Phần Một: Tôi
Hai mươi tư năm, liệu có thể xem là dài hay ngắn? Người ta thường cho rằng bất cứ điều gì kéo dài chừng ấy năm đều là dài. Nếu vậy, một cuộc đời hai mươi tư năm chẳng phải cũng được xem là dài hay sao? Rốt cuộc thì, ta đã không ngừng sống trong suốt khoảng thời gian đó. Tôi nhớ đến khái niệm tuổi thọ trung bình, một suy nghĩ cứ lởn vởn trong đầu, phản bác rằng hai mươi tư năm thực ra chẳng hề dài chút nào. Tôi vẫn cố tìm kiếm một lý do để có thể chấp nhận, dù câu trả lời đã nằm sẵn trong lòng. Bởi vì tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận nó.
Tôi đã mang bệnh từ thuở nhỏ, và cuộc đời kéo dài hai mươi tư năm của tôi sẽ chấm dứt vào hôm nay. Tôi chưa từng có một người bạn, chưa từng biết yêu, chưa từng kết hôn hay sinh con. Tôi chỉ đơn thuần tồn tại, chầm chậm trôi về phía tử thần. Khó có thể nói cuộc đời tôi được ban cho nhiều phước lành.
Nhưng tôi đã may mắn được lớn lên trong một gia đình và một môi trường tuyệt vời. Cha mẹ tôi đều là bác sĩ, chủ một bệnh viện danh tiếng. Cả cuộc đời tôi chỉ gắn liền với một phòng bệnh duy nhất mà họ đã đặc biệt chuẩn bị cho tôi. Vì là bệnh viện, bốn bức tường đều được sơn trắng, nhưng căn phòng được trang trí phù hợp với lứa tuổi của tôi. Tôi nghĩ nó có lẽ cũng không khác mấy so với phòng của những cậu con trai cùng trang lứa. Dĩ nhiên, tôi chưa từng thấy phòng của ai khác nên chẳng thể chắc chắn, nhưng tôi có cảm giác là vậy. Tuy nhiên, nếu phải chỉ ra một điểm khác biệt, thì đó là tôi không bao giờ được phép rời khỏi phòng, vì sự an toàn của chính mình.
Đã có lúc tôi tự hỏi vì sao mình lại được sinh ra, vì sao cuộc đời mình lại phải như thế này. Nhưng kể từ khi biết cha mẹ đã đau khổ đến nhường nào vì không thể chữa khỏi bệnh cho tôi, tôi quyết định chấp nhận thực tại của mình. Tôi có biết bao nơi muốn đến và biết bao điều muốn thấy. Tôi chưa bao giờ từ bỏ hy vọng vào một phương pháp chữa trị khả dĩ, thế nên tôi đã đọc rất nhiều sách, thậm chí còn học để một ngày nào đó trở thành bác sĩ. Tôi muốn nối nghiệp cha mẹ. Tôi đã ôm chặt hy vọng đó trong tim, cho đến tận phút cuối cùng. Cha mẹ chưa bao giờ từ bỏ việc chữa bệnh cho tôi, nên tôi đã luôn tin rằng một ngày nào đó mình sẽ khỏi bệnh. Điều duy nhất tôi có thể làm là tin tưởng họ và nỗ lực hết mình. Tôi đã sống trọn vẹn nhất có thể trong suốt hai mươi tư năm.
Vậy nên… vậy nên…
Mẹ. Bố. Kyoka. Con đã rất hạnh phúc.
Vì vậy, con không muốn mọi người phải khóc.
Con đã hạnh phúc hơn cả mong đợi.
… … … … … … … ……………………… … … … … … ………………………………………… … … … … … … …
“Ngươi là anh hùng thứ sáu mươi tám.” Một giọng nữ cao, trong trẻo vang lên.
Tôi đột ngột tỉnh giấc, ngay lập tức bị một cơn choáng váng, buồn nôn cùng một cơn đau nhói như thể có ai đó đấm thẳng vào đầu ập đến. Cảm giác ấy dữ dội đến mức khiến tôi nín thở trong giây lát. Tôi xoay người, cố gắng thoát khỏi nó trong khi điên cuồng lục tìm trong ký ức xem chuyện gì đã xảy ra với mình.
Ai đang nói vậy? Mình đã làm gì? Cơn đau buốt óc này là sao?!
“Ngươi là anh hùng thứ sáu mươi tám.” Giữa lúc tâm trí còn đang hỗn loạn, tôi lại nghe thấy giọng nói của người phụ nữ. Nhưng tôi không tài nào hiểu nổi những gì cô ta nói, và rồi giọng nói biến mất. Trong một khoảnh khắc, tôi đã nghĩ có lẽ một cô y tá nào đó đang nói chuyện với mình. Nhưng trên hết, một câu hỏi cấp bách cứ thế trào ra khỏi lồng ngực.
“…Tại…sao…tôi…vẫn…còn…sống?” Những từ ngữ bật ra khỏi miệng tôi, khàn đặc, không thành tiếng.
Rồi lần đầu tiên, tôi mở mắt ở nơi này. Tôi nhìn thấy cánh tay phải của mình. Một chiếc vòng tay màu bạc ánh xanh đang lấp lánh trên cổ tay. Tôi quay đầu nhìn quanh, cố gắng nắm bắt tình hình trong khi chịu đựng cơn đau và cảm giác buồn nôn. Đây không phải là căn phòng mà tôi đã sống cả đời. Tôi hoàn toàn không có ký ức gì về nơi này.
“Phải, đúng thế. Để tôi giải thích nhé?” người phụ nữ bình tĩnh hỏi, dường như không hề ngạc nhiên trước phản ứng của tôi.
“……”
Khi cô ta lên tiếng, cơn buồn nôn và đau đớn dần dịu đi, nhịp tim đang đập thình thịch của tôi cũng bắt đầu trở lại bình thường. Tôi không bận tâm tự hỏi vì sao cơn đau lại dừng, hay vì sao sự bối rối của mình lại tan biến.
“Hỡi anh hùng dũng cảm, ngài có nghe không?”
Tôi đoán cô ta đang nói với mình, nhưng không hiểu vì sao lại gọi tôi như vậy.
“Tôi… tôi không chắc mình hiểu cô đang nói gì.”
“Chà, tôi muốn giải thích cho ngài ngay bây giờ. Ngài cảm thấy ổn rồi chứ, phải không?”
“Vâng. Tôi không còn thấy buồn nôn hay đau đớn nữa.”
Cô ta gật đầu, rồi điềm tĩnh giải thích về tình hình của tôi, vị thế của tôi, và về đất nước này. Tôi thoáng nhận ra một chút khinh miệt trong thái độ của cô ta. Cứ mỗi lời cô ta nói, những câu hỏi mới lại nảy sinh, nhưng vì lý do nào đó, tôi không tài nào cất lời hỏi được. Tôi chỉ lặng lẽ lắng nghe.
“Tốt lắm. Vậy thì, tôi sẽ đưa ngài về phòng. Tôi có thể giải thích chi tiết hơn ở đó.”
Tôi gật đầu tỏ ý đồng ý rồi loạng choạng đứng dậy. Cô ta bắt đầu chậm rãi bước đi, và tôi cố theo sau, nhưng đôi chân tôi không sao nhúc nhích. Tôi đã định bước tới, nhưng đôi chân không nghe lời đã khiến tôi mất thăng bằng và ngã khuỵu. Tôi thấy đau; chắc hẳn tôi đã đập đầu vào đâu đó, bởi vì ý thức tôi bắt đầu từ từ tan biến. Thứ cuối cùng tôi thấy trước khi lịm đi là đôi mắt lạnh như băng của người phụ nữ đang lườm mình, và vòng tròn màu xanh nhạt thêu trên chiếc áo choàng đen của cô ta. Vì một lý do nào đó, tôi chợt nhận ra nó trông giống hệt vầng trăng treo trên bầu trời nửa đêm, rồi ý thức hoàn toàn vụt tắt.
Tôi không biết bao lâu đã trôi qua, nhưng vào một lúc nào đó, tôi tỉnh lại. Vừa cân nhắc tình trạng thể chất của tôi, cô ta vừa một lần nữa giải thích về thế giới này. Đây không phải là thế giới mà tôi đã được sinh ra và lớn lên. Một thế giới khác ư...? Những câu chuyện như thế này, ở thế giới cũ của tôi, chúng tôi có một cái tên riêng cho nó. Và tại thế giới này, ngoại hình của tôi vẫn giống hệt như ở Nhật Bản: tóc đen, mắt đen.
Người phụ nữ nói rằng tôi có phẩm chất của một anh hùng và đã được triệu hồi đến đây bằng một loại ma thuật đặc biệt, có khả năng gọi về những linh hồn đã kết thúc tuổi thọ tự nhiên của mình. Những anh hùng từ thế giới khác này được đưa đến đây để bảo vệ nhân loại khỏi lũ quái vật.
Thật lòng, tôi tự hỏi tại sao mình lại được chọn. Có lẽ khái niệm về anh hùng ở đây khác chăng, nhưng em gái tôi, Kyoka, và tôi đều mê mẩn những tiểu thuyết phiêu lưu như vậy, nên chúng tôi thường đọc chúng. Ai cũng nên cố gắng bảo vệ thế giới của mình, nhưng dĩ nhiên, tôi chưa từng nghĩ vai trò đó sẽ đến với mình. Vô số suy nghĩ lướt qua đầu khi tôi lắng nghe, và có lẽ vì thế mà tôi đã tự hỏi tại sao họ lại phải triệu hồi các anh hùng đến thế giới này.
Tôi hỏi người phụ nữ về điều đó, cô ta nhíu mày trước câu hỏi của tôi nhưng vẫn trả lời. Cô ta nói rằng ma thuật triệu hồi sẽ ban cho người được gọi đến những lợi ích to lớn về thể chất và ma lực. Cơ thể họ sẽ được tái sinh ở thời kỳ đỉnh cao và được tăng cường sức mạnh, sau đó được ban cho một lượng ma lực khổng lồ. Nhờ đó, anh hùng được triệu hồi sẽ trở thành một sự tồn tại vượt xa con người ở thế giới này, và có thể chiến đấu chống lại những con quái vật mà họ vốn bất lực.
Triệu hồi một linh hồn lại có thể hồi sinh cả thể xác sao? Nghe hoang đường đến mức tôi phải nói rằng tôi không thể tin lời cô ta.
“Triệu hồi một linh hồn mà không có thể xác thì để làm gì? Ma thuật được tạo ra để phục vụ một mục đích cụ thể. Vốn dĩ nó là vậy,” cô ta đáp.
Nhưng giờ đây, tôi vẫn nằm trên giường trong một căn phòng trắng. Điều duy nhất thay đổi là tôi cảm thấy mình trẻ hơn một chút—có lẽ khoảng mười tám tuổi. Vẫn là dáng hình quen thuộc ấy, nhưng trái tim tôi thì thầm rằng đây không phải là tôi. Tôi đã để lại cuộc đời và thân xác của mình lại phía sau, cùng với cha mẹ và em gái. Kể từ ngày hôm đó, tôi chỉ nằm trên giường, bi thương than khóc cho sự thật ấy.
Căn bệnh của tôi không hề được chữa khỏi. Thứ duy nhất khác đi là thế giới tôi đang sống. Không có gì thay đổi về tôi. Cá nhân tôi rất nghi ngờ việc mình đã trở nên mạnh mẽ hơn về thể chất hay được ban cho sức mạnh ma thuật. Tôi thậm chí còn chưa có cơ hội để thử nghiệm. Lợi ích duy nhất tôi thực sự khao khát là được chữa khỏi căn bệnh của mình. Tôi không cần bất kỳ sức mạnh siêu việt hay đặc biệt nào.
Tôi đã được ban cho vai trò của một anh hùng, nhưng vì vẫn còn mang bệnh, tôi không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ của mình. Thế nên, tôi lại ở trong một căn phòng giống hệt phòng bệnh, y như ở thế giới cũ. Ma thuật đã không chữa được bệnh cho tôi. Có lẽ ở thế giới này cũng không có cách nào làm được điều đó. Họ cho tôi uống những loại thuốc kỳ lạ trong khi tôi tiếp tục cuộc sống liệt giường. Thú thực, tôi còn không chắc liệu thứ thuốc đó có dùng để trị bệnh cho tôi không nữa.
Vài ngày nữa lại trôi qua. Vì không thể nhìn thấy bên ngoài, tôi chỉ có thể đếm ngày qua mỗi giấc ngủ. Họ cung cấp cho tôi thức ăn, quần áo, và nơi ở, nhưng tôi không được phép rời khỏi phòng. Tôi bị giam lỏng dưới danh nghĩa điều trị, nhưng có lẽ mô tả chính xác nhất phải là tôi đang bị giám sát. Họ đã ích kỷ triệu hồi tôi, rồi khi thấy tôi vô dụng thì tước đoạt tự do của tôi. Dù vậy, tôi có cảm giác rằng ngay cả khi họ cho rằng tôi hữu dụng, họ cũng sẽ không bao giờ cho tôi tự do.
Tôi dành phần lớn thời gian trong cô độc, và số người được phép lại gần phòng tôi cũng bị hạn chế. Tôi đoán mình sẽ cứ mãi một mình như thế này, một lần nữa chậm rãi đi về phía cái chết. Mọi thứ vẫn y như khi tôi còn ở Nhật Bản. Không, có một điều khác biệt, theo một cách tồi tệ hơn. Lần này, tôi không có gia đình ở bên cạnh. Không một ai trên thế giới này quan tâm đến tôi. Tôi hoàn toàn và tuyệt đối cô độc. Và tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sự cô độc lại có thể gây ra nhiều lo âu và buồn khổ đến thế. Chỉ khi rơi vào hoàn cảnh này, tôi mới nhận ra cha mẹ và em gái đã yêu thương mình nhiều đến nhường nào. Họ đã trân quý tôi hơn tôi từng nghĩ rất nhiều.
“Vì cuộc đời của ngươi ở thế giới trước đã kết thúc, ngươi không thể quay về đó được nữa.”
Tim tôi đau nhói khi nhớ lại lời người phụ nữ. Tôi đã tha thiết ước mình có thể trở về nhà. Nhưng giờ đây, trong căn phòng trắng này, một nơi quá giống với quá khứ của tôi, tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là gia đình mình.
Một năm đã trôi qua kể từ ngày tôi được triệu hồi đến thế giới này. Tôi được chuyển từ phòng cũ sang một căn phòng đơn sơ khác, nhưng từ đây, tôi có thể nhìn ra khung cảnh bên ngoài. Qua khung cửa sổ, tôi biết được thế giới này cũng có bốn mùa. Tôi cảm nhận được cái lạnh, cái nóng, và khi những ngày có thời tiết dễ chịu xuất hiện nhiều hơn, tôi đoán một năm đã trôi qua kể từ lúc tôi được triệu hồi.
Ngày tháng trôi đi đã mang theo nhiều đổi thay; chắc hẳn thời gian ở thế giới bên ngoài cũng đang vận hành như ở thế giới cũ của tôi. Dù điều đó chẳng liên quan gì đến tôi, kẻ không được phép rời khỏi căn phòng này. Mặc dù tôi nghĩ có lẽ lịch của thế giới này khác với Nhật Bản. Khi mới được triệu hồi, tôi đã cố đếm ngày một thời gian, nhưng rồi trí nhớ của tôi trở nên chắp vá. Vậy nên tôi quyết định từ bỏ việc đếm, thay vì giữ một phép tính sai lệch trong đầu. Tôi nhận ra việc tiếp tục cũng chẳng có ý nghĩa gì, nên tôi đã dừng lại.
Thay đổi lớn nhất trong năm qua có lẽ là việc tôi chính thức bị xem là hoàn toàn vô dụng. Tôi nghe lỏm được mấy người lính gác bên ngoài nói rằng anh hùng thứ 69 đã được triệu hồi. Nếu đó là sự thật, thì có lẽ mọi chuyện sẽ sớm kết thúc với tôi. Giờ họ đã có anh hùng mới, họ chẳng còn cần đến một kẻ bệnh tật, vô năng như tôi nữa. Tôi chỉ không biết mình sẽ chết vì bệnh trong căn phòng ảm đạm này, hay là sẽ bị giết. Tôi biết vương quốc này không nhân từ đến mức để một kẻ vô dụng được tiếp tục sống.
Nhưng quan trọng hơn, tôi đã từ bỏ cuộc sống này rồi. Ngay cả khi họ thả tôi ra, tôi cũng sẽ hoàn toàn mù tịt về thế giới này. Tôi bệnh tật; tôi không thể nào sống sót được. Có lẽ nếu khỏe mạnh thì được, nhưng với cái thân thể ốm yếu này thì không thể nào.
Tôi thờ thẫn nhìn ra ngoài cửa sổ từ trên giường. Cái mà ở Trái Đất chúng tôi gọi là mặt trăng thì ở đây lại tỏa ra một thứ ánh sáng xanh biếc, buồn bã rọi xuống hình bóng tôi. Đã bao nhiêu lần tôi ước nó cũng có màu vàng như vầng trăng ở quê nhà?
“Này cậu. Không phải cậu là một anh hùng sao?” Đột nhiên, một giọng nói xa lạ phá vỡ sự tĩnh lặng trong phòng.
Lẽ ra chỉ có mình tôi ở đây.
Tôi rời mắt khỏi vầng trăng xanh, hướng về phía phát ra giọng nói. Một chàng trai trẻ với đôi mắt xanh lá cây nhạt và mái tóc màu nâu vàng đang đứng đó. Thấy tôi không đáp, anh ta mất kiên nhẫn và tiến lại gần giường tôi. “Này. Trả lời câu hỏi của tôi đi.”
Trong thoáng chốc, tôi tự hỏi liệu anh ta có phải là sát thủ không, nhưng dù có phải đi nữa, tôi cũng chẳng có cách nào chống cự. Với tình trạng này, tôi không tự tin mình có thể trốn thoát. Tôi đã nghĩ từ lâu đây sẽ là kết cục của mình, và giờ nó đã đến.
Nếu đã vậy…
Nếu đã vậy, có một cuộc trò chuyện cuối cùng cũng không sao chứ nhỉ? Suốt mấy tháng qua, tôi thực sự đã không được nói chuyện với ai.
“Anh là ai?”
“Trả lời câu hỏi của tôi trước. Cậu có phải là anh hùng không?”
“Về mặt lý thuyết thì đúng, tôi là anh hùng thứ sáu mươi tám.”
“Khoan, thứ sáu mươi tám? Cậu không phải người thứ sáu mươi chín à?”
“Tôi được triệu hồi đến đây một năm trước.”
“Hừm…” Người đàn ông trầm ngâm suy nghĩ.
Tôi tò mò nhìn anh ta. “Giờ đến lượt anh trả lời câu hỏi của tôi. Anh là ai?”
“À, phải. Tôi là anh hùng thứ hai mươi ba. Trước khi đến đây, tôi sống ở Nhật Bản. Tôi được triệu hồi vào… năm 2015 thì phải.”
Câu trả lời của anh ta bất ngờ đến mức khiến tôi á khẩu. Tôi không chỉ ngạc nhiên vì một anh hùng khác đột nhiên xuất hiện, mà còn vì anh ta cũng là người Nhật. Tôi thậm chí không thể đáp lại. Không phải tôi chưa từng nghĩ đến khả năng có những anh hùng người Nhật khác. Nhưng việc một người xuất hiện ngay trước mắt tôi, ngay tại thời điểm này, đối với tôi không khác gì một phép màu.
“Còn cậu thì sao?”
“Tôi được triệu hồi vào năm 2020…” Tim tôi đập nhanh đến nỗi tôi gần như không thể nói nên lời.
“Hừm. Giữ yên một chút,” người tự xưng là anh hùng thứ 23 nói, rồi đặt tay lên ngực tôi. Tôi thoáng căng người, tự hỏi anh ta định làm gì mình. Một luồng xung động nhẹ chạy qua cơ thể tôi, nhưng không hề đau đớn. Tôi hiểu ngay rằng anh ta đã dùng một loại ma thuật nào đó lên tôi.
“Ra là vậy. Thì ra là thế,” anh ta lẩm bẩm, một vẻ mặt cay đắng nhưng đã thông tỏ.
Tôi lặng lẽ nhìn anh ta. Nhận ra ánh mắt của tôi, anh ta nói, chẳng có vẻ gì là áy náy: “À. Tôi vừa xem qua ký ức của cậu.”
Tôi chẳng có ký ức nào đáng xấu hổ đến mức phải giấu giếm, nhưng chẳng phải ít nhất anh ta cũng nên hỏi trước sao? Tôi khịt mũi nhẹ để tỏ ý không hài lòng, và anh ta nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc.
“Cậu biết họ sắp giết cậu, phải không?”
“Vâng, tôi biết. Nhưng tôi chẳng thể làm gì được. Và cũng không có ý định làm gì,” tôi bình tĩnh đáp.
Anh ta nhìn tôi chăm chú, như thể đang cố nhìn thấu tâm can tôi.
“Nếu bệnh của cậu được chữa khỏi, cậu muốn làm gì?”
“Chết như những đóa hoa trà,” tôi đáp không chút do dự.
Anh ta cười gượng trước câu trả lời trừu tượng của tôi. Vì đã đọc ký ức của tôi, tôi biết anh ta hiểu ý tôi là gì. Cái chết đang từ từ bò đến trong căn phòng trắng này là một điều không thể chịu đựng nổi.
“Đó là điều cậu mong sẽ xảy ra. Nhưng tôi đang hỏi cậu muốn làm gì.”
Tôi muốn làm gì ư? Chỉ có một điều duy nhất hiện lên trong đầu.
“Không có gì sao? Phải có chứ, đúng không?”
“Nếu bệnh của tôi được chữa khỏi, tôi muốn đi du hành khắp thế gian. Tôi không muốn chết ở đây… mà muốn chết ở một nơi do chính mình lựa chọn.”
Tôi lặng lẽ thổ lộ ước nguyện của mình.
Trong khi tôi nói, anh ta vẫn nhìn tôi một cách vô cảm. “Nếu cậu muốn đi du hành khắp thế gian, tôi sẽ cho cậu thứ cậu cần để làm điều đó. Dù sao thì tôi cũng không còn lý do gì để sống ở thế giới này nữa… Vậy nên, tôi sẽ cho cậu cuộc đời của tôi.”
Anh ta nói điều đó nhẹ tênh, không một chút bi lụy, như thể đang cho đi món ăn vặt yêu thích của mình. Anh ta vừa nói sẽ cho tôi mạng sống của anh ta để tôi có thể đi du hành thế giới này. Trong một thoáng, tôi không tin vào tai mình, nhưng nét mặt của anh ta cho thấy anh ta hoàn toàn nghiêm túc, và tôi đã vô thức cao giọng.
“Tôi không khao khát đi du hành đến thế! Không đến mức muốn ai đó phải hy sinh mạng sống của mình vì nó!”
Cơ thể tôi không theo kịp cảm xúc đang dâng trào, và tôi bắt đầu ho dữ dội, lồng ngực đau nhói. Tôi ôm lấy ngực, quay đi để cố gắng làm dịu cơn đau. Anh ta đặt một tay lên lưng tôi, chậm rãi và đầy cảm thông xoa nhẹ. Tôi hơi nghiêng đầu nhìn lên, thấy anh ta đang nở một nụ cười phức tạp.
“Xin lỗi, lẽ ra tôi nên diễn đạt khác. Tôi sẽ kể cho cậu nghe toàn bộ câu chuyện, cậu chỉ cần lắng nghe thôi. Sau khi nghe xong mọi chuyện, cậu có thể tự mình quyết định. Như vậy được chứ?”
“Nếu tôi chỉ cần lắng nghe.”
“Ừ, hiện tại chỉ cần vậy thôi.”
Sau khi thấy tôi đã lấy lại hơi, anh ta rút tay về. Hơi ấm dịu dàng rời khỏi cơ thể khiến tôi thoáng hoảng hốt, nhưng tôi đã cố nén những cảm xúc đó vào sâu trong lòng. Tôi hướng ánh nhìn về phía anh ta, sẵn sàng lắng nghe. Anh ta ngồi xuống một chiếc ghế và nhìn tôi.
“Anh lấy ghế ở đâu ra vậy?” Trước đó nó không hề có trong phòng. Anh ta không mang nó vào, và cũng chẳng có nơi nào để giấu nó.
“Đầu tiên, tôi sẽ tự giới thiệu.” Có vẻ như anh ta không có ý định trả lời câu hỏi của tôi. “Tôi là anh hùng thứ hai mươi ba được triệu hồi đến vương quốc này. Tên của tôi ở Nhật Bản là Kanade Tokito. Ở thế giới này, tên tôi là Kyle. Tôi đã vứt bỏ cái tên Nhật của mình. Cậu có thể gọi tôi là Kyle.”
Anh ta nhìn tôi đầy ẩn ý, như muốn nói, “Đến lượt cậu giới thiệu đấy.”
Tôi không thấy cần thiết, vì anh ta đã xem ký ức của tôi rồi. “Tôi là Setsuna Sugimoto…”
“Sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là… tôi có cảm giác đây là lần đầu tiên tôi nói tên mình kể từ khi đến thế giới này.”
“Chắc là vậy rồi…” Kyle liếc nhìn chiếc vòng trên cổ tay phải của tôi. “Tôi đã ngất đi trước khi họ kịp nói gì nhiều. Có lẽ họ cho rằng việc hỏi tên tôi cũng chẳng đáng.”
“……” Anh ta im lặng, như thể đang chìm trong suy nghĩ. Anh ta không nói lý do, nên tôi chẳng biết anh ta đang nghĩ gì.
Sau màn giới thiệu, Kyle bắt đầu kể về mình. Về thời điểm anh được triệu hồi, những gì xảy ra sau đó, và những gì anh đã chứng kiến trong suốt thời gian ở Vương quốc Gardir này. Những người được triệu hồi mang danh hiệu anh hùng, nhưng thực chất, họ chỉ là những nô lệ cho vương quốc. Chỉ có hoàng tộc và một nhóm nhỏ người ở Gardir, cùng một vương quốc khác tên là Ellana, biết sự thật về các anh hùng được triệu hồi. Ở thế giới này, giá trị của một mạng người rất rẻ mạt.
Nét mặt Kyle hằn lên vẻ cay đắng khi anh kể về những trải nghiệm và kiến thức của mình. Chúng tôi được gọi đến đây để làm công cụ chiến đấu với quái vật. Tôi có cảm giác rằng thế giới bên ngoài đầy rẫy hiểm nguy. Kyle đã sống trong đó, nên tôi đồ rằng anh đã trải qua những chuyện còn khó khăn hơn tôi có thể tưởng tượng.
Bỗng nhiên, nét mặt anh sáng bừng lên. “Nhưng rồi, một người đã cứu tôi khỏi cuộc đời của một anh hùng.”
“……”
“Anh hùng thứ năm đã cứu tôi.”
“Thứ năm…?”
“Đúng vậy.”
Nét mặt anh rạng rỡ và giọng nói tràn đầy niềm vui khi nhắc đến người ấy. Tôi có thể cảm nhận được người đó quan trọng với anh đến nhường nào. Và khi lắng nghe, tôi nhận ra một điều. Đây là lần đầu tiên tôi được trò chuyện với tư cách là Setsuna Sugimoto kể từ khi đến thế giới này. Rất hiếm người đến phòng tôi, và không một ai từng cố gắng giao tiếp với tôi. Những cô hầu gái chăm sóc tôi cũng chỉ nói những lời tối thiểu cần thiết. Bởi vì ở thế giới này, tôi không phải là một con người. Tôi là một thứ đồ vật.
Tôi biết mình phải lắng nghe câu chuyện của Kyle, nhưng tôi không thể ngăn những giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên má. Anh đã xem tôi là một con người, đã hỏi tên tôi, đã nói chuyện với tôi. Anh đã lắng nghe và đáp lại tôi. Anh đã cho tôi tất cả những điều vốn rất đỗi bình thường khi tôi còn được gia đình bao bọc—những điều tôi đã đánh mất kể từ khi đến đây. Đó là lý do tôi cảm thấy hạnh phúc vô ngần trong khoảnh khắc này cùng Kyle. Tôi nhận ra mình đã khao khát sự ấm áp của con người đến nhường nào.
“Nín đi nào. Tôi không dỗ một thằng con trai khóc nhè đâu,” anh nói với giọng hơi trêu chọc, nhưng lời lẽ lại là đang an ủi tôi. Sự đối lập giữa lời nói cộc cằn và cái chạm dịu dàng của anh khiến tôi bật cười lần đầu tiên kể từ khi đến thế giới này. Anh là người bạn đầu tiên của tôi ở đây. Dù chúng tôi chỉ mới gặp nhau. Nhưng liệu anh có cho phép tôi gọi anh như vậy không?
Một lúc sau, tôi bình tĩnh lại, và Kyle kể cho tôi nghe về anh hùng thứ 5. Anh hùng thứ 5 cũng đến từ Nhật Bản, tên ông là Shigeto Hanai. “Gặp được ông ấy đã thay đổi cả cuộc đời tôi,” Kyle nói với một nụ cười. Qua lời anh kể, tôi hình dung ông là một người rất chính trực và vững chãi.
“Đây là phần quan trọng. Cậu thấy chiếc vòng trên tay phải của mình chứ? Nó được làm từ ngân lam—một kim loại hiếm ở thế giới này, cứng hơn cả kim cương. Ngân lam không nhất thiết phải dùng để chế tạo ma cụ, nhưng người ta sẽ dùng nó khi muốn tạo ra một thứ không thể bị phá vỡ. Ma cụ là vật phẩm được truyền vào ma thuật và sức mạnh đặc biệt. Chiếc vòng đó là một trong số chúng, nó sẽ truyền đi vị trí và tín hiệu sinh tồn của cậu cho đến khi cậu chết.”
“Nghĩa là dù tôi đi đâu, họ cũng sẽ biết tôi đang ở đâu và còn sống hay đã chết, đúng không?”
“Đúng vậy. Cậu không thể trốn thoát nếu còn đeo nó. Nếu cố tháo ra, nó sẽ gây ra đau đớn thể xác, cho đến khi giết chết cậu.”
Kyle thở dài thườn thượt. “Nói cách khác, chiếc vòng chỉ có thể được tháo ra sau khi cậu chết. Và bất cứ ai được triệu hồi đến đây đều bị đeo một cái. Nó được gọi là Di Chúc Anh Hùng.”
Anh ta nhìn chiếc vòng của tôi với vẻ khó chịu rồi tiếp tục. “Kể cả chặt tay cũng vô dụng. Chiếc vòng sẽ chỉ hiện ra trên cổ tay còn lại. Tôi cũng từng bị đeo một cái. Tôi đã sống trong lo âu ngày qua ngày, diệt quái vật và tuân lệnh nhà vua. Đó là cách duy nhất để tôi tồn tại.”
Vì chưa bao giờ trải qua một trận chiến sinh tử với quái vật, tôi không biết nói gì để an ủi anh, chỉ có thể lặng lẽ nhìn vẻ mặt đau khổ của anh.
“Họ cho tôi ăn sung mặc sướng, nhưng…” Anh nhìn tôi, đôi mắt trĩu nặng nỗi buồn. “Đã có lúc tôi không thể chịu đựng được cuộc sống đó nữa. Đó là khi tôi gặp anh hùng thứ năm.”
“Hanai không có Di Chúc Anh Hùng sao?”
“Ông ấy có, vì ông ấy cũng là một anh hùng. Nhưng thời đó, chúng chưa hoạt động ổn định như bây giờ. Ông ấy đã có một trận chiến ác liệt với một con quái vật và gần như đã chết. Chiếc vòng đã chẩn đoán nhầm rằng ông ấy sắp chết, và đến khi ông lão nhận ra chuyện gì đã xảy ra, Di Chúc Anh Hùng đã biến mất.”
“Ông ấy bị thương nặng đến mức nó tưởng ông ấy đã chết ư?”
“Đúng vậy. Ông ấy sống sót được đã là một phép màu.”
“Thật không thể tin được.”
“Ông ấy từng nói với tôi rằng, ngay khi Di Chúc Anh Hùng biến mất, ông ấy đã quyết định làm lại cuộc đời. Ông ấy chưa bao giờ ngần ngại giết quái vật, nhưng ông đã phải vật lộn rất nhiều vì không thể sống theo cách mình muốn.”
Kyle ngừng lại một chút, nhắm mắt như thể đang nén lại điều gì. Tôi có cảm giác cả anh và Hanai đều đã trải qua những nỗi đau khổ tương tự. Tôi lặng lẽ chờ anh nói tiếp.
Anh mở mắt và cười nhẹ, bảo tôi đừng bận tâm, rồi chuyển chủ đề.
“Ông lão có tên trong sách sử của vương quốc này đấy, cậu biết không?”
“Thật vậy sao?”
“Đúng thế. Là một anh hùng đã chiến đấu dũng cảm năm nghìn năm trước.”
Tôi đang định gật đầu thì chợt nhận ra điều gì đó.
“Nhưng điều đó không thể nào, phải không? Nếu Hanai là anh hùng từ năm nghìn năm trước, làm sao ông ấy gặp được anh? Thật vô lý,” tôi nói.
Một nụ cười tinh quái nở trên môi Kyle. “Đoán xem tôi bao nhiêu tuổi, Setsuna.”
“Hừm. Trông anh khoảng hai lăm, nhưng sau khi nghe chuyện của anh về Hanai, tôi đoán là mình sai rồi?”
“Vậy thì cứ tính cả chuyện đó vào và đoán thử đi.”
“Hừm… Tôi không dùng được ma thuật, nhưng nếu Hanai có thể, có lẽ anh khoảng tám mươi?”
“Sai. Cậu trả lời nghiêm túc đấy à? Tôi đã cho gợi ý rồi mà.”
“Vâng, rất nghiêm túc. Rằng anh tám mươi tuổi.”
Kyle bỗng phá lên cười, rồi cho tôi biết tuổi thật của anh. “Tôi đã sống ở đây hơn hai nghìn năm trăm năm rồi.”
“……” Tôi sững sờ trước con số không tưởng. Tôi đã nghĩ anh sẽ nói rằng anh đang đùa. Tôi chờ đợi, nhưng anh không nói. Mắt tôi mở to khi nhận ra anh đang nói thật.
Anh giải thích cho tôi về tuổi thọ ở thế giới này. Tuổi thọ trung bình ở vương quốc này thường từ hai trăm đến hai trăm rưỡi. Quý tộc hoặc hoàng tộc, những người có thể sử dụng ma thuật, thường sống đến khoảng ba trăm rưỡi. Các ma pháp sư còn sống lâu hơn thế. Có những chủng tộc không có khả năng ma thuật, và tuổi thọ của họ khác với con người. Tóm lại, tôi nhận ra rằng tuổi thọ của mọi người ở thế giới này rất dài.
Tôi hiểu điều đó, nhưng nếu quý tộc sống đến ba trăm rưỡi, làm sao Kyle có thể sống hơn hai nghìn năm trăm năm được? Điều đó dường như là không thể.
“Ông lão, và bây giờ là tôi—chà, khả năng ma thuật của chúng tôi là vô hạn. Vì vậy, về cơ bản, tôi là bất tử,” anh nói với vẻ mặt nghiêm túc. “Tôi đã thừa hưởng năng lực ma thuật khổng lồ đó từ ông lão, cùng với tất cả kinh nghiệm, kiến thức, kỹ năng và năng lực của ông. Ông đã trao tất cả cho tôi. Ông gặp tôi vào lúc ông cảm thấy mình đã sống đủ ở thế giới này và đang khao khát cái chết. Ông nhìn vào Di Chúc Anh Hùng của tôi và hỏi—”
Kyle rời mắt khỏi tôi, ánh mắt anh có chút trìu mến khi nói tiếp.
“Ông hỏi tôi, ‘Nếu cháu có thể tháo chiếc vòng đó ra, cháu sẽ làm gì ở thế giới này?’” Câu hỏi đó giống hệt câu hỏi Kyle đã dành cho tôi.
“Tôi đã nói với ông rằng tôi muốn sống một cuộc đời tự do. Không phải một cuộc đời đầy ràng buộc, bị người khác chi phối. Mà là một cuộc đời tự do tự tại.”
“……”
“Sau khi tôi nói vậy, ông lão bảo rằng ông đã tận hưởng cuộc sống này quá đủ rồi, và nếu tôi muốn, ông sẽ giải thoát cho tôi.”
Kyle đang kể lại một cách đơn giản, nhưng tôi có cảm giác cuộc trò chuyện giữa họ hẳn đã phức tạp hơn nhiều.
“Và thế là, ông lão đã cho tôi cuộc đời thứ ba. Đó là lý do tôi ở đây. Nếu không gặp ông, có lẽ tôi đã tiếp tục căm ghét và nguyền rủa thế giới này cho đến chết.”
Tôi lặng lẽ lắng nghe. Dù đã lờ mờ đoán được anh định nói gì, tôi không muốn ngắt lời anh.
Anh nhìn thẳng vào mắt tôi. Và tôi cũng nhìn thẳng lại anh.
“Vậy nên lần này, đến lượt tôi cho cậu cơ hội thứ ba trong đời. Hãy vứt bỏ cơ thể đó và đặt linh hồn cậu vào cơ thể này.”
Tôi có thể cảm nhận được anh đã lựa chọn từ ngữ rất cẩn thận.
“Nói đơn giản, linh hồn của cậu sẽ hợp nhất với linh hồn của tôi. Và tất nhiên, cả linh hồn của ông lão nữa. À, tôi nói ‘hợp nhất’, nhưng thực ra nó có nghĩa là linh hồn của tôi và của ông lão sẽ được chuyển hóa thành thông tin. Chúng sẽ không ảnh hưởng đến nhân cách của cậu.”
Tôi không thể trả lời.
“Ma lực khổng lồ, kỹ năng, kiến thức, kinh nghiệm và năng lực của chúng tôi. Tất cả sẽ là của cậu. Và chúng sẽ giúp cậu rất nhiều để làm điều cậu muốn—du hành khắp thế giới. Ông lão rất mạnh, và tôi cũng vậy. Sau khi kế thừa sức mạnh đó, cậu sẽ trở thành người mạnh nhất thế giới này.”
Kyle mỉm cười, đôi mắt anh sáng lên sự chân thành.
“Không…”
Cuối cùng tôi cũng đã gặp được một người. Tôi đã cô độc trên thế giới này, và anh đã tìm thấy tôi. Cuối cùng tôi cũng có được một người bạn có thể thấu hiểu cảm xúc của mình. Một người bạn thật sự tốt mà tôi có thể trút hết nỗi lòng. Và tôi không muốn cô đơn nữa.
“Setsuna. Tôi đã sống hơn hai nghìn năm trăm năm. Còn cậu, cậu chưa làm được gì cả, ở Nhật Bản hay ở đây, phải không?”
Kyle không từ bỏ. “Tôi nghĩ cậu nên sống. Cậu nên ra ngoài kia, nhìn ngắm và trải nghiệm mọi thứ. Hãy khám phá niềm vui của cuộc sống và vươn tay nắm lấy nó. Tất nhiên, cuộc sống không phải lúc nào cũng màu hồng. Có rất nhiều điều đau khổ ở đây. Đây không phải thế giới của chúng ta. Các giá trị cũng hoàn toàn khác biệt. Thật lòng mà nói, sống ở đây không hề dễ dàng.”
Kyle thẳng thắn và chân thành, anh không hề che giấu những lo ngại của mình. “Nhưng ngay cả như vậy… nơi đây vẫn có vẻ đẹp của riêng nó. Những điều sẽ làm lay động trái tim cậu. Và tôi muốn cậu được trải nghiệm chúng.”
Anh đang cố gắng thuyết phục tôi, nhưng tôi lắc đầu.
“K-không.”
“Ngay cả khi cậu từ chối lời đề nghị này, tôi vẫn sẽ rời khỏi thế giới này. Tôi đã hài lòng với cuộc đời mình đã sống, và không gì có thể thay đổi quyết định của tôi.”
“Cái gì?” Câu trả lời của Kyle trước sự từ chối ngoan cố của tôi thật choáng váng. Tôi cảm thấy máu như rút khỏi mặt mình.
“Setsuna. Nếu cậu nhận lấy cơ thể này, cái tôi của tôi sẽ biến mất. Nhưng tôi vẫn có thể ở bên cậu. Cậu sẽ được tự do đi khắp thế giới này, đến bất cứ đâu cậu muốn. Hãy chấp nhận di chúc mà ông lão và tôi đã sống. Hãy thử bước một bước đó đi.”
Ý nghĩ bị bỏ lại khiến tôi cảm thấy buồn bã và sợ hãi, cùng với một cảm giác lo âu và cô đơn không thể giải thích được. Kyle nhìn tôi chằm chằm và bình tĩnh nói, “Tôi muốn cậu sống. Tôi biết chúng ta mới gặp nhau vài giờ, nhưng chẳng lẽ cậu không muốn làm bạn mình vui sao?”
Nước mắt tôi lăn dài trên má, rơi xuống tấm chăn, khi anh gọi tôi là bạn.
“Ông lão và tôi đều được rèn luyện kiếm thuật và cận chiến đến mức hoàn hảo. Về ma thuật hay năng lực, cũng không ai có thể bì được. Và cậu sẽ kế thừa tất cả kiến thức về thế giới này mà chúng tôi đã tích lũy. Cậu không chỉ được trang bị năng lực để tự vệ, mà tôi còn thiết lập để cậu có thể tra cứu những thông tin chúng tôi để lại bên trong cậu.”
Dù Kyle biết rõ tôi vẫn chưa bị thuyết phục, anh vẫn tiếp tục.
“Ở thế giới cũ, cậu cũng chưa bao giờ được ra ngoài, phải không?”
“……”
“Sẽ tiện lợi nếu cậu biết mọi thứ ngay từ đầu, nhưng tôi nghĩ điều đó sẽ làm mất đi một phần niềm vui khi du hành. Nên tôi sẽ thiết lập để thông tin không tự động hiện ra trừ khi cậu chủ động tìm kiếm nó. Cậu thích đọc sách, đúng chứ? Khám phá thế giới sẽ chẳng còn gì thú vị nếu biết trước mọi thứ. Tôi muốn cậu tự mình đi, tự mình trải nghiệm mọi thứ theo nhịp độ của riêng cậu.”
Trái tim tôi muốn từ chối lời đề nghị của Kyle. Nhưng càng nghe anh nói, ý muốn đó lại càng phai nhạt.
“Cứ nghĩ nó giống như tìm kiếm thông tin trên mạng vậy. Tiện lợi, nhưng đôi khi cũng hơi bất tiện.”
Kyle cảm nhận được sự dao động trong tôi qua ánh mắt đang đảo quanh. Anh nhìn tôi và nói một cách quả quyết, “Setsuna. Hãy sống đi.”
Lời nói đó khiến ý chí từ chối của tôi càng thêm suy yếu—giờ đây, tôi đã nghiêng về phía muốn được sống. Khi Kyle nhìn tôi chăm chú, tôi thấy mình gật đầu… và đó là lúc tôi quyết định sẽ sống.
“Được rồi. Tôi sẽ thử. Tôi sẽ cố gắng hết sức. Cảm ơn cậu… Kyle,” tôi thì thầm.
Anh thoáng hạ tầm mắt, rồi mỉm cười hạnh phúc với tôi.
“Khi cậu bắt đầu cuộc sống mới, tôi nghĩ cậu sẽ hiểu ngay thôi… nhưng năng lực của ông lão và của tôi sẽ hòa quyện với năng lực của cậu. Tôi không chắc năng lực của cậu lúc này là gì, nhưng miễn là có năng lực của chúng tôi, cậu sẽ không bao giờ gặp rắc rối.”
Sau khi tôi nói muốn sống, Kyle dường như không hề buồn bã; ngược lại, anh trông rất hạnh phúc. “Vậy nên việc cậu thực sự có thể khám phá cả thế giới này không phải là một giấc mơ xa vời đâu.”
Tôi phải bật cười vì mọi chuyện nghe thật ngẫu hứng.
“Nếu cậu mệt mỏi với việc du hành, hãy tìm một nơi cậu thích và bảo vệ nó. Trở thành một ma vương. Cứ sống theo cách cậu muốn. Hoặc cậu có thể du hành cả đời… Chỉ cần ra ngoài đó và giao tiếp với mọi người, Setsuna.”
Lúc ấy, tôi cảm thấy Kyle còn hơn cả một người bạn, anh như một người thân trong gia đình. Nếu tôi có một người anh trai, có lẽ anh ấy sẽ như vậy.
“Còn cậu thì sao, Kyle? Cậu đã sống như thế nào trong suốt hai nghìn năm trăm năm?”
Không hiểu sao, ánh mắt anh lại đảo qua đảo lại. “Ch-chuyện đó tạm thời là bí mật. Nhưng vì tôi đã xem ký ức của cậu, nên tôi sẽ thiết lập để cậu cũng có thể xem quá khứ của tôi… Tuy nhiên, tôi sẽ khóa hai trong số chúng lại. Khi nào cậu hoàn thành những điều kiện nhất định trên khắp thế giới, chúng sẽ mở ra. Chúc may mắn tìm được chìa khóa nhé!”
Anh ta thực sự không muốn tôi biết về quá khứ của mình đến vậy sao? Anh đã làm những gì ở đây vậy? Dù có rất nhiều điều tò mò, nhưng tạm thời, tôi quyết định đồng ý. Tôi đoán dù có hỏi anh cũng sẽ không trả lời.
Chúng tôi tiếp tục trò chuyện rất lâu. Nhưng tôi biết rồi cuộc vui nào cũng sẽ tàn.
Kyle nhắm mắt lại, rồi từ từ mở ra. Anh nhìn tôi với một thoáng buồn bã và lưu luyến. Tôi có cảm giác mình biết anh sắp nói gì, và đầu ngón tay tôi lạnh buốt. Ngay cả khi nhìn tôi như vậy, quyết tâm của anh vẫn không hề lay chuyển.
“Cậu sẵn sàng chưa, Setsuna?”
Tôi không nghĩ mình có thể sẵn sàng cho một chuyện như thế này. Nỗi buồn bắt đầu xâm chiếm trái tim tôi. Tôi muốn gào lên “Không! Tôi không muốn rời xa anh!” nhưng có thứ gì đó chặn ngang cổ họng, tôi không thể thốt ra thành lời. Mà dù có nói được, tôi biết anh cũng sẽ không thay đổi quyết định. Anh sẽ không… anh sẽ không…
Đôi mắt anh đã nói với tôi như vậy.
“……”
Tôi cúi đầu thật nhanh, cố giấu đi vẻ mặt của mình.
Nếu anh đã không thay đổi quyết định…
…vậy thì tôi hứa sẽ lên đường, vì anh đã đối tốt với tôi như vậy.
Anh đã ước mong cho tương lai của tôi, và khiến tôi tin rằng tôi cũng được phép ước mong.
Tôi sẽ không bao giờ quên cuộc gặp gỡ đầu tiên và cũng là cuối cùng này.
Và thế là, tôi cố tỏ ra can đảm và nói với anh:
“Vĩnh biệt, Kanade.”
Anh chỉ mỉm cười và lặng lẽ gật đầu.
“Gặp lại sau, Setsuna. Hãy sống như những đóa hoa trà.” Khóe miệng anh cong lên thành một nụ cười.
Anh đứng dậy, bắt đầu niệm chú, thi triển một loại ma thuật nào đó. Tôi siết chặt nắm tay, cố gắng chống lại khao khát muốn ngăn anh lại. Tôi biết chắc mình không phải là người duy nhất đang giằng xé. Tôi nhìn thấy nét mặt Kyle thay đổi liên tục trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Đầu tiên là gật đầu đồng tình, rồi trông có vẻ hối lỗi, hạnh phúc, và cuối cùng là một chút phiền muộn khi anh đưa tay về phía tôi.
Khoảnh khắc bàn tay anh chạm vào trán tôi…
Tôi mất đi phương hướng, thị giác, trọng lượng, và cả khái niệm về hình hài của bản thân. Tôi bị một sức mạnh vô hình kéo tuột vào và nhấn chìm xuống trước cả khi nỗi sợ kịp ập đến. Tôi đang ở bên trong một thứ gì đó không thể diễn tả bằng lời. Bản năng thì thầm giục giã tôi phải quẫy đạp trước khi chết chìm. Lời thì thầm còn chưa dứt, thứ đó đã nuốt chửng tôi, tràn vào từ mọi hướng. Chẳng bao lâu sau, nó đã hoàn toàn lắng đọng bên trong tôi.
Giờ thì tôi đã hiểu ý của Kyle khi anh nói tôi sẽ kế thừa kinh nghiệm sống của anh và Hanai. Tôi đã đón nhận tất cả—không sót một giọt.
Tôi từ từ mở mắt.
Tôi đang đứng cạnh giường, nhìn xuống cái tôi vẫn còn nằm đó—cái bóng hình quen thuộc tôi đã quen nhìn trong gương suốt hai mươi tư—không, hai mươi lăm năm. Mái tóc đen và đôi mắt đen—dù giờ đây chúng đang nhắm nghiền. Khi được triệu hồi đến đây, tôi trẻ hơn so với kiếp trước, nhưng đó vẫn là tôi. Tôi chỉ đứng đó, nhìn Di Chúc Anh Hùng từ từ tan biến khỏi cổ tay phải gầy guộc của mình.
Và rồi… con người mang tên Setsuna Sugimoto lại chết một lần nữa, biến mất khỏi thế giới này cùng với Kanade Tokito.
“Tôi sẽ từ bỏ mọi thứ, ngay tại đây.”
Lời thì thầm của tôi lấp đầy căn phòng tĩnh lặng rồi tan biến vào hư không.
Tôi không biết mình đã chìm trong đau buồn bao lâu. Nhưng rồi, tiếng động ồn ào từ xa vọng lại, kéo tôi về với thực tại. Từ trước đến giờ, tôi chưa từng cảm nhận được sự hiện diện của người khác. Cảm giác mới mẻ này khiến tôi hoang mang, nhưng tôi bắt đầu nghĩ cách để trốn khỏi căn phòng này. Tôi chắc rằng họ đã nhận được thông báo rằng tôi đã chết. Tôi không thể để họ tìm thấy mình, tôi phải rời đi ngay lập tức.
Tôi cố tìm hiểu xem Kyle đã vào phòng bằng cách nào. Mọi thứ anh nói với tôi trước đó giờ đây đều trở nên sống động một cách kỳ lạ. Cứ như thể một mạng lưới liên kết nào đó đã được thiết lập bên trong não tôi. Dù sao đi nữa, có vẻ như anh đã dùng ma thuật dịch chuyển để đến đây. Tôi chỉ hiểu mơ hồ về cách anh đã tìm thấy tôi. Có lẽ sau này tôi sẽ hiểu rõ hơn?
Tôi không hề cảm thấy chút do dự nào về việc liệu mình có thể sử dụng ma thuật hay không; nó chỉ cảm thấy tự nhiên như hơi thở, chảy trong cơ thể tôi. Tôi không cảm thấy đây là chính mình, nhưng tôi nghĩ rồi mình sẽ quen thôi.
Rồi tôi cảm nhận được sự hiện diện của ai đó trong tòa nhà. Tôi tự hỏi cảm giác đó là gì và cố gắng tập trung vào nó. Tôi nhận ra mình có thể cảm nhận những thông tin rất chi tiết, như vị trí của mọi người và số lượng của họ. Tôi tập trung hơn nữa, làm sắc bén các giác quan của mình ra cả bên ngoài tòa nhà. Ở một nơi xa đây, có rất đông người đang tụ tập. Đó có phải là khu phố trong thành không?
Trong tâm trí, tôi xác định một điểm vắng người và lần đầu tiên sử dụng ma thuật để dịch chuyển bản thân đến đó. Tất cả những gì tôi cần làm là nghĩ đến từ Dịch chuyển.
Cùng lúc đó, một câu thần chú khác được kích hoạt, có tác dụng che giấu ma lực của tôi. Tôi tự hỏi liệu có phải Kyle đã thi triển một câu thần chú lên cơ thể này để điều đó xảy ra không. Có lẽ anh đã làm vậy vì anh cũng cảm nhận được những người đó ở gần đây.
Tôi đã thoát khỏi nơi mình bị triệu hồi và giam cầm, và cuối cùng, tôi đã có được tự do.
“Hãy sống như những đóa hoa trà.”
Tôi cất giữ những ký ức về Kanade vào sâu trong tim, khắc ghi lời của anh. Tôi bước những bước đầu tiên của cuộc đời thứ ba, với một nỗi buồn và niềm hứng khởi lạ lùng quyện vào nhau.