Phần Hai: Kanade Tokito
Đó là một căn phòng tĩnh lặng, im lìm. Ngoài khung cửa sổ, vầng trăng treo lơ lửng, hắt thứ ánh sáng xanh lam vào bên trong.
Một mình trên giường, cậu ngồi dậy, lặng lẽ ngước nhìn vầng trăng.
Vầng trăng nơi đây có kích thước và màu sắc khác xa vầng trăng trên Trái Đất.
Thế nhưng, tôi lại đau đớn thấu cảm được những gì cậu đang cảm nhận khi ngước nhìn nó.
Chính tôi cũng đã làm điều tương tự không biết bao nhiêu lần. Tôi tự hỏi mình đã bao lần thầm ước vầng trăng ấy sẽ ngả sang màu vàng.
Tôi đã trở lại lục địa này lần đầu tiên sau nhiều năm.
Khi đang ngồi uống rượu, tôi tình cờ nghe được một tin đồn. Theo một “lời tiên tri”, vị Anh hùng thứ 69 đã “thức tỉnh”.
Trong quán bar, những người khách quen đang bàn tán ầm ĩ về vị Anh hùng mà chẳng hề biết chút gì về sự thật.
Tôi nốc cạn ly rượu để có cớ rời khỏi đó.
Tôi mài giũa các giác quan, tập trung vào vị Anh hùng được triệu hồi và bắt gặp một sự hiện diện đầy hoài niệm.
Dường như nạn nhân lần này là đồng hương của tôi.
“Không biết lần này hạng người nào được triệu hồi đây,” tôi lẩm bẩm, giọng nói bị nhấn chìm giữa những âm thanh náo nhiệt của thành phố.
“Biết đâu…”
Tôi củng cố quyết tâm rồi dùng ma thuật rời khỏi thành đô.
Tôi vào phòng bằng ma thuật chứ không qua cửa chính, thế nên người đồng hương của tôi chẳng hề nhận ra sự hiện diện của tôi.
Tôi quyết định sẽ quan sát cậu một lúc cho đến khi cậu phát giác.
Từ chỗ mình đứng, tôi không nhìn rõ mặt, nhưng vẫn thấy được dáng người cậu. Tôi cau mày.
Bất kể điều gì thực sự diễn ra sau những cánh cửa đóng kín, thông thường, các Anh hùng đều được sắp xếp chỗ ở tiện nghi, được mặc quần áo lụa là và ăn những món cao lương mỹ vị…
Nhưng rõ ràng, người này đã không nhận được sự đãi ngộ đó.
Những người được triệu hồi đến đây với tư cách Anh hùng đáng lẽ phải sở hữu một thể trạng sung mãn cả về thể chất lẫn tinh thần, vậy mà cậu…
Thân hình cậu gầy gò, gần như không có lấy một chút cơ bắp.
Trông cậu ốm yếu đến độ như thể có thể trút hơi thở cuối cùng bất cứ lúc nào.
Nhìn người đàn ông đang trên bờ vực của cái chết, lòng tôi trào dâng một nỗi xót thương, và cùng lúc đó, trái tim tôi lại đau nhói khi nhớ về cảnh con gái nhỏ của mình quằn quại trong một trận cúm nặng.
Tôi đoán được rằng họ đã kết luận cậu quá bệnh tật để có thể hữu dụng, và quyết định giam cậu ở đây cho đến chết.
Nghĩ đến đó, hai tay tôi bất giác siết chặt lại.
Rồi tôi thầm thở dài.
Tôi đến đây gặp người đồng hương của mình không phải chỉ vì tò mò đơn thuần.
Thị tộc mà tôi từng bảo vệ ở lục địa bên kia giờ đã lụi tàn, và cùng với họ, lý do sống của tôi cũng không còn nữa.
Ít nhất thì tôi đã nghĩ vậy.
Ngay từ lần đầu gặp gỡ những sinh mệnh phù du tựa sương mai ấy, tôi đã bị cuốn vào vòng xoáy của một định mệnh tàn khốc, một định mệnh mách bảo rằng tôi phải bảo vệ họ.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn bất lực trước quy luật sinh mệnh của họ.
Tôi đã dõi theo họ đến tận cuối con đường, và theo một nghĩa nào đó, tôi thấy mãn nguyện rằng mình đã làm đủ.
Dĩ nhiên, vẫn còn những điều tôi chưa thể làm được, nhưng nếu cứ để nó dằn vặt, tôi sẽ chẳng bao giờ tìm được điểm dừng cho mình.
