Cô ấy mang con gái tôi theo và về nhà ngoại sống.” Nước mắt bắt đầu lã chã rơi trên khuôn mặt anh ta.
Tôi nhận ra mình cũng đang khóc. Tôi một hơi uống cạn cốc rượu.
“Cho tôi thêm một ly được không?”
Tôi gật đầu, rót thêm rượu vào cốc của Zigel. Anh ta nhìn theo, và khi cốc đã đầy, anh ta lại tiếp tục câu chuyện.
“Tôi đã sống vì công ty, vì gia đình. Tôi đã làm, đã làm… Tôi đã làm việc chăm chỉ đến thế. Cậu không thấy cuộc đời tôi bây giờ đã là tận cùng của sự tồi tệ rồi sao?”
“…”
“Sau khi vợ bỏ đi, tôi nảy ra một ý. Tôi nghĩ, nếu mình đã cố gắng đến thế mà vẫn bị sa thải, vậy thì mình sẽ tìm một công việc không phải nghe lệnh ai cả.”
“À, và đó là lý do anh trở thành một mạo hiểm giả.”
“Chính xác. Tôi mới bắt đầu được khoảng một tháng. Tôi biết là gần như không thể, nhưng tôi đã có một giấc mơ, cậu hiểu không? Giấc mơ được diệt quái vật, hoàn thành nhiệm vụ, trở thành một người đàn ông tốt hơn.”
Zigel khóc trong một nụ cười thầm lặng. “Tôi sẽ trở thành một người tốt hơn, và rồi tôi sẽ đi gặp con gái tôi!”
À, thì ra là vậy. Giờ thì tôi đã hiểu tại sao anh ta lại khóc. Bị sa thải vô cớ, rồi vợ lại bỏ đi. Nỗi đau đó chắc hẳn rất lớn. Nhưng điều đau đớn nhất trong tất cả, chính là không thể được gặp lại con gái mình.
“Vậy mà giờ đây tôi lại ra nông nỗi này.”
“Anh chỉ mới bắt đầu thôi mà. Còn quá sớm để chán nản. Cứ tiếp tục, rồi mọi chuyện chắc chắn sẽ khá hơn.”
Tôi cố gắng động viên, nhưng anh ta chỉ lắc đầu.
“Tôi đã chọn một công việc không dành cho mình. Nhưng giờ đã quá muộn để quay đầu.”
“Đừng nói vậy…” Tôi định nói thêm, nhưng rồi im bặt khi bắt gặp ánh mắt của anh ta.
“Tôi không biết điều gì đã đưa đẩy cậu trở thành một mạo hiểm giả, Setsuna.”
Qua giọng điệu, tôi biết anh ta không có ý tò mò.
“Nhưng cái giá phải trả để bắt đầu sự nghiệp này đã ngốn của tôi hết ba tháng lương.”
Tôi im lặng lắng nghe.
“Nhìn cậu xem, trang bị của cậu toàn là đồ hảo hạng. Quần áo đẹp, kiếm xịn, và chúng còn được yểm bùa bằng loại ma thuật cao cấp nhất, phải không?”
Anh ta nhìn xoáy vào trang bị của tôi. Nhưng tôi không thể nói cho anh ta biết làm thế nào tôi có được chúng.
“Vậy sao ạ? À… là do anh trai tôi để lại cả.”
Tôi không có ý định kể chi tiết về mối quan hệ với Kyle, nên tôi quyết định nói anh là anh trai mình.
Zigel gật đầu lia lịa, rồi mỉm cười.
“Xem ra anh ấy rất thương cậu, Setsuna.”
“Vâng, đúng vậy.” Tôi gật đầu, vì đó là sự thật.
“Khi nào cậu học được cách phân biệt loại ma thuật yểm trên trang bị, cậu sẽ mường tượng được giá trị của nó. Nhớ đừng có đi kể chuyện này cho bất kỳ ai đấy.”
“Tại sao vậy ạ?”
“Vì sẽ có kẻ nhắm vào cậu để cướp đồ.”
“Tôi hiểu rồi.” Tôi gật đầu. Anh ta mỉm cười với tôi.
“Chỉ cần liếc qua, tôi có thể nói rằng bộ quần áo của cậu thôi cũng đủ nuôi một gia đình năm miệng ăn trong cả năm trời.”
“Cái gì ạ?”
Tôi chết lặng.
“Hầu hết trang bị và vũ khí tốt đều được gia cố bằng ma thuật mạnh và làm từ vật liệu giúp di chuyển linh hoạt. Vũ khí thì có nhiều loại, nhưng một khi đã được yểm bùa, giá của chúng sẽ tăng vọt,” anh ta giải thích khi thấy tôi kinh ngạc. “Cậu có vẻ hơi mơ hồ về giá trị của mọi thứ nhỉ.”
“Sao anh lại nói vậy?” Tôi thầm đổ mồ hôi, lo rằng mình đã phạm phải một sai lầm chết người.
“Tôi không chỉ trích cậu đâu. Khi còn trẻ, cứ sống như vậy đi. Đừng lo nghĩ quá nhiều. Nhưng càng sớm biết giá trị của đồng tiền thì càng tốt.”
“Tôi sẽ—”
“Để tôi dạy cho cậu ngay bây giờ.”
“Vâng…”
Tôi đã định nói rằng mình sẽ cẩn thận, nhưng anh ta đã ngắt lời. Xem ra tôi sắp được học một bài về tiền bạc. Tôi đã định khuyên anh ta nên đi ngủ, vì tôi biết anh ta đã say. Nhưng có vẻ lời khuyên đó sẽ chẳng có tác dụng. Tôi không muốn làm anh ta cụt hứng. Đôi mắt anh ta đã hoàn toàn đờ đẫn.
“Rồi một ngày cậu cũng sẽ có gia đình. Tôi lớn tuổi hơn, nên tôi có thể dạy cậu vài điều,” anh ta nói, rồi bắt đầu bài giảng về cuộc sống. “Nghe này. Để một gia đình năm người sống thoải mái, mỗi tháng cậu sẽ cần ba đồng vàng.”
Vậy là cần một mức lương tương đương ba trăm nghìn yên mỗi tháng.
“Nghĩa là mỗi ngày cậu phải kiếm được ít nhất một đồng bạc. Mỗi công việc mỗi khác, nhưng hầu hết các tin tuyển dụng ở đây đều có mức lương tháng là hai đồng vàng sáu bạc. Vì ít hơn ba vàng, nên gia đình cậu có sống thoải mái được hay không là tùy vào tài vun vén của người vợ.”
Anh ta nhếch mép cười, rồi uống một ngụm rượu.
“Ví dụ nhé, lương tháng trước của tôi là bốn vàng năm bạc. Theo những gì tôi nghe được ở Hội và các quán rượu, thì tôi thuộc dạng khá may mắn. Nhưng những mạo hiểm giả chuyên diệt quái vật hoặc có kiến thức chuyên môn đặc biệt còn có thể kiếm nhiều hơn thế.”
“Vậy là anh kiếm được nhiều hơn người làm công việc bình thường tới hai đồng vàng? Những người có khả năng chiến đấu cứ trở thành mạo hiểm giả là sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, đúng không ạ?”
Tôi hỏi, nhưng Zigel lắc đầu.
“Nếu chỉ nhìn vào con số, lương của mạo hiểm giả có vẻ rất hậu hĩnh. Nhưng cậu phải tính đến việc đó không phải là nguồn thu nhập ổn định.”
“Tôi hiểu rồi…”
“Và việc trở thành một mạo hiểm giả không dễ như cậu tưởng đâu.”
“Không ạ?” Tôi đã luôn nghĩ rằng chỉ cần có khả năng hoàn thành nhiệm vụ, bất cứ ai cũng có thể làm được. Đó là lý do tôi không thực sự hiểu ý của Zigel. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, bạn không chỉ không có tiền, mà thứ hạng còn có thể bị hạ. Có phải anh ta đang nói về điều đó? Tôi đã hoàn thành được nhiệm vụ của mình, nhưng có thể sẽ có lúc tôi thất bại. Nhưng nếu ai đó hỏi liệu tôi có từ bỏ vì điều đó không, câu trả lời của tôi sẽ là không. Và tôi chắc những người khác cũng vậy.
Tôi vẫn không hiểu tại sao việc trở thành mạo hiểm giả lại không dễ dàng, nên tôi đợi anh ta nói tiếp. Và thế là, anh ta đã kể cho tôi nghe về thực tại của cuộc sống mạo hiểm giả.
“Nhiệm vụ tôi nhận được trả một đồng bạc và một bán bạc.”
“Của tôi cũng vậy.”
“Đó là mức giá chung cho các nhiệm vụ hạng Vàng bên ngoài thị trấn.”
“Một đồng bạc và một bán bạc. Cậu nghĩ đó là nhiều tiền không?” Zigel hỏi, và tôi gật đầu.
Ở thế giới cũ, tôi chưa bao giờ đi làm thêm. Nhưng Kyoka thì có, và con bé kiếm được một nghìn yên mỗi giờ. Một ca làm tám tiếng, con bé mang về tám nghìn yên. Trong khi đó, nhiệm vụ này chỉ mất tám tiếng cả đi lẫn về cho một công việc đơn giản là hái thuốc. Xét về mọi mặt, tôi nghĩ đó là một khoản tiền lớn.
“Cậu ngủ ở đâu trong thị trấn, Setsuna? Cắm trại bên ngoài à?”
“Tôi ở trọ.”
“Và phòng trọ của cậu giá bao nhiêu một đêm?”
“Bốn đồng xu. Nếu bao cả bữa tối thì là một bán bạc.”
“Và đó chính là sự khác biệt giữa mạo hiểm giả và người làm trong cửa hàng. Vài mạo hiểm giả có nơi ở cố định, nhưng hầu hết đều ở trọ hoặc những nơi lưu trú do Hội quản lý.”
Tôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
“Giờ thì, tôi đang nói về trường hợp của cậu đây.”
“Vâng.”
“Cậu sẽ kiếm được một bạc rưỡi từ nhiệm vụ này. Trừ đi tiền trọ, cậu còn lại một đồng bạc.”
Vậy là, tiền công một ngày của tôi là mười lăm nghìn yên. Tiền ở là năm nghìn. Vậy còn lại mười nghìn… Tôi bất giác quy đổi ra yên trong đầu.
“Vậy cậu còn một đồng bạc. Giờ hãy nghĩ xem cậu cần gì nữa. Phải ăn sáng, ăn trưa, đúng không? Năm xu cho bữa sáng là đủ. Tám xu cho bữa trưa. Vậy cứ cho là cậu cần một bán bạc, một xu và ba hào để sống thoải mái mỗi ngày.”
Bữa sáng và bữa trưa tổng cộng là một nghìn ba trăm yên. Cộng với tiền ở, tổng chi phí là sáu nghìn ba trăm yên. Vậy tôi sẽ còn lại tám nghìn bảy trăm yên…
“Bây giờ cậu còn lại một bán bạc, ba xu và bảy hào. Đối với một mạo hiểm giả mới vào nghề, nếu kiếm được chừng đó, cậu có thể tiết kiệm một chút cho những ngày thu nhập kém hơn. Mỗi tối ghé quán rượu làm một ly, có khi còn vui vẻ được với cô nàng nào xinh đẹp nữa, phải không?”
Tôi lại gật đầu, lờ đi vế cuối. Dù sao đi nữa, có vẻ như tôi sẽ có đủ tiền, kể cả khi ăn sáng và ăn trưa tốn kém, tôi vẫn sẽ còn dư.
Zigel cúi gằm mặt, nhìn xoáy vào cốc rượu, rồi khẽ nói.
“Lúc đầu tôi cũng nghĩ vậy. Tôi đã nghĩ mình cứ vay tiền khởi nghiệp từ Hội, trả lại ngay tắp lự, rồi sau đó sống một cuộc đời tự do tự tại.”
“Anh đã vay tiền từ Hội à?” tôi hỏi. Anh ta gật đầu.
“Để làm mạo hiểm giả, cậu cần có áo giáp và vũ khí. Như tôi đã nói, để sắm sửa đủ bộ trang bị tối thiểu, cậu sẽ mất khoảng ba tháng lương. Tức là khoảng chín đồng vàng.”
Tôi choáng váng khi nghe con số đó. Zigel nhìn tôi, cười gượng.
“Thấy chưa? Nhiều tiền lắm, phải không? Mà đó mới chỉ là đồ tối thiểu thôi đấy.”
Chín đồng vàng… tức là chín trăm nghìn yên…
Anh ta tuôn một tràng danh sách những thứ mình đã mua cùng giá của chúng. Một thanh kiếm giá hai vàng. Một cái khiên giá một vàng rưỡi. Đồ bảo hộ hết bốn vàng rưỡi, bao gồm găng tay, ủng và giáp thân. Và rồi anh ta chi một vàng cho các loại dụng cụ.
“Có người phải đi làm thuê chỉ để kiếm tiền trở thành mạo hiểm giả. Nhưng phần lớn đều giống tôi, vay tiền từ Hội để sắm đồ. Và dĩ nhiên, cũng có những người như cậu.”
Tôi lặng lẽ nghe anh ta nói.
“Khi vay tiền của Hội, cậu sẽ bị tính lãi suất hai mươi phần trăm mỗi tháng, vào ngày ba mươi. Có người chuẩn bị sẵn một khoản trả trước, nhưng đó là tùy người. Trường hợp của tôi, tôi đã vay toàn bộ chín đồng vàng. Tôi đã quá ngây thơ,” anh ta nói, giọng đầy vẻ mệt mỏi.
“Nếu không có tiền trả trước, và cậu ăn đủ ba bữa ở quán trọ, cậu sẽ còn lại một bán bạc, ba xu và bảy hào, như cậu tính lúc nãy. Cứ cho là cậu dồn hết số tiền đó để trả nợ…” Zigel ngừng lại, rồi thở dài thườn thượt. “Thông thường… tôi nói là thông thường, cậu sẽ mất một trăm bốn mươi hai ngày để trả hết. Nếu cậu bỏ bữa sáng và bữa trưa, sẽ mất một trăm mười lăm ngày.”
“Vâng.”
“Lý tưởng nhất là ngày nào cậu cũng trả được một khoản đều đặn, nhưng cuộc đời đâu có suôn sẻ như vậy, cậu biết đấy.”
“Vâng.”
“Cậu hỏi tại sao ư? Vì con số đó chưa tính đến các chi phí phát sinh.”
“…”
“Người ta nói, nếu cậu là hạng Vàng, cậu sẽ mất ít nhất năm tháng để trả hết nợ. Ai tài giỏi lắm thì ba tháng.”
“…”
“Nhưng đôi khi vũ khí hay áo giáp của cậu bị hỏng trong chuyến đi, đúng không? Thế là cậu lại phải mua đồ mới, và…”
Tôi chưa bao giờ hình dung ra việc trở thành một mạo hiểm giả lại gian nan đến thế. Tôi đã luôn mặc định rằng việc sắm sửa vũ khí và áo giáp là chuyện đơn giản, rằng bất cứ ai cũng có thể tự do trở thành một mạo hiểm giả. Nhưng tôi đã nhầm. Chúng là những món đồ tiêu hao. Vì chúng bảo vệ tính mạng của bạn, bạn phải bảo dưỡng chúng, và đôi khi chúng sẽ hỏng hóc. Khi đó, bạn lại phải tốn thêm tiền.
Nghĩ lại thì, điều đó quá hiển nhiên. Thù lao cao là bởi vì bạn phải đánh cược cả mạng sống và thân thể của mình. Bạn phải đối mặt với hiểm nguy và cái chết. Vì vậy, dĩ nhiên bạn phải chi tiền cho những thứ bảo vệ bạn. Và tiền bạc không từ trên trời rơi xuống. Bạn phải lao động để kiếm ra nó.
Chỉ đến khi Zigel giải thích tất cả, tôi mới thực sự hiểu rằng đây không phải là một thế giới trong truyện.
Thấy Zigel có vẻ suy sụp, tôi lại rót thêm rượu vào cả hai cốc. Tôi nhìn xoáy sâu vào cốc rượu của mình, rồi lẩm bẩm như nói với chính mình. “Anh trai đã cho mình vũ khí, áo giáp, và đủ tiền để bắt đầu. Mình thực sự… quá may mắn.”
Ở thế giới cũ, là cha mẹ đã chăm sóc tôi. Ở thế giới này, chính Kyle đã cho tôi phương tiện để tồn tại.
“Và sống… ý tôi là, kiếm sống… thực sự là một việc rất đỗi nhọc nhằn,” tôi khẽ nói.
Zigel cười gượng đáp lại: “Chết tiệt đúng là như vậy! Nhưng tôi còn có đứa con gái mà tôi yêu thương! Nên tôi không thể bỏ cuộc được, vì một ngày nào đó tôi nhất định sẽ quay về gặp con bé!”
Anh ta không hẳn là đang nói với tôi, mà là đang nói với chính mình. Tự động viên bản thân. Biến những khát vọng của mình thành lời.