Đó là quyết định mà tôi đã đưa ra, lơ đãng nghĩ rằng mình nên để bản thân được yên nghỉ… và đúng lúc đó, tôi nghe được những lời đồn kia.
Nếu đằng nào tôi cũng định tìm đến sự an nghỉ…
Tôi bắt đầu nghĩ, có lẽ mình nên giải thoát cho chàng trai bị triệu hồi đến đây, giống như lão nhân ấy đã từng giải thoát cho tôi.
Nhưng nếu tôi không ưa cậu ta, tôi sẽ cứ thế bỏ đi.
Sau khi quan sát xong, tôi cất tiếng gọi người anh hùng trông chẳng giống ai kia. “Này cậu. Cậu là Anh hùng, phải không?”
Chàng trai đưa mắt nhìn tôi, không một chút bối rối.
Một người bình thường, chẳng phải sẽ giật mình khi có kẻ lạ đột ngột xuất hiện trong phòng và bắt chuyện hay sao?
Ngay khi ý nghĩ đó lướt qua, tôi nhìn sâu vào đôi mắt cậu và hiểu ra tại sao cậu không hề ngạc nhiên.
Tôi thầm tặc lưỡi.
Cậu vẫn đang sống, nhưng lại đang bước dần về phía cái chết. Đôi mắt ấy là của một người đã buông bỏ tất cả và chấp nhận số phận.
Tôi lặp lại câu hỏi và lắng nghe câu trả lời. Tôi đã sửng sốt khi biết cậu không phải là Anh hùng thứ 69, mà là người thứ 68.
Triệu hồi không phải là việc có thể làm qua loa. Hậu duệ trực hệ của người sáng lập Gardir, dù sở hữu ma lực hùng mạnh, cũng chỉ có thể thực hiện nghi thức này hai lần trong đời.
Việc họ đã phung phí mất một cơ hội chỉ trong vòng một năm chứng tỏ vương quốc này thực sự đang lâm vào tình thế nguy khốn… dù tôi chẳng bận tâm chuyện gì xảy ra với nó.
Nhưng tại sao tôi lại không nhận ra cậu đã được triệu hồi từ một năm trước?
Lẽ ra tôi phải cảm nhận được sự hiện diện của một đồng hương, kể cả khi đang ở bên kia lục địa.
Tôi không hiểu tại sao lại có chuyện này. Suy nghĩ một hồi, tôi chỉ có thể đi đến một kết luận: vào thời điểm đó, tôi đã quá mải mê bảo vệ thị tộc của mình.
Đến lúc này, tôi thấy việc hỏi han thêm thật phiền phức, nên thay vào đó, tôi đã đọc ký ức của cậu để hiểu rõ hơn về con người này — về chàng trai tên Setsuna.
Cậu là một người chân thành. Gần như là quá mức chân thành. Nhưng cùng lúc, tôi cũng biết được cậu đã phải trải qua những đau khổ cùng cực đến nhường nào trong đời.
Người ta đã đối xử với cậu tàn nhẫn đến mức tôi chỉ muốn đoạt mạng của từng kẻ một trong tòa lâu đài này.
Khi Setsuna biết tôi cũng đến từ Nhật Bản, dường như cảm xúc đã bắt đầu quay trở lại với cậu — bằng chứng là vẻ mặt thất vọng cậu dành cho tôi khi phát hiện ra tôi đã đọc ký ức của cậu.
Dù vậy, tôi biết những kẻ ở đây sớm muộn gì cũng sẽ giết cậu.
Và khi tôi nói ra điều đó, cậu còn chẳng thèm chớp mắt.
Tôi biết chính sự tàn độc của vương quốc này đã đẩy chàng trai lương thiện ấy đến bước đường cùng.
Một cơn thịnh nộ cuộn trào trong lồng ngực, nhưng tôi đã nén nó xuống. Nổi điên lúc này cũng chẳng thể thay đổi được tương lai của cậu.
Tôi lại thầm thở dài, và hỏi cậu một câu gần giống với câu mà lão nhân ấy đã hỏi tôi.
“Nếu bệnh tật được chữa khỏi, cậu muốn làm gì?”
Tôi hỏi cậu về tương lai, vậy mà cậu lại đáp rằng “Chết như những đóa hoa trà”.
Cậu không thể chịu đựng được cái chết trong cô độc. Setsuna nói với tôi rằng cậu muốn được tan biến đi một cách duyên dáng, như những đóa hoa.
Hoa trà đã để lại một dấu ấn quá sâu đậm trong lòng cậu. Lời hứa ấy là lý do cuối cùng níu giữ cậu ở lại với cuộc đời.
Tôi cười gượng, nói với cậu rằng đó không phải là điều cậu thực sự mong muốn.
Bấy giờ, cậu mới rất khẽ khàng nói rằng, cậu ước được du hành khắp thế giới.
Cậu còn nói vài điều nữa sau đó, nhưng tôi đã quyết định không nghe.
Cậu có vẻ hơi tức giận trước lời tôi nói, nhưng tôi đã lựa lời xoa dịu và kể cho cậu nghe về tôi, về lão nhân ấy, về các Anh hùng, và về thế giới này.
Khi tôi giải thích tất cả những điều đó, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gò má chàng trai trẻ.
Và khi tôi nhận ra lý do cậu khóc, trái tim tôi cũng bắt đầu thắt lại.
Cậu đã phải trải qua nỗi cô đơn đến cùng kiệt. Ở nơi này, cậu không thể trông cậy vào bất cứ ai.
Cậu đã phải vật lộn và đau khổ, nhưng không một bàn tay nào chìa ra cứu giúp.
Và cậu không có ai để chuyện trò.
Khi đã thấu hiểu điều đó, tôi biết mình không thể bỏ mặc cậu.
Tôi chỉ mới gặp chàng trai đồng hương này—một người trẻ hơn tôi rất, rất nhiều—vài giờ đồng hồ trước.
Vậy mà tôi có cảm giác như thể đã làm bạn với cậu từ nhiều năm.
Hoặc có lẽ, cậu giống một người em trai hơn. Phải chăng tôi thấy gần gũi với cậu vì đã đọc ký ức của cậu?
Tôi không chắc đó là do tính cách của Setsuna, hay đơn giản chỉ vì tôi quý mến cậu.
Nhưng dù sao đi nữa, cậu đã xem tôi là bạn. Phải chăng, tôi là người bạn đầu tiên của cậu?
Nếu vậy, việc thuyết phục cậu sẽ càng thêm khó khăn…
Cậu không có vẻ gì là một người sẽ chịu khuất phục trước bất kỳ ai.
Nhưng tôi phải làm được, bằng mọi giá. Tôi cần phải lay chuyển được sự bướng bỉnh của Setsuna và thuyết phục cậu.
Bởi vì tôi muốn cậu được sống.
Ngay khi cậu bắt đầu lung lay, tôi liền chuẩn bị mọi thứ trước khi quyết tâm của cậu dao động trở lại.
Tôi đứng dậy, chiếc ghế tự động thu về trong túi.
Cậu đã chìm sâu vào dòng suy nghĩ đến mức chẳng hề hay biết.
Việc một khi đã quyết thì khó lòng thay đổi vừa là điểm mạnh, vừa là điểm yếu lớn nhất của cậu.
Lần này, nó lại là một điểm yếu, và nhờ thế, tôi đã có đủ thời gian để chuẩn bị.
Ma lực và năng lực của tôi đã mạnh đến mức thường không cần đến những câu thần chú, nhưng lần này, tôi muốn thực hiện nó một cách trang trọng nhất, bằng ma thuật uy lực nhất mà tôi có.
Tôi đã thêm vài thủ thuật nho nhỏ vào câu chú, nhưng tôi không nghĩ cậu nhận ra đâu.
Này, có trách tôi được không chứ? Người bạn cuối cùng của tôi lại được bao bọc kỹ đến thế, khiến tôi không kìm được mà muốn giúp cậu một tay.
Tôi cũng phải chắc rằng cậu sẽ không quá đau buồn vì cái chết của tôi, bởi biết tính cậu, cậu sẽ chỉ ngồi sững sờ ở đây rất lâu cho mà xem.
Trời ạ, cứ lo lắng cho cậu thế này, chắc tôi chết cũng không nhắm mắt được. Thật là phiền phức.
Không thể tin được, vào những thời khắc cuối cùng của cuộc đời, tôi lại vướng bận đến thế.
Giá như tôi có thể cùng cậu bước tiếp trên hành trình ấy.
Tôi thầm cười gượng. Tôi không thể ngăn mình mỉm cười khi nghĩ đến cảnh Setsuna sẽ sống cuộc đời của cậu với một nụ cười trên môi.
Nếu cậu tìm thấy hạnh phúc, vậy thì cuộc đời tôi đã không hề lãng phí… kể cả một năm vừa qua.
Tôi thả mình cho cảm giác mãn nguyện ấy và chìm vào giấc ngủ bên cạnh cậu